Chương 1:Trừng phạt và tính nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh khẩu cùng hậu huyệt đều bị thoa mị dược cực mạnh, nơi hậu đình lại có một giả phân thân không ngừng chuyển động kích thích điểm mẫn cảm của y. Phân thân đã sớm trướng đại ướt át, toàn thân của Mân Thạc cũng nổi lên màu đỏ không bình thường. Y phải dùng hết ý chí để áp chế dục hỏa đang không ngừng quay cuồng trong người, không cho chính mình đạt tới cao trào.

Trên người y cũng không có đai trinh tiết hay vật gì trói buộc, nhưng y biết rõ không có nhận được mệnh lệnh của chủ nhân liền không thể bắn tinh, thậm chí không thể cao trào. Dục vọng của y đều do chủ nhân khống chế, y chỉ vì chủ nhân mà tồn tại, y sẽ không cãi lại bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ nhân.

Nhưng là so với dùng khí cụ trói buộc, dùng ý chí bản thân đi áp chế dục vọng lại càng thêm gian nan cùng thống khổ. Mồ hôi không ngừng chảy dọc trên người y rơi xuống đất dần tạo thành một vũng nước. Chân sớm đã bủn rủn vô lực, nhưng y vẫn cố gắng mở ra hai chân, thẳng người quỳ trên mặt đất, làm cho chủ nhân nhìn thấy tính khí của y, bộ dáng *** đãng của y, toàn bộ của y.

Thân thể mất tự nhiên co rút, đây là kết quả của dục vọng kêu gào lại không thể phát tiết, Mân Thạc nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ từ sâu trong yết hầu.

Người nam nhân vẫn ngồi trên ghế sô pha làm từ da thật cuối cùng cũng hơi di động, dùng thanh âm lạnh như băng hỏi: "Biết sai rồi sao?"

"Vâng, chủ nhân. Thạc không nên giết khách quý." Hiện tại Mân Thạc ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, nhưng chủ nhân hỏi thì phải lập tức trả lời.

"Còn có lần sau không?"

Lần này Mân Thạc im lặng. Y tuy rằng là sát thủ số một, nhưng cũng là nô lệ do Lộc Hàm dạy dỗ thành, nếu không phải những người đó muốn xâm phạm y thì y tuyệt đối sẽ không ra tay. Bây giờ y đúng là một tính nô đê tiện, nhưng cũng chỉ là nô lệ của một mình Lộc Hàm, không phải a miêu a cẩu đều có thể chạm vào y. Trên đời này chỉ có một người khuất phục được Mân Thạc y, chính là Lộc Hàm. Y biết sai, chỉ là nếu có lần sau còn có người muốn động vào y thì vẫn sẽ giết, không chút do dự.

Không khí tựa hồ lạnh đi vài phần, Mân Thạc biết Lộc Hàm tức giận. Lòng của y không tự chủ hơi chùng xuống, sợ hãi đi theo không khí lạnh băng bắt đầu đè ép y.
Lại đây."

Chỉ cần hai chữ, nhưng đến tai của Mân Thạc liền như tiếng trời. Y cố gắng áp chế sợ hãi của mình, ngăn chặn sự run rẩy đang lan khắp toàn thân, cùng với dục hỏa không ngừng cuồn cuộn mà lên, đi đến quỳ xuống bên chân Lộc Hàm.

Lộc Hàm vươn tay bắt đầu đùa bỡn nhũ tiêm của Mân Thạc.

"Ân ~ a... Ân" Một khắc Lộc Hàm chạm tới Mân Thạc kia, tiếng rên rỉ của Mân Thạc liền không thể áp chế mà vang lên. Mân Thạc có thể chống đỡ xuân dược mãnh liệt nhất, nhưng không có cách nào kháng cự nhiệt độ cơ thể của Lộc Hàm. Vuốt ve của Mân Thạc đối với y mà nói chính là thuốc thúc tình trí mạng nhất.

"A..." Mân Thạc cảm thấy lý trí của mình dần tan rã, cứ tiếp tục như vậy y nhất định sẽ không khống chế được mà đạt tới cao trào. Y dùng tia lý trí còn sót lại mở miệng cầu Lộc Hàm: "Chủ nhân, xin chủ nhân giúp tôi."

"Giúp cái gì?" Lộc Hàm vừa hỏi vừa hung hăng nhéo xuống đầu nhũ tiêm của Mân Thạc.

"A!" Mân Thạc kêu lên thảm thiết nhưng vẫn đứt quãng nói. "Giúp cơ thể của nô lệ được giải thoát, nô lệ nhịn không được."

"Thật sự là một thân thể *** đãng, bị người đùa bỡn cũng có thể cao trào." Lộc Hàm nói lại vươn tay bắt đầu xoa nắn phân thân của Mân Thạc.

Hô hấp của Mân Thạc càng ngày càng dồn dập, dưới động tác của Lộc Hàm y hoàn toàn không thể khống chế thân thể của bản thân, dục vọng của bản thân, ngay lúc y cảm thấy rốt cuộc không nhịn được, giây tiếp theo sẽ bắn ra, Lộc Hàm liền lấy ra một sợi dây trói phân thân của y lại.

"Ách." Mân Thạc phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, dục vọng sắp nùng nổ lại bị thô bạo ép lui, toàn thân y đều bởi vì thống khổ mà run rẩy.
Lộc Hàm vẫn bình tĩnh như không nhìn thấy Mân Thạc thống khổ, không hề ngừng tay lại đem hai cái nhũ giáp đeo trước ngực Mân Thạc.

Mân Thạc đã muốn không thể phản ứng gì, chỉ còn lại ồ ồ thở dốc.

Lộc Hàm cười lạnh một tiếng, ấn cái nút trên công tắc câm nơi tay.

Mân Thạc thét lớn một tiếng lại không có cách nào duy trì tư thế quỳ nữa, té trên mặt đất cuộn mình run rẩy.

Lý trí cũng không có cách nào duy trì được nữa, từng tiếng rên rỉ bắt đầu xuất ra từ trong cổ họng, ý thức dần tan rã, không còn khả năng tự hỏi.

"Còn có lần sau không?"

Suy nghĩ trở nên vô cùng chậm chạp, Mân Thạc có gắng lý giải được lời nói của Lộc Hàm. Còn có lần sau không? Không có sao? Phòng tuyến cuối cùng trong lòng hỏng mất, Mân Thạc không thể ức chế khóc rống lên, giống như một đứa nhỏ bình thường, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi chủ nhân! Thạc không nên giết khách quý của chủ nhân! Nhưng Thạc chịu không được, chỉ cần là người không phải chủ nhân, Thạc liền chịu không được."

Lộc Hàm ngừng công tắc, ôm Mân Thạc lên đặt trên đùi của mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Đã nói bao nhiêu lần, ngươi thế nào vẫn không nhớ được?"

"Thạc, nhìn ta."

Mân Thạc ngẩng đầu nhìn Kộc Hàm, ánh mắt mang theo vô hạn thành kính.

"Thạc, ngươi tin tưởng ta sao?"

Mân Thạc nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. Y tin, y như thế nào sẽ không tin? Y nguyện ý đem tất cả những gì của bản thân đều giao vào tay Lộc Hàm, sinh mệnh, tài sản tư tưởng thậm chí là linh hồn. Y chỉ vì hắn mà sống.

"Vậy ngươi phải tin tưởng ta sẽ không để cho người khác chạm vào ngươi, ngươi là vật sở hữu của ta, trừ bỏ ta ai cũng không thể chạm vào ngươi, chính ngươi cũng không được, hiểu chưa?

Lời nói của Lộc Hàm vô cùng bá đạo, nhưng cũng làm cho người ta vô cùng an tâm. Mân Thạc ở trong thanh âm của Lộc Hàm làm ra quyết tâm, y thuộc về Lộc Hàm, trừ Lộc Hàm ai cũng không thể giữ lấy y, Ngô Hạo là ý nghĩa lớn nhất trong sinh mệnh của y.

"Thạc hiểu được."

"Vậy sau này không có mệnh lệnh của ta liền không thể giết người, cái đó cũng giống như không thể cao trào, ngươi phải thời khắc tuân thủ."

"Vâng, chủ nhân."

Lộc Hàm vừa lòng gật đầu, cởi bỏ toàn bộ trói buộc trên người Mân Thạc: "Ngươi có thể bắn."

Ở trong thanh âm của Lộc Hàm, Mân Thạc đạt được cao trào mà trước nay chưa từng có, nhưng điều này đồng thời cũng mang đi tia thể lực cuối cùng của y, ngay một khắc bay lên mây kia quả nhiên y liền ngã vào lòng của Lộc Hàm mà hôn mê bất tỉnh.

Mân Thạc có ngoại hiệu là Diêm Vương, là sát thủ số một trong bảng xếp hạng sát thủ. Ai cũng biết mục tiêu bị Mân Thạc lựa chọn chỉ có thể chờ để nhận được giấy đòi mạng của Diêm Vương, Diêm Vương gọi ngươi canh ba đi chết người không dám lưu đến canh năm, bị Diêm Vương nhìn chằm chằm chỉ có thể chờ chết.

Hai năm trước Mân Thạc tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hai năm sau mình sẽ phủ phục dưới chân của một người đàn ông, lấy người đàn ông kia làm toàn bộ cuộc sống của mình. Y không thể tưởng tượng được, cũng không ai có thể nghĩ đến.

Hết thảy đều từ ngày đó của hai năm trước mà bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro