Chương 17 : Vương Gia, Bọn Họ Khi dễ Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Mộ Dung Duẫn Nhi hiện tại trong đầu óc Lâm Thế Huân tràn ngập ý nghĩ muốn nhấm nháp hương vị đôi môi của nàng, nhất định sẽ thẳng thừng giáng một bạt tai, dùng đôi tay nhỏ nhắn mà Lâm Thế Huân yêu thích để "hỏi thăm" khuôn mặt của hắn.

"Vương gia, hay là ngài hãy đi thay y phục—-" Tuy rằng Mộ Dung Duẫn Nhi đã lau hết thức ăn trên mặt Lâm Thế Huân, nhưng bạch y tuyết trắng vẫn rất bẩn, không thể nào lại tiếp tục mặc.

Mộ Dung Duẫn Nhi sau một hồi lau chùi, cuối cùng đành từ bỏ ý định, vẻ mặt áy náy, tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện, đang nghiêm túc nhận lời răn dạy của "người lớn".

Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu nhu thuận có bao nhiêu nhu thuận, muốn bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu đáng yêu, Lâm Thế Huân thấy vậy, trong lòng cười đến nở hoa, xem ra, nữ nhân của mình cũng thật biết cách chọc người cười. Lại nhìn đến trên người, đích thực quá bẩn, bộ dáng thật chẳng ra gì.

Nếu là trước đây, Lâm Thế Huân đã sớm đi thay y phục, nhưng mà hôm nay lại khác, nếu đi, vậy phải để Mộ Dung Duẫn Nhi ở đây một mình, còn nữa, chưa chắc đám người xung quanh sẽ không gây phiền toái.... Nghĩ vậy, Lâm Thế Huân nhẹ giọng hỏi Mộ Dung Duẫn Nhi: "Khanh khanh, ta đi nhanh thôi, có thể chứ?"

"Có thể chứ?" Nếu Mộ Dung Duẫn Nhi nói không, hắn hẳn không rời đi, nhưng nếu nàng bảo hắn đi, vậy nàng có thể ứng phó với chuyện sau đó không a.

Thấy Lâm Thế Huân quan tâm đến mình như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi rốt cuộc nở ra nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày:"Vương gia cũng không phải đi luôn không trở về, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Một câu "Ta chờ ngươi", khiến tim của Lâm Thế Huân kích động nhảy lên, nguyên lai cảm giác có người đợi mình, là tư vị tốt đẹp như thế này.

"Chờ ta!" Lâm Thế Huân chạm vào tay Mộ Dung Duẫn Nhi, đứng dậy, quét mắt liếc chung quanh một vòng, đặc biệt trừng mắt nhìn Long Trạch Vũ Nhi một trận, nhìn đến mức khiến nàng ta run run.

Biết Lâm Thế Huân lo lắng khi hắn không ở đây, Long Trạch Vũ Nhi sẽ gây sự với mình, cho nên mới uy hiếp nàng ta như vậy, trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi có chút chút cảm động. Ít nhất, cho đến hiện tại, biểu hiện quan tâm của nam nhân này đối với mình không hề giả dối, nếu điều đó là giả, vậy nam nhân kia rất xứng để nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất trong lễ Oscar.

"Ta sẽ nhanh chóng trở lại—" Lâm Thế Huân được cung nhân dẫn đến Thiên điện để đi thay quần áo, điện Thái Hòa bởi vì hắn rời đi, không khí trở nên thoáng hơn rất nhiều.

Không hề nhìn thấy Lâm Thế Huân tức giận mắng Mộ Dung Duẫn Nhi, lại đối với nàng hoàn toàn ngược với dự đoán của mình, khiến nhiều người âm thầm tiếc nuối trong lòng. Chỉ trong chốc lát, ca vũ tiến lên, cả điện lại tiếp tục náo nhiệt.

Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên dường như vẫn dừng ở trên người Minh Nguyệt Hinh- công chúa của Nam Phương quốc, khiến cho Mộ Dung Tâm Liên bên cạnh hắn không ngừng ăn dấm chua, càng thêm khẳng định rằng Long Trạch Cảnh Thiên coi trọng Minh Nguyệt Hinh, cũng càng thêm bất an, lo lắng cho tương lai của mình.

Suy nghĩ trong chốc lát, Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc đứng lên, nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tài nghệ cũng vô tình xuất chúng, không thể cứ để Minh Nguyệt Hinh chèn ép như vậy, nàng cũng muốn phô bày kỹ thuật múa của mình cho mọi người xem, cũng muốn chiếm lấy tâm của Long Trạch Cảnh Thiên.

Mộ Dung Tâm Liên chủ động "xin giết giặc", khiến Long Trạch Vũ thật cao hứng, kỹ thuật múa của Minh Nguyệt Hinh rất xuất sắc, Tây Kỳ quốc ta không thể nào lại chịu thua kém Nam Phượng quốc a: "Trẫm cho phép!"

Thấy Mộ Dung Tâm Liên định khiêu vũ, trên mặt Đoan Mộc Tình cùng Mộ Dung Tuyết Liên hiện ra nụ cười thần bí khó lường, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bụng của Mộ Dung Tâm Liên, không hề chớp mắt.

Tuy rằng biết được mình đang mang thai, cần tĩnh dưỡng, nhưng hiện tại đang ở trong một cuộc đấu tranh sinh tồn, Mộ Dung Tâm Liên không nghĩ cứ như vậy buông tha cho vị trí Vương phi. Nàng quyết định đánh cược một lần, lấy đứa nhỏ trong bụng để cược. Nếu không có đứa nhỏ, nhưng có thể có thể chiếm được tình yêu của Long Trạch Cảnh Thiên, chiếm được vị trí Vương phi, như vậy vẫn tốt a! Nếu đứa nhỏ không có việc gì, mà nàng có thể làm Vương phi, chuyện tốt song hành như vậy càng tốt hơn!

Đứa nhỏ, tương lai của mẫu thân phụ thuộc vào giờ phút này, ngươi nhất định phải cố gắng tranh đấu a! Khi lên sân khấu, Mộ Dung Tâm Liên nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng của mình. Động tác này dừng lại trong mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, khiến hắn lạnh lùng cười một trận. Nữ nhân này thực sự muốn uy quyền đến điên rồi! Vì đuổi theo danh lợi, nàng dám đem tánh mạng của con mình ra đánh cược, đứa bé kia có một mẫu thân như vậy, quả thực là chuyện đáng buồn.....

Nhìn thấy Mộ Dung Tâm Liên như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên không nhịn được nhớ đến mẫu thân của mình, Hiền phi Hà Hân Nhi.

Hà Hân Nhi dù đã qua đời nhiều năm, nhưng giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng vẫn luôn được Long Trạch Cảnh Thiên cẩn thận gìn giữ trong lòng. Trước kia, Thái y đã nói rằng thân mình của nàng quá yếu ớt, không nên sinh con, nhưng khi nàng hoài thai, nàng vẫn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, cho nên mới có Long Trạch Cảnh Thiên trên đời.

Tuy rằng năm năm sau đó, Hà Hân Nhi luôn sống trên giường bệnh, cũng bởi vì thân thể yếu đuối mà mất đi sự sủng ái của Long Trạch Vũ, nhưng nàng vẫn luôn yêu thương che chở Long Trạch Cảnh Thiên, không mong gì hơn, chỉ muốn hắn hạnh phúc. Thậm chí đến phút cuối khi nàng sắp rời nhân thế, Hà Hân Nhi cũng không quên thỉnh cầu Long Trạch Vũ chiếu cố Long Trạch Cảnh Thiên.

So sánh với Hà Hân Nhi, Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn không có tư cách để làm mẹ! Cũng không xứng để làm mẹ! Long Trạch Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã thầm phán tội chết cho Mộ Dung Tâm Liên.

Trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên nghi gì, Mộ Dung Tâm Liên chẳng thể nào biết được. Thân thể nàng dần lắc lư theo âm nhạc, vũ điệu này là một vũ điệu đặc sắc của người dân Tây Kỳ quốc- Thải Trà vũ*.(điệu nhảy hái trà)

Y phục của Mộ Dung Tâm Liên quá mức hoa lệ, hoàn toàn không hợp với ý nghĩa của điệu nhảy, nhưng khả năng khiêu vũ của nàng thực vô cùng tốt. Dù sao để giành được vị trí đệ nhất mỹ nhân, nàng đã bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, vô luận cầm kỳ hay thi họa, nàng đều luyện đến mức tốt nhất có thể.

Đám hồ li ở nơi này đều biết chuyện Minh Nguyệt Hinh lần này đến đây vì muốn kết duyên với Long Trạch Cảnh Thiên, nên sau khi nhìn thấy vị Trắc Phi của Tĩnh vương biểu diễn xong, trong lòng liền hiểu rõ tất cả. Hóa ra vị Trắc phi này vì không muốn lòng Tĩnh vương bị nữ nhân khác chiếm lấy, cho nên có ý muốn phân cao thấp với công chúa Nam Phượng quốc.

Xem ra lại có trò hay! Đám "khán giả" lúc nãy bởi Mộ Dung Duẫn Nhi mà mất hứng, bây giờ lại hăng hái ngó lên. Không biết trong trận đấu sặc mùi thuốc súng này, ai sẽ là người chiến thắng, rất nhiều kẻ âm thầm suy đoán trong lòng.

Mà đương sự- Minh Nguyệt Hinh, lúc này lại đặt tâm trên người Mộ Dung Duẫn Nhi. So với Long Trạch Cảnh Thiên, hiện tại người khiến nàng sinh ra hứng thú chính là Lâm Thế Huân, mà Vương phi của Lâm Thế Huân chính là Mộ Dung Duẫn Nhi, ắt sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nàng.

Chỉ trong chốc lát, Minh Nguyệt Hinh liền biết được "quá khứ huy hoàng" của Mộ Dung Duẫn Nhi.

Hừ! Bất quá chỉ là một phế vật bị đẩy đi làm " kẻ chết thay" thôi, Mộ Dung Duẫn Nhi có tư cách gì tranh đấu với nàng?!

Minh Nguyệt Hinh không tin Lâm Thế Huân tình nguyện chọn một cái phế vật làm Vương phi mà lại không động tâm với nàng- công chúa của một nước! Nam nhân, yêu giang sơn cũng thích thể diện. Mộ Dung Duẫn Nhi không xinh đẹp bằng nàng, bối cảnh phía sau nàng ta cũng chẳng thể bì kịp với nàng. Trận này, nàng thắng chắc rồi!

Bất quá, Minh Nguyệt Hinh cẩn thận hơn Long Trạch Vũ Nhi nhiều. Vừa rồi Lâm Thế Huân rất quan tâm Mộ Dung Duẫn Nhi, những người để ý đều thấy vậy, nên nàng không thể hành động lỗ mãng, để tránh lại giống như Long Trạch Vũ Nhi ngu ngốc, còn chưa tranh đấu, liền thua ngay trước khi bắt đầu!

Hiện tại, trong đầu Minh Nguyệt Hinh đều là những ý nghĩ làm cách nào mới khiến Lâm Thế Huân chú ý, như thế nào mới được hắn ưu ái, nàng căn bản không thèm để ý đến Mộ Dung Tâm Liên, cũng đem toàn bộ những lời dặn dò của Hạ Lan Mẫn trước lúc rời đi vứt hết sau đầu.

Đợi đến lúc Mộ Dung Tâm Liên thở hồng hộc dừng lại, Long Trạch Vũ liền mở miệng: "Khen thưởng!" Long Trạch Vũ tựa hồ thật cao hứng.

Một tiếng "Khen thưởng" kia khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy như mình đã thắng được một nửa, một nửa còn lại phải dựa vào vận khí! Nàng nhịn không được nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, nghĩ muốn xem biểu hiện của hắn đối với mình có hài lòng hay không.  

Long Trạch Cảnh Thiên hướng Mộ Dung Tâm Liên mỉm cười, nụ cười này khiến cho tâm trạng bất an của Mộ Dung Tâm Liên dần bình tĩnh lại. Tới bây giờ, hắn đều lạnh lùng như băng, hiện tại lại hướng nàng mà nở nụ cười, chứng tỏ rằng hắn đã chú ý đến màn vũ đạo của nàng, hắn thích! Mộ Dung Tâm Liên rất vui vẻ, nhẹ nhàng bước về bên người Long Trạch Cảnh Thiên ngồi xuống.

"Trắc Vương phi, đây là hoàng hậu nương nương ban thưởng cho người." Một cung nữ đi tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên, đặt một cái đĩa điểm tâm cùng một ly rượu ngon xuống, rồi lặng lẽ lui .

Mộ Dung Tâm Liên ngẩng đầu, nhìn thấy Long Trạch Vũ gật đầu với mình, nàng biết vừa rồi nàng biểu hiện không tệ, được Hoàng Thượng khen ngợi, chắc chắn đã khiến hắn an tâm. Nghĩ như vậy, Mộ Dung Tâm Liên lại thêm cao hứng, sẵn có chút nóng và khát nước, trực tiếp ăn điểm tâm, nâng cốc uống hết.

"Hoàng đế bá bá, Hinh nhi ở Nam Phượng có nghe nói qua, Hoàng quý phi Tây Kì quốc cùng Trắc phi của Tĩnh vương là tỷ muội, hai người đều là đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa tài nghệ song tuyệt. Vừa rồi nhìn kỹ thuật nhảy của Trắc phi nương nương, đáy lòng Hinh nhi không khỏi bội phục, xem ra Mộ Dung phủ tiểu thư nhà bọn họ đều thật tài giỏi, cũng không biết Mộ Dung Tam tiểu thư có phải hay không cũng xuất chúng giống như hai vị tỷ tỷ của nàng –"

Lời nói của Minh Nguyệt Hinh đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lên trên người Mộ Dung Duẫn Nhi, biết tâm tư đối phương, Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ cúi đầu, không coi ai ra gì, đùa nghịch ngón tay chính mình, giống như không nghe được lời Minh Nguyệt Hinh nói, lại giống như không hề biết rằng nàng ta đang cố ý khiến nàng xấu mặt.

"Này –" Long Trạch Vũ nhìn đến bộ dáng Mộ Dung Duẫn Nhi, có chút khó xử.

Tuy rằng Mộ Dung Duẫn Nhi là Mộ Dung quý phủ Tam tiểu thư, nhưng bây giờ nàng còn có thêm một thân phận khác, là Vương phi của Nam Lân vương Bắc Chu. Hơn nữa vừa rồi mọi người đều thấy Lâm Thế Huân thực rất chăm lo, bảo vệ Mộ Dung Duẫn Nhi, Long Trạch Vũ cho dù có hồ đồ, cũng sẽ không tìm Mộ Dung Duẫn Nhi mà gây chuyện.

Lúc này người vui vẻ nhất chính là Long Trạch Vũ Nhi, có Minh Nguyệt Hinh ra tay trước, nàng chỉ cần thêm dầu vào lửa sau, không tin ngọn lửa này không bùng cháy.

"Tam tiểu thư, đây là cung yến, mọi người đều vui vẻ với nhau, Hinh công chúa và Tâm Liên hoàng tẩu đều nhảy một khúc, không bằng ngươi cũng để cho chúng ta mở rộng tầm mắt được không?"

Long Trạch Vũ Nhi tham gia, làm cho chuyện này càng trở nên thêm thú vị , Mộ Dung Duẫn Nhi rốt cục cũng ngẩng đầu, lộ ra một cái mỉm cười hồn nhiên.

" Chiếu thư Hoàng Thượng đã chiếu cáo thiên hạ là giả hay sao? Vì sao mọi người đều không biết bản cung đã là Chiêu Dương công chúa? Hay là, vị công chúa được Hoàng thượng sắc phong này không thể so với công chúa hoàng thất tôn quý, cho nên mới muốn nàng ta như kỹ nữ lầu xanh mà nhảy một điệu lấy lòng người ta, mua vui cho người?"

Lời Mộ Dung Duẫn Nhi nói ra làm cho sắc mặt Minh Nguyệt Hinh cùng Mộ Dung Tâm Liên đại biến, lời này có ý tứ gì? Là châm chọc hành vi các nàng vừa rồi giống như nghệ kĩ sao? Cả hai người đều hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, nhưng đối phương vẫn bày ra biểu tình "Ta thực vô tội", nhất thời làm cho lửa giận trong lòng hai người càng hừng hực thêm.

"A, phế vật chính là phế vật, cho dù có đội mũ công chúa, cũng bất quá vẫn chỉ là một phế vật." Thừa dịp Lâm Thế Huân không có ở đây, Long Trạch Vũ Nhi tiếp tục dùng ngôn ngữ ác độc công kích Mộ Dung Duẫn Nhi.

Dù sao nhược điểm của đối phương vẫn ở trong tay nàng, cùng lắm thì đem chuyện gièm pha của Mộ Dung Duẫn Nhi công bố cho mọi người. Như vậy Lâm Thế Huân cũng sẽ không muốn thú một Vương phi làm đầy việc xấu, huống chi nàng đã không còn hoàn bích đâu! Chuyện tối mật này của Mộ Dung Duẫn Nhi, khẳng định Lâm Thế Huân còn chưa biết!

Đối với lời nói của Long Trạch Vũ Nhi, không có người nào lên tiếng phản đối, Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình cùng với Mộ Dung Tuyết Liên cho dù có nghe nhưng cũng không có người nào ngăn cản.

Nhìn bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt của những người này, trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi cười lạnh. Vừa rồi Lâm Thế Huân còn ở đây, bọn họ giống như chuột thấy mèo, thở cũng không dám thở mạnh, lúc này lại thực bất đồng, nói chuyện độc ác, thật sự là một đám chó chỉ biết nhìn mặt chủ!

"Đang nói chuyện gì vậy?" Khi Mộ Dung Duẫn Nhi chuẩn bị phản kích, một đạo âm thanh ôn nhu vang lên bên tai nàng, Lâm Thế Huân sau khi thay đổi quần áo sạch sẽ đã trở lại đây.

Nhìn thấy Lâm Thế Huân, sắc mặt Long Trạch Vũ Nhi đại biến, không biết những lời nói móc châm chọc vừa rồi của nàng có bị Lâm Thế Huân nghe thấy không...... "Vương gia, ngươi đã trở lại!" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trông thật ủy khuất, đôi mắt long lanh đầy hơi nước thoáng chốc rơi lệ, chảy xuống hai má đỏ hồng, rơi ở trên mu bàn tay của Lâm Thế Huân.

"Sao lại thế này!"

Nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi rơi lệ, Lâm Thế Huân cảm thấy tâm của mình thật đau , lệ khí trên người cũng bùng nổ theo,"Khanh khanh, ai dám khi dễ ngươi ? Nói, bổn vương sẽ làm chủ cho ngươi!"

Lời của Lâm Thế Huân rơi đến tai Long Trạch Vũ, khiến lòng nàng ta run lên.

Lâm Thế Huân đã nói được thì làm được, cho dù hiện tại hắn đang ở Tây Kì quốc, nhưng nếu hắn muốn giết người, thì cho dù hoàng đế Long Trạch Vũ cũng không ngăn được . Tuy rằng Lâm Thế Huân chỉ dẫn theo một ngàn ưng vệ tới đây, nhưng đám ưng vệ kia đều là đội quân tinh nhuệ nhất, vạn nhất Lâm Thế Huân muốn lật hoàng cung của hắn, cũng không phải không có khả năng .

"Bọn họ!" Ngón tay Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ một vòng toàn bộ người ở trong yến hội, đem tất cả mọi người đang xem kịch đều chỉ trọn, khiến cho tâm của Long Trạch Vũ cũng run run theo.

"Đừng sợ!" Lâm Thế Huân đem Mộ Dung Duẫn Nhi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng thay nàng lau nước mắt,"Xem ra vết sẹo của Tây Kì quốc vào mười lăm năm trước thật tốt lắm, cho nên ở trong mắt chư vị, Bắc Chu không là cái gì, Lâm Thế Huân cũng không là cái gì, cho nên, các ngươi mới dám có ý sỉ nhục ái phi của bổn vương......"

Lời Lâm Thế Huân nói ra rất chậm, nhưng cũng cực kỳ mềm nhẹ, giống như miêu tả một việc gì đó, tựa hồ không có lực sát thương gì, nhưng khiến đám người nghe hắn nói vậy lại đứng ngồi không yên.

Ai cũng đều biết Bắc Chu là quốc gia mạnh nhất ở trong tứ quốc , lực lượng quân sự cũng cường thịnh nhất, hơn nữa hoàng đế Bắc Chu, Hoàn Nhan Liệt dã tâm bừng bừng, phi thường thích chiến đấu, Lâm Thế Huân lại kỳ tài trăm năm khó gặp, hơn nữa vị Nam Lân vương này tính tình quái đản, nếu hắn muốn lấy cớ này phát động chiến tranh, hậu quả thực không chịu nổi!

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Long Trạch Vũ xua tay giải thích, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi cầu tình, nhờ nàng cấp cho lời giải thích.

Vừa rồi bày một bộ dáng chuyện không liên quan tới mình, lúc này đây lại cầu tình nàng? Chẳng lẽ Mộ Dung Duẫn Nhi nàng là người dễ dây vào như vậy sao? Mộ Dung Duẫn Nhi cắn khóe miệng, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống,Lâm Thế Huân hoảng hốt liên tục lau lệ trên mặt nàng, hàn khí trên người phát ra càng lúc càng dày đặc hơn.

"Vương gia, bọn họ nói ta là phế vật, cười ta vì cái gì cũng không biết. Ta giải thích, cũng không có người tin tưởng, mọi người đều nói Hinh công chúa và Bình Dương công chúa đúng, không có ai tin tưởng ta......" Mộ Dung Duẫn Nhi ôn nhu nói, đầy vẻ vô tội cùng ủy khuất, thanh âm làm cho người ta nghe liền muốn đem tiểu đáng thương này ôm vào trong ngực mà che chở.

Nghe xong lời Mộ Dung Duẫn Nhi nói, Long Trạch Vũ chỉ muốn phun huyết. Cái gì gọi là thêm mắm thêm muối, cái gì gọi là lửa cháy đổ thêm dầu? Những lời này Mộ Dung Duẫn Nhi sao có thể nói ra ? Lại nói trôi chảy như vậy? Chẳng những mỗi Long Trạch Vũ giật mình, những người khác nghe xong lời này cũng thiếu chút nữa liền hôn mê.

Xem ra vị Chiêu Dương công chúa này hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen! Minh Nguyệt Thịnh ngồi một bên lộ ra mỉm cười đầy ý tứ hàm xúc, vừa rồi còn lo lắng rằng nàng sẽ bị người trêu đùa, xem ra, sự lo lắng của hắn là dư thừa. Nữ nhân này là cao thủ trên cả cao thủ!

Mà nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Duẫn Nhi "làm nũng" đối với Lâm Thế Huân, trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên lại có cảm giác là lạ . Nếu lúc trước hắn kiên trì, thì hiện tại người ôm nàng có phải là hắn hay không?

"Vương gia, ta không phải là phế vật, nếu không tin, ta có thể cùng so tài với các nàng! Thật sự, ta sẽ không để cho ngươi mất mặt!"  

"Kẻ nào dám nói khanh khanh là phế vật? Khanh khanh so với các nàng thì càng hoàn hảo hơn! Khanh khanh muốn so tài gì với họ? Bọn họ không tin nàng, ta tin, ta cược mười vạn lượng vàng, cược khanh khanh thắng!"

Mười vạn lượng vàng! Đám người xung quanh không nhịn được kinh hô! Nghe nói bộ "Kim Lũ Y" trên người Mộ Dung Duẫn Nhi trị giá một vạn lượng vàng, vị Nam Lân vương này cũng thật chịu chơi!

Lúc này, mọi người đều nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi chằm chằm, muốn tìm chút ưu việt trên người nàng. Nhìn tới nhìn lui, bất quá cũng chỉ là một giai nhân thanh tú, thanh thuần đáng yêu, cũng chẳng có chút khí chất yêu mị của hồ ly, nhưng sao lại có thể mê hoặc vị Nam Lân vương này, bắt tâm hắn xoay quanh nàng, khiến hắn ra mặt bảo vệ nàng, làm chỗ dựa cho nàng a? Thực không biết sao nữa.....

"Vương gia, nói chuyện bằng tiền, rất dung tục, như thế nào xứng với thân phận của Vương gia chứ!"

Đang lúc khiến người người hít khí lạnh, Mộ Dung Duẫn Nhi ôn nhu mở miệng nói:"Vả lại, ngài bảo vệ ta như vậy, sợ lại dọa hai vị tỷ tỷ, khiến các nàng không dám lộ mặt gặp người nữa a? Nếu vậy, tựa hồ không công bằng với hai vị công chúa tỷ tỷ.... "

Không công bằng? Lâm Thế Huân nhếch miệng mỉm cười, xem ra vị tiểu vương phi của hắn tìm được niềm vui rồi:"Khanh khanh, nàng muốn thế nào?"Trong ngực, tiểu nhân nhi* toát ra hương thơm ngát, khiến cho hắn rất mê luyến. Thôi, tùy nàng nháo đi, nháo chán rồi, hắn sẽ giúp nàng dọn tàn cuộc, như vậy đi—-

"Chỉ là trò chơi của đám nữ nhân bọn ta thôi, không liên quan đến những người khác!"

Mộ Dung Duẫn Nhi đứng lên, đi đến giữa đại điện, cười cười nhìn Long Trạch Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, căn bản không hề nhìn thấy vệt nước mắt lúc nãy.

"Ba ta hãy vui đùa một chút, thấy được chứ? Đừng đem danh phận công chúa khoe ra, cũng đừng lấy chức vị Vương gia, Hoàng thượng, vân vân ra hù dọa người, chúng ta cược bằng chính mình, thế nào?"

Bị một phế vật khiêu khích, Long Trạch Vũ Nhi sao có tể chịu được, lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi: "Được, muốn cá sao, ta cá với ngươi!"

Mặt khác, ở phía kia, Minh Nguyệt Hinh cũng thoải mái bước tới, nàng mà sợ sao! Vị trí Vương phi Nam Lân vương kia, nàng muốn, cũng sẽ đoạt được: "Được thôi, cược bằng gì?"

"Không bằng, cược bằng những thứ chúng ta có a. Tỷ như trâm cài của bổn cung, tỷ như vị trí Vương phi của bổn cung, tỷ như....mạng của các ngươi!"

Một câu "mạng của các ngươi" cuối cùng kia, theo thanh âm ôn nhu của Mộ Dung Duẫn Nhi phát ra nên lực sát thương cũng giảm đi rất nhiều. Đến tai Long Trạch Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, tựa như một lời đùa.

"Cược mạng? Khẩu khí thật lớn! Nhưng mà, ngươi dám cược sao?" Trên mặt Minh Nguyệt Hinh hiện lên vẻ bỡn cợt thấy rõ.

Một cái phế vật, thế nhưng xuất khẩu cuồng ngôn, nàng ta có năng lực gì đâu chứ? Huống chi vừa rồi, Mộ Dung Duẫn Nhi đã ngăn cản không cho Lâm Thế Huân ra tay, vứt đi chỗ dựa của mình, bây giờ, bất quá, nàng ta chỉ là đồ vô dụng—-

Lời của Minh Nguyệt Hinh, khiến Long Trạch Vũ Nhi toát mồ hôi hột thay nàng ta, nhưng mà nhìn thấy Lâm Thế Huân vẫn ngồi ngay ngắn, không hề có ý muốn ra mặt giúp Mộ Dung Duẫn Nhi, Long Trạch Vũ Nhi thả lỏng, xem ra, Lâm Thế Huân thật sự không hề định nhúng tay vào, vậy nên lá gan của nàng cũng dần lớn lên.

"Đúng vậy a, ngươi dám cược sao?"

"Ha ha...." Thấy mọi chuyện xảy ra theo đúng mong muốn của mình, Mộ Dung Duẫn Nhi che miệng mỉm cười:"Nếu hai vị tỷ tỷ lo lắng, chúng ta có thể lập chứng từ a!Với lại, hôm nay, đại biểu của ba nước đều đến, chúng ta có thể thỉnh bọn họ làm giám khảo, không phải sao? "

"Lập chứng từ? Ý này không tồi!" Long Trạch Vũ Nhi rất là vui vẻ, mới vừa rồi còn lo lắng Mộ Dung Duẫn Nhi sẽ cáo mượn oai hùm, lấy Lâm Thế Huân ra làm bia đỡ, không nghĩ đến nàng ta lại đưa ra lời yêu cầu như thế, như vậy không phải thực hợp ý mình sao?

Với lại, Mộ Dung Duẫn Nhi nếu thua, sẽ phải nộp mạng cho các nàng, Lâm Thế Huân cũng sẽ không dám không kiêng nể gì mà vi phạm luật cược. Dù sao, vì một nữ nhân mà đắc tội với hai nước khác, là một chuyện không có chút lợi nào!

"Hoàng Thượng, nếu vậy, không bằng hãy thỉnh Nam Lân vương, Thái tử Nam Phượng quốc cùng Tĩnh Vương làm người làm chứng!" Trên đài cao, bàn tay ngọc ngà của Mộ Dung Tuyết Liên cọ cọ lấy mu bàn tay của Long Trạch Vũ. Dù sao, chuyện hôm nay không hề liên quan đến nàng, mặc kệ kết quả cuối cùng là như thế nào, nàng cũng vui vẻ,cho nên vị Hoàng quý phi này rất thích ý giúp chuyện này thuận buồm xuôi gió tiến hành!

"Được!" Long Trạch Vũ gật đầu, chí ít nếu ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, Lâm Thế Huân cũng không thể truy cứu: "Nhưng mà, các ngươi định so cái gì chứ?" "Hoàng Thượng, không bằng ngài hãy quyết định!" Mộ Dung Duẫn Nhi lanh trí đem vấn đề này vứt cho Long Trạch Vũ.

"Này...." Long Trạch Vũ híp mắt trầm tư.

Biểu hiện lúc nãy của Mộ Dung Duẫn Nhi khiến cho Long Trạch Vũ rất bất mãn, bất quá chỉ là một công chúa được sắc phong, thế mà lại tự cao tự đại! Còn chưa gả ra ngoài, đã quên mất mình chính là con dân Tây Kỳ quốc, suýt chút nữa úp sọt lên nó, còn châm chọc bảo hắn dám nhắm mắt làm ngơ, bây giờ nên để nàng chịu chút đau khổ, để nàng biết mình có bao nhiêu cân lượng.

Long Trạch Vũ nhìn nhìn Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi, Minh Nguyệt Hinh ở Nam Phượng quốc nổi tiếng về thư họa, còn nữ nhi của mình tuy bình thường hay hồ nháo một chút, phương diện này cũng không thể bại bởi Mộ Dung Duẫn Nhi. Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ hắng giọng một cái: "Dạo này, vừa lúc đang là mùa cúc nở, không bằng hãy thi vẽ! Lấy hoa cúc làm chủ đề, cộng thêm thơ kèm theo!"

"Được!"Minh Nguyệt Hinh mở miệng đồng ý đầu tiên, phương diện này vốn là chuyên môm của nàng, nàng không tin Mộ Dung Duẫn Nhi có thể thắng được. Minh Nguyệt Hinh khiêu khích liếc mắt nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi một cái, giống như là nói "Ngươi nhất định phải chết".

Đáp lại ánh mắt khiêu khích của Minh Nguyệt Hinh là nụ cười mỉm của Mộ Dung Duẫn Nhi: "Nếu nội dung thi đấu đã có, vậy giờ, chúng ta hãy nói đến vật cược!"

"Ta muốn vị trí Nam Lân Vương phi!" Không để Mộ Dung Duẫn Nhi kịp nói gì, Long Trạch Vũ Nhi liền cướp lời:"Nếu ngươi thua, vị trí Nam Lân Vương phi là của bổn cung!"

"Vũ nhi!"

Nghe được lời nói của nhi nữ, hoàng hậu Đoan Mộc Tình chấn động, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Long Trạch Vũ Nhi lại động tâm với Lâm Thế Huân. Người nọ tuy thật rất tuấn mỹ, nhưng hắn cũng không phải là một vị phu quân tốt a! Ngay cả Long Trạch Vũ cũng không nhịn được nhíu mày.

Kẻ lúc trước khóc nháo không chịu gả cho Nam Lân vương chính là nàng, hiện tại người đòi cướp vị trí kia cũng là nàng, đứa nhỏ này, rốt cuộc cũng tại mình làm hư nàng— Long Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Còn ngươi?" Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn về phía Minh Nguyệt Hinh.

"Bổn cung muốn mạng của ngươi!" Khóe miệng Minh Nguyệt Hinh nhếch lên, cười âm độc, nàng mới không ngu ngốc giống Long Trạch Vũ Nhi vậy.

Vạn nhất Lâm Thế Huân thật sự có ý với Mộ Dung Duẫn Nhi, nàng ta không làm Nam Lân Vương phi, nhưng vẫn có thể làm Trắc phi a? Cho nên nàng muốn nàng ta chết! Chỉ cần Mộ Dung Duẫn Nhi chết đi, bằng vào tài hoa cùng dung mạo, còn có thân phận cao quý của mình, Minh Nguyệt Hinh không tin Lâm Thế Huân không động tâm!

"Tốt—-nếu các ngươi thắng, ta nhất định để các ngươi toại nguyện." Mộ Dung Duẫn Nhi cười đến như mộng như ảo.

"Về phần bổn cung, bình thường thích nhất chính là sưu tầm những vật đẹp. Đôi tay của hai vị công chúa thật sự rất mĩ lệ, nếu các ngươi thua, phiền toái lưu một đôi tay lại...."

Lưu lại một đôi tay? Long Trạch Vũ Nhi vừa nghĩ tới bộ dáng hai tay bị cắt xuống, nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ muốn lùi bước, lại nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Dung Duẫn Nhi toàn ý trào phúng, Long Trạch Vũ Nhi khẽ cắn môi, đồng ý.

"Được! Không thành vấn đề! Liền xem ngươi có bản lãnh hay không!"

"Bổn cung cũng không thành vấn đề!" Minh Nguyệt Hinh tràn đầy tự tin, đối phó với Mộ Dung Duẫn Nhi, chỉ cần dùng một ngón út là đủ rồi, căn bản không cần lo lắng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro