Chương 5 : Tỉ Thí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Duẫn Nhi làm bộ không có nghe lời nói của Mộ Dung Tuấn, cứ bảo trì bộ dáng nhu thuận như trước của mình, để Mộ Dung Tâm Liên tùy ý nắm tay mình đi vào tiểu đình giữa hồ.

"Đại ca, hảo!"

"Hừ!" Mộ Dung Tuấn mở ra chiết phiến, che nửa khuôn mặt, xem như cấp cho nàng một cái đáp lại.

"Sớm biết rằng là chờ nàng, ta thà đi thanh lâu tìm Tiểu Hồng của ta a ! Thật sự là lãng phí thời gian của bổn thiếu gia!"

Nghe Mộ Dung Tuấn nói như vậy, Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên dù biết nhưng chẳng thể trách được.

Vị thiếu gia này là vốn cao thủ tình trường, phong nguyệt khắp nơi, tinh thông mọi việc ăn chơi quậy phá , thích nhất là nữ tử xinh đẹp, yêu nhất việc cùng nữ nhân hoan ái.

Để Mộ Dung phủ giữ được hương khói, Mộ Dung Thái đối với đứa con bảo bối này phá lệ dung túng, vô luận cường bạo dân nữ, hay là thiếu nợ khi đánh bạc, mặc kệ hắn làm việc vô liêm sỉ gì, cuối cùng đều là Mộ Dung Thái ở phía sau giải quyết hậu quả.

Sau khi hồi phủ, đây là lần đầu tiên Mộ DungDuẫn Nhi nhìn thấy Mộ Dung Tuấn, tuy rằng Mộ Dung Tuấn được kế thừa vẻ anh tuấn của Mộ Dung Thái lúc còn trẻ, nhưng tròng trắng mắt trợn to, đôi mắt đen cùng dáng người gầy yếu đã bán đứng việc hắn miệt mài làm quá nhiều chuyện đó.

"A, Tam tỷ, tốc độ của ngươi thật là chậm a!" Mộ Dung Thanh Liên liếc mắt tới Mộ Dung Duẫn Nhi . Một tiếng "Tam tỷ" của Mộ Dung Thanh Liên khiến ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Mộ Dung Duẫn Nhi.

Đối với vị tam tiểu thư của Mộ Dung quý phủ này, có rất nhiều lời đồn về danh hào của nàng dù chẳng mấy người biết mặt mũi nàng ra sao. Mộ DungDuẫn Nhi vốn tĩnh dưỡng ở Tĩnh Tâm am lý năm năm, không hề xuất hiện trong kinh thành, cho nên trong mọi cuộc gặp gỡ của các vị thiếu gia- tiểu thư ở kinh thành, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện thân ảnh của Mộ Dung Duẫn Nhi, đây chính là lần đầu tiên nàng "lộ diện" từ sau khi trở về.

Bất quá, từ sau khi Mộ Dung Duẫn Nhi hồi kinh, trong kinh thành nơi nơi đều là những lời đồn về nàng, lúc này có thể thấy được người thật, mọi người không khỏi thêm cẩn trọng, đánh giá xem thử nữ tử này rốt cuộc lớn lên như thế nào.

Chỉ thấy nàng buộc tóc đơn giản, thân mặc quần áo màu lam, trên đầu cài một đóa châu hoa trắng trong thuần khiết, bên cạnh là một cái trâm mộc hình hoa đào rất chi bình thường, tuy rằng dung mạo không thể sánh được với Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên, nhưng biểu tình nhàn tĩnh dịu dàng, nhìn qua có một cỗ hương vị tươi mát tự nhiên, kết hợp với y phục thanh nhã lại khiến mọi nữ tử khác xung quanh nàng dường như mờ nhạt hẳn đi.

"Cứ tưởng là ai tai to mặt lớn lắm chứ, hóa ra là tam tiểu thư a!" Đúng lúc này, một thanh âm lạ kì, nhuốm đậm quái khí từ cõi âm đột nhiên vang lên, người phát ra thanh âm ấy chính là Đoan Mộc gia đại tiểu thư -Đoan Mộc Y Y.

"Ngươi cho rằng ngươi cao quí hơn mọi người, cho nên ngươi mới để chúng ta chờ, hay là tam tiểu thư ngươi khinh thường chúng ta?!"

Đoan Mộc Y Y hoàn toàn không có ý định buông tha người, ai ai cũng rất rõ vì sao nàng lại nhằm vào Mộ Dung  Duẫn Nhi như vậy.

Vị Đoan Mộc tiểu thư này vốn thầm thương trộm nhớ Long Trạch Cảnh Thiên từ lâu, từng tuyên bố "Chỉ lập gia đình với mỗi Tĩnh vương gia". Nay lại gặp phải một người mà mọi thứ đều không bằng chính mình, Mộ DungDuẫn Nhi, Tĩnh vương phi tương lai, Đoan Mộc Y Y đương nhiên là phải ra oai phủ đầu.

"Đã tới chậm, là ta không đúng, không biết ta nên làm như thế nào mới có thể khiến cho mọi O-Á-N G-I-Ậ-N trong lòng tiểu thư tiêu tan a?"

Lời của Mộ DungDuẫn Nhi không cao không thấp, vừa đủ khiến mọi người kích động mà cười ra tiếng.

"Oán giận", từ này miêu tả chính xác tâm tình của Đoan Mộc Y Y a, không thể làm Tĩnh vương phi, tất nhiên trong lòng sinh ra oán giận tột cùng, cho nên mới làm khó dễ Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy. Hai từ "oán giận", đem hình tượng "oán phụ" cấp cho Đoan Mộc Y Y vô cùng chuẩn xác.

"Mộ Dung Duẫn Nhi!"

Bị mọi người chê cười, sắc mặt Đoan Mộc Y Y lập tức chuyển sang xám xanh, nàng cảm thấy, Mộ Dung Duẫn Nhi rõ ràng cố ý nói móc mình, đem mình ra mà châm chọc. Nàng đường đường là Đoan Mộc đại tiểu thư, thế nhưng lại bị phế vật Mộ DungDuẫn Nhi chế giễu, thật sự khiến nàng tức giận.

"Biểu muội, lại đây ngồi –" Ngay vào thời điểm Đoan Mộc Y Y muốn mở miệng mà mắng Mộ Dung Duẫn Nhi, Lí Vân Khanh đang ngồi ở một bên cười với Mộ Dung Duẫn Nhi tay giơ chén rượu lên, nói :"Làm ta chờ ngươi lâu như vậy, có phải hay không nên tự phạt ba chén!"

Việc Lí Vân Khanh mở miệng , thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Phải biết rằng vị Lý gia đại công tử này từ trước tới giờ ánh mắt đều cao hơn đỉnh đầu, trong mắt hắn vốn chẳng tồn tại đám vô danh tiểu tốt như bọn họ, giờ phút này lại giải vây giúp Mộ DungDuẫn Nhi, quan hệ của hai người họ tốt như vậy từ khi nào vậy?

"Đã khiến biểu ca đợi lâu, đành xin chịu phạt vậy."

Biết Lí Vân Khanh giúp mình, Mộ Dung Duẫn Nhi hướng hắn cười cảm kích, trực tiếp cầm lấy một bầu rượu, ngửa đầu, môi đỏ mọng hơi hơi hé ra, nghiêng bình, rượu tinh thuần, ngon ngọt chậm rãi một đường trôi tuột theo cổ họng Mộ DungDuẫn Nhi. Lúc này, mây bay, trăng hé lộ, chiếu những tia sáng nhẹ nhàng lên người Mộ Dung Duẫn Nhi, bao phủ nàng trong một tầng sương mù mộng ảo. Chung quanh phi thường im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chép miệng vì rượu. Mỹ nhân, mỹ tửu, nguyên bản Mộ Dung Duẫn Nhi với dung mạo tầm thường lại có thể tạo ra mỹ cảnh như thế này, mang theo một chút mê huyễn, khiến ai chứng kiến cũng đều ngây người.

"Hảo tửu lượng!" Đợi đến khi Mộ Dung Duẫn Nhi buông bầu rượu, Thượng Quan Vô Kỵ dẫn đầu ủng hộ :

"Không nghĩ tới tửu lượng của tan tiểu thư lại tốt như vậy, quả thực là trăm nghe không bằng một thấy!"

Thượng Quan gia tộc vốn xuất thân từ quân nhân, Thượng Quan Vô Kỵ tính cách cũng phi thường hào sảng, trên người mang một cỗ khí dương cương, dũng mãnh.

Quân nhân uống rượu, vốn không câu nệ tiểu tiết, quan trọng là tự nhiên, sảng khoái cho nên nữ tử như Mộ DungDuẫn Nhi lại uống rượu một cách phóng khoáng như vậy, khiến Thượng Quan Vô Kỵ đối với nàng thêm một phần hảo cảm.

Tới Thượng Quan Vô Kỵ mà cũng khen Mộ Dung Duẫn Nhi ư, Đoan Mộc Y Y sắc mặt càng thêm khó coi."Uống rượu giỏi thì thế nào? Cũng chỉ là một phế vật!" Ỷ vào đương kim hoàng hậu Đoan Mộc Tình là bác, là người thân của mình, Đoan Mộc Y Y tự nhiên so với những người khác có thêm vài phần kiêu ngạo.

Lời nói nghênh nghênh tự đắc của Đoan Mộc Y Y khiến cho Thượng Quan Vô Kỵ không nhịn được mà nhíu mày,"Đoan Mộc tiểu thư, trước mặt người khác mà lại bình phẩm về họ, không phải phẩm cách của tiểu thư khuê các."

Thấy Thượng Quan Vô Kỵ nói giúp cho mình, Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức nhìn Thượng Quan Vô Kỵ với cặp mắt khác xưa. Nàng cùng Thượng Quan Vô Kỵ vốn không nhận thức, nhưng hắn khi gặp chuyện bất bình, lại trượng nghĩa tương trợ, người như vậy, đáng giá làm bằng hữu!

"Có phải phế vật hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao ?"

Đoan Mộc Y Y không dám cùng Thượng Quan Vô Kỵ đối đầu trực diện, bác nàng tuy rằng là đương kim hoàng hậu, nhưng mà hoàng thái hậu Thượng Quan Phi Yến không ai khác chính là muội muội của gia gia của Thượng Quan Vô Kỵ, Thượng Quan Vô Kỵ gọi thái hậu là"Cô nãi nãi", Thái Hậu này đối với hậu bối Thượng Quan gia cực kỳ yêu thương, đến cả Hoàng Thượng hết lòng tin tưởng, ưu ái gia tộc này.

Bất quá, dù không thể tranh cãi, gây bất hòa với Thượng Quan Vô Kỵ, Đoan Mộc Y Y cũng không hề muốn bỏ qua cho Mộ Dung Duẫn Nhi, quả hồng bóp trong tay ắt sẽ nát, ở trong mắt Đoan Mộc Y Y, Mộ DungDuẫn Nhi chính là một quả hồng mềm:

"Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi có bản lĩnh liền cùng bổn tiểu thư tỷ thí tài nghệ, nếu ngươi thua, ngươi hãy tự thừa nhận chính mình là phế vật!"

"Ý kiến hay!" Vẫn là Lí Vân Khanh mở miệng đồng ý trước,"Đoan Mộc tiểu thư lập ra đề nghị này, ta đồng ý! Chính là chỉ tỷ thí không thì rất nhàm chán , không bằng chúng ta mở một sòng đặt cược xem như thế nào –"

Lời của Lí Vân Khanh nhanh chóng được hưởng ứng, khiến bầu không khí sôi nổi hẳn lên.

Đoan Mộc Y Y tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại là tài nữ nổi danh ở kinh thành, có tài năng thực sự. Hiện tại Đoan Mộc Y Y cùng với phế vật Mộ Dung Duẫn Nhi tỷ thí tài nghệ, trận này có cần đấu đâu cơ chứ! Kết quả không phải đang sờ sờ trước mắt hay sao!  

"Biểu muội, ta cá là ngươi thắng!" Lí Vân Khanh bày ra bộ dáng không sợ chết, trực tiếp buông một câu, khiến mọi người không ngừng giật mình. Hắn cởi xuống một khối lệnh bài đeo trên người, để lên trên bàn "Đây là hộ phù của Lý gia ta, coi như làm phần thưởng cho người thắng."

"Vân Khanh, ngươi không đùa chứ!" Bạch Mục Phi cầm lấy lệnh bài, nhìn kỹ thật lâu,"Hay là đây là long hổ lệnh bài trong truyền thuyết? Nghe nói với lệnh bài này, có thể khiến cho gia chủ của Lý gia làm bất cứ chuyện gì......"

"Đúng, chính là long hổ lệnh bài."

Mộ DungDuẫn Nhi không biết long hổ lệnh bài là cái gì, nhưng ngược lại, người của ba gia tộc bao gồm Mộ Dung gia và những người khác đều biết tầm quan trọng của long hổ lệnh bài ở Lý gia. Lí Vân Khanh tùy tùy tiện tiện đem long hổ lệnh bài trên người lấy ra đặt cược cho Mộ Dung Duẫn Nhi, rốt cuộc trong hồ lô của hắn chứa cái gì cơ chứ?!

"Biểu muội, ta đem tính mạng cả nhà ta đặt cả trên người ngươi, nếu ngươi thua, ta phải trở về quỳ trước từ đường đó ."

Lí Vân Khanh vẫn như trước, bày ra một bộ dáng phong đạm vân thanh, thúy y* phiêu phiêu khiến hắn trông càng thêm mạnh mẽ, kiên cường. (quần áo màu xanh)

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, cúi đầu nhìn nàng.Vì sao nhiều năm như vậy hắn không hề phát hiện ra vị biểu muội này có một đôi mắt rất đặc biệt ? Dưới ánh trăng, đôi con ngươi sáng rực rỡ, óng ánh, không biết khi nàng thực sự vui vẻ, đôi mắt ấy có thể tỏa sáng chói lóa đến cỡ nào.

"Nhưng thật ra ta rất muốn nhìn thấy bộ dáng của biểu ca lúc quỳ từ đường." Đối với vị biểu ca này, Mộ DungDuẫn Nhi đã hiểu phần nào tính cách của hắn, hắn chính là kiểu người biết có náo nhiệt ắt hẳn chạy đi xem kể cả lúc đang ốm, hiện tại hắn để nàng đứng trước đầu sóng ngọn gió, còn hắn thì đứng một bên xem diễn! Người này tuyệt đối là cố ý !

"Ha ha ha......"

Nghe xong lời nói của Mộ Dung Duẫn Nhi, Lí Vân Khanh ngẩng đầu cất tiếng cười to, đầu vai hắn cũng run run theo điệu cười của hắn."Nghe biểu muội nói như vậy, ta chỉ biết chính mình đã cược đúng!"

Mĩ nam chính là mĩ nam, giơ tay, nhấc chân, cười hay giận dữ, đều trông như một bức họa thuỷ.

"Nha đầu quỷ quái!"

Lần này, Mộ Dung Duẫn Nhi không nhìn thấy ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của Lí Vân Khanh, ngược lại lại thấy một chút ôn nhu. Chẳng lẽ nàng hoa mắt ?

Không đợi Mộ DungDuẫn Nhi tìm ra nguyên nhân, Lí Vân Khanh đã lui trở về, nhàn nhã dựa vào trụ, giống như chắc chắc rằng Mộ Dung Duẫn Nhi nhất định sẽ thắng Đoan Mộc Y Y.

"Ta xưa nay luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của Vân Khanh –" Bạch Mục Phi giơ tay bỏ xuống một khối Mặc ngọc thượng hạng,"Tam tiểu thư, ngươi nếu thua, khi ta trở về sẽ phải chịu chung kết cục với Lý huynh a! Mong rằng Tam tiểu thư cố gắng nhiều hơn! "

Bạch Mục Phi buông tay, đồng thời khiến người người ngây ngốc, trơ mắt nhìn. Ai cũng đều biết, trong tứ đại gia tộc, Bạch gia chính là gia tộc giàu nhất kinh thành, hiện nay toàn bộ mọi việc của Bạch gia đều do vị đại thiếu gia này quản lý , Mặc ngọc này, cũng chính là tín vật của hắn.

"Nếu ca ca cho rằng Tam tiểu thư sẽ thắng, ta cũng cược cho nàng ." Bạch Ức Nguyệt rút một cây trâm trên đầu xuống."Đây là cây trâm cài đầu mới nhất mà Quang Hoa công tử thiết kế- Bộ Bộ Sinh Liên. Tam tiểu thư, cố lên!"

Đoan Mộc Y Y chưa từng nghĩ đến việc Lý gia, Bạch gia đều cược cho Mộ Dung Duẫn Nhi, thực sự là khinh người quá đáng!

Lại nói, ba người họ xuất ra không vật nào không phải bảo bối, đến Bạch Ức Nguyệt khi cược cũng dùng "Bộ Bộ Sinh Liên", đây chính là tác phẩm vô giá của Quang Hoa công tử, có ngàn vàng cũng khó có thể sở hữu.

Quang Hoa công tử một năm chỉ làm một vài trang sức, mỗi cái đều là thượng phẩm, vừa rao bán đã bị người tranh nhau mà mua. Ngay cả các nương nương trong cung, đều lấy trang sức của Quang Hoa công tử làm niềm kiêu hãnh cho mình.

Đoan Mộc Y Y vốn thèm muốn cây trâm "Bộ Bộ Sinh Liên" này từ lâu . Đối với nữ nhân mà nói, có thể sở hữu được một món trang sức của Quang Hoa công tử, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất.

"Hừ! Các ngươi đừng đặt quá nhiều niềm tin vào nàng, sau đó có hối hận cũng không kịp!"

Đoan Mộc Y Y nghiến răng, nàng cũng không tin, Mộ DungDuẫn Nhi làm sao có thể tốt hơn so với mình, thế nhưng có thể được cả Lý gia cùng Bạch gia tín nhiệm! Đúng rồi, Bạch Mục Phi cùng Lí Vân Khanh có quan hệ tốt, nhất định là hắn vì nể mặt Lí Vân Khanh mới đứng về phía Mộ DungDuẫn Nhi, nhất định là như vậy !

Lời của Đoan Mộc Y Y lại làm cho Thượng Quan Vô Kỵ nhíu mi, hắn không nói một tiếng, bỏ một cái chùy thủy đen thui xuống bàn."Ta cá là tam tiểu thư thắng!"

Nếu so sánh với vật đặt cược của ba người trước, chủy thủ Thượng Quan Vô Kỵ trông có vẻ đặc biệt rất không đặt biệt, trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi lại cho rằng, vật tùy thân Thượng Quan Vô Kỵ mang theo, nhất định là bảo bối. Lập tức, nàng cầm chủy thủ, trực tiếp mở vỏ ra.

"Tạch –" Một đạo ánh sáng chói lóa tỏa ra khiến mọi người nhất thời không mở mắt ra được.

"Đao tốt!"Mộ Dung Duẫn Nhi nhẹ giọng nói.Tuy rằng chủy thủ này nhìn trông rất bình thường. Cả vật thể tối đen, nếu vứt trên mặt đất cũng sẽ khiến người khác tưởng nó chỉ như một cái dao găm bình thường, Mộ DungDuẫn Nhi vốn thành thạo các loại vũ khí nên biết rằng đây chính là bảo bối trong truyền thuyết, có thể chém sắt như chém bùn.

Cảm thấy Mộ Dung Duẫn Nhi cũng thích, Thượng Quan Vô Kỵ cũng có một loại cảm giác như tìm được tri kỷ. Rõ ràng là một nữ tử tay tay trói gà không chặt, nhưng là vẻ mặt chuyên chú khi cầm chủy thủ, lại làm cho trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ sinh ra một loại cảm giác khác thường.

"Tam tiểu thư thích là tốt rồi!"

"Thượng Quan công tử, nếu ta thắng, chủy thủ này thật sự thuộc về ta sao?" Mộ DungDuẫn Nhi xưa nay đều thích dùng chủy thủ, mang theo rất tiện, hơn nữa chủy thủ này là bảo vật khó gặp, khiến nàng cứ muốn cầm mãi không buông tay.

"Đương nhiên!"

"Được! Vì những lời này, bổn tiểu thư hôm nay sẽ liều mạng!" Mộ Dung Duẫn Nhi cầm chùy thủ, bày vẻ mặt yêu thích không muốn buông tay..Mặc dù ở trong mắt người ngoài, vật đặt cược của Lí Vân Khanh cùng Bạch gia huynh muội là phi thường mê người , nhưng mà trong mắt nàng, cái chủy thủ này mới chính là lễ vật nàng mong muốn.

"Tam tỷ tỷ, đồ mặt dày như ngươi cũng có tư cách sao!"

Mộ Dung Thanh Liên hảo võ, cũng coi trọng cái chủy thủ này.Nghĩ tới chủy thủ này ở trong tay Mộ DungDuẫn Nhi quả thực quá lãng phí, Mộ Dung Thanh Liên trực tiếp đem tiền cược đặt ở trên người Đoan Mộc Y Y. Nếu Đoan Mộc Y Y thắng, nàng có thể hướng nàng xin lấy cái chủy thủ này! "Ta cá là Đoan Mộc tiểu thư thắng!" Mộ Dung Tâm Liên cũng cược cho Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Tuấn lại càng không có gì để nói, hắn cho tới bây giờ đều xem thường Mộ DungDuẫn Nhi, huống chi Đoan Mộc Y Y là tuyệt sắc thiên hương, đương nhiên hắn muốn làm vui lòng người đẹp rồi.

Cuối cùng còn lại Đoan Mộc Hồng Trần, hết nhìn muội muội nhà mình lại nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, sau đó hướng Mộ DungDuẫn Nhi cười thật có lỗi, đem một khối ngọc bội đặt ở trước mặt Đoan Mộc Y Y,"Thực xin lỗi, tam tiểu thư."

"Không quan hệ." Huynh muội thì phải hỗ trợ giúp nhau mới được, Mộ Dung Duẫn Nhi vốn biết rằng mình cùng Đoan Mộc Hồng Trần không có giao tình thắm thiết gì đáng giá để hắn bỏ qua muội muội mà cược cho nàng thắng

Nhìn xuống dưới, số lượng vật đặt cược cho hai bên nhiều giống nhau, nhưng là bên Mộ Dung Thất Thất-vật đặt cược rõ ràng quý trọng hơn rất nhiều, khiến cho Đoan Mộc Y Y phi thường bất bình trong lòng. Quan hệ tứ đại thế gia bọn họ vốn không tồi , thế nhưng cả tam gia kia dường như hôm nay ăn nhầm dược, đều đặt cược cho Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến cho Đoan Mộc Y Y không thể không tức giận.

"Mộ Dung Duẫn Nhi, chính ngươi cược cho mình cái gì? Đây là hai chúng ta đánh cuộc, ngươi cũng phải xuất đồ mới được! Bất quá, nhìn ngươi nghèo rớt mồng tơi, chắc cũng chẳng lấy ra được bảo bối gì đáng giá."

Khẽ cắn môi, Đoan Mộc Y Y rút ra trên người một hạt ngọc trai nhỏ như trứng chim,"Nếu ngươi thắng , hạt châu này chính là của ngươi. Nếu ngươi thua –"

Đoan Mộc Y Y lạnh lùng liếc mắt về phía hồ nước, cười tà ác, chỉ chỉ ngón tay thon nhỏ về mặt hồ đang gợn sóng: "Ta muốn ngươi nhảy xuống hồ!"


Đoan Mộc Y Y không chịu buông tha, Mộ Dung Duẫn Nhi rốt cục nổi giận. Nàng đã dễ dàng tha thứ, hết mực nhân nhượng, nhưng nữ nhân này cứ muốn bức bách nàng như vậy, nàng cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua nữa.

"Được!" Mộ Dung Duẫn Nhi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, đặt trước mặt mọi người, bên trong có một viên ngọc tròn trắng noãn như tuyết, tràn ngập mùi thơm tao nhã,"Đây là Tuyết Phu Hoàn. Ta thua, đó là của ngươi. Nếu ta thắng, ngươi cũng nhảy vào trong hồ đi!"

"Tuyết Phu Hoàn?!" Nguyên bản nghĩ đến Mộ DungDuẫn Nhi không có bảo bối, không ngờ vừa ra tay lại là "Tuyết Phu Hoàn" của Liên công tử, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn nàng lập tức thay đổi.

Tuyết Phu Hoàn, thánh phẩm dưỡng mỹ nhan, do chính tay Quái y-Liên công tử tạo ra, theo truyền thuyết ăn vào một viên có thể duy trì thanh xuân vĩnh cửu, làm cho dung nhan người ăn vĩnh viễn không già. Nhưng vì sao Mộ Dung Duẫn Nhi lại có được cái này?

"Ngươi nói đây chính là Tuyết Phu Hoàn sao? Ai biết được ngươi có hay không lấy cái này này nọ đến cho có lệ......"

Đoan Mộc Y Y còn chưa nói xong, Bạch Mục Phi đã cầm lấy cái hộp, sau khi đánh giá cẩn thận một phen, Bạch Mục Phi rút ra kết luận,"Quả nhiên là Tuyết Phu Hoàn! Tam tiểu thư thật bạo tay!"

Bạch Mục Phi được mọi người công nhận "Độc mắt" rất lợi hại, ngay cả hắn cũng xác định đây là "Tuyết Phu Hoàn", những người khác tự nhiên cũng không có dị nghị gì nữa.

Mộ Dung Duẫn Nhi làm sao có thể có Tuyết Phu Hoàn? Chẳng lẽ nàng có quen Quái y-Liên công tử sao? Mộ Dung Tâm Liên như nuốt nhầm thuốc, vẻ mặt thập phần quái dị. Nàng muốn xem họ làm trò, xem Đoan Mộc Y Y nhục nhã Mộ Dung Duẫn Nhi, nhưng là hiện tại không biết vì sao, Mộ Dung Tâm Liên lại có chút lo lắng.

Mộ Dung Duẫn Nhi khiến cho Mộ Dung Tâm Liên đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nàng thật là Mộ Dung Duẫn Nhi điềm đạm đáng yêu lúc chiều kia sao?

Đoan Mộc Y Y nhìn chằm chằm "Tuyết phu hoàn" ánh mắt sáng thành một đường, nếu nàng có thể lấy được bảo bối này của Mộ Dung Duẫn Nhi nhất định phải hiến tặng cho bác họ- Đoan Mộc Tình. Không có nữ nhân nào không yêu thích mỹ mạo, huống chi là người đứng đầu hậu cung. Mộ Dung Tuyết Liên không phải ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mới được Hoàng Thượng chú ý, trở thành Hoàng quý phi sao!

Chờ nàng đem Tuyết Phu Hoàn trình lên, bác khẳng định sẽ mừng rỡ, nhất định ban cho nàng đồ này nọ, đến lúc đó nàng có thể nhờ bác về chuyện Long Trạch Cảnh Thiên. Tĩnh vương phi, vị trí này phải là của Đoan Mộc Y Y nàng! Nàng nhất định sẽ không thua bởi phế vật Mộ Dung Duẫn Nhi này!

"Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi không thể tập võ, ta sẽ không so tài võ với ngươi, như thế dù thắng cũng không vinh quang. Bổn tiểu thư hôm nay sẽ cùng ngươi so cầm kĩ! Còn muốn biên đạn biên xướng*!" (tạm hiểu là tự biên tự diễn)

Tuy rằng lời nói của Đoan Mộc Y Y hết sức "quang minh chính đại" , nhưng ai mà không biết, nàng am hiểu nhất chính là cầm kĩ, luận đánh đàn, liền ngay cả đệ nhất mỹ nữ trong kinh thành-Mộ Dung Tâm Liên trước mặt nàng cũng phải cam bái hạ phong. Hơn nữa Đoan Mộc Y Y có một giọng nói giống như chim hoàng oanh khiến lòng người rung động, như vậy, rõ ràng là nàng đang ức hiếp Mộ DungDuẫn Nhi.

"Đoan Mộc Y Y, loại tỷ thí này rất không công bằng ." Thượng Quan Vô Kỵ một lần nữa không nhịn được ý nghĩ muốn bảo hộ Mộ Dung Duẫn Nhi, hắn không quen nhìn bộ dáng ương ngạnh của Đoan Mộc Y Y rõ ràng Mộ DungDuẫn Nhi đâu có làm bất cứ điều gì, tại sao Đoan Mộc Y Y cứ phải làm khó nàng như vậy?!

"Thượng Quan Vô Kỵ, đây là ta cùng nàng đánh cược, không mượn ngươi xen vào! Mộ DungDuẫn Nhi, ngươi nếu thức thời, liền ngoan ngoãn nhận thua, chính mình nhảy vào trong hồ đi, không chừng còn có thể có anh hùng cứu mỹ nhân –" Đoan Mộc Y Y liếc mắt nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, trong ánh mắt loé lên vẻ châm chọc.

"Đoan Mộc tiểu thư, ta nghĩ lỗ tai của ngươi chắc chắn có vấn đề, ta khi nào thì nói chính mình thất bại ?" Khuôn mặt Mộ DungDuẫn Nhi nguyên bản nhu hòa bỗng trở nên lạnh lùng, Thượng Quan Vô Kỵ đã giúp nàng vài lần, nàng đã xem hắn như bằng hữu. Hiện tại Đoan Mộc Y Y ngay cả Thượng Quan Vô Kỵ cũng châm chọc không tha , điều này khiến cho Mộ DungDuẫn Nhi không khỏi tức giận.

"Đừng có nói móc châm chọc ta, không bằng ngồi ngẫm lại làm cách nào mới thắng được ta. Nếu hôm nay Đoan Mộc tiểu thư bại bởi phế vật này, chỉ sợ ngươi sẽ phải lánh mặt mãi trong nhà –" Mộ Dung Duẫn Nhi hừ nhẹ một tiếng, bày ra ánh mắt tao nhã, một đường đem khí thế của Đoan Mộc Y Y hạ xuống.

"Ngươi!" Đoan Mộc Y Y bị Mộ Dung Duẫn Nhi chọc đến nghẹn nói không ra lời,"Mộ DungDuẫn Nhi ngươi đừng mạnh miệng! Người đâu, lấy đàn cổ của ta đến!"

Nhạc khí của Đoan Mộc Y Y là một cây đàn cổ, nổi danh là "Bích lãng cầm", xem ra vị tiểu thư này là sớm đã có chuẩn bị . Tuy nhiên, Mộ Dung Duẫn Nhi không chút nào để ý, chỉ sai người tìm một cây đàn tứ đến, thử thử âm sắc.

Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi ôm đàn tứ trong lòng, Đoan Mộc Y Y cười nhạt, đàn tứ cùng lắm chỉ là nhạc khí được nghệ nhân dân gian thường dùng, quý tộc tiểu thư toàn học đàn tranh, đàn cổ tao nhã, đâu có ai dùng thứ đó để biểu diễn đâu. Liếc mắt một cái, Đoan Mộc Y Y liền cảm thấy mình thắng chắc.

Bất quá, dù như thế nào, Đoan Mộc Y Y vẫn cẩn thận từng chi tiết một. Nàng biết chính mình hôm nay không thể thua, tỷ thí chuyện này ắt phải biết người biết ta mới được, cho nên lùi lại một bên, để cho Mộ Dung Duẫn Nhi diễn tấu trước.

"Ngươi xác định?" Phát giác tính toán trong lòng Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Duẫn Nhi rất khinh thường, ôm đàn tứ đi vào đình biên, ngồi ở cự thạch*, ngón tay ngọc ngà hạ xuống cầm huyền, một khúc [ Tiếu hồng trần ] chậm rãi phát ra.

"Hồng trần thật buồn cười

Tình yêu thật nhàm chán

Tự cao tự đại thế lại tốt

Cuộc đời còn dang dở

Tâm lại chẳng nhiễu loạn

Thầm nghĩ xin đổi nửa đời trong tiêu dao

Khi tỉnh cười với người

Trong mộng lại quên mất

Thán ngày qua quá mau

Kiếp sau khó liệu

Yêu hận xóa bỏ

Say rồi ca

Ta chỉ nguyện vui vẻ đến già –"

"Gió lạnh không nghĩ trốn

Hoa xinh không nghĩ muốn

Mặc đời ta phiêu diêu

Giữa trời rộng tâm ta thật nhỏ bé

Không hỏi nhân quả có bao nhiêu

Mình ta say

Hôm nay khóc,hôm sau cười

Không cầu ai hiểu rõ lòng ta

Mình ta kiêu ngạo

Ca một khúc, múa một điệu

Đêm dài trôi qua, hừng đông rực sáng

Hạnh phúc chẳng cần kiếm tìm –"

Ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt Mộ Dung Duẫn Nhi tản ra luồng sáng dịu nhẹ mang theo sự tự tin hấp dẫn ánh mắt mọi người, nụ cười tươi như hoa của nàng cũng ngập trong tự tin, bộ dáng tốt đẹp như vậy, khiến nhóm người vốn xem nhẹ dung mạo bình thường của nàng lại chẳng thể "Gièm pha".

"Mình ta kiêu ngạo –" Lí Vân Khanh híp mắt nhìn Mộ DungDuẫn Nhi, nơi nào đó dưới đáy lòng bị tiếng ca của nàng đả động . Nguyên lai đây mới chính là nàng sao? Kiêu ngạo như vậy, tự tin như vậy, thích ý* như vậy...... Nguyên lai thứ nàng muốn là những điều đó sao — (*thanh thản dễ chịu)

Ngoài Lí Vân Khanh ra, ánh mắt Thượng Quan Vô Kỵ cũng chặt chẽ khóa trên người ở Mộ Dung Duẫn Nhi.

Thật sự, nàng cũng không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng nàng lại là người quyến rũ* nhất! (*gốc: mê người, ý a là chị khiến người ta mê đắm ak )

Một nụ cười, một cái nhăn mày, phong hoa tuyệt đại, Thượng Quan Vô Kỵ chưa từng phát hiện nữ tử nào có thể có tấm lòng hòa nhã và hào sảng như vậy, khiến người ta nhịn không được muốn đuổi theo! Chỉ tiếc...... nữ tử tốt đẹp như vậy đã có hôn ước, rất nhanh phải gả cho người ta. Nghĩ như vậy, ánh mắt Thượng Quan Vô Kỵ tự nhiên ảm đạm đi.

Tất cả mọi đều bị Mộ Dung Duẫn Nhi người đang tiêu sái đàn hát trên cự thạch hấp dẫn, không ai chú ý tới nơi góc tối, ẩn dấu đôi con ngươi thâm thúy, đã đem Mộ Dung Duẫn Nhi khóa lại, nhận định nàng là con mồi của mình. Bảo bối đã tìm kiếm nhiều năm, thế nhưng lại xuất hiện ở Mộ Dung phủ, làm cho đôi mắt tràn đầy lưu quang trở nên mê huyễn.

Tại sao lại có thể như vậy?!

Đoan Mộc Y Y bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, nàng tiêu sái như vậy, phiêu dật như vậy, căn bản chính mình chẳng thể bắt chước theo . Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Đoan Mộc Y Y cầm lấy tay áo, ánh mắt liếc nhìn đến biểu tình của mọi người chung quanh, nàng chỉ biết Mộ DungDuẫn Nhi đã thắng, còn chưa có tỷ thí, nàng đã thua hoàn toàn .

Sau một khúc, Mộ Dung Duẫn Nhi nhẹ nhàng thở một cái, cúi đầu cười khanh khách nhìn mọi người,"Thế nào, coi như lọt tai đi!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro