Chap 100: Anh chính là người em yêu sâu đậm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cám ơn anh Vương đã quan tâm. Đây là chuyện của tôi, bản thân tôi sẽ tự lo liệu. Nếu như anh không còn chuyện gì khác...."

"Cậu thiếu tiền phải không? Nếu thiếu tiền có thể tới tìm tôi...tôi sẽ cho cậu số tiền mà cậu muốn." Giọng của Vương Tuấn Khải không giống đang nói đùa. Mà như đang cùng Vương Nguyên thương lượng một chuyện rất nghiêm túc.

Nhưng khi Vương Nguyên nghe những lời này lại cảm thấy thật chói tai. Chóp mũi không nhịn được ê ẩm chua xót, cậu hít sâu một cái mới nói: "Anh Vương, tôi không muốn lại bán thân thể cùng lòng tự trọng của tôi nữa."

"Đến bây giờ mà cậu còn dùng những lời lẽ chính nghĩa để nói với tôi hai điều này, cậu có cảm thấy buồn cười không?" Vương Tuấn Khải hừ mũi, "Ngay từ lúc chúng ta vừa bắt đầu giao dịch, cậu đã không có tư cách nói với tôi hai điều đó rồi!"

Đúng, anh nói không sai! Kể từ khi bọn họ bắt đầu giao dịch, thì tư cách cậu đã bị hạ thấp vĩnh viễn rồi. Đúng như Đình Tín nói, cậu chọn tới chọn lui, lại chọn một cách tồi tệ nhất để đến gần anh.

Đến cuối cùng, cũng chỉ làm cho anh xem thường mình mà thôi.

Cậu cười nhạt một tiếng, cười rất bi thương, "Vâng, trước kia tôi đúng là không có tư cách, nhưng bây giờ, phía trước vẫn còn đường để tôi lựa chọn, không phải sao? Tôi sẽ chọn nhặt lên tôn nghiêm của tôi."

"Nhặt lên?" Vương Tuấn Khải cười mỉa, "Vương Nguyên, cậu cũng quá ngây thơ rồi. Cậu cho rằng mình có thể nhặt lên được tôn nghiêm ở giới showbiz này sao? Tôn nghiêm của cậu sẽ chỉ càng bị chà đạp triệt để bởi cái nơi đó mà thôi!"

Vương Nguyên dĩ nhiên biết. Đừng nói riêng gì ngành này, có nơi nào làm việc mà không cần nhìn sắc mặt người chứ?

Có điều..."Ít nhất, tôn nghiêm của tôi không phải bị anh chà đạp."

Anh, không giống với bất kỳ ai khác.

Anh, đối với cậu mà nói là một sự tồn tại đặc biệt.

Nhưng Vương Tuấn Khải lại hiểu lầm ý của cậu, "Thế nào? Cậu khó chịu khi để cho tôi chà đạp, nhưng bây giờ lại vui lòng mặc cho người khác chà đạp?" Anh tức giận vô cùng, thật sự rất muốn bóp chết ý nghĩ đó của cậu.

"Anh đừng xuyên tạc ý của tôi."

"Vậy cậu có ý gì? Vương Nguyên, bây giờ cậu lập tức rời khỏi công ty quản lý đó cho tôi! Bằng không, tương lai sau này cậu không muốn bán mình cũng không thể không bán được!"

Vương Nguyên cắn cắn môi. Một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Vương Tuấn Kkhải ở đầu bên kia.

Dễ nhận thấy anh đang rất tức giận.

Nhưng mà cậu đi diễn thử, tại sao anh phải tức giận chứ? Giữa họ, chẳng phải đã nói rõ không còn bất kỳ quan hệ gì rồi sao?

"Vương Nguyên, đến lượt cậu!"

Tiếng gọi khiến Vương Nguyên phục hồi lại tinh thần, "Anh Vương, tôi cúp máy đây. Gặp lại sau!" Cậu vội vàng nói với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cũng nghe được tiếng gọi ở đầu bên kia, "Vương Nguyên, cậu dám cúp máy thử xem!"

Vương Nguyên hơi lưỡng lự, cuối cùng ngón tay nhấn xuống nút màu đỏ cúp máy. Tiếng của anh cũng hoàn toàn biến mất ở bên tai. Sau đó cậu tắt nguồn luôn.

"Tranh thủ thời gian đi, đừng lề mề nữa!" Nhân viên làm việc thúc giục.

"Vâng, có ạ!" Vương Nguyên cất điện thoại di động, nở nụ cười ngọt ngào đi đến chính giữa ánh đèn chiếu.

.... .... ....

Đầu kia, "Tút, tút, tút...." Tiếng điện thoại bị cắt ngang khiến Vương Tuấn Khải tức điên người, suýt chút nữa đã ném luôn chiếc điện thoại di động lên tường.

"Shit!" Rủa thầm một câu, lần nữa cầm điện thoại di động bấm số gọi đi. Nhưng khi gọi càng khiến cho anh tức giận hơn.

Chàng trai ngu xuẩn không biết phải trái này, chẳng những cúp điện thoại ngang, còn dám tắt luôn nguồn!

Cậu giỏi lắm!

Mình đúng là ăn no rỗi việc mới đi quản chuyện không đâu của cậu ta!

Nếu cậu ta đã thích giới showbiz, thích bị lợi dụng cơ thể, thích môi trường thối nát đó, vậy thì cứ vào đi!

Anh cần gì phải quan tâm? Cần gì phải chen vào cho mệt?

Anh nên ngoảnh mặt làm ngơ mới phải!

Vương Tuấn Khải nêu đủ lý do tự nhủ với mình như thế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà vớt lấy chìa khóa xe, kéo cửa phòng làm việc xông ra ngoài.

"Tổng giám đốc, lát nữa có buổi hội nghị!" Trần Lâm thấy anh vội vã chạy đi, lập tức nhắc nhở.

"Lùi lại nửa tiếng, tôi sẽ quay lại ngay."

Trần Lâm nhìn anh nhanh chóng biến mất rong thang máy mà chỉ biết lắc đầu.

Đi vội vã như vậy, lại vì chuyện gì đây?

.... *** ....

"Cậu đang là sinh viên đại học, học chuyên ngành luật?"

"Vâng."

"Ừm, không biết gì về vũ đạo cơ bản sao?"

"Lúc nhỏ có học qua Ballet một thời gian, nhưng sau đó vì điều kiện gia đình không cho phép nên phải bỏ dở." Vương Nguyên khá bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của đối phương.

"Cũng không được đào tạo chính quy, sao lại muốn đi làm nghệ sĩ?"

Vương Nguyên mím mím môi, không trả lời dư thừa, chỉ thẳng thắn nói: "Có thể đáp án sẽ khiến các vị cảm thấy rất thất vọng, nhưng mà, tôi thật sự rất cần tiền."

Mọi người ngồi ở dưới sân khấu đưa mắt nhìn nhau, sau đó vì sự thành thực của cậu mà nở nụ cười.

"Vậy cậu có thể nói cho chúng tôi biết về mơ ước của cậu không?"

Đáy mắt Vương Nguyên lóe sáng, nhìn xuống bên dưới đáp, "Mơ ước là từ ngữ rất hoa mỹ, nhưng thật ra, đối với người nghèo mà nói thì nó thật sự rất xa xỉ. Từ nhỏ đến lớn, ước mơ của tôi chính là cố gắng làm tốt công việc của mình, kiếm thật nhiều tiền, để cho anh trai có cuộc sống luôn vui vẻ khỏe mạnh, để cha không còn lo lắng vất vả nữa."

Cậu dừng một chút, mắt ngân ngấn ánh nước, lấp lánh sáng chói như kim cương rung động lòng người, "Tôi hy vọng có một ngày, mẹ sẽ quay về. Tôi hy vọng đến ngày đó, tôi đã có khả năng mang đến cho bà một mái gia đình ấm áp...."

Lời lẽ rất mộc mạc, không trau chuốt kiểu cách, càng không có sự khéo léo đưa đẩy, thế nhưng đã làm cảm động lòng người. Khiến cho tất cả mọi người có mặt đều không khỏi ngước mắt nhìn.

"Cậu là một chàng trai rất hiếu thảo." Giám khảo khen cậu, "Xem qua tư liệu mới biết cậu từng tham gia buổi biểu diễn gần đây của Vương thị, là thật sao?"

"Vâng. Cơ hội ấy đến cũng rất tình cờ, nhà thiết kế bất ngờ lại chỉ định tôi."

"Hả? Nói như vậy, trước khi lên sân khấu, cậu chưa từng trải qua khóa đào tạo nào sao?"

"Không ạ." Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu.

"Xem ra, khả năng thích nghi của cậu đúng là rất tốt. Nào, nghiêng người qua một chút, để cho chúng tôi xem cận cảnh qua ống kính của cậu."

Vương Nguyên làm theo, xoay một vòng qua bên phải.

Hình ảnh của cậu nổi bật rõ trên màn hình led, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy rõ đôi con ngươi lấp lánh, sáng ngời, trong suốt, sạch sẽ bóng loáng như thủy tinh của cậu.

"Tố chất của cậu ấy đúng là rất tốt."

"Nguyên nhân chính là ở gương mặt, có vẻ gì đó rất thuần khiết. Có điều không biết sau khi trang điểm lên trông sẽ như thế nào?"

"Trước đó tôi có xem qua buổi biểu diễn của Vương thị, cậu ấy là người đẹp nhất ngày hôm đó, nếu được đào tạo bài bản, hoàn toàn có khả năng vượt qua cả Thiên Thiên."

"Trương tổng, lời này của ông, chẳng lẽ có ý muốn nâng đỡ cậu ấy trở thành ngôi sao trẻ đương thời kế tiếp?"

"Chưa thể xác định nhanh vậy được. Nhưng để dẫn dắt một ngọc nữ có thể trở nên nổi tiếng, thì hiện công ty chúng ta không thiếu người?"

"Ừ."

Giám khảo nhỏ giọng thảo luận, Vương Nguyên đứng dưới ánh đèn sân khấu với tâm trạng thấp thỏm chờ đợi.

Hàng mi dài cong run run nhẹ, tiết lộ giờ phút này cậu đang rất khẩn trương.

Thoáng liếc mắt, nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Trầm Âm đang lo lắng cho mình ở phía sau cánh cửa thủy tinh.

Vương Nguyên khẽ giương môi mỉm cười với anh.

Nhìn thấy nụ cười của cậu, anh nhẹ nhõm thở ra, vẫy vẫy tay với cậu.

Aizz....Xem ra, người bên ngoài còn khẩn trương hơn hơn cả cậu.

"Cậu Vương, biểu diễn cho chúng tôi xem một tiết mục đi. Có chuẩn bị trước không?"

"Vậy tôi sẽ hát một bài." Vương Nguyên cười nhẹ.

Giám khảo khích lệ nhìn cậu, "Vậy bắt đầu ngay đi."

Vương Nguyên bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, lặng lẽ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên bóng dáng quen thuộc từng khiến cậu nhớ thương.

Nhớ đến, anh từng hôn cậu nồng nàn như những đôi tình nhân yêu nhau....

Từng ra mặt giúp cậu....

Từng lo lắng khi cậu bị thương, và mua thuốc cho cậu....

Nhưng hôm nay, bọn họ đã đi tới bước đường cùng.

Đáy mắt Vương Nguyên dần dần hiện lên một tia ưu thương, đôi môi mấp máy, nhẹ nhàng cất lên tiếng ca:

'Hành tây nơi đáy đĩa cũng giống như em

Vĩnh viễn chỉ là gia vị

Lẳng lặng mà ngắm nhìn anh

Âm thầm che giấu dấu chính bản thân mình

Nếu như anh nguyện ý từng lớp, từng lớp

Bóc trái tim của em ra

Anh sẽ phát hiện

Anh sẽ kinh ngạc

Anh chính là bí mật được giấu nơi sâu kín nhất trong em

Nếu như anh nguyện ý từng lớp, từng lớp

Bóc trái tim của em ra

Mũi anh sẽ cay

Anh sẽ rơi lệ

Chỉ cần anh có thể

Nghe thấy em

Nhìn thấy tâm ý của em

Nghe anh nói không khí giữa anh và người đó thật ái muội

Em cùng sự tuyệt vọng của mình

Giả bộ rất khôi hài

Em giống như một củ hành tây

Vĩnh viễn là vai phụ bị đùa giỡn'  

.

.

.

End chap

Tui thấy chap này hình như viết là để dành cho Khải Nguyên  =)))) :*:*


#Song Vương Khải Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro