Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cửa chính 30 giây sau mới bị gõ vang, Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy ra mở cửa, ngoài cửa Tiêu Chiến ôm Kiên Quả, thả lỏng tay Kiên Quả liền hướng về phía Vương Nhất Bác đang sững sờ đứng đó kêu meo meo meo, tiếng kêu bén nhọn, nghe như đang mắng người.

Vương Nhất Bác có chút hoảng, vừa rồi gào lên chắc chắn Tiêu Chiến nghe được, bằng không rõ ràng anh đã có thể ấn vân tay tiến vào, cuối cùng lại vẫn gõ cửa.

"Meo~ meo~ méo méo~" Kiên Quả nằm xuống bên chân Vương Nhất Bác, lăn vài vòng.

Như là bị chặn họng, Vương Nhất Bác không nói được một chữ, ánh mắt qua lại giữa mèo và Tiêu Chiến, không biết nên dừng nơi đâu.

Tiêu Chiến không định vào nhà, bình tĩnh như là không hề có lần mở khóa vân tay thành công ban đầu.

"Ăn cơm chưa?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác run lên một chút: "Ăn rồi... chưa... chưa ăn, chưa ăn."

"Tôi nấu cháo, vậy qua nhà tôi ăn?"

"Được... được."

Vương Nhất Bác gãi gãi tóc, làm chính mình thoạt trông có tinh thần hơn tí, ngồi xổm xuống bế Kiên Quả vừa đang lăn lộn vừa đang mắng mỏ, đi theo Tiêu Chiến qua nhà anh.

Nhà Tiêu Chiến trang hoàng xong rồi cậu cũng chưa tham quan tử tế, lần trước tới cũng là mang theo trạng thái không thể tin được mà tới, chỉ chằm chặp nghĩ kiếm cớ gì để không cho Tiêu Chiến đi. Lần này tới cậu liền thành thật quy củ ngồi ở cạnh bàn ăn, Kiên Quả nhảy lên ghé vào một bên mở to hai mắt nhìn cậu chằm chằm.

Tiêu Chiến bận việc ở phòng bếp, trong phòng có một mùi sữa nhàn nhạt, giống mấy ngày về trước, mùi như mùi sữa bò Tiêu Chiến chuẩn bị cho cậu ngủ ngon, vài ngày rồi chưa được uống.

Sớm biết thế câu đã không làm đồ ăn ở nhà, mới vừa húp một tô cháo, giờ lại phải húp cháo, chắc ăn không nổi.

Một lát sau, Tiêu Chiến bưng ra hai tô cháo sữa tươi yến mạch, ở trên còn thả mấy cái quả khô, lại đi lấy một cái hột vịt muối cắt làm hai nửa, lòng trắng anh để lại, lòng đỏ chia cho Vương Nhất Bác, còn làm nóng sáu cái cuốn hoa hành nhỏ. Đây là bữa sáng tiêu chuẩn hồi bọn họ còn ở chung với nhau, cháo, yến mạch, còn phải đi kèm dưa muối, hoặc hột vịt muối, hoặc có thể các loại đồ muối.

Có một nháy mắt như thế, Vương Nhất Bác cảm giác như năm ngày vừa xong chưa từng tồn tại, vẫn như trước cùng nhau ăn cơm, đồ ăn cũng giống, chưa có gì thay đổi cả.

"Cậu gần đây...uống rượu bia hơi nhiều à?" Tiêu Chiến múc một miếng cháo vừa húp vừa hỏi.

"À, không uống, còn uống là chó." Vương Nhất Bác cúi đầu trộn bát cháo còn bốc khói, cậu không đói bụng, nhưng đột nhiên lại rất muốn ăn hết bàn đồ ăn sáng này.

"Cũng đừng uống thường xuyên như thế, đến lúc đó người khó chịu vẫn là chính cậu." Tiêu Chiến như cũ ngữ khí bình tĩnh nói với cậu.

Vương Nhất Bác ừ ừ ừm ừm đáp lời, cúi đầu yên lặng húp cháo ăn cuốn, từng miếng từng miếng nhỏ nhai nuốt, đây hình như là bữa cơm cậu ăn chậm nhất trong đời này, nhai kỹ nuốt chậm đến mức chưa đợi đến múp muỗng thứ hai, muỗng thứ nhất là tiêu hóa sạch.

Sau đó không ai nói gì nữa, trong phòng trừ tiếng bát đũa va chạm chính là tiếng Kiên Quả lăn trên mặt đất chơi đồ chơi của nó. Cậu không nói gì duy trì trạng thái liên tục húp đến miếng cháo cuối cùng, xong không thể không buông đũa.

"Tôi ăn xong rồi." Vương Nhất Bác nói.

"Ừ, tôi đi thu dọn." Tiêu Chiến đem bát đũa cho hai người đi. Lúc anh rửa bát Vương Nhất Bác vẫn ngồi đó, no căng, ăn có hơi nhiều. Giờ phải làm gì đây? Đi hay ở? Phải giải thích câu rống kia như nào, Tiêu Chiến có tức giận không? Cậu không phải không thích Tiêu Chiến mà, thích, nhưng lại không phải loại thích kia, phải nói như nào mới giải thích được đây. Hoặc là có cần giải thích hay không... Tiêu Chiến cũng có ngốc đâu, nếu anh nghe được, hai câu đều nghe được thì anh sẽ hiểu ý cậu mà.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy không cần giải thích, giải thích lên ngược lại có chút cố ý, rõ ràng hai người không có gì, giải thích thì lại đâm ra giống như ghét bỏ nhau. Thôi, Tiêu Chiến tốt như vậy, anh sẽ không tức giận đâu, bằng không đã không lại gõ cửa gọi mình đi ăn cơm.

Tiêu Chiến từ bếp ra, cầm túi hoa quả đưa cho cậu: "Fans gửi cho kiwi đỏ."

"Ngọt không?"

"Rất ngọt."

Lại không có gì tiếp theo, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.

Vương Nhất Bác có chút đứng ngồi không yên, cả người đều không được tự nhiên, cậu cầm lấy trái cây nói với Tiêu Chiến: "Tôi đi về trước."

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, ánh mắt kia có một loại tình tố không nói rõ được, nhưng rất nhanh đã biến trở về bình tĩnh. Vương Nhất Bác chưa kịp phẩm, đã không còn thấy nữa.

"Cuối tuần tôi phải về nhà hai ngày, nếu cậu có thời gian thì qua sạn phân cho nó."

"Ngày kia đi rồi à?" Thứ bảy cậu nghỉ ngơi, vốn đang định thứ bảy tìm Tiêu Chiến đi ăn một bữa cơm.

"Tối mai đi, chủ nhật hoặc thứ hai lại về."

"Về thật chứ?" Vương Nhất Bác lại hỏi một lần, lần trước Tiêu Chiến lừa cậu, cậu còn nhớ rõ lắm.

"Ừ."

"Được rồi, tôi chăm sóc nó, anh yên tâm đi."

Đi ra mở cửa, nhà Tiêu Chiến với nhà cậu giống nhau cái sô pha với cả cái khóa này, Tiêu Chiến còn nói với cậu lúc ấy anh không nghĩ gì nhiều mua luôn, may mà cái khóa cửa này cần phải ấn giữ một chút mới mở được, bằng không đừng tưởng Kiên Quả chân ngắn, nó đặc biệt giỏi mở cửa.

Hồi ở cùng nhau, Tiêu Chiến vào WC đóng cửa, Kiên Quả cào cửa, gãi gãi một chút là mở được cửa ra.

Đè cái nút lại, Vương Nhất Bác mở cửa còn chưa đẩy ra, đã bị Tiêu Chiến gọi lại: "Vương Nhất Bác."

"Ơi?" Cậu xoay người.

"Tôi... tối mai đi, 6 giờ."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừ."

Tiêu Chiến không nói gì nữa, rũ mắt không nhìn cậu.

Vương Nhất Bác trở về nhà mình, sờ cái dạ dày căng không chịu nổi, lại nằm về trên giường. Nghĩ tới nghĩ lui ý Tiêu Chiến nói với cậu phải về nhà, cậu chỉ biết mẹ Tiêu Chiến ở thành phố gần đây, nếu nói về chắc là ngồi xe lửa hoặc lái xe.

Lái xe?! Dù sao thì cậu cũng gần, có thể lái xe chở Tiêu Chiến đi, qua lại đều tiện.

Cậu nhanh chóng đi giày vào đi tìm Tiêu Chiến, lúc mở cửa nhà Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn thấy cậu lại đến cũng có vẻ bất ngờ.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến hút thuốc, thời gian dài như vậy cậu cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Chiến hút thuốc, thậm chí chưa bao giờ ngửi được mùi thuốc lá.

"Ôi, anh hút thuốc à." Vương Nhất Bác cảm thán.

Tiêu Chiến quay người, ngón tay kẹp thuốc thon dài, ánh mặt trời buổi chiều kéo thân ảnh anh rất dài, anh đứng ngược sáng so với cậu, trông không rõ biểu cảm.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa, trong nháy mắt có cảm giác người này không phải cùng một người với người mình biết.

Tiêu Chiến dập thuốc, "Để ý à?"

Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu: "Không không, đàn ông mà, hút thuốc uống rượu bình thường, nhưng mà chưa từng thấy anh hút thuốc, hơi ngạc nhiên."

Tiêu Chiến ra rửa tay, thuận tiện cũng rửa sạch tàn thuốc, Vương Nhất Bác để ý thấy cái gạt tàn kia còn có ít nhất ba cái đầu lọc, mà cái gọi là gạt tàn thuốc này chính là cái đĩa nhỏ mới nãy còn để trên bàn ăn.

"Không thường xuyên hút." Tiêu Chiến giải thích: "Sao thế?"

Vương Nhất Bác vội trả lời: "Không, không có việc gì, chỉ là muốn nói với anh, nếu anh phải về, có thể lái xe tôi mà đi."

"Chỉ... thế thôi?"

"Ừ, à...."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần, tôi đi nhờ xe rồi."

"À, thế về sau anh nếu cần dùng xe cứ nói với tôi, bằng không xe tôi để cũng để không, ai lái mà chả thế. Đúng rồi hôn lễ của Đại Trí tuần sau còn dùng xe này để làm xe cưới đấy, tối thứ hai tuần sau đi bố trí hôn phòng, anh có thời gian không? Livestream có dừng được không?"

Tiêu Chiến xem ngày trên điện thoại: "Chưa có lịch chính xác, chờ tôi về rồi nói sau."

"Anh có việc à?"

"Khả năng sẽ có."

"Thế phù rể..." Vương Nhất Bác lo lắng hỏi.

"Buổi sáng được, tôi qua được."

Vương Nhất Bác à một tiếng: "Thế được rồi, đến lúc đó lại nói, thế tôi về đây."

"Ừ."

Vốn còn định hẹn Tiêu Chiến buổi tối ăn cơm, nhưng cậu cảm thấy Tiêu Chiến trông có vẻ tâm sự nặng nề, không biết có nên mở miệng hay không. Thôi, Tiêu Chiến không để ý cậu trước, chính cậu lại nhỡ lời, cũng coi như huề nhau, từ từ tổ chức lại ngôn ngữ đã rồi nói. Tiêu Chiến không phải người keo kiệt, sẽ không tức cậu.

Groupchat phù dâu phù rể chat chit tưng bừng, bên groupchat ba người bọn họ cũng rất náo nhiệt, Vương Nhất Bác không muốn nói chuyện Trần Dương tối qua cho bọn họ, không có ý nghĩa cũng không cần thiết. Hơn nữa cậu cũng không biết chắc Trần Dương là thực sự thích cậu hay chỉ là muốn dỗ cậu nên mới nói bậy.

Còn về phần Tiêu Chiến bên kia, đều do Đại Trí và Đồ Đồ mỗi ngày ồn ào vớ vẩn, vừa khéo nhìn thấy Đồ Đồ ở trong groupchat post một cái meme "Sắc", Vương Nhất Bác tưởng hai người bọn họ lại não bổ cái gì, thế là post vào groupchat: Tao với Tiêu Chiến sao có thể ở bên nhau, chỉ là bạn tốt mà thôi, đừng có nói bậy.

Nhắn tin xong cậu liền đi cắt kiwi Tiêu Chiến cho cậu, lúc về, trong group noti nổ tung, chat riêng, groupchat, cả đống. Vương Nhất Bác không thể hiểu được mà nhìn Đại Trí, Đồ Đồ, Lâm Lâm thậm chí cả Trần Dương cũng gửi tin nhắn cho cậu, groupchat phù dâu phù rể, còn cả groupchat ba người cũng cả đống. Cậu nhìn từng cái một, mới phát hiện, vừa nãy cậu nhắn nhầm groupchat, gửi vào cái groupchat phù dâu phù rể có Tiêu Chiến rồi.

Trong group các loại tin nhắn tung bay, đều là mấy cô kia nói chuyện. Có người hỏi Tiêu Chiến là ai, có người trả lời là đại soái ca biết hát hôm đó, còn nói thảo nào không cho người ta cơ hội, hóa ra là muốn tiêu hóa nội bộ, còn có người nói rất đẹp đôi, đáng tiếc chưa kịp cắn đã BE.

Lại xem tin nhắn.

Đại Trí: Huynh đệ, gửi sai chỗ rồi.

Đồ Đồ: Mau thu hồi. Gửi sai rồi.

Lâm Lâm: Sao thế sao thế? Đã xảy ra chuyện gì, cp của em sao lại BE rồi.

Trần Dương: Sao thế?

Không đợi Vương Nhất Bác phản ứng được phải giải thích như này, liền nhìn thấy Tiêu Chiến nói trong groupchat.

Chiến: Ừ.

Chỉ một chút, đến cái dấu chấm câu cũng không có. Đây là "ừ" cái gì? Ừ đáng tiếc quá hay ừ vẫn là bạn tốt?

Đại Trí phát gửi WeChat Vương Nhất Bác cũng không trả lời, dứt khoát trực tiếp gọi điện đến, Vương Nhất Bác còn chưa buông trái kiwi, trượt sang mở loa ngoài.

"Bọn tao còn đang chờ hai người quan tuyên, như nào lại đường ai nấy đi rồi." Đại Trí gấp gáp nói.

"Quan cái gì tuyên? Bọn mày sao y như mẹ tao thế, ước gì tao lăn vào với đàn ông. Tao với hai đứa mày chơi nhiều năm như thế, một chút ý tưởng cũng không có."

"Mày không có ý tưởng với bọn tao không có nghĩa là không có ý tưởng với người ta chứ, mày nào là uống rượu giải sầu nào là tâm tình không tốt, bạn bè bình thường nhà ai lại thế. Tại sao phát hiện tao kết hôn đính hôn tâm tình mày không có không tốt đi, chó tiêu chuẩn kép." Đại Trí nhịn không được mắng cậu, "Anh tao còn bảo tâm tình mày không tốt vì Tiêu Chiến không phải lần đầu tiên."

"Sao anh ấy lại biết? Ảnh nói mày tin cái gì, ảnh nói ảnh thích ta mày tin không?" Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật nói.

"Mày với anh tao không thân như mày với Tiêu Chiến, hai người thời gian này sắp thành một người rồi, mỗi ngày đều dính lấy nhau. Lúc trước tao với bảo bối nhà tao ở bên nhau cũng thế, mỗi ngày ba câu không rời được cổ, làm gì cũng nghĩ đến cổ. Mày ngẫm lại xem mày với Tiêu Chiến có phải thế không?"

"Đấy là mày, tao không có dính người phát ngấy như vậy."

Đại Trí phì một tiếng: "Có mà dính hơn ý. Thôi, nói chuyện tình cảm với cái loại ngốc tử không hiểu chuyện như mày nói chả rõ được, nhưng mà đừng có đến lúc đó lại hối hận vì bỏ lỡ là được."

"Bỏ lỡ có nghĩa là đéo hợp. Mày thông minh nghề mày đi, đừng có quản bọn tao."

Vương Nhất Bác tắt điện thoại, cuối cùng mới ăn được trái kiwi Tiêu Chiến cho, đúng là rất ngọt.

Nhìn lại tin nhắn trên điện thoại mấy lần, Vương Nhất Bác vẫn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

"Tôi không phải cố tình gửi vào cái groupchat kia, tôi gửi nhầm." Vương Nhất Bác gửi xong lại kèm cái icon khóc lóc. Đợi vài phút Tiêu Chiến không trả lời, cậu lại gửi: "Chiến ca, bọn họ nói chúng ta có chuyện, tôi không được giải thích chút sao. Không thể để người ta hiểu lầm đúng không? Anh đừng nóng giận, không phải nói anh nói bậy nói anh không tốt, anh đặc biệt tốt, thật sự."

Lại thêm vài phút, Tiêu Chiến vẫn không là rep, Vương Nhất Bác ngồi không yên, lại một lần nữa sốt ruột hoảng hốt chạy sang nhà Tiêu Chiến tìm anh. Lần này vào nhà không thấy được Tiêu Chiến ngay, nhưng nghe thấy truyền từ nhà vệ sinh ra mấy tiếng hùng hùng hổ hổ. Vương Nhất Bác chạy nhanh vào xem thì thấy, Tiêu Chiến đang tắm cho Kiên Quả.

Đối với việc Vương Nhất Bác đột nhiên chạy đến, Tiêu Chiến tựa như có chút kinh ngạc: "Sao thế?"

"Tôi gửi tin nhắn cho anh anh không rep, tôi sợ anh giận." Vương Nhất Bác nói nhanh.

"À." Tiêu Chiến đang bôi sữa tắm cho Kiên Quả, nhanh chóng xoa xoa nói: "Có cái gì mà giận, cậu nói chính là sự thật."

Vương Nhất Bác gãi đầu: "Anh không giận là được. Tối mai buổi tối anh đi, ngày mai tôi về nhà lấy bánh trung thu, buổi tối anh mang về cho dì nhé."

"Không cần." Tiêu Chiến nói: "Bà bị tiểu đường, không thể ăn ngọt."

"Có loại không đường, dì có thể ăn." Vương Nhất Bác bổ sung: "Không có đường mía, có thể ăn, không ngọt lắm đâu."

"Không cần đâu, Vương Nhất Bác , quá phiền toái." Tiêu Chiến cúi đầu tiếp tục gãi đầu mèo, Kiên Quả như cũ thi thoảng lại tru lên, cực kỳ không vui.

"Có phiền gì đâu, tôi xem như về nhà thăm ba mẹ." Vương Nhất Bác nói vẻ không sao cả.

"Tôi đã nói không cần!" Tiêu Chiến đột nhiên lớn tiếng, Kiên Quả giật nảy mình phi từ tay anh ra góc tường, rúc thành một cục nhìn anh chằm chằm.

Vương Nhất Bác cũng bị anh dọa hoảng, sao đang yên đang lành lại đột nhiên nổi cáu? Cậu còn chưa phản ứng được, Tiêu Chiến đã hạ lệnh đuổi khách: "Cậu đi về đi."

Men say còn sót lại bị Tiêu Chiến gào cho biến mất hoàn toàn, cậu đột nhiên có tí tủi thân, có lòng tốt đưa bánh trung thu cho người ta, còn bị ghét bỏ. Không cần thì không cần thôi... cùng lắm thì cậu cứ lấy về trước, khi nào Tiêu Chiến tâm tình tốt lại đưa cho anh.

"Thế... tôi đi về trước nhé..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lsfy