Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tử Thao nhanh chóng ngồi lên chiếc xe motor. Cậu nắm lấy tay lái rồ ga một chút rồi phóng đi mất dạng khỏi ngôi biệt thự.Cả đám vệ sĩ đứng ngoài trợn mắt nhìn cậu . Mẫn Thạc vừa bước ra khỏi cửa cũng vô cùng sững sốt trước cảnh tượng đó. Chiếc motor lướt nhanh với tốc độ khủng khiếp trên đường, cây cối bên lề đều muốn bay theo nó. Tử Thao sung sướng tận hưởng làn gió mát của buổi sớm mai, cậu thích cái cảm giác nguy hiểm và tốc độ như thế này. Nó giúp cậu quên hết mọi thứ .

Giờ ra về, Tử Thao ra khỏi cổng ,định đi lấy xe thì một chiếc BMW dừng ngay trước mặt cậu . Cửa xe từ từ mở ra, Diệc Phàm xuống xe bước tới chỗ cậu . Tất cả nữ sinh ai cũng suýt xoa không thể tin được. Lần đầu họ thấy một người đàn ông đẹp trai đến như vậy, dù anh đang đeo kính râm thì vẫn toát lên vẻ quyến rũ chết người. Thân hình cao lớn kia che hết ánh nắng mặt trời trước mắt Tử Thao. " Anh...anh làm gì ở đây?"

Cậu trợn to mắt hỏi. "Sao thế , thấy chồng chưa cưới đến đón mà em không vui sao?". Anh ta nhếch môi cười. Cậu trừng mắt nhìn "Không cần, tôi có xe rồi. Bây giờ tôi phải ra lấy xe". Diệc Phàm ngừng cười, bước tới mở cửa xe "Lên xe".

Lại là cái ánh mắt lạnh lẽo đó, Tử Thao thoáng rùng mình. Anh ta hình như rất thích dùng ánh mắt đó để uy hiếp cậu "Nhưng mà xe của tôi..." . "Yên tâm, tôi sẽ sai người mang xe về.

Giờ thì lên xe đi !" Diệc Phàm ra lệnh. Thực ra anh cũng không muốn đáng sợ như vậy với Tử Thao, chỉ là vì tính cách cậu quá ngang bướng không chịu khuất phục nên đành phải trở nên như vậy. Cậu liếm môi, nuốt nước bọt rồi bước vào trong xe. Diệc Phàm đóng cửa xe lại rồi đi vòng qua kia, ngồi vào bên cạnh. Anh khởi động cơ máy, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Tử Thao ngồi trong xe chỉ biết im lặng mà Diệc Phàm cũng chẳng nói gì chỉ chăm chú lái xe. Cậu khẽ liếc nhìn sang người bên cạnh, quan sát tỉ mỉ. Người con trai này , à không, phải nói là đàn ông mới đúng. Anh ta thực sự rất đẹp , trên người toát lên khí thế vương giả. Thân hình cao to như một con báo , vẻ đẹp quyến rũ đó đều khiến phụ nữ phát cuồng. Nhưng mà, anh ta lại là một kẻ rất nguy hiểm. Tuy Tử Thao vẫn chưa thấy Diệc Phàm làm gì xấu nhưng cứ nhìn vào ánh mắt, cử chỉ và cả chỗ đứng của anh ta trong giới hắc bạch đạo thì biết. Để có chỗ đứng như vậy, người đàn ông này ko hề tầm thường. "Mê mẩn tôi rồi sao?" Diệc Phàm nhếch môi cười, mắt vẫn ko nhìn cậu . Tử Thao bất giác đỏ mặt, phát hiện nãy giờ , mình còn đang nhìn anh ta chằm chằm "Không ... Không có! Anh bớt nói nhảm đi!" cậu vừa thẹn vừa giận. Diệc Phàm không nói gì chỉ nhếch môi cười, tiếp tục việc lái xe của mình. Tử Thao khó chịu nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh. "Chúng ta không về nhà sao?" cậu ngạc nhiên quay qua hỏi Diệc Phàm. Anh trả lời ngắn gọn "Không . Vậy thì đi đâu?" .

"Đi dự tiệc" . "Dự tiệc?". "Em sẽ cùng tôi đi dự một buổi tiệc rất quan trọng". "Nhưng mà tôi..." . "Em không được lựa chọn" Tử Thao cắt ngang lời cậu . Tử Thao thấy rất uất ức trong lòng, anh ta đâu phải cha cậuv, sao cái gì cũng quyết định chứ.

Chiếc BMW dừng lại ngay trước một cửa hàng quần áo sang trọng. Diệc Phàm đưa cậu vào lựa hết bộ này đến bộ khác. Nhân viên thấy khách sang trọng liền tíu tít chào mời. Mấy nhân viên nữ đều ngước mắt nhìn ngưỡng đôi nam nhân ngoại hình xuất chúng kia. Anh bảo nhân viên đem tất cả những mẫu quần áo đẹp nhất ra rồi kêu Tử Thao lựa chọn. Cậu hơi choáng váng một chút ,lựa ư ?
Dù đúng cậu là thiếu gia con nhà quý tộc nhưng cậu chưa bao giờ mặc vest cũng như chưa bao giờ dự tiệc .

Tử Thao không thích những thứ đó, nó làm cậu khó chịu. Mà bây bắt cậu đi dự tiệc lại còn phải chọn thử quần áo . Đúng là cực hình mà.Thấy cậu lưỡng lự,nhân viên liền đưa vài mẫu lên giới thiệu"Thiếu gia , tôi thấy cậu rất xinh đẹp vóc dáng cũng rất chuẩn nên mặc mẫu quần áo bằng chất liệu này rất hợp, còn mẫu này nữa cũng rất hợp,..." cô nhân viên cứ luyên thuyên giới thiệu làm Tử Thao còn khó lựa hơn . Diệc Phàm thấy vậy liền bước tới chỉ vào một bộ vest màu xanh đen " Chọn cái này đi".

Cậu giương đôi mắt to tròn nhìn anh ta. Diệc Phàm nhếch mép "Em mau vào trong thử đi". Cầm lấy bộ quần áo Tử Thao đành gật gù bước vào trong phòng thử đồ. Hồi lâu cánh cửa phòng mở ra, cậu mặc bộ vest bước ra khỏi phòng. Tất cả nhân viên ở đó đều kinh ngạc ngước nhìn. Ngay cả Diệc Phàm cũng bị đứng hình vài giây. Trước giờ người đẹp, anh đã từng thấy qua rất nhiều nhưng không có ai lại giống cậu trai trước mặt anh đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao