Chap 7: Định mệnh nghiệt ngã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


               Toàn thân Khanh Hy cứ như bị đóng băng khi anh vòng tay ôm chặt lấy cô. Cô không biết nên làm gì. Lo lắng bối rối, cô nửa muốn đẩy anh ra, nhưng trong lòng thì không hiểu sao không nỡ làm thế. Vậy là Khanh Hy cứ đứng yên để Thế Huân ôm mãi. Lát sau, tựa đầu vào vai anh, cô đã ngủ luôn lúc nào không biết. Nhận thấy vai mình bị đè nặng, Thế Huân ngước nhìn, khẽ mĩm cười bồng Khanh Hy lên ghế sofa để cô nàng được ngon giấc. Anh lặng người nhìn Khanh Hy ngủ. Khuôn mặt thư thái đó của cô khi ngủ khiến tim anh bỗng đập nhanh, mọi lo âu, phiền muộn đều tan biến hết. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng mượt đó và nói nhỏ đủ cho mình anh nghe được:

- Làm sao đây ? Hình như anh đã thích em quá rồi, con quỷ nhỏ !!

            Ngắm nhìn Khanh Hy một lúc thật lâu, anh quay về bàn làm việc để tiếp tục công việc của mình.

.

.

.

.

               Cái viễn cảnh 1 kẻ thì làm việc còn 1 người thì cứ chạy nhảy tung tăng trong phòng, hết chơi game rồi lại nằm ngủ, không thì cứ vừa ăn vừa cười nói với nhau đã kéo dài được 1 tuần.

               Hôm nay chỉ có tài xế tới rước Khanh Hy về công ty chứ anh không đi cùng như mọi ngày. Khanh Hy thắc mắc:

- Anh cháu đâu sao không tới mà chỉ có chú vậy ??

- Dạ, chủ tịch có việc không đi được, cậu ấy bảo tôi đưa cô đi ăn trước rồi về công ty sau. _Bác tài xế lễ phép trả lời.

- Vâng. _Khanh Hy gật đầu tỏ ra hiểu chuyện đáp lại.

                 Ăn trưa 1 mình bình thường đã không có ngon, bây giờ lại không có anh, Khanh Hy thật sự là buồn chán kinh khủng, có ăn mãi cũng không thấy ngon. Không biết từ lúc nào tên Thế Huân đáng ghét kia đã trở thành người không thể thiếu trong mọi hoạt động của Khanh Hy. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác lo âu như có điều chẳng lành đang xảy ra.

.

.

.

.

- RẦM....

- XOẢNG.....

- Tất cả các người, ra ngoài hết cho tôi. _ Thế Huân giận dữ gầm lên, ánh mắt đỏ lừ nhìn mọi người như đang bực bội chuyện gì đó.

                  Vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy mọi người lúm xúm trước cửa phòng làm việc của anh. Mọi người xì xầm bàn tán nhưng nét mặt ai cũng vô cùng hoảng sợ và lo lắng. Cô thư ký của anh thì cứ đứng ngập ngừng trước cửa mà không dám gõ cửa. Khanh Hy nhẹ nhàng luồn lách chen vào đám người

- Có chuyện gì vậy ? Sao ồn ào thế? Mọi người ở đây làm gì ?

                Đám đông thấy cô thì bắt đầu im lặng không ồn ào nữa, cô thư ký của anh giọng rung rung :

- Dạ, chủ tịch đang nổi giận, chúng tôi sợ lắm, chuyện hợp đồng lần này có tí sai sót, có thể chúng tôi bị đuổi việc mất.

                Nhìn đôi mắt đầy hoang mang của cô thư ký và mọi người cô cũng thấy tội nghiệp, hít 1 hơi thật sâu cô quyết định sẽ vào năn nỉ anh đừng đuổi việc họ. Nghĩ là làm, Khanh Hy nhanh miệng:

- Chị đổi ly café này và lấy cho em một ly nước lạnh nhé. Em sẽ mang vào giúp chị.

- Nhưng...nhưng chủ tịch gọi café, tôi sợ... _Cô thư ký bối rối đáp lại.

- Không sao đâu mà. Chị cứ làm theo những gì em nói là được rồi. _Khanh Hy nghiêm mặt, cái vẻ mặt từ dễ thương chuyển sang lạnh lùng của cô làm cho mọi người ớn lạnh.

              Nhận lấy ly nước lạnh từ tay cô thư ký, Khanh Hy nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Căn phòng bây giờ giống như 1 bãi chiến trường, giấy tờ bị vứt tứ tung, ly tách trên bàn đều bể nát hết, có khi còn bừa bộn hơn cái phòng của cô khi ở Việt Nam. Liếc mắt khắp phòng kiếm tìm. A, anh đây rồi ! Thế Huân đang ngồi tựa đầu vào ghế và quay mặt ra cửa sổ, từ lúc cô bước vào anh đã không hề hay biết.

             Đặt ly nước lên bàn, cô chậm rãi thu nhặt từng mảnh giấy sắp xếp cho thật ngăn nắp rồi tiến về phía anh và nở nụ cười đẹp nhất:

- Anh à, đừng giận nữa mà. Nhìn xấu thấy mồ luôn.

             Có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô nhưng anh đã nhanh chóng quay về vẻ mặt ban đầu. Nhìn thấy nụ cười của Khanh Hy khiến mọi giận hờn trong Thế Huân hầu như hoàn toàn biến mất. Kéo mạnh Khanh Hy vào lòng và ôm thật chặt, đôi mắt anh đã dần có biến chuyển. Từ một đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa giờ đã trở nên vô hồn nhìn xa xăm qua ô cửa kính trong khi đôi tay vẫn ôm chặt cô.

             Im lặng trong lòng anh hồi lâu, giờ cô cũng bắt đầu lên tiếng:

- Bộ có chuyện gì nghiêm trọng lắm phải không anh ? Sao anh giận dữ quá vậy ?? 

             Anh liếc nhìn cô rồi khẽ thở dài:

 - Cũng không có gì đâu em, anh định mở rộng đầu tư sang thị trường Việt Nam nhưng giờ có chút rắc rối. Bên đối tác họ yêu cầu hợp đồng phải có 3 bản bằng 3 loại ngôn ngữ, nhưng không biết làm cái gì mà bọn vô dụng kia thảo bản bằng tiếng Việt sai sót rất nhiều, bên kia họ không hài lòng và có ý muốn từ chối hợp tác.

- Quy mô tập đoàn J&K lớn như thế không lẽ lại bị ảnh hưởng do chuyện hợp tác lần này sao ? _Khanh Hy nheo mắt hỏi lại.

- Cái đó thì không có vấn đề gì cả, anh có thừa khả năng làm bên đó sụp đổ rồi thu mua lại giá rẻ nữa kìa. _Thế Huân trìu mến.

- Vậy tại sao anh lại lo lắng và tức giận vì chuyện này chứ ? _Khanh Hy lại thắc mắc. 

- Sắp đến sinh nhật mẹ rồi, anh muốn làm điều gì cho mẹ vui nên anh mới nghĩ tới đầu tư ở Việt Nam thôi, vì anh biết mẹ luôn nhớ về quê hương mà. _Thế Huân suy tư nhìn cô.

- Nếu chỉ vì chuyện đó thì em có thể giúp anh đó. _Khanh Hy nháy mắt rồi tiếp. _Chuyện thảo hợp đồng để em viết cho, ít ra cũng không sai chính tả như nhân viên anh đâu.

             Thế Huân nhìn cô nghĩ ngợi rồi cười mỉm:

- Phải rồi, anh quên mất. Em gái anh đã từng sống ở Việt Nam mà nhỉ? Anh đúng là không chọn lầm người rồi. _Thế Huân vừa dứt câu đã đặt lên trán Khanh Hy 1 nụ hôn trìu mến.

              Khanh Hy như người ngoài hành tinh vì câu nói khó hiểu của anh, giờ lại cộng thêm cái hôn tình cảm kia nữa. Không biết bao nhiêu lần cô tự thắc mắc về hành vi và cách nói chuyện của anh rồi. Cô không thể hiểu nổi. Một ý nghĩ loé lên trong đầu Khanh Hy khiến cô giật mình đứng dậy tránh khỏi vòng tay của anh.

- Không được, không thể để trái tim mình lỗi nhịp nữa, đó là tội lỗi, là loạn luân. Trời đất sẽ không tha thứ đâu. _Khanh Hy thầm nghĩ và bật khóc.

              Đúng vậy, Khanh Hy đã nhận ra. Cô biết Thế Huân yêu cô và cô cũng yêu anh. Nhưng cô không thể, cô không thể yêu anh trai của mình, cô chỉ có thể yêu anh theo cách của cô đó là tránh xa anh để anh không mang phải tội lỗi vì mình.

- Em có sao không ? Anh vào được chứ ? _Thế Huân vừa gõ cửa vừa hỏi cô.

                Từ lúc rời khỏi vòng tay anh cô đã vội chạy vào toilet và ở mãi trong đó. Nghe tiếng gọi dồn dập của anh bên ngoài làm cô giật mình. Cố hít 1 hơi thật sâu, Khanh Hy lấy lại bình tĩnh và bước ra.  Vẻ mặt anh bây giờ vô cùng lo lắng, nắm lấy tay cô, anh hỏi dồn dập:

- Em sao vậy ? Bị đau ở đâu ? Thấy không khỏe chỗ nào nói anh biết đi.

                Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của anh khi lo lắng cho mình Khanh Hy lại cảm thấy rất vui, trong lòng cô gái nhỏ cái cảm giác kia lại xuất hiện nữa rồi.

.

.

.

.

               Đêm đó Khanh Hy không ngủ, cô cứ luôn nghĩ về những chuyện xảy ra từ lúc cô sang Hồng Kông, những chuyện giữa Khanh Hy và mọi người trong nhà và đặc biệt là anh. Bây giờ cô mới nhận ra, rằng anh là người gần gũi với mình đầu tiên, là người làm cho cô chịu mở miệng nói chuyện, là người làm cô tức giận muốn chết và cũng chính là người làm Khanh Hy thấy vui vẻ và hạnh phúc. Thế Huân và cô gặp nhau như 1 định mệnh. Nhưng sao định mệnh lại cay đắng như vậy ?! Tại sao anh và cô lại là anh em. Tại sao Khanh Hy lại yêu anh ? Mối tình đầu của cô sẽ phải kết thúc trong đau đớn như vậy sao ? 

                Khanh Hy cứ tự hỏi chính bản thân mình như vậy, cô thấy có cái gì đó nhói nhói trong lồng ngực mình, và tự lúc nào đôi mắt trong vắt đã đỏ sưng lên và nước mắt thì cứ tuôn ra mãi không thôi... Đêm thật dài và cô quạnh.

.

.

.

.

                Sau 1 đêm mệt mỏi, Khanh Hy tỉnh dậy lúc 10h sáng. Bước ra ban công nhìn khu vườn tuyệt đẹp, cô thấy tâm hồn khuây khỏa hơn nhiều. Khanh Hy chợt nghĩ ra 1 điều về anh, cô mỉm cười đầy mãn nguyện, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang 1 chút gì đó cay đắng.

                Phải rồi, Khanh Hy đã thông suốt. Cô biết mình yêu anh, yêu rất nhiều là đằng khác, và cô cũng biết tình yêu của mình sẽ làm Thế Huân và cả cô đều đau khổ. Sau một đêm dài với biết bao suy nghĩ khiến cô trằn trọc cả tối, Khanh Hy đã lựa chọn 1 con đường, 1 con đường tốt đẹp cho cả 2 đó là cô sẽ ra đi, nếu như Thế Huân tìm được một tình yêu đích thực cho anh và tất nhiên người đó không phải là cô.

               Thật đáng thương cho Khanh Hy, ở cái tuổi 18 xinh tươi trong khi biết bao cô gái đang sống với lứa tuổi đúng nghĩa là được tự do và thoả sức mơ mộng thì Khanh Hy đây lại đang vấp phải 1 tình yêu ngang trái mà mãi mãi vẫn không được chấp nhận.

.

.

.

.

                Những ngày sau đó cô đã bắt đầu thay đổi, luôn chăm chú nhìn anh vì muốn khắc sâu thật sâu cái khuôn mặt đó vào tim để chí ít ra thì tới khi cô đi, hình ảnh của anh vẫn không phai nhòa trong Khanh Hy.

                Cô vẫn cười nói vô tư, vẫn là con chim hoàng oanh của anh, cứ líu lo ca hát suốt ngày. Thế Huân cảm nhận được sự thay đổi của cô nhưng lại không thể nào biết được cô đang nghĩ gì. Trong lòng anh cũng cảm thấy bất an vì thái độ nhiệt tình của Khanh Hy mỗi ngày và những câu nói lạ lùng của cô. Anh không thích điều đó, mọi chuyện diễn ra giống như một người đang cố gắng chuộc tội vì sắp làm một điều gì đó có lỗi với anh vậy, giống như... rời xa anh chẳng hạn !?

.

.

.

.

                Hôm nay Khanh Hy tan học sớm hơn mọi ngày. Vì muốn cho anh 1 sự bất ngờ nên cô đã không đợi anh đến đón mình mà gọi taxi để đi thẳng về công ty của Thế Huân. Xe cộ và người đi đường tấp nập, đây là lần đầu Khanh Hy nhìn ngắm cảnh trên đường, cô muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Bởi cô muốn sau khi mình đi rồi vẫn có thể giữ trong lòng những kỷ niệm về nơi đây - nơi cô lần đầu gặp được anh, mối tình đầu tiên của mình.

               Phía trước là quán kem anh vẫn hay đưa Khanh Hy tới, cô bảo bác tài xế đi chậm lại, chăm chú nhìn vào quán kem giống như những nơi khác. Nhưng gì kia ? Khanh Hy như không thể tin vào mắt mình. Tim cô nhói đau vì những gì mình vừa được chứng kiến. Đó là anh, Ngô Thế Huân kia đang cùng 1 cô gái âu yếm trong quán kem yêu thích của cả hai người.

               Nước mắt Khanh Hy bắt đầu rơi, rất nhiều. Cô bảo bác tài lái xe đi thật nhanh và dừng xe ở một nơi xa lạ. Cô xuống xe và chạy thật nhanh trên con đường vắng, Khanh Hy chạy nhanh, thật nhanh như đang cố bỏ chạy một thứ gì đó. Trong lòng cô bây giờ chỉ có hai thứ cảm xúc đang trộn lẫn với nhau: đau khổ và tuyệt vọng.

- Phải kết thúc nhanh vậy sao ? Em phải rời xa anh nhanh vậy sao ? Thật sự sẽ phải như vậy sao ? Em không muốn, không bao giờ muốn.... _Khanh Hy gào thét trong nước mắt.

                Mưa bắt đầu trút xuống, nước mưa, nước mắt cứ hòa vào nhau đầm đìa trên mặt cô gái nhỏ tội nghiệp.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

- COMTT + VOTEEE cho ta nhan người thươngggg <3 <3 <3 <3 <3





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro