Chap 115: Lướt qua nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Tuấn Khải theo phản xạ cũng tò mò nhìn theo tầm mắt của Mike, khi ánh mắt từ từ chuyển sang phía cánh cửa mạ vàng.

Khoảnh khắc mắt vừa chạm phải...Toàn thân anh nhất thời chấn động mạnh, tinh thần cũng đờ đẫn như người mất hồn.

Dù cho cách trở qua bao nhiêu người, khoảng cách không xa mà cũng chẳng gần, thế nhưng tầm mắt của Vương Tuấn Khải chỉ một mực nhìn chằm chằm bóng dáng của người vừa bước vào kia. Nghệ sĩ đi vào cùng Lăng Phong rất đông, nam có, nữ có, nhiều không kể xiết.

Người mới, người đại diện hay diễn viên kỳ cựu cũng đều có đủ cả. Nhưng trong mắt Vương Tuấn Khải chỉ nhìn thấy duy nhất một người.

Bao người đang có mặt ở chung quanh, cùng những âm thanh hỗn tạp kia dường như chỉ trong khoảng khắc ấy đều trở nên mơ hồ. Trong lúc nhất thời, cả hội trường náo nhiệt phảng phất như chỉ còn lại sự tồn tại của một mình cậu...

Mười tháng không gặp, hình như cậu đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng giống như chẳng có gì thay đổi cả.

Cậu mặc bộ lễ phục hở một bên vai màu vàng nhạt, để lộ ra bờ vai trái nhỏ nhắn mịn màng, toàn thân như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, nhưng không hề mất đi sự gợi cảm, tao nhã. Mái tóc búi lệch sang một bên, cần cổ thon thả trắng ngần như ẩn như hiện.

Đôi khuyên tai lông vũ màu xanh mềm mại buông rũ, như phối hợp với thứ ánh đèn rực rỡ màu xanh nhấp nháy trong hội trường. Mỗi lần cậu khẽ quay đầu hay gật đầu, lông vũ mềm mại cũng nhẹ nhàng phất phơ theo, tạo nên sự lung linh tỏa sang vô cùng đẹp mắt. Ánh mắt của Vương Tuấn Khải như mê mẩn dại ra.

Cậu khoác tay Lăng Phong đi vào, thứ hào quang vừa rực rỡ vừa dịu nhẹ trên người cậu như có ma lực, khiến mọi người không tự chủ mà đổ dồn ánh mắt lên người cậu.

Vương Nguyên....Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy về nước từ khi nào vậy? Đến cả chuyện cô ấy về nước, mình cũng không hề hay biết gì, xem ra cậu ấy đã hạ quyết tâm muốn cắt đứt hoàn toàn với mình rồi. Bàn tay đặt xuôi bên người chợt siết thành nắm đấm. Bởi vì siết quá chặt mà các khớp xương ngón tay đều hằn lên gân xanh rõ rệt.

"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?" Mike gọi mấy tiếng, tay cũng đưa lên vẫy vẫy trước mặt anh.

Lúc này Vương Tuấn Khải mới hoàn hồn lại. Nhận ra vừa rồi mình đã ngây người, lập tức lấy lại thần trí nhìn Mike, ra vẻ bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì?"

"Chàng trai đi theo Lăng Phong có phải là Vương Nguyên không?" Mike chăm chú nhìn ông chủ của mình. Ai cũng biết quan hệ giữa anh và Vương Nguyên, nhưng vẫn không nhịn được bạo gan hỏi: "Sao cậu ấy lại trở thành nghệ sĩ do Lăng Phong đỡ đầu vậy?"

Nhìn cậu thân mật tay trong tay với người đàn ông khác, Vương Tuấn Khải không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa. Lúc trước, khi anh đến Hàn Quốc tìm cậu, thấy cô và Mộ Trầm Âm bên nhau rất vui vẻ. Không ngờ hôm nay xuất hiện, lại đi bên cạnh người đàn ông khác. Sắc mặt bỗng chuyển sang lạnh lùng, vô cảm đáp lời Mike, "Vấn đề của cậu, cậu hãy tự đi hỏi thẳng cssju ấy."

Mike lau mồ hôi lạnh, nhìn sắc mặt tổng giám đốc của mình, cũng biết mình đụng ngay vào tảng đá ngầm không nên đụng rồi.

Nhưng....Trách nhiệm công việc khiến anh ta không thể không nói, "Vương tổng, thật ra tôi cảm thấy...."

"Không được!" Như biết được Mike muốn nói gì, không đợi anh ta nói hết câu, Vương Tuấn Khải đã quả quyết ngắt lời.

"Nhưng Vương Nguyên đúng là rất phù hợp với phong cách lần này. Hơn nữa, lần trước cho cậu ấy làm người mẫu, phản ứng còn hơn cả mong đợi..."

"Tại sao nhất định phải là cậu ấy? Chẳng lẽ cả làng giải trí không tìm được người nào khác sao?" Vương Tuấn Khải nổi điên lên nói, tuy đang nói với Mike, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dõi theo Thiên Tình không rời. Cậu hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của anh. Vừa mới xuất hiện đã bị cả đám 'động vật giống đực' kia vây quanh rồi.  =))))))

Hơn nữa, cậu bây giờ đã không còn vẻ ngây thơ non nớt giống như lần anh đưa cậu đến buổi đấu giá đó. Vương Nguyên ngày nay rất trưởng thành, phong thái giao tiếp cũng thoải mái tự nhiên, cười duyên dáng chào hỏi mọi người. Từ đầu đến cuối đều vô cùng chuyện nghiệp.

Vương Tuấn Khải cảm thấy cảnh tượng này vô cùng nhức mắt, liền xoay người lại, mắt lạnh nhìn Mike, "Cậu ta có cái gì tốt đáng để cho cậu hết lần nầy đến lần khác tâng bốc vậy hả? Cậu phải biết, Vương thị chúng ta từ trước đến nay chưa từng trọng dụng người mẫu nào đến hai lần!"

"Cũng không chắc chắn sẽ tuyển cậu ấy. Nhưng cậu Vương quả thật là đối tượng rất có triển vọng và thích hợp." Mike khăng khăng giữ ý kiến của mình. Mặc dù không thể đắc tội với ông chủ, nhưng trên phương diện công việc, anh ta tuyệt đối sẽ không lùi bước.

"Tốt nhất là cậu nên từ bỏ suy nghĩ này đi." Trước nay Vương Tuấn Khải chưa từng cố chấp như vậy. Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Nhưng đang tính bước đi, anh bỗng đổi ý không muốn cứ thế mà rời đi nữa.

.... .... ....

Không dám uống nhiều rượu, vì vậy, sau khi uống hết một ly, Vương Nguyên chỉ cười nhẹ đáp lại mọi người.

Lăng Phong yên lặng đi lại gần, rỉ tai cậu, "Không cần uống thật, chỉ nhấp môi một chút là được. Đừng để uống say làm mất hình tượng."

"Tôi biết rồi." Vương Nguyên gật đầu.

Đúng lúc này âm nhạc chậm rãi vang lên. Mấy tháng đi học vũ đạo bên Hàn Quốc, những điệu nhảy thế này cậu cũng khá có kinh nghiệm.

Bỗng nhiên có một người đàn ông đi tới mời cậu khiêu vũ. Xuất phát từ phép lịch sự, Vương Nguyên  cười cười, đặt ly rượu trong tay xuống, định đưa tay ra.

Nhưng không ngờ....Tầm mắt trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy anh....Người đàn ông đó, cậu không nhìn thấy thì thôi, chỉ cần một lần ghé mắt liền chiếm hết cả tầm mắt và thần trí cậu.

Khoảng khắc ấy...Không gian chung quanh đều như không tồn tại. Trong mắt cậu chỉ còn lại người kia.

Anh đang từng bước đi tới chỗ cậu, ánh mắt đó...dường như anh cũng đã nhìn thấy cậu rồi. Vương Nguyên cảm nhận rất rõ ràng tim mình đang đập rất mạnh.

Đã mười tháng trôi qua, nhưng sự rung động vì anh, chẳng những không hề giảm bớt, mà còn mãnh liệt hơn.

"Cô Vương?" Người đàn ông mời cậu khiêu vũ kia đã chìa bàn tay ra trước mặt cậu mãi lúc lâu vẫn không thấy cậu có động tĩnh gì, không nhịn được gọi khẽ một tiếng.

Vương Nguyên đột nhiên hoàn hồn. Dáng người quen thuộc kia lúc này đã đi tới trước mặt cậu.

Anh ấy muốn tới chào hỏi mình ư? Hay là muốn tìm mình nói chuyện?

Dù sao, giữa họ cũng không thể coi như xa lạ không quen biết....

Nghĩ tới khả năng này, trái tim như vọt đến cổ họng, cậu mấp máy môi định nhã nhặn từ chối lời mời khiêu vũ của người kia. Nhưng....Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã cảm thấy bên cạnh có một cơn gió lạnh thổi qua.

Dáng người cao lớn đó đi lướt qua cậu. Lạnh lùng, không hề ngừng lại dù chỉ một giây. Thậm chí, tầm mắt của anh không hề nhìn sang cô lấy một lần. Vừa rồi anh rõ ràng đã nhìn cô!

Nhưng sao anh lúc này lại coi cô như không khí? Cậu vô thức quay đầu lại, thấy anh đã bị một đám người vây quanh. Cười nói, chào hỏi, bắt tay với những người kia, giống như... chẳng có gì ảnh hưởng tới anh cả....Tim khẽ thắt lại.

"Cậu Vương, không nể mặt tôi sao?" Người đàn ông trước mặt lại nói lần nữa.

"Ồ, xin lỗi." Vương Nguyên hơi mím môi, đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang chìa ra trước mặt, lòng như có sóng ngầm, trượt vào sàn nhảy.

Vốn dĩ...

Cậu định ra nhảy để cho có việc làm, như thế ít ra lòng cậu sẽ không khó chịu như bây giờ nữa. Nhưng cậu phát hiện tâm tình mình vẫn rối loạn không yên, tầm mắt thỉnh thoảng không khống chế được mà tìm đến bóng người quen thuộc.

"Cậu Vương là người mới Lăng Phong đỡ đầu?" Đối phương cười híp mắt nhìn cậu hỏi.

Người mời cậu khiêu vũ chính là Hà tổng, là người mà ban nãy Lăng Phong đã giới thiệu với cậu. Cậu miễn cưỡng đáp: "Vâng. Hà tổng không cần khách sáo như thế, gọi tôi Vương Nguyên là được rồi."  



#Song Vương Khải Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro