Chương 58 : Ta Yêu Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s : Chương này có cảnh H nhẹ các bạn nên cân nhắc trước khi đọc.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng cười thanh thúy của Mộ Dung Duẫn Nhi vang lên như tiếng chuông bạc kêu.


Mỹ nhân cười, nghiêng nước nghiêng thành ( nguyên văn là khuynh quốc khuynh thành ), những hắc y nhân chung quay nhìn nữ tử rực rỡ trước mặt, đáy lòng cũng không nhịn được mà hâm mộ phúc khí của chủ tử. Vẫn còn đang lo lắng cho Lâm Thế Huân vì chuyện này mà bị xấu hổ một thời gian, không nghĩ tới nụ cười này của chủ mẫu lại khiến cho trời đất thất sắc ( ý ám chỉ nụ cười che mất luôn cả trời đất)

"Khanh khanh ——", khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thế Huân có chút nóng lòng, thái độ của Mộ Dung Duẫn Nhi, thật sự và vượt qua dự liệu của hắn. Đang lúc Lâm Thế Huân còn không có xác định được là Mộ Dung Duẫn Nhi có tức giận hay không thì đối phương đã như con mèo nhỏ, nhào vào trong ngực Lâm Thế Huân.

"Chàng để ý ta như vậy, ta thật hạnh phúc!"

Mộ Dung Duẫn Nhi áp vào trong ngực Lâm Thế Huân, ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn, "Thật đấy! Chàng quan tâm ta như vậy, ta rất rất cảm động!"

Câu nói này khiến cho những người đang chờ đợi lo lắng cho Lâm Thế Huân có thể thoái mái tinh thần rồi.

"Bộp!" Có người vỗ tay, cũng nhiều người vỗ tay theo, thấy vui mừng vì Lâm Thế Huân đã tìm được một người thông tình đạt lý như vậy.

Những hắc y nhân này, mới vừa rồi bị Mộ Dung Duẫn Nhi đánh cho hoa rơi nước chảy, trên mặt cũng có điểm vui vẻ hơn, dĩ nhiên bọn họ hi vọng chủ tử của mình vui vẻ hạnh phúc hơn, có thể tìm được tri kỷ như vậy, còn chủ mẫu lại lợi hại như vậy, đây là chuyện tất cả mọi người chờ mong.

"Khanh khanh, nàng không trách ta?"

"Đồ ngốc!" Vì để cho người này an tâm, ở trước mặt mọi người Mộ Dung Duẫn Nhi, nhón chân, ôm lấy cổ Lâm Thế Huân, hôn lên môi hắn một nụ hôn nóng bỏng.

"Chủ mẫu uy vũ!"

Một cảnh tượng nóng bỏng như vậy, khiến cho các huynh đệ kia đều kêu gào ầm ĩ.

"Ha ha——" nụ hôn này, khiến cho nội tâm của Lâm Thế Huân ổn định lại. Nữ nhân này là của hắn, hắn cảm nhận được! "Khanh khanh, ta yêu nàng!" Lâm Thế Huân cúi đầu, hôn lên môi Mộ Dung Duẫn Nhi.

"A —— "

Khó có khi được chứng kiến hình ảnh đặc sắc như vậy, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đỏ trắng trước mặt, mội đôi tình lữ, họ hôn nhau đến trời đất rung chuyển, dường như trời đất này chỉ có mình bọn họ....

Hôn đến khi cả hai không thở được,Lâm Thế Huân rời môi, ôm Mộ Dung Duẫn Nhi vào ngực rồi rời đi.

"Tiểu thư—–" Tố Nguyệt vừa định đuổi theo, bị Nạp Lan Tín ngăn lại, "Vương gia cùng Vương phi có chuyện cần làm. Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ. Hiện tại điểm mấu chốt là tra chuyện làm sao người của Vô Cực Cung lại cấu kết cùng triều đình, chuyện Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai, còn cần giải quyết. Đoán là trong thời điểm tới, chủ tử không có thời gian quản việc này...."

Nghe Nạp Lan Tín nói như vậy, mặt Tố Nguyệt đỏ lên. Xem tình huống vừa rồi, tiểu thư cùng cô gia hẳn là đi hưởng thế giới của hai người. Tô Mi lúc này cũng đỏ mặt, ngược lại Phương Đồng cười "ha ha", "Xem ra chúng ta sớm đi chuẩn bị, trước đem những tạp chủng kia giải quyết, rồi chuẩn bị nghenh đón tiểu chủ tử!"

"Khụ khụ —— "

Nạp Lan Tín cảm thấy lời mình nói đủ hàm súc rồi, không nghĩ tới vị lão nhân gia Phương Đồng này, lại còn trực tiếp như thế, vợ chồng người ta đi thân mật, lão nhân gia đã nghĩ luôn đến đời sau.

Nghĩ lại hôm nay bắt Phương Đồng, Nạp Lan Tín liền bước lên phía trước tạ tội, "Phương lão tiền bối, vãn bối hôm nay thất lễ, thỉnh tiền bối thứ lỗi.!"

"Ha ha!" Phương Đồng cười, khoát tay áo. Trước hắn cũng có hiểu lầm với Lâm Thế Huân, sau khi Tô Mi cùng Tố Nguyệt mới biết rõ, mới đem chuyện này suy nghĩ rõ ràng. CHứng kiến Lâm Thế Huân yêu thương Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, Phương Đồng đương nhiên là cao hứng.

"Mỗi nơi đều có người tài, tiểu tử, không tệ lắm ! Công phu rất tốt ! Hôm nay chúng ta như Đại thủy trôi miếu Long Vương [1], người một nhà là người một nhà mà. Giờ mâu thuẫn đã hóa giải, thì không có gì!" Lúc nói chuyện, tay Phương Đồng vỗ vỗ lên bờ vai Nạp Lan Tín, như khẳng định với hắn.

[1] nghĩa là là người bên mình nhưng không có quen biết nên phát sinh hiểu lầm.

Phương Đồng nói như vậy, Nạp Lan Tín càng cảm thấy người Ma vực rất có ý tứ, điển hình là người trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.

Tuy Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi không ở đây, nhưng Nạp Lan Tìn cùng Phương Đồng đều nhất trí ý kiến đối phó với Vô Cực Cung.

"Phương lão tiền bối, ngài xem, lần này là lỗi của chúng tôi, không bằng, chuyện Vô Cực Cung để cho bên vãn bối làm, coi như là bồi tội với vương phi, cũng là cho Ma Vực một câu trả lời thỏa đáng."

Nghe ý kiến của Nạp Lan Tín, Phương Đồng nhẹ gật đầu, "Vốn đây là chuyện do tiểu thư quyết định, giờ Nạp Lan công tử nói như vậy, vậy cứ dựa theo ý của các ngươi mà làm. Lão nhân ta cũng đã sớm nhìn Vô Cực Cung không vừa mắt, trực tiếp diệt gọn là tốt nhất ! Để sau này không khiến cô gia cùng tiểu thư phiền lòng!"

Lời nói của Phương Đồng cũng chính là ý của Nạp Lan Tín. Tuy không biết vì cái gì Vô Cực Cung lại tìm Quang Hoa công tử gây phiền toái, lại còn kéo cả cấm quân vào được, như vậy không thể thoái khỏi có quan hệ với triều đình.

Vô Cực Cung vẫn luôn là tay sai của Thái tử Hoàn Nhan Hồng, nói không chừng chuyện này có quan hệ cùng Thái tử. Dù sao, bất chấp tất cả, tiêu diệt bọn hắn rồi nói sau.

Hắn đã sớm nhìn Hoàn Nhan Hồng không vừa mắt, không có chuyện gì cũng tìm Vương gia gây phiền toái, lần này, còn đốt Tuyệt Sắc phường cùng Thông Bảo trai của Vương phi.Có cái gọi là có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục! Đắc tội Vương gia là chuyện nhỏ, làm hại hắn lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Vương phi là chuyện lớn. Nạp Lan Tín bên kia đang tìm cách tiêu diệt Vô Cực Cung như thế nào, mặt khác bên trong lầu các yên tĩnh, Lâm Thế Huân nâng cằm Mộ Dung Duẫn Nhi, thâm tình nhìn tiểu nữ nhân trước mắt này.

"Khanh khanh, nàng dấu giếm khiến ta thật khổ —– " thở dài một tiếng, Lâm Thế Huân đem tất cả ghen tuông những ngày qua, toàn bộ đã được hóa giải, chỉ còn lại yêu thương nồng nàn cùng cả nén giận nữa.

"Ta không phải cố ý, chàng không phải cũng có gạt ta sao...."

Không đợi Lâm Thế Huân nói, Mộ Dung Duẫn Nhi bắt lấy tay Lâm Thế Huân, xoay người nằm trên người Lâm Thế Huân, "Huân ——" học bộ dáng Lâm Thế Huân, ngón tay Mộ Dung Duẫn Nhi nâng cằm Lâm Thế Huân, đầu ngón tay chạm nhẹ vào râu ria của hắn, trong mắt có ý cười, mang theo vẻ mị hoặc.

"Không phải Huân còn có chuyện gạt ta chứ...Chàng luôn miệng nói ta không đúng, vì sao chàng không hỏi thẳng ta cho rõ ràng? Ta gạt chàng, vậy vì sao chàng không thẳng thắng đối với ta?"

Vấn đề của Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến cho Lâm Thế Huân cười bất đắc dĩ, mới vừa rồi còn nghĩ Mộ Dung Duẫn Nhi sẽ không truy cứu chuyện phát sinh hôm nay, ở trước mặt mọi người, chủ động hôn hắn, là cho hắn mặt mũi, Lâm Thế Huân còn tưởng rằng sự tình hôm nay sẽ theo nụ hôn thâm tình này, tan thành mây khói.

Không nghĩ tới cao minh của Mộ Dung Duẫn Nhi là ở chỗ này, nàng là chờ về nhà rồi mới hỏi tội tính sổ. Tiểu nữ nhân này, thật hiểu được tâm tư sĩ diện của nam nhân....

"Huân, rốt cuộc chàng là ai? Ta nhìn bộ dáng này của chàng, cũng không đơn giản chỉ là một Nam Lân vương!"

Mộ Dung Duẫn Nhi vừa nói chuyện, đầu ngón tay vòng quanh trên cằm của Lâm Thế Huân, bàn tay nhỏ bé của nàng như có ma lực, chạm vào làn da của hắn, mang đến cho hắn một cảm giác tê dại, từ trên xuống dưới, cuối cùng là toàn thân.

Nữ nhân này, chẳng lẽ nàng không biết mình đang làm cái gì sao? Lâm Thế Huân nuốt nước bọt. tay của nàng, như là lửa, đốt cháy hắn, khiến lòng của hắn, thân thể của hắn, đều muốn động.

Lâm Thế Huân một phát bắt được bàn tay không an phận của Mộ Dung Duẫn Nhi, đôi mắt dưới ánh nến sáng ngời, "Đừng trả khảo nữa, ta sẽ nói hết!". Hắn ngồi dậy, kéo Mộ Dung Duẫn Nhi lại gần, "Khanh khanh, lại nói, duyên phận của chúng ta thật sâu. Ta là môn chủ Phật sinh môn – Ngô Ngạo Thiên!"

Lâm Thế Huân nói về chuyện năm năm trước phát độc, thời điểm đó gặp được Ma Tôn, nghe nói cha nuôi muốn đem mình gả cho Lâm Thế Huân, Mộ Dung Duẫn Nhi cười ôm eo Lâm Thế Huân, " Nói như vậy, duyên phận của chúng ta là đã được quyết định từ lâu! Cha mẹ muốn đem ta gả cho chàng, cha nuôi cũng nhìn trúng chàng, hiện tại ngay cả ta là người trong cuộc, cũng bị chàng mê hoặc, thật sự là tam định nhân duyên!" ( ý hiểu là cả 3 lần định duyên chị đều gặp phải anh :"> )

Mộ Dung Duẫn Nhi nói lời này, khiến cho Lâm Thế Huân nghe xong cao hứng, tam định nhân duyên? Cái này nói không sai! Duyên phận của bọn họ từ lâu đã buộc chặt với nhau như vậy, nói vậy cái tiểu nữ nhân này nhất định là của hắn.

"Nói đi, chuyện hôm nay chàng làm sao đền bù tổn thất cho ta ?"

Mộ Dung Duẫn Nhi hai tay ôm ngực, làm vẻ tức giận nhìn Lâm Thế Huân, " Chúng ta mâu thuẫn nội bộ, để cho người khác chế giễu còn bị đám khốn kiếp Vô Cực Cung lợi dụng chui vào chỗ trống, hủy tâm huyết của ta, chàng nói làm sao để bồi thường cho ta đi!"

Mộ Dung Duẫn Nhi mở miệng một tiếng "bồi thường", khiến cho Lâm Thế Huân nghĩ đến chuyện Vô Cực Cung tham dự vào chuyện này, bình thường hắn mắt nhắm mắt mở, lần này Vô Cực Cung lại muốn động vào nữ nhân của hắn. Chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ !

"Người đâu?" Lâm Thế Huân búng tay, một hắc y nhân xuất hiện trước mặt hai người, "Chủ tử!" Hắc y nhân quỳ một gối xuống, toàn thân từ trên xuống dưới, đều lộ vẻ tôn kính đối với Lâm Thế Huân.

"Diệt Vô Cực Cung."

"Vâng!" Hắc y nhân vừa mới chuẩn bị đi, bị Mộ Dung Duẫn Nhi gọi lại, "Mang người của ta theo, kêu Tố Nguyệt, nói với nàng một tiếng, Vô Cực Cung hủy đồ của ta, cho dù tróc hết da bọn hắn, cũng phải đem tổn thất của ta hoàn lại."

Hắc y nhân không nhúc nhích, chỉ là nhìn Lâm Thế Huân. Lâm Thế Huân là chủ tử của hắn, chuyện này chủ tử gật đầu mới được.

"Đi đi! Để Nạp Lan Tín làm việc này đi , đem lời vương phi nói đi truyền đạt! Nói cho Nạp Lan Tín, chuyện này xử lý tốt chút coi như lấy công chuộc tội!"

Nạp Lan Tín nghe xong hắc y nhân truyền ý tứ của Lâm Thế Huân, cảm thấy thật hết chỗ nói rồi. Đây là lòng dạ hiểm độc của chủ tử ! Mình làm sai, đắc tội lão bà, hiện tại để cho hắn "lấy công chuộc tội" rồi bỏ chạy lấy người a ! Muốn vương phi vui vẻ, cũng không cần lấy hắn khai đao chứ! ( bắt người khác chịu tội thay)

Nạp Lan Tín khóc không ra nước mắt, đây là mệnh lệnh của Lâm Thế Huân, chỉ có thể hoàn thành.

Lâm Thế Huân lúc này làm gì để ý Nạp Lan Tín nghĩ gì, hắn mở miệng gọi một tiếng "Khanh khanh", khiến Mộ Dung Duẫn Nhi vui vẻ.

Đều nói nữ nhân là thích dụ dỗ, Lâm Thế Huân thừa nhận chuyện này là hắn không đúng thật. Nếu như có thể sớm nghe Nạp Lan Tín nói, cùng Mộ Dung Duẫn Nhi thẳng thắn thành khẩn, hiểu lầm kia cũng sẽ không giữ lại lâu như vậy, hắn cũng không cần mất đi lý trí, ăn dấm chua lâu như vậy.

"Khanh khanh, nàng xem, nàng đánh cũng đánh rồi, đá cũng đá rồi, ngực ta lúc này vẫn còn đau lắm! Không tin nàng sờ thử coi!"Lâm Thế Huân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Duẫn Nhi đặt lên ngực mình, "Hôm nay ta mới biết được, bình thường khanh khanh ôn nhu với mọi người là giả vờ, thì ra thời điểm khanh khanh nổi bão lại mãnh liệt như vậy..."

Vừa nghe Lâm Thế Huân nói như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi mới nhớ tới, lúc trước thẹn quá hoá giận, chẳng những cho hắn một bạt tai, còn hung hăng đạp cho Lâm Thế Huân một cước.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi! Ta không biết là chàng ! Chàng không làm sao chứ? Có đau không? Cho ta xem một chút!" Mộ Dung Duẫn Nhi không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp cởi quần áo trước ngực Lâm Thế Huân, quả nhiên, trên vùng da trắng như bạch ngọc có một dấu chân đỏ sẫm.

Thấy cái dấu chân này , là dấu giày, mặt Mộ Dung Duẫn Nhi đỏ lên. Nàng đã quên cái cú đá chân của mình có bao nhiêu lợi hại, đặc biệt lúc ấy Lâm Thế Huân đã bỏ phòng bị xuống, cái đá này chắc chắn làm hắn đau lắm.

Có dấu chân mày hồng vẫn còn trên vùng da trắng như ngọc của Lâm Thế Huân phụ trợ, nhìn rất trướng mắt, như đang lên án hành động dã man của Mộ Dung Duẫn Nhi. Vốn là Mộ Dung Duẫn Nhi còn đang đúng tình hợp lý, hiện tại nhìn thành quả của mình, bất mãn lập tức giảm xuống.

"Ai kêu chàng đè thấp giọng nói,làm ta không nghe ra giọng nói của chàng. Ta nhìn thấy chàng một thân bạch y, bộ dạng cố chấp lại cũng đang tức giận. Cộng thêm chàng động tay động chân, ta tưởng rằng gặp phải sắc lang ..." Càng nói đến phần sau, giọng Mộ Dung Duẫn Nhi càng nhỏ, nàng chuyển mình ( chuyển động thân mình ), muốn tìm dược bôi vết thương cho Lâm Thế Huân , tiêu trừ sưng đỏ. Sờ soạng nửa ngày, Mộ Dung Duẫn Nhi mới nhớ tới vừa rồi thay quần áo, những thuốc dán kia đều không mang. Nhìn ngực Lâm Thế Huân đỏ đỏ, Mộ Dung Duẫn Nhi càng đỏ mặt.

"Nếu không, chúng ta trở về đi! Thuốc của ta để ở trong vương phủ. Ta cam đoan với chàng , chỉ cần bôi dược của ta, nửa ngày có thể hết sưng, một ngày sẽ không đau nữa!"

Mộ Dung Duẫn Nhi muốn đứng dậy, lại bị Lâm Thế Huân vây hãm trong ngực, "Đừng nhúc nhích!" sắc mặt Lâm Thế Huân trở nên hồng hơn , thời điểm tiểu nữ nhân này xem xét "Thương thế " của hắn , Lâm Thế Huân có một loại xúc động trước nay chưa có, chỉ muốn bổ nhào vào Mộ Dung Duẫn Nhi, phán xét ngay tại chỗ.

Nữ nhân này chẳng lẽ không biết, nàng lúc này chỉ như con cừa non , đối với con sói đói là hắn , chính là mỹ vị! Nàng tự nhiên cởi y phục của hắn, nàng rốt cuộc hiểu hay không, đối với nam nhân mà nói, không thể nghi ngờ gì đây là một thứ cực kỳ hấp dẫn?

"Huân? Làm sao vậy?" thấy mắt phượng của Lâm Thế Huân  có chút rực lên, tay của Mộ Dung Duẫn Nhi quơ quơ trước mắt hắn, "Làm sao vậy? Có phải là rất đau? Thực xin lỗi! Ta thật sự không biết đó là chàng..."

Trong mắt Mộ Dung Duẫn Nhi đều là đau lòng, Lâm Thế Huân lại 'Không thuận theo mà buông tha', "Khanh khanh thật ác độc ! Rõ ràng chính là muốn mưu sát chồng! Nàng khẳng định trong lòng có người khác, cho nên muốn lấy tính mạng của ta, cùng người khác bỏ trốn —— "

"Không có!" thấy Lâm Thế Huân nói như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức lắc đầu, "Ta thật không phải là cố ý! Ta không nhận ra chàng! Ta không thích người khác trừ chàng đụng vào ta, cho nên một đá kia mới đạp mạnh như vậy!"

Nghe được câu "Không thích người khác đụng" kia , giữa lông mày Lâm Thế Huân lập tức tràn đầy vui vẻ. Thì ra là thế! Nàng nghĩ mình là thuộc quyền sở hữu của hắn, cho nên mới như vậy, đây là đang giữ gìn cho hắn !

Nhưng mà, mặc dù trong nội tâm cảm động, Lâm Thế Huân lại không tính "Buông tha" Mộ Dung Duẫn Nhi. Thật vất vả mới bắt được cơ hội, có thể ăn hết con cừu nhỏ, mỹ thực đưa đến bên miệng, bảo hắn như thế nào mà buông tha!

Nghĩ như vậy, Lâm Thế Huân nhăn mày, ôm ngực, bộ dáng giả bộ như rất thống khổ, bắt đầu rên rỉ, "Vừa rồi không nói, ta còn không biết là, hiện ở chỗ này của ta thật sự đau quá! Khanh khanh, ngực đau quá, nàng nói đi có phải là ta sắp chết?"

"Sẽ không!" Lâm Thế Huân nói như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi nói liền vội vươn tay đặt lên trên cổ tay Lâm Thế Huân bắt mạch cho hắn. Kiểm tra thấy không có gì khác thường, Mộ Dung Duẫn Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn nói chuyện, giọng nói u oán của Lâm Thế Huân lại truyền tới, "Nhưng mà, ngực đau quá làm sao bây giờ? Nếu không, nàng thổi vù vù cho ta, thổi vù vù thì sẽ không đau nữa —— "

Thổi "vù vù ——" Mộ Dung Duẫn Nhi sững sờ, đạo lý này là nghe nói ở đâu , bị thương thổi "vù vù" thì tốt rồi?

Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi nghi hoặc, Lâm Thế Huân làm bộ đau đến nhe răng trợn mắt, "Khanh khanh, thật sự đau quá!"

"Được được , ta thổi cho chàng!" khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Dung Duẫn Nhi, tiến sát đến ngực Lâm Thế Huân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, thổi ra một ngụm nhiệt khí ấm áp. Dòng khí ấm áp này, quanh quẩn thật tại ngực Lâm Thế Huân, còn chưa tiêu tán, tiếp theo một dòng nước ấm chảy qua..

Một loại cảm giác điện giật, theo ngực Lâm Thế Huân lan tràn.

Mộ Dung Duẫn Nhi vùi đầu, tại ngực Lâm Thế Huân thở, nhìn bộ dáng Mộ Dung Duẫn Nhi chăm chú, Lâm Thế Huân đột nhiên có một loại cảm giác chịu tội. Hắn cảm giác mình giống như là sói lớn lừa gạt con cừu nhỏ, chính là, cái con cừu nhỏ này tươi mới như vậy, 'ngon' như vậy thật khiến thật muốn nhanh chóng được thưởng thức, làm sao bây giờ?

"Khanh khanh ——" Lâm Thế Huân không còn giữ được lý trí, giọng của hắn của trở nên khàn khàn, cổ họng khô khốc, có chút run rẩy.

"Ừ?" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu, một đôi mắt như nước, có chút lo lắng. Một cước này đá vào ngực Lâm Thế Huân, nhưng lại làm Mộ Dung Duẫn Nhi đau lòng, thân thể Lâm Thế Huân vốn không tốt lắm, một cước này quá nặng!

"Khanh khanh, nếu như, nàng hôn ta một cái, có lẽ sẽ không đau nữa."

Nói lời này xong, Lâm Thế Huân hận không thể tát cho mình hai cái. Vô sỉ! Quá vô sỉ! Cứ như vậy lại dụ dỗ con cừu nhỏ! Đây không phải phạm tội sao? Hắn khi nào thì cũng trở nên lưu manh như vậy? Quả thực có chút không từ thủ đoạn nào rồi.

Mộ Dung Duẫn Nhi đang đau lòng cho Lâm Thế Huân nên cũng không có phát giác được sự khác thường của Lâm Thế Huân, ngược lại thật sự đem môi đưa tới, hôn lên vết sưng đỏ trên ngực của hắn.

Lâm Thế Huân nhắm mắt lại. Cái này, hắn biết mình sai rồi! Hắn lại không biết, đối với hắn mà nói được Mộ Dung Duẫn Nhi hôn, hoàn toàn là một loại tra tấn trí mạng!

Cô gái này, chẳng lẽ không hoài nghi hắn dụng ý khác sao? Môi nàng mềm mại, dán tại ngực hắn, chậm dãi di động tại chỗ bị thương, không thể nghi ngờ là đang khảo nghiệm hắn, tra tấn hắn! Vừa rồi chỉ là cảm giác tê dại, lúc này, thân thể Lâm Thế Huân đã nhịn không được khẽ run lên. Chết tiệt! Sớm biết như vậy, hắn sẽ không lừa dối con cừu nhỏ, hiện tại kẻ khổ sở nhất lại là hắn...

"Huân, chàng làm sao vậy! ?"

Sự khác thường của Lâm Thế Huân, Mộ Dung Duẫn Nhi rất nhanh liền phát hiện, "Tại sao lại như vậy?" Mộ Dung Duẫn Nhi đưa tay khoát lên Lâm Thế Huân, "Không được, chúng ta hồi Vương phủ! Nhất định là ta đánh chàng bị thương!"

Người ta nói quan tâm quá sẽ bị loạn, y thuật của Mộ Dung Duẫn Nhi cao minh như vậy, vốn có thể nhìn ra chuyện gì, chính là trong lòng nàng hiện tại tràn đầy đau lòng, liền coi nhẹ ánh đỏ trong mắt Lâm Thế Huân.

"Người đâu?" Mộ Dung Duẫn Nhi đứng lên, lại bị Lâm Thế Huân một phát bắt được, đem nàng đặt dưới thân.

"Huân..."

Không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi kêu ra tiếng, đã có người xuất hiện ở cửa ra , "Chủ tử, có gì phân phó?"

"Đi xuống!" Lâm Thế Huân rống lên một tiếng, khiến người ở phía ngoài sững sờ, lập tức lui ra.

"Khanh khanh ——" Lâm Thế Huân chăm chú nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Duẫn Nhi, ánh mắt của nàng thật đẹp, giống như bầu trời đầy sao, lúc trước, chính là đôi mắt này, khiến hắn thần hồn điên đảo, khiến cho hắn hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.

"Khanh khanh, nói lời ban ngày, còn tính hay không?"

Lâm Thế Huân hai tay chống thân thể, tóc dài rủ xuống trên người Mộ Dung Duẫn Nhi, trong mắt có chút vội vàng, đang chờ đợi Mộ Dung Duẫn Nhi trả lời.

"Ban ngày nói cái gì?" Mộ Dung Duẫn Nhi không nhớ rõ là đã nói gì nên hỏi lại.

Thấy tiểu nữ nhân đến lúc này rồi còn mơ hồ, Lâm Thế Huân cười khổ, cúi người hôn mạnh lên môi Mộ Dung Duẫn Nhi, lưỡi của hắn, cạy mở môi của nàng, tùy ý cướp đoạt hương thơm của nàng, phảng phất muốn thông qua cái nghi thức thần thánh này, làm cho nàng răng môi nàng đầy hương vị của hắn.

Không giống ngày thường nhu hòa, hôm nay Lâm Thế Huân, như một con sói hoang đói khát , điên cuồng, nhiệt tình.

"Ban ngày, nàng nói sẽ bồi thường cho ta... Khanh khanh, ta muốn hỏi nàng, lời này là thật sự sao..." Hồi lâu, Lâm Thế Huân rời môi Mộ Dung Duẫn Nhi, chóp mũi chạm nhẹ chóp mũi nàng, cách một ngón tay, đôi mắt yên lặng nhìn mắt Mộ Dung Duẫn Nhi."Có thể sao?" Lâm Thế Huân nói trắng ra như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi liền hiểu . Lập tức, máu đều dồn lên đại não Mộ Dung Duẫn Nhi, mặt của nàng nóng lên như phát số , trong mắt cũng một mảnh ngượng ngùng.

Thì ra, hắn nghĩ như vậy... Vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, lòng Mộ Dung Duẫn Nhi như chú nai nhỏ bồi hồi khi lạc giữa rừng rậm rộng lớn..

"Khanh khanh, có thể chứ? Ta muốn nàng ! Muốn đến nỗi ... sắp điên rồi! Khanh khanh..." Lâm Thế Huân không che dấu chút khao khát nào của chính mình đối với Mộ Dung Duẫn Nhi. Trong khoảng thời gian này, khiến hắn buồn bực.

Lâm Thế Huân muốn làm quân tử, chính là hắn đánh giá quá cao định lực của mình! Nữ nhân mình yêu thích nằm ngay bên cạnh, ở trong ngực, ngày ngày gặp gỡ, hàng đêm ôm nhau, ngửi mùi táo ngọt ngào trên người nàng , cảm thụ nhiệt độ trên người nàng truyền đến, nếu hắn vẫn không động, thì hắn không phải là nam nhân bình thường..

Trong phòng, rất yên tĩnh. Mộ Dung Duẫn Nhi có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập, "Thình thịch thình thịch —— "

Nhìn Lâm Thế Huân ở khoảng cách gần như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi có thể nhìn thấy rõ ràng trên lông mi dày kia là ánh mắt thâm thúy , có chút run rẩy, hiển nhiên, hiện tại nàng có thể cảm nhận được là Lâm Thế Huân đang cố kìm nén bản thân..

Mộ Dung Duẫn Nhi \ không nói chuyện , Lâm Thế Huân hai tay chống thân mình, duy trì tư thế như vậy, hai người nhìn nhau. Tuy vẻ mặt không biểu hiện gì, nhưng mà trong lòng Lâm Thế Huân, lại đang sợ hãi. Sợ Mộ Dung Duẫn Nhi cự tuyệt! Hắn tuy không đảm đương nổi quân tử, cũng không muốn làm tiểu nhân, không muốn dùng sức mạnh cưỡng ép.

Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân, mà không phải bị bắt buộc.

"Khanh khanh, nếu như nàng chưa có chuẩn bị cho tốt, thật sự, ta có thể đợi!" trong giọng nói của Lâm Thế Huân có sự đè nén, tuy rất nhẹ, lại làm cho Mộ Dung Duẫn Nhi nhạy cảm bắt được. Người nam nhân này a... trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi  một hồi cảm động, vươn tay ôm lấy cổ Lâm Thế Huân.

"Huân, ta nguyện ý."

Một tiếng "Ta nguyện ý"này khiến cho Lâm Thế Huân ngừng thở hồi lâu, hắn không thể tin vào tai của mình, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Ta nguyện ý ——" Mộ Dung Duẫn Nhi ôm lấy cổ Lâm Thế Huân, khiến cho hắn nhích lại gần mình, chủ động hôn lên cái trán của Lâm Thế Huân."Ta nguyện ý..."

Lâm Thế Huân vừa mới mở miệng nói hai chữ "Khanh khanh" môi hắn đã được bao phủ kín.

Lúc này, tay Lâm Thế Huân đã có chút run rẩy. Hắn có chút không tin vào tai mình! Nàng nguyện ý! Nàng yêu hắn ! Nàng sẽ trở thành người của hắn!

Trước nay trong nội tâm Lâm Thế Huân chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc thỏa mãn như vậy, khanh khanh của hắn , cuối cùng cũng muốn trở thành người của hắn.

"Huân..." hôn nhau kịch liệt, gò má Mộ Dung Duẫn Nhi đỏ thẫm như máu, "Cái kia... Ta không, ta không biết làm như thế nào."

Nói xong lời này, Mộ Dung Duẫn Nhi ngượng ngùng rủ mắt xuống, không dám nhìn mặt Lâm Thế Huân. Tuy nàng là nữ tử xuyên không, nhưng mà kiếp trước cũng không có trải qua chuyện tình yêu,mặc dù có biết một ít, cũng chỉ là lý luận suông. Tình yêu, đối với Mộ Dung Duẫn Nhi mà nói, hoàn toàn là một mảnh giấy trắng. ( Lời tác giả :Chúa ơi 1 Một bạn nữ quá thuần khiết.)

Bộ dạng ngượng ngùng của Mộ Dung Duẫn Nhi , khiến cho Lâm Thế Huân khẽ cười , nàng không hiểu, hắn làm sao biết. Hắn lần đầu tiên yêu đương, chính là cùng Mộ Dung Duẫn Nhi, lần đầu tiên yêu, cũng cùng nàng. Chuyện này nàng không biết, hắn cũng chỉ là nghe nói, cũng là một tờ giấy trắng thuần khiết. ( Lời tác giả: Ôi chúa ơi ! Cả bạn nam thuần khiết này nữa)

"Khanh khanh, ta cũng không biết."

Vừa dứt lời, mặt của Lâm Thế Huân cũng đỏ au. Theo lý thuyết, vào tuổi của hắn đã sớm thê thiếp thành đàn, con cái cả sảnh đường. Nếu để cho người khác biết, đại danh Nam Lân vương Lâm Thế Huân là một nam nhân thanh thuần , dù ai biết cũng đều cười đến rụng răng.

Lâm Thế Huân thật vất vả cố lấy dũng khí thẳng thắn với mình, Mộ Dung Duẫn Nhi sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Thế Huân.

"Sao nào, nàng một thanh khiết hoàn mỹ , ta thì không thể thủ thân như ngọc sao!"

Nhìn ra trong mắt Mộ Dung Duẫn Nhi thoáng một cái "Không thể tưởng tượng nổi", Lâm Thế Huân cắn lên môi Mộ Dung Duẫn Nhi một cái, "Ta là một mực chờ đợi nàng, tiểu tân nương của ta!"

"Này, thì bắt đầu như thế nào——?" lời này vừa hỏi ra, Mộ Dung Duẫn Nhi suýt chút nữa cắn đầu lưỡi. Nàng thật sự là quá ngu xuẩn! Sao lại hỏi vấn đề rõ ràng như vậy?

"Ha ha..."

Nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi xấu hổ, Lâm Thế Huân hôn lên vành tai Mộ Dung Duẫn Nhi, "Khanh khanh, không bằng, trước nghe theo lời gọi của trái tim đi!"

"Khanh khanh, nàng biết không, trước khi ta biết nàng, ta cho rằng thế giới này chỉ là hai màu trắng đen, ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được người ta yêu, sẽ không có được tình yêu. Cho đến khi, ta gặp được nàng. Bảo bối của ta —— "

Môi Lâm Thế Huân đụng nhẹ vào vành tai Mộ Dung Duẫn Nhi, thở ra hơi ấm, quanh quẩn tại tai Mộ Dung Duẫn Nhi, ấm áp, như một dòng nước ấm, bao vây lấy lỗ ta của Mộ Dung Duẫn Nhi, kích thích thính lực của nàng, cùng xúc giác tinh tế của nàng.

"Nàng khiến cho cuộc sống của ta trở nên tràn đầy màu sắc rực rỡ, nàngkhiến cho ta hiểu được trên đời này chuyện tình yêu ngọt ngào cỡ nào, nàng khiến ta mê luyến nàng thật sâu!"

Hôn dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân hôn tới cái cằm khéo léo của nàng. Loại cảm giác tê tê này , đi theo môi Lâm Thế Huân, mà tay Lâm Thế Huân, cũng nắm chặt ở vòng eo Mộ Dung Duẫn Nhi, làm cho nàng càng thêm gần sát chính mình.

Sợ Mộ Dung Duẫn Nhi không chịu nổi trọng lượng của chính mình , cánh tay Lâm Thế Huân nới lỏng vòng eo của Mộ Dung Duẫn Nhi, ngón tay chậm rãi chải vuốt mái tóc đen của nàng. Mà đôi mắt ẩn sóng tình kia, vẫn không có rời mặt Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Nàng thật đẹp!" Giọng nói của Lâm Thế Huân như có ma lực, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi dần dần buông ngượng ngùng xuống, cũng không khẩn trương nữa, chỉ là ánh mắt si mê dây dưa cùng ánh mắt thâm tình của hắn, trong mắt chỉ có một mình hắn.

"Có biết không, lần Thượng Quan Vô Kị mang nàng đi, ta rất lo lắng!" Lâm Thế Huân cởi bỏ nơ con bướm trên quần áo Mộ Dung Duẫn Nhi, một tầng lại một tầng, giống như tháo kén, cẩn thận và tỉ mỉ, như sợ sự thô bạo của mình hủy đi cái không khí yên tĩnh tốt đẹp này.

"Ta không xác định, nàng có thể đi theo ta hay không , nhưng ta vẫn kiên trì đuổi theo. Nói thật, ta cảm thấy được lần đó, là ta anh minh thần vũ ( sáng suốt ) nhất. Khanh khanh, nàng biết không lúc trên đường tìm nàng, ta lo lắng bao nhiêu ! Ta sợ nàng sẽ đi cùng hắn! Trong lòng ta tự nói, nếu như nàng cùng đi với Thượng Quan Vô Kị , ta muốn thể hiện là mình rộng lượng, ta muốn ủng hộ hai người, hơn nữa sẽ cho hai người một kết quả tốt..."

Nói chuyện một lúc, quần áo Mộ Dung Duẫn Nhi đã bị cởi ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, dưới ánh đèn, dấu thủ cung sa đỏ như máu , lẳng lặng nằm ở trên cánh tay Mộ Dung Duẫn Nhi, phảng phất như đang chờ người đến tháo xuống.

Mà thời điểm nhìn đến tiểu y phục màu trắng trên người Mộ Dung Duẫn Nhi hoàn toàn khác với cái yếm, tay Lâm Thế Huân sững sờ ở chỗ này, đầu óc ngưng lại một lúc, muốn nói gì cũng không nhớ rõ chỉ là nhìn chằm chằm vào tiểu y phục này.

Tiểu y phụ này không giống cái yếm, thứ nhất là màu sắc, nó có màu trắng, thứ hai là hình thù của nó rất quái dị. Hai sợi dây lưng tinh tế quấn trên vai, phía dưới, là hai mảnh vải cỡ bàn tay.

"Khanh khanh, đây là cái gì?" Lâm Thế Huân lôi kéo mảnh vải, Mộ Dung Duẫn Nhi mặt đỏ lên."Đây là nội y ta làm, gọi áo ngực*."

"Điềm xấu*? Vì cái gì không gọi điềm lành?" (*áo ngực phát âm giống với điềm xấu*)

"Ha ha ——" thấy Lâm Thế Huân như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi nở nụ cười. Nàng đã quên, ở thời đại này đây là áo ngực đầu tiên. Vốn là muốn làm ra đặt bán ở Tuyệt sắc phường, nhưng mà không có thời gian, cho nên làm cho mình trước. Không nghĩ tới lần đầu tiên mặc, đã bị Lâm Thế Huân thấy.

Nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi bởi vì cười, mà bả vai tuyết trắng run run, hô hấp của Lâm Thế Huân trở nên trầm trọng.

"Khanh khanh!"

Lâm Thế Huân đột nhiên dừng lại, không dám động. Nàng cứ như vậy, hoàn mỹ nằm ở đệm chăn màu đỏ ,làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, dáng người tinh tế, cộng thêm ánh mắt động lòng người, khiến cho Lâm Thế Huân có chút hít thở không thông, lại không biết nên như thế nào mới tốt.

Lâm Thế Huân "Câu nệ"như vậy, khiến Mộ Dung Duẫn Nhi cười, đứng dậy, tay cởi vạt áo của Lâm Thế Huân.

Dù ở thời đại nào quần áo nam nhân đều cởi xuống rất đơn giản. Giống như quần áo Lâm Thế Huân, hoa lệ tinh sảo, nhưng chỉ có mấy cái dây lưng.

"Huân, thân hình của chàng, cùng người của chàng đều mê người." Nhìn lên vai rộng eo gầy của nam tử trước mặt, trong mắt Mộ Dung Duẫn Nhi hiện lên một mảnh si mê. Cơ bụng như vậy, đường cong như vậy, với gương mặt yêu nghiệt như vậy, nếu tới hiện đại tuyệt đối là một người mẫu nổi tiếng thế giới.

Học theo Lâm Thế Huân như vừa rồi, Mộ Dung Duẫn Nhi đưa tay lên vai Lâm Thế Huân, ngồi ở trên người hắn, cùng đối mặt với hắn.

"Ta..."Lâm Thế Huân có chút khẩn trương, vừa rồi hắn rất có dũng khí, chính là lúc này, gặp một đạo phòng tuyến cuối cùng, trông thấy quần áo kỳ quái như vậy, Lâm Thế Huân có chút khiếp đảm, không biết ra tay như thế nào.

"Ta dạy cho chàng!"

Mộ Dung Duẫn Nhi đem tóc dài vấn lên, xoay người đưa lưng về phía Lâm Thế Huân, lúc này, hắn mới nhìn đến cái bí mật sau lưng. Dùng tay nhẹ nhàng cởi bỏ phong ấn cuối cùng này,thân hình tiểu mỹ nhân đầy đủ cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Lâm Thế Huân.

"Huân——" Mộ Dung Duẫn Nhi tràn đầy sắc xuân, tóc dài rủ xuống ở bên trái, khẽ nghiêng mặt, nhìn Lâm Thế Huân.

Mái tóc dài, giống như một kiện quần áo, khiến nàng trông tao nhã, hư hư thật thật, lộ ra một chút, khiến cho yết hầu của Lâm Thế Huân khô khốc, không thở nổi, khiến cho mỗi một lần hô hấp đều thật là khó.

"Ta đẹp lắm sao?"

Mộ Dung Duẫn Nhi xuống giường, cởi bỏ tất chân, giẫm trên mặt đất. Toàn thân cao thấp, chỉ có một dải tóc đen làm quần áo, dáng người uyển chuyển, tóc đen như ẩn như hiện, đều chứng mình cô gái này rất xinh đẹp..

Đẹp, thật đẹp, khiến cho Lâm Thế Huân không dám đụng vào, sợ mình là kẻ phàm tục, làm ô uế nữ tử xinh đẹp trước mắt.

Vốn tình cảm nên mãnh liệt, lúc này lại xuất hiện một tầng ánh sáng thuần khiết. trong mắt Lâm Thế Huân không mơ màng, chỉ là lẳng lặng nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, phảng phất như nàng là nữ thần từ trên trời giáng xuống, chỉ có thể tôn sùng.

Đợi đã lâu, Mộ Dung Duẫn Nhi không đợi Lâm Thế Huân chủ động. Ai... Nàng trong lòng thở dài, vì cái gì nam nhân cổ đại như Lâm Thế Huân này, so với thân sĩ hiện đại còn muốn thân sĩ hơn! Xem ra chỉ có thể nàng lấy sắc dụ!

Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi tiến lên, một tay đẩy ngã Lâm Thế Huân.

"Khanh khanh..." Lâm Thế Huân cả kinh, ngực lại cảm giác được một sự mềm mại.

Mộ Dung Duẫn Nhi giống như trẻ mới sinh một bên mút vào, một bên như nhắc nhở "Bú sữa mẹ, bú sữa mẹ —— " ( âm thanh mút chùn chụt thì ta không dám viết mà nó đúng là như thế =-= mong các bạn thứ lỗi cho chứ trong cv nó là bẹp bẹp nghe ghê sao ý )

Cái này,Lâm Thế Huân đỏ mặt. Mộ Dung Duẫn Nhi ghé vào bộ ngực hắn, bộ dạng kia thật giống trẻ sơ sinh, cộng thêm hành động của nàng, cùng lời nói trong miệng nàng thật giống như con nít..

Chỉ một lát, Lâm Thế Huân chợt nhận ra cái gì đó của mình dựng lên. Nụ hôn của nàng, khiến tất cả lo lắng , tất cả ràng buộc, tất cả cẩn thận cùng không yên lòng đều bị quét sạch, chỉ còn lại nồng đậm yêu thương đối với nàng.

Loại cảm giác tê dại, tại trên người hắn lan tràn, khiến cho mỗi mạch máu của hắn từng bắt đầu căng lên, hơn nữa rục rịch, khiến cho một tiểu nam sinh thanh thuần như hắn bắt đầu biến thành sói dữ.

Sau cố gắng trong chốc lát , đối phương vẫn là "Thờ ơ", khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi có một loại cảm giác thất bại, vùi đầu tại bên tai Lâm Thế Huân, giọng nói của Mộ Dung Duẫn Nhi bắt đầu nức nở."Huân, chàng thật sự yêu ta sao? Vì cái gì ta không cảm giác là chàng yêu ta?"

Mỹ nhân rơi lệ, khiến cho Lâm Thế Huân sợ hãi, vội vàng ôm nàng, lại không nghĩ hiện tại thân thể Mộ Dung Duẫn Nhi không một mảnh vải, tay của hắn, va chạm da thịt trơn bóng của nàng, ngón tay lại nhịn không được run rẩy lên, hơn nữa còn thích hưởng thụ cảm giác như vậy.

"Khanh khanh, ta yêu nàng! Trong lòng của ta chỉ có nàng! Hiện tại như vậy, tương lai cũng như thế!"

Vậy chàng vì cái gì không quan tâm ta ?" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu, trong mắt phượng xinh đẹp, nước mắt như sắp rơi ra, lại bị Mộ Dung Duẫn Nhi cố nén ép trở về.

Mộ Dung Duẫn Nhi rơi lệ, đập tan những băn khoăn trong lòng của Lâm Thế Huân..

Hắn là đang làm gì đây ? Hắn lại làm cho nàng rơi lệ!

"Thực xin lỗi, khanh khanh, thực xin lỗi!" Lâm Thế Huân hôn mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, đau lòng trên nỗi ưu thương của nàng, "Khanh khanh, là nàng quá mức xinh đẹp, khiến cho ta không dám... đoạt lấy nàng! Khanh khanh, tha thứ cho ta..."

Thời điểm Lâm Thế Huân hôn Mộ Dung Duẫn Nhi, hai người sát lại gần nhau Da thịt va chạm, loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có quét qua lồng ngực Lâm Thế Huân, khiến cho hắn không cách nào tự kềm chế.

"A ——" Lâm Thế Huân gầm nhẹ một tiếng, đẩy ngã Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Khanh khanh! Ta yêu nàng!"Lâm Thế Huân nhìn chằm chằm Mộ Dung Duẫn Nhi, thật tình mà nói, hắn không phải chính nhân quân tử, cái cảm giác kia , hắn chỉ cần nàng, chỉ yêu nàng! Hắn không phải thần tiên, hắn chỉ là phàm nhân. Cho dù nàng là tiên tử hạ phàm, hắn đã yêu, hắn cũng cũng muốn giữ nàng lại bên mình!

"Ta yêu nàng!"

Lâm Thế Huân nói ra lời yêu với người mình yêu, hôn lên môi Mộ Dung Duẫn Nhi.

Nụ hôn này, là đủ , là tràn đầy nhiệt tình cùng thỏa mãn, khiến cho nội tâm hai người lại gần hơn, hợp lại với nhau. Nước mắt của nàng, mở lòng hắn, nụ hôn của hắn, hóa giải phong ấn của nàng.

Một nụ hôn sâu, tay của hắn, dọc theo đường cong xinh đẹp của nàng, lần đầu tiên thăm dò những kỳ quan của phái nữ. Tuy lúc ban đầu, tay của hắn có chút run rẩy, nhưng theo nụ hôn hai người càng ngày càng kịch liệt, cái chút ít rụt rè kia cũng bị mất đi, chỉ muốn nắm chặt nàng, biến nàng trở thành người của hắn.

Đầu ngón tay Lâm Thế Huân đặt trên bụng, bởi vì tập võ, có một lớp chai mỏng. Cái chai này, cũng không thô ráp, lại dẫn tới những xúc cảm mãnh liệt của Mộ Dung Duẫn Nhi. Lúc này, đổi lại là nàng run nhè nhẹ, giống như đóa hoa trong gió, nhu nhược lại lộ ra kiên cường.

Hai người, hôn đến trời đất quay cuồng, Lâm Thế Huân hôn, dọc theo cằm của nàng, đi xuống cái cổ cao xinh đẹp kiêu ngạo của nàng, nhẹ nhàng mà mút cổ họng của nàng.

"Huân ——" tiếng Mộ Dung Duẫn Nhi vang lên, mềm mại, mang theo một chút khàn khàn, không giống với giọng nói thanh thúy bình thường của nàng, lúc này lại càng mê người.

Cảm giác như nằm trên lửa nóng, toàn thân Mộ Dung Duẫn Nhi đều nóng rực lên, ánh mắt cũng bởi vì da thịt gần nhau, mà nhiễm một tầng sắc đỏ.

"Ta ở đây." Lâm Thế Huân ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, "Khanh khanh, ta yêu nàng!"

"Ta cũng yêu chàng!" Mộ Dung Duẫn Nhi có chút muốn khóc, nhưng lại là khóc vì hạnh phúc. Nghĩa phụ nói, nghe theo trái tim, có lẽ là như thế này !

Yêu thương nồng nàng dâng cao, hô hấp Lâm Thế Huân trở nên trầm thấp, giọng nói của của hắn đột nhiên trở nên có chút lo lắng , "Khanh khanh, ta có thể sao? Thật sự có thể sao?"

Biết rõ thời khắc sẽ đến, Mộ Dung Duẫn Nhi đỏ mặt, nhẹ gật đầu. Tay lại bám trên vai Lâm Thế Huân, nghe nói lần đầu rất đau, nàng chưa từng trải qua, không biết sẽ như thế nào.

Nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi khẩn trương, Lâm Thế Huân xúc động, một lần nữa hôn môi Mộ Dung Duẫn Nhi, mở miệng nói "Ta yêu nàng!"

Có lẽ trên đời này không có nam nhân nào ôn nhu hơn so với nam nhân trước mặt này! Trong nội tâm Mộ Dung Duẫn Nhi dâng lên cảm giác cảm động, chủ động đáp lại nụ hôn của Lâm Thế Huân. Mà sự chủ động của nàng là nguồn cổ vũ lớn nhất cho Lâm Thế Huân. Thầm cảm ơn , đối với cô gái trong ngực, Lâm Thế Huân hôn sâu Mộ Dung Duẫn Nhi, ngón tay cùng nàng đan vào nhau...

"Đau!" Mộ Dung Duẫn Nhi nhẹ giọng kêu, cắn môi, nước mắt trong suốt chảy ra. Quả nhiên, đây không phải là việc dùng ít sức lực ——

Nghe được trong giọng Mộ Dung Duẫn Nhi  có chút nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc nức nở, Lâm Thế Huân bất động, nhẫn nại, khiến cho chóp mũi cùng trên trán hắn có một tầng mồ hồi. Từng giọt, từng giọt nhỏ dần biến thành to như hạt đậu..

"Khanh khanh, nàng thấy đau, vậy cắn ta đi!" Lâm Thế Huân vươn tay của mình, đặt ở trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi. Mộ Dung Duẫn Nhi đau, hắn cũng không chịu nổi, loại cảm giác chưa từng có này bao vây lấy hắn, khiến cho hắn sa vào trong đó, đau mà cũng có một cảm giác sung sướng khó tả.

Thật sự là một tra tấn hạnh phúc, khó có thể diễn tả thành lời.

Lâm Thế Huân như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi không chút khách khí, cắn lấy bả vai Lâm Thế Huân, trong miệng toàn mùi máu tươi, dường như nàng mất đi cảm giác đau đớn, đợi thân thể giảm bớt đau đớn, Mộ Dung Duẫn Nhi mới nới lỏng mở miệng nói, "Huân, yêu ta!"

Một tiếng "Yêu ta '' này, như mở ra rào cản, hiện lên một mảnh ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Vừa giống như là quân lệnh. Mà Lâm Thế Huân được đạo quân lệnh này đem hai người bay lên chín tầng mây ——

"Khanh khanh, ta yêu nàng!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro