Chương 1->5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1


Ánh sáng tỏa ra từ mọi ánh đèn đều sẽ lu mờ trước em

Người con gái đặc biệt luôn tỏa sáng rực rỡ
Hình bóng em đọng lại trong tâm trí tôi chẳng thể nào xóa nhòa
Hồi ức về em như thước phim quay chậm cứ không ngừng lặp lại  

Trên thế giới này, trào lưu từ đâu mà có ? Thương hiệu. Các thương hiệu theo đuổi cái gì ? Thời trang. Thời trang thể hiện bằng cách nào ? Hàng hiệu.

"Phong cách hip-hop, phong cách cao bồi, xu hướng châu Âu, phong cách công sở, phong cách tự nhiên, hoang dã, nữ tính, hippie, retro...Đâu mới là thời trang ? Thời trang kì thực chính là một đặc điểm riêng của những thành phố lớn, thể hiện rằng người dân ở đây đang trong trạng thái vô cùng rối ren về vấn đề ăn mặc. Vậy nên mới có K&Q ngày hôm nay..."

Bên trên đích thị là nữ giám đốc tóc nhuộm màu đỏ rượu, thân mặc một bộ donnaakaran màu đỏ rực, chân đi một đôi dkny mũi nhọn gót đinh tán cao 12 cm, ở trên bục không ngừng giảng giải những lý thuyết PPT khô khan, nhàm chán.

"Này". Trương Nghệ Hưng chọt chọt chàng trai đang đeo tai nghe Hysen Seartle ngồi bên cạnh, thân mình không ngừng đong đưa theo giai điệu có tiết tấu nhanh ở bên tai, hoàn toàn bỏ mặc mọi thứ xung quanh mình. Trương Nghệ Hưng liếc mắt nhìn nữ giám đốc, đưa tay véo lên đùi cậu ta một cái.

"Định mệnh !" Chàng trai mở to mắt trừng Trương Nghệ Hưng, tháo tai nghe xuống, thấp giọng nói. "Ăn đậu hủ của tớ a !"

"Đừng có quá trớn nữa đi. Tina bây giờ là giám đốc rồi đó."

"Cậu nói con cá đỏ lòe ở trên kia hả ?" Cậu ta khinh thường cười cười. "Cô ta làm sao leo lên được chức giám đốc đó, cậu còn không rõ à ?"

"Lộc Hàm !"

"Nhàm chán." Lộc Hàm uể oải duỗi người một cái, hướng người về phía Trương Nghệ Hưng thiêu thiêu mi. "Bảo bối, đi Venus chơi không ?"

"Lại chơi à ?"

"Ừ. Tối nay đi tìm hàng."

"Tớ nhớ không nhầm thì cậu với Jeffe quen nhau còn chưa tới hai tháng ?"

"Hàng cũ, OK ? Thôi được, biết cậu không đi rồi, đồ ông cụ cứng nhắc." Lộc Hàm đem đồ đạc thu vào trong túi xách.

Trương Nghệ Hưng liền nắm chặt lấy tay của Lộc Hàm. "Đi bây giờ ? Còn đang họp đó."

Lộc Hàm rút tay lại, ngón tay nhẹ lướt qua khuôn mặt Trương Nghệ Hưng. "Yên tâm, Ngô Diệc Phàm không đuổi tớ đâu. Hắn ta nỡ sao ?"

Lộc Hàm cười cười, xách túi Prada đeo trên vai, để lại đám cười ánh mắt khiếp sợ hoặc tức giận mà đóng sầm cửa phòng họp bỏ đi.

Ở kinh đô thời trang Italy, K&Q là một huyền thoại không thể tin được của ngành công nghiệp này. Chỉ trong vòng 10 năm ngắn ngủi, từ một thương hiệu không mấy ai biết, đã không chỉ leo lên vị trí số 1 ở Italy, mà còn có vị thế không dễ gì rung chuyển trên toàn thế giới. Vị trí của K&Q chỉ có thể dùng một từ đơn giản : xa xỉ. Từ nguyên liệu đến chế tác rồi đến tiêu thụ, đều vô cùng xa xỉ. Mà trong hai năm gần đây, để danh tiếng K&Q vang xa, không thể không nhắc đến nhà thiết kế mới Luhan. Một chàng trai tuyệt mỹ, tính tình cao ngạo, phong cách thiết kế nổi bật, Gay, thay người yêu như thay áo...Tất cả đều là định nghĩa của người ngoài về chàng trai 23 tuổi này.

Lộc Hàm xách túi đi lại trong công ty liền có rất nhiều người chào hỏi cậu. Mọi người đều biết vị trí của cậu trong công ty này, không kể đến thực lực, chuyện cậu ta là người yêu cũ của Tổng tài đã đủ để cậu được nhiều người theo đuổi. Lộc Hàm đeo tai nghe, bật âm lượng lớn nhất, mặc kệ hết thảy âm thanh bên ngoài mà bước nhanh vào trong thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Lộc Hàm mới đem tai nghe gỡ ra, từ tầng 60 nhìn xuống cảnh đêm Milan, rất đẹp. Lối kiến trúc dùng đèn neon nhiều màu phủ lên lớp bê tông cốt thép cứng nhắc biến nơi đây thành một thiên đường xa hoa của thế giới, quyến rũ, lộng lẫy đến mê người. Thang máy bằng thủy tinh trong suốt nhanh chóng đi xuống dưới, qua lớp kinh Lộc Hàm có thể thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Áo polo dáng dài màu sáng của nhãn hiệu Jackjones, trên áo là một mỹ nhân Âu Mỹ xinh đẹp gợi cảm, nửa dưới là quần Levi's màu xanh ngọc ôm sát lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, chân mang một đôi Converse vải màu đen, nhìn tổng thể vô cùng cá tính. Lộc Hàm chưa bao giờ mặc những thiết kế của chính mình, so với hàng hiệu cao cấp cậu lại thích trang phục cá tính hơn. Mệnh giá xa xỉ hay thương hiệu danh tiếng với Lộc Hàm mà nói cũng chỉ là một ký hiệu. Cậu có thể mặc âu phục Armani giá cả trên trời số lượng có hạn, cũng có thể khoác hàng vỉa hè giá chỉ mười đồng.

Lộc Hàm ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ của mình, ném túi xách bên ghế lái phụ rồi đạp chân ga thẳng hướng Venus.

"Thế Huân đâu ?"

Nam nhân đeo kính ném lên trên bàn thủy tinh, ba một tiếng, điện thoại di động tự động tắt ngúm. Chàng trai đối diện sợ hãi lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi đến một dãy số trên màn hình, âm thanh báo máy bận cùng giọng nữ máy móc vang lên, đối phương đã tắt máy.

"Đừng gọi nữa ! Nếu có thể liên lạc được, tôi bây giờ có cần phải gấp như thế này ? Cậu là trợ lý cái kiểu gì vậy hả ? Vừa đến Milan đã để nó đi chơi đến mất tích, cậu không biết ngày mai nó có show diễn hay sao hả ?!"

"Anh Tuấn Miên, thực xin lỗi ! Em...Em lập tức đi tìm !"

Nam nhân thở dài một hơi, đem ánh mắt ném xuống mặt bàn, vô lực ngồi trên ghế salon. "Tôi mắc phải nghiệp chướng mới đi theo thằng ranh Ngô Thế Huân này. Cậu nhanh đi tìm ! Thằng nhóc đó nhất định là đã đi club, cậu thử tìm ở mấy club nổi tiếng gần đây, tìm được rồi gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng vâng !" Chàng trai gật đầu như giã tỏi, ngước mắt hoảng sợ nhìn Kim Tuấn Miên ngồi trên salon.

Kim Tuấn Miên liếc nhìn cậu ta, nháy mắt lại bực mình. "Còn nhìn cái gì nữa ?! Đi tìm đi !"

Cậu ta gật gật đầu, hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, thiếu chút nữa là đụng phải cửa. Kim Tuấn Miên vô cùng mệt mỏi, đám người này luôn khiến anh phải lao tâm khổ trí mà. Thân là quản lý, hết lo cho nghệ sĩ dưới quyền không biết an phận, lại còn phải để tâm đến tên trợ lý mới đầu óc không nhanh nhạy, thật không biết Ngô Thế Huân vì cái gì mà vẫn kiên trì giữ cậu ta lại.

Lộc Hàm dừng xe ở cửa Venus, đi xuống xe, đem túi xách cùng chìa khóa ném cho phục vụ rồi thuần thục đẩy cửa đi vào.

Giống như cái tên của mình, Venus, cao quý không ai bì nổi, thần bí nhưng lại biết câu dẫn người. Nếu như nói nàng Venus trong truyền thuyết là vẻ đẹp không trọn vẹn vì thiếu khuyết đôi tay, thì nét đẹp không vẹn toàn của pub Venus chính là mùi sa đọa hòa lẫn trong không khí. Thiên đường này xây nên bằng tiền và quyền, không tiền không địa vị đừng mong chạm được vào cửa lớn của nàng, chứ đừng nói đến chuyện vạch trần nét thần bí ẩn trong.

Không có âm nhạc đinh tai nhức óc cùng đèn neon muôn màu muôn vẻ, không gian bên trong vô cùng cao nhã không giống một quán bar. Lộc Hàm vừa vào cửa liền thu hút không ít ánh nhìn của người ngồi trong. Ở nơi này, chỉ cần vẻ ngoài đủ xuất sắc, bất kể là nam hay nữ cũng sẽ đến gần, dùng giọng nói hòa lẫn hơi rượu muốn chiếm lấy nụ cười mập mờ, giống như con rắn quấn quít lấy mình. Lộc Hàm là khách quen của nơi này, bởi ở đây không có bóng dáng bọn chó săn hay những người dân thường, tất cả đều là người có thân phận địa vị, bất quá cũng chỉ là đến tìm chút khoái lạc ngắn ngủi, cho nên không cần thiết phải vạch trần, mọi người chỉ là đang sống dưới lớp vỏ côn trùng mà thôi.

Lộc Hàm khinh thường bỏ qua mọi ánh mắt thằng một đường đến bên quầy bar "Margaret", ngồi lên ghế xoay.

Bartender anh tuấn người Ý trong quầy bar nhìn Lộc Hàm cười ám muội, thuần thục rót cho cậu một ly rượu, thêm đá, đưa đến trước mặt Lộc Hàm. "Hôm nay đến muộn vậy ? Người yêu không cho đi à ?"

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, Lộc Hàm kéo lên khóe miệng nở ra một nụ cười. "Người yêu ? Chalice đừng đùa nữa, anh không phải được xưng là con giun trong bụng tôi sao ?"

"Thôi nào, tôi không nói đám người yêu cũ. Cậu biết tôi nói đến ai mà."

Lộc Hàm ngước mắt nhìn nam nhân anh tuấn đối diện, hì hì nở nụ cười, buồn ngủ cầm lên ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ nâu, khối đá chạm vào thành thủy tinh phát ra thanh âm thanh thúy, dưới ánh đèn ly Margaret trở nên vô cùng xinh đẹp. "Hắn bây giờ chỉ là cấp trên của tôi, muốn quản cũng không được."

"Cô đơn ?" Chalice rót thêm rượu cho Lộc Hàm. "Hay là tôi cùng cậu..."

"Anh biết quy tắc của tôi, không chơi người quen." Lộc Hàm đảo mắt nhìn quanh bốn phía, bắt đầu 'đi săn'.

"Lại đây." Chalice nắm lấy cằm của Lộc Hàm xoay về hướng mình, đưa mặt đến gần. "Tôi cho cậu con mồi, cậu cảm tạ tôi thế nào ?"

"Kiểm hàng trước đã." Môi Lộc Hàm lướt qua gò má Chalice.

"Tin tôi đi, cậu sẽ thích..."

Ngô Thế Huân tựa người trên ghế salon quét mắt một lượt khắp các khuôn mặt, có cả nhân vật trang bìa của một tạp chí thế giới nào đó, khinh thường nở nụ cười mà, lấy xuống kính râm. Sau vài phút ngắn ngủi, một nữ nhân người Mỹ thân hình nóng bỏng tiến lại gần, như một con rắn quấn quít trên người hắn, mờ ám cọ cọ lên điểm nhạy cảm của hắn. Ngô Thế Huân nghiêng đầu cắn lên vành tai, nữ nhân liền rên lên một tiếng, thế nhưng sau đó lại lập tức đỏ mặt chạy đi. Bởi Ngô Thế Huân ở bên tai nàng nói———- tôi chỉ 'làm' cùng nam nhân.

Nữ nhân bỏ đi có nghĩa là siêu cấp soái ca ở trên ghế salon này thích nam nhân, không lâu sau đã có mấy nam nhân xinh đẹp tiến lại, xuất ra những mánh khóe câu dẫn không hề thua kém nữ nhân, bắt đầu khiêu khích Ngô Thế Huân. Tuy Ngô Thế Huân trong đầu cảm thấy ghê tởm nhưng lại không thể nén xuống dục vọng bị khơi mào, bèn ôm lấy một người xinh đẹp nhất, nói với nhân viên chuẩn bị phòng.

Lộc Hàm đứng trước cửa phòng 4302, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ của nam nhân truyền ra. 'Làm' nhanh thật ! Lộc Hàm cười cười, cầm ly Margaret trên tay toàn bộ đổ hết lên người, ném ly không vào trong thùng rác rồi sau đó gõ cửa.

Ngô Thế Huân đương chuẩn bị 'tiến công' thì nghe được tiếng gõ cửa mất hứng, người bên ngoài hình như rất gấp. Vốn là người nổi tiếng rất nhạy cảm, nên hắn đành tạm ngưng lại mà mặc quần áo tử tế, đi ra mở cửa.

Cửa mở, Ngô Thế Huân có chút bực mình nhìn người đứng ngoài, một giây sau lại kinh ngạc khôn cùng.

Người này thật xinh đẹp.

"Chuyện gì ?"

"Anh cho tôi đi nhờ toilet được không, áo quần bị bẩn."

"Toilet..." Thế Huân nhìn Lộc Hàm, trong mắt bắt đầu sinh ra chút khinh khỉnh. Toilet ở lầu dưới không vào lại chạy đến phòng của người khác xin đi nhờ toilet, rõ ràng là có ý đồ.

"Được không ạ ?" Lộc Hàm thiêu thiêu mi, trong giọng nói có chút khiêu khích mập mờ.

"Đương nhiên."

Lộc Hàm vờ như không nhìn thấy nam nhân trần trụi trên giường mà trực tiếp đi vào trong toilet, chờ đợi Ngô Thế Huân giải quyết đống dư thừa này.

"Đi đi."

"Cái gì ?!"

"Người bên trong kia làm tôi hứng thú hơn."

Lúc Lộc Hàm bước ra ngoài, nam nhân trên giường quả nhiên đã biến mất. Một lời cảm tạ cũng không nói, Lộc Hàm đi thằng một đường ra cửa, tay vừa chạm tới chốt cửa đã bị giữ chặt, thân người bị xoay trở lại đối mặt với nam nhân đẹp như tượng kia.

"Em không biết quấy rối người khác làm tình là rất không đạo đức sao ?" Tay Ngô Thế Huân không an phận mà vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhìn người trước mắt thân trần như nhộng, vóc người rất chuẩn. Khuôn mặt đẹp trai, thân hình hoàn mỹ, khí chất xấu xa, hết thảy đều đúng vị. Chỉ là đến kiểm hàng đột nhiên lưu lại nơi này làm chút chuyện nhàm chán của buổi đêm.

"Vậy anh muốn thế nào ?"

Ngô Thế Huân đi đến bên giường nghiêng nghiêng đầu. "Chúng ta thử xem thế nào ?"

Lộc Hàm cười cười. "Tình một đêm ?"

Ngô Thế Huân thờ ơ gật đầu. "Quả là cực phẩm, không những xinh đẹp lại còn rất thông minh."

Đây là cách thức câu dẫn người của Lộc Hàm. Dùng tư thái cao ngạo khiến người khác phục tùng, không như những nam nhân khác bắt chước nữ nhân dùng xinh đẹp mà quyến rũ.

Sau đó, tất cả mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Phải thừa nhận rằng, đây là một lần quan hệ hoàn hảo, tựa như cả hai thân thể đều hòa làm một, quyến luyến không rời. Ngô Thế Huân nhìn người dưới thân, rõ ràng xinh đẹp tinh khiết thế nhưng lại tỏa ra khí chất khiến người khác muốn dừng lại không thể dừng được, hệt như cây thuốc phiện, ẩn sau vẻ mỹ lệ là chất kịch độc đến ghê người. Hoặc nói, cậu mang gương mặt xinh đẹp thanh thuần này là để giam hãm kẻ khác, nhưng cũng khiến đối phương muốn lột bỏ lớp mặt nạ để nhìn thấy khuôn mặt thực sự ở bên trong. Huống hồ, Lộc Hàm kỹ xảo rất tốt, không hề giống tay non, lại còn hơn cả lính mới. Bao trọn lấy thân thể trắng nõn là một loại mỹ cảm bất khả xâm phạm nhưng cũng kích thích bản năng muốn phá hủy đi lớp vỏ xinh đẹp đó, càng đẹp lại càng muốn hủy hoại. Hơn nữa, Ngô Thế Huân là một tay sành đời, trải qua mấy năm không ngừng hưởng lạc, ở phương diện này quả thực như cá gặp nước. Hắn nhìn nam nhân xinh đẹp trong lòng, dù là thể xác hay tinh thần đều có cảm giác vô cùng thỏa mãn, huống chi đây lại là loại tinh khiết ngọt ngào mà Ngô Thế Huân thích nhất.

Hai người không biết làm bao lâu, đến khi Lộc Hàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì người bên cạnh đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Lộc Hàm vừa đứng dậy, cả thân dưới bủn rủn đến nỗi cậu thiếu chút nữa không đứng vững được. Nhìn đống hỗn độn trên giường cùng mùi vị dục tình lẩn trong không khí, Lộc Hàm khó chịu duỗi thẳng chân muốn đá người nằm ngủ trên giường một cước nhưng động tác này khiến cậu đau càng thêm đau, chất dịch ấm nóng theo bắp đùi chảy ra.

"Shit !" Vẫn chưa có rửa qua. Xem ra chính mình đêm qua đã quá tận tình, hay là căn bản bị người này làm đến ngất đi.

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Lộc Hàm bực mình dùng chân đảo qua áo quần trên mặt đất, tìm được điện thoại của mình liền nhấn nghe.

"Lộc Hàm ! anh rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại !"

Lộc Hàm nhìn đồng hồ, mới 7 giờ, liền ngáp một cái. "La Ân, tôi không phải đã dặn cậu sáng sớm đừng gọi điện thoại phá hỏng giấc ngủ của tôi rồi sao ?"

"Xin lỗi anh Lộc Hàm, nhưng mà giám đốc nói anh mau chóng chọn lựa chủ đề cho quý mới, cho nên sáng sớm em đến lại phát hiện anh không có ở nhà."

"Được rồi, tôi về ngay !"

Lộc Hàm cúp điện thoại, cầm lấy quần trên đất mặc vào, nhìn vết rượu ố đỏ trên áo, vốn tính ưa sạch sẽ liền hung hăng ném xuống, lấy áo sơ mi trắng của Ngô Thế Huân khoác lên, cầm điện thoại di động rồi xoay người bỏ đi.

"Đi sớm vậy, đêm qua thế nào ?" Chalice nhìn Lộc Hàm mang trên người một cái áo sơ mi trắng quá khổ, không dấu được vết hôn trên cổ liền cười xấu xa.

"Anh thấy rồi đó." Lộc Hàm nhún vai cười cười. "Cũng không tệ. Đi đây, còn lại anh lo nhé."

Lộc Hàm lái chiếc Ferrari về đến nhà, thân thể mệt mỏi đến độ bước chân cũng rã rời.

Thuần thục nhấn mật mã, cửa vang lên một tiếng "Cạch——–" liền mở ra, Lộc Hàm thay giày ở lối vào, chú chó giống Samoyed lông trắng từ đâu chạy đến thân mật cọ cọ vào chân cậu.

"Yummy hôm nay thế nào ? Có nhớ anh không ?" Lộc Hàm ngồi xổm xuống xoa xoa lớp lông mềm mịn của nó, chú chó liền vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm mặt Lộc Hàm, chọc cho cậu cười lên khanh khách.

"Lộc Hàm, anh về rồi. Quả nhiên vẫn là Yummy lợi hại."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn lên chàng trai thân mang tạp dề, khuôn mặt anh tuấn đáng yêu, trên người có hương nhàn nhạt như ánh nắng, nhìn qua rất giống một tiểu mặt trời.

"La Ân, cậu là trợ lý của tôi chứ không phải bảo mẫu, không cần thiết sáng sớm nào cũng đến đây làm bữa sáng cho tôi đâu."

Chàng trai kia cởi bỏ tạp dề, vui vẻ cười. "Dạ dày anh không tốt nhưng lúc nào cũng không chịu ăn sáng đúng giờ, nên em chỉ muốn mỗi ngày đến làm cho anh một bữa tươm tất thôi mà."

"Tùy cậu, miễn không thấy phiền phức là được." Lộc Hàm đứng dậy, kéo theo cả nửa thân dưới đau nhức khiến cậu nhăn mày.

"Anh Lộc Hàm." Chàng trai để mắt đến chiếc áo sơ mi xa lạ trên người Lộc Hàm, cổ áo rộng thùng thình lộ ra dấu hôn ám muội trên cổ cùng vết cắn trên xương quai xanh, miễn cưỡng cười cười. "Tắm rửa sẽ thoải mái hơn chút, để em đi pha nước."

"Ừ."

Có một số việc tập mãi cũng thành thói quen, nhưng cũng có một số việc dù phát sinh bao nhiêu lần đều không thể tiếp nhận. Giống như việc Lộc Hàm thâu đêm suốt sáng tìm vui bên ngoài, ngày hôm sau trở về nhà một thân mỏi mệt rã rời, nhìn mãi rồi cũng quen mắt. La Ân có thể thấy những dấu hôn to nhỏ không đều nhau trên người Lộc Hàm, còn có cả mùi nước hoa gay mũi không thuộc về cậu, dù cho có cảm thấy buồn nôn đi chăng nữa thì nó vẫn chân chân thật thật mà lưu lại trên người Lộc Hàm, tựa như vết nhơ trên trang giấy trắng không thể xóa bỏ. La Ân vẫn một mực tin rằng Lộc Hàm là thiên sứ rơi nhầm xuống nhân gian, không thể chịu nổi xã hội vẩn đục chỉ biết coi trọng vật chất mà chịu vấy bẩn. Hoặc nói, cuộc sống chính là một trò chơi giết người, mà Lộc Hàm là nạn nhân vô tội bị người đời ngộ sát. Thật ra, La Ân không hiểu được, trong trò chơi giết người không có khói súng ấy, ai cũng có thể là hung thủ, thậm chí là chính bản thân mình. Đương nhiên còn có cả Lộc Hàm thuần khiết ở trong lòng cậu ta nữa.

Lộc Hàm cởi áo sơ mi trắng, chậm rãi nằm vào bồn tắm lớn. La Ân thật dụng tâm, cho vào trong nước một ít muối tắm để cậu có thể thả lỏng cơ thể, nước vừa đủ ấm, còn có một ít bọt nước nổi lên khiến Lộc Hàm rất thích.

Nhìn áo sơ mi trắng trên giá đỡ, Lộc Hàm đột nhiên nghĩ đến chủ nhân của nó, nam nhân anh tuấn kia. Trên áo sơ mi là logo K&Q vô cùng bắt mắt, là do chính tay cậu thiết kế, tên gọi "Forkris". For Kris, Lộc Hàm cười khổ, thật mỉa mai làm sao, đem vất cho chó gặm đi là vừa.

Nhắm mắt lại, thân thể Lộc Hàm dần dần trượt vào trong nước...

Trải qua một đêm không ngủ rốt cuộc Ngô Thế Huân cũng được ngủ đến no mắt, đưa tay muốn ôm nam nhân xinh đẹp nhưng trong vòng tay chỉ là không khí, vị trí bên cạnh đã lạnh băng, người sớm đã rời đi mất rồi.

Đi rồi...Ngô Thế Huân nghĩ buồn cười, lần đầu tiên có người sau tình một đêm liền tự động rời đi, trong lòng có chút trống trải, hoặc chăng bị người ta coi thường nên sinh ra luyến tiếc ?

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã là giữa trưa, khởi động điện thoại, trong dự liệu liền thấy một đống tin văn bản, tin nhắn thoại và cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một người. Tùy ý mở ra một tin, giọng nói gấp gáp của Độ Khánh Tú vang lên. "Thế Huân, tối nay 8 giờ có show diễn, cậu là mẫu chính nên mau mau quay về thử trang phục nhé. Anh Tuấn Miên tìm cậu sắp nổi điên rồi !"

Đóng lại tin nhắn, Ngô Thế Huân xoay người rời giường, tìm trong đống quần áo trên mặt đất áo sơ mi của mình. Áo sơ mi trắng không thấy đâu, chỉ thấy một chiếc áo polo khuông thuộc về mình, chắc chắn là của người kia. Ngô Thế Huân cúi người nhặt lên chiếc áo, màu sắc tươi sáng cùng hình trang trí nổi bật giữa áo, còn có mùi hương thảo hòa quyện chút hương cây thùa mê hoặc trên người nam nhân kia nữa. Nhìn mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm ngự tọa trên áo, Ngô Thế Huân lại nhớ đến nam nhân nằm dưới thân mình tối hôm qua, quyến rũ mê người nhưng cũng ngọt ngào thuần khiết. Khuôn mặt xinh đẹp cùng cặp mắt to trong trẻo không khỏi khiến cho người ta nghĩ đây là một thiên sứ lạc xuống trần gian, vẻ đẹp thuần khiết chính là điểm mê hoặc nhất. Nhưng càng đẹp lại càng muốn tự tay phá hủy, chỉ hận không thể một bước xé bỏ lớp vỏ thanh thuần khoác trên người. Hơi rượu bay đi, chỉ còn lại hương thùa lẫn thêm chút hương nho ngọt ngào. Người ta nói cây thùa xưa kia là do thượng đế tạo thành, nên hơi rượu mang theo nó được xưng là hương thơm đến từ cõi thiên đường. Hương thơm từ thiên đường ? Ngô Thế Huân cười cười, trong đầu hắn bây giờ chỉ có nam nhân trong trẻo cùng thanh âm mê hoặc kia, còn có mùi hương thảo quyến rũ trên người hắn nữa. Giống như cây thuốc phiện, càng đẹp càng độc, càng độc lại càng hấp dẫn...

Mặc vào quần áo do phục vụ đưa lên, Ngô Thế Huân thu dọn đống quần áo trên sàn, thuận tiện cầm luôn chiếc áo polo đi ra.

"Chào buổi sáng." Chalice một bên uống cocktail, thấy Ngô Thế Huân từ trên lầu đi xuống liền chào một tiếng. "Trông anh tinh thần rất tốt !"

"Cảm ơn." Ngô Thế Huân cười cười, nâng lên chiếc áo trong tay. "À đúng rồi. Anh có biết chủ nhân của chiếc áo này không ? Một chàng trai khuôn mặt xinh đẹp, có một chút trẻ con ấy."

Chalice nhìn chiếc áo quen thuộc liền cười nói. "Biết, tối hôm qua cậu ta ở chỗ này uống rượu mà."

"Anh quen cậu ta không ?"

"Quen. Tên là Deer."

"Dear ?"

"Không, là Deer. D-e-e-r."

"Nói như vậy, cậu ta là lần đầu tiên tới ?"

"Dĩ nhiên không phải, cậu ấy là khách quen của nơi này, nhưng cũng chỉ là đến săn mồi mà thôi. Anh bị cậu ta nhắm trúng, may mắn đấy."

"Mồi..." Ngô Thế Huân nhìn chiếc áo trong tay rồi cười. "Vậy phiền anh đem trả vật này cho cậu ấy, nhân tiện nhắn với cậu ta, cậu ta quả là cực phẩm đấy, bất kể là thân thể hay dung mạo..."

Nói rồi Ngô Thế Huân ném chiếc áo trên quầy bar, không quay đầu lại bỏ đi.

Nhìn bộ dáng nghênh ngang bỏ đi của Ngô Thế Huân, Chalice lạnh lùng cười. "Ha hả...Cậu ta là Demon a, quyến luyến cậu ta chính là tự mình chuốc khổ. Đi không tiễn."

.

.

.

CHƯƠNG 2

Theo dõi chương trình đi, hãy cầm chắc vé trong tay
Đừng hoảng sợ, thư giãn đi, cứ tiến tới dãy hàng kia chờ đợi
Sao em cứ mãi nhìn đồng hồ vậy, cẩn thận đụng đầu kìa
Điểm nhấn chính là cảnh sau khi mở màn đấy

"Ngô Thế Huân cậu thật giỏi a !" Kim Tuấn Miên ném bảng lịch trình dày đến trước mặt Ngô Thế Huân. "Xem qua bảng tóm tắt đi. Lịch trình kín như vậy cậu còn chơi trò mất tích được nữa !"

Ngô Thế Huân ngồi trên ghế salon lười nhác lật lật bảng lịch trình trên bàn, trông rất giống một bức tranh rực rỡ sắc màu bởi có không ít chỗ bị sửa đổi hoặc bị lùi lại. Đóng lại, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn nam nhân tức giận quá mức ở trước mặt, một đêm không ngủ khiến anh ta thoạt nhìn có chút uể oải vô lực. Ngô Thế Huân cúi đầu cười cười. "Anh Tuấn Miên không nên tức giận làm gì, anh cũng không phải không biết em chính là như vậy..." Tay kéo kéo Kim Tuấn Miên ngồi xuống bên cạnh mình, giúp anh ta xoa bóp vai lấy lòng, Ngô Thế Huân dùng giọng ngọt như bánh mật mà nói. "Anh, bớt giận mà. Chẳng phải em đã về rồi sao, lịch trình kiểu này em sẽ bắt kịp thôi."

"Ngô Thế Huân, cậu không thể ngoan ngoãn một chút được à ?" Kim Tuấn Miên thả lỏng thân thể cùng tinh thần đang căng cứng, từ từ nhắm lại hai mắt, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ. "Thân phận cùng độ nổi tiếng của cậu bây giờ không cho phép cậu làm càn nữa đâu. Nên nhớ, giới truyền thông luôn chờ đợi thời cơ đến, còn có tên Austin kia nữa, chỉ cần cậu sơ hở một chút thôi là họ có thể nắm được điểm yếu của cậu. Tại sao lại không hiểu chuyện chứ hả ?"

"Austin ?" Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Kim Tuấn Miên, rút tay về, tựa lưng trên sofa. "Người hắn hận không thể lật đổ chẳng phải là em...", Ngô Thế Huân nhìn Kim Tuấn Miên có chút cứng ngắc, cười cười. "Hắn muốn lật đổ anh."

Ngô Thế Huân cau mày mở mắt ra, xoay người nhìn ánh mắt phức tạp của Ngô Thế Huân.

"Thế nào ? Anh còn muốn giả vờ không biết sao ?" Ngô Thế Huân khinh bỉ nhíu mày, ánh mắt thâm thúy như bảo thạch, đem một nhát kiếm cắm thẳng vào tim Kim Tuấn Miên. "Anh là quản lý của siêu sao đó a, Austin đã sớm lăm le vị trí này từ lâu rồi, chẳng nhẽ chuyện này anh cũng không biết ? Ha hả...nhưng mà anh yên tâm, hắn muốn dựa vào Tao để lật đổ chúng ta hoàn toàn không có khả năng đâu. Này, tại sao lúc đó anh lại quyết định chọn em mà không phải là cái đuôi Hoàng Tử Thao suốt ngày bám theo anh vậy ?"

"Ngô Thế Huân !" Kim Tuấn Miên nhìn vẻ mặt khinh thường của hắn. "Cậu đừng có lúc nào cũng xem thường Hoàng Tử Thao, em ấy so với cậu chẳng kém hơn đâu."

"Vậy sao trước đây anh chọn em ? Cứ cho là cậu ta chẳng kém hơn em, thì rơi vào tay Austin cũng chỉ mới tiến lên được ngôi sao hạng ba mà thôi. Thật đáng thương..."

"Ngô Thế Huân !"

"Sao ? Em nói sai à ?! Anh là quản lý của em thế mà lúc nào cũng nghĩ đến Hoàng Tử Thao ! Cậu ta xảy ra sự cố liền mượn chuyện xấu của em để ém nhẹm đi mấy tin tiêu cực, nếu như em không ngừng chường mặt lên các trang tin giật gân thì làm thế nào cứu được Hoàng Tử Thao của anh ?" Mặc dù đang vô cùng tức giận nhưng Ngô Thế Huân vẫn giữ được khí chất lãnh ngạo, cao cao tại thượng như vương tử, lại như con rắn từng chút từng chút cắn nuốt con muồi, cả da cả xương tuyệt không chừa lại miếng nào.

"Ngô Thế Huân, đủ rồi !" Kim Tuấn Miên đứng lên nhìn xuống Ngô Thế Huân. "Trước đây chọn cậu là tôi có nỗi khổ riêng ! Cậu nghĩ rằng mình số đỏ đến vậy à ? Đừng quên công ty đã đắp bao nhiêu tiền lên người cậu ! Không cần lúc nào cũng lấy Tử Thao ra làm cái cớ, không có Tử Thao thì thói chơi bời phong lưu của cậu cũng không xuất hiện trên mặt báo à ? Cậu bây giờ đang lên đấy, nhưng những người kia có thể một đêm nâng cậu tới trời thì cũng có thể dìm cậu xuống đáy vực. Đừng quên đây là Itali chứ không phải Trung Quốc, nếu như muốn Tử Thao thế chỗ của mình thì cứ tiếp tục chơi bời đi..."

Phanh———

Cửa bị hung hăng đóng lại, ly thủy tinh trên bàn văng vỡ khắp nơi.

"Hoàng Tử Thao..." Ngô Thế Huân lạnh lùng đứng dậy, cao ngạo của hắn không cho phép ai trở thành đối thủ của mình, bởi trong lòng hắn không một ai có đủ tư cách cả.

"Anh Lộc Hàm..." La Ân nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa phòng Lộc Hàm, đáp lại cậu chỉ là một mảnh tĩnh lặng. Mở tay nắm cửa, La Ân thấy Lộc Hàm đang nằm ngủ. La Ân cười đi vào, nhẹ khép cửa lại.

Lộc Hàm rất thích màu trắng, từ phòng cậu đã có thể thấy rõ điều đó. Chỉ duy nhất một sắc trắng, từ sàn nhà đến tường rồi đến trần nhà, rèm cửa sổ trắng tuyền rủ xuống đất, nội thất châu Âu màu trắng, khăn trải giường cùng chăn mền màu trắng, còn có thiên sứ Lộc Hàm trắng đến tinh khiết. Trong phòng Lộc Hàm có một mùi thơm nhè nhẹ, là hương hoa nhài.

Lộc Hàm đang ngủ say.

La Ân bước nhẹ chân, sợ đánh thức Lộc Hàm. Lộc Hàm có chứng mất ngủ, ban ngày ngủ rất bình thường, buổi tối tinh thần sung mãn nhưng khi đêm khuya tĩnh mịch kéo đến lại cảm thấy rất cô đơn. La Ân có thể hiểu được lí do tại sao Lộc Hàm luôn luôn qua đêm không về. Có lẽ là để chính mình mệt mỏi rã rời đến mức chịu không nổi mới về nhà, chỉ có như vậy mới có thể ngủ ngon giấc.

La Ân nhẹ nhàng ngồi lên tấm thảm bên giường Lộc Hàm. Lộc Hàm ưa sạch sẽ, cậu không cho phép ai ngoại trừ dì quét dọn chạm vào giường của mình, ít nhất...La Ân chưa có đụng đến, mà ngay cả Kris cũng chẳng có cơ hội. Mặt bàn trong phòng Lộc Hàm rất sạch sẽ, ngăn nắp, không có bất cứ vật gì, cũng không có lấy một hạt bụi, ngoại trừ bốn khung ảnh đặt trên giá sách. Bốn khung ảnh này là vật trang trí duy nhất trong phòng Lộc Hàm. Khung thứ nhất, một cậu bé đáng yêu chụp cùng một ông lão nét mặt ôn hòa, ông ấy ôm lấy cậu nhóc cực kì vui vẻ. La Ân đoán đó là tiểu Lộc Hàm, khuôn mặt đẹp đẽ mang chút con nít từ bé đến lớn vẫn chẳng hề thay đổi, đôi mắt nai con vẫn vô cùng xinh đẹp. Ông lão ấy chắc là ông nội của cậu. Khung hình thứ hai, một Lộc Hàm lúc đó đã lớn hơn một chút chụp cùng một cậu bé tuổi xấp xỉ mình, có vẻ như đó là dịp sinh nhật của Lộc Hàm. Khuôn mặt dễ thương của cậu dính đầy kem, còn cậu bé bên cạnh thì cong cong đôi mắt cười ôm lấy hông của Lộc Hàm, hai người cười rất vui vẻ. Khung hình thứ ba...Khung thứ ba là Lộc Hàm và Kris, bức ảnh La Ân không muốn nhìn thấy nhất. Trong hình là một Kris mặc âu phục từ sau lưng ôm lấy Lộc Hàm đang mặc đồng phục học sinh, mờ ám hôn lên tai Lộc Hàm, mà Lộc Hàm ngày ấy vẫn còn mang chút trẻ con cùng ngượng ngùng. Khung ảnh cuối cùng là Lộc Hàm và Lay, Lộc Hàm lúc này đã bắt đầu ăn mặc thời trang hơn, bắt đầu biết mang theo bên mình nụ cười xấu xa ôm ngang hông Lay, còn Lay lại đang nhẹ mỉm cười.

Lộc Hàm lại dùng thuốc ngủ. La Ân thấy trên bàn là một lọ thuốc ngủ không có nắp, còn có một ly nước sạch, trên miệng ly còn lưu lại vết môi của Lộc Hàm. La Ân thuần thục lấy ra từ trong túi một lọ vitamin C, đem vitamin bỏ vào trong lọ đựng thuốc ngủ, rồi tráo thuốc ngủ sang hộp vitamin. Lộc Hàm thường thường đau đầu vì uống nhiều thuốc ngủ, La Ân chỉ còn biết dùng cách riêng của mình để giảm bớt đau đớn cho cậu.

Giúp cậu dịch lại góc chăn, cánh tay La Ân nhịn không được mà nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của Lộc Hàm, nhẵn mịn mềm mại mà ấm áp. La Ân giống như điện giật vội thu tay về, đỏ mặt hệt như chú nhóc làm sai việc gì mà chạy ra khỏi phòng. La Ân nhìn nhìn cánh tay vừa ban nãy chạm lên khuôn mặt Lộc Hàm, không ngừng nhắc nhở chính mình không được có ý nghĩ kì quái, thế nhưng ngực lại ngứa ngáy hệt như có vuốt mèo đang cào cào ở trong lòng, bèn đem tay nhét vào túi quần cất bước đi xuống lầu.

"Sehun chờ một chút nhé !"

"OK."

Ngô Thế Huân mặc vào một bộ âu phục nhãn hiệu Armani màu lam ngọc, ở giữa đeo cà vạt, tay áo bẻ ngược cùng chiếc quần ôm sát chân, sắc xanh ngọc hoa mỹ vừa làm nổi lên nét tinh tế của trang phục vừa bật lên vóc người đẹp đẽ của hắn. Đây là mẫu thiết kế mới nhất cho mùa này, tên gọi là TOP——đỉnh.

Để phối hợp làm nổi bật trang phục, chuyên viên trang điểm đã dùng phấn mắt màu đen để nhấn cùng mái tóc chải ngược như người sói, khiến hắn thoạt nhìn trông giống một ác ma, khiến người khác hồn bay phách lạ.

Ngô Thế Huân cầm lên điện thoại di động, đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình. < Huân, tối nay diễn tốt nhé ! – From : Bạch Hiền >

Ngô Thế Huân liền mỉm cười hạnh phúc.

< Còn ở công ty luyện tập sao ? – To : Bá Hiền >

< Ừ, nhưng cũng sắp về rồi. Bởi vì sắp ra mắt nên phải tập nhiều một chút. – From : Bá Hiền >

< Gắng về sớm một chút mà nghỉ ngơi, trang phục chờ sau khi kết thúc anh sẽ mang về. – To Bá Hiền >

< Chờ anh về mang cho em áo quần đẹp thật đẹp :) – From Bá Hiền >

< Phải lên sân khấu rồi. Nhớ em... >

"Tiếp theo, Sehun."

"Thế Huân, đến cậu !"

Ngô Thế Huân tắt điện thoại đưa cho Độ Khánh Tú. "Sau khi kết thúc cậu về trước đi."

"Không được ! Anh Tuấn Miên dặn tôi phải xem chặt cậu !" Độ Khánh Tú khẩn trương nhìn Ngô Thế Huân.

"Đô Đô, đừng quên cậu là trợ lý của tôi chứ không phải anh ta." Ngô Thế Huân đứng dậy, thân hình cao ráo cùng khí chất lãnh ngạo khiến Độ Khánh Tú không tự chủ được lùi về sau vài bước. Nhin thấy vẻ nao núng cùng hoảng sợ trong đôi mắt cậu ta, Ngô Thế Huân cười cười. "Giữ chìa khóa xe, ví tiền cùng điện thoại cho cẩn thận, tôi lên sàn đây."

"Được..."

Khi Lộc Hàm tỉnh lại trời đã tối. Giật mở ra rèm cửa màu trắng sát đất, bên ngoài lớp thủy tinh phố đã lên đàn.

Đêm, lại bắt đầu...

Lộc Hàm đi vào phòng chưa áo quần, ấn chốt mở trên tường, căn phòng tối nháy mắt liền bật sáng, một loạt trang phục, mũ, giày, cà vạt, phụ kiện được phân loại rõ ràng, ngay ngắn. Tay Lộc Hàm lướt qua từng món trang phục, sau cùng dừng lại ở một chiếc áo len phong cách retro, trên áo có những đường kẻ sọc màu nâu, cổ áo rộng và tay áo rất dài, khoác lên người Lộc Hàm có chút không vừa vặn nhưng lại khiến cậu thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, đáng yêu. Phối cùng chiếc áo là quần jeans màu trắng, ôm sát tôn lên dáng người đẹp đẽ của Lộc Hàm.

"Cậu chủ dậy rồi." Người giúp việc da ngăm đen, thân hình nhỏ bé lên tiếng nói. Cô gái này làm việc lưu loát lại thông minh, hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên hay không nên làm, đó là lí do để Lộc Hàm giữ cô ta ở lại làm việc.

"Ừ." Lộc Hàm đi xuống bếp rót cho mình một ly nước. "Mary, La Ân đi lúc nào vậy ?"

"Là buổi chiều ạ. Trước khi đi cậu ấy đã nấu sẵn thức ăn cho cậu."

"Hử ?" Lộc Hàm buông ly nước đi đến phòng ăn, thấy trên bàn một dĩa bít-tết được đặt trong lồng giữ nhiệt, là thịt bò mềm nấu cùng tiêu đen mà bình thường Lộc Hàm rất thích ăn.

Cô gái giúp việc thấy Lộc Hàm nhìn chằm chằm dĩa thịt thật lâu bèn nói. "Cậu chủ ăn không ạ ?"

Lộc Hàm hoàn hồn, quay đầu cười cười. "Tại sao không chứ ?"

< Buổi tối anh đến tìm em. – From : Phàm >

< Tối nay không rảnh. – To : Phàm >

< Hàm, đừng làm rộn. – From : Phàm >

< 3P, anh chơi không ? – To : Phàm >

Quả nhiên Ngô Diệc Phàm chẳng hề nhắn lại nữa. Lộc Hàm lạnh lùng nở nụ cười, cất điện thoại rồi khởi động xe.

Lộc Hàm lái xe không mục đích, cậu rời đi chỉ để thoát khỏi đêm khuya tĩnh mịch đáng sợ, bởi sự yên lặng của bóng tối cứ như con mãnh thú có thể xé rách tâm can cậu.

Chậm rãi lái xe, đi qua trung tâm quảng trường gặp ngay một trận ầm ĩ. Lộc Hàm nhìn màn lình LED to lớn giữa Trung tâm triển lãm chạy qua một hàng chữ tiếng Anh, liền dừng xe.

Tuần lễ thời trang Milan.

Đều đã quên gần đây có một tuần lễ thời trang mới. Lộc Hàm xách túi xuống xe, tiếng ầm ĩ bên tai vẫn chưa dứt, cậu thấy những người đó trên tay cầm những tấm bảng, Sehun ? Một ngôi sao mới nổi ? Thật tầm thường ! Đây là show thời trang không phải show trình diễn cá nhân của hắn ta, những người này đúng là điên cuồng. Lộc Hàm chán ghét vòng qua đoàn người, cậu có thẻ thiết kế viên nên không cần vé vào cửa show thời trang này.

Chọn một vị trí gần cuối, Lộc Hàm tách khỏi đoàn người mà chìm trong bóng đêm.

Giống như mở cửa đập nước, cửa lớn vừa mở đám người hâm mộ tràn vào như nước lũ, mang theo cả tiếng thét gào đến chói tai. Đầu Lộc Hàm ong ong từng cơn, cậu ghét tiếng ồn, cậu ghét đám đông...Nhưng lại sợ yên tĩnh.

Các nhân viên chỉ đạo đám người ngồi ở hàng sau, hội trường rốt cuộc cũng an tĩnh đi nhiều. Âm nhạc vang lên, show diễn chính thức bắt đầu.

Lộc Hàm một tay chống cằm, mùa lấy phong cách retro làm chủ đạo, những bộ trang phục được thiết kế tinh xảo đều mang dáng dấp của quý tộc hoàng gia Âu Mỹ trong những thế kỉ đầu. Lộc Hàm không quá thích những kiểu trang phục này, hầu hết các kiểu dáng cùng hoa văn đơn điệu nhàm chán khiến cậu muốn về nhà, Lộc Hàm như con cú chống cằm ngủ gật.

Bỗng một hồi thét chói tai ầm ĩ vang lên, Lộc Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, đám người ngồi ở khu sau bắt đầu kích động, giống như đang xem một buổi concert vậy. Lộc Hàm đau đầu đứng dậy chuẩn bị rời đi thì âm nhạc trên sân khấu đột nhiên ngừng, toàn bộ đèn trong hội trường bị tắt đi. Một mảnh tối đen, Lộc Hàm vừa đứng lên buộc phải ngồi xuống, cậu không thể thấy gì cả. Trong bóng tối, đôi mắt cậu giống như bị phủ lấp bằng một tấm vải đen, chỉ còn lại thính giác nhạy cảm dị thường.

Lộc Hàm bị bệnh quáng gà...Thế giới của cậu chỉ có thể sáng tỏ hoặc tối tăm, không thể vượt qua hai giới hạn đó được.

Vang lên bên tai là tiết tấu dồn dập "Dirty bass" của Far East Movement, đám đông dưới khán đài giống như bị lửa đốt, tiếng hét chói tai tăng thêm vài đê-xi-ben. Lộc Hàm cau mày, cậu muốn chạy khỏi nơi này nhưng trong mắt chỉ là một mảng đen kịt.

Ánh đèn trên sân khấu bật mở, Lộc Hàm cuối cùng cũng tìm thấy được một chút ánh sáng.

Ngược chiều ánh sáng, Ngô Thế Huân xuất hiện như một thiên thần, dưới khán đài một trận hoan hô đến chói tai.

Bởi vì ngược sáng nên Lộc Hàm không thể nhìn rõ mặt người ở trên đài, nhưng cậu có thể cảm nhận được một luồng khí chất vương giả tỏa đến, có chút nổi loạn, có chút cao ngạo. Lộc Hàm thấy được trên người hắn là một mẫu âu phục màu lam ngọc, thiết kế này của Armani khác biệt hoàn toàn so với các mẫu theo phong cách retro trước đó, kiểu dáng mới mẻ độc đáo cùng màu sắc rực rỡ đoạt lấy ánh nhìn của mọi người. Đương nhiên, nhà thiết kế chỉ có thể đem linh hồn vào trong trang phục, còn thân xác là do người mẫu. Lộc Hàm dùng con mắt chuyên nghiệp đến xem, người mẫu trên đài có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo và khí chất mạnh mẽ kinh người, mặc dù không thấy rõ mặt vẫn vô cùng thu hút, cũng nhận ra được hắn ta không phải xuất thân chính quy, ít nhất là...Màn biểu diễn của hắn không tính là chuyên nghiệp nhưng không làm ảnh hưởng gì đến trang phục biểu diễn, thân thể hơi di chuyển theo tiết tấu nhạc mạnh khiến người trên đài không còn là một chiếc máy biểu diễn cứng nhắc nữa.

"Shit !" Ánh sáng đột ngột đâm vào mắt không mở ra nổi, Lộc Hàm dùng tay che mắt, từ từ làm quen dần với luồng ánh sáng đột ngột. Tiếng thét chói tai vẫn không ngừng, còn kèm theo cả tiếng huýt gió, Lộc Hàm híp híp mắt nhìn người trên sân khấu.

Là hắn...

Quen thật ! Lộc Hàm cong cong khóe miệng dẫn ra nụ cười quyến ru mê người. Nam nhân nằm trên thân mình đêm qua, hóa ra lại là một ngôi sao a...

Sehun, Lộc Hàm nheo mắt nhìn khuôn mặt của Ngô Thế Huân, trông như một tác phẩm điêu khắc, thật sự rất hoàn mỹ. Lộc Hàm thích đôi mắt hẹp dài của hắn ta, vừa sâu vừa kiệt ngạo, lại giống như một viên bảo thạch, từng chút từng chút hấp dẫn lấy trái tim cậu.

Điện thoại đột nhiên rung lên, hiển thị tin nhắn đến.

< Anh đang đứng trước cửa nhà em. – From : Kris >

Hơi nhíu mày, Lộc Hàm thu hồi điện thoại, liếc mắt nhìn người trên sân khấu rồi đứng dậy rời đi.

.

.

.


CHƯƠNG 3

Một mình lạc bước trong mê cung tìm kiếm khuôn mặt tôi hằng khắc ghi
Tôi chạm vào ảo ảnh mà ngỡ là em, ôm lấy em như một làn khí mỏng

"Hàm Hàm..."

Một nam nhân từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm còn đang đứng ngay lối vào, mùi hương nam tính gợi cảm trên người hắn ta xông thẳng vào mũi. Mùi hương này Lộc Hàm không thể quen thuộc hơn nữa, là Long Tiên Hương, khiến cho người khác có cảm giác muốn chinh phục.

"Hàm Hàm..." Hắn ta cúi người, đem đầu chôn ở cần cổ cậu, hít lấy mùi hương thảo ấm áp ở trên người cậu, đến khi đã lấp đầy khoang ngực mới dần dần thỏa mãn. "Hàm Hàm, anh rất nhớ em..."Lộc Hàm từ từ nhắm lại hai mắt, cần cổ nhạy cảm nổi lên một tầng da gà, quả nhiên người kia vẫn là kẻ hiểu rõ nhất điểm nhạy cảm ở trên thân thể cậu. Nhưng vì sao trái tim cậu hắn mãi không hiểu được.

"Kris..."

"Gọi Phàm..." Hắn đưa tay vỗ về gương mặt trắng nõn của Lộc Hàm, đôi môi rải xuống cái hôn lên vùng cổ. "Anh thích em gọi anh là Phàm."

"Phàm..." Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, có vài phần mềm mại.

Người kia liền xoay cả thân Lộc Hàm về phía mình, mang theo dục vọng mà gặm nhấm lấy cánh môi cậu, Lộc Hàm bị đau liền rên lên vài tiếng nho nhỏ. Lộc Hàm cảm giác được bàn tay to lớn của người kia chạy loạn trên thân mình, mỗi nơi hắn đi qua lại như nhóm lên một ngọn lửa nhỏ. Cổ áo rộng thùng thình của cậu đột nhiên bị kéo ra, để lộ ra lấm tấm những dấu hôn mà nam nhân đêm qua lưu lại trên người, rõ ràng đến nhức mắt.

Thấy người kia nhìn chằm chằm những vết hôn trên người mình, trong ánh mắt không giấu nổi tức giận cùng bất đắc dĩ, Lộc Hàm nở nụ cười.

"Sao vậy ? Không tiếp tục nữa à ?" Lộc Hàm đặt tay lên ngực hắn ta, bộ dáng như cười như không rất câu dẫn người.

"Hàm Hàm..." Hắn vuốt lên những dấu hôn trên xương quai xanh của cậu. "Anh không thích trên người em lưu lại vết tích của kẻ khác", rồi cắn một cái lên phần xương lộ ra ấy. "Em là của anh !"

"Đau..." Lộc Hàm kêu đau nhưng tay vẫn không đẩy hắn ra, chỉ khẽ cười. "Ngô Diệc Phàm, anh để ý cái gì ? Quan hệ của chúng ta là thế nào ? Những lời này nam nhân ở trên giường nói với tôi rất nhiều rồi, đâu chỉ có mỗi anh."

"Hàm Hàm..."

Ngô Diệc Phàm cúi đầu hôn lên cổ cậu, Lộc Hàm từ từ nhắm lại hai mắt, rốt cuộc vẫn quyết định đẩy ra kẻ đang động tình trên người mình.

"Tôi mệt rồi."

"Hàm Hàm !" Hắn ta kéo giật lại cánh tay của cậu.

"Tôi nói tôi rất mệt ! Anh sẽ không ép tôi mà đúng không ?" Lộc Hàm cười, kéo tay hắn xuống. "Huống hồ có thể trèo lên giường của anh không chỉ có mình tôi. Đi ra nhớ khóa cửa !" Lộc Hàm không quay đầu lại thẳng một đường đi lên lầu.

Đóng cửa lại, Lộc Hàm tựa như toàn thân không còn sức lực mà ngã lên giường, nhìn khung hình thứ ba đặt trên ngăn tủ. Đó là mình năm 15 tuổi chụp cùng Ngô Diệc Phàm 23 tuổi. Hóa ra đã đi theo hắn 7 năm rồi. Bảy năm trước, Lộc Hàm bắt đầu trở thành tình nhân không nhìn thấy ánh sáng của Ngô Diệc Phàm; bảy năm sau, cậu trở thành cấp dưới của hắn, đồng thời vẫn là tình nhân trong bóng tối. Thật giống như con chim hoàng yến, bị hắn dùng thân phận người yêu mà giam lỏng ngần ấy năm bên mình. Nực cười làm sao, người ngoài nhìn vào vẫn xem hắn là một hoàng kim tổng tài còn độc thân, mà cậu lại chính là một nhà thiết kế chỉ biết lợi dụng tình cảm của người khác. Lộc Hàm không thể nói cho ai biết, Ngô Diệc Phàm của mình, cho dù đã tận mắt chứng kiến hắn ta cùng một siêu mẫu nào đó ân ân ái ái ở trên giường. Lộc Hàm học cách nhìn như không thấy, đồng thời cũng học được làm thế nào để buông thả chính mình.

Ngô Diệc Phàm, tôi muốn thấy anh yêu tôi như thế nào. Nếu như thân thể này đã bị vấy bẩn, anh có còn yêu tôi không...

Lộc Hàm kéo ra ngăn tủ đầu giường, lấy ra hai viên thuốc ngủ, nhẹ nhàng thả một viên vào trong cốc nước. Viên thuốc màu trắng dần dần tan ra, cuối cùng chẳng còn nhìn thấy nữa. Lộc Hàm bất đắc dĩ cười cười, đem viên thuốc còn lại trong tay ném vào thùng rác. Thuốc ngủ bỏ vào nước sẽ không tan, chỉ có vitamin mới thành như vậy.

La Ân, cậu thật là ngốc...

Ngô Thế Huân dừng xe, ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm đến Venus.

"Hello, sir." Bartender người Ý ở quầy bar thấy Ngô Thế Huân đi vào liền chào một tiếng, tựa như đã đợi lâu lắm rồi.

Ngô Thế Huân không nói gì chỉ đơn giản gật đầu đáp lại, đi đến quầy bar, ngồi vào chỗ bình thường Lộc Hàm vẫn hay ngồi.

"Uống gì ?"

"Vodka."

Ánh mắt Ngô Thế Huân như có như không quét qua bốn phía của quầy bar, thế nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng đôi chút. Chàng trai xinh đẹp kia không có ở đây.

"Hôm nay cậu ta không đến..." Chalice đem cốc Vodka đá đến trước mặt Ngô Thế Huân. "Vodka của anh."

Ngô Thế Huân nhìn bartender anh tuấn người Ý ở trước mắt, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy, lại thăm thẳm như dưới đáy biển khơi. Khóe miệng cong lên, Ngô Thế Huân ngửa đầu uống ly Vodka trong tay, cổ họng nhấp nhô lên xuống. Chalice liếc nhìn Ngô Thế Huân, không khỏi cảm thán rằng chàng trai châu Á này quả thực rất hấp dẫn.

"Deer..." Ngón tay thon dài vẽ trên miệng ly, ngón trỏ còn vương lại chút rượu trên mặt bàn viết ra một chữ deer, đôi mắt như nai con lại hiện ra trong đầu. "Thật đúng là nai con mà."

"Đừng chờ nữa." Chalice rót thêm ít rượu vào ly Vodka của Ngô Thế Huân. "Cậu ta không quay lại đâu."

"Cái gì ?"

"Không có gì." Chalice cười cười. "Chỉ là muốn nhắc nhở anh, cậu ta không xài lại hàng cũ" Đem chút rượu còn dư lại đến trước mặt Ngô Thế Huân. "Enjoy."

"Chụp xong rồi ?" Kim Tuấn Miên ngồi trên ghế salon lắc lắc chiếc ly đế cao chứa chất lỏng màu đỏ, vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra chút tâm tình nào.

"Vâng." Ngô Thế Huân đặt túi xuống ghế rồi thả phịch cả người lên salon. Hôm nay hắn chụp ngoại cảnh cho trang bìa tạp chí, hầu như phải đứng cả ngày nên hai chân gần như rã rời.

"Xem đi." Kim Tuấn Miên cầm tờ báo trên bàn đưa đến trước mặt Ngô Thế Huân. "Thật đẹp mặt !"

Ngô Thế Huân liếc nhìn Kim Tuấn Miên rồi mở ra tờ báo trên bàn, tin giải trí to đùng ngay trên bìa là tin về hắn.

《Ngôi sao châu Á Sehun và nhà thiết kế nổi tiếng của K&Q Luhan cùng nhau qua đêm tại hộp đêm》

Phía dưới là ảnh của Thế Huân cùng chàng trai kia ở trên giường, còn có cả ảnh người kia ngày hôm sau mặc áo của Ngô Thế Huân rời đi.

Ngô Thế Huân nhíu mày, những tin tức này đối với hắn mà nói chỉ như cơm bữa, bình thường có thể thấy báo chí giật tít "Ngô Thế Huân và XXX có quan hệ mờ ám" hoặc là "Ngô Thế Huân và XXX cùng nhau thuê phòng khách sạn", dù có ảnh chụp cũng chỉ đơn giản là ôm nhau nắm tay. Đương nhiên sau đó phía công ty sẽ dùng lí do "Bạn tốt đi ăn với nhau" hay là "Thảo luận công việc" mà lấp liếm cho qua chuyện. Những chuyện như thế này đối với giới giải trí chính là nhìn mãi thành quen, cách hai ba ngày sẽ lại xuất hiện tin tức khác, khiến những tin trước đó dần chìm vào quên lãng. Thế nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn khác, ảnh giường chiếu sờ sờ trên mặt báo, nếu dùng những lý do cũ rích kia thì đến cả một đứa mù cũng chẳng tin nổi.

"Còn đây nữa !" Kim Tuấn Miên lạnh lùng mở miệng nói, xoay màn hình vi tính về phía Ngô Thế Huân, trên màn hình là đoạn video ngắn quay lại cảnh giường chiếu của hắn. Rõ ràng, những tấm ảnh chụp trên mặt báo là cắt từ đây ra.

"Thế Huân, như thế này đã vừa lòng chưa ? Ở chỗ này còn có thể gây ra chuyện lớn, cậu giỏi thật !" Kim Tuấn Miên tắt đi đoạn video, biểu tình tức giận cố gắng kìm chế từ nãy rốt cuộc cũng bùng phát. "Chỉ còn năm ngày nữa thôi, cậu lại tự rước rắc rối về ! Bây giờ phải làm sao hả ? Công ty còn có thể cho cậu lí do gì đây ?! Khán giả cũng chẳng phải loại ngu ngốc, chưa kể lần này là bắt gian tại trận ! Chẳng lẽ muốn nói hai người chỉ là bạn tốt cởi sạch quần áo nằm trên giường nói chuyện thế giới ?!"

"Anh, cậu ấy rất xinh đẹp." Ngô Thế Huân đưa tay vuốt ve khuôn mặt Lộc Hàm trên trang báo, ơ trên ảnh còn có một dòng giới thiệu vắn tắt. "Hóa ra là Luhan..."

"Ngô Thế Huân, cậu rốt cuộc muốn thế nào ?" Kim Tuấn Miên thực sự không muốn nổi giận liền xoa xoa hai bên huyệt thái dương đau nhức.

"Em không biết." Ngô Thế Huân quay người nhìn Kim Tuấn Miên nở nụ cười. "Nhưng anh sẽ có cách mà, đúng không ạ ?"

Lộc Hàm tắt đi máy vi tính, ngây người nhìn màn hình tối đen, những bản thiết kế rải đầy mặt đất.

"Anh Lộc Hàm..." La Ân rót một tách cà phê đặt trên bàn của cậu. ngồi xổm người xuống nhặt lên các bản phác thảo trên đất.

Hương cà phê Blue Mountain thơm nồng bốc lên rồi khuếch tán vào trong không khí, phủ mờ ánh mắt Lộc Hàm.

"La Ân..."

"Sao vậy anh ?" La Ân xếp những bản phác thảo bỏ vào tập tài liệu.

"Tôi hình như gây họa rồi..." Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn La Ân "Kris sẽ gặp rắc rối..."

Tin tức giống như vi-rút lan truyền nhanh đến chóng mặt, tùy ý mở ra một trang web, tất cả các trang nhất đều đưa tin về ảnh giường chiếu bị lộ ra ngoài của siêu sao và nhà thiết kế nổi tiếng. Hai người này, một bên đang rất nổi trong thế giới giải trí, một bên đang làm rung chuyển làng thời trang, đụng vào nhau chắc hẳn tin tức đưa ra sẽ không hề nhỏ.

Quả nhiên, chuyện lần này chính là "Chứng cứ vô cùng xác thực" khiến bên phía công ty của Ngô Thế Huân trở tay không kịp, sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến chỗ đứng của Lộc Hàm ở K&Q.

"Anh Lộc Hàm, sẽ không có chuyện gì đâu." La Ân nhẹ nhàng nắm lấy tay Lộc Hàm. "Kris sẽ không để anh gặp rắc rối."

Lộc Hàm nhìn gương mặt đơn thuần của La Ân, hồi lâu nở nụ cười. "Tin tức loại này sẽ khiến công ty tổn thất bao nhiêu ? Một Lộc Hàm có thể bù đắp nổi sao ? La Ân, cậu đánh giá địa vị của tôi trong mắt hắn quá cao rồi. Hiện tại tôi chỉ là cấp dưới của hắn, tôi không muốn nợ hắn quá nhiều."

"Nhưng mà, chỉ có tổng tài mới giải quyết được chuyện này !"

"Nếu tôi và Ngô Thế Huân là tình yêu sẽ thế nào ?" Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn La Ân. "Người yêu thì ôm hôn nhau ở trên giường, không phải rất hợp lí sao ?"

"Anh Lộc Hàm..."

Ngón tay Lộc Hàm đảo một vòng trên miệng tách cà phê, sau đó liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác nhung đen trên ghế dựa.

"Lộc Hàm, anh đi đâu ? Em đưa anh đi !"

"Không cần, tôi đi gặp Ngô Diệc Phàm, báo cho hắn một tin tốt."

"Tin gì ?"

"Chúc mừng tôi đã tìm được người yêu thứ ba mươi tám."

.

.

.

CHƯƠNG 4

Tôi muốn trò chuyện cùng em
Chỉ hi vọng em sẽ vì thế mà cảm động
Chợt như nhớ ra điều gì đó
Cuối cùng em cũng quay đầu lại nhìn tôi

Đỗ xe ngay trước Sandglass, Lộc Hàm ngẩng đầu ngắm nhìn căn nhà ngay trước mắt. Nơi này, quá đỗi quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ làm sao. Nhìn từ bên ngoài giống như một chiếc đồng cát xây nên từ thép và thủy tinh, là nơi Lộc Hàm từng trải qua những năm tháng xưa cũ.

Lộc Hàm an tĩnh ngồi trong xe, lắng nghe giọng nữ khàn khàn hát lên khúc ca "Someone like you" nhẹ nhàng uyển chuyển. Một người nào đó như anh...Lộc Hàm cười khổ trong lòng. Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt là bộ sofa màu nâu nơi phòng khách, cậu nhìn thấy Lộc Hàm trong chiếc sơ mi trắng quá khổ vùi đầu trong lòng Ngô Diệc Phàm, hắn cưng chiều ôm lấy cậu, cả hai cùng nhau xem bộ phim "Ever".

Lộc Hàm cúi đầu, lục lọi trong trí nhớ lí do vì sao ngày ấy lại rời khỏi nơi này, từng mảnh kí ức rời rạc chắp nối lại với nhau, hệt như thước phim quay chậm xẹt qua tâm trí. Cậu nhớ rõ cả hai ở trong phòng làm việc hôn môi, nhớ đến những lời đồn đại trong công ty khi hai người ở cùng một chỗ, nhớ kĩ lời nói lạnh lùng của Ngô Diệc Phàm rằng cả hai đã chia tay, còn nhớ hắn nói đừng gieo rắc thêm bất cứ lời đồn vô căn cứ nào nữa,...Cậu nhớ rất rõ, một ngày nào đó chính mình đứng trong đám người, ngẩng mặt nhìn lên nam nhân rực rỡ đến chói mắt, nghe người vừa mới đêm qua còn nói yêu mình, ở tại nơi đó "làm rõ tin đồn."

Tình yêu cũng giống như hai người cùng kéo một đoạn dây thun, sau khi buông tay là nỗi đau vĩnh viễn không thể quên được, nhưng càng lưu luyến không rời nhớ mãi không quên vết thương càng thêm đau nhức.

Lộc Hàm bước lên tấm thảm mềm mại, từng bước từng bước đi lên lầu. Cậu còn nhớ rõ phòng ngủ của Ngô Diệc Phàm ở đâu, mỗi một đồ vật trong phòng đều nhớ kĩ đặt ở chốn nào. Càng đến gần, thanh âm yêu mị của nữ nhân phát ra càng rõ. Lộc Hàm nắm chặt hai tay, cố gắng kìm chế trái tim đương đau nhức từng hồi, duy trì nụ cười bên khóe miệng.

Lộc Hàm đứng ngoài nhìn cánh cửa khép hờ, trong không khí vang lên tiếng rên rỉ cùng hơi thở trầm thấp của hai kẻ quấn lấy nhau trên giường, còn có cả chất dịch cơ thể đàn ông hòa quyện vào, khiến Lộc Hàm cảm thấy buồn nôn. Quay đầu nhìn chiếc gương lớn bên cạnh, Lộc Hàm thấy trong đó là khuôn mặt nhợt nhạt đáng thương hại. Hóa ra vẫn không thể dối gạt chính mình, hết thảy mọi chuyện vẫn chẳng thể ngăn mình để tâm đến. Thua, thua rồi ! Nhưng dù thua cũng không thể thua trong bộ dạng nhếch nhác đến thảm hại như thế này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy rất khinh thường. Lấy ra chì kẻ mắt, Lộc Hàm bắt đầu di chuyển tay vẽ nên từng đường nét xinh đẹp trên mí mắt, môi nhẹ mỉm cười, hệt như đóa hoa hồng đen nở rộ trên nền tuyết trắng xóa.

"Xin lỗi !"

Ngô Diệc Phàm quay đầu lại liền thấy Lộc Hàm đứng nơi cửa nở nụ cười xinh đẹp, vội vàng rời khỏi thân thể cô gái kia. Cô ta nghe tiếng người liền hốt hoảng lấy chăn chắn ngang thân mình, nhìn nam nhân xinh đẹp đến kì lạ mà mở miệng hỏi, "Cậu, cậu là ai ?"

Lộc Hàm không thèm để ý đến cô ta, cầm bộ quần áo dưới chân ném đến. "Cô đi được rồi đấy."

"Phàm, cậu ta là ai vậy ? Tại sao lại đến quấy rối chúng ta ?!"

Lộc Hàm cảm thấy buồn cười bèn xoay người đi ra khỏi phòng.

"Phàm..."

"Nghe không hiểu à ? Đi mau đi !"

Lộc Hàm ngồi trên ghế cầm ly rượu màu đỏ nhấp một ngụm, trang bìa tạp chí bày trên bàn là ảnh của nam nhân kia. Superidor Sehun, rất đẹp trai.

Lộc Hàm nhẹ nhàng lắc lắc dịch thể đựng trong ly, phản chiếu qua chất lỏng màu đỏ là hình ảnh Ngô Diệc Phàm mặc áo choàng tắm màu trắng từ trên lầu đi xuống.

"Hàm Hàm..." Ngô Diệc Phàm ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy Lộc Hàm.

Mùi Long Tiên Hương quen thuộc...Lộc Hàm từ từ nhắm lại hai mắt, cảm thụ mùi vị quen thuọc, còn có cả mùi sữa tắm cùng hương tinh dầu nhàn nhạt tỏa ra. Hắn biết, cậu có chứng ưa sạch sẽ.

"Phàm, phá rối anh làm việc rồi." Lộc Hàm để mặc hắn ôm lấy mình.

"Hàm Hàm, em sẽ không tức giận đúng không ?"

"Không tức giận." Lộc Hàm cười cười. "Tôi làm gì có tư cách đó."

"Hàm Hàm, anh yêu em, cho đến bây giờ vẫn không hề thay đổi."

"Thay đổi rồi." Lộc Hàm cúi đầu nhìn ngắm bàn tay to ôm ngang hông mình. "Ngô Diệc Phàm thay đổi, Lộc Hàm thay đổi, tất cả đều thay đổi. Chỉ duy nhất một thứ không hề thay đổi, Lộc Hàm là tình nhân không thấy được ánh sáng của Ngô Diệc Phàm. Phàm, có thể trả cho tôi Lộc Hàm của 7 năm trước không ?"

Ngô Diệc Phàm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm Lộc Hàm vào trong lòng. Việc hắn không làm được thì sẽ không hứa hẹn với cậu.

"Tôi bị đưa tin trên mặt báo..." Yên lặng hồi lâu, Lộc Hàm rốt cuộc cũng mở miệng.

"Ừ." Ngô Diệc Phàm tựa đầu trên vai cậu, từ từ nhắm lại hai mắt. "Không sao."

"Ảnh giường chiếu bị lộ."

"Không quan tâm."

"Không quan tâm ? Anh ta rất có tiền...lần này tôi muốn chơi thật."

Ngô Diệc Phàm mở mắt, nhìn gò má tuyệt mỹ của Lộc Hàm. "Là ai ?"

Lộc Hàm cầm lấy quyển tạp chí trên bàn. "Đừng giả ngây nữa !"

"Hàm Hàm, em là của anh. Chuyện lần này anh lo được."

"Từ lúc nói chia tay, tôi vẫn chỉ có một mình. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ anh mà đi đâu, bởi những thứ tôi có ngày hôm nay, tất cả đều là anh cho tôi." Lộc Hàm nhấp một ngụm rượu đỏ, cúi đầu hôn Ngô Diệc Phàm, rượu trong miệng cậu chảy xuống cổ họng hắn. Lộc Hàm nghịch ngợm nháy mắt. "Phàm, mau chúc mừng tôi tìm được người yêu thứ ba mươi tám đi !"

Ngô Diệc Phàm xoay người, đem Lộc Hàm đặt ở dưới thân. "Yêu tinh, em là của anh !"

Lộc Hàm nhìn ánh mắt tràn ngập lửa giận của Ngô Diệc Phàm, hai tay ôm lấy cổ hắn, quấn quít dây dưa. Rốt cuộc cũng làm anh tức giận rồi sao...

Thời gian dường như quay lại đêm đầu tiên của bảy năm trước, chỉ là Lộc Hàm thuần khiết, luống cuống đón nhận dục tình của người trên thân đã không còn nữa rồi...

"Bá Hiền..." Ngô Thế Huân muốn nói rồi lại thôi, trang đầu phần tin giải trí của tờ báo ngày hôm nay là tin về hắn.

"Em nghe đây." Đầu dây điện thoại vang đến tiếng cười sang sãng của Bá Hiền. "Thế Huân cũng là đàn ông mà."

"Em không trách anh sao ?" Ngô Thế Huân nắm chặt tờ báo trong tay, dường như chờ đợi một điều gì đó.

"Không trách. Vậy chuyện này phải giải quyết thế nào ?"

Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, nở ra nụ cười khổ. "Anh không biết, bên phía công ty sẽ lo liệu. Tạm thời anh phải ở lại đây vài ngày."

"Ừ, không sao mà ! Đợi anh trở về, chúng ta cùng ăn mừng em được ra mắt."

"Được. Phải nhớ tự chăm sóc mình cho thật tốt, ăn đúng bữa, nghỉ ngơi nhiều một chút..."

"A, giám đốc cho gọi em rồi, em phải đi thu âm bài hát mới đây."

"Em đi đi."

"Vâng, bye bye."

"Ừ."

"Tút tút tút tút...." Một tràng âm thanh báo bận vang lên, Ngô Thế Huân liền cúp máy.

"Cậu may đấy, nhà thiết kế kia muốn gặp cậu trao đổi chuyện công khai quan hệ." Kim Tuấn Miên thoạt nhìn tâm tình không tệ nói với Ngô Thế Huân.

"Cái gì ?"

"Mấy ngày nay, công ty cùng phía K&Q có gặp mặt thương lượng biện pháp đối phó. Anh nghe nói nhà thiết kế kia đối với việc công khai tình cảm luôn một mực cự tuyệt, vậy mà hôm qua hắn lại đồng ý. Coi như giảm được không ít phiền phức."

"Tự cậu ta đồng ý ạ ?" Ngô Thế Huân chợt nhớ lại những lời mà bartender ở Venus đã nói.

"Ừ, dự định sẽ công khai trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của cậu ta, đến lúc đó cậu cũng phải có mặt." Kim Tuấn Miên đem tư liệu đưa cho Ngô Thế Huân. "Xem cho kỹ. Khoảng thời gian này hai đứa nên ở cùng với nhau đi, để bên truyền thông khỏi nghi ngờ chuyện hai đứa yêu nhau."

Ngô Thế Huân nhìn tư liệu trong tay, bên trên là gương mặt tuyệt mỹ của Lộc Hàm, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy. "Em biết rồi."

"Xin chào."

Đâu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, Ngô Thế Huân tựa hồ thấy được nam nhân xinh đẹp quyến rũ như chú mèo Ba Tư đang đứng trước mặt, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt mình, giống như đêm hôm đó.

"Xin chào, deer..."

.

.

.

CHƯƠNG 5

Bản năng hoang dã khó cưỡng lại, thật muốn ăn tươi nuốt sống mật ngọt là em
Thưởng thức mùi hương, tận hưởng sự mềm mịn của em
Tôi nhấm nháp em thật tao nhã như đang thưởng thức một ly rượu vang đỏ

Những tia nắng trời chiều rọi qua một góc đường Milan, bao phủ lấy tiệm trà sữa Candy. Khuôn mặt tuyệt mỹ phản chiếu qua tấm kính, một chàng trai trẻ ngồi đó, bên cạnh là cốc trà sữa khoai môn không ngừng bốc lên hơi nóng thơm lừng khuếch tán vào không khí.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy chiếc bút máy di chuyển trên trang giấy trắng, chỉ vài nét bút đã phác họa nên một chiếc áo khoác đơn giản. Lộc Hàm nhìn bản phác thảo trong tay liền cau mày, thật là không có cảm hứng thì chẳng làm được cái gì ra hồn mà.

Aishhhh————

Bản phác thảo như con bướm trắng rơi xuống nền đất.

Gấp gáp không phải phong cách của Lộc Hàm, nếu không vì nhanh chóng cho ra mắt sản phẩm mới trong buổi họp báo thì cậu nhất định sẽ chẳng cẩu thả như thế này. Nhìn cốc trà trước mắt còn bốc hơi nóng, Lộc Hàm cười cười, đột nhiên không hiểu mình đang làm cái gì.

Làm vậy, hắn sẽ quan tâm đến sao...

Ngô Thế Huân rốt cuộc cũng tìm được tiệm trà sữa nơi góc đường, liền tấp xe vào lề.

Không nằm ở trung tâm thành phố nhộn nhịp thế nhưng nơi đây vẫn rất đông các cặp tình chân cùng nhau nắm tay dạo mát trên phố, người qua lại không hề ngớt đi. Ngô Thế Huân nheo nheo mắt, qua lớp cửa kính của tiệm đã thấy được chàng trai xinh đẹp tên gọi Lộc Hàm ngồi trong đó.

Không có ý định đi vào ngay, Ngô Thế Huân ngồi lại trên xe, lặng lẽ ngắm nhìn người bên trong tiệm trà sữa. Không phải bộ dáng mê hoặc như lần đầu gặp mặt, Lộc Hàm hôm nay ăn mặc rất đơn giản. Áo len trùm đầu màu trắng gạo Chrome hearts phối cùng quần buku màu kaki hiệu PaulFrank, dưới chân là đôi Converse bằng vải màu đỏ kiểu dáng cổ điển, tôn lên khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo như trẻ con, lại làm cho người trước mắt đặc biệt trong sáng thuần khiết. Đường nét mềm mại bao lấy khuôn mặt để lộ ra gò má non mịn, xinh đẹp không chút yêu mị, bất giác khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.

(Quần buku kiểu dáng nó như vầy này => )

Hai tuần không gặp lại cứ ngỡ như là hai kẻ khác nhau. Ngô Thế Huân đột nhiên tò mò, người trước mặt kia rốt cuộc có bao nhiêu chiếc mặt nạ. Đây là khuôn mặt thật sự của cậu ta, hay chăng cũng chỉ là một vẻ giả tạo khác ?

Ngô Thế Huân nhẹ gõ lên chiếc bàn thủy tinh, lớp móng tay đập lên mặt kiếng tạo nên tiết tấu nhịp nhàng, chàng trai đang ngồi kia bỗng ngẩng đầu mang theo đôi mắt mỹ lệ mà nhìn hắn...Ngô Thế Huân tưởng chừng như chính mình đã bị hút sâu vào đôi con ngươi tuyệt đẹp ấy.

Ngô Thế Huân thật sự bị kinh diễm rồi, đã biết người kia vô cùng xinh đẹp nhưng chưa bao giờ thử nghiêm túc nhìn qua. Đắm mình trong ánh nắng nhàn nhạt của buổi trời chiều, khuôn mặt ấy lại đẹp đến không chân thật. Đôi mắt tròn to lấp lánh như mặt hồ nhấp nhô, phản chiếu bóng hình Ngô Thế Huân ở trong đó; chóp mũi xinh xắn hơi nhếch lên, sống mũi so với nữ nhân cao hơn một chút; đôi môi nhỏ xinh hồng hồng như trái đào tươi, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một cái...Nếu có ai nói người trước mắt là một thiên sứ, Ngô Thế sẽ không do dự mà tin ngay.

Nam nhân mị hoặc đêm hôm đó chính là người này sao ?

"Nhìn ngơ ngẩn cái gì vậy ?"

Ngô Thế Huân hồi phục tinh thần, nhìn lại cậu ta. Người trước mặt nở nụ cười, chẳng phải vẻ mặt yêu mị của đêm hôm đó, nụ cười của cậu giờ đây ấm áp đến bất ngờ, chỉ là trong lời nói vẫn mang chút khiêu khích hệt như đêm ấy ở bên tai Ngô Thế Huân khẽ thì thầm những tiếng mờ ám.

Đêm đó...Aishh gần đây hắn bị sao vậy nhỉ ? Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tối hôm ấy, đây không phải là phong cách của Ngô Thế Huân. Lưu luyến chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt đối với một thần tượng nổi tiếng như Ngô Thế Huân mà nói, thứ có thể nhấn chìm sự nghiệp cả một đời chính là hai chữ "lưu luyến" này.

"Nhìn em xinh đẹp đến mức nào." Ngô Thế Huân xấu xa cười cười, ngồi xuống vị trí đối diện. "Đợi lâu rồi."

Lộc Hàm chỉ đơn giản nhếch môi cười đáp trả. "Uống gì ? Cà phê hay trà ?"

"Mocha."

Lộc Hàm chẳng để ý đến người đối diện nữa, cúi đầu tiếp tục chăm chú tô tô vẽ vẽ, trong tiệm trà sữa tĩnh lặng có thể nghe rõ tiếng sột soạt của chì than ma sát với mặt giấy trắng, hương vị ngọt nhẹ của trà tỏa ra trong không khí.

"Gọi tôi tới để nhìn em vẽ sao ?" Ngô Thế Huân nhấp một ngụm cà phê, tùy ý dựa lưng vào ghế ngồi mà nhìn chàng trai phía đối diện.

"Muốn biết cái gì ?" Lộc Hàm vẫn chăm chú với bản phác thảo trong tay, chẳng hề ngẩng đầu lên.

"Tại sao em lại đồng ý ?" Ngô Thế Huân cũng không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

Lộc Hàm ngước mắt, đôi con ngươi lấp lánh nhìn hắn, đặt giấy bút trong tay xuống rồi đứng dậy đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống. "Bởi vì cưng cũng không tệ, tướng mạo khá tốt, dáng người đẹp..." Ngón tay hơi lạnh nhẹ lướt qua gương mặt tuấn lãng của Ngô Thế Huân, di chuyển xuống cằm, rồi đến cổ áo sơ mi không cài hai nút trên cùng lộ ra khuôn ngực săn chắc, dần đi xuống vùng thắt lưng, Lộc Hàm khẽ nhếch môi. "Công phu trên giường cũng rất được."

"Yêu tinh !" Ngô Thế Huân chặn lại bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn khiến trong lòng hắn nhen nhóm lên chút lửa. "Em luôn dùng bộ dạng này mà câu dẫn người khác sao ?"

Lộc Hàm liếc mắt thấy đám chó săn ẩn nấp trong xe, thuận tiện áp sát hơn vào trong lòng Ngô Thế Huân. "Còn phải xem đó là ai."

Mặc dù đang là ban ngày nhưng Ngô Thế Huân vẫn tinh tường cảm nhận được ánh đèn flash đằng sau lưng, đám chó săn ngớ ngẩn này đã theo đuôi hắn từ lúc lên xe cho đến khi đi vào tiệm trà sữa. Ngô Thế Huân liếc nhìn bọn người bám theo xe trong kính chiếu hậu, cười cười thả chậm tốc độ, cốt không để cho đám người đó mất dấu mình...

Ngô Thế Huân đưa tay ôm eo Lộc Hàm, nghiêng đầu tiến sát lại vành tai tinh xảo của cậu mà thì thầm. "Em hôm nay thực xinh đẹp, trong sáng lại thuần khiết."

Lộc Hàm khẽ cười. "Thì sao..."

Vành tai Lộc Hàm dưới ánh mặt trời tựa như viên ngọc trong suốt, những sợi lông tơ nho nhỏ bên trên khiến nó thoạt nhìn rất đáng yêu. Ngô Thế Huân đột nhiên há miệng ngậm lấy vành tai, cơ thể Lộc Hàm liền phản xạ có điều kiện mà co rụt lại.

"Thật muốn ăn em..."

Lộc Hàm từ từ khép hờ hai mắt tựa vào lồng ngực Ngô Thế Huân. "Không nói đến 'chuyện ấy' thì chết sao ?"

"Em biết tôi ở phương diện này có rất nhiều tin đồn mà. Không phải em cũng vậy sao ? Chúng ta có tính là cấu kết với nhau làm chuyện xấu không ?" Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve người trong lòng, mái tóc mềm mại tỏa ra hương hoa nhài nhàn nhạt, hòa cùng vị trà sữa lẫn trong không khí thực vô cùng dễ chịu.

"Cấu kết làm chuyện xấu ?" Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Ngô thế Huân. "Chúng ta chỉ là gặp dịp thì chơi, khán giả cũng giống đám người ngoài kia, hết thảy đều là một lũ ngốc. Chúng ta đáp ứng họ là được rồi."

"Em cần gì ?"

"Việc này anh không cần phải bận tâm, chỉ cần diễn tốt vai người yêu của tôi thôi." Lộc Hàm nghịch nghịch nút áo sơ mi của Ngô Thế Huân, ngẩng đầu nhìn hai chiếc hoa tai màu trắng bạc đính kim cương trên vành tai hắn liền đưa tay tháo xuống một cái, đưa cho Ngô Thế Huân. "Giúp tôi đeo."

Ngô Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm, cả hai bây giờ y hệt đôi trẻ đang yêu nhau thắm thiết. Nhận lấy hoa tai, Ngô Thế Huân cẩn thận giúp Lộc Hàm đeo lên tai trái.

"Đẹp không ?" Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào.

"Đẹp, em đeo cái gì cũng đẹp..." Bàn tay hắn nhẹ vỗ về vành tai cậu.

"Sản phẩm mới của mùa này tất nhiên phải đẹp rồi." Lộc Hàm đứng dậy, quét mắt nhìn khiến đám chó săn ẩn nấp không kịp, rồi cúi người kề sát mặt Ngô Thế Huân. "Phải phân rõ diễn và thực, đừng để nhập tâm." Ý tứ hàm xúc trong lời nói khiến Ngô Thế Huân cau mày, Lộc Hàm liền vui vẻ cười. "Huân, đưa tôi về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro