Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Biệt thự Black]

Trong bóng tối mịt mù, giữa căn phòng rộng lớn có hai thân thể đang quấn lấy nhau trên giường. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng bầu ko khí tĩnh lặng. Diệc Phàm tay ôm cậu , một tay với lấy điện thoại bấm nút nghe. "Chủ nhân, có chuyện rồi! Lô hàng của chúng ta đã bị cướp . Hai chiếc máy bay vận chuyển hàng và 6 chiếc máy bay chiến đấu đều đã bị cướp!!!" giọng nói hốt hoảng của Mẫn Thạc vang lên. Diệc Phàm giật nảy mình ngồi dậy.

"Cái gì? Sao có thể như thế được ? Là ai?". "Thưa hình như là bọn người của Josep. Chỉ có thể là hắn vì hắn trước giờ vẫn luôn đối đầu với chủ nhân. Thưa tối nay khi mọi thứ,lô hàng và máy bay đã đậu ở ngoài sẵn sàng để buổi sáng xuất phát. Thì đám người của Josep đã đi trực thăng đến thả dây xuống và tấn công người của chúng ta bằng vũ khí. Do bọn chúng tấn công quá bất ngờ lại quá đông nên người của chúng ta trở tay không kịp. Xin chủ nhân thứ lỗi. Là lỗi của tôi" Mẫn Thạc gấp gáp.

Diệc Phàm tức giận chửi thề "Chết tiệt! Có phải bây giờ bọn chúng đang đi đến Italy ko ?".

"Dạ phải"

Mẫn Thạc nhanh nhảu đáp. Tử Thao đang nằm thấy Diệc Phàm tức giận nghe điện thoại liền ngồi dậy nhìn anh lo lắng. Anh đang vô cùng tức giận, tên Josep này to gan muốn đối đầu với anh. Dám ngang nhiên đến cướp lô vũ khí quan trọng của anh .

"Chuẩn bị máy bay khác cho tôi. Ngay bây giờ tôi sẽ ra đó. Phát huy mọi thế lực. Mẫn Thạc , gọi đến cho bộ quốc phòng mở một đường bay khác đến Italy. Dù sao chúng ta cũng cần giao hàng tới đó theo đúng kế hoạch" Diệc Phàm ra lệnh. Sau đó lập tức cúp máy, xuống giường mặc quần áo. Tử Thao ngồi chổm dậy " Diệc Phàm em đi với anh".

Anh nhìn cậu rồi gật đầu. Dù cậu không nghe rõ đầu đuôi cuộc đối thoại. Nhưng chắc chắn là lô hàng có vấn đề nên Diệc Phàm mới gấp gáp như vậy.......

Trên bãi cỏ rộng lớn của ngôi biệt thự White nằm ở vùng ngoại ô cách xa thành phố,có vài chiếc máy bay nhỏ ngụy trang thành máy bay thông dụng đậu sẵn ở đó. Diệc Phàm và cậu ngồi vào một chiếc, Mẫn Thạc ngồi một chiếc.

Lúc trên đường đi tới đây Tử Thao đã được nghe nói về số lô hàng bị mất. Cậu đã rất lo lắng, lô hàng này rất quan trọng với Diệc Phàm . Trong máy bay của anh ngoài mấy tên vệ sĩ và Chung Nhân là người lái máy bay chuyên biệt cho Diệc Phàm, còn có Chung Đại cũng là cận vệ của Diệc Phàm chỉ dưới tay Mẫn Thạc mà thôi.

Hai chiếc máy bay từ từ cất cánh. Diệc Phàm ngồi ôm cậu trong máy bay, nét mặt từ suốt đêm tới giờ vẫn luôn nghiêm nghị., một khi không thể đoạt lại lô hàng sớm hơn thì cứ ngồi đợi, thời khắc kiểu gì cũng tới, tảng băng dưới mặt nước thế nào cũng nổi lên. Lại có sự trợ giúp toàn diện của bộ quốc phòng, Diệc Phàm không lo không tìm ra lô hàng.

Trong suốt một quãng thời gian tất cả đều im lặng chờ đợi. "Mục tiêu xuất hiện rồi" hệ thống liên lạc có tiếng Mẫn Thạc vọng đến. "hai chiếc máy bay chở hàng và sáu chiếc máy bay loại hình nhỏ. Chúng đang bay phía trước chúng ta thưa chủ nhân" giọng của Mẫn Thạc có chút phấn khích mang đầy mùi máu tanh.

Theo dõi hình ảnh xuất hiện trên rada, Diệc Phàm cau mày., hai chiếc máy bay vận tải chuyên chở toàn bộ lô vũ khí và sáu chiếc máy bay loại hình nhỏ bên cạnh, người khác không biết chứ anh biết rõ, đó là máy bay chiến đấu thuộc lô hàng anh bán đi Italy. Mặc dù máy bay đã được ngụy trang những vẫn không thể qua được mắt anh. Chung Đại nhìn màn hình rồi nói "Đó là máy bay chiến đấu loại hình mới nhất". Đây là lô hàng mới nhất mà tổ nghiên cứu của anh ta vừa phát minh ra. Anh ta biết rõ tính năng của chúng, đều là loại tiên tiến nhất hiện nay. Chợt tiếng nói của Mẫn Thạc lại phát ra .

"Chủ nhân , đối phương yêu cầu nói chuyện ạ". Thấy tín hiệu kết nối nhấp nháy trên màn hình, anh liền lên tiếng "Kết nối". Vài giây sau, khuôn mặt của Josep xuất hiện trên màn hình. Anh ta là 1 người con lai giữa Trung và Mỹ. "Tôi cứ tưởng ai thì ra là ông trùm xã hội đen Ngô Diệc Phàm đang ngáng đường bay của tôi"
Josep nhếch môi cười. Diệc Phàm để cậu dựa vào lòng cất giọng lạnh lùng "Hãy bớt đóng kịch đi. Tốt nhất là ngươi hãy tự giác giao trả lô hàng". Josep bật cười "Haha đc đc rồi. Josep tôi đây đã lấy thì sẽ không trả lại. Nếu Ngô tiên sinh đây thực sự bản lĩnh như lời đồn thì cứ việc cướp. Bye bye".

Anh ta nói lời tạm biệt xong lại chêm thêm một câu trước khi tắt hệ thống"

À mà cậu bé bên cạnh anh rất xinh đẹp. Chắc là tôi phải cướp nhỉ?".

Tử Thao nhìn qua anh thì thấy mặt Diệc Phàm tối sầm lại. Tên Josep này đúng là ăn gan trời khi dám thách thức Diệc Phàm.
Mẫn Thạc chăm chú theo dõi tuyến bay và đội hình trên rada "Thứ đáng giá nhất của lô hàng là mấy chiếc máy bay chiến đấu. Đây là loại hiện đại nhất trên thế giới hiện nay. Máy bay chúng ta đang lái không thể sánh bằng 6 chiếc đó. Bất kể về tốc độ, tầm bắn hay độ chuẩn xác, chúng ta đều ko bằng. Mạo hiểm xông lên sẽ bị chúng tiêu diệt". Chung Đại nghe xong chăm chú nhìn lên màn hình. Diệc Phàm cũng không lên tiếng. Lô hàng này rất quan trọng. Do đó lô hàng này rơi vào tay bất cứ kẻ nào cũng sẽ có chuyện ko hay. Anh chợt cất giọng "Chung Đại ! gọi điện điều thêm 8 chiếc máy bay đến đây để trợ giúp". Chung Đại  liền cúi đầu vâng lệnh rút điện thoại ra gọi. "Chủ nhân, tôi bây giờ lập tức điều hỏa lực mạnh hơn để đối phó với chúng" Mẫn Thạc cất giọng lạnh lùng. Anh ta quan niệm trên đời này không có thứ gì là vô địch. Diệc Phàm quan sát 8 chiếc máy bay qua màn hình hiển thị, anh nói với Mẫn Thạc "Ngươi hãy nhìn rõ đường cự ly của chúng bây giờ ". Không chỉ Mẫn Thạc mà cả Tử Thao cũng nhướn mắt lên nhìn. Sáu chiếc máy bay chiến đấu loại hình mới nhất xếp thành vòng tròn trong khi hai chiếc máy bay vận tải chính giữa bám sát máy bay chiến đấu. Khoảng cách nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Cậu bất giác sờ mũi. Trên màn hình khác, Ngô Diệm tỏa ra luồn sát khí đáng sợ. Diệc Phàm chậm rãi lên tiếng "Ở khoảng cách gần như vậy, nếu phá hủy bất kì máy bay chiến đấu nào, máy bay chở hàng bên cạnh cũng không thể chịu nổi sự tấn công. Trong máy bay trở hàng không chỉ có súng ống mà cả đạn pháo. Nếu bị nổ ở cự ly gần, sẽ dẫn đến phản ứng nổ di chuyền, tất cả đều bị huy diệt. Nhưng mục đích của ta là lô vũ khí đó ". Ngô Diệm nhíu mày " Tấn công từ xa không được , nếu tiến lại gần sẽ bị họ tiêu diệt. Chủ nhân, lẽ nào chúng ta buộc phải để chúng tới đích? 1 khi chúng giao hàng thành công chúng ta ko thể làm gì khácc". Nếu 1 khi lô hàng đã bị bọn chúng bán cho người khác, lô hàng sẽ chính thức thuộc về tay người đó vì họ bỏ tiền mua chính đáng. Đó là quy tắc của giới hắc đạo không thể phạm vào.

Bây giờ lô hàng vẫn còn đang nằm trong tay Josep , Diệc Phàm phải dùng bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lại. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Diệc Phàm chờ đợi mệnh lệnh của anh. Tử Thao chăm chú theo dõi màn hình rada, một hồi lâu cất giọng nhỏ nhẹ "Gây nhiễu tín hiệu rồi đột nhập lên máy bay". Cậu vừa dứt lời, những người xung quanh đứng sững sờ. Diệc Phàm  cũng ngạc nhiên quay qua nhìn cô. Lời nói của Tử Thao thoạt nghe có vẻ đơn giản như trở bàn tay. Nhưng đây là máy bay chiến đấu đời mới nhất. Gây nhiễu tín hiệu rồi đột nhập vào máy bay? Đây quả là một ý nghĩ ngông cuồng . "Em tính gây nhiễu kiểu gì ?" Diệc Phàm lên tiếng hỏi sau vài phút im lặng, cánh tay ôm lấy eo cậu. Chung Đại liền gật đầu "Vấn đề nằm ở chỗ đó. Đường đi của lô máy bay chiến đấu này là được điều khiển bằng vi tính, độ nhạy cảm và xác suất phân biệt đều ở mức cao nhất. Vì vậy không thể chịu đựng bất cứ sự gây nhiễu nào. Một khi bị động đến, tất cả sẽ xảy ra vấn đề. Đây chính là nhược điểm duy nhất của nó. Nhưng cũng vì điểm quan trọng này, chúng tôi mới lập ra tầng tầng lớp lớp phần mềm bảo vệ, gây nhiễu là công việc vô cùng khó khăn". Chung Đại nói xong, mọi người ai cũng trầm mặc một hồi. Diệc Phàm cau mày, anh biết là Tử Thao rất giỏi về phá giải và gây nhiễu nhưng đây là phần mềm siểu phẩm công nghệ cao nên đây là một việc rất khó khăn. Huống chi Chung Đại ngoài là một cận vệ còn là một tiến sĩ về máy móc và vi tính. Lời nói của anh ta có quyền uy quyết định. Tử Thao bước lại gần máy tính, cậu chăm chú nhìn một loạt thông số trên màn hình. Bí mật quân sự không nói làm gì, đây còn là công nghệ mới được chế tạo. Đây có vẻ là một thử thách dành cho cậu đây. Chung Đại ở bên cạnh nhìn cậu nhíu mày. Đây là phần mềm do những người tài giỏi dưới trướng anh ta tạo ra . Nếu dễ dàng bị phá giải hay gây nhiễu, anh ta chỉ còn nước rời khỏi Diệc Phàm về quê cuốc đất. Không biết cậu thiếu gia này có bản lĩnh gì mà đòi phá giải. Chung Đại  chỉ mới gặp cậu này sáng nay, nghe nói là vị hôn thê của chủ nhân và là con trai của Boss lừng danh. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài cũng chỉ là một thiếu gia đơn thuần mà thôi. Biết gì mà phá giải mấy thứ này. Diệc Phàm mở to mắt nhìn cậu . Máy bay chở hàng tuy không nhanh như máy bay chiến đấu nhưng cũng không quá chậm . Nếu Tử Thao không thể phá giải trong vòng 20 phút , mọi việc coi như xong. Cậu căng mắt nhìn thông số trên màn hình. Mẫn Thạc từ hệ thống liên lạc lên tiếng "Cậu có được không đó ?". Tử Thao lườm anh ta qua màn hình. Dám xem thường mình à ? Hai bàn tay cậu lập tức múa trên bàn phím. Thấy Tử Thao bắt đầu xâm nhập vào phần mềm điều khiển chiếc máy bay chiến đấu, Diệc Phàm ra lệnh "Hãy bay cao hơn nữa vào cự ly tầm bắn ngắn nhất".

Nghe lệnh của anh, Chung Nhân  lập tức đẩy cần điều khiển đưa máy bay lên độ cao hơn so với 8 chiếc máy bay của Josep. Mười chiếc máy bay trong đội Diệc Phàm  xuyên qua làn mây , bay trên đầu máy bay Josep. Đồng thời họ giữ nguyên đội hình và khoảng cách an toàn. Trong khi đó, 2 chiếc máy bay chở hàng và 6 chiếc máy chiến đấu của Josep vẫn tiếp tục duy trì hành trình như cũ.....

" Tử Thao  em còn lại 5 phút " Diệc Phàm đứng sau lưng cậu cất giọng đều đều. Chỉ còn 15 phút nữa đoàn máy bay sẽ tới Italy. Thời gian dành cho Tử Thao không còn quá 5 phút . Thời gian là thứ nhạy cảm đối với một sát thủ cận vệ như cậu . Còn lại bao nhiêu thời gian, trong lòng Tử Thao biết rõ. Cậu chăm chú, đôi bàn tay cậu vẫn thao tác rất nhanh trên bàn phím, trên mặt Tử Thao chỉ có sự bình tĩnh và tập chung tuyệt đối. Qua màn hình hiển thị, Mẫn Thạc thấy Diệc Phàm  không có bất cứ biểu hiện nào khác, giống như hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Tử Thao . Diệc Phàm nghiêm mặt cất giọng trầm trầm.

"Chuẩn bị tăng tốc, mở cửa khoang dưới, người được chọn vào vị trí sẵn sàng". Tất cả mọi người đều vâng lệnh anh không hó hé một lời. Tử Thao chăm chú theo dõi hàng loạt thông số không ngừng chuyển động trên màn hình. Màn hình đột nhiên có sự nhấp nháy. Tử Thao lập tức click vào. Trên màn hình theo dõi, 6 chiếc máy bay chiến đấu hơi rung nhẹ, Chung Nhân thấy vậy hét lớn.

" Có bất thường !!!". Lời nói vừa phát ra, tất cả mọi người đều đứng bật dậy. Cậu mở miệng nói với Diệc Phàm .

"Em không phá giải được chỉ có thể gây nhiễu , các anh có nhiều nhất 1 phút 30 giây ". Phần mềm này công nghệ quá siêu đẳng, cậu chỉ có thể gây nhiễu mà thôi. Quả là người của Diệc Phàm toàn là thiên tài vũ khí. Anh ôm eo Tử Thao  "Như vậy là đủ rồi" rồi Diệc Phàm lên tiếng ra lệnh "Tăng tốc lái sát vào!". Cùng lúc mấy chiếc máy bay vừa đc điều tới do Mẫn Thạc chỉ huy nhanh chóng hạ độ cao xuống gần máy bay của Josep, những người đc chọn chờ sẵn ở khoang dưới máy bay, chuẩn bị nhảy xuống máy bay bên dưới. Những người được chọn này đều là cao thủ của cao thủ....

"Bùm..." một chiếc máy bay trong quân đội Diệc Phàm vừa áp sát chiếc máy bay chiến đấu bên dưới đột nhiên bắn nổ tung. Anh sững người trong một giây, Tử Thao nghiến răng "Có người trong chiếc máy bay đó chống lại sự gây nhiễu của em, em không thể không chế được ". Vừa nói Tử Thao vừa múa mười đầu ngón tay trên bàn phím. Hai bên bắt đầu cùng đọ sức, liên tục áp chế và phản áp chế. Diệc Phàm thấy vậy mặt còn lạnh hơn. Anh bỏ tay ra khỏi eo cậu , đột nhiên mở miệng,  " Bay qua bên đó, chiếc này để tôi". Diệc Phàm vừa dứt lời, Nghị Bảo đang đứng ở cửa khoang dưới máy bay sẵn sàng nhảy xuống " Không để tôi đi ". Chung Nhân phụ trách lái máy bay cũng cất cao giọng " Chủ nhân, không được đâu, nguy hiểm lắm".

Diệc Phàm không trả lời gì, anh chỉ quăng cho Tử Thao một bộ đàm nhỏ để gắn vô tai rồi nói " Nhớ giữ liên lạc với anh". Cậu chỉ kịp chụp lấy rồi lập tức quay lại màn vi tính, đối phó với kẻ chống lại sự gây nhiễu kia. Anh đeo thiết bị thông tin và nhanh chóng đi đến chỗ Chung Đại. Diệc Phàm hắng giọng nói với anh ta "Ngươi không có bản lĩnh đó ". Nói xong , anh liền thả người xuống dưới, ra khỏi khoang máy bay. Chung Đại sững sờ, đưa mắt nhìn chiếc máy bay chiến đấu không ngừng lắc qua lắc lại để chống đỡ sự gây nhiễu của Tử Thao ở bên dưới. Josep chắc đang ở trong chiếc máy bay này.

Từ ô cửa ,đạn không ngừng bắn một cách điên cuồng. Đổi lại là Chung Đại , e rằng anh không có khả năng thoát khỏi làn mưa đạn và đáp xuống chiếc máy bay đang lắc lư kia. Chiếc máy bay có Josep không ngừng nã đạn vào máy bay của Diệc Phàm. Diệc Phàm tránh làn đạn. Cả người treo lủng lẳng trên đầu máy bay Josep.

"Còn 8s nữa thôi, 7s, 6s..." Tử Thao lạnh lùng theo dõi màn hình, mười đầu ngón tay vẫn gõ không ngừng trên bào phím. Nhận được thống báo của cô qua tai nghe. Anh liền nhìn xuống tìm kiếm điểm rơi. Máy bay của anh càng ngày càng sát với máy bay kia. Khi hai chiếc máy bay vẩn tiếp tục thu hẹp khoảng cách. Chỉ trong giây lát, phán đoán 2 chiếc máy bay xuất hiện cự ly ngắn nhất, Diệc Phàm  lao xuống máy bay bên dưới. Khi ở trên lưng máy bay, anh giơ tay túm lấy thanh ngang trên bụng máy bay. Dùng cánh tay còn lại bám chặt vào thân máy, vắt người lên trên. Nấp hoàn toàn ngay dưới máy bay, làm những kẻ ở trong máy bay mất dấu anh. Mọi chuyển xảy ra trong giây lát. Sau khi Diệc Phàm nhảy xuống, Chung Nhân  lập tức tăng tốc độ đưa máy bay lên cao, thoát khỏi tầm bắn của máy bay Josep. Cùng lúc đó  . Mẫn Thạc cũng ra lệnh qua hệ thống  " Rút lui, những chiếc máy bay của đội Diệc Phàm phóng lên cao giữ khoảng cách an toàn với máy bay chiến đấu. " 1s,... Việc gây nhiễu sóng bị cắt đứt" , màn hình trước mặt Tử Thao đột nhiên nhấp nháy. Cậu buông tay ra ngồi tựa vào chiếc ghế phía sau. Rồi chậm rãi đứng dậy, bất giác nhìn xung quanh " Diệc Phàm đâu ? Sao Chung Đại anh lại ở đây?". Lúc nãy lo tập trung mà cậu chỉ nghe loáng thoáng đc Nghị Bảo xung phong làm người đột nhập máy bay, sau đó Diệc Phàm tự nhiên quăng cho cậu cái bộ đàm gắn vào tai. Tử Thao cũng chẳng để ý gì, chỉ mãi miết múa tay trên bàn phím . Thấy cậu ngờ vực nhìn mình, Chung Đại không trả lời tiếp tục quan sát màn hình. Trên đó ngoài một chiếc máy ra thì không có bóng người .
" Chủ nhân đang ở trên đó". Tử Thao sững người trong giây lát, cậu bắt đầu lo lắng . Chỉ tại gặp phải thử thách là quên hết mọi chuyện xung quanh mà cậu không để ý đến Diệc Phàm nhảy xuống từ lúc nào. Diệc Phàm  từ từ xuất hiện trên màn hình. . Tử Thao chăm chú theo dõi, gương mặt đầy vẻ sửng sốt. Anh đang ở đuôi máy bay, từ từ lao về phía đầu. Đến cửa sổ, vừa vặn có đầu người thò ra tìm kiếm dấu vết của anh. Tử Thao liền lấy tay nắm lấy cổ người đó bẻ sang 1 bên, người đó ngất xỉu và bị anh kéo khỏi máy bay ném thẳng xuống dưới. Cậu bất giác rùng mình, đúng là Diệc Phàm rất tàn bạo. Nhưng Tử Thao thấy bất an, dù biết anh không phải là một người tầm thường, đã được đào tạo chuyên nghiệp nhưng cảnh tượng này làm cô muốn thót tim. Diệc Phàm trườn người xuống phía kia thân máy bay, anh tránh né sự truy tìm của người ở bên trong cửa sổ rồi đột ngột ra tay xử lý từng tên một . Tử Thao nghiêm túc nhìn màn hình, lòng lo lắng không yên. Chung Đại  thấy vậy liền lên tiếng " Cậu yên tâm. Đây chỉ là chuyện vặt với chủ nhân".

Quả thật, bản lĩnh của Diệc Phàm  , cậu không thể nào xem thường. Tất cả mọi người ,  cậu và Chung Đại , Mẫn Thạc đều chăm chú theo dõi màn hình. Anh nhanh chóng bò lên đầu máy bay, ở đó có một cửa khoang có thể mở. Anh nằm trên đó, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, Diệc Phàm đập mạnh vào cửa khoang. Cửa vừa mở ra, anh nhanh như tia chớp lao vào trong, rút súng ra bắn 5 tên thuộc hạ của Josep. Tay của bọn chúng chưa kịp bóp còi súng. Thì cả người đã bị ngã nhào xuống, máu loang ra. Diệc Phàm nhìn Josep ngồi im lặng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Josep bất động lộ vẻ kinh hoàng, anh ta ko ngờ Lăng Khiên dám mạo hiểm nhảy xuống máy bay của mình như vậy. Dù rất sợ hãi nhưng vì là một xã hội đen, anh ta mau chóng lấy lại bình tĩnh "Quả thật ngài Ngô tiên sinh đây rất có bản lĩnh". Diệc Phàm không trả lời tiếng nào nhanh như cắt giơ tay trái túm lắy cổ họng đối phương. Josep mặt trắng bệch trừng mắt " Diệc Phàm ngươi dám giết ta thì ngươi cũng không sống được đâu !". Ánh mắt Diệc Phàm toát ra nguồn khí âm u. Anh lập tức vặn tay , chỉ nghe một tiếng rắc, xương cổ của đối phương lập tức bị nát vụn. Đồng thồi Diệc Phàm quay người ném mạnh xác chết ra khỏi máy bay. Anh đúng là có sức mạnh kinh người, lại ra tay tàn độc, chỉ cần một chiêu đã giải quyết đối phương. Đây là cái giá phải trả cho kẻ nào dám thách thức Diệc Phàm .

Chiếc máy bay không người lái bị lao thẳng xuống bên duới. Diệc Phàm nhanh ngồi vào ghế phi cơ, ấn phím trên bàn điều khiển rồi dùng hết sức kéo cần điều khiển lên. Nhưng mà, anh quên mất một điều, chiếc máy bay loại hình mới này cần tới 2 người lái. Đã vậy anh còn chưa biết rõ kĩ thuật lái của máy bay loại hình mới. Diệc Phàm nhanh tay mở hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển cố gắp kết nối tín hiệu vs bên Chung Nhân . Chết tiệt , tên Josep kia trước khi chết đã phá hệ thống liên lạc rồi. Đám Tử Thao Chung Đại , Chung Nhân đang vô cùng căng thẳng vì không bắt được tín hiệu từ chiếc máy bay của Josep. Diệc Phàm cố gắng lái máy bay, chiếc máy bay đã không còn lao xuống nhưng cũng không bay cao lên được mà cứ liên tục lắc lư mất cân bằng vì chỉ có một người lái. Đột nhiên, toàn bộ cánh cửa và cửa sổ đều tự động đóng chặt ko còn một khe hở hay ánh sáng mặt trời lọt vào. Anh bắt đầu cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn. Chắc chắn là người của tên Josep đã hẹn giờ cho cửa tự động khóa. Dù rất khó thở nhưng Diệc Phàm vẫn cố gắng điều khiển máy bay thăng bằng,tránh để nó lao xuống. Chung Đại nhìn màn hình gấp gáp "Tại sao không bắt được tín hiệu, tất cả cửa máy bay đều đóng lại. Chắc chắn là có chuyện". Chung Đại cũng gấp gáp không kém, cố gắng bắt tín hiệu nhưng không hề có gì cả. Tử Thao hoảng hốt lo lắng , rồi chợt sực nhớ ra. Đúng rồi, thiết bị liên lạc mà Diệc Phàm quăng cho cậu . Cậu đưa tay chỉnh chỉnh tai nghe "Alo... Alo... Diệc Phàm ...

Anh có nghe em nói không ?". Chung Đại ngạc nhiên nhìn cậu, anh ta quên mất lúc nãy chủ nhân đã đưa cho Tử Thao thiết bị liên lạc.

" Tử Thao ..."

Hơi thở Diệc Phàm nặng nề. " Diệc Phàm ! Anh không sao chứ ?" cậu hốt hoảng mở miệng. "Tất cả cửa máy bay đều khoá kín. Không có một chút oxi ở đây...." Anh hô hấp khó nhọc. Tử Thao sợ hãi quay sang Chung Đại  "Cửa máy bay chiến đấu đều bị khóa chặt. Diệc Phàm đang rất khó thở. Anh mau nghĩ cách cứu đi!". Sắc mặt Chung Đại vô cùng khó coi "Chỉ có thể dùng thuốc nổ để mở cửa máy bay ra thôi.
Mẫn Thạc ! Anh có mang theo thuốc nổ không ?!! . Vỏ của máy bay chiến đấu tương đối cứng, bất cứ một loại máy cắt đều ko có tác dụng. Mẫn Thạc tỏ ra sốt ruột "Với việc phá cửa chỉ có thể dùng loại thuốc nổ có công lực nhẹ. Nhưng mà lô hàng vốn đã bị cướp, loại đó không còn nữa. Chỉ còn loại thuốc nổ công lực mạnh thôi". Thuốc nổ công lực lớn không thể áp dụng vào máy bay của Diệc Phàm vì uy lực của nó tương đối đáng sợ. Một chiếc máy bay không thể chịu đựng được , huống chi là người ngồi bên trong. Như vậy Diệc Phàm sẽ còn gặp nguy hiểm hơn. Sắc mặt Chung Nhân cũng đã trở nên khó coi. Tử Thao lo lắng cực hạn, không hề rời mắt khỏi màn hình nhìn chiếc máy bay. Chiếc máy bay của Chung Nhân nhanh chóng áp sát máy bay Diệc Phàm . Mẫn Thạc, Chung Đại căng thẳng đến cực điểm. Đến gần rồi nhưng họ không có thuốc nổ, không có máy cắt, không có cách giải quyết trong thời gian ngắn. Cứ tiếp tục thế này, Diệc Phàm ở trong đó quá lâu sẽ bị ngộp thở. Vỏ máy bay được làm từ chất liệu đặc biệt nên muốn dùng súng đạn cũng không thể. Tim Tử Thao rung lên, hiện tại anh đang gặp nguy hiểm, cậu phải làm sao để cứu đây. Bỗng nhiên một tia ánh sáng lóe lên trong đầu cậu .

"Áp sát máy bay hơn nữa đi!!!" cậu hét lớn. Chung Đại mặt đã tái mét "Cậy có cách gì chứ? Không có thuốc nổ cũng không có máy cắt ? Cậu làm được gì?".
Mắt Tử Thao sáng hẳn ra "Tôi đã có thứ cắt được ". Anh ta sửng sốt nhìn cô. Chung Nhân không biết cậu sẽ làm gì nhưng cũng áp sát máy bay xuống hơn. Tử Thao đứng ngay cửa khoang, dù là chưa từng trải qua mạo hiểm ở độ cao như thế này nhưng cô cũng phải liều mình để cứu Diệc Phàm Người đàn ông đó rất quý giá với cậu "Cậu tính làm gì?  Nhảy xuống sao? Cậu điên à ? Nếu cậu mất mạng tôi có mười cái đầu cũng không trả tội được cho chủ nhân đâu !" Chung Đại trừng mắt. Cậu kiên quyết "Anh quá xem thường tôi rồi đấy. Diệc Phàm làm được thì tôi cũng làm được ". Dứt lời, Tử Thao thả mình nhảy khỏi máy bay. Chung Đại hoảng hốt, thiếu gia như cậu ta tại sao lại liều mạng như vậy. Mẫn Thạc thông qua màn hình mở miệng " Chung Đại cậu yên tâm đi. Thiếu gia Tử Thao là một cận vệ sát thủ được do chính Boss đào tạo chuyên nghiệp. Anh không cần phải lo".
Chung Đại sững sờ vài giây nhìn theo xuống dưới. Tử Thao đã nhắm sẵn điểm rơi rồi mới nhảy xuống. Nhưng do chiếc máy bay chiếc đấu không ngừng lắc lư nên cậu bị mất thăng bằng trượt xuống dưới.

Chung Đại đang đứng ở cửa khoang sau chiếc máy bay bên trên và Chung Nhân đang lái máy bay chứng kiến cảnh đó mà tim muốn rớt ra ngoài. Tử Thao ở dưới cũng không khá gì, tim của cậu cũng đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Tuy đã được đào tạo chuyên nghiệp đây là lần đầu cậu nằm trên một chiếc máy bay bay giữa không trung thế này, quả là không dễ dàng gì. Bằng bất cứ giá nào cậu cũng phải cứu Diệc Phàm ra. Tử Thao với tay cầm lấy thang ngang , lộn người trở lại trên đầu máy bay, động tác rất chuyên nghiệp. Chung Đại và  Chung Nhân phải trừng mắt nhìn màn hình. Cả người Tử Thao nằm trên thân máy bay, đầu cúi xuống cánh cửa bên hông máy bay đang bị khoá chặt. Cậu rút từ chiếc giày bata của mình ra 1 lá bài cơ. Thoạt đầu nhìn lá bài cũng bình thường như lá bài khác nhưng chất nó là một vũ khí siêu hạng. Lá bài có 4 cạnh, 3 cạnh kia đều rất bình thường, riêng chỉ 1 cạnh còn lại vô cùng sắc bén chỉ cần 1 đường cắt nhỏ thì ngay đá cũng đứt, trên cạnh này còn tẩm 1 thứ axit , dù là thép hay sắt cũng bị axit đó nung chảy tức thời. Lá bài này do cô trộm đc ở phòng nghiên cứu của tổ chức. Tử Thao nhanh chóng cúi xuống dùng lá bài cắt 1 vòng tròn rất lớn đủ để người lọt qua. Chỗ kim loại bắt đầu nóng chảy tạo thành một đường tròn, cậu lấy tay đập mạnh vòng tròn đó ra. Diệc Phàm ngồi bên trong gần như đã không còn sức để thở nổi nữa thì bỗng nhiên cánh cửa bị cắt một lỗ hổng lớn, không khí tràn vào. Anh lập tức hít thở lấy lại oxy , tay vẫn cầm chặt cần điều khiển. Diệc Phàm xoay mặt qua nhìn cánh cửa thì thấy Tử Thao chui lọt qua lỗ hỏng . " Tử Thao ! Em làm sao lại ở đây?!!!" anh sửng sốt hỏi. Thấy Diệc Phàm không sao nữa cậu mừng rỡ chạy tới. Anh liền kéo cậu ôm vào lòng. "Em từ máy bay kia nhảy xuống đây, dùng vũ khí này để cắt cánh cửa"
Tử Thao mở miệng. Diệc Phàm nhìn lá bài trong tay cậu rồi gầm lên "Hoàng Tử Thao !!! Em có biết như vậy là rất nguy hiểm không ?!!!
Tại sao em lại liều mạng như vậy!!!". Cậu siết chặt thắt lưng anh "  Không , Em không cần biết! Em chỉ biết rằng em không thể mất anh". Trái tim Diệc Phàm như có dòng nước ấm chảy vào. Anh không kiềm chế được mà cuối xuống hôn cậu một nụ hôn mãnh liệt mang theo sự yêu thương và xúc động.

Tử Thao không ngại ngùng mà vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn. Bỗng nhiên, máy bay rung lắc mạnh hơn. Cậu liền quay qua nhìn hệ thống điều khiển. Lập tức rời khỏi cánh tay Diệc Phàm ngồi vào ghế lái bên cạnh. "Em biết lái chứ ?
Đây là máy bay loại hình mới không phải máy bay thường đâu " anh nhướn mày. Tử Thao nhếch miệng cười "Sao anh với tên Chung Đại  kia cứ xem thường em vậy chứ. Em là sát thủ cận vệ rất xuất sắc đó".
Diệc Phàm thấy vậy cũng nhếch khóe môi lên. Cả hai cùng lúc gạt cần điều khiển lên. Máy bay ngừng rung lắc, bay thẳng lên cao bằng máy bay của Chung Nhân. Bên đây, Mẫn Thạc và Chung Đại cũng thở phào nhẹ nhõm..

Sau khi giết được Josep và giành lại 8 chiếc máy bay. Đến Italy , Diệc Phàm đã giao phó toàn bộ cho Mẫn Thạc với Chung Đại  tới địa điểm để giao hàng. Còn anh lại kéo Tử Thao về khách sạn 5 sao. Màn đêm buông xuống, trong căn phòng tổng thống, cậu mệt nhoài ngồi xuống ghế sopha. Diệc Phàm  lại ôm cậu đặt lên đùi mình "Lúc nãy có sợ không ? ".  Anh dịu dàng hỏi. Tử Thao dựa đầu vào hõm cổ anh "Có rất sợ. Đó là lần đầu tiên em nhảy xuống máy bay như vậy". Cậu không hề dấu giếm anh. Diệc Phàm nhéo chóp mũi của cậu  " Nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết phải làm sao đây hả ?!!!". Nếu cậu mà mất mạng thì anh cũng sẽ tự chôn sống mình. Cậu dụi dụi đầu mình vào cổ Diệc Phàm  " Em xin lỗi. Nhưng em không thể thể bỏ mặc anh như vậy được ". Sau đó Tử Thao chủ động hôn nhẹ lên môi anh. Vừa tính buông ra thì Diệc Phàm đã siết chặt eo cậu giữ lại . Đổi chủ động thành bị động. Anh ngậm lấy đôi môi cậu mà cắn mút điên cuồng. Người con trai này quý trọng tính mạng anh như vậy thì hỏi anh làm sao mà buông cậu ra đây. Cánh tay rắn chắc của Diệc Phàm ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cậu dán chặt vào thân mình , hận không thể hoà tan cùng cậu  Sau một  hồi day dưa cả 2 mới buông nhau ra, Tử Thao hít thở khó nhọc. Mặt cậu đã đỏ ửng lên "Được rồi, em rất mệt. Em đi tắm đây". Nói xong , cậu liền đứng dậy đi tới phòng tắm. Đột nhiên có một lực đưa tới nhấc bổng cậu lên. "Anh làm gì thế?" Tử Thao cuống quít. Diệc Phàm hai tay bế cậu lên, nhếch môi.

"Chúng ta cùng tắm". Chưa kịp phản bác thì cậu đã bị ném vào bồn tắm. Chuyện xảy ra sau đó không cần nói thì ai cũng biết. Tử Thao không biết mình có được tắm rửa sạch sẽ hay không . Chỉ biết ngay đêm hôm đó cậu đã được làm thịt rất sạch sẽ. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cậu cảm thấy xương cốt mình rã rời. Tên sói xám kia hôm qua đã tham lam ăn cậu từ nhà tắm ra tới giường. Tử Thao khó khăn ngồi dậy thì thấy tên sói xám đang ăn sáng một mình ngon lành mà người phục vụ mang tới. Cậu tức giận cầm lấy gối ném thẳng vào anh ta " Diệc Phàm đáng chết!!! Anh là kẻ lưu manh!!!". Diệc Phàm không né mà chỉ ngồi cười cười chụp lấy cái gối .

" Vị hôn thê của anh ơi. Hôm qua anh vẫn chưa ăn đã nên sáng nay phải lấy thức ăn để bù". Cậu không ngu ngốc đến mức để không hiểu ý tứ mờ ám trong câu nói kia. Tử Thao nghiến răng ken két " Ngô Diệc Phàm !!! Anh chết đi!!!" sau đó là hàng loạt cái gối bay thẳng vào mặt Diệc Phàm . Lần này anh ta cũng chẳng tránh mà còn cười ha hả. Tử Thao sững người trong giây lát, đây là lần đầu tiên cậu thấy Diệc Phàm cười thoải mái như vậy.

Anh thấy cậu dừng tay liền kéo cậu lại ôm vào người "Đượ rồi đừng tức giận nữa mà. Là lỗi của anh , đã làm tối qua em rất mệt". Cậu đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh ta , tên này sao hôm nay lại thích đùa dỡn như thế không biết. Chọc cậu điên tiết đi được mà. Diệc Phàm chỉ cười cười rồi đút cậu ăn. Tử Thao sau 1 hồi tức giận cũng thấy bụng mình cồn cào liền mở miệng đón lấy thức ăn. Sau khi ăn xong, Diệc Phàm đã đưa cậu ngắm thành phố Italy. Tử Thao thích thú dạo hết những con phố cổ kính của thành phố. Đến vòi phun nước giữa quảng trường, cậu muốn tung tiền xu để ước nhưng lại không có chỉ có tiền giấy. Còn tên Diệc Phàm kia càng không có chỉ toàn thẻ và séc. Tử Thao bực bội trừng mắt nhìn anh . Diệc Phàm bật cười trước bộ dạng trẻ con của cậu , liền giơ hai tay đầu hàng .

"Ồ, anh xin lỗi vì đã không xài tiền xu để ước một ngôi nhà. Chỉ dùng 1 tờ séc để mua vài căn biệt thự thôi. Là lỗi của anh...". Cậu cảm thấy buồn cười trước lời xin lỗi của anh, tên đáng sợ này không ngờ cũng có khiếu hài hước như vậy. Thấy cậu cười Diệc Phàm  ôm eo cậu ngồi xuồng cạnh hồ vòi phun nước "Tuy không có tiền xu nhưng anh có một thứ trả cho em".

Tử Thao nhướn mày "Em nhớ anh đâu mượn em thứ gì?". Diệc Phàm   cười cười rút từ túi quần ra 1 chiếc khăn choàng cổ bằng len. Cậu mở to đôi mắt nhìn trân trối vào chiếc khăn "Thì ra... Anh chính là cậu bé đó...". Cậu nhận ra chiếc khăn len này là của mình. Năm đó lúc cậu 6 tuổi, có một cậu bé hình như là người của tổ chức, bị thương ngay cánh tay nằm đau đớn ở sau vườn nhà cậu . Tử Thao thấy vậy đã lấy chiếc khăn choàng trên cổ băng bó vết thương cho cậu bé và dìu cậu ấy xuống phòng y tế của tổ chức. Cậu bé ấy chỉ nhìn cậu mà không nói lời nào. Mắt Tử Thao hơi ướt át, cậu cũng chẳng biết tại sao. Diệc Phàm ôm cậu để đầu cậu dựa vào ngực mình "Hồi anh 12 tuổi, anh đã được ba mình đưa vào tổ chức DarkNight để đào tạo. Trong thời gian huấn luyện, anh gặp xích mích với những đứa trẻ lớn hơn. Một lần chúng đã dùng vũ khí đánh anh bị thương ngay cánh tay. Anh chỉ biết chạy ra khỏi đó và đến khu vườn của ngôi biệt thự trốn. Lúc đó, có một cậu bé mang mặt nạ đến trước mặt anh và hỏi anh có sao ko? Anh thực sự rất cảm động. Đó là lần đầu tiên kể từ khi anh bước vào tổ chức, có một người đã hỏi thăm anh. Cậu bé ấy đã lo lắng mà cởi khăn choàng cổ của mình mà băng bó vết thương đang chảy máu . Sau đó lại dìu anh đến phòng y tế, do mất máu quá nhiều mà anh đã ngất xỉu ngay sau đó, vẫn chưa kịp nói lời cám ơn đến cậu bé ấy. Sau này , anh mới biết cậu bé đeo mặt nạ ấy là con trai của Boss. Khi anh 22 tuổi cha đã nói với anh là anh có hôn ước với  Hoàng Tử Thao con trai của Boss. Em có biết anh vui mừng đến thế nào không ?". Khóe mắt Tử Thao đỏ hoe. Diệc Phàm cười cười "Khoan khóc đã nào. Anh còn một thứ muốn tặng cho em " . Cậu lại tròn xoe mắt nhìn anh. Đột nhiên anh quỳ xuống chân cậu cầm một cái hộp bọc bằng nhung đưa tới trước mặt cậu . Diệc Phàm từ từ mở hộp ra , một chiếc nhẫn kim cương nằm bên trong. Tử Thao kinh ngạc nhìn anh . Anh mỉm cười " Thao tuần sau là sinh nhật thứ 18 của em. Dù em đã là vị hôn thê của anh nhưng anh vẫn muốn hỏi em câu này .

Hoàng Tử Thao em đồng ý lấy anh chứ?".
Tim cậu dường như muốn nhảy ra ngoài, nước mắt đã chảy xuống. Đây là giây phút hạnh phúc nhất đời cậu. Tử Thao gật đầu "Em đồng ý". Diệc Phàm vui sướng đeo nhẫn vào ngón tay cô và hôn lên môi cậu . Tử Thao quàng tay qua cổ anh, thốt ra lời từ đáy lòng mình "  Diệc Phàm , em yêu anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao