Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thưa thiếu gia không thể được đâu ạ. Hôm nay là ngày đầu thiếu gia nhập học. Phải dậy sớm để chuẩn bị. Nếu chúng tôi không hoàn thành việc được giao thì chủ nhân sẽ trách phạt chúng tôi. Xin người hãy mau chóng thức dậy." quản gia cung kính nói.Tử Thao đành uể oải nhoài người dậy "Ta biết rồi, ta dậy đây, thật là phiền phức". Người quản gia đưa tay về phía cô hầu gái bên cạnh "Thưa thiếu gia, người hầu này sẽ giúp thiếu gia thay đồ. Bữa sáng đã sẵn sàng. Chủ nhân đang đợi người ở dưới để cùng dùng bữa sáng".
"Ta biết rồi ngươi ra ngoài đi, kể cả cô gái kia nữa. Ta muốn tự mình thay đồ" cậu chỉ tay về cô hầu gái. Vị quản gia thấy vậy ngập ngừng "Nhưng mà... Chủ nhân đã dặn..". "Ta có thể tự làm được. Không phải con nít 3 tuổi . Các người lui đi." cậu xua tay.

Vi quản gia đành phải cúi chào rồi ra ngoài cùng cô hầu. Tử Thao nằm phịch xuống giường chán nản ôm gối. " Từ ngày hôm nay mình phải sống chung với cái tên nguy hiểm đó. Đúng bực chết đi mà"..

Tử Thao mặc đồng phục, mang balo xuống lầu. Nhưng cậu không vào phòng ăn mà đi thẳng ra cửa chính. Cậu không muốn ngồi ăn sáng với tên Diệc Phàm đó. Chỉ cần thấy nụ cười nửa miệng của anh ta thôi cậu không ớn lạnh sóng lưng thì cũng tức chết. Thì đột nhiên, một tên vệ sĩ chặn cậu lại ở cửa "Thưa thiếu gia người chưa ăn sáng". Cậu hậm hực gắt gỏng " Không liên quan đến ngươi. Ta muốn đi học. Các người tránh ra".

Tiếng nói của Diệc Phàm vang lên ngay phía sau "Em còn chưa ăn sáng thì chưa thể đi học". Tử Thao quay lưng lại nhướn mày hỏi "Anh có tư cách gì mà quản tôi?". Diệc Phàm khoanh tay trước ngực "Tư cách là vị hôn phu của em". Cậu bật cười một tiếng.
"Ha... Cái gì ? Hôn phu sao? Anh đừng quên tôi đã nói là sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh. Đừng có lấy tư cách đó mà quản tôi". Anh lại nhếch khoé môi lên " Tùy em vậy.

Cái này là em tự muốn". Nói xong Diệc Phàm dùng 2 tay bế cả người cậu lên 1 cách nhẹ nhàng. Đối với một người cao lớn như anh ta thì việc này quá dễ dàng như bế một con búp bê. Tử Thao vùng vẫy, mắng vào mặt anh ta " Yah...!!! Anh làm gì vậy ?!!!

Thả tôi xuống!!!".

Lập tức cậu bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng , ánh mắt sâu thẳm xuyên thấu tâm can khiến cậu phải rùng mình "Tốt nhất là em hãy yên lặng". Thật đáng sợ! Ánh mắt đó cậu chỉ bắt gặp duy nhất một lần từ cha cậu khi ông giải quyết tên sát thủ muốn ám sát ông. Lúc đó cậu rất sợ cha , không dám lại gần ông. Bây giờ lại nhìn thấy từ Diệc Phàm. Tử Thao đành ngậm miệng mà để cho anh ta bế vào phòng ăn. Cậu biết những người có ánh mắt đó thì cực kì nguy hiểm.

Phòng ăn.

Diệc Phàm đặt cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Người hầu mang thức ăn đặt xuống bàn, từng món, từng món. Món nào cũng là món khoái khẩu của Tử Thao trông rất hấp dẫn. Diệc Phàm kéo dĩa bít tết lại gần cắt nhỏ từng miếng rồi đưa sang cho cậu "Em ăn đi, đây đều là những món em thích." anh nói bằng giọng rất dịu dàng. Cậu
trợn mắt nhìn người bên cạnh. Tại sao anh ta lại chuyển mặt nhanh như vậy? Mới tức thì còn nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ mà bây giờ lại vô cùng dịu dàng, cứ như lúc nãy không phải là anh ta vậy. Diệc Phàm không để tâm đến ánh mắt của cậu nhìn mình vẫn tiếp tục ôn nhu nói "Chút nữa , tôi sẽ đưa em tới trường". Tử Thao nhìn anh ta lắp bắp "Không ... Không.. cần... Tôi muốn đi một mình. Không cần anh phải đưa đi".

Trên mặt Diệc Phàm tắt hẳn nụ cười nửa môi thay vào đó là khuôn mặt không chút cảm xúc như tảng băng "Nhưng tôi muốn!".

Tử Thao lại cảm nhận được luồn khí lạnh từ đôi mắt kia, cậu nín thinh cuối đầu ăn hết bữa sáng. Diệc Phàm rất hài lòng biểu hiện của cậu , sự dịu dàng lại trở về trong mắt anh ta..

Tên vệ sĩ áo đen mở cửa xe ra, Diệc Phàm ngồi vào ghế sau , lên tiếng "Em vào đây, ngồi cạnh tôi". Tử Thao chần chừ đứng trước cửa xe đang mở. Cậu không muốn để cho anh ta đưa đến trường càng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.

."Nhưng tôi... Ah !" cậu chưa kịp nói xong đã bị Diệc Phàm kéo tay, lôi vào trong xe. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe từ từ lăn bánh. Cậu bị kéo, ngã nhào vào người Diệc Phàm. Tử Thao muốn ngồi dậy đàng hoàng nhưng lại bị anh ta ôm eo kéo dựa vào trong lòng. Không để cậu vùng vẫy, cất giọng lạnh lùng "Em hãy ngoan ngoãn mà ngồi yên đi" sau đó anh ta nhếch môi lên cười. Tử Thao chỉ biết tức điên mà gào thét trong lòng, không dám làm gì anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao