Chap 42: Đụng độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm nay là ngày đầu tiên Vương Nguyên đi làm.

"Xin chào, tôi là nhân viên mới đến ạ." Vương Nguyên đến phòng thư ký trình diện.

Thư ký trưởng là một người đàn ông trung niên, anh ta ta đang bận rộn với công việc trong tay, chỉ lạnh nhạt đáp "Ừm" một tiếng. Qua một lúc lâu, mới buông tài liệu trong tay mở miệng hỏi, "Thư giới thiệu đâu?"

"Thư giới thiệu?" Vương Nguyên ngơ ngác hỏi lại.

Cậu có nhận được tờ thư giới thiệu nào đâu? Vì là đi từ cửa sau vào mà!

"Không có?" Đối phương cau mày, sắc mặt càng lạnh nhạt hơn, "Chúng tôi không có nhận được thông báo có người mới nào đến trình diện của bộ phận nhân sự cả. Bạn học, có phải cậu đã đi nhầm chỗ rồi không?"

Vương Nguyên há to miệng không biết nên nói gì.

Mình đến làm việc, Vương Tuấn Khải không có nhắn nhủ gì lại với họ sao?

"Linda, chuyện gì vậy?" Có người nghe tiếng nhìn sang.

"Trợ lý Trần, có một chàng trai nói là nhân viên mới đến nhận việc, nhưng chúng ta không có nhận được thông báo nào bên bộ phận nhân sự."

Trần Lâm nhìn về phía Vương Nguyên, cậu nhe răng cười lại với anh ta, hai mắt cong lên ý cười xán lạn như trăng rằm.

Vương tổng vì chàng trai này mà từ bỏ Bạch Thiên Thiên?

Chàng trai này trông có vẻ rất đơn thuần, ít nhất nhìn bề ngoài thì không giống loại người mưu mô xảo trá như Vương tổng nói.

"Bên bộ phận nhân sự đã gửi tài liệu trực tiếp cho tôi rồi." Trần Lâm thản nhiên trả lời vị thư ký trưởng, sau đó chuyển mắt nhìn Vương Nguyên nói, "Vương Nguyên đúng không?"

"Vâng, chào anh!" Vương Nguyên lễ phép chào hỏi.

Người đàn ông trung niên nọ thấy Trần Lâm hỏi chính xác luôn cả họ tên người ta, đương nhiên không còn dị nghị gì, cũng không có làm khó dễ Vương Nguyên nữa.

"Cậu đi theo tôi! Để tôi cho người đưa cô đi làm quen hoàn cảnh công việc một chút." Thái độ của Trần Lâm rất ôn hòa, xoay người gọi một cô gái tuổi cũng chạc cỡ Vương Nguyên, "Yumi, cô đưa Vương Nguyên đi làm quen với công việc một chút đi."

"Dạ, trợ lý Trần." Cô gái cột tóc đuôi ngựa với đôi mắt tươi sáng lấp lánh thoăn thoắt đi tới.

Nhìn thấy Vương Nguyên cô nàng liền vui vẻ chào hỏi làm quen, nhưng tầm mắt lại dừng rất lâu trên gương mặt đơn thần mộc mạc của Vương Nguyên.

Vương Nguyên bị cô ta nhìn đến hơi mất tự nhiên, sờ sờ mặt mình hỏi, "Trên mặt tôi có dính gì sao ạ?"

"Không, sorry, chỉ là cảm thấy cô nhìn rất quen mắt. Sao tôi cứ có cảm giác hình như đã từng nhìn thấy cô trên báo thì phải." Yumi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.

Vương Nguyên run sợ trong giây lát. Trên báo? Có lẽ lần đó đi cùng với Vương Tuấn Khải đã bị chụp đăng lên báo chăng?

Đêm hôm đó, cậu quá quang vinh chói lọi.

Hơn nữa, khi đó còn trang điểm rất cầu kỳ, hoàn toàn khác xa với mặt mộc không trang điểm như bây giờ. Nếu không nhìn kỹ, e là rất khó có thể nhận ra.

Vương Nguyên cười cười nói, "Chắc chị nhận nhầm với ai rồi."

Trần Lâm xua xua tay, "Đừng ở đây lo tán gẫu nữa. Khi đã quen với hoàn cảnh môi trường thì bắt đầu làm quen với công việc đi."

"Dạ, trợ lý Trần." Yumi le lưỡi nháy mắt với Vương Nguyên cũng đi theo phía sau cô ta.

"Người vừa nãy chính là trợ lý Trần, trông anh ta nghiêm túc khó khăn vậy đó, nhưng nếu so với tổng giám đốc thì anh ta dễ gần hơn nhiều. Dạo gần đây tổng giám đốc rất khó chịu, cậu ngàn vạn lần đừng xui xẻo đụng chạm đến anh ta nha." Yumi cằn nhằn than oán.

Vương Nguyên cũng chỉ ngượng ngùng cười. Cậu nghĩ, nơi này hẳn là không ai có thể hiểu rõ hơn cậu Vương  Tuấn Khải là người khó chung đụng tới cỡ nào?

Nếu không phải do bất đắc dĩ, cậu thật sự không muốn đến gần anh lần nào nữa. Vì kết quả cuối cùng vẫn sẽ bị anh đâm cho thương tích khắp người mà thôi.

"Bên này là phòng họp, bên này là phòng nghỉ ngơi, bên kia là phòng hội nghị dự bị. Còn bên kia là phòng trà nước...." Yumi vừa đi vừa giới thiệu. Sau đó, dừng lại trước một căn phòng đang khép kín.

Cậu không lên tiếng, chỉ cẩn thận diễn tả mấy chữ được treo trên cánh cửa.

"Phòng làm việc tổng giám đốc!"

Vương Nguyên đã thấy được, nhưng chỉ cười cười, định cùng Yumi đi sang hướng khác. Nhưng lúc này....Cửa đột nhiên được người từ bên trong mở ra.

Vương Nguyên vô ý thức cứng đờ người.

Mà Yumi gần như theo phản xạ có điều kiện đứng nghiêm, cúi người, chào hỏi, lưu loát đến khiến người khác phải kinh ngạc, "Xin chào tổng giám đốc!"

"Ừ." So với sự nhiệt tình của cô, Vương Tuấn Khải chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.

Tầm mắt dừng lại trên người Vương Nguyên, có hơi bất ngờ, nhìn cậu trong giây lát.

Vương Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy có một đôi mắt sâu thăm thẳm đang chiếu tướng mình.

Không hiểu sao tròng lòng rối loạn không yên. Sau đó được Yumi ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo, cúi đầu không ngừng ra dấu bằng miệng bảo cậu, "Mau, chào, hỏi, đi!"

Lúc này Vương Nguyên mới sực tỉnh, liếc nhìn Vương Tuấn khải, bị ánh mắt không kiêng dè của anh nhìn cho hoảng hồn, vội vàng chuyển mắt sang hướng khác, cúi đầu chào hỏi, "Chào tổng giám đốc!"

"Vương tổng, đây là nhân viên mới đến hôm nay." Thấy sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn không có hòa hoãn, Yumi lại cẩn thận dè dặt giải thích.

Vương Tuấn Khải vẫn không có phản ứng, Vương Nguyên cảm thấy như bị cái nhìn đăm đăm của anh làm cho không thở nổi. Cậu mím mím môi nói, "Xin chào, tôi là Vương Nguyên."

Giọng điệu xa cách như không quen biết của cậu Vương Tuấn Khải sửng sốt.

"Nếu tổng giám đốc không có gì muốn nói, vậy chúng tôi xin phép đi làm việc trước." Vương Nguyên không nhìn Vương Tuấn Khải nữa, lôi kéo Yumi bỏ đi một mạch.

Yumi kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm. Một nhân viên mới vào, mà dám to gan như vậy? Tổng giám đốc chưa lên tiếng, mà cậu ta đã dám xoay người bỏ đi?

Nhìn bóng lưng bỏ đi như muốn chạy trốn mình, Vương Tuấn Khải bỗng dưng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt buồn bực khó hiểu.

Rõ ràng là mình căn dặn không cho phép cậu hé môi tiết lộ quan hệ của cả hai, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ lạnh lùng đó của cậu, tự nhiên khiến anh cảm thấy vô cùng căm tức!

Khốn thật! Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?

"Vương Nguyên, cậu đứng lại đó!" Anh mở miệng quát lên theo quán tính.

Vương Nguyên sửng sốt. Yumi âm thầm vuốt mồ hôi lạnh thay cho người mới.

"Yumi, cám ơn chị nhiều nhé, chị cứ đi trước đi, tôi quay lại xem tổng giám đốc tìm tôi có việc gì."

"Ừ." Yumi cũng không muốn đi cùng để hứng bão, có ai mà không biết gần đây tổng giám đốc bởi vì 'đứa bé' của người tình mới xuất hiện, mà phải chia tay với cô bạn gái mối tình đầu Bạch Thiên Thiên chứ? Gặp phải chuyện bi thảm như thế, không có người đàn ông nào cảm thấy dễ chịu hết.

Cô nàng căn dặn vương Nguyên lần nữa, "Tự cậu phải cận thận đó nhé, đừng chọc giận anh ta!"  





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro