Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Hả?" Trần Lâm tưởng mình nghe nhầm, có phần không hiểu nhìn anh, "Nhưng trên lầu còn có mấy bộ phận đang tăng ca...."

"Vậy thì ngắt tầng cuối!" Vương Tuấn Khải dứt khoát nói.

Trần Lâm không hiểu được tình hình ra sao, nhưng thấy sắc mặt không ổn của anh nên cũng không dám hỏi tiếp, đành gật đầu liên tục rồi xoay người đi vào truyền lời.

***

Vương Nguyên đang check mail thì màn hình máy vi tính bỗng phụt tắt.

Cúp điện ư? Kiểu văn phòng lớn này sao có thể cúp điện nữa chừng mà không có thông báo gì cả?

Cậu vốn tưởng rằng chỉ là đứt cầu dao, rất nhanh sẽ có điện lại, cho nên vẫn ngồi im lặng ngồi đợi thêm vài phút, nhưng trời mỗi lúc càng tối mà vẫn chưa có dấu hiệu có điện trở lại.

Xem ra, đống mail này không thể xem hết trong tối nay rồi. Chỉ đành về nhà rồi xem tiếp vậy!

Nghĩ vậy, Vương Nguyên qua loa thu dọn vài thứ rồi đi xuống lầu.

Rõ ràng bị cúp điện, nhưng thang máy vẫn đang hoạt động. Vương Nguyên cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cậu không biết vụ bị mất điện này chỉ là một âm mưu.

Xuống đến tầng trệt, mới phát hiện bầu trời đầy mây đen, mưa tuôn xối xả. Cậu đứng ở lối ra vào đợi một lát, tính đợi mưa tạnh bớt rồi mới đi, nhưng cơn mưa vẫn kéo dài không ngừng, ngược lại mỗi lúc càng lớn.

Bây giờ phải làm sao đây?

Nếu là trước kia, cậu còn có thể không để ý đến bản thân mà vọt thẳng tới trạm xe bus, nhưng bây giờ, trong cậu còn có thêm một người....

Nếu cậu bị cảm, e là chỉ làm khổ đứa nhỏ trong bụng.

Vương Nguyên tiếp tục đợi thêm một lát, thẫn thờ nhìn màn mưa trắng xóa, trong đầu lại bất chợt nghĩ tới hình ảnh lần sau khi tan học đó, xe của Vương Tuấn khải chậm rãi xuất hiện tại trước mắt cậu....

Thời điểm đó cậu không ngờ có một ngày mình lại mang thai con của anh....

Cũng càng không nghĩ tới, có một ngày anh lại chán ghét mình đến vậy....

Nghĩ tới những điều đó, thần sắc cậu chợt ảm đạm hơn.

Vừa ngước mắt lên, chiếc xe quen thuộc kia lại một lần nữa chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Sao anh ấy còn ở đây? Vùa nãy không phải anh đã đi rồi sao?

Đang cảm thấy kinh ngạc thì xe đã đỗ ngay bên cạnh cậu. Cậu theo phản xạ lui về phía sau.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, gương mặt lạnh như băng liền hiện ra, "Lên xe!" Chỉ vẻn vẹn hai chữ lạnh lẽo.

Vương Nguyên không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, nếu đã chán ghét và luôn muốn nhục nhã cậu như vậy, còn bảo cậu lên xe anh làm gì?

Cậu không muốn đi lên để bị anh nhục nhã mà không hiểu nguyên do nữa, cho nên không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt theo phản xạ tự nhiên.

"Không cần, một lát nữa tôi tự ngồi xe bus về."

Chàng trai này, lại từ chối mình? Vương Tuấn Khải bị nghẹn một bụng tức, sắc mặt lập tức sầm xuống, "Vương Nguyên! Cậu biết khôn thì đừng thách thức với sự kiên nhẫn của tôi! Mau lăn lên!"

Cậu đã quyết định không lên, thì sẽ không để bị anh uy hiếp.

Dứt khoát cất bước đi vòng qua xe anh, xoay người bước đi vào trong màn mưa.

Vương Tuấn Khải tuyệt đối không thể ngờ Vương Nguyên lại có phản ứng như vậy, nhìn tấm lưng kia, anh nóng nảy thầm rủa một tiếng, vung tay lái lao về phương hướng cậu bỏ đi.

Cho xe dừng lại, anh mím môi sải bước đi xuống, bước tới vươn tay kéo Vương Nguyên lại.

"A...." Vương Nguyên hoảng hốt la lên, muốn giãy giụa nhưng ngay sau đó đã bị anh khiêng lên rồi quẳng mạnh vào xe.

"Anh muốn làm gì?" Vương Nguyên định mở cửa xe đi xuống, nhưng anh lại ngang ngược khóa luôn chốt cửa.

Cũng may lúc này mọi người đều đã về hết, nếu không, một màn xảy ra ban nãy mà bị bắt gặp, không biết sẽ rước lấy hậu quả gì.

"Tốt nhất ngồi đàng hoàng cho tôi! Muốn giả bộ vờ tha để bắt với tôi à, cậu còn non lắm!" Vương Tuấn Khải lạnh giọng cảnh cáo cậu, một giây kế tiếp đạp mạnh chân ga.

Xe đột nhiên lao như tên bắn.

Vương Nguyên vẫn chưa chuẩn bị, trán bị đập mạnh lên cửa kiếng. Cậu đau điếng bụm trán hô ra tiếng. Căm tức liếc nhìn sang Vương Tuấn Khải.

Sắc mặt anh rất khó coi, môi mỏng mím lại không một khe hở. Dường như sự chống đối vừa rồi của cậu đã chọc giận anh.

"Vương tổng...." Vương Nguyên định lên tiếng...

"Cậu câm miệng cho tôi!" Anh dứt khoát cắt ngang lời cậu muốn nói.

Cậu lại bất chấp sự ngang tàng của anh, "Là anh nói, khi ở trong công ty chúng ta chỉ là hai người hoàn toàn không quen biết. Vậy nên, mời anh thả tôi xuống xe, tự tôi ngồi xe bus đi về."

Những lời đó cậu ta lại nhớ rõ đến thế cơ á? Hơn nữa, nhìn thái độ này của cậu, xem ra đã quyết định sẽ hoàn thành rất tốt! Anh hẳn nên vui mới phải, nhưng tại sao hiện tại anh chẳng những không hề vui sướng chút nào mà ngược còn tức nghẹn sắp phát điên!

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, "Cậu yên tâm, chỉ một lần này thôi! Nếu không phải nể mặt đứa bé ở trong bụng cậu, tôi tuyệt đối sẽ không để ý tới cậu!"

Đứa bé trong bụng?

Vương Nguyên sửng sốt, sau đó cúi đầu vuốt ve lên bụng.

"Chẳng phải anh luôn cho rằng đứa bé này không phải của mình sao, cần gì phải quan tâm đến nó như thế chứ?" Cậu chua chát tự cười giễu mình, xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ.

Nhìn từng hạt mưa tí tách rơi mà trong lòng lạnh lẽo không thể tưởng tượng nổi.

Nhắc tới đứa bé, tâm trạng Vương Tuấn Khải lại bắt đầu không tốt. Chỉ cần nghĩ tới đêm hôm ấy, suốt đêm cậu không về, nó tựa như vết thương đang âm ỉ trong anh, châm chích vào trái tim anh, đau đến khiến anh nghẹt thở.

"Tuy đứa bé không phải của tôi, nhưng mẹ tôi thích nó." Anh phiền muộn nói ra những lời này.













Thì ra là như vậy....Trái tim Vương Nguyên lại đau đớn không thôi....

Tất cả, chỉ là đều vì bà Vương mà thôi....

Không muốn đôi co thêm, Vương Nguyên mím môi co ro lại trong ghế, lặng lẽ ngồi đó suốt đoạn đường không lên tiếng nữa.

Suốt đoạn đường Vương Tuấn Khải cũng chẳng hé môi nói lời nào, tay anh siết chặt vô lăng, hết buông lại siết, siết xong lại buông.

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ vẫn rào rào rơi xuống. Mỗi lúc càng nặng hạt hơn....  


***End chap******

Hóng đê ~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro