Chap 157: Bảo vệ Vương Nguyên đến cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyện mờ mịt không hiểu gì. Nhưng được anh ôm trong vòng tay, cảm giác tuyệt vời ấy cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy. Nghe lời chui lại vào chăn, nhắm mắt muốn ngủ thêm một lát nữa. Nhưng điện thoại lại tiếp tục đổ chuông inh ỏi.

"Có chuyện gì gấp tìm anh sao? Anh không muốn nghe máy à?" Vương Nguyên lười biếng trườn ra khỏi chăn hỏi.

Bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm phiền, Vương Tuấn Khải có chút không vui nhíu mày. Chỉ mới hơn bảy giờ mà thôi, rốt cuộc ai điện phá đám vậy chứ.

"Đừng để ý đến nó, lát nữa sẽ hết kêu thôi." Anh vẫn không nhúc nhích. Điện thoại vang lên lần nữa, đến khi tiếng chuông ngừng hẳn mới thôi.

Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên nhắm mắt lại, muốn đẫy thêm một giấc nữa. Nhưng chưa tới một phút, điện thoại trong phòng lại vang lên dồn dập.

Vương Tuấn Khải bực tức tính rút dây điện thoại ra, nhưng bị Vương Nguyên kéo lại.

"Chắc là ai đó có chuyện gấp cần tìm anh." Vương Nguyên nói.

Vương Tuấn Khải sững sờ một lúc. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Lập tức nhổm dậy với tay cầm điện thoại đi động lên xem.

Quả thật....Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ đều là của Lăng Phong và Trần Lâm.

Trong lòng bỗng thấy hồi hộp, sắc mặt cũng tái đi.

Vương Nguyên nhận ra sự bất thường qua nét mặt của anh, ôm chăn nghiêng người qua hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không anh?"

Vương Tuấn Khải nhìn vào đôi mắt ngây thơ mờ mịt của Vương Nguyên. Hiển nhiên cậu hoàn toàn không biết, những chuyện xảy ra tối hôm qua ảnh hưởng lớn với mình đến mức nào.

Thật ra....Nói cho cùng thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, quá đơn thuần. Sẽ khó mà đối mặt với những chuyện này.

"Là điện thoại của Trần Lâm, có lẽ muốn bàn với anh về chuyện show diễn tối hôm qua. Em ngủ thêm một chút nữa đi, anh đi nghe điện thoại." Anh không muốn cậu biết rồi lo lắng.

"Thật sự không có chuyện gì ạ? Sao nhìn anh có vẻ không vui?" Vương Nguyên vẫn không yên lòng.

"Anh chỉ ngủ không ngon mà thôi. Em nằm xuống nghỉ đi." Vương Tuấn Khải giải thích, sau đó cầm điện thoại di động đi thẳng ra ban công.

Đóng cửa ban công lại, xác nhận bên trong không nghe được anh mới nhận điện thoại.

"Tổng giám đốc! Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại." Là giọng của Trần Lâm.

"Ừ. Tình hình sao rồi?"

"Tin tức của sáng hôm nay, tất cả đều nói về cậu Vương."

Không cần suy nghĩ, Vương Tuấn Khải cũng đoán được rốt cuộc là tin gì. Chẳng qua cũng chỉ vài hot về xì căng đan của cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhưng còn có những tấm ảnh đó, thì giới truyền thông sẽ viết phô trương hơn một chút.

"Cứ ngỡ sẽ đăng tải rầm rộ về buổi trình diễn tối qua, nào ngờ lại bị đăng tin tức trái chiều như thế. Hơn nữa, vụ xì căng đan lần này đã lấn áp cả show diễn của chúng ta. Cổ phiếu cũng vừa rớt xuống ba điểm."

Vương Tuấn Khải nắm chặt điện thoại, "Gởi nội dung bản tin qua điện thoại cho tôi."

"Vâng, tổng giám đốc!" Trần Lâm không dám chậm trễ.

Mới vừa tắt điện thoại, điện thoại lập tức có tín hiệu. Trần Lâm chụp ảnh gửi qua. Vương Tuấn Khải sau khi xem xong sắc mặt liền chùng xuống.

Trên báo chí, chẳng những đăng mấy tấm hình nhận được trong điện thoại tối qua, còn có vẻ mặt mê loạn quyến rũ của Vương Nguyên nữa, chụp vô cùng đặc sắc.

Hơn nữa còn kết hợp với tấm hình trước kia của anh và Vương Nguyên, chính là tấm mà lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh bế cậu lên ngay trên sàn diễn.

Với tiêu đề là: 'Ngọc Nữ' thật ra chỉ là 'Dục Nữ', bắt cá hai tay sớm muộn cũng bị lật tay!

Nội dung chính càng ngứa mắt hơn: "Là loại người dâm đãng; cuộc sống cá nhân bê bối; không chừa thủ đoạn nào, lợi dụng người đàn ông để làm bàn đạp....

Chỉ một bài báo ngắn gọn, đã đánh thẳng Vương Nguyên rơi vào vực sâu không đáy. Vương Tuấn Khải siết chặt điện thoại đến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Chuyện của show diễn, anh có thể thoải mái khắc phục hậu quả. Nhưng chuyện của Vương Nguyên....Cậu chắc chắn sẽ không chịu nổi bị sỉ nhục và vu oan như thế.

Vừa xem xong tin thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là Lăng Phong gọi điện thoại tới.

Anh nghe máy, Lăng Phong ở đầu bên kia đi thẳng vào vấn đề: "Vương Nguyên vẫn ở chung với anh đấy chứ?"

"Ừ." Vương Tuấn Khải đáp.

"Bảo cậu ấy nghe điện thoại, tôi đã có đối sách."

Đương nhiên Vương Tuấn Khải sẽ không đưa điện thoại cho Vương Nguyên chỉ hỏi: "Đối sách gì?"

"Đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi." Lăng Phong từ chối trả lời.

"Lăng Phong, đừng quên bây giờ Vương Nguyên là đối tượng hợp tác của chúng tôi. Là nhà đầu tư, tôi có quyền được biết bước tiếp theo phía bên anh sẽ định làm gì."

Lời của Vương Tuấn Khải khiến Lăng Phong á khẩu. Chần chừ một lúc, không thể không nói ra sự thật.

"Anh cũng biết, ở trong làng giải trí này, xì căng đan là một con dao hai lưỡi. Vương Nguyên là người mới, chuyện bại lộ lần này đối với cậu ấy mà nói cũng không hẳn là xấu. Chỉ thay đổi một điều đó là... Cậu ấy không thể đi theo con đường ngọc nữ được nữa."

"Anh thay đổi như vậy, là đang thay cậu ấy ngầm thừa nhận chuyện tối hôm qua đúng như lời đám truyền thông nói?" Sắc mặt Vương Tuấn Khải khó coi vô cùng, "Thật hoang đường!"

"Chúng ta làm vậy là để hóa nguy thành an. Muốn nổi tiếng thì cần phải có xì căng đan để tăng rasting, thanh danh có lợi ích gì đâu."

"Tôi phản đối! Phương pháp xử lý của anh quá tiêu cực! Các người cũng phải đứng trên lập trường của Vương Ng để suy nghĩ nữa chứ."

"Rất nhiều ngôi sao cũng dùng những việc này để đánh bóng tên tuổi của mình đó thôi." Lăng Phong nói tiếp: "Nếu đã chọn đi con đường này, thì phải chấp nhận theo nguyên tắc của nó. Chuyện này cũng không hẳn xấu."

"Các người sắp xếp như thế, bảo Vương Nguyên sau này ra ngoài còn có thể dám gặp ai?" Giọng Vương Tuấn Khải càng nói càng lớn.

"Chuyện này cậu ấy cũng đành phải chấp nhận thôi. Tôi tin tưởng Vương Nguyên là người kiên cường."

Bàn tay đặt trên bệ cửa sổ của Vương Tuấn  Khải hết siết rồi nới, nới xong lại siết. Cuối cùng nói, "Tôi không đồng ý các người làm vậy. Là công ty đại diện, hy vọng các người hãy cân nhắc một chút đến vấn đề hình tượng người đại diện của công ty phía chúng tôi."

"Vương tổng, tôi biết anh muốn bảo vệ Vương Nguyên, nhưng đây là cách tốt nhất."

Vương Nguyên không muốn nói nhiều với Lăng Phong nữa, "Cậu đang ngủ, sẽ không nhận điện thoại của anh. Chuyện này trước hết anh khoan hãy quyết định, tôi sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ cùng nhau nghĩ cách giải quyết." Không đợi Lăng Phong phía đầu dây bên kia kịp nói gì nữa, Vương Tuấn Khải quả quyết cúp điện thoại.

Không xoay người đi vào mà chỉ quay đầu nhìn vào trong phòng. Vương Nguyên vẫn đang ôm chăn ngủ say sưa trên giường với vẻ mặt yên bình và hạnh phúc. Hoàn toàn không hề hay biết bên ngoài hiện đang vì cậu mà hỗn loạn thế nào.

Vương Tuấn Khải ngắm nhìn cậu như người mất hồn...

Anh chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc bình yên này của cậu mãi mãi, che chở cậu dưới đôi cánh của mình...

Lặng nhìn một lúc mới bấm số gọi cho Chí Hoành. Cũng may trước đó anh còn lưu lại chứ không xóa đi.

"Tôi cũng đang định gọi điện cho anh." Bên kia vọng đến giọng nói lo lắng của Chí Hoành.

Vương Tuấn Khải đoán được cậu đã nhìn thấy những tin tức kia, "Dịch Dương Thiên Tỉ có nói với anh chuyện hôm qua là như thế nào không?"

"Tôi cũng muốn nói với anh chuyện này." Chí Hoành nói, "Dịch Dương Thiên Tỉ nói cho tôi biết người hôm qua cho Vương Nguyên uống thuốc chính là Bạch Thiên Thiên."

"Cái gì?" Vương Tuấn Khải cảm thấy bàng hoàng khó mà tin nổi.

"Tôi tin Dịch Dương Thiên Tỉ không nói dối. Giữa anh ta và Bạch Thiên Thiên không hề có mâu thuẫn gì, anh ta không cần nói dối đế hãm hại cô ta." Chí Hoành dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Tôi không biết tại sao Vương Nguyên lại ở chỗ anh ta, cũng không biết thì ra anh ta và Vương Nguyên có quen biết nhau."

Vương Tuấn Khải mím môi, mãi lúc lâu vẫn không nói gì. Sắc mặt thâm trầm đến đáng sợ.

Bạch Thiên Thiên...Hóa ra đầu đuôi ngọn nguồn đều do cô ta gây ra!

Đúng vậy, quả thật rất giống với phong cách của cô ta.

Ngày trước, chuyện Vương Nguyên bị sảy thai không phải cũng là do cô ta làm đó sao?

"Vương Nguyên đã biết chuyện này chưa? Trời ơi, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Chí Hoành có chút hoang mang.

Sáng sớm hôm nay, lúc cha cậu cầm tờ báo hùng hùng hổ hổ đưa cho cậu xem, cậu quả thực không sao tin được.

Càng không dám tưởng tượng, nếu Vương Nguyên nhìn thấy tin tức này sẽ sốc đến mức nào.

"Nếu Vương Nguyên biết được, thằng bé sẽ buồn biết chừng nào."

"Anh đừng vội kích động, cậu ấy tạm thời chưa biết. Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách để cậu ấy biết càng muộn càng tốt. Có điều, biện pháp duy nhất giải quyết lúc này có lẽ..." Vương Tuấn Khải hơi khựng lại không nói tiếp.

Chí Hoành sốt ruột hỏi: "Cách gì?"

"Tìm Dịch Dương Thiên Tỉ! Nếu như Dịch Dương Thiên Tỉ chịu nói ra chuyện của Bạch Thiên Thiên, Vương Nguyên sẽ trở thành người bị hại, tin tức sẽ lập tức nghiêng sang hướng khác. Đặc biệt đối phương còn là Bạch Thiên Thiên. Chuyển hướng sang cô ta, truyền thông càng ít chú ý tới Vương Nguyên hơn."

"Nhưng cũng chính vì cô ta là Bạch Thiên Thiên, sức ảnh hưởng của cô ta lan rộng sang đến quốc tế. Người hâm mộ và giới truyền thông liệu có thể tin chuyện này không?" Chí Hoành thực sự rất lo lắng.

"Chuyện này cô không cần lo lắng, chỉ cần Dịch Dương Thiên Tỉ chịu ra mặt, chuyện áp lực của dư luận tôi sẽ nghĩ cách."

Nếu anh ta đã nói như vậy, trong lòng Vãn Tình cũng thấy nhẹ đi đôi chút, ậm ờ một lúc mới nói tiếp: "Về phía Dịch Dương Thiên Tỉ...Cứ để tôi lo."

"Tôi nghĩ cũng chỉ có cậu mới có thể thuyết phục được anh ta ra mặt." Vương Tuấn Khải không ngăn cản mà chỉ nói: "Có điều Chí Hoành, tôi phải nhắc nhở anh một câu: Anh không nên yêu Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Hả?" Chí Hoành  giật mình. Sao anh ta biết được mình và Dịch Dương Thiên Tỉ..?

"Vương Nguyên cũng biết tôi và Dịch Dương Thiên Tỉ...?" Cậu bỏ lửng câu hỏi.

"Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là... Mục đích Dịch Dương Thiên Tỉtiếp cận anh là gì. Hay nói cách khác, mục đích cậu ta tiếp cận hai anh em anh là gì."

Chí Hoành bị lời anh nói làm cho mơ hồ.

"Tôi đoán là...Anh ta chỉ muốn...Báo thù!"

"Báo thù? Anh có ý gì? Tôi và Vương Nguyên trước đây chưa từng gặp anh ta, càng không gây thù kết oán gì cả."

Vương Tuấn khải liền giúp cậu giải thích nỗi nghi hoặc, nói ra sự thực khiến Chí Hoành  khiếp sợ không thôi, "Mẹ kế củaDịch Dương Thiên Tỉlà mẹ ruột của anh."

"Cái gì?" Chí Hoành há miệng kinh ngạc.

"Khi Dịch Dương Thiên Tỉ còn nhỏ, mẹ ruột anh ta đã nhảy lầu tự vẫn, mà nguyên nhân chính là vì mẹ anh..."

Những lời giải thích của Vương Tuấn Khải, khiến Chí Hoành có cảm giác như vừa chợt tỉnh giấc mộng.

Cú sốc này đối với cô không cần phải nói cũng biết....Nhưng cũng đã sáng tỏ mọi chuyện.

Khó trách...Cậu luôn cảm thấy Vương Tuấn Khải như mang oán hận với mình...

Anh ta đột nhiên tiếp cận mình, rồi còn tiếp cận Vương Nguyên...

Thì ra, đây mới chính là mục đích thực sự.

Chí Hoành chợt rùng mình. Điện thoại nắm trong tay rõ ràng rất nóng, nhưng...Cậu lại cảm thấy nó vô cùng lạnh lẽo...

"Chí Hoành?" Vương Tuấn Khải lo lắng gọi cậu.

"Hả? Vâng." Chí Hoành hoàn hồn lại, cảm thấy trên mặt man mát. Đưa tay lên sờ mới hay, hóa ra bản thân đang khóc...

Thật kỳ lạ...

Khi phát hiện ra được mục đích thực sự Vương Tuấn Khải tiếp cận mình, cậu lại cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót...

"Anh không sao chứ?" Vương Tuấn Khải hỏi.

"Không sao... Dĩ nhiên là không sao."

"Tôi đã nói chuyện với mẹ của anh, nếu như hai người muốn gặp bà ấy, bà ấy có thể sắp xếp tới gặp hai người."

Nhắc tới mẹ mình, rất lâu mà vẫn không thấy Chí Hoành nói gì cả.

Mong nhớ bao nhiêu năm, chờ đợi mòn mỏi bao nhiêu lâu, cũng trách giận không sao kể xiết....Đương nhiên là muốn gặp lại bà ấy một lần.

Nhưng hôm nay...Thật sự có thể gặp được, thì trong lòng lại ngổn ngang tram mối, đủ loại cảm xúc.

Chỉ sợ...Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, gặp lại e rằng cũng chỉ cảm thấy xa lạ và lúng túng...Tới chừng đó, sẽ chỉ khiến cho tình cảm chờ đợi về người mẹ của cậu và Vương Nguyên trong suốt bao năm qua đều tan tành như bọt biển.

"Tôi đi tìm Dịch Dương Thiên Tỉ trước, giải quyết xong chuyện của Vương Nguyên rồi hãy tính tiếp. Tôi không muốn con bé phải chịu tổn thương." Chí Hoành vội chuyển chủ đề.

Vương Tuấn khải cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy làm phiền anh nhé."

Chí Hoành cười: "Thằng bé là em trai tôi, đây là việc tôi nên làm mà. Những lời này nên để tôi nói với anh mới đúng."

"Tôi cũng không muốn cậu ấy hứng chịu bất kỳ tổn thương nào." Lời nói của Vương Tuấn Khải vô cùng kiên định và tấm chân tình. Một lòng chỉ muốn che chở cho người con gái mình yêu thương dưới đôi cánh của mình.

Chí Hoành thật sự cảm thấy rất vui, "Vốn tôi còn lo lắng anh không nghiêm túc với Vương Nguyên. Bây giờ cuối cùng tôi có thể yên tâm rồi."

Cúp điện thoại, Vương Tuấn Khải mím chặt môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Bạch Thiên Thiên....

Lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa. Muốn tiếp tục hãm hại Vương Nguyên, tôi tuyệt đối không cho phép!

.

.

.

End chap

Hello! Lâu rồi k up chap, dạo này nhiều chuyện buồn quá :"((((

- Lưu Chí Hoành rời khỏi TF Gia Tộc . :(

- TFBoys share bài viết đường lưỡi bò . :(((

Haizz.. dạo tâm trạng tui bất ổn nên đăng chap cx theo tâm trạng thôi !

-  now .. 1 lời cuối cùng thôi :))) ...

Chúc mừng Tết Khải Nguyên  - 4 năm Hạ Thu Forever - 15/7/2012 - 15/7/2016

Còn 1 cái nữa ...

#HoangSaTruongSabelongtoVietNam 

Thế thôi =)))) 


#Song Vương Khải Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro