Chap 28: Tìm được cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên nói cũng có lý. Mộ Thiệu Đàm cảm thấy Vương Tuấn Khải sẽ không tránh khỏi khó xử.

Nếu Bạch Thiên Thiên mà cậu ta yêu đến chết đi sống lại nay đã quay về, thì Vương Nguyên đúng là nên phải tự rời đi. Nhưng cậu ta thật oách, trái ôm phải ấp, còn để cả hai ở chung một nhà.

Bắt cá hai tay tuyệt đối không phải là tác phong của cậu ta! Chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là cậu ta cũng chẳng biết người mình yêu rốt cuộc là ai.

"Nếu như em thật sự không muốn ở lại chỗ cậu ta nữa, để tôi khuyên cậu ta thử xem."

"Vâng, cám ơn anh." Thay vì ở bên cạnh anh nhìn anh và Bạch Thiên Thiên vui vầy hạnh phúc, chi bằng cô cứ thật tâm chúc phúc cho bọn họ và rời đi. Như vậy, sẽ không cần phải đè nén đau khổ nữa.

"Đúng rồi, tôi muốn nhờ anh một chuyện." Vương Nguyên ngước nhìn Mộ Thiệu Đàm.

"Là đừng nói với Tiểu Khải chuyện tối nay em ở lại đây?" Mộ Thiệu Đàm như đoán được tâm tư của cậu.

"Vâng. Còn nữa, chuyện tôi bị thương cũng đừng cho anh ấy biết."

Mộ Thiệu Đàm không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Nước được rồi, Nguyên Nguyên, lên đây đi!" Tiếng gọi của Mộ Trầm Âm cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Mộ Thiệu Đàm liếc nhìn Vương Nguyên, sau đó nhún vai nhắc nhở cậu, "Thằng nhóc đó nào giờ chưa từng đưa bạn về nhà, hãy cẩn thận một chút, coi chừng hắn có ý đồ!"

Có người làm anh nào mà đi nói em mình như vậy không?

Vương Nguyên dở khóc dở cười đi lên lầu.

"Đây là phòng dành cho khách, chăn mền ga giường mỗi ngày đều thay đổi, chúng rất sạch sẽ, em cứ yên tâm ngủ ở đây." Mộ Trầm Âm vỗ giường nói, sau đó dẫn Thiên Tình vào phòng tắm, Thiên Tình thấy anh còn để sẵn bộ đồ ngủ nam rộng thùng thình trên bệ kính.

Mộ Trầm Âm hài hước đá mắt với cậu, "Tôi rất thích bộ đồ ngủ này, trước khi mẹ tôi ra nước ngoài đã tặng cho tôi. Chưa mặc lần nào cả, nay tặng nó cho em đó."

"Cám ơn." Sự hào phóng của anh khiến Vương Nguyên cảm thấy vô cùng ấm áp.

Anh cũng chẳng để tâm, chống tay lên cửa nói, "Tôi ra ngoài chờ, lát nữa sẽ bôi thuốc cho em. Lúc tắm em cẩn thận một chút, đừng để nước dính vào vết thương, tránh bị nhiễm trùng."

Vương Nguyên rất cảm động bởi sự chu đáo tỉ mỉ của anh. Nói cám ơn, cười nhìn anh khép cửa mới thu hồi tầm mắt.  (có khi nào sẽ lại là Nguyên-Âm shipper?=)) )

Đã từng cho rằng, cậu hai nhà họ Mộ chỉ là cậu ấm con nhà giàu ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, dường như chuyện đó cũng không hẳn là sự thật.

***

Mộ Trầm Âm cẩn thận bôi thuốc cho Vương Nguyên xong mới lưu luyến quay về phòng của mình.

Vương Nguyên nằm trên giường nhìn trần nhà đăm đăm rất lâu mà vẫn không sao chợp mắt được. Sờ soạng cầm lên điện thoại mới phát hiện điện thoại đã tắt ngúm tự bao giờ.

Anh....Có khi nào sẽ gọi điện thoại cho mình không?

Vương Nguyên âm thầm suy đoán. Nhưng chuyện ấy sao có khả năng? Mình chẳng qua chỉ là 'người tình' anh dùng tiền mua vui mà thôi, khi không có nhu cầu, cần gì phải nghĩ tới mình chứ?

Tự giễu cười một tiếng, bỏ điện thoại di động vào túi xách.

Ngày mai....Mình nhất định phải nói chuyện rõ ràng với anh.

***

Sáng hôm sau.

"Vương tiên sinh! Vương tiên sinh!" Vương Tuấn Khải bị một giọng nói oang oác gọi dậy.

Hé hé mắt thì thấy một người đàn ông trung niên đang gõ liên hồi lên cửa sổ xe của mình, mặt mày ân cần tươi cười. Ông ta là ai? Tại sao lại biết mình?

Quay cửa kính xe xuống, Vương Tuấn Khải lúc này mới phát hiện hóa ra trời đã sáng.

Anh cảm thấy chắc là mình đã bị điên nặng thật rồi, không ngờ lại ngồi ở đây suốt đêm đợi cậu trai kia? Còn cậu thì sao, đã về nhà hay chưa?

"Ông là?" Vương Tuấn Khải hỏi đối phương.

Đối phương cười khà khà, xoa xoa hai tay, "Tôi là cha của Tiểu Nguyên, sao mới sáng sớm mà Vương tiên sinh đã ngồi ngủ trong xe vậy? Đến tìm Nguyên nhi nhà tôi hả? Hay là vào nhà ngồi một chút nhé."

"Ông là cha của Vương Nguyên?" Vương Tuấn Khải đánh giá ông ta một hồi mới đẩy cửa xe bước xuống.

Vương Kiến Quốc gật gù liên tục thưa vâng, Vương Tuấn Khải  quét mắt nhìn thoáng qua căn nhà cũ kỹ phía sau lưng ông, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Vương Nguyên có ở nhà không?"

"Tôi vẫn chưa vào nhà, hay để tôi đi vào xem rồi báo anh nhé." Thái độ khúm núm của Vương Kiến Quốc khiến Vương Tuấn Khải hơi mất tự nhiên.

Anh gật đầu một cái, Vương Kiến Quốc liền nhanh chân bước vào nhà.

Bàn tay đang chống trên lưng xe của Vương Tuấn Khải hơi gồng lên. Vương Nguyên, tốt nhất là em đã về nhà rồi! Nếu không, em sẽ biết tay tôi!

Nhưng sự thật thì....

Vương Kiến Quốc rất nhanh liền từ trong nhà chạy ra, "Vương tiên sinh, Nguyên nhi không có ở nhà."

Không có ở nhà?

Quả nhiên, cả đêm cậu không hề về nhà!

Tay để trên lưng xe của Vương Tuấn Khải hết siết chặt lại thả lỏng, thả lỏng xong lại siết chặt. Cậu ấy có thể đi đâu cả đêm chứ? Tại sao không nghe điện thoại? Khỉ thật! Chẳng lẽ cậu ta không biết mình sẽ lo lắng sao?

Vương Nguyên, em khôn hồn thì đừng có để xảy ra chuyện gì!

Vương Kiến Quốc thấy sắc mặt anh bỗng nhiên khó coi, lo sợ anh tức giận và không cần Vương Nguyên nữa, ông bèn cười ha ha, "Vương tiên sinh, anh đừng lo lắng, có lẽ Tiểu Nguyên đã đi giao sữa rồi. Anh yên tâm, thằng bé là đứa trẻ rất ngoan và biết nghe lời, tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài làm mấy chuyện bậy bạ đâu."

Thật sao?

Vương Tuấn Khải đang tính quay vào xe đổi phương hướng khác để tìm cậu thì điện thoại di động đúng lúc này vang lên.


Có khi nào là cậu ấy?

Trái tim như nhảy cẫng lên, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. Nhưng khi thấy dãy số hiển thị trên màn ảnh thì anh lại thất vọng cực độ.

Không phải Vương Nguyên mà là Bạch Thiên Thiên.

"Gọi sớm vậy có chuyện gì sao?" Vương Tuấn Khải không vui nghe điện thoại.

"Tuấn Khải, anh tìm được Vương Nguyên chưa?" Bạch Thiên Thiên hỏi.

"Chưa."

"Em biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu rồi!"

"Ở đâu?" Giọng nói của Vương Tuấn Khải có chút gấp gáp.

"Tuấn Khải, anh đi mua tờ báo Mango mới ra sáng nay đọc đi. Trên báo có đăng tin về Vương Nguyên đấy!"

Trên báo? Báo buổi sáng Mango không phải đó giờ đều đăng những scandal giựt gân hay sao? Sao nay lại đăng tin về nhân dân?

Anh cảm thấy thật kỳ lạ, dứt khoát ngắt điện thoại. Mở cửa bước lên xe, đang chuẩn bị lái đi thì bị Vương Kiến Quốc gọi lại, "Vương tiên sinh."

"Có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải đã ngồi vào xe, chỉ hạ cửa sổ xuống hỏi.

Vương Kiến Quốc cười ha ha, làm mặt dày nói: "Là vầy, kinh tế của tôi gần đây có chút khó khăn, không biết Vương tiên sinh có thể nể mặt Tiểu nguyên mà giúp đỡ chút ít được không? Tôi biết Vương Tuấn Khải  anh đây rất yêu thích Nguyên nhi nhà chúng tôi mà. Nếu anh đã thích thằng bé như vậy, lần sau nếu được tôi sẽ bán nó tiếp cho anh nhé."

Vương Tuấn Khải không khỏi cau mày. Cuộc sống của Vương Nguyên là thế này hay sao?

Tuy sự thực là cậu đã 'bán' cho anh, nhưng cái chữ đó được thốt ra từ miệng một người đàn ông, đặc biệt người đó lại còn là cha ruột của cậu, khiến Vương Tuấn Khải nghe cảm thấy thật chói tai.

Anh sầm mặt rút một xấp tiền mặt đưa cho Vương Kiến Quốc, không nói lời nào liền lái xe đi.

***

Lái đến một sạp báo, Vương Tuấn Khải lấy tiền lẻ mua một tờ tạp chí Mango. Ngay trang đầu đăng những tin về anh và Bạch Thiên Thiên. Song song với những tin tức đó là những tấm ảnh mà ngày hôm qua anh đã đứng ra bảo vệ cậu.

Mà cái tiêu đề với hàng chữ to tướng là: Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị đã quay lại với Bạch Thiên Thiên, mà vị hôn thê của ông ấy thì đi quyến rũ công tử Mộ Trầm Âm.

Vương Nguyên cùng Trầm Âm?

Anh nhíu mày nhìn xuống phía dưới, là mấy tấm ảnh chụp thật lớn.

Tấm thứ nhất, Vương Nguyên được Mộ Trầm Âm ôm vào lòng. Tấm thứ hai, Vương Nguyên mặc áo khoác da của Mộ Trầm Âm, tình tứ e thẹn dựa dẫm ngồi phía sau xe cậu ta. Tấm

thứ ba, hai người tươi cười với nhau đi vào nhà của công tử Mộ.

Trên đó còn chú thích rõ ràng là cả đêm Vương Nguyên chưa từng bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Mộ.

Giỏi lắm! Vương Nguyên!

Anh như một thằng ngốc ngồi ngoài đường đợi cô suốt cả đêm, còn cậu thì vui vẻ ở bên Trầm Âm? Hơn nữa còn bên nhau thâu đêm! Thảo nào không nghe điện thoại mình, còn tắt luôn điện thoại nữa! Thì ra là sợ mình quấy rầy! !

Vương Tuấn Khải phát điên vò nát tờ báo trong tay, giận dữ ném tờ báo qua một bên, hung hăng nện một đấm lên tay lái.

Anh tìm điện thoại bấm số gọi cho một người.

Khi Mộ Thiệu Đàm nhận được điện thoại Tuấn Khải thì anh ta vẫn còn đang ngủ. Đột nhiên nghe giọng nói cực lạnh truyền đến, "Tối hôm qua, có phải Vương Nguyên qua đêm ở nhà cậu hay không?"

"Sao cậu biết?" Mộ Thiệu Đàm mơ mơ màng màng nói, "Không phải cậu ấy bảo tôi đừng nói lại với cậu ư?"

Giỏi thật! Cậu ta còn dám căn dặn hai anh em giấu mình! Có tật giật mình sao?

"Có phải hai người họ ở chung với nhau không?" Vương Tuấn Khải nghe được khi mình nói chuyện dường như đã nghiến răng mà nói.

"Sao tôi biết được à?" Mộ Thiệu Đàm trở người chép chép miệng, "Lúc tôi lên giường đi ngủ thì cả hai vẫn còn ở chung một phòng. Về phần có làm cái gì hay không thì tôi cũng không rõ cho lắm. Cậu nên đi hỏi người của cậu thì hơn."

Chiếc điện thoại di động trong tay sắp bị anh bóp nát.

Mộ Thiệu Đàm ở bên kia tiếp tục ca cẩm: "Tôi thấy hình như em trai tôi rất thích cậu Vương Nguyên ấy, chẳng phải bây giờ cậu đã có Bạch Thiên Thiên rồi sao? Hay cậu hãy trả tự do cho Vương Nguyên để tác hợp cho hai đứa đi." (lại còn nói thế nữa! bà là muốn giết người rồi đấy!)


Vương Tuấn Khải không trả lời trả vốn gì mà tức giận cúp luôn điện thoại.

Tác hợp cho hai người đó? Được! Thứ người không biết liêm sỉ như thế, Vương Tuấn Khải này nào giờ không có thiếu! Uổng công mình cứ như một thằng hề lo lắng cho cậu ta suốt cả đêm!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro