Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiêu Chiến cả đêm không về nhà... Vương Nhất Bác ngồi đực ra trong phòng khách đến sau nửa đêm cũng không nghe thấy cửa bên cạnh có tiếng gì, cậu gửi WeChat cho Tiêu Chiến đến giờ cũng chưa thấy trả lời, điều này làm Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán, trọng sắc khinh bạn! Đã nói sẽ cùng làm cẩu độc thân rồi, anh lại cố tình thả tay. Xem ra kế hoạch đưa người này vào groupchat lại phải ngâm nước nóng rồi.

Ở trong group lải nhải rất nhiều lần Tiêu Chiến cùng cô gái khác đi ra ngoài, đi rồi liền không trở về, bị Đại Trí hai đứa cười nhạo như là chồng bỏ đi với người khác.

Buổi chiều ngày cách ly cuối cùng, Vương Nhất Bác tinh thần phấn chấn bắt đầu bố trí các kế hoạch cho những ngày tiếp theo. Tắm suối nước nóng hẹn một chút, mạt chược đánh một trận, ăn một bữa lẩu, BBQ hẹn một đợt, ca hát đi một chầu, nếu có thể sắp xếp hết cả vào một lượt, vậy càng tốt.

Cũng không phải không được mà nhỉ, có thể đi homestay nè. Có điều tưởng tượng hẹn bọn Đại Trí Đồ Đồ, lại bị đút cho đầy mồm cẩu lương. Chơi năm người đúng là có tí chán, ngẫm lại còn có thể tìm ai đây? Tiêu Chiến...

Tiêu Chiến hai ngày không về nhà, cũng không biết con mèo nhỏ kia ở nhà thế nào, lúc trước đi suối nước nóng mới có mấy tiếng mèo đã không chịu nổi, lần này đi thời gian dài như vậy, không thể để mèo đói lả được chứ.

Không chỉ có trọng sắc khinh bạn, đến con gái cũng từ bỏ! Này sao lại giống ba mẹ mình thế không biết, ba mẹ là chân ái, con cái là bất thình lình. Chẳng lẽ thời buổi này đều như thế, tình cảm của hai người tốt là được, các thứ khác đều thành vật ngoài thân?

Chỉ sắp xếp lịch trình thôi cũng mất nửa ngày, Vương Nhất Bác lúc rời WeChat có ngoài ý muốn nhìn thấy cái groupchat của nhóm tập huấn kia, mở ra thì thấy toàn mấy lời thiếu dinh dưỡng, nhưng lướt lên trên xem cậu liền trợn tròn mắt. Không phải nói cách ly tại nhà sao, thế bọn kia tại sao đều đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm ăn uống thả cửa? Còn trực tiếp về tiệm của từng người làm việc.

Vương Nhất Bác từ lúc vào group này liền không nói chuyện, lúc này không khống chế được liền ở trong đàn phát một câu: Mọi người, không cách ly à?

Một câu dậy lên ngàn lớp sóng.

Giáp: Lúc mới về được thông báo cách ly, hôm sau lại được thông báo chỉ cần phòng hộ tốt là được, không cần cách ly.

Ất: Bọn tôi có dò hỏi một chút, không ai nói phải cách ly cả.

Bính: Người kia đến chỗ đó ở ngược hướng với chúng ta, không hề đi qua bên chỗ chúng ta, còn nữa lúc chúng ta tập huấn là phong tỏa hoàn toàn, cách nội thành còn một khoảng xa.

Đinh: Thì về kiểm tra đo lường một ngày, lại chính là xã khu gọi điện. Không có...

Vương Nhất Bác rời giao diện, tìm được số điện thoại của xã khu nhà mình vội vàng gọi qua, dò hỏi một hồi sau thì được đến một kết luận cậu không muốn tin: Công tác sai lầm, quên báo cậu không cần tiếp tục cách ly.

Huấn luyện tập trung, nhân viên huấn luyện không hề ra ngoài, đi tới đi lui trên đường cũng không tiếp xúc với người ngoài, ca bệnh chẩn đoán dương tính có quỹ đạo hoạt động và tiếp xúc gần đều cách bọn họ rất xa, không có giao thoa, trừ khi virus có thể truyền tới mười mấy km...

Cậu đây là cách ly công cốc hoàn toàn.

Bực bội tắm rửa cạo râu, đứng trước mặt xử lý bản thân, cậu phải ra ngoài hô hấp chút không khí mới mẻ! Thảo nào mấy người kia ngày đầu tiên đến về sau liền không đến nữa, thảo nào cậu để rác ở cửa cũng không có ai hỗ trợ vứt, thảo nào không ai đến giám sát nhiệt độ cơ thể không ai hỏi han ỏ ê gì. Cậu vì sao không nhìn cái groupchat kia sớm một chút chứ!

Đẩy cửa ra, Vương Nhất Bác không trực tiếp ấn thang máy mà xoay người gõ cửa nhà Tiêu Chiến, xem anh có phải đã về mà mình chưa nghe được hay không.

Gõ vài tiếng, gọi vài lần, không có tiếng người, ngược lại là tiếng mèo kêu hùng hùng hổ hổ truyền tới. Vương Nhất Bác nghe không hiểu, nhưng giọng rất giống tiếng trong video Tiêu Chiến gửi cho lúc trước.

Thật đúng là không về.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, như là sợ đứng thì nó không nghe được: "Tiểu Kiên Quả à, mày đáng thương quá di, chủ mày mấy ngày đều không về mặc kệ mày phải không. Mày hỏi ảnh xem lúc nào về, gọi điện thử xem. Chờ ảnh về mày liền mắng ảnh, nói ảnh trọng sắc khinh con gái, mày cào cho ảnh mấy phát, cát mèo toé đầy nhà, tè lên gối ảnh, chụp mặt ảnh, để ảnh không thể ra ngoài tìm tiểu cô nương khác nhé."

Nói xong chính cậu cũng cười, đây là đang làm gì, dạy hư con nít? Thì thầm với một con mèo cái gì chứ, nó có nghe hiểu được đâu.

Ấn thang máy xuống lầu, tuy nói nửa tháng cũng không có gì đói khát, nhưng mà chính là không đủ tận hứng. Mỗi ngày đều là một mình mình, cũng chỉ có thể cùng bạn bè cùng ba mẹ video call, bản tính của cậu là thích chơi bời, không chịu ngồi yên, nhịn lâu như thế, phải thả lỏng thật tốt vào mới được. Lén đi tìm Đại Trí, cậu vừa bảo thằng kia đừng về nhà, lại hẹn Đồ Đồ tới làm bữa BBQ trước đã rồi nói chuyện.

Đang nghĩ ngợi xem ăn gì, cửa thang máy mở, Vương Nhất Bác cúi đầu cầm điện thoại cũng không để ý, vừa bước chân ra khỏi thang máy đã bị một người kéo tay lại.

"Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác nghe tiếng ngẩng đầu, Tiêu Chiến biến mất hai ngày đang đứng trước mặt cậu, có chút ngoài ý muốn kéo cậu hỏi: "Không phải mai cậu mới kết thúc cách ly sao?"

Tiêu Chiến thoạt trông có hơi tiều tụy, quầng thâm mắt càng nặng, như cũ vác chiếc guitar, còn xách thêm một cái vali nhỏ. Không phải là túng dục quá độ đó chứ, như nào thành cái dạng này, này cũng quá không biết tiết chế rồi.

"Nói ra thì rất dài, chính là cách ly công cốc, xã khu tính sai."

"Vụ này mà còn có thể tính sai?"

"Ai biết được. Phỏng chừng bận quá, quắn đít."

"Ừ, cậu định ra ngoài à?"

"Ừ, tìm bọn Đại Trí ăn cơm, nhịn lâu quá rồi." Vương Nhất Bác đè cổ, "Thuận tiện đi ngâm tắm mát-xa chút, lại đánh vài ván mạt chược! Buổi tối anh có bận không? Cùng nhau không?"

Vương Nhất Bác chỉ là thuận miệng mời, mấy ngày nay cậu cũng biết buổi tối Tiêu Chiến đi công tác, giờ này về hoặc là thay quần áo, hoặc là về xem con mèo đang gào khóc đòi ăn kia, không thể nào có thời gian cùng cậu đi ra ngoài.

"Cậu chờ tôi một lúc được không. Tôi để đồ ở lại, thuận tiện sắp xếp cho con mèo chút."

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến lần nữa lên thang máy, thang máy lên tầng 16 xong, cậu mới phản ứng được là Tiêu Chiến đây là đồng ý với cậu. Không cần đi làm nữa? Tức cô kia chính là bà chủ? Ngủ phục bà chủ?

Phi phi phi, sau đầy đầu toàn là ngủ ngủ ngủ vậy. Đây là việc riêng của người ta, cậu nhớ thương cái gì chứ, cũng có phải ngủ cậu đâu... Mẹ! Hai thằng đàn ông ngủ cái lông!

Có điều nếu Tiêu Chiến là nữ... người thì đẹp, giọng nói dễ nghe, dáng người cũng tốt, có tài khí lại có tình yêu, cũng có thể suy xét chút.

Mấy ngày nay cậu ở nhà "cách ly" đã nghĩ thông suốt một vấn đề-- không phải cậu không tìm ra đối tượng, mà vì tiêu chuẩn tìm đối tượng của cậu quá cao. Trước khi quen Tiêu Chiến cậu cũng không biết mình lại có yêu cầu cao đến thế với giọng nói của một người, chả trách lúc trước cậu xem livestream nếu mà giọng không hay là lập tức tắt, gặp được người giọng hay liền nhìn mặt, mặt đẹp thì follow, mặt xấu cũng tắt luôn.

Cậu không quá thích kiểu giọng nói quá thủ thỉ hay giả vờ dịu dàng, âm sắc của Tiêu Chiến lại rất tốt, nghe rất thoải mái, bằng không cậu cũng không thể đang giữa đường giữa chợ vừa nghe thấy giọng đã chú ý đến anh.

Nếu lại có người hỏi tiêu chuẩn đối tượng của cậu thì cậu có cái để nói rồi! Nếu tính về xép hạng yêu cầu thì giọng là hạng nhất, nhan trị hạng nhì, dáng người số ba, tính tình tính cách gì đó ở chung mới biết được, người khác nói đều không chuẩn.

Ừm... Tiêu Chiến thì tính tình gì nhỉ? Hình như cũng không có gì khó ở, một người đàn ông tốt, cẩu độc thân hoàng kim, cũng như mình vậy.

Nói tóm lại chính là, cậu mà có làm bạn với ai thì đều phải lấy tiêu chuẩn của Tiêu Chiến, thế thì tìm đối tượng nhất định cũng không thể thấp hơn tiêu chuẩn này đúng không?

Mới vừa xuống không được vài phút, trước khi đi còn chào hỏi với tiểu gia hỏa này, không ngờ mới một lát đã trở lại, còn có thể nhìn tận mắt bộ dạng hùng hùng hổ hổ này của cô nàng.

Thang máy vừa mở, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng mèo kêu. Tiêu Chiến đi nhanh mấy bước, vội vàng ấn vân tay mở cửa, vừa mới mở hé cái đầu mèo kia đã dò xét dòm ra, tòe mồm khản cả giọng tru tréo về phía Tiêu Chiến, đôi mắt trừng tướng, râu ria dựng hết cả lên.

Tiếng kêu thật sự có biến điệu, chỉ thấy Tiêu Chiến kéo cửa, còn chưa vào nhà đã ngồi xổm xuống đất sờ đầu sờ mông, vừa vuốt vừa dỗ: "Ngoan nào, ba ba về rồi, không tức giận không tức giận ha, có phải con đói bụng rồi hông, về phòng đi, ba ba mở túi thức ăn cho con ăn. Ba không phải cố tình mặc kệ con đâu, bà bị bệnh, ba phải về trông bà mà. Con xem, bà còn đưa đồ ăn cho con nè. Không tức giận không tức giận."

Tiêu Chiến vuốt lông xoa mèo, bộ dạng này làm Vương Nhất Bác có chút hốt hoảng cứ tưởng đây là đang dỗ bạn gái, ôn nhu có thể chảy thành nước. Lúc trước cậu nhớ trên douyin đều bảo nam nhân nuôi mèo rất dễ tìm đối tượng, thế đến tột cùng là đối phương thích mèo hay thích nam nhân?

Mèo ấy à, vừa dỗ liền hết giận, tiểu gia hỏa này lăn trên đất mấy vòng, cuối cùng không gào thét nữa. Tiêu Chiến để cậu vào nhà ngồi một lát, chờ anh dọn dẹp sơ một chút.

Vào nhà thì phải rửa tay trước, Tiêu Chiến đầu tiên là mở đồ hộp cho mèo ăn, sau đó lại đổi mới chậu cát và chén nước, nếu không phải thức ăn cho mèo vẫn luôn đổ một bát đầy thì hai ngày nay con mèo kia chắc phải đói lả.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến ngồi xổm trong toilet đãi phân, ồn ào xôn xao một hồi, một đống một đống cát mèo đã được anh rây ra cho vào túi nilon buột chặt.

Chuyện mèo xong rồi, Tiêu Chiến vào nhà thay một bộ quần áo mới, mang quần áo bẩn ném vào máy giặt, khóa cửa xuống lầu, "Tôi biết một hàng BBQ khá ngon, hôm nay tôi đãi, coi như đền đáp cậu thời gian qua cho tôi ăn."

"Thôi đi, Đại Trí còn đang muốn mời anh ăn cơm kìa, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay chặt đẹp nó, anh thì cứ để lại đó, chờ khi nào tôi muốn ăn lại hẹn. Anh mời tôi thì được, không cần mời bọn nó, thế lại lời cho bọn nó quá!" Ra khỏi thang máy, đi về phía nhà xe, Vương Nhất Bác hỏi: "Tôi thấy mấy cái thùng trong phòng khách nhà anh... anh đây là định?"

Lúc mới vào nhà Vương Nhất Bác đã để ý, chẳng qua nhìn anh bận rộn con mèo, cũng không hỏi.

"Thì đang tính trang trí lại đấy, làm từng phòng từng phòng, cũng không cản trở việc ăn ở."

"À, thế thì mất công lắm, làm luôn một lần không được à?"

"Lúc làm phòng ngủ phụ tôi có thể ở phòng ngủ chính, lúc làm phòng ngủ chính thì ở phòng ngủ. Bằng không nếu vật ra làm cùng lúc, tôi với mèo cũng không có chỗ ở."

Từ cốp xe tìm thấy một cái phất trần quét quét bụi trên xe, dừng nửa tháng, động cơ cũng phải viết chữ: "Làm ơn động giùm cái đi, mọc lông rồi."

"Cũng là một cách, bây giờ vật liệu xây dựng cũng tốt rồi, cũng không có formaldehyde gì, nhiều lắm có chút mùi thôi. Để một chút là được. Thế nếu bây giờ mà anh trang trí thì trời lạnh có xong được không?"

Tiêu Chiến kéo ghế phụ ra ngồi xuống: "Đại khái một tháng là đủ rồi, cũng không làm gì, thay sàn, tủ chén làm lại, trung tuần tháng chín là xong. Giấy dán tường thì dán cũng nhanh, gia cụ gì đó, cần đổi mới cũng không nhiều, từ từ đổi là được."

"À đúng rồi, lúc trước không phải anh nói sợ ảnh hưởng tôi sao, lần này không phải sợ, tôi bị ba mẹ tôi đuổi ra khỏi nhà rồi, bọn họ không cho tôi về bên kia, nói là quấy rầy thế giới hai người." Vương Nhất Bác buộc chặt đai an toàn, sờ tay lái bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc: "Tôi thật là quá thảm..."

Tiêu Chiến bật cười: "Ba mẹ cậu là sợ chậm trễ thế giới hai người của các cậu nên mới lấy cớ bảo cậu dọn ra ngoài kết giao bạn bè đấy."

Vương Nhất Bác thu biểu cảm, quay đầu nhìn anh: "Vì sao lại là cái lí lẽ này?"

"Bởi vì ba mẹ tôi lúc đó cũng nói hệt như vậy. Dọn ra đi, tiền thuê phòng tiết kiệm được đem làm gì cũng đủ rồi đấy."

Vương Nhất Bác trên đầu quay một vòng chữ "cạn lời": "Tôi cũng có thuê phòng gì đâu."

"Thế bọn họ lại càng sốt ruột."

"Ây anh nói xem vì sao chứ, tôi mới 23, mẹ tôi đã sốt ruột tìm đối tượng, hôm tôi sinh nhật quà của tôi anh đoán là gì? Là một đống sơ yếu lí lịch, nữ chưa tính, lại còn tìm cả nam cho tôi! Dù phụ huynh nhà anh có sốt ruột cho anh tìm đối tượng, cũng không đến mức nam nữ ăn thông đúng không, mẹ tôi còn xem đam mỹ nữa, cứ nói cái gì mà tình yêu tuyệt mỹ... nói thật, thật sự nếu một ngày tôi tìm một người đàn ông trở về, không nhìn ra là bọn họ sẽ chấp nhận được đâu." Vương Nhất Bác nói xong tự mình cũng phải lắc đầu: "Không được không được, tự tôi cũng không chấp nhận nổi. Anh ngẫm xem, hai thằng đàn ông hôn môi, ew... Nổi da gà đầy người, mẹ tôi thì cứ bảo là tuyệt mỹ."

Tiêu Chiến gật đầu: "Ý nghĩ của dì đúng là rất... tân kỳ."

"Đúng không. Nào có người mẹ nào muốn thẳng nam con trai mình thành cong chứ, cũng không đúng, mẹ tôi chắc là nghĩ tôi không tìm nữ chính là tôi thích nam. Bởi vì mỗi ngày tôi cứ chơi vơi bọn Đại Trí, người ta đều có đối tượng sắp kết hôn rồi thì tôi lại quen anh. Hầy, không có cách nào, con người tôi, trọng bạn khinh sắc!"

Dọc đường hai người tán gẫu, giờ cao điểm buổi chiều tắc đường, đi mãi mới đến dưới nhà Đại Trí, Vương Nhất Bác hưng phấn gọi video cho Đại Trí.

"Ông mày bỏ lệnh cấm rồi, ra xõa!"

Đại Trí dí sát mặt vào xem: "Xõa cái gì mà xõa, mẹ vợ tương lai đến, đang bàn chuyện kết hôn đây!"

Vương Nhất Bác nhăn mày: "Mới vừa cầu hôn thành công đã phải cưới? Quá nhanh đi."

"Hí hí, nhanh chứ, mau chuẩn bị tiền mừng, gấp đôi."

Tiền mừng nhất định phải chuẩn bị, có điều vì sao lại phải gấp đôi? Không đợi cậu hỏi, Đại Trí nói: "Mày sắp làm chú rồi."

Vương Nhất Bác như hóa thạch, ba giây đồng hồ không phát ra tiếng, sau đó tựa như mèo xù lông: "Đệch mợ! Năm người sắp biến thành sáu à? Con trai hoặc con gái của mày có thể bù vào cho đủ số không?"

Tiêu Chiến đang uống nước, nghe đến đây sợ đến mức sặc nước ho khan, mạch não của người này sao lại tân kỳ đến thế.

"Ông nội mày, mày còn tơ tưởng con tao à?"

"Ông nội mày, bù số cho tao thì làm sao? Nhỏ như thế, có thể bù số cho tao đến mười mấy năm ấy chứ."

Đại Trí đổi chỗ nói chuyện: "Mày không phải tìm Tiêu Chiến rồi à? Như nào? Người ta không cần mày đúng không? Ây da tao biết ngay mà, người khác thì nam nữ thông ăn, mày thì nam nữ không ăn! Đáng đời độc thân từ trong bụng mẹ..."

Vương Nhất Bác chưa kịp nói tiếp, Tiêu Chiến ở bên cạnh đã mở miệng ngắt lời Đại Trí, anh chỉ mình lại chỉ Vương Nhất Bác: "Tôi không cần cậu?"

Vương Nhất Bác chưa kịp nói gì thì Đại Trí đã hỏi: "Ai thế? Tiêu Chiến à? Anh về rồi hả. Ha ha ha ha, tôi còn tưởng Nhất Bác nhà bọn tôi bị vứt bỏ rồi chứ, lải nhải hai ngày nay vất vả lắm mới lập được nhóm 6 người giờ đã tan, anh cũng không thể không cần Bác tử nhà bọn tôi chứ, ăn nhiều bữa như vậy rồi, không biết còn tưởng người bị cách ly là anh ấy. Ha ha ha ha ha, đừng để nó tơ tưởng đến con nhà tôi nhé."

"Sao cơ?" Tiêu Chiến nói.

"Câm miệng đi thằng kia." Vương Nhất Bác chặn họng Đại Trí: "Nói nhiều lắm, đi đây, hẹn gặp lại."

"Nhìn bộ dạng vợ nhỏ của mày kìa, nói hai câu còn bảo..."

Không chờ hắn nói xong, Vương Nhất Bác liền tắt video, để che giấu xấu hổ nói với Tiêu Chiến: "Đừng nghe nó nói bậy, cái miệng đấy của nó, loét!"

"Cậu nói với bọn họ tôi đi với người khác rồi? Hôm đó cậu thấy?"

"Hả?" À... thấy, có thấy, có một... có một cô nương đến tìm anh." Vương Nhất Bác nuốt nước bọt.

"Đấy chính là ca sĩ mà tôi nói, tôi đi nhờ xe cổ." Tiêu Chiến giải thích: "Tôi đi cùng cổ, nhưng hai ngày vừa rồi không phải luôn ở chung với cổ. Mẹ tôi có một cái tiểu phẫu, tôi đi chăm sóc hai ngày."

Ánh mắt Vương Nhất Bác không quá tự nhiên liếc qua, liếc được một nửa lại thu tầm mắt nhìn về phía trước, có chút nói lắp: "À... không... không cần giải thích với tôi."

Tiêu Chiến "ừ" một tiếng rồi tiếp tục nói: "Vậy cậu, ở trong groupchat này kia, giải thích với bọn họ một chút. Tôi còn chưa muốn biến thành bạch nhãn lang..."

---

Kết thúc cách ly, bắt đầu sửa nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lsfy