Chap 60: Trêu ghẹo cậu cũng rất thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lý trí như lên mây của Vương Nguyên đến bây giờ mới quay về thân xác.

Nhận ra đây là nhà để xe, mặt cậu lập tức đỏ như phỏng, cuống quít lùi về ngồi lại ghế phụ.

Chỉnh sửa xong quần áo trên người xong mới cảm thấy bên dưới cơ thể có cảm giác man mát. Mới sực nhớ ra quần của mình khi nãy bị anh vứt ra ghế sau. Nhất thời ngượng chín cả người, muốn bò qua nhặt lên quần lót để mặc vào, nhưng khi thấy anh thì không dám lộn xộn nữa.

Vương Tuấn Khải đương nhiên biết rõ cậu muốn gì, ánh mắt thoáng qua vẻ trêu cợt, "Cứ để vậy đi, khi về rồi trả lại em sau."

Cứ để thế này? Vương Nguyên trợn mắt. Như vậy dường như hơi có chút không được an toàn ấy nhỉ? Nhưng cậu cũng không thể để vậy mà chồm qua trước mặt anh được.

Chỉ đành phải cắn môi, nhắm mắt, đẩy cửa xe ra muốn đi xuống để đi vòng qua ghế ngồi đằng sau.

Nhưng chân còn chưa chạm xuống đất, anh đã cho khởi động xe. Cậu kinh hoàng quay đầu lại thì trông thấy anh rất xấu xa nhíu mày nhìn cậu, "Đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi yên. Tránh cho em và cả cục cưng của em phải bị thương đấy."

"Anh dừng xe trước đi." Vương Nguyên thỉnh cầu anh.

Thế nhưng anh làm như không nghe thấy, chỉ mải nhìn kính chiếu hậu từ từ cho xe quay đầu lại. Sau đó nhìn sang Vương Nguyên nhướng mắt ý bảo cậu mau đóng cửa xe lại.

Vương Nguyên ngoan cố không nghe, anh đành một tay nắm giữ tay lái, một tay vòng qua kéo cửa xe đóng lại.

"Thắt dây an toàn vào." Sau khi ngồi thẳng người anh vẫn không quên nhắc nhở cậu.

Đôi mắt trong veo của Vương Nguyên tức giận nhìn anh trừng trừng. Anh đang cố tình trêu chọc mình đây mà!

Nhìn bộ dáng dù tức giận nhưng không biết phải làm sao đó của cậu, Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít.

Phát động xe, chảy thẳng một mạch về nhà.

Suốt chặn đường, Vương Nguyên căng thẳng đến nỗi một khắc cũng không dám lộn xộn, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

.... .... ....

Khi về đến nhà, thì trời đã khuya.

Ánh đèn sáng choang trong nhà đã không còn nữa, căn phòng khách chỉ còn lại mỗi ngọn đèn mờ nhạt.

Xe vừa vào nhà để xe. Vương Nguyên gần như lập tức rời khỏi ghế phụ, đẩy cửa ra bước xuống, đi vòng qua băng sau mở cửa chui vào tính lấy lại quần của mình.

Nhưng có một bàn tay khác ở phía đối diện đã nhanh hơn một bước móc chiếc quần lót màu xanh lá nhạt vào trong tay.

Vương Nguyên đỏ bừng mặt mũi, liếc mắt nhìn người ở đối diện, hậm hực nói, "Trả lại cho tôi."

"Đằng nào một lát nữa cũng phải cởi ra, bây giờ mặc vào, chẳng phải làm điều thừa ư?" Vương Tuấn Khải dửng dưng nói, đương nhiên cũng không có ý định muốn trả lại cho cậu.

Dứt lời xoay người bỏ đi về hướng thang máy.

Vương Nguyên không có quần lót cảm thấy như mình mất đi sự an toàn, vẫn đứng yên uất ức nhìn anh trân trân. Tựa hồ đang tố cáo hành vi tồi bại này của anh.

Vương Tuấn Khải ấn tay giữ nút thang máy, "Em có muốn lên không? Nếu không lên, vậy tôi đi lên trước đây."

Dĩ nhiên là cậu muốn lên rồi! ! Nếu không, một mình ở lại chỗ này để làm gì chứ?

Cậu dùng dằng dậm chân một cái, đành phải chỉnh sửa lại quần áo đàng hoàng mới bước vào thang máy với gương mặt đỏ hồng.

Mặt kính bóng loáng của thang máy in rõ dáng vẻ vừa lo lắng vừa giận dỗi của cậu, Vương Tuấn Khỉa

Không ngờ, cảm giác được trêu chọc cậu cũng thú vị đến vậy!

***

Màn đêm thâm sâu.

Tắm rửa xong, Vương Nguyên mới cảm thấy men say trong người đã giảm bớt không ít.

Nằm trên giường nghĩ đến quần của mình vẫn còn ở chỗ Vương Tuấn Khải, cậu cảm thấy rầu rĩ không thôi.

Quá mất thể diện nên chỉ biết nên vùi gương mặt đỏ bừng vào gối. Ngay lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

"Tiểu Nguyên, con đã ngủ chưa?"

Là giọng của bà Vương, Vương Nguyên vội vàng ngồi dậy đi ra mở cửa.

"Bà Vương."

Bà Vương bưng hai ly sữa tươi đứng trước cửa phòng. Thương yêu nhìn cậu nói, "Uhm, nghe Tiểu Khải nói tối nay con uống rất nhiều rượu, uống chút sữa nóng để dưỡng thần rồi một lát hãy ngủ tiếp."

"Cám ơn." Vương Nguyên uống một mạch hết ly sữa. Nhưng đáy lòng thì âm thầm oán niệm. Không ngờ anh ấy lại còn đi mách lẻo!

"Tiểu Nguyên, bây giờ con đã là người có thai rồi, sau này hạn chế uống rượu ít lại một chút. Như vậy sẽ không tốt cho em bé." Bà Vương chỉ dặn dò chứ không hề có một lời trách móc nào.

"Dạ con xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý." Vương Nguyên ngoan ngoãn đảm bảo.

Bà Vương chỉ cười, "Nói xin lỗi với bác làm gì chứ, sức khỏe là của con, đương nhiên con phải biết chú ý mà giữ gìn. À, đây là phần sữa của Tiểu Khải, con giúp bác mang qua cho nó. Bác cũng mệt rồi, bác đi nghỉ trước đây."

Bà Vương nhét ly sữa tươi vào tay Vương Nguyên . Vương Nguyên còn chưa đáp lại thì bà Thi đã nói: "Giờ này nó đang ở phòng làm việc. Con nhớ dặn nó cũng nên đi ngủ sớm một chút."

"Dạ. Vậy bác cũng đi nghỉ sớm đi ạ!" Vương Nguyên đưa bà Vương về phòng mới xoay người liếc nhìn phòng làm việc. Chần chừ một lúc, mới chậm rãi đi qua.

.... .... ....

Vương Tuấn Khải mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, đứng tựa vào giá sách lật xem.

Cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ, anh khẽ cau mày, "Ai vậy?" Đó giờ anh không thích bị người khác quấy rầy lúc mình làm việc.

"Là tôi." Âm thanh nhỏ nhẹ từ ngoài cửa vọng vào, thế nhưng lại khiến cho hàng mày đang cau lại giãn ra.

Tiểu yêu tinh này, chẳng lẽ đến tìm mình để đòi lại quần lót sao? (cho cười phát=)) anh k nghĩ ra lí do khác ngoài cái này ư?)

Vương Tuấn Khải không khỏi bật cười, rũ mắt tiếp tục xem sách, nhưng cũng lên tiếng bảo cậu vào đi.

Cửa được đẩy ra một khe hở nhỏ.

Vương Nguyên bưng sữa đi vào, nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả. Cậu đặt sữa lên bàn sách, ghé đầu nhìn vào giá sách cao thật cao hỏi: "Anh đang bận sao?"

"Ừ." Vương Tuấn Khải chỉ hờ hững đáp lại.

"Ồ. Vậy anh tiếp tục làm việc đi, bà Vương bảo tôi mang sữa vào cho anh."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro