Chương 15 : Nam Chính Nữ Chính Lên Sàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Trạch Vũ Nhi ra lệnh một tiếng, đám cấm quân liền rút ra đao kiếm sáng choang hướng về phía Lâm Thế Huân.

"Đừng hòng động đến Vương gia nhà ta!" Như Ý chưa nói hết câu, đã vươn đao cong xoay tròn một vòng trên không trung, trực tiếp chém đứt đầu của tên lính dẫn đầu xông đến trước mặt nàng.

"A—"Đầu hắn rơi xuống đất, còn lăn thêm vài vòng, dính chút bụi đất, cũng để lại một vệt máu đỏ thẫm.

"A! Giết người!" Dân chúng vây xem xung quanh thấy một màn đẫm máu này, có vài người thét chói tai rồi ngất xỉu, còn Long Trạch Vũ Nhi và Mộ Dung Tâm Liên cũng suýt chút nữa ói mửa.

Sau đó, một trận tiếng vó ngựa vang lên, mười binh lính mặc giáp đen cưỡi tuấn mã thượng hạng đến trước mặt Lâm Thế Huân:"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Vương gia thứ tội!"

Vương gia? Đây là vị Vương gia nào? Đại não của Long Trạch Vũ Nhi còn chưa kịp động, một chuỗi thanh âm thê lương đã vang lên. Bốn mươi tên lúc nãy còn vây lấy Lâm Thế Huân, đầu đều rơi xuống đất, máu đỏ bắn lên mặt Long Trạch Vũ Nhi, khiến nàng sợ đến mức hét rầm lên.

"Ngươi, các ngươi—" Thanh âm Long Trạch Vũ Nhi run rẩy, cả người cũng run bần bật:"Các ngươi là ai ?!"

"Đúng là ưng kỵ biểu trưng cho Nam Lân vương!" Trong đám dân có người thấy được trên ống tay áo của binh đoàn áo đen là đầu chim ưng thêu bằng chỉ bạc, lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.

Nam Lân vương?! Không chỉ riêng gì Long Trạch Vũ Nhi mà tất cả mọi người đều ngây dại. Bạch y nam tử đội mũ sa kia chính là Nam Lân vương Lâm Thế Huân trong truyền thuyết? Là "chiến thần" của Bắc Chu, là người mới mười lăm tuổi đã nổi danh khắp tứ quốc?

Một trận gió thổi qua, khiến lụa trắng lay động, làm mọi người nghĩ có thể nhìn thấy dung mạo của Lâm Thế Huân, nhưng chỉ kịp ngắm cái cằm hoàn mỹ, Lâm Thế Huân liền nhanh chóng giữ lấy màn sa.

"Ha ha—" Bị mọi người nhận ra thân phận, Phượng Thương khẽ cười, đè thấp mũ sa:" Như Ý, ở Bắc Chu quốc, nếu dám mưu sát bổn vương, đáng phải chịu tội gì?"

"Hồi bẩm Vương gia, người mắc tội mưu sát hoàng thân quốc thích, liền bị lăng trì xử tử, tru di cửu tộc!" Thanh âm trong trẻo của Như Ý, rơi vào trong tai của Long Trạch Vũ Nhi lại trở nên lạnh lùng chói tai. Sớm nghe nói Nam Lân vương hành sự tàn nhẫn, cả gan làm loạn, không nghĩ tới, hắn thế nhưng dám giết chết cấm quân của Tây Lương thành ngay trên đường phố nơi đây!

"Ngươi, ngươi đừng có lại đây...."

Long Trạch Vũ Nhi mới vừa rồi còn diễu võ dương oai, nghĩ muốn đoạt lấy "Kim Lũ Y" trong tay Lâm Thế Huân, bây giờ lại đánh răng cầm cập. Nàng thế mà quên mất, sứ đoàn Bắc Chu quốc đã tới Tây Lương, hơn nữa Lâm Thế Huân lần này còn mang theo ưng kỵ tinh nhuệ nhất Bắc Chu. Hành vi vừa rồi thực sự đúng là tìm chết!

"'Kim Lũ Y' này quả nhiên rất xinh đẹp!"

Lâm Thế Huân cầm lấy bộ "Kim Lũ Y" giơ ra, dưới ánh mặt trời, Kim Lũ Y rực rỡ óng ánh, bức tranh vẽ trên kim sa như có sự sống, khiến cho người xem kinh ngạc, quên luôn một màn huyết tinh vừa rồi.

"Bất quá—-" Lâm Thế Huân đang nói thì dừng lại "—chỉ có Vương phi của bổn vương mới có tư cách mặc y phục như thế này. Công chúa, chẳng lẽ ngươi muốn làm Vương Phi của bổn vương?"

Tầm mắt của Long Trạch Vũ Nhi lúc này hoàn toàn bị Kim Lũ Y hấp dẫn, không hề để ý đến lời nói của Lâm Thế Huân, vẫn đợi đến khi Mộ Dung Tâm Liên kéo kéo áo nàng, nàng mới hoàn hồn lại :"Không! Không! Bổn cung không có ý nghĩ như vậy!"

Đùa à, bảo nàng vì một kiện quần áo mà gả cho Quỷ vương sao? Nàng vẫn muốn sống đến trăm tuổi a! Long Trạch Vũ Nhi khụy chân, trực tiếp ngất đi.

"A, lá gan bất quá cũng chỉ có thế—-" Lâm Thế Huân thu hồi Kim Lũ Y, không thèm chú ý đến Long Trạch Vũ Nhi cùng Mộ Dung Tâm Liên nữa, quay đầu về phía sau, hướng Phương Đồng chắp tay:" Thật ngại, làm bẩn mặt tiền của Tuyệt Sắc phường, bổn vương xin hướng Quang Hoa công tử tạ tội!"

"Không sao không sao, đây là khởi đầu tốt đẹp! Là điềm lành!" Phương Đồng thực vừa ý thủ đoạn của Lâm Thế Huân, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng vị vương gia này, có lẽ nhân tài như hắn mới xứng đôi với tiểu thư nhà mình!

Lời của Phương Đồng, khiến hắn không nhịn được thưởng thức vị chưởng quầy này. Hắc, người này thật đúng là quá thú vị, nếu là người thường, đã sớm sợ đến mức run run, hắn thế nhưng lại nói đây là khởi đầu tốt, Tuyệt Sắc phường quả nhiên thật đặc biệt!

"Chưởng quầy thực độ lượng! Để bồi thường, bổn vương xin đảm bảo an toàn cho Tuyệt Sắc Phường! Về sau nếu có ai đến Tuyệt Sắc phường gây phiền toái, chính là đối đầu với bổn vương, đối đầu với thiết kỵ* của bổn vương. (*đội quân tinh nhuệ, kỵ binh)

Thanh âm của Lâm Thế Huân không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe được. Tuyệt Sắc phường có Lâm Thế Huân làm chỗ dựa vững chắc, Long Trạch Vũ Nhi dù có muốn động đến nó, cũng chẳng dám trực tiếp náo loạn.....

Chỉ qua một buổi sáng, chuyện Nam Lân vương Lâm Thế Huân nổi giận giết chết cấm vệ quân tựa như có cánh mà bay, truyền ra khắp Tây Lương thành. Cùng lúc đó, tại Thúy Trúc viên, Mộ Dung Duẫn Nhi cũng nhận được lễ phục cùng trang sức do Lâm Ngọc đưa tới. Y như ý nghĩ của nàng, đích thật là "Hoa thu" cùng "Kim Lũ Y".

"Thật xinh đẹp!" Mặc dù Lâm Ngọc đã đến tuổi trung nhiên, nhìn thấy những thứ này cũng yêu thích không buông tay, không nhịn được mở miệng tán thưởng :"Nếu có cơ hội, ta thật muốn gặp Quang Hoa công tử một lần! Rốt cuộc là người tinh tế đến cỡ nào, tâm hồn tươi đẹp đến nhường nào mới có thể thiết kế ra những phục trang lộng lẫy như vậy!"

Khi nghe LâmNgọc nói những lời này, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đứng bên cạnh liền nhìn nhau cười, Quang Hoa công tử mà người người dù tìm mãi cũng không thấy, chính là Tam tiểu thư của Mộ Dung phủ a!

"Chậc chậc, công chúa, người nhìn xem!" Lâm Ngọc thật cẩn thận cầm lấy cây trâm vàng làm từ xà cừ viền tơ vàng: "Thật đẹp a! Thật sự quá đẹp! Công chúa, người nhất định sẽ trở thành người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc!"

"Đích thực rất đẹp!" Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không biểu hiện ra vẻ kinh hỉ quá mức như Lâm Ngọc, những thứ đồ chơi này, đều do nàng ngứa tay vẽ bậy, do chính nàng thiết kế, đã sớm sờ đến ngấy.

Biểu tình bình thản của Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến Lâm Ngọc càng thêm yêu thích vị Vương phi tương lai này. Nếu là nữ tử tầm thường, người nào thấy châu báu của Thông Bảo trai tâm trí đều không nhịn được mà trở nên bấn loạn, nhưng riêng vị Chiêu Dương công chúa này, lại hờ hững hững hờ, phong cách thực quí phái! Rất xứng với Vương gia!

Trong cung, Long Trạch Vũ Nhi quỳ gối trước mặt Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình đứng một bên thay nữ nhi giải vây.

"Ngươi—" Long Trạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Long Trạch Vũ Nhi:" Ngươi chọc ai không chọc, lại chọc đến cái sát tinh kia! Chẳng lẽ ngươi không nghe những tin đồn về hắn à? Sao trẫm lại có thể sinh ra một đưa con gái ngu xuẩn như ngươi chứ!"

"Bệ hạ, xin ngài bớt giận! Xác thực trong chuyện này Vũ Nhi có điểm sai, nhưng mà Lâm Thế Huân cũng không nên vì thế mà giết người ở kinh thành a! Đây là Tây Kỳ quốc, là Tây Lương, cũng không phải Bắc Chu của bọn hắn! Sao hắn lại cả gan như vậy!"

Đoan Mộc Tình biết Long Trạch Vũ Nhi đã làm sai, muốn y phục của ai không muốn, lại muốn của Lâm Thế Huân, nhưng cũng không thể trách nàng a, Lâm Thế Huân cũng không nói thân phận của mình, tóm lại, chính là lỗi của Lâm Thế Huân!

Thấy Đoan Mộc Tình nói ra một câu "hỗn trướng" như vậy, Long Trạch Vũ giơ tay chỉ giữa không trung, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

"Ngu ngốc! Nàng ngốc, ngươi sao lại cũng ngốc theo nàng chứ! Lâm Thế Huân là người có thể dây vào sao? Đừng nói chỉ giết bốn mươi người, cho dù hôm nay hắn truy cứu lỗi của Vũ nhi, trẫm cũng không có che chở cho nàng!"

"Hoàng thượng, ngài như vậy chẳng phải chính là để người ta lấn trên đầu mình sao?" Đoan Mộc Tình có chút bất mãn với cách hành xử của Long Trạch Vũ, dù sao, đối phương bất quá cũng chỉ là một tên Vương gia không mang huyết thống hoàng tộc, chẳng lẽ so với thiên tử Bắc Chu còn có thể tôn quý hơn sao?

"Ngu ngốc! Trẫm thầm nghĩ điều gì có thể khiến Vũ nhi lù đù như vậy, nguyên lai chính bởi vì có vị mẫu thân như ngươi! Các ngươi tự mình kiểm điểm thật tốt đi!" Long Trạch Vũ phất tay áo, ly khai Thanh Loan cung.  

"Mẫu hậu......" Long Trạch Vũ Nhi đem theo một bụng đầy ủy khuất đi tới bên người Đoan Mộc Tình, "Mẫu hậu, phụ hoàng dường như chẳng hề đau lòng Vũ Nhi ?"

"Vũ Nhi, ráng nhẫn, chờ mẫu hậu sinh hạ tiểu đệ đệ, chờ tiểu đệ đệ làm thái tử, làm hoàng đế, sẽ không còn người dám khi dễ chúng ta !" Đoan Mộc Tình nhẹ nhàng vỗ lưng nữ nhi bảo bối.

Nghe xong lời Đoan Mộc Tình nói, Long Trạch Vũ Nhi đột nhiên đẩy nàng ra,"Thái tử, thái tử, thái tử! Trong mắt, trong lòng người cũng chỉ có đệ đệ, thầm nghĩ muốn con trai, căn bản không thèm để ý đến nữ nhi này! Người đã thích con trai như vậy, vì sao lúc trước thời điểm sinh hạ ta, không đem ta bóp chết luôn đi!"

"Vũ Nhi, ngươi nói gì vậy?" Nhìn thấy một mặt xa lạ của nữ nhi, Đoan Mộc Tình như bị dọa, đưa thủ muốn lau đi lệ ở khóe mắt Long Trạch Vũ Nhi, lại bị nàng ta đẩy tay ra.

"Ta chán ghét ngươi, chán ghét các ngươi! Ta hận chết các ngươi!"

Long Trạch Vũ Nhi vừa khóc vừa chạy ra ngoài, Đoan Mộc Tình ngồi xụi lơ trên mặt đất. Vì sao, vì sao Vũ Nhi không thể hiểu được tấm lòng của người làm mẹ này chứ...... Đoan Mộc Tình vuốt ve bụng của mình, lòng bàn tay là thịt, mu bàn ta cũng là thị, cả hai đứa đều là con của mình, nàng đều phải bảo vệ.

"Cục cưng, tỷ tỷ vì mẫu thân hoài thai ngươi mà tức giận , ngươi về sau lớn lên phải bảo vệ tỷ tỷ đó, nhớ không?"

Phiêu Tuyết cung, Mộ Dung Tuyết Liên nhu nhu cái miệng nhỏ nhắn mà nhai trái nho, một bàn tay khác nhẹ vuốt bụng. Đã bình an vượt qua sáu tháng, còn thêm ba tháng nữa đứa nhỏ này sẽ đến nhân thế . Mộ Dung Tuyết Liên hỏi những thái y xem mạch, họ đều nói là hoàng tử, khiến cho nàng phi thường cao hứng.

Khi đứa nhỏ này sinh hạ, nàng nhất định phải để cho hắn lên làm thái tử! Nhất định!

Hổ Phách nhẹ nhàng đi vào, ra lệnh cung nữ đều chung quanh lui ra ngoài, một mình tiến ra phía sau Mộ Dung Tuyết Liên nói nhỏ,"Nương nương, hoàng hậu nương nương đã có bầu một tháng, hơn nữa, người kia ở Tĩnh vương phủ kia cũng có ."

"Cái gì?!" Mộ Dung Tuyết Liên bị nghẹn nho ở trong miệng, nuốt không được, cũng không phun ra được, khó chịu cực kỳ."Có chắc không?"

"Chắc chắn."

Vừa rồi, tâm tình của Mộ Dung Tuyết Liên còn tốt đẹp, giờ phút này liền trở nên u ám,"Cái con gà mái không biết đẻ trứng kia thế nhưng có, thật sự là đáng giận! Còn có tiểu tiện nhân kia, thế nhưng cũng dám tranh giành với bản cung, nàng chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào đứa nhỏ trong bụng mình có thể giúp Long Trạch Cảnh Thiên trở thành thái tử sao! Hừ!"

"Nương nương, làm sao bây giờ?"

"Để cho bản cung suy nghĩ, bản cung cần phải suy nghĩ lại thật cẩn thận." Mộ Dung Tuyết Liên rốt cục đem hạt nho phun ra, ngón tay thon dài sơn móng đỏ chóe nhẹ nhàng vuốt bụng mình,"Nếu cả hai người này đều đối nghịch với bản cung, vậy đừng trách bản cung ra tay độc ác!"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết Liên hiện lên vẻ ngoan độc, ngay cả Hổ Phách đi theo nàng nhiều năm thấy vậy cũng kinh hồn khiếp đảm.

"Lại đây!" Mộ Dung Tuyết Liên ngoắc ngón tay với Hổ Phách, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói."Tung tin ra, để cho vị kia ở Thanh Loan cung biết chuyệnTrắc phi của Tĩnh vương cũng có thai bản, cung muốn cho các nàng chó cắn chó."

"Nương nương anh minh!" Đôi con ngươi của Hổ phách lóe ra quang mang khác thường. Ngồi nhìn hổ đấu, là chuyện mà chủ tử am hiểu nhất , xem ra, cuộc sống gió êm sóng lặng sẽ không còn......

Đầu tháng chín, thời tiết sáng sủa, trời không một bóng mây, trong cung kim cúc nơi nơi nở rộ, rực rỡ một mảnh vàng tươi, nhìn qua quý khí mười phần.

Đối hội quốc liên giữa Bắc Chu và Tây Lỳ, Long Trạch Vũ phi thường coi trọng, cho nên trùng dương cung yến năm nay phá lệ làm long trọng hơn nhiều. Văn võ bá quan đã sớm đến điện có tổ chức yến hội, ngay cả bọn người Hoàng Thượng, hoàng hậu cùng Hoàng quý phi cũng đều đã đến.

Đợi nửa ngày, cả hai nhân vật chính Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn còn chưa tới, sắc mặt Long Trạch Vũ có chút khó coi, mọi người đều ngồi ngay ngắn , không khí có chút khẩn trương.

Chẳng thể trách những người này, dù sao danh tiếng của Nam Lân vương Lâm Thế Huân thật sự quá lớn, hơn nữa thủ đoạn của hắn cũng thật sự làm cho người ta chấn kinh. Chỉ riêng vụ lần trước, tức giận liền giết bốn mươi cấm quân ở trên đường, khiến cho người không thể không bội phục, thế nhưng chuyện này Hoàng Thượng cũng không truy cứu, liền đủ thuyết minh rằng lực uy hiếp của vị Vương gia của Bắc Chu quốc này như thế nào . Chỉ là, vị này Vương gia kia cũng quá kiêu ngạo, thế nhưng lại để cho triều thần Tây Kì quốc đều chờ hắn. Còn có vị Chiêu Dương công chúa Mộ Dung Duẫn Nhi kia, thế nhưng cũng không có tới! Ánh mắt chúng quan viên không khỏi liên tục hướng Mộ Dung Thái tràn đầy ý vị.

Lúc này Mộ Dung Thái cũng có chút ngồi không yên, xuất ra khăn tay lau mồ hôi liên tục. Khi hắn ra khỏi cửa rõ ràng Mộ Dung Duẫn Nhi đã sớm đi trước, nhưng không biết vì sao bây giờ còn chưa có đến. Nếu Long Trạch Vũ truy cứu chuyện này, rất phiền toái .

Mộ Dung Thái hận không thể chờ thời điểm Mộ Dung Duẫn Nhi xuất hiện lập tức đem nàng treo lên hung hăng trách phạt một chút, nhưng mà cũng chỉ là ý tưởng trong nội tâm của hắn, trên thực tế hắn không thể làm vậy, cũng quả thật không có gan mà đối với Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy.

Mấy ngày qua, vài người Bắc Chu mang theo cờ hiệu của Lâm Thế Huân nghênh ngang tiến tiến xuất xuất ở phủ Thừa Tướng của hắn, lại còn thường thường dùng ngôn ngữ của Bắc Chu mà nói vài câu chế giễu hắn. Còn có cái đầu bếp kia, mỗi ngày đều nướng thịt dê, khiến trong phủ chướng khí mù mịt, nơi nơi đều là vị thịt dê, làm hại hắn nhiều ngày qua cũng không có tâm tình ăn uống.

Chuyện đó làm cho Mộ Dung Thái thực đau đầu, nhưng mà hắn không dám đắc tội với Lâm Thế Huân, cho nên đành phải chịu đựng, nhẫn , trong lòng ước gì Mộ Dung Duẫn Nhi sớm gả đi ra ngoài một chút, để xong hết mọi chuyện.

Tất cả mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa đang làm cái quái gì. Trước cửa cung, trên một chiếc xe ngựa, Mộ Dung Duẫn Nhi cuối cùng cũng tỉnh ngủ .

Sáng sớm nàng đã bị Lâm Ngọc lôi rời khỏi giường, nói rằng nhất định phải khiến nàng trở nên xinh đẹp khiến người người đều kinh ngạc, kết quả là Mộ Dung Duẫn Nhi một bên ngủ gà ngủ gật, một bên tùy ý để Lâm Ngọc dìu nàng đi tắm rửa thay quần áo, sau đó thoa nước hoa khắp người , lại mặc thêm một tầng "Kim lũ y" vào, mới bắt đầu tinh tế trang điểm cho nàng.

Mộ Dung Duẫn Nhi thề, nàng chưa bao giờ biết rằng trang điểm cho nữ nhân có thể mất nhiều thời gian như vậy, tay Lâm Ngọc phi thường linh hoạt, đem mái tóc đen bình thường vẫn rối tung trong tay nàng, chỉnh chỉnh sửa sửa, một cái búi tóc xinh đẹp liền xuất hiện ở trên đầu nàng, làm cho Mộ Dung Duẫn Nhi sợ hãi không thôi.

Khi Mộ Dung Duẫn Nhi nghĩ rằng mọi chuyện đã xong, Lâm Ngọc lại đem nàng ngồi ở trên ghế, tiếp tục bận rộn ở trên đầu nàng, thật vất vả mới làm tóc xong, Lâm Ngọc lại bắt đầu chuyển hướng xuống mặt của nàng.

Từ đầu tới cuối, Tô Mi cùng Tố Nguyệt không giúp đỡ việc gì, chính là ở bên cạnh nhìn xem. Vừa nhìn, vừa sợ hãi trước đôi tay khéo léo của Lâm Ngọc, khiến cho Lâm Ngọc càng thêm đắc ý, cũng càng thêm khoe khoang.

Trong toàn bộ quá trình, Mộ Dung Duẫn Nhi luôn gật gà gật gù, nhiều lần suýt chút nữa thì ngủ luôn, lại bị Lâm Ngọc lay tỉnh, trong chốc lát kẻ mi, trong chốc lát lại bôi phấn, trong chốc lát lại tô son......

Nhìn Lâm Ngọc bởi vì bận rộn mà trán đầy mồ hôi, Mộ Dung Duẫn Nhi cho dù thấy mệt, nhưng vẫn cố chịu đựng.

Người nọ thật là nhiệt tình đối đãi tốt với nàng, cũng thật tâm với nàng, cho nên nàng không thể cô phụ một phen khổ tâm của Lâm Ngọc. Khi Lâm Ngọc làm tốt xong hết thảy, đem gương đồng đặt ở trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, bảo Tô Mi đưa bút, để nàng vẽ trên trán mình một đóa kim cúc, kết hợp với mọi thứ mà Lâm Ngọc đã vì nàng làm.

"Công chúa thật đẹp......" Không thể không nói, đóa kim cúc kia chính là điểm khiến mọi thứ hoàn thiện, khiến cho cả người Mộ Dung Duẫn Nhi càng thêm sinh động, xinh đẹp. Lâm Ngọc vui sướng hài lòng dìu Mộ Dung Duẫn Nhi lên xe ngựa, trong lòng ảo tưởng biểu tình kinh hỉ của Vương gia khi nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi.

Lâm Ngọc đâu nào biết, Mộ Dung Duẫn Nhi vừa lên xe ngựa liền gục đầu ngủ vù vù thẳng đến khi tới cửa cung.
  

Đợi đến lúc Mộ Dung Duẫn Nhi miễn cưỡng mở mắt, đột nhiên lại nhận thấy một tia khác thường:"Ai?" Hai sợi tơ liền hiện ra lòng bàn tay Mộ Dung Duẫn Nhi, chỉ cần đối phương có hành động gì, nàng sẽ không lưu tình chút nào mà ra tay.

"Ngủ ngon?"

Lâm Thế Huân chống cằm, không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn đôi mắt tràn đầy lưu quang của Mộ Dung Duẫn Nhi. Mới vừa rồi còn như tiểu miêu nhu thuận ngủ say, bây giờ lại như mãnh hổ nhe nanh trước kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của mình. Quả nhiên, nữ tử này rất thú vị!

Trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi dâng lên một trận ảo não, làm sao lại ngủ đến mức có người hiện ra bên cạnh nàng cũng chẳng nhận thấy được. Bởi vì có Tô Mi cùng Tố Nguyệt kề cận cho nên Mộ Dung Duẫn Nhi yên tâm an lòng ngủ, lại không lường trước, sẽ xuất hiện nhân vật ngoài ý liệu.

"Lâm Thế Huân—-"

Khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi còn kinh ngạc hơn chính là nam tử trước mắt, từng nghe qua những tin đồn về Lâm Thế Huân, hiện tại chân chân thực thực nhìn thấy hắn, Mộ Dung Duẫn Nhi không nhịn được kinh ngạc than.

Khuôn mặt sáng như trăng tròn, khí chất tươi đẹp như hoa xuân, tóc cắt gọn gàng, mi đen như mực, má đỏ hồng như hoa đào, mắt như làn nước mùa thu....Dường như dù dùng tất cả những từ hoa mĩ tốt đẹp để miêu tả người nam nhân này, cũng không đủ—-

"Khanh khanh làm sao biết được mà gọi ta là Lâm Thế Huân?" Lâm Thế Huân miệng nói chuyện, tay lại ôm Mộ Dung Duẫn Nhi còn đang ngẩn người vào lòng. Tư thái kia muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự nhiên, muốn bao nhiêu thành thục có bấy nhiêu thành thục, tựa như bọn họ chính là một cặp vợ chồng lâu năm bình thường, tựa như chuyện mà hắn đã trăm lần tập thử đều giống nhau. (TC: cute quá mức)

"Đoán thôi."

Mộ Dung Duẫn Nhi khẽ lui về phía sau một chút, tránh đi đôi tay của Lâm Thế Huân. Nói thật, nàng không có thói quen thân thiết với người khác, đặc biệt là người xa lạ, nhất là nam tử.

Sự né tránh của Mộ Dung Duẫn Nhi khiến Lâm Thế Huân có chút cảm giác thất bại, lại xen một tia vui vẻ. Ít nhất Vương phi của hắn không phải một người tùy tiện, cũng không có mê muội dung nhan của hắn mà quên đi thân phận của mình. Cô gái này có định lực tốt như vậy, lại lý trí như thế, khiến Lâm Thế Huân càng thêm yêu thích.

Nhưng mà, nhìn đến bộ dáng phòng bị cùng xa cách của Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân có chút đau đầu, rốt cuộc phải như thế nào mới khiến nàng thân cận với mình được a? Nàng đối với bất luận kẻ nào cũng như thế, vậy hắn phải làm sao mới trở thành độc nhất vô nhị trong lòng nàng a?

Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ chớp mắt nhìn, không hề biết rằng vị Nam Lân vương uy vũ tứ quốc lại đang đau đầu nghĩ cách lấy lòng nàng.

"Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta có nên cứ để nó trôi qua như vậy hay không?" Mộ Dung Duẫn Nhi nghiêm mặt, bày ra vẻ kính cẩn nghe theo. Lâm Thế Huân xuất hiện quá mức đột nhiên khiến nàng quên mất lớp ngụy trang của mình, hiện tại đã tỉnh táo, lập tức lấy lại bộ dáng thường ngày.

Nhìn thấy khuôn mặt sáng láng của Mộ Dung Duẫn Nhi đột nhiên trở nên bình thường như không có gì xảy ra, trong lòng Lâm Thế Huân càng thêm hiếu kỳ đối với nàng. Một người làm sao lại có nhiều khuôn mặt như vậy? Có thể nháy mắt liền biến hóa?

Bất quá, điều duy nhất Lâm Thế Huân có thể xác định chính là, trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi căn bản không có chỗ cho hắn đứng, cho nên nàng mới dùng vẻ mặt như vậy đối diện hắn.

Xem ra, lòng phòng bị của vị tiểu vương phi này rất mạnh, muốn phá vỡ cánh cửa che lấp lòng nàng, khiến nàng chân thật đối đãi mình, rất khó rất khó a! Nhưng hắn khi nào lại e ngại chứ? Mộ Dung Duẫn Nhi càng như vậy, Lâm Thế Huân càng kiên định quyết tâm phá vỡ cánh cửa trong tâm nàng.

"Khanh khanh, chúng ta đi!" Lâm Thế Huân không nhịn được nói rõ, nắm lấy tay Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Vương gia—" Mộ Dung Duẫn Nhi muốn tránh thoát, bất đắc dĩ bàn tay to của hắn như quấn lấy tay nàng, bao chặt tay nàng trong đó, không giãy ra được.

Thôi, kệ hắn vậy! Cũng không thể đem hắn vật ngã, để chuyện nhỏ này làm bại lộ diện mạo chân thực của mình—-nghĩ vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi không giãy dụa nữa, nhu thuận để Lâm Thế Huân tùy ý nắm lấy nàng, còn ôm nàng xuống xe ngựa.

"Tiểu, tiểu thư...."

Nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi nằm trong lòng Lâm Thế Huân, Tô Mi cùng Tố Nguyệt trợn mắt há mồm, nhận thấy ánh mắt trách phạt của Mộ Dung Duẫn Nhi, hai người lập tức cúi đầu.

Mộ Dung Duẫn Nhi trách các nàng sao có thể để Lâm Thế Huân vào trong, khiến nàng một chút chuẩn bị cũng không có. Bất quá, đây cũng không phải là lỗi của các nàng a! Hai nha đầu này không biết vì sao lại thấy cô gia rất thuận mắt, hơn nữa lúc trước tâm đã bị Lâm Thế Huân thu mua, cán cân trong lòng có chút xiêu vẹo.

"Khanh khanh không cần trách các nàng, là ta sợ phá hỏng mộng đẹp của khanh khanh, nên không cho các nàng bẩm báo."

Lâm Thế Huân buông Mộ Dung Duẫn Nhi xuống, tự mình giúp nàng sửa sang lại y phục:" Khanh khanh hôm nay thật đẹp!"

"Vương gia—" Hai má Mộ Dung Duẫn Nhi ửng đỏ, thùy tai hồng hồng phá lệ mê người, đầu lại càng thêm cúi thấp hơn:"Chúng ta đi! Đừng để mọi người chờ đến sốt ruột!"

"Ừ!"

Dọc theo đường đi,Lâm Thế Huân vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Duẫn Nhi, bước chân của hắn rất lớn, nhưng lại di chuyển rất chậm, tựa hồ như đợi Mộ Dung Duẫn Nhi bước kịp theo mình, nam nhân này thực thân thiết cùng cẩn trọng, quả thực mọi chi tiết đều được hắn tinh tế đong đếm.

Tới cửa Thái Hòa điện, thái giám dẫn đầu từ xa thấy được một đôi bích nhân, kinh ngạc mở miệng thật to. Người như vậy, có thật tồn tại trên thế gian không? Chẳng lẽ lại là thần tiên trên trời hạ phàm? Thái giám nhịn không được xoa xoa đôi mắt. Bởi vì kinh ngạc, đã quên tuyên cáo, thẳng thừng nhìn Lâm Thế Huân dắt Mộ Dung Duẫn Nhi đi vào, cũng đã quên thông báo.

"Loảng xoảng—"Nguyên bản Long Trạch Vũ Nhi đang bưng rượu khi nhìn thấy người đang tiến vào, chén rượu trong tay rơi xuống mặt đất, mùi rượu bốc lên bốn phía, thu hút ánh nhìn của mọi người, nàng lại không hề phát hiện, chỉ si ngốc nhìn người đang đi tới.

Chỉ thấy, nam tử một thân tuyết trắng, y bào rộng thùng thình được buộc bởi một cái thắt lưng làm từ ngọc phỉ thúy, vạt áo cùng cổ áo được thêu từ chỉ bạc, mái tóc đen như mực đơn giản chỉ búi lại bởi một cây trâm,

Khuôn mặt kia, tựa như yêu nghiệt, trắng như ngọc, gần như trong suốt giống bị bênh, lại vì ánh mặt trời, khiến cho người hắn phủ thêm một lớp ánh sáng vàng óng ánh, đem sự âm u lãnh đạm của hắn phiêu tán chi một chút.

Lại nhìn đôi mắt phượng thâm thúy như hàn đàm ngàn năm, hẹp dài như đao, đẹp như điêu khắc.

Đôi mắt kia, trong đến thấy đáy, lại bị cỗ ánh sáng lóng lánh che lại, khiến cho người khác chẳng thể nào nhìn thấu, cũng khiến cho ai thầm nhìn trộm không dám tiếp tục thăm dò, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền bị đôi mắt này hút hồn, bị chủ nhân của đôi mắt này nhìn thấu tâm can.

Rõ ràng là một nam tử yêu nghiệt, lại một thân quần áo trắng như tuyết, nhưng mà thân tuyết trắng này vừa vặn làm dung mạo hắn càng thêm nổi bật, tựa như trời sinh ra màu trắng chính bởi vì hắn.

Đợi đến khi những người khác nhìn thấyLâm Thế Huân, biểu tình cũng không khá hơn Long Trạch Vũ Nhi là mấy, ngay cả nhóm phi tần bên cạnh Long Trạch Vũ, lúc này cũng má đỏ hồng hồng, giống như gặp được mối tình đầu tiên, ẩn ẩn liếc mắt đưa tình với Lâm Thế Huân.

Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt! Mộ Dung Duẫn Nhi thầm cảm thán trong lòng. May mắn trước đây nàng đã từng xem qua tranh họa Lâm Thế Huân, hơn nữa lý trí có thể mạnh mẽ tự động kiềm chế, bằng không nếu bày ra bộ dáng nhìn mỹ nam đến chảy nước miếng như đám người này, chỉ sợ sẽ bị Lâm Thế Huân cười đến rụng răng.

Tuy rằng Lâm Thế Huân đã sớm quen với việc người khác mê đắm nhìn mình, nhưng mà bị đám nữ nhân như sói như hổ nhìn mình chằm chằm, khó có thể không giận, mày khẽ nhếch. Mà cái nhăn này này, cũng thập phần hoàn mỹ, thanh âm hút khí liền liên tục vang lên.

"Coi đủ rồi?" Đợi đến khi thanh âm thê lương của Lâm Thế Huân khiến mọi người tê nhức lỗ tai, bọn họ mới giật mình tỉnh lại. Đám cung nữ thái giám không có công lực ôm đôi tai đau nhức, chậu rửa tay cùng bầu rượu đang cầm đều rơi xuống đất, vỡ tan dưới đất, một loạt tiếng "loảng xoảng" vang lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro