Chương 4:Xuyên hoàn,khoái cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương của Mân Thạc kỳ thật không nghiêm trọng lắm. Bởi vì trước đó phát hiện cho nên viên đạn không có xuyên qua người y, chính là mảnh nhỏ của đạn Dumdum cắt qua mạch máu làm cho y mất máu quá nhiều mà ngất đi. Ở dưới Lộc Hàm giúp y truyền các loại dịch thì y cơ bản đã không còn gì đáng ngại.

Mân Thạc đã trải qua huấn luyện khảo vấn chuyên nghiệp, loại trình độ châm cứu này đối với y mà nói cũng không tính cái gì, cho dù ở địa phương mẫn cảm như nhũ tiêm y cũng có tự tin có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn. Loại sự tình này vốn không đáng chiếm một góc trong đầu y, Nhưng là Lộc Hàm, khí chất đặc biệt trên người của nam nhân kia làm cho Mân Thạc không thể quên, Cái loại tự tin tuyệt đối này, nụ cười thoáng chứa đầy tà khí kia, tuy rằng rất đáng đánh đòn nhưng không thể không thựa nhận là rất hấp dẫn. Hơn nữa nam nhân kia thế nhưng ở trước mặt y kiêu ngạo nói: "ta muốn ngươi trở thành tính nô của ta." . Y, Mân Thạc, Diêm Vương làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật lần đầu tiên bị người khinh thị như vậy, càng kỳ quái là y thế nhưng không có tức giận.

Ngươi muốn được đến ta liền cứ việc đến thử đi, Lộc Hàm. Mân Thạc nghĩ, khóe môi giơ lên một nụ cười yêu mị. Nụ cười của y không giống với Lộc Hàm, Lộc Hàm cười tà khí mà bá đạo, y cười lại yêu mị mà mê người.

Hai giờ chiều Lộc Hàm cùng một nam giúp việc đi vào trong phòng Lộc Hàm, nam giúp việc đem khay trên tay đặt lên bàn rồi lui ra ngoài, để lại hai người Lộc Hàm cùng Mân.

Lộc Hàm một thân Tây phục may thủ công có vẻ phá lệ cao lớn, hơn nữa với khí thế của riêng hắn, trong phòng nhất thời tràn ngập cảm giác tồn tại của hắn. Mà Mân Thạc là sát thủ, sát thủ luôn ẩn nấp trong bóng đêm không lưu dấu vết. Mà hiện tại Mân Thạc lại buông ra sát khí quanh thân, ngạnh sinh sinh ở trước mặt Lộc Hàm mở ra một đạo khí lợi hại sắc bén.

Lộc Hàm hiển nhiên cảm giác được sát khí của Mân Thạc, hắn cười càng thêm sáng lạn: "Ngươi so với ta nghĩ càng thêm thú vị."

"Ta có thể khiến ngươi có càng nhiều kinh ngạc."

"Ta chờ." Lộc Hàm tiến lên từng bước đến gần bên giường, "ta muốn đem ngươi trói lại, để ngừa ngươi giãy dụa làm bị thương chính mình."

Mân Thạc ngoan ngoãn nằm xuống bày ra bộ dáng muốn làm gì cũng được. Nếu đáp ứng rồi thì y cũng sẽ không nhăn nhó gì.

Lộc Hàm từ bên giường lấy ra một cái dây lưng, nguyên lai bên giường luôn có loại dây buộc dùng ở bệnh viện tâm thần.

"Ta thực muốn biết trong khách phòng của ngươi sao lại có loại đồ vật này?"

Lộc Hàm hơi giương mắt, khóe mắt mang cười: "Ngươi nói xem?"

Mân Thạc lựa chọn câm miệng, mỗi lần cùng đấu võ mồm với người nam nhân này y tựa hồ đều không chiếm được tiện nghi.

Lộc Hàm đem hai tay, vai, thắt lưng cùng hai chân đều cố định lại, sau khi xác định đã làm xong, liền dùng cồn lau nhũ tiêm của Mân Thạc.

Cồn lạnh lẽo gặp phải nhũ tiêm mẫn cảm làm cho Mân Thạc có một loại cảm giác kì diệu, tuy rằng không quá thoải mái, lại vô cùng kích thích.

Sau khi tiêu độc, Lộc Hàm liền đem dụng cụ nhắn ngay nhũ tiêm Mân Thạc xuyên qua, tốc độ của hắn rất nhanh,cơ hồ không chút tạm dừng liền đem một nhũ hoàn bạch kim gắn vào. Kịch liệt đau đớn khiến Mân Thạc nhịn không được kêu đau ra tiếng, thân mình không tự chủ được mà cong lên, may mắn y đã bị dây trói cố định giữ lại.

Bên kia cũng thao tác như thế, toàn bộ quá trình không đến một phút.

Mân Thạc hổn hển thở hai khẩu khí, bình phục một chút hô hấp, Thật đúng là con mẹ nó đau, nhưng là trừ bỏ đau ở ngòai còn có chút cảm giác khác. Tê tê dại dại, có chút giống như tiền diễn trước khi làm tình. Dựa vào! Ta suy nghĩ cái gì? Chịu ngược cuồng sao? Ý thức được suy nghĩ kỳ quái của bản thân, Mân Thạc lập tức lắc lắc đầu đem suy nghĩ trở về quỹ đạo.

Lộc Hàm đã bắt đầu giúp y mở ra dây trói. Sau khi đạt được tự do, Mân Thạc đem quần áo vừa bị cởi ra mặc lại, lúc cài nút áo vật liệu may mặc liền ma sát nhũ tiêm, một trận khoái cảm nhất thời hướng thẳng não bộ đánh úp lại. Động tác của y không tự giác dừng một chút, cuối cùng ý thức được việc xuyên hoàn cũng không đơn giản như y nghĩ.

Y ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt hiểu rõ hết thảy của Lộc Hàm. Tên này là cố ý! Mân Thạc cảm thấy bị lừa, mặc quần áo chỉnh tề, y lạnh lùng nói : « Ân tính xong rồi, ta có thể đi ? »

Lộc Hàm thản nhiên nói : « Đương nhiên. »

Mân Thc không quay đầu rời đi Lộc gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro