Chap 8: Trúng số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình Tín nheo mắt hỏi với vẻ mặt không tin, "Thành thật khai báo đi, rốt cuộc tối qua cậu đã làm những gì hả?"

Vương Nguyên vốn không có khiếu nói dối, bị Đình Tín ép hỏi một hồi, càng thêm lóng ngóng không biết nên phải nói gì.

Đình Tín tinh mắt thoáng thấy vết đỏ tròn như quả dâu tây trên cổ bạn. Trố mắt, kinh ngạc thốt lên, "Nguyên Nguyên, cậu.... Cậu có bạn trai?"

“Mình đâu có?"

"Gạt người! Vậy cậu nói xem, cái dấu này từ đâu có?"Đình Tín kích động chỉ tay vào cổ Vương Nguyên.

Thấy Vương Nguyên mờ mịt như chẳng biết gì, Đình Tín  vội lục trong túi xách ra cái gương nhỏ nhét vào tay Vương Nguyên"Cậu tự xem đi."

Vén lên tóc, nghiêng mặt sang một bên Vương Nguyên mới thấy rõ vết tích in trên cổ.

‘Bùm…” Mặt Vương Nguyên bỗng chốc đỏ tới mang tai.

Sáng nay lúc vào nhà tắm sửa soạn, có lẽ do vội quá nên cậu cũng không để ý tới nó.

"Cái này.... Mình sơ ý cào trúng." Vương Nguyên cắn môi, không dám nhìn tiếp nữa. Vội vội vàng vàng xõa tóc xuống để che đi dấu vết kia.

"Vậy bây giờ cậu cào lại một cái nữa cho mình xem xem." Đình Tín cất gương vào, rồi giúp cậu vén tóc lại ngay ngắn.

Thấy sắc mặt Vương Nguyên là lạ, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng, "Nguyên Nguyên, có phải ai đã ức hiếp cậu không?"

Bởi vì, cậu vốn không hề có dáng vẻ hạnh phúc của người đang yêu nên có, mà ngược lại thái độ như muốn trốn tránh chột dạ.

Vương Nguyên biết không thể gạt được Đình Tín, chỉ mím môi, "Không ai ức hiếp mình cả, là bản thân mình xảy ra chút vấn đề."

Đang suy nghĩ xem nên làm sao để kể rõ hết mọi chuyện với Đìn Tín, thì bạn học cùng lớp Bạch Miểu Miểu đi tới.

"Vương Nguyên, cậu lợi hại thật! Nghe ba mình nói, số tiền mà ba cậu mượn của công ty nhà mình đã trả xong hết rồi. Ba mươi vạn đó đối với gia đình cậu mà nói, nó chẳng phải là con số nhỏ. Ba cậu nói tiền đó là do một tay cậu kiếm về, mình thật tò mò muốn biết cậu kiếm được nó từ đâu nha?" Bạch Miểu Miểu đỏng đảnh ngạo mạn ra dáng cô chủ con nhà giáu có, "Chỉ dựa vào công việc bán thời gian kia của cậu, e là có làm đến rục xương thì hoa hồng cũng chưa được tới số tiền đó."

Giọng cô ta oang oang như chốn không người, nhất thời các bạn học ai nấy cũng nghe thấy, liền tò mò xoay đầu lại nhìn.

Bạch Miểu Miểu xưa nay luôn thích châm chích Vương Nguyên, bởi vì Vương Nguyên luôn phớt lờ không thèm để ý tới cô ta.

Đình Tín ngược lại cười lạnh ra tiếng, "Bạch Miểu Miểu, cậu lại tới khoe khoang cái mác tiểu thư của cậu nữa à. Nhà Vương Nguyên trúng số độc đắc cũng chọc ghẹo tới cậu ư?"

"Trúng số độc đắc?" Bạch Miểu Miểu cười nhạo một tiếng, nhìn sang Vương Nguyên nói, “Tôi nghe nói dạo này rất thịnh hành việc sinh viên nghèo ‘bán xuân’*. Vương Nguyên, chẳng lẽ cậu cũng làm việc này?"

* Là từ hiện giờ hay dùng để chỉ việc học sinh "bán xuân", kiểu như được đại gia bao nuôi, một loại trao đổi, sinh viên thì nhận được viện trợ để sinh sống và học hành, nhưng cũng phải "bán thân" cho đại gia. Từ này trước kia xuất phát từ bên Nhật, hiện TQ đang rất thịnh hành.

Sắc mặt Vương Nguyên lập tức trắng bệch, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chiếu tướng của Bạch Miểu Miểu.

La Đình Tín liếc nhìn Vương Nguyên, rồi nhìn trở lại Bạch Miểu Miểu, "Hơ, không ‘theo đuổi’ được đàn anh Ngũ khóa trên, liền tới đây vu oan hãm hại Vương Nguyên hả? Cũng khó trách đàn anh Ngũ khóa trên chỉ thích Nguyên nhi, còn cậu thì ngay cả nhìn cũng chẳng thèm ngó lấy một cái.”

"Cậu...." Bạch Miểu Miểu bị Đình Tín nói trúng tim đen, mặt liền biến sắc, tức giận quơ lấy cuốn sách trên bàn tính ném sang hướng Đình Tín.

Vương Nguyên tinh mắt giữ lại tay cô, không tự cao cũng không khiêm nhường nhìn cô nói, "Đủ rồi! Sắp tới giờ học rồi, tôi không muốn giằng co với cậu nữa!"

Vương Nguyên có thể nhẫn nhịn Bạch Miểu Miểu khi dễ mình, nhưng tuyệt đối không cho cậu ta đụng vào bạn của cậu.

Bạch Miểu Miểu biết rõ tính cách Vương Nguyên, bình thường không nổi giận thì sao cũng được, nhưng một khi tính ương bướng nổi lên thì còn cứng hơn cả đầu trâu.

Bèn ngượng ngùng rụt tay lại, hung ác trợn mắt nhìn hai người một cái mới xoay người bỏ đi.

Bạch Miểu Miểu đi rồi, chung quanh khôi phục lại yên tĩnh.

Đình Tín nặng nề nhìn Vương Nguyên  nhưng không lên tiếng, tựa như đang đợi cậu thành thật khai báo.

Vương Nguyên biết có giấu nữa cũng không được, đành rũ mắt nói, "Bạch Miểu Miểu nói không sai...."

Đình Tian cả kinh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vương Nguyên với vẻ mặt không thể tin.

"Nguyên…. Nguyên nhi, cậu biết mình đang làm gì không?" Đình Tín hiểu rất rõ Vương Nguyên, luôn tự trọng giữ mình, kiên cường độc lập, dù cho cuộc sống có gặp nhiều trắc trở khó khăn đi nữa, cũng không thể nào lung lạc được cậu.

Cậu biết, Vương Nguyên bây giờ đã đi đến bước đường cùng rồi....

Vương Nguyên mở quyển sách ra, không trả lời Đình Tín, chỉ yếu ớt mở miệng: "Đối phương là Vương Tuấn Khải."

La Đình Tín lại lần nữa kinh ngạc há to miệng, ngay sau đó vô cùng lo lắng, "Nhưng cậu làm vậy, không phải cũng đồng nghĩa mất đi tư cách để yêu anh ta sao? Nguyên nhi, cậu có nghĩ tới chưa, Vương Tuấn Khải sẽ hiểu lầm cậu thì làm sao đây?"

Sao cậu lại không biết?

Anh cho rằng ai cậu cũng có thể lên giường, cho cậu là người con trai dâm loạn, cho là cậu giỏi mưu mô tính toán…..

Nhưng....

"Tín Tín, mình vốn không có lựa chọn nào khác." Vương Nguyên rốt cuộc ngẩng đầu lên, thê lương nhìn La Đình Tín, khổ sở cười một tiếng, "Thật ra thì, số mạng mình cũng không tệ lắm. Vì người đó, ít ra vẫn là anh, không phải là người khác."

Như vậy, cậu đã rất cảm ơn ông trời!

***

Sau khi tan học về nhà, cha lái xe cho Bạch gia vẫn chưa về. Vương Nguyên làm cơm rồi đưa đến bệnh viện, ở lại với Lưu Chí Hoành đến tận khuya mới về nhà.

Điện thoại di động cả ngày vẫn nằm im thinh.

Cậu vốn muốn gọi điện hỏi xem sánh mình có đánh rơi ở chỗ đó hay không, nhưng cuối cùng ấn số xong lại xóa đi. Trừ những lúc anh gọi cậu tới, ngoài ra bọn họ thật không nên có chút liên quan mới đúng. Cậu không muốn để anh lầm tưởng cậu là người luôn gây phiền phức.

Khi về đến nhà, Vương Kiến Quốc đã ăn cơm xong, ngồi cười tít mắt đợi cậu về.

"Cha, sao còn chưa ngủ?"

"Chờ con đấy. Sao rồi? Tối qua cậu Vương có vui vẻ hài lòng không?"

Vương Kiến Quốc không khác gì như người dẫn khách, Vương Nguyên không muốn nổi giận, chỉ ngồi xổm người xuống đổi giày, coi như không nghe thấy lời cha mình.

"Tối nay cậu Vương không tìm con à? Đợi mãi không thấy cậu đáp lại, Vương Kiến Quốc tiếp tục hỏi sang câu khác.

"Cha!" Vương Nguyên đứng dậy nhìn cha mình.

Người làm cha không lo hỏi thăm tình trạng của con mình, cũng chẳng hỏi thăm việc học hành của cậu ra sao, lại đi quan tâm cái chuyện mà cậu không thể nào mở miệng nói ra....

Lòng dạ Vương Nguyên nặng nề lạnh lẽo.

"Cũng phải, cũng phải, đàn ông mà, cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi." Vương Kiến Quốc đổi giọng nói. ( cái ông này-_-)

"Không còn gì nữa, con đi ngủ trước đây." Vương Nguyên cảm thấy quá mệt mỏi.

Vương Kiến Quốc gật đầu một cái, "Cũng tại con không khôn khéo, thì sao có thể giữ được chân đàn ông. Phải cố gắng hơn nữa, nếu được đến nhà họ Vương ở luôn thì càng tốt."

Ngay cả nghe thôi Vương Nguyên cũng không còn hơi sức để nghe tiếp nữa, đóng cửa lại sau đó mệt mõi ngã phịch xuống giường.

***

Thời tiết buổi sáng quả thật rất tốt, không khí vô cùng trong lành mới mẻ.

Vương Nguyên ngây ngất hít sâu một hơi, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hăng hái nhìn yên sau chiếc xe đạp chất đầy sữa tươi.

"Sữa tươi đến!" Mỗi khi đi qua một cửa nhà nào đó thì sẽ nghe được tiếng cậu thanh thúy mời chào.

Lúc đến cổng lớn nhà họ Vương, đang tính nhấn chuông thì cửa lớn bị người từ bên trong kéo ra. Dì giúp việc xách theo giỏ bước ra ngoài, thấy Vương Nguyên bà liền cười tươi rói, "Tiểu Nguyên, thật đúng giờ nha!"

"Dì à, chào buổi sáng! Bà Vương vẫn chưa dùng bữa sáng chứ ạ?" Vương Nguyên vừa hỏi vừa lấy ra một chai sữa tươi mới toanh nóng hổi.

"Vẫn chưa, đang chờ đấy. Nhưng hôm nay phải lấy thêm hai chai nữa."

"Có khách ạ?" Vương Nguyên vội vàng lấy thêm hai chai.

Dì giúp việc cười nói, "Không phải khách đâu. Là cậu chủ hôm qua ngủ lại nhà. Bởi vì sáng nay bà chủ sắp xếp cho cậu chủ xem mắt."

Xem mắt?

Vương Nguyên chết đứng một giây, lồng ngực không kiềm chế được thót lại, co rút thật khó chịu. Nhưng, cậu có tư cách gì để ý đến chuyện của anh?

Ôm bình sữa tươi đang tính giao cho dì giúp việc, thì dì lại khoát khoát tay, "Hay là cậu mang vào đi, bà chủ nói lâu rồi không có gặp cậu. Tôi đang tính đi ra ngoài mua thức ăn, đã trễ lắm rồi."

Chờ dì giúp việc đi Vương Nguyên mới ôm ba chai sữa tươi đi vào sân.

***

Vương Nguyên vừa liếc mắt liền thấy anh đang ngồi cạnh bàn ăn ngoài trời.

Dáng vẻ anh hoàn toàn không giống như những lần trước cậu nhìn thấy, sáng sớm anh chỉ mặc bộ đồ mặc nhà thoải mái.

Tia nắng ban mai sáng ngời mỏng manh từ trên cao hắt xuống, toàn thân anh như được dát vàng óng ánh, Vương Nguyên thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.

Mà đối diện anh....

Khi thấy rõ ràng cô gái ngồi đối diện, Vương Nguyên bỗng chốc kinh ngạc không thôi. Không ngờ là Bạch Miểu Miểu! Cả hai đang xem mắt?

Đứng xa cả ngoài mười mét, Vương Nguyên vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ hai người nói chuyện rất vui vẻ. Vậy có nghĩa là, anh rất hài lòng về Bạch Miểu Miểu? Tuy gia thế cùng bối cảnh của Bạch Miểu Miểu không bằng Vương Tuấn Khải, nhưng cũng rất có chỗ đứng trong cái thành phố này.

Bọn họ.... Mới chân chính thức là người cùng một thế giới....

Đôi tay nhỏ bé đang bê sữa của Vương Nguyên hơi cứng lại. Hít một hơi thật sâu mới cất bước đi qua.

"Đây là sữa tươi bà chủ cần!"

Giọng nói trong trẻo quen thuộc đột ngột vang lên. Vương Tuấn Khải vội ngẩng đầu, lúc thấy cậu thì mắt anh hơi chùng xuống, thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Cậu ấy, sao lại ở đây?

Lần trước tìm cậu đã là chuyện hơn nửa tháng trước, bây giờ xuất hiện ở đây là muốn nhắc nhở anh cái gì sao? Bỏi vì tiểu yêu tinh này không hẳn đơn thuần như nhìn bề ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro