Chương 87 : Không Thành Kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nguyện ý" Di Sa trả lời như thế khiến cho Hạ Chinh khẽ giật mình, sau đó lại nở nụ cười lạnh:

"Nói nghe thật nhẹ nhàng đấy. Nhưng trẫm không bao giờ coi trọng mấy ý của các ngươi. Trẫm cũng không muốn nghe những lời này của ngươi nữa. Trẫm cảm thấy trong đó toàn mùi vị âm mưu và tính toán, trẫm không muốn lại lãng phí thời gian với các ngươi, trẫm phải rời khỏi kinh thành"

"Hoàng thượng! Người không thể rời đi, người rời đi sẽ làm cho dân tâm rối loạn, đến lúc đó cho dù chúng ta có cơ hội chuyển bại thành thắng, thì cũng sẽ bởi vì sai sót này mà bỏ qua cơ hội tốt, dẫn đến thất bại"

Nhìn thấy Hạ Chinh như vậy, Quân Lan Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đứa cháu này là đứa mà nàng yêu thương nhất, nàng dùng mọi biện pháp để cho Hạ Chinh có được ngôi vị cửu ngũ chí tôn này; nhưng mà bây giờ chứng kiến Hạ Chinh như vậy, trong lòng Quân Lan Tâm không khỏi có chút dao động, không biết việc mình chọn Hạ Chinh cuối cùng là đúng hay sai.

"Hoàng tổ mẫu, người đã tín nhiệm Di Sa như vậy, trẫm sẽ cho hắn năm nghìn binh mã. Còn cái khác trẫm sẽ không đáp ứng!"

Hạ Chinh phất tay áo rời đi, bỏ lại Quân Lan tâm vẫn đang ngạc nhiên. Qua một lúc lâu, lúc này Quân Lan Tâm mới ý thức được bên cạnh có người ngoài, vẻ mặt cứng ngắc, có chút miễn cưỡng nói:

"Di Sa, thật có lỗi với ngươi, dạo này Hoàng thượng có chút buồn phiền cho nên mới nói ra những lời như vậy với ngươi. Hắn đối với Bồng Lai đảo cũng không có ý tứ gì khác, ngươi đừng để ở trong lòng."

Đối với Bồng Lai đảo, nơi kia chính là quê hương của mình. Quân Lan Tâm cảm thấy rất phức tạp, không hẳn là yêu mà cũng chẳng phải là hận. Thế nhưng bây giờ nàng vô cùng tỉnh táo, đến lúc này chỉ có Bồng Lai đảo mới có thể cứu Đông Lỗ quốc. Cho nên mặc dù nàng đã gả cho Đông Lỗ quốc, lại làm Hoàng thái hậu, lúc này trước mặt Di Sa vẫn nể mặt, xin lỗi hắn.

'Ta biết rõ , gặp được chuyện như vậy dù là ai cũng không thể bình tĩnh được. Chỉ là lời đề nghị của ta vừa rồim xin ngài cân nhắc kỹ lưỡng . Cách này trước mắt là cách duy nhất có thể dừng lại việc Lâm Thế Huân khởi quân."

Di Sa biết rõ tâm ý của Quân Lan Tâm, nhưng Hạ Chinh lại mới là người đứng đầu một nước. Hắn không muốn lao tâm khổ lực tới giúp đỡ một quốc gia yếu kém. So với an nguy của Đông lỗ quốc thì hắn lại càng muốn nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi, hắn chỉ cần một cái cớ để "lừa" lấy binh lực từ tay Quân Lan Tâm.

Theo ý muốn của Di Sa, Quân Lan Tâm cũng đồng ý hắn, ra lệnh tập hợp kị binh, nhưng so với chuyện này Quân Lan Tâm càng quan tâm hơn tới sự trợ giúp của Bồng Lai đảo đối với Đông Lỗ quốc.

Như lời Di Sa nói, Đông Lỗ quốc hiện nay tràn ngập nguy cơ, nếu như không thể ngăn lại  Lâm Thế Huân khởi binh, nói không chừng tương lai không xa, vinh hoa phú quý của nàng sẽ trở thành hư không, nàng từ vị trí Hoàng thái hậu cao cao tại thượng mà rơi xuống trở thành một tù nhân, thậm trí có thể bị xử tử.

Đến lúc này, sự trợ giúp của Bồng Lai đảo là quan trọng nhất. Di Sa là đại đệ tử Bồng Lai đảo, có lời nói của hắn, Bồng Lai đảo ắt sẽ ra mặt hỗ trợ, cho nên lúc này nếu như Di Sa có thể viết thư cứu trợ về thì Đông Lỗ quốc sẽ còn cứu được.

Hai người trong nội tâm đều tính toán chuyện riêng của mình, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Quân Lan Tâm mở miệng trước:

"Di Sa, Đông Lỗ quốc cùng Bồng Lai đảo đã giao hảo nhiều thế hệ, hôm nay Đông Lỗ quốc phải chính diện đối mặt với nguy hiểm mà trước giờ chưa từng có, chúng ta cần Bồng Lai đảo hỗ trợ. Đảo chủ đã cho ngươi quyền làm chủ Bồng Lai đảo, ngươi xem có thể sai một ít đệ tử Bồng Lai đảo đến giúp đỡ chúng ta. Ai gia hiện tại cũng chỉ có thể tìm ngươi hỗ trợ."

Lời này được Quận Lam Tâm nói ra cực kỳ uyển chuyển, Di Sa nghe xong đã hiểu ý tứ của Quân Lan Tâm. Muốn để cho Bồng Lai đảo ra mặt thu thập cái cục diện rối rắm này? Quân Lan Tâm đang nằm mơ!

Một đường tới đây, hắn không nhìn thấy di dân, không cảm nhận được khôngkhí chiến tranh. Dân chúng Đông Lỗ quốc cũng không có bởi vì Bắc Chu quốc xâm lấn mà trở nên thất kinh. Cái này đã nói nên một điều rất nghiên trọng là dân chúng Đông Lỗ quốc không có lòng yêu nước mãnh liệt.

Chuyện Mộ Dung Duẫn Nhi trấn an lòng dân, hắn đã nghe nói qua, không thể không nói Mộ Dung Duẫn Nhi là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, dùng quan niệm hiện đại dung nhập với thời đại này,có thể ổn định lòng dân, tránh phát ra bạo động, khiến cho dân chúng không hề muốn chiến đấu vì đế vương của họ, đây là điểm lợi hại của nàng.

Trong mắt Di Sa thấy, trạng thái hiện nay của Đông Lỗ quốc chính là biểu hiện cho sự chấm dứt của triều đại này.

Kỳ thật, nhu cầu của dân chúng rất đơn giản, họ chỉ cần bình an qua ngày, cuộc sống gia đình ổn định, có một địa phương để an cư lạc nghiệp, vợ con gia đình bình an sinh sống.

Mộ Dung Duẫn Nhi đã tạo ra cho dân chúng một môi trường sống như họ mong muốn, mà họ cũng rất thỏa mãn. Dưới tình huống không bị ức hiếp, muốn khích lệ dân chúng đi đối kháng với quân đội của Bắc Chu quả thực là nằm mơ. Ai có thể cho dân chúng ăn no, mặc ấm thì dân chúng sẽ ủng hộ người đó.

Một quốc gia đã mất đi lòng dân thì quốc gia đó nhất định sẽ diệt vong. Cho dù phái hết tất cả đệ tử Bồng Lai đảo đến đây trợ giúp cho Đông Lỗ quốc thì kết quả cũng vẫn như vậy.

Lúc này Quân Lan Tâm lại bảo hắn viết thư về Bồng Lai đảo xin trợ giúp. Biện pháp này đối với Đông Lỗ quốc không có bất kỳ ích lợi gì, hắn cũng không ngốc đến mức để cho đệ tử trên đảo đến Đông Lỗ quốc chịu chết. Nhưng bây giờ hắn cần gấp quân đội, hắn muốn dẫn binh đi Dân Châu, nên chỉ có thể giả vờ đáp ứng.

"Đông Lỗ quốc cùng Bồng Lai đảo là một nhà, hiện tại Đông Lỗ quốc gặp nạn, Bồng Lai đảo chúng ta cũng sẽ không đứng ngoài làm ngơ. Ta lập tức viết thư trở về sai đệ tử Bồng Lai đảo tới. Bây giờ đang là mùa hạ, trên biển là gió Đông Nam. Thời gian đi tới Đông Lỗ quốc cũng ngắn đi, xin thái hậu yên tâm."

Đã có lời hứa hẹn của Di Sa, tâm tình Quân Lan Tâm cũng tốt hơn nhiều. Chút bất an trong lòng bây giờ vì lời của Di Sa mà biến mất. Bông Lai đảo có thực lực rất mạnh. Nàng là người sinh ra ở bồng Lai đảo nên rõ nhất. Chỉ cần Bồng Lai đảo chịu ra mặt thì chỉ một Lâm Thế Huân có là gì.

Di Sa lập tức viết thư, cuối thư còn in lại con dấu của chính mình, cho Quân Lan Tâm xem tốt thư xong sau đó giao cho Hạ Tuyết.

"Hạ Tuyết, tìm được người liên lạc thì mau đưa thư trở về đảo."

Lúc nói chuyện Di Sa nháy mắt với Hạ Tuyết. Hạ Tuyết lập tức minh bạch ý tứ của công tử nhà mình, quay người, đi khỏi hoàng cung.

Nhìn Hạ tuyết đưa thư đi, nghĩ đến không bao lâu nữa người của Bồng Lai đảo sẽ đến, lúc đó sẽ đuổi Lâm Thế Huân về Bắc Chu, nàng vẫn như trước là Hoàng thái hậu Đông Lỗ quốc, như trước hưởng vinh hoa phú quý, thật tốt.

"Cảm ơn ngươi, Di Sa, đợi đại phá đại quân Bắc Chu quốc thì ngươi là đại công thần Đông Lô quốc, ai gia sẽ cảm tạ ngươi thật hậu. Đến lúc đó ngươi muốn cái gì, bất kể là vàng bạc hay là chức vị quan tước ai gia cũng thỏa mãn ngươi."

Cảm tạ như vậy, Quân Lan Tâm cũng ưng thuận trong lòng. Bất quá nàng đã quá xem trọng sức hấp dẫn của vật chất, còn Di Sa lại không thèm để ý, thậm trí cảm thấy những thứ ấy không đáng một xu. Lúc này thứ mà Di Sa muốn nhất đó chính là Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Thái hậu, ta làm như vậy cũng không phải muốn cầu cái gì, chỉ vì muốn kéo dài tình hữu nghị giữa Đông Lỗ quốc và Bồng Lai đảo. Việc của Đông Lỗ quốc cũng là việc của Bồng Lai đảo, ngài cũng là người của Bồng Lai đảo, cần gì phải khách khí như vậy."

Không thể không nói Di Sa là người có tài ăn nói, lời này nói ra làm cho mắt của Quân Lan Tâm mờ đi, thậm trí tràn đầy tình cảm ấm áp.

"Đúng, ngươi nói rất đúng! Đông Lỗ quốc và Bồng Lai đảo là người một nhà, hiện tại người nhà gặp nạn trợ giúp là điều đương nhiên."

"Nếu như Hoàng thái hậu tín nhiệm ta, có thể cho ta một đội binh mã. Ta muốn xuất binh vây đánh sau lưng Lâm Thế Huân, tập kích Dân Châu, đánh bọn hắn trở tay không kịp, lại để cho Lâm Thế Huân tự loạn trận pháp. Bắc Chu quốc ba hướng đều giáp địch, ba hướng đều hao tổn binh lực. Cho nên Lâm Thế Huân xâm nhập vào Đông Lỗ quốc càng sâu thì càng bất lợi với hắn. Đợi đệ tử Bồng Lai đảo đến, chúng ta sẽ vây quanh Lâm Thế Huân làm cho hắn một lần xuất binh liền mất mạng tại Đông Lỗ quốc. Đến lúc đó chẳng những Đông Lỗ quốc có thể chuyển bại thành thắng mà còn có thể thừa thắng xông lên làm cho Bắc Chu quốc nếm thử mùi vị thất bại."

Dưới sự miêu tả tốt đẹp của Di Sa, Quân Lan Tâm chìm trong viễn tưởng xinh đẹp: Lâm Thế Huân thất bại, Bắc Chu quốc lui binh, Đông Lỗ quốc toàn vẹn, nói không chừng có thể chiếm được Bắc Chu quốc.

Từ lúc ban đầu, Đông Lỗ quốc sở dĩ phát động chiến sự là có người đếnh Đông Lỗ quốc, vì Đông Lỗ, Tây kỳ và Nữ Chân bắc cầu, ba nước ước định đồng thời hướng Bắc Chu tiến quân, sau khi chuyện thành công thì chia đều Bắc Chu quốc.

Tuy nhiên chuyện sau đó không thành, nhưng bây giờ sau lưng Đông Lỗ quốc có Bồng Lai đảo hỗ trợ thì thắng lợi ngay trước mắt. Huống chi Di Sa nói rất đúng: Bắc Chu đang trong cảnh tây có Tây Kỳ, bắc có Nử Chân, chỉ cần có thể kéo dài thời gian cầm chân Lâm Thế Huân thì tỷ lệ thắng của Bắc Chu sẽ giảm mạnh. Như vậy Đông Lỗ quốc có thể chuyển bại thành thắng rồi.

"Di Sa, ngươi nói quá đúng! Chỉ là bây giờ chúng ta không có bao nhiêu nhân mã, nếu ngươi muốn nhiều hơn, chỉ sợ..."

Quân Lan Tâm ra vẻ khó xử, Di Sa làm sao không rõ ý nghĩ của nàng. Cái lão bà này không muốn phân quá nhiều binh mã cho hắn, muốn giữ lại người để bảo vệ an nguy hoàng cung, vạn nhất Di Sa có đi mà không có về thì đây cũng chẳng tổn hại binh mã lắm.

"Cứ dựa theo vừa rồi lời Hoàng thượng nói, năm nghìn binh mã là đủ. Quân quý tại tinh nhuệ không quý tại số lượng."

Di Sa ôn hòa cười, hắn cũng không muốn quá nhiều binh mã. Nhân mã nhiều liền trở thành mục tiêu lớn , động tĩnh cũng lớn, còn chưa tới Dân Châu sợ đã bị người ta biết. Hắn muốn tại thời điểm không người nào phát giác thì đuổi theo tới Dân Châu, đột nhiên tập kích Mộ Dung Duẫn Nhi, tin tưởng nàng sẽ rất kinh ngạc.

Di Sa như vậy "khéo hiểu lòng người" làm cho Quân Lan Tâm cũng không biết nói gì cho phải.

"Được. Ai gia đều đáp ứng ngươi."

Lúc Hạ Tuyết trở lại thì Quân Lan Tâm đã rời đi được một lát:

"Công tử, thuộc hạ đã làm xong việc."

"Ừ, làm tốt lắm."

Di Sa nhẹ giọng cười lạnh, hắn sẽ không dại dột bị người nắm mũi dắt đi. Chỉ cần năm nghìn nhân mã là hắn đã thấy đủ rồi. Yoona, chúng ta rất nhanh liền gặp lại.

Quân Lan Tâm thực hiện lời hứa của mình, mang năm nghìn binh mã giao cho Di Sa. Vào thời điển Di Sa ra đi, Quân Lan Tâm giả bộ luyến tiếc gạt lệ:

"Đường đi phía trước mịt mờ, Di Sa ngươi bảo trọng nha. Nếu thật sự không được hay là chờ người của Bông Lai đảo đến, ngươi đi như vậy ai gia thật là lo lắng."

"Đa tạ Thái hậu quan tâm. Ta nhất định sẽ giữ gìn."

Ra khỏi thành, Di Sa ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến Dân Châu. Hắn không thể cưỡi ngựa chỉ có thể ngồi ở trên xe ngựa. Xe ngựa sóc nảy cộng thêm vết thương lần trước quá nặng chưa có khỏi liền quay trở về Đông Lỗ, qua lại dày vò, thời tiết lại nóng bức. Lúc này lại nhanh muốn tới Dân Châu, chính vì vậy thân thể Di Sa không khỏe, xương cốt đau nhức.

"Ta không sao, tiếp tục cho quân tiến lên."

Tuy mỗi ngày đều chóng mặt một hồi, có khi hôn mê, nhưng tỉnh lại, câu đầu tiên Di Sa nói là luôn "đi tiếp đi". Từ khi ra khỏi kinh, Quân Lan Tâm cũng không gửi cho hắn quá nhiều tin tức tình báo mà toàn là Di Sa tự phái người đi. Mỗi lần tin tức về đều là Lâm Thế Huân đã đánh hạ thành trì. Trong lòng Di Sa lại càng thêm sốt ruột.

Cũng may, Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn còn ở Dân Châu. Tin báo về nói ở Dân Châu đóng quân không quá một nghìn, ít hơn hắn rất nhiều, khiến cho nội tâm Di Sa thả lỏng được chút chút. Nhất định phải ở thời điểm Lâm Thế Huân và Mộ Dung Duẫn Nhi tách nhau mà cướp nàng đi.

Nội thành Dân Châu. Từ lúc mang thai đến giờ cũng đã gần bốn tháng. Bởi vì thai nhi có mẫu tử cổ cho nên Mộ Dung Duẫn Nhi đặc biệt coi chừng. Bảo bảo trong bụng nàng tựa hồ rất thương yêu mẫu thân, rất biết nghe lời, ngoại trừ nôn nghén một thời gian ngắn thì cũng không có gì khác nghiêm trọng.

Bây giờ bụng Mộ Dung Duẫn Nhi đã dần rõ, quần áo trên người cũng rộng hơn, cả người tản ra mị lực nồng đậm. Tuy Lâm Thế Huân đáp ứng Mộ Dung Duẫn Nhi đến Bắc Chu, nhưng hắn chỉ cho phép nàng ở hậu phương, không cho nàng ra chiến trường.

Lâm Thế Huân mở miệng là nói chiến tranh là của nam nhân , nàng ở nhà trấn tọa hậu phương hắn mới an tâm. Một lời này trực tiếp giữ chân Mộ Dung Duẫn Nhi tại Dân Châu.

Mộ Dung Duẫn Nhi biết rõ nam nhân này đối với mình rất tốt, lần này dĩ nhiên nghe lời, chỉ ở Dân Châu thành phát huy năng lực, quyết định sách lược tác chiến ở hậu phương, cung cấp lương thảo lẫn binh sĩ, an bài thỏa đáng cho bách tính, giải quyết nỗi lo về sau cho Lâm Thế Huân, cũng khiến uy vọng của Lâm Thế Huân càng tăng cao.

"Tiểu thư, có thư của cô gia."

Tô Mi vừa vào cửa, mặt mang nét cười không giấu được giơ thư trong tay cho Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Cô gia thật là tri kỷ, mỗi hai ngày đều viết thư cho tiểu thư, thật làm cho người ta hâm mộ chết rồi."

"Haha A Khang cũng không có thư tới sao!" Thấy Tô Mi như vậy Mộ Dung Duẫn Nhi không nhịn được trêu trọc.

Hoàn Nhan Khang đi phương bắc, tuy nhiên Mộ Dung Duẫn Nhi muốn Tô Mi ở bên người Hoàn Nhan Khang, không muốn chia rẽ uyên ương. Nhưng vì Mộ Dung Duẫn Nhi đang mang thai, nên Tô Mi kiên trì đi theo tiểu thư không rời đi, cuồi cùng Mộ Dung Duẫn Nhi cũng chỉ có thể gật đầu cho Tô Mi theo mình.

Chỉ là phương bắc Bắc Chu cách Dân Châu khá xa, thư của Hoàn Nhan Khang cũng chỉ có thể gửi một tháng một thư, thế nhưng đối với Tô Mi mà nói, có thể nhận được thư của Hoàn Nhan Khang, biết rõ hắn bình an đã là niềm hạnh phúc lớn nhất.

Lâm Thế Huân để Nạp Lan Tín ở lại Dân châu, trong ba người chỉ có Tố Nguyệt cùng phu quân không có tách xa, bọn hắn được công nhận là cặp đôi hạnh phúc nhất. Tuy nhiên bây giờ tại Dân châu tiểu chủ tử chỉ có hơn năm tháng nữa là ra đời cho nên Tố Nguyệt dành hết thời gian để may quần áo cho bảo bảo. Thấy tiểu thư cùng Tô Mi nhận được thư tình, Tố Nguyệt ngồi cười bên cạnh tiếp tục thêu thùa.

Hai người xem xong thư còn đắm mình trong hạnh phúc. Nạp Lan Tín gõ cử đi đến:

"Vương phi, vừa lấy được tin tức từ mật thám, hiện tại đang có một toán quân nhỏ hướng về phía Dân Châu, người cầm đầu là Di Sa." 

"Di Sa? ! Hắn làm sao còn chưa có chết? !" Tô Mi vừa nghe tên Di Sa, đã hét lên, "Tên khốn kiếp này mạng đúng lớn, như vậy mà cũng không chết ! Tiểu thư, dân gian nói mèo có chín mạng, người nói hắn có phải là mèo yêu không?" "Ha ha ——" Mộ Dung Duẫn Nhi nở nụ cười, cẩn thận cất thư tình của Lâm Thế Huân vào một hộp gấm. Trong này đều là thư Lâm Thế Huân gởi tới, từ phong đầu tiên, Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn vô cùng trân trọng, có thể nói, cái hộp này bây giờ là bảo bối của nàng.

Đối với việc Di Sa xuất hiện, Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không cảm thấy bất ngờ. Người nam nhân này, bọn họ cùng nhau lớn lên, nàng hiểu hắn rất rõ. Hắn nếu chưa thành công thì sẽ không bỏ qua, lòng háo thắng mạnh, muốn đồ gì thì nhất định phải nhận được.

Chẳng qua là, Mộ Dung Duẫn Nhi không nghĩ tới Di Sa lại có mạng lớn đến vậy, bị thương nặng đến thế lại còn có thể còn sống sót, xem ra hiện tại hắn đến Dân Châu, cũng là vì mình.

"Bao nhiêu người? Lúc nào đến?"

"Ước chừng năm ngàn người, không biết là có tiếp viện hay không, đại khái ngày mai sẽ đến Dân châu. Vương phi, ngày hôm qua người của chúng ta áp tải lương thảo đi Đông thành, trong thành hiện tại chỉ có một trăm người, hiện tại Di Sa thế tới hung hãn, chúng ta nên đối phó như thế nào?"

Mặc dù Nạp Lan Tín đã cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn vô cùng gấp gáp. Di Sa lần này nhất định nhằm vào Mộ Dung Duẫn Nhi mà tới, nếu như Mộ Dung Duẫn Nhi có chút tổn hại, hắn phải ăn nói sao với Lâm Thế Huân.

Dân Châu, chẳng qua là thành nhỏ, nhân khẩu không nhiều lắm, toàn thành dân chúng không tới ba trăm hộ, nhiều lắm là một ngàn người. Cho dù tạm thời mang ra tất cả dân chúng để đấu cùng Di Sa thì chênh lệch cũng vẫn rất lớn, nếu muốn cứng đối cứng, căn bản không được.

"Tiểu thư, nếu không hãy buông tha cho Dân châu!" Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng rõ ràng tình huống hiện tại trong thành, coi như là phái người cứu trợ, cũng không nhất định có thể đúng hạn chạy tới. Mộ Dung Duẫn Nhi có thai, chịu đựng không được xóc nảy, vạn nhất Di Sa biến thái kia làm gì Mộ Dung Duẫn Nhi, vậy phải làm thế nào?

"Đừng có gấp, càng gấp chuyện càng xấu."

Mộ Dung Duẫn Nhi sai Tố Nguyệt lấy bản đồ, xem xét thật lâu, đôi mi đang nhíu lại của Mộ Dung Duẫn Nhi từ từ dãn ra.

"Nạp Lan Tín, ngươi cho người đi Đông thành cầu viện. Từ Đông thành tới đây cần hai ngày, chúng ta chỉ cần kéo dài với Di Sa một ngày là được rồi." Mộ Dung Duẫn Nhi nhỏ giọng dặn dò bên tai Nạp Lan Tín một phen, Nạp Lan Tín hiện lên ánh mắt kinh ngạc, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi một lúc lâu, mới gật đầu lui ra.

"Tiểu thư, ngươi sai Nạp Lan Tín đi làm cái gì a?"

Tô Mi thấy Mộ Dung Duẫn Nhi nói cùng Nạp Lan Tín những lời nói thần thần bí bí, không nhịn được tò mò hỏi Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Thiên cơ bất khả lộ!" Mộ Dung Duẫn Nhi khoát khoát tay, đứng lên, "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị, nghênh đón vị bằng hữu cũ kia."

Trong thành Dân Châu, cùng ngày thường giống nhau, bách tính cũng không có bởi vì thành nhỏ bị Bắc Chu chiếm lĩnh mà sợ hay khủng hoảng. Quân Bắc Chu nghiêm túc tuân theo luật, không hề quấy nhiễu dân, cho nên cuộc sống của bách tính so với lúc trước cũng không có thay đổi gì, bình thường như thường ngày.

"Tiểu thư, mới vừa rồi đã xác định, toàn thành chỉ có 728 miệng ăn, trong đó thanh tráng niên có chừng 316 , cộng thêm số quân đang đóng, chỉ có 416 người có thể nghênh chiến." Tố Nguyệt báo tin tức đã điều tra cho Mộ Dung Duẫn Nhi,biết được kết quả, Tố Nguyệt có chút hoảng hốt. Hơn bốn trăm người, như thế nào đối mặt năm ngàn người của Di Sa?

''Tiểu thư, nếu không chúng ta rút lui đi! Bây giờ còn có thời gian, vẫn đi kịp! Thành này toàn là người Đông Lỗ quốc, chưa chắc đã đồng tâm với chúng ta, vạn nhất trong thành ngoài thành cấu kết, sẽ phiền toái lớn. Hơn nữa, cho dù chúng ta bỏ rơi bọn họ, quân đội Đông Lỗ cũng sẽ không thương tổn tới dân chúng của mình. Tiểu thư, hay là lúc này chúng ta rời đi đi!"

Tố Nguyệt lo lắng, Mộ Dung Duẫn Nhi có thể hiểu, dù sao tình huống bây giờ đặc thù, theo góc độ bình thường mà suy nghĩ, nàng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất .

Nhưng là Dân châu là cửa ngõ của Bắc Chu cùng Đông Lỗ, là đầu mối then chốt, lương thảo từ Bắc Chu quốc qua đây mới phân phối đến chiến trường. Nếu như Dân châu bị Di Sa tiếp nhận, việc vận lương thảo sẽ phải đi vòng sang nơi khác, sẽ tốn rất nhiều thời gian, nếu chiến sĩ không có lương thảo, lòng quân không yên, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lực chiến đấu của Bắc Chu, cho nên vô luận như thế nào cũng phải giữ Dân Châu lại.

"Tố Nguyệt, ngươi không cần lo lắng như vậy! Ta là phụ nữ có thai, vốn không nên kinh sợ, ngươi còn như vậy sẽ làm ta sợ, ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của cục cưng trong bụng ta!" Mộ Dung Duẫn Nhi cười, ngắt lời Tố Nguyệt, "Tin tưởng tiểu thư ngươi, chuyện này, ta đã đã suy nghĩ kỹ, không cần lo lắng!"

"Đúng vậy, Tố Nguyệt, tiểu thư của chúng ta là nhân vật nào! Di Sa tới đây, chúng ta nhất định đem Di Sa đánh cho hoa rơi nước chảy!" So với Tố Nguyệt khẩn trương, Tô Mi ngược lại lạc quan nhiều, nghe được lời này Tố Nguyệt cũng thả lỏng một chút, "Tiểu thư, bất kể như thế nào, ta cùng Tô Mi cũng sẽ ở bên cạnh người!"

"Cám ơn các ngươi ——" nhìn hai người này, Mộ Dung Duẫn Nhi ôn nhu cười một tiếng, "Ta sẽ bình an, các ngươi cũng sẽ bình an, yên tâm đi!"

Tình báo quả nhiên không sai, buổi trưa ngày thứ hai, năm ngàn người Di Sa đã tiến tới gần Dân Châu thành.

Giữa trưa, mặt trời lên cao, mặt trời hun nóng mặt đất, kèm theo năm ngàn người , là một mảnh rộng lớn bụi đất, chỉ chờ năm ngàn người đi thật lâu, những con đường mới thở bình thường lại.

Di Sa ngồi ở trên xe ngựa, nhìn Dân Châu thành ở trước mắt , nhếch môi, trong lòng kích động một trận. Nơi này chính là Dân Châu, Yoona ở chỗ này!

"Công tử, thật kỳ quái!" Hạ Tuyết một tiếng "kỳ quái" , kép Di Sa từ trong trầm tư trở lại.

"Sao?"

"Công tử, người xem!"

Theo phương hướng của ngón tay Hạ Tuyết, Di Sa thấy được cửa lớn Dân Châu thành mở ra, trước cửa có mấy lão nhân quét sân. Trong thành, không có một chút tiếng vang, cũng không có thấy có người đi ra ngoài.

"Công tử, tại sao bọn họ có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ Mộ Dung Duẫn Nhi không có nhận được tin tức chúng ta tới sao? Cho dù không có nhận được tình báo, chúng ta tới đây gây nên động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ Mộ Dung Duẫn Nhi một chút cũng không phát hiện? Hay là trong này có ẩn?"

Hạ Tuyết lời còn chưa nói hết, một trận tiếng đàn truyền tới. Trên cổng thành, Mộ Dung Duẫn Nhi một thân tuyết trắng ngồi ở trước đàn cổ, ngón tay nhẹ vỗ về dây đàn, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi, vì nàng che nắng , chính là Tô Mi cùng Tố Nguyệt.

"Yoona!"

Nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi, tim Di Sa đập rộn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên nóc thành. Lúc trước thấy Mộ Dung Duẫn Nhi, nàng mặc một thân nam trang, mặc dù phong hoa tuyệt đại, nhưng cuối cùng không dối được mắt là nữ nhi giả dạng nhưng cũng rất quyến rũ đa tình.

Chẳng qua là mấy tháng không thấy, Mộ Dung Duẫn Nhi cùng lúc trước không hề cùng dạng, cả người tản mát ra khí chất thành thục của nữ nhân, làm cho người ta kìm lòng không đậu bị nàng hấp dẫn. Nàng tựa hồ cũng không có thấy hắn, chẳng qua là chìm đắm trong trong khúc đàn, ca khúc nàng đang đàn, thế mà lại là khúc "Yên hoa dịch lãnh".

Đây là khúc đàn mà hắn thích nhất, sau đó cài làm nhạc chuông điện thoại di động, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ! Nàng còn nhớ rõ! Di Sa nhất thời kích động lên.

"Đúng là một tiểu yêu tinh xinh đẹp!" Bên cạnh, một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, bình luận dung mạo Mộ Dung Duẫn Nhi , "Nghe nói nàng là Trấn quốc công chúa Bắc Chu quốc, không biết này tư vị của vị công chúa này trên giường sẽ như thế nào!"

"Đánh hạ Dân châu rồi, ngươi có thể thử một lần a!"

"Ha ha ha!" Nghe nam nhân nói thế một nhóm người cười to , Di Sa nhướng mày, vung tay, một cái hoa mai tiêu cắm vào cổ họng nam nhân kia, ra tay cực nhanh, để cho người bên cạnh không thể nào phát hiện. Nam nhân kêu một tiếng, thẳng tắp ngã xuống , chết ngay tại chỗ.

Di Sa xuất thủ, khiến cho mới vừa rồi những người thảo luận dung mạo Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức ngậm miệng, "Ê, ngươi tại sao giết hắn rồi!" Đông Lỗ quốc đại tướng Điền Chí Tân thấy Di Sa giết thủ hạ của chính mình, lập tức chìm mặt xuống .

"Nếu ai bất kính với Mộ Dung Duẫn Nhi, hay nói những lời như vừa rồi, đừng trách ta không khách khí!"

Bọn họ vũ nhục Yoona, Di Sa không thể tiếp nhận . Hắn xem nàng là trân bảo, những nam nhân này lại còn nói như vậy, vấy bẩn nàng, thật là đáng chết.

Lúc này, trên người Di Sa phát ra lạnh lẻo, khiến cho Điền Chí Tân khẽ rùng mình một cái.

Mặc dù chung đụng với Di Sa không bao lâu, nhưng người này có tính nói được là làm được , Điền Chí Tân rất rõ ràng .

Di Sa là người Bồng Lai đảo, thời điểm rời kinh, Quân Lan Tâm đã dặn Điền Chí Tân hết thảy mệnh lệnh đều phải nghe theo Di Sa an bài. Cho nên, mặc dù bị một tên mặt trắng nhỏ chỉ huy, khiến cho mọi người trong lòng rất là không phục, nhưng Thái hậu nói..., bọn họ phải nghe, cũng dễ dàng tha thứ cho tới bây giờ.

Thật ra trong lòng Điền Chí Tân rất muốn một đao chém chết Di Sa, đem hắn đầu làm cầu đá.

Nhưng người này là đệ tử Bồng Lai đảo, chỉ nhìn một cách đơn thuần hắn mới vừa rồi xuất thủ cũng biết Di Sa có võ công không tầm thường, cho dù bọn họ muốn giết chết Di Sa, cũng không dễ dàng, Điền chí Tân quyết định, hiện tại trước chịu đựng. Để cho Di Sa đắc ý một chút, chờ chiếm thành công Dân Châu, sẽ tìm cơ hội thu thập cho tốt cái người này.

Mộ Dung Duẫn Nhi như cũ giống như không có chuyện gì, ở trên cổng thành khảy đàn, nhàn nhạt ưu thương, giống như bệnh truyền nhiễm giống nhau, không đầy một lát ở dưới thành năm ngàn người lan tràn ra.

Thấy chung quanh tướng sĩ đắm chìm ở khúc đàn của Mộ Dung Duẫn Nhi, Điền Chí Tân trong lòng hô to không tốt, khúc đàn này rõ ràng muốn động dao động lòng quân.

"Di Sa đại nhân, lúc nào công thành?" Điền Chí Tân đi tới bên cạnh Di Sa.

"Công thành?" Nghe nói như thế, Di Sa cười.

Trước mắt rõ ràng chính là "không thành kế" . Cửa thành mở ra, cửa chỉ có mấy lão nhân quét sân , trong thành một mảnh an tĩnh, trên cổng thành Mộ Dung Duẫn Nhi khảy đàn, tình hình này, hoàn toàn chính là một phiên bản" không thành kế" của Gia Cát Lượng."Khi ngươi công tình, đã từng gặp qua tình huống như hiện nay? Có ai mở rộng cửa thành, nhàn nhã chờ ngươi công thành không?"

Di Sa nói như vậy, Điền Chí Tân lắc đầu, " Chưa thấy qua như vậy ! Nhưng là, chúng ta lúc trước có được tin tình báo không phải nói trong thành Bắc Chu binh lính không nhiều lắm, chỉ có chừng một trăm người sao?"

"Tin tức của ngươi từ đâu tới? Là chân thật tin tức, hay là đối phương cố ý thả ra?"

Di Sa đặt ra vấn đề này, để cho Điền Chí Tân lần nữa mê mang . Đúng vậy! Nếu như là chân thật tin tức, tại sao gặp bọn họ, Mộ Dung Duẫn Nhi có thể bình tĩnh như vậy, tai sao nàng không rời Dân Châu, tìm chỗ an toàn ẩn nấp

Nếu như tin tức là giả , người thả ra tin tức này nhất định là người của Mộ Dung Duẫn Nhi, mục đích của nàng chính là muốn dẫn bọn họ mắc câu

"Di Sa đại nhân, vậy nên làm cái gì bây giờ? Bị ngài vừa nói như vậy, ta càng thấy được thành này nhất định có âm mưu! Vào không được!"

Điền Chí Tân càng nhìn Dân Châu thành, càng thấy được có vấn đề. Nếu như hắn là Mộ Dung Duẫn Nhi, nhất định sẽ đem cửa đóng, làm cho người ta canh phòng nghiêm ngặt kiên trì đợi viện quân tới. Nhưng mà đối phương lại làm hoàn toàn ngược lại, là ai cũng sẽ hoài nghi nơi này nhất định có âm mưu.

Thấy Điền Chí Tân như vậy cẩn thận, Di Sa nhẹ giọng cười một tiếng.

Yoona, ngươi lại đem "không thành kế" tới đây. Ngươi biết rõ ta và ngươi đến từ cùng một cái địa phương ,đối với "Không thành kế" vô cùng quen thuộc, hôm nay ngươi thật bày ra "không thành kế" , ngươi đánh cuộc không? Đánh cuộc ta sẽ không phải là Tư Mã Ý thứ hai ?

"Đại nhân, làm sao bây giờ?"

Điền Chí Tân càng nghĩ, càng kinh hãi. Bọn họ một đường tới đây vô cùng thuận lợi, không có gặp phải quân đội Bắc Chu quốc , này vốn là chuyện tốt nhưng bây giờ lại khiến trong lòng Điền Chí Tân đã cảm thấy chuyện này rất quỷ dị. Chẳng lẽ là Bắc Chu đã sớm biết bọn họ trở lại đánh bất ngờ, cho nên cố ý nhường đường, cho bọn hắn dễ dàng, mục đích gì chính là muốn ở chỗ này, cho bọn hắn tận diệt?

Khó trách đường này bọn họ cũng không có gặp phải bất kỳ chướng ngại, từ Ngư Sở tới đây lộ trình xa như vậy, đừng nói gặp phải Bắc Chu quân đội, cho dù là lính quèn của Bắc Chu, bọn họ cũng không có gặp phải. Mặc dù dọc theo đường đi Điền Chí Tân chọn chính là đường nhỏ, nhưng sao thuận buồm xuôi gió, thật sự là thuận quá thành nguy hiểm.

"Toàn quân dừng lại, hạ trại cách thành 20m!"

Không đợi Điền Chí Tân hiểu rõ mọi chuyện, Di Sa đã ra lệnh.

"Di Sa đại nhân, không thể hạ trại, chỉ sợ có ám!"

"Điền tướng quân chẳng lẽ sợ?"

"Ta không phải sợ, ta đây là vì những tướng sĩ mà suy nghĩ. Vạn nhất, trong thành Dân Châu có phục binh hoặc là Bắc Chu quốc quân đội đang trốn ở nơi khác, vậy chúng ta chẳng phải sẽ trúng kế?"

"Xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm, hạ trại!"

Di Sa trước hết để cho Hạ Tuyết đánh xe rời cửa thành 20 m rồi dừng lại. Thấy Di Sa cố ý như thế, Điền Chí Tân cắn răng, ra lệnh.

"Tiểu thư, bọn họ chạy rồi!" Tố Nguyệt trong tay quạt quạt hương bồ có chút dừng lại, sau lai tiếp quạt gió.

"Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục!" Mộ Dung Duẫn Nhi vẻ mặt thản nhiên, phảng phất cũng không có thấy năm ngàn người trước mắt.

Di Sa cùng nàng đều biết "không thành kế", đây là chuyện Mộ Dung Duẫn Nhi đã sớm suy nghĩ qua , nhưng chính là bởi vì nhớ điều này, Mộ Dung Duẫn Nhi mới tính toán phương pháp trái ngược. Nàng dùng "không thành kế", Di Sa nhất định có thể nhìn ra, lúc này Di Sa trong lòng nhất định đang hoài nghi mục đích của nàng. Biết rõ nhưng tiếp tục dùng, trong này tuyệt có ẩn tình.

Năm ngàn người, rời cửa chỉ có 20m. Khoảng cách như vậy, có thể làm cho người thấy một chút tình cảnh trong thành.

Dọc theo quan đạo nhìn lại, dân chúng trong thành tựa hồ cũng không có nhận thấy được chuyện ở ngoài thành, người bán hàng rong cửa như cũ hào hứng hét lớn, mọi người cũng tự nhiên tự nhiên đi trên đường, một chút cũng không hoảng sợ.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Điền Chí Tân lại càng lo lắng. Dân chúng trong thành Dân Châu đều là con dân Đông Lỗ quốc , mặc dù bọn họ biết ngoài thành là "người mình" , nhưng cũng bình tĩnh quá mức không bình thường đi!

Trước hãy nói, bọn họ đánh bất ngờ, đóng ở Dân châu, người Bắc Chu hẳn là bối rối chuẩn bị chiến tranh mới đúng, vì sao trong thành dân chúng nhìn qua cũng không có nhận thấy được bị chiến tranh quấy rầy? Những người đó rốt cuộc là dân chúng, hay người Bắc Chu ngụy trang ?

"Tướng quân, dân tình trong thành hình như có cái gì không đúng a!" Một bộ quân nhỏ giọng nói bên tai Điền chí Tân, "Có muốn phái người đi qua xem một chút hay không?"

"Ừ, ngươi đi!" Điền Chí Tân điểm tên lính quèn, để cho hắn đến cửa thành gần một chút, xem một chút tình huống.

Tên lính quèn cưỡi ngựa, đi tới cửa thành, lão nhân quét sân chẳng qua là ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu chậm rãi quét sân. Nhìn trong thành, những dân chúng giống như không thấy được hắn, tiếp tục làm chuyện của mình.

Chờ lính quèn trở lại, đem tình huống trong thành hồi báo cho Điền Chí Tân, nội tâm của hắn đã khẳng định Dân châu thành có "vấn đề" . Dân chúng nơi này khẳng định không phải là người Đông Lỗ, nhất định là binh lính Bắc Chu giả trang .

"Đại nhân, người xem hiện tại nên như thế nào?"

Mặc dù trong lòng Điền Chí Tân đã chuẩn bị rút lui, nhưng lần này Di Sa mới là chỉ huy của bọn họ, hắn phải thỉnh giáo ý tứ Di Sa.

"Để cho mọi người xây dựng cơ sở tạm thời! Nổi lửa nấu cơm!"

Di Sa cười, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi trên thành. Yoona, nàng đã muốn "trêu" ta, vậy chúng ta đùa một chút, xem một chút rốt cuộc người nào mới có thể cười đến cuối cùng.

Di Sa quyết định, khiến cho Điền Chí Tân mắt choáng váng. Xây dựng cơ sở tạm thời? Để cho bọn họ ở chỗ này đóng quân? Di Sa đây là ý gì?

"Đại nhân, không bằng lui về phía sau mười dặm sao! Ở chỗ này xây dựng cơ sở tạm thời, vạn nhất có viện quân Bắc Chu quốc chạy tới, trong ngoài giáp công, chúng ta đến lúc đó sẽ hết sức bị động !"

Điền Chí Tân nghĩ, Di Sa như thế nào không biết. Không thể không nói, Yoona lựa chọn 'không thành kế", là một phương pháp vô cùng tốt! Điền Chí Tân giống như Tư Mã Ý giống nhau, bị Mộ Dung Duẫn Nhi dọa sợ đến muốn rút lui.

Bất quá, Mộ Dung Duẫn Nhi tính lầm rồi. Phương pháp của nàng ngược lại, khiến lòng hắn nghi ngờ, không dám vào thành, hắn hết lần này tới lần khác không làm như vậy. Hắn không công thành, nhưng phải ở chỗ này xây dựng cơ sở tạm thời, chờ Mộ Dung Duẫn Nhi lộ ra nguyên hình, lại cùng nàng đấu một phen. Chờ "không thành kế" của nàng đổ vỡ, hắn cũng muốn xem một chút, Mộ Dung Duẫn Nhi còn có thể làm gì!

Quân Đông Lỗ đang dưới thành xây dựng cơ sở tạm thời, muốn vây khốn, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi nở nụ cười. Di Sa, ngươi quả nhiên khó đối phó đây! Chẳng qua là, ngươi cho rằng như vậy, ta liền sợ, ngươi là có thể thắng ta sao?

"Tiểu thư, làm sao đây?"

"Đóng cửa thành, chúng ta trở về nghỉ trưa!"

Mộ Dung Duẫn Nhi lười biếng đứng dậy, đi xuống thành.

Không có tiếng đàn, cũng không thấy Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến tim Di Sa có chút đập rộn lên. Chẳng lẽ Mộ Dung Duẫn Nhi là tới cầu hoà nhận thua?

Vừa nghĩ đến Di Sa liền hủy bỏ ý nghĩ của mình. Nữ nhân này hận hắn, hận không được đích thân giết hắn, như thế nào lại cùng hắn giảng hòa chứ!

"Đại nhân, cửa thành đóng!" Điền Chí Tân chỉ vào cửa thành đang đóng cửa , kêu lên."Đại nhân, người xem bọn họ đây là ý gì a? Cuộc chiến này, rốt cuộc là đánh hay là không đánh a?"

"Để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi đi! Chúng ta có nhiều thời gian, từ từ theo chân bọn họ đùa!"

Lên đường liên tục, khiến cho năm ngàn người mệt muốn chết rồi, nghe nói xây dựng cơ sở tạm thời, nổi lửa nấu cơm, các tướng sĩ rối rít xuống ngựa, dựng lều. Đốt lửa, nấu cơm ăn.

"Tướng quân, ngài nói Di Sa đại nhân là có ý gì a? Chẳng lẽ, thành này là một cái thùng rỗng? Chúng ta chỉ cần theo bọn họ ngủ là được? Nhưng này trong thành nếu là thật không có Bắc Chu binh lính, chúng ta tại sao không đánh vào, bắt Mộ Dung Duẫn Nhi?"

"Tướng quân, ta cảm thấy được Di Sa đại nhân có chút không đáng tin! Chúng ta có thể tin hắn sao? Lúc trước nếu không phải Bồng Lai đảo giật giây bệ hạ xuất binh, chúng ta cũng sẽ không chọc giận Bắc Chu quốc, biến thành cục diện bây giờ. Ta nghe người ta nói, hoàng thượng trong cung giận dữ, nói là Bồng Lai đảo cấu kết Bắc Chu quốc, giăng bẫy Đông Lỗ quốc chúng ta."

Nghi ngờ của sĩ quan phụ tá, cũng chính là ý nghĩ trong lòng Điền Chí Tân. Đối với mệnh lệnh Di Sa hắn không quá đồng tình. Chẳng qua là Di Sa chưa nói rõ ràng, hắn cũng đoán không ra ý nghĩ của Di Sa. Về tin đồn sĩ quan phụ tá nói, Điền Chí Tân cũng đã được nghe nói, hiện tại nhìn thái độ của Di Sa đối với Mộ Dung Duẫn Nhi, đích xác là có chút khả nghi.

"Chờ xem! Nếu là ngày mai vẫn là như vậy, chúng ta mới quyết định! Đúng rồi, cho người âm thầm giám thị Di Sa, xem hắn có vấn đề hay không! Tóm lại, hết thảy cẩn thận thì tốt hơn." Vừa nghĩ tới thủ hạ mình mới vừa rồi không giải thích được, chết ở trong tay Di Sa, Điền Chí Tân nhổ nước miếng trên mặt đất. Nếu Di Sa thật cùng Bắc Chu quốc cấu kết, nơi này có âm mưu, hắn nhất định sẽ đối với Di Sa không khách khí.

Không đợi Điền Chí Tân ăn được cơm nóng hổi, cửa thành Dân Châu mở ra, người ra là Tố Nguyệt- thị nữ bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi.

Chỉ thấy, Tố Nguyệt cỡi ngựa, một tay ghìm dây cương, một tay nhấc hộp đựng thức ăn, chạy chậm, đi tới trước mặt Di Sa.

"Công chúa nhà ta biết ngài ở chỗ này, đặc biệt bảo cho ta đưa tới chút ít điểm tâm cùng rượu nóng, xin công tử vui lòng nhận cho!" Tố Nguyệt tung mình xuống ngựa, đưa hộp đựng thức ăn đến trước mặt Di Sa.

"Đứng lại!" Không đợi Tố Nguyệt nhích tới gần Di Sa, Hạ Tuyết che ở mặt, "Hộp đựng thức ăn cho ta là tốt rồi!"

Địch ý của Hạ Tuyết, đổi lấy nụ cười nhạt của Tố Nguyệt, "Xin công tử chậm dùng! Công chúa nói, nếu không phải hai quân đối chọi, nhất định sẽ cùng công tử nâng cốc!"

Bỏ lại lời này, Tố Nguyệt lên ngựa trở về trong thành.

"Tướng quân, người xem!" Sĩ quan phụ tá chọc Điền Chí Tân, hai người ngó chừng hộp đựng thức ăn trong tay Hạ Tuyết.

Này hộp đựng thức ăn có bốn tầng, Hạ Tuyết mở ra, đem đồ vật bên trong nhất nhất bầy ở trước mặt Di Sa. Tầng thứ nhất là các loại điểm tâm, khéo léo tinh sảo. Tầng thứ hai là rau trộn Thuận Phong, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng. Tầng thứ ba là quả đào tây, tầng thứ tư là một bầu rượu.

Di Sa gắp một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng."Mùi vị không tệ!"

"Công tử cẩn thận!" Hạ Tuyết không còn kịp ngăn cản, Di Sa đã đem điểm tâm nuốt vào.

"Làm sao, lo lắng nàng độc chết ta? Nàng sẽ không !" Di Sa rót rượu, bưng chén rượu lên, đặt ở dưới mũi thấy mùi thơm ngát."Nàng không phải là cái loại tâm địa xấu xa như thế, thức ăn này sẽ không có vấn đề."

Lời nói của Di Sa rơi vào trong lổ tai Điền Chí Tân, thì có một tầng ý tứ khác.

Xem ra, Di Sa cùng Mộ Dung Duẫn Nhi có quen biết , hơn nữa quan hệ không tệ. Lúc này, Điền Chí Tân trong lòng đã đem Di Sa làm nhân vật trong phạm vi nguy hiểm. Điền Chí Tân nghĩ đáng sợ nhất thường thường không phải là địch nhân, mà là lấy bằng hữu thân phận, núp bên cạnh giả "quỷ".

"Tướng quân, tới đây cùng nhau ăn đi!"

Di Sa hướng Điền Chí Tân vẫy vẫy tay, Điền Chí Tân"Ha ha" cười một tiếng, xoa xoa tay đi tới.

"Uống rượu! Rượu này không tệ!"

"Di Sa đại nhân, ngài biết Bắc Chu quốc Trấn quốc công chúa?" Một chén rượu uống , Điền chí Tân hỏi vấn đề của mình.

"Biết, không chỉ là biết, chúng ta còn vô cùng quen thuộc."

Di Sa nói thế khiến cho Điền Chí Tân trong lòng"Lộp bộp" một chút, thấy sắc mặt khác thường của Điền Chí Tân, Di Sa nở nụ cười."Làm sao, tướng quân cho là ta là mật thám do Bắc Chu quốc phái tới ? Tướng quân bắt đầu hoài nghi ta?"

"Không có, không có! Di Sa đại nhân ngài thật thích nói giỡn! Ngài là đệ tử Bồng Lai đảo , thế nào lại là mật thám Bắc Chu quốc đây! Cái này không thể giỡn a!"

Điền Chí Tân cười xấu hổ khoát tay áo, nội tâm nghĩ tới cũng là một chuyện khác.

Ở thời điểm Di Sa nhắc tới Mộ Dung Duẫn Nhi, trong ánh mắt của hắn, tràn đầy tình cảm khác thường , giống như là đang nói tới tình nhân của mình, ánh mắt này không gạt được người. Điền Chí Tân hiện tại hoàn toàn khẳng định, Di Sa cùng Mộ Dung Duẫn Nhi có quan hệ, hơn nữa còn là một loại còn hơn cả bằng hữu bình thường.

" Ăn! Yên tâm, nàng sẽ không đầu độc bên trong, nàng còn không muốn ta chết ——"

Di Sa cắn điểm tâm, trong lòng suy nghĩ đến Mộ Dung Duẫn Nhi. Nàng đưa tới món ăn, cũng chính là món hắn thích ăn . Tất cả điểm tâm, hắn chỉ ăn bánh đậu xanh, hơn nữa hắn vô cùng thích ăn lỗ tai heo, hiện tại bày ở trước mặt hắn , cũng là thứ kiếp trước hắn thích, mùi vị cùng kiếp trước giống nhau như đúc.

Yoona, nàng làm vậy, mục đích là gì? Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có thể giảng hòa ? Yoona, ta biết, trong thành không có bao nhiêu người, nàng làm như hôm nay, đơn giản là nghĩ hù dọa đi chúng ta, nhưng nàng không có ngờ tới ta sẽ trú đóng ở nơi này, bây giờ nàng đưa tới những món ăn ta thích, là muốn cầu ta dừng công thành, cầu hoà cùng ta sao?

Di Sa một lòng nghĩ tới Mộ Dung Duẫn Nhi, không có chú ý tới ánh mắt thay đổi của Điền Chỉ Tân. Mà trong thành, Mộ Dung Duẫn Nhi nghe nói Di Sa ăn điểm tâm, còn muốn mời Đông Lỗ tướng quân cùng hắn cùng nhau ăn, vỗ tay cười ra tiếng.

"Tố Nguyệt, buổi tối tiếp tục đưa hộp đựng thức ăn, ta nói cái kia chút ít cũng muốn đưa đi. Hắn cũng là thông minh, biết ta không muốn để hắn dễ dàng chết, cho nên sẽ không hạ độc trong đồ ăn, có thể yên tâm to gan ăn. Nếu hắn nghĩ như vậy, ta hết lần này tới lần khác không làm như vậy! Tô Mi, nhớ được buổi tối ở trong thức ăn thêm ít gia vị, không nên quá độc , ta muốn hắn từ từ chết. . . . . ."

Quả nhiên, buổi tối Tố Nguyệt lần nữa đưa tới hộp đựng thức ăn. Cùng buổi trưa bất đồng chính là, Tố Nguyệt lần này thêm người , hai người tổng cộng đưa tới ba hộp đựng thức ăn.

"Những thức ăn này cũng là tự tay công chúa chúng ta làm! Công chúa nói, công tử bình thời thích ăn nhất những thứ này, hiện tại nhất định là muốn ăn thức ăn quê quán, cho nên tự thân xuống bếp, vì công tử làm những thức ăn này, xin công tử thưởng thức!"

Để xuống hộp đựng thức ăn, Tố Nguyệt cũng không có dừng lại, lúc rời đi, Tố Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Di Sa, "Hôm nay là sinh nhật công tử, công chúa bảo cho ta nói một câu "Chúc công tử sinh nhật vui vẻ! Hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngày này!"

Tố Nguyệt rời đi, chân mày Hạ Tuyết nhíu chặt lại. Sinh nhật Di Sa rõ ràng vào tháng chạp, vì sao Tố Nguyệt lại nói nói như vậy?

Ngược lại với Hạ Tuyết, Di Sa nghe lời cuối của Tố Nguyệt, có cảm giác như lệ nóng quanh tròng. Hắn cũng đã quên đi sinh nhật của mình rồi, nhưng nàng còn nhớ rõ! Trước kia hàng năm, vào lúc này, bọn họ sẽ cùng nghĩa phụ thổi nến, chúc hắn sinh nhật vui vẻ! Hiện tại đến nơi này, hắn nhanh thế lại quên mất kiếp trước.

Nhìn món ngon rực rỡ muôn màu trên bàn, nghĩ đến lời Tố Nguyệt nói, những món này là do Mộ Dung Duẫn Nhi đích thân làm, mắt hắn một mảnh ấm áp. Đặc biệt là nhìn đến tương tự bánh sinh nhật có viết "Happybirthday", một giọt lệ nóng từ khóe mắt Di Sa chảy xuống.

Yoona, thì ra nàng vẫn nhớ ! Thì ra cho tới bây giờ nàng cũng không quên mất ta!

Vẻ mặt Di Sa rơi vào trong mắt Điền Chí Tân, trực tiếp xác minh ý nghĩ trong lòng hắn. Di Sa biết Mộ Dung Duẫn Nhi, giữa bọn họ có bí mật không thể cho ai biết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro