Chap 119: Động lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chẳng lẽ anh nói nhiều như vậy để chỉ nhận lại câu cám ơn hời hợt của cậu thôi sao?

Vương Nguyên mím môi nói, "Tôi không còn đường lui nữa."

"Có phải em kiên quyết muốn đi con đường này đến cùng?"

"Ừm." Vương Nguyên gật đầu khẳng định.

Vương Tuấn Khải hít một hơi, bực tức vung tay lên định gõ vào đầu gỗ cậu một cái.

Vương Nguyên sợ hãi vội rụt cổ lại. Thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, Vương Tuấn Khải lại giận dữ hạ tay xuống, "Được, em cứ làm đi! Sau này có bị thiệt thòi gì thì đừng có hối hận." Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.

Vương Nguyên muốn nói cậu sẽ tự bảo vệ bản thân mình.

Nhưng....Lời đến bên môi lại thu về. Nói ra sẽ chỉ khiến anh càng thêm tức giận.

Bởi vì....Mới đây cậu đã không tự bảo vệ được mình, nếu như không có anh, cậu cũng không biết bây giờ mình ra sao nữa.

.... .... ....

Lúc chuông cửa vang lên, Vương Tuấn Khải vẫn chưa nguôi giận.

Vương Nguyên nhìn anh, anh hừ một tiếng rồi đi ra mở cửa. Ngoài cửa là bác sĩ của khách sạn.

"Xin hỏi bệnh nhân là ai?" Bác sĩ vừa đi vào bên trong, vừa hỏi.

Vương Tuấn Khải khinh khỉnh trừng mắt nói với cậu, "Lại ghế sofa ngồi xuống!" Giọng điệu cứ như ra lệnh.

Ai da, cục tức của anh xem ra không nhẹ. Vương Nguyên không dám lề mề nữa, vội vàng đi lại ghế sofa ngồi xuống.

Bác sĩ vừa khám cho cậu, vừa hỏi: "Cậu thấy khó chịu ở đâu?"

"Đầu hơi đau, mũi bị nghẹt, cổ họng hơi đau và rát." Vương Nguyên ngoan ngoãn đáp lại.

Vương Tuấn Khải đứng một bên sầm mặt. Người con trai này, khó chịu như thế vậy mà không chịu nói với anh tiếng nào!

Bác sĩ đút nhiệt kế vào miệng cậu, nhìn cậu nói: "Chỉ là cảm nhẹ thôi. Nếu bị cảm thì phải mau sấy khô tóc, nếu để nhiễm gió lạnh sẽ càng bị nặng hơn."

Vương Nguyên ngậm nhiệt kế trong miệng không đáp lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Vương Tuấn Khải xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.

Vương Nguyên không kiềm được dõi mắt nhìn theo anh. Không phải tò mò muốn biết anh vào đó làm gì, mà cái này giống như một thói quen vậy, chỉ cần nơi nào có anh thì tầm mắt của cô tự dưng sẽ bị hút về phía đó, không sao chuyển đi được.

Nhưng chưa đầy một phút sau anh đã đi trở ra, trong tay còn cầm một cái máy sấy.

Không để ý tới ánh mắt Vương Nguyên đang nhìn mình, anh cắm điện rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hơi thở đầy nam tính mang theo hương thơm thoang thoảng sau khi tắm phả tới, như tấm lưới bao trùm lấy cậu. Khoảng khắc ấy cả người cậu chợt cứng lại, căng thẳng đến quên cả thở.

Một giây sau đó...Anh bật máy sấy tóc lên, vén tóc cậu lên, tự nhiên sấy tóc cho cậu.

Cõi lòng rung động tựa có dòng nước ấm theo từng luồng gió ấm của máy sấy thổi tới, nhẹ nhàng len lỏi vào lòng cậu....Trong lòng có cảm giác ấm áp và cảm động nói không nên lời...

Vương Tuấn Khải xốc nhẹ vén tóc cậu lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm mạnh tay cậu sẽ bị đau vậy. Mái tóc mềm mại của cậu xuyên qua từng kẽ ngón tay anh mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Có mấy sợi tóc vương lên má cậu, anh giơ tay gỡ xuống, vô tình chạm vào làn da mềm mịn trên mặt cậu, cảm giác mềm mại mịn màng ấy khiến ngón tay anh chợt run nhẹ. Trái tim trong phút chốc như tan chảy.

Đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho một người....Không ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến thế.

Vị bác sĩ ngồi bên cạnh đương nhiên không phát hiện ra được những cảm xúc kia đang nảy mầm trong lòng hai người, chỉ cười một tiếng, không hiểu chuyện nói: "Bạn trai cô đối với cậu tốt thật đấy!"

"Hử?" Vương Nguyên trố mắt. Bạn trai?

"Ưmh, ưmh, ưmh." Không nói được, cậu chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, xua xua tay, mặt cũng đỏ lên.

Vương Tuấn Khải cảm thấy phản ứng vội vàng phủ nhận này của cậu thật đán ghét. Bàn tay đang luồn trong tóc cậu bỗng tăng thêm sức.

Cậu bị đau ngoảnh mặt lại nhìn anh.

Anh nhíu mày nói, "Không nói chuyện được thì im miệng đi. Ưmh ưmh như vậy rất ồn ào!"

Trong mắt vị bác sĩ kia thì lại cho rằng hai người đang ngầm thể hiện tình cảm với nhau, liền rút nhiệt kế trong miệng cậu ra, mỉm cười nói: "Được rồi. Bây giờ nói được rồi."

"Cám ơn."Vương Nguyên nói. Xong lại nghiêng mặt nhìn Vương Tuấn Khải, dáng vẻ uất ức, "Bạn nãy tại sao anh kéo tóc tôi? Đau muốn chết được."

"Sợ đau vậy thì tự mình sấy đi." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng động tác trên tay đã dịu dàng hơn chút.

Vương Nguyên rất thích được anh sấy tóc cho mình, cho nên chỉ liếm liếm đôi môi hồng nhợt nhạt chứ không nói gì nữa.

Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu, hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang hướng khác. Người con trai này....Rốt cuộc cậu có biết hành động vừa rồi của mình quyến rũ anh cỡ nào không hả?

"38,50. Uống một viên thuốc hạ sốt, tối nay nghỉ ngơi sớm, sáng mai tỉnh dậy sẽ không sao nữa." Bác sĩ nhìn nhiệt kế nói.

Vương Nguyên nhẹ thở một hơi. Không cần phải tiêm, vậy cậu có thể đi xuống được rồi.

Vương Tuấn Khải cũng thở hắt ra một hơi, tiếp tục sấy tóc cho cậu.

Thấy cậu ũ rũ nghiêng đầu, hai mắt to tròn mở trao tráo nhìn bác sĩ lấy thuốc.

Vương Tuấn Khải cũng phải phối hợp với tư thế của cậu, tìm một vị trí thích hợp để sấy tóc.

Kỳ quái sao ấy nhỉ!

Rõ ràng cậu có tay mà còn đang rảnh rang thế kia, có thể tự sấy tóc cho mình, sao mình lại làm công việc này chứ?

Sấy tóc giúp thì cũng thôi đi, không ngờ bản thân còn có cái cảm giác....cái cảm giác tuyệt tuyệt làm sao ấy.

Điều càng khó hiểu nhất chính là, mình lại có thể có kiên nhẫn với chàng trai này đến vậy!

"Thuốc này tối nay uống một viên. Nếu sáng mai hạ sốt thì không cần uống nữa." Bác sĩ vừa lấy thuốc, vừa dặn dò.

"Vâng." Cậu gật đầu.

Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh cũng thầm ghi nhớ.

"Còn thuốc này, tối nay uống ba viên. Ngày mai uống tiếp một ngày ba lần, mỗi lần ba viên. Viên con nhộng này, uống mỗi ngày hai lần, mỗi lần hai viên."

Bác sĩ kê thuốc xong, cũng đúng lúc tóc Vương Nguyên đã khô.

Vương Tuấn Khải đặt máy sấy xuống, tiễn bác sĩ ra cửa. Quay lại thấy cậu đang rót nước, vội vã uống thuốc. Sau khi uống thuốc xong quay sang nhìn anh, "Anh cho tôi mượn điện thoại một chút được không?"

Một lúc sau Vương Tuấn Khải mới 'Ừ' bằng mũi một tiếng.

Vương Nguyên nhận lấy điện thoại anh đưa cho, cũng không vội gọi điện ngay, mà thương lượng với anh trước: "Nếu giờ tôi đã không sao, chắc cũng nên quay lại phòng tiệc rồi."

"Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi!" Anh nhắc nhở cậu.

"Không sao. Đợi tan tiệc rồi về nghỉ cũng không muộn. Tôi đã đồng ý với Lăng Phong rồi, không thể không có trách nhiệm vậy được."

Vương Tuấn Khải không thuyết phục được cậu, sắc mặt khó coi ngồi xuống ghế sofa, thuận tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên lật sành sạch, "Em muốn thì cứ đi, không cần khai báo với tôi."

Hả....Anh ấy nói vậy...cũng đúng. Mình khai báo với người ta như vậy quả thật có hơi kỳ cục, "Vậy, chuyện tối nay cám ơn anh. Còn bộ lễ phục.... Ngày mai tôi sẽ đem đến công ty trả anh."

Người con trai ngốc nghếch này! Chỉ là một bộ váy, cậu trả lại cho anh để làm gì? Chẳng lẽ bắt anh mặc nó sao?

Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn tỉnh bơ gật đầu, "Được! Nhớ trả lại cho tôi đó!" Anh thấy mình chắc bị điên rồi, chỉ vì muốn tìm một lý do thích hợp để gặp lại cậu, không ngờ phải dùng đến cái cớ bảo cậu phải mang váy đến trả như thế!

Vương Nguyên không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu quay đi gọi điện thoại.

"Sao rồi? Xuống đây được chưa?" Nhận được điện thoại của Vương Nguyên, Lăng Phong lập tức hỏi.

"Được rồi. Tôi lập tức xuống ngay."

"Đến chỗ đỗ xe bảo mẫu(*). Tôi đã dặn thợ trang điểm chuẩn bị rồi." Lăng Phong sắp xếp. (* xe dành cho nghệ sĩ)

"Vâng." Vương Nguyên đang định cúp điện thoại, Lăng Phong mở miệng hỏi: "Đã nói chuyện với Vương Tuấn Khải chưa?"

Hả? Vương Nguyên đã quên béng mất chuyện này rồi. Cậu vỗ vỗ trán, "Chưa kịp nói. Tôi biết rồi, tôi sẽ nhớ."

Không đợi Lăng Phong nói thêm gì nữa, Vương Nguyên vội cúp điện thoại, rồi trả điện thoại di động lại cho Vương Tuấn Khải. Cậu nói, "Cám ơn."

Vương Tuấn Khải chẳng thèm ngẩng đầu lên, cũng không đưa tay ra lấy lại điện thoại, giống như không nghe thấy cậu nói gì vậy.

Vương Nguyên đành đặt điện thoại xuống bên cạnh anh, nhìn anh một lúc rồi không nói gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng.

Lúc Vương Nguyên đi giày cao gót vào..."Vậy.... tôi đi nha." Cậu tạm biệt Vương Tuấn Khải. Kéo dài giọng nói, cậu dò xét nhìn sắc mặt anh. Sau đó khom người cầm túi thuốc bác sĩ kê cho.

Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt anh vẫn không có gì thay đổi, dáng vẻ dường như cũng không muốn để ý đến cậu.

Vương Nguyên có chút không vui, hơi mím môi, không nói nữa quay người tính đi.

"Em muốn tham gia casting 'Daisy Story' đúng không?"

Tay Vương Nguyên vừa chạm tới nắm cửa liền nghe thấy tiếng nói của anh vang lên phía sau. Anh đã nghe thấy những lời cậu và Lăng Phong vừa nói ư? Vương Nguyên quay đầu lại, thấy anh đã bỏ quyển tạp chí kia xuống, thong thả tựa người vào ghế sofa.

"Vừa rồi Lăng Phong có nói chuyện đó với em, tôi không nghe nhầm chứ?"

Vốn dĩ tối nay Vương Nguyên không muốn nói chuyện này với anh, nhưng bây giờ anh đã nhắc tới, cậu không còn cách nào khác đành gật đầu, "Đúng vậy. Lăng Phong muốn tôi nắm lấy cơ hội này."

"Nếu như em có thể được tuyển chọn, tiền đồ sau này sẽ suông sẻ hơn rất nhiều." Vương Tuấn Khải   chậm rãi tiếp lời cậu.

"Vâng." Vương Nguyên gật đầu.

"Quả thật, lần này nếu công ty tôi tuyển chọn em, với màn trình diễn trước đây của em, thì em chính là người đầu tiên Vương thị tuyển chọn hai lần, đây cũng là chủ đề rất hot." Anh hơi gật đầu, ánh mắt quan sát cậu, giống như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vậy.

Một lúc sau, anh khẽ nhíu mày, "Em có muốn có được cơ hội này không?"

"Đương nhiên." Vương Nguyên không chút do dự, "Được mặc trang phục do Mike thiết kế là mơ ước của biết bao cô gái."

"Nhưng em là người mới."   Vương Tuấn Khải  nhìn cậu.

"Từ trước đến nay Vương thị chưa từng kiêng kỵ việc dùng người mới. Lần trước trong bộ sưu tập 'Thiên Sứ' thậm chí còn dùng một người chưa từng có chút kinh nghiệm nào." Vương Nguyên bắt bẻ lời anh.

"Em đã từng biểu diễn một bộ sưu tập, nếu lần này lại diễn tiếp một bộ mới, có đảm bảo được sẽ có được hiệu quả như vậy không? Ý tôi muốn nói, lần này diễn sẽ bị so sánh với lần trước, không gây được hiệu ứng mạnh, sẽ khó có thể thu hút được ánh mắt của khách hàng."

"Biểu diễn thời trang quan trọng là ở trang phục. Nếu như trang phục có thể mang lại ấn tượng lớn, tôi tin tôi sẽ có thể trình diễn đạt được hiệu quả như vậy. Huống chi, bản thân tôi là người rất dễ nhập vai. Bộ sưu tập 'Daisy Story' lần này lấy chủ đề là thanh xuân trong sáng, hình tượng của tôi rất phù hợp với tạo hình này." Vương Nguyên mỉm cười nói, ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, lại mang theo sự tự tin cùng kiên quyết, phản bác lại tất cả những hiềm nghi của Vương Tuấn Khải.

Thân thể anh hơi động, ánh mắt thâm trầm, khiến người ta không nhận ra được cảm xúc lúc này của anh. Đúng như cậu nói, cậu rất dễ nhập vai.

Hơn nữa....Đến Mike cũng cảm thấy cậu rất phù hợp với bộ sưu tầm 'Daisy Story' lần này. Mike rất ít khi nhìn nhầm....

"Mười tháng không gặp, tài ăn nói của em cũng tiến bộ quá nhỉ." Vương Tuấn Khải không khỏi phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa.

Trước kia, cậu có được sự tự tin này sao? Cậu dám ở trước mặt anh, tràn đầy tự tin nói bản thân có thể nhập vai rất tốt?

Xem ra, mười tháng này cậu học hỏi được không ít.

Hơn nữa....Cậu như thế, so với mười tháng trước dường như càng trở nên quyến rũ hơn.

Vương Nguyên không biết anh nói như vậy là đang khen mình, hay là châm biếm mình nữa, chỉ nói: "Tôi chỉ muốn tận dụng cơ hội để có được công việc tốt thôi."

Vương Tuấn Khải  không đáp lời Vương Nguyên. Cúi đầu, lại cầm quyển tạp chí bên cạnh lên lật xem với động tác chẳng mấy quan tâm.

Hình như là đang suy nghĩ chuyện của Vương Nguyên, mà cũng giống như không nghĩ gì cả.

Vương Nguyên không đoán được suy nghĩ của anh, sợ Lăng Phong sốt ruột ở dưới chờ, nên không dám ở lại lâu thêm nữa.

"Anh Vương, hy vọng anh có thể suy nghĩ đến những điều tôi vừa nói. Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép." Khách sáo còn nghiêm túc hóa hơi cúi người chào. Sau khi tạm biệt anh xong, cô vội vã mở cửa chạy ra ngoài.

Dáng vẻ cung kính này quả thật rất giống với một sinh viên đại học đi phỏng vấn.

Nhìn bóng lưng biến mất phía ngoài cửa, ánh mắt Vương Tuấn Khải trở nên sâu thẳm, cũng không sao tập trung vào quyển tạp chí được nữa.

Gian phòng lập tức trở lên trống trải, khiến anh có chút khó chịu nhíu mày.

Cậu nhóc này, mới nói mấy câu đã làm suy nghĩ của anh rối loạn lên rồi. Buồn bực đặt quyển tạp chí xuống, tay chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau, anh đứng dậy, vừa cởi áo ngủ trên người ra, vừa đi vào hướng phòng ngủ.  

.

.

.

End chap

Chắc là ngày sẽ up đc 1 chap =))))


#Song Vương Khải Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro