Chương 61-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáu mươi mốt

Ta suy nghĩ quá ít, nghĩ không ra, hắn đã thả mười mặt trời xuống. Đá cạn nước khô, chúng sinh gặp tai ương. Đó là ngày nắng nhất, trước kia chưa từng có, sau này cũng không thể có nữa... Na Tra huynh đệ." Chàng đột nhiên quay đầu, "Đệ tự xưng là phản cốt trời sinh, lúc đó vì không muốn liên luỵ bách tính Trần Đường Quan, lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ mà nương thân hoa sen, tạm chưa tỉnh giấc... Chính là chuyện lúc đó."

Chính là chuyện lúc đó.

Sáu mươi hai

Na Tra bỗng dưng khóc không thành tiếng.

"Nhị ca."

Dương Tiễn vươn tay lau nước mắt cho nó, "Sao lại ấm ức như thế? Mọi việc đã qua rồi."

Na Tra bắt lấy tay chàng, lắc đầu, "Lời này là đệ muốn nói với huynh, Mọi việc đã qua rồi."

Dương Tiễn lại nói:"Mộng của ta còn chưa kể xong."

Sáu mươi ba

"Ta khiêng lên một tảng đá, bay lên trời, đòi bọn họ nợ máu trả bằng máu. Khi mười Kim Ô tới càng lúc càng gần, ta giận lắm rồi, phách chết chín người, còn muốn Tiểu Kim Ô đền mạng. Hằng Nga ngăn ta lại, khiến ta nghĩ một chút cho chúng sinh vô tội... Ta nghĩ một hồi, buông rơi búa.

May mà đã buông xuống.

Tiểu Kim Ô vừa đi, ta liền rơi xuống biển.

Nước biển thực ấm áp, giống như chiếc nôi. Ta được bảo bọc tới lúc ngủ, một mạch chìm sâu, cách mặt biển càng ngày càng xa, càng ngày càng xa vô tận. Giống như không nghe được gì, không cảm thụ được gì. Không có yêu, cũng không có hận. Ta chỉ muốn cứ như vậy mà chìm xuống."

Na Tra bóp nát cái chén, "Nhị ca, huynh đừng nói nữa."

Dương Tiễn, "Đúng, ta không nói nữa."

Sáu mươi bốn

Chàng vừa nói xong, Na Tra ngược lại cảm thấy hối hận.

"Nhị ca, huynh muốn nói gì thì cứ nói hết đi."

Dương Tiễn cười nói:"Ta đã nói xong rồi."

Na Tra hiểu ra, Dương Tiễn trong giấc mộng không có người cứu, cứ ngủ say dưới biển, cũng không tỉnh lại.

Đây đúng là một giấc mộng đẹp.

Sáu mươi lăm

. . . . . .

Ngày hôm đó, Na Tra không biết mình ra khỏi Thần điện như thế nào

Tiễn Na Tra đi rồi.

Trà cũng đã nguội . Dương Tiễn đeo phong linh treo trên song cửa. Im lặng nhìn cửa sổ một hồi.

Sau cuộc trò chuyện ban nãy, Na Tra huynh đệ phỏng chừng sẽ không đến trong một thời gian nữa.

Chàng nhìn phong linh còn lại mấy khối ngọc tiêu điều. Những miếng ngọc ở đầu ngón tay va chạm nhau, kêu lên leng keng.

Chàng ngây người một lúc, Hao Thiên Khuyển chạy trở về, cũng không nhìn ra điều gì bất thường, cao giọng reo, "Chủ nhân! Ta đã trở về."

Sáu mươi sáu

Dương Tiễn xoay người lại, không có gì dị thường. Thản nhiên hỏi, "Đều đã phát hết chưa?"

Hao Thiên Khuyển tranh công nói, "Đều theo lời ngài dặn, tôi đều làm xong."

Hoá ra Dương Tiễn sai nó đến Thục Trung hái không ít cành quế, sau đó cùng Mai Sơn huynh đệ mang danh người của Chân Quân thần điện mang tặng khắp thiên giới. Cứ thấy tiên tử trẻ trung xinh đẹp là đưa, đảo mắt là có thể thấy các tiên tử cùng cung nga đều được Dương Tiễn đích danh trao tặng.

Trong lúc những người nhận được cành quế đích đều bàn tán râm ran, Lão lục vừa phát vừa nói, "Nhị gia làm như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì a?"

Hao Thiên Khuyển: "Ngài nói thanh danh của mình không đáng nói, dù sao trước kia cũng bại hoại không ít rồi. Hằng Nga là nữ lưu, vốn chỉ là tiện tay tặng cành quế, không muốn làm cho chút việc nhỏ này liên lụy danh dự Hằng Nga. Vì vậy phải giải vây cho nàng.

Lão lục nghe xong nói, "Nhị gia làm rất đúng."

Sáu mươi bảy

Chỉ là không nghĩ tới Dương Tiễn lại tự gây phiền toái cho mình.

Sáng sớm hôm sau, ngoài Chân Quân Thần Điện còn náo nhiệt hơn so với hôm qua, lúc Dương Tiễn bệnh nặng.

Lắng nghe kỹ hơn, ra là một mảnh oanh thanh yến ngữ.

Hao Thiên Khuyển mê mang mở to đôi mắt. Vừa mở cửa, nhất thời nó bị một trận hương khí xông vào làm ngã xuống hai bước, sau đó có một đàn ong bướm bay vào.

Hao Thiên Khuyển nhảy phốc lên mấy cái, té lăn trên đất, chật vật nắm lấy cánh cửa, liên tục la hét, "Đây là cái gì?. . . . . . Sao lại thế này? Sợ quá!"

Ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt tụ lại một đám tiên tử trang điểm xinh đẹp, tay ôm kỳ hoa dị thảo, hương thơm ngát mũi. Mặt họ tươi cười, cúi đầu nhìn nó.

Hoá ra là chúng tiên nhận được cành quế Dương Tiễn tặng, lại biết Dương Tiễn sinh bệnh, cố ý tới thăm đáp lễ.

Sáu mươi tám

Bách Hoa Tiên Tử đứng đầu, đợi Hao Thiên Khuyển ngượng ngùng địa bò dậy, nói: "Phiền ngươi thông báo một chút, tỷ muội chúng tôi có lễ vật cho Chân Quân."

Hao Thiên Khuyển, "Lễ vật?"

Bách Hoa, "Đúng, Chân Quân hiện tại không tiện ra ngoài, ngươi hãy tiếp nhận một chút tâm ý của chúng ta đi."

Hao Thiên Khuyển gãi đầu, không biết thay Dương Tiễn nhận lời là tốt, hay không nhận mới là tốt.

Trong lúc nó do dự, Dương Tiễn đích thân đi tới .

Bách Hoa vừa thấy chàng, cười nói: "Chân Quân, nghe nói thân thể ngài có bệnh nhẹ, ta cùng chúng tỷ muội tới thăm ngài. Thuận tiện tặng ngài vài thứ."

Dương Tiễn nhìn một cái: "Không phải là muốn tặng ta hoa sao?"

Các Hoa tiên nhìn nhau chằm chằm, đều nói đoán một cái là trúng.

Đây vốn dĩ cũng không phải việc gì khó khăn.

Dương Tiễn cười tạ ơn, nói, "Chút tâm ý này Dương Tiễn nhận trong lòng. Chỉ là Thần Điện lạnh cực hàn, lại hiếm có ánh mặt trời, chỉ sợ không thích hợp trưng hoa."

Bách Hoa:"Chúng ta nhận cành quế của ngài, làm sao có thể không đáp chút lễ. Ngài hãy thu nhận đi, trông cũng khá đẹp."

Dương Tiễn ngẫm lại, thấy nhận hoa cũng có thể giúp bác bỏ tin đồn, liền dặn người đem hoa cỏ nhận được đến chỗ hoa viên có nhiều ánh sáng mà chăm sóc.

Trong chốc lát, trước đình đều được trưng đây hoa tươi, mới xong chuyện.

Sáu mươi chín

Náo nhiệt nửa ngày.

Qua nửa ngày, lời đồn rằng Tư Pháp Thiên Thần tương tư thành bệnh lập tức bị nén xuống... thay thành đa tình phong lưu, lại có lòng khôn ngoan mẫn tiệp.

Người ta nói Dương Tiễn không thể đoán được.

Những tiên tử gặp chàng qua một lần đều nói Nhị Lang Chân Quân kia xem ra còn giữ lễ hơn cả nữ tiên, những khi không nói mà cười, một thân bạch y thật sự đơn giản điêu luyện.

Thật giả đúng sai không cần quan tâm nữa, cứ tuỳ chàng đi.

Dương Tiễn rốt cục cũng có thời gian tĩnh tọa điều tức.

Bảy mươi

Hao Thiên Khuyển trông chủ nhân ngồi ngay ngắn, nhắm mắt dưỡng thần.

Không dám phát ra tiếng động, nhưng mà đợi không được, nhẹ chân nhẹ tay đi qua đi lại xung quanh chàng. Trong lòng nó có chút nghi hoặc, mấy ngày nay vẫn không cởi bỏ được.

Dương Tiễn tựa hồ đã nhận ra, hốt nhiên gọi hắn, "Hao Thiên Khuyển."

"Chủ nhân." Hao thiên khuyển nghe thấy, cúi đầu, chạy lon ton tới. Dương Tiễn vẫn nhắm hai mắt, hỏi, "Ngươi đứng ngồi không an, có tâm sự gì?"

Hao Thiên Khuyển trước giờ muốn hỏi, lại sợ Dương Tiễn không vui, hiện tại nhìn thấy khắp nơi không có người, đúng là lúc mở miệng, bèn nói: ". . . . . . Chủ nhân, tôi biết ngài không muốn người khác tới thăm mình. Bây giờ không có người khác, chỉ có hai người chúng ta, ngài có phải trong lòng phiền muộn mới sinh bệnh. Ngài nói cho tôi, tôi sẽ không nói với ai đâu."

Dương Tiễn từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt không lộ cảm xúc, "Ngươi lại nghĩ nhiều rồi"

Ngữ điệu của chàng đều đều, Hao Thiên Khuyển lại không có thể không lo, "Không phải tôi nghĩ nhiều. Chủ nhân, tôi theo ngài hai ngàn năm, ngài có không vui, tôi làm sao không cảm nhận được. Cho dù ngài không muốn làm phiền người khác, cũng không tới mức gạt luôn cả tôi."

Dương Tiễn, "Từ lúc nói cho ngươi chuyện thay đổi thiên điều, ta nào có việc gì gạt ngươi nữa"

Hao Thiên Khuyển, "Nhưng y quan nói ngài có tâm bệnh."

"Y quan nào?" Dương Tiễn nhướng mày, "Biển Thước, Hoa Đà, hay là Tôn Tư Mạc?"

"... Chủ nhân, ngài làm sao còn có tâm tư nói đùa!"

Bảy mươi mốt

Người tới là ai cũng không quan trọng. Thật ra, chàng không ngờ chứng bệnh này lại là "tâm bệnh," trong lòng kinh ngạc, mới nhanh chóng buộc miệng thôi.

Ban đầu, tỉnh lại sau cơn hôn mê, trước mắt từng trận đen tối, sau một hồi lâu cũng không thể nhìn rõ bóng người, cũng nghe được âm thanh gì. Chỉ cảm thấy toàn thân mệt nhọc, không muốn nói chuyện. May sao, lại nghe được Ngọc Đế tuyên gọi hắn lên điện. Trong lòng đã hơi thanh tỉnh lại, nhưng tình cảm lại không có chút tri giác nào. Không nhớ nổi bản thân mình làm sao đi vào Lăng Tiêu điện, đập vào mắt chỉ thấy hai bên là màu đen, không thấy đồng liêu đang đứng, nhưng lại nhìn thấy trên bảo toạ cao cao hiện đang thiếu một người, đột nhiên phát hiện mình cần phải làm một việc.

Chàng vẫn tưởng là vết thương cũ không thể khỏi hẳn, chuyển biến xấu vì cảm xúc lên xuống thất thường cũng không phải chuyện hiếm thấy, chỉ cần điều dưỡng một trận là xong.Nhưng điều tức cả nửa ngày cũng không được kết quả.

...Tâm bệnh?

Hay là chính chàng thật sự cũng không thể phát hiện mình tích tụ ức khí nhiều năm, đã sinh dưỡng thành bệnh trầm kha.

Bảy mươi hai

Hao Thiên Khuyển còn nghĩ chàng tự phụ, không tin y quan, cũng không tin nó. Nó còn muốn khuyên thêm chút nữa.

Dương Tiễn lại dứt khoát đứng lên, đến điều tức cũng không làm nữa, bộ dạng như không muốn nhiều lời.

Hao Thiên Khuyển luôn luôn vừa sợ vừa nhường nhịn chàng. Cũng không muốn mất mặt nữa, chỉ cần bên cạnh chàng là được.

Dương Tiễn hiện giờ cũng biết làm thế nào để Hao Thiên Khuyển im lặng. Hao Thiên Khuyển hiểu chàng, chàng cũng hiểu Hao Thiên Khuyển. Mấy năm nay, trải qua nhiều sóng gió gian nguy, chỉ có con chó này bất ly bất khí. Khi nó cười, tâm can phế phủ như muốn móc ra quăng đi, không có hai lời; nó có giận, sủa có hung hơn rồi cũng lập tức xách đuôi lui ra phía sau.

Đồng sinh cộng tử, câu này trước giờ là lời treo đầu môi, mấy năm nay đã không cần phải nói nữa– Hao Thiên Khuyển lần nào cũng làm được .

Đã đến nước này, còn gì để xa cầu nữa.

Bảy mươi ba

Dương Tiễn đổi hắc y, nói với Hao Thiên Khuyển, "Đi, hạ giới cùng ta đi xem Vương mẫu Nương nương đầu thai chỗ nào."

Hao Thiên Khuyển ngẩng đầu, "Chủ nhân, giờ mới có vài ngày, không cần gấp như vậy a."

Dương Tiễn cười nói, "Sao có thể không gấp, Dương Tiễn không phải đang nhớ trần sao không?"

Chàng lại lấy lời đồn bên ngoài ra mà vui đùa.

Hao Thiên Khuyển chưa kịp tiếp nhận, chỉ nghe ngoài cửa có người trả lời, "Đây là đang làm khó sư phụ chết được, ta còn phải xem bệnh nhớ trần không có thuốc trị."

Vừa ngẩng đầu đã thấy Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã trở lại, đứng ở cửa, vừa tức vừa cười mà nhìn chàng.

Dương Tiễn kinh ngạc nói, "Sư phụ."

Bảy mươi bốn

Ngọc Đỉnh thấy Dương Tiễn đã có thể xuống đất đi lại, trong lòng cao hứng, ném đi hết mọi phiền não lên chín từng mây. Vào nhà ngồi xuống, lấy ra từ trong tay áo những linh đan diệu dược mang về từ Côn Lôn, bày ra khắp bàn.

Dương Tiễn và Hao Thiên Khuyển cũng cùng ngài quay lại.

"Sư phụ..." Nhìn thấy đồ vật đầy bàn", Dương Tiễn trong lòng cảm động, "Làm cho sư phụ cực nhọc rồi, con đã khoẻ lên rất nhiều."

"Ây da, ta còn không biết ngươi sao," Ngọc Đỉnh quở trách chàng, nói, "Ngươi nói khoẻ lên bảy phần, vậy thực tế chỉ có ba phần. Ngươi nói không cần lo lắng, vậy căn bản là toàn bộ đều không tốt."

Dương Tiễn tựa hồ là không đồng ý, lắc lắc đầu, thầm than một tiếng.

Ngọc Đỉnh, "Ngươi còn ủy khuất, ta nói không đúng sao?"

Dương Tiễn nói, "Sư phụ có chỗ nào không đúng, có không đúng cũng là do đồ đệ xấu xa là con làm cho tức giận.

Ngọc Đỉnh nghe thấy lời này liền ngồi ngay ngắn lại, hướng về phía chàng, "Sai, ta là bị đồ tử, đồ tôn hợp nhau làm tức chết. Mọi người thường nói ngoại sanh giống cữu, ta vừa thấy Trầm Hương đã biết được, thật sự là quá–– sâu sắc rồi, một chút cũng không sai!"

Bảy mươi lăm

Dương Tiễn bỗng nhiên hiểu được tình cảnh của mình thật hoang đường. Trước khi Ngọc Đỉnh rời đi, chàng đã hứa là sẽ giáo huấn Trầm Hương. Trước khi Trầm Hương rời đi, chàng lại hứa với nó là sẽ vỗ về Ngọc Đỉnh.

Hiện tại e là chỉ có thể bồi tội với sư phụ.

Chàng bèn chậm rãi, giống như đã biết sai rồi, bộ dạng cung kính nghe trách phạt.

Ở một bên, Hao Thiên Khuyển không biết đã xảy ra chuyện gì, ló đầu muốn tranh biện, Dương Tiễn kéo tay áo nó, nó cũng không phát cáu, tiu nghỉu mà câm miệng cúi đầu. Chủ tớ đứng thành một khối, nhìn vào lại thấy có chút đáng thương.

Ngọc Đỉnh "... Tỏ ra đáng yêu cái gì!"

Bảy mươi sáu

Ngọc Đỉnh nói, "Trong lòng con hiểu rõ rằng ta không làm gì được con. Làm như vậy làm gì!"

Dương Tiễn nói, "Đồ nhi không dám."

Ngọc Đỉnh nói, "Tám chữ kia là con cho Trầm Hương à?"

Dương Tiễn không biết trả lời làm sao, cũng may Ngọc Đỉnh cũng không chờ chàng trả lời, nói tiếp, "Trầm Hương nói, thời gian qua con thường xuyên nhìn tám chữ này, con đã nhìn ra được điều gì?"

"Nếu muốn đạt được mục đích, chỉ có cách kiên trì nắm lấy chức Tư Pháp Thiên Thần, không thay đổi sơ tâm, không tiếc thân này."

Ngọc Đỉnh trầm ngâm một lát, trải tờ giấy ra, nâng bút dò hỏi, "Hôm nay ta cho con tám chữ nữa, thế nào?"

"Tuỳ ý sư phụ dạy bảo."

Ngọc Đỉnh liền viết từng nét, từng nét lên giấy, "Làm quá hoá hỏng, thứ người thứ mình."

Viết xong, đưa cho Dương Tiễn, "Cầm lấy."

Bảy mươi bảy

Dương Tiễn hai tay nhận lấy, nhìn thấy tám chữ kia, trong lòng một trận chua sót.

Biết là sư phụ nói rất đúng, nhưng vẫn âm ỷ đau.

Rốt cuộc không buông bỏ được điều gì, cũng không hiểu rõ.

Tám chữ trước kia dù không dễ theo, lại hạ quyết tâm có tan xương nát thịt cũng phải làm cho được. Tám chữ hiện giờ, dù chàng có như thế nào, chàng thật sự không muốn nhận.

Ngọc Đỉnh nhìn thấy được, nói, "Con cứ giữ nó trước, lúc không có việc gì thì lấy ra xem, không muốn xem thì cứ mặc nó."

Dương Tiễn nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy tờ giấy, giấu trong ngực áo.

"Tạ ơn sư phụ."

Bảy mươi tám

Ngồi chơi cờ với chàng suốt một lúc, Ngọc Đỉnh không hề trông có vẻ không vui.

Dương Tiễn mới hỏi, "Sư phụ, ngươi còn giận Trầm Hương không?"

Bị lừa lòng vòng, chỉ trong một lúc ngắn ngủi không thể nào nguôi giận, nhưng Trầm Hương kể về Dương Tiễn cực kỳ thê thảm, đến khi Ngọc Đỉnh thấy đồ nhi kỳ thật không có khổ quá mức như vậy, ngược lại còn vui mừng.

Kỳ lạ!

"Không giận nữa," Ngọc Đỉnh phe phẩy quạt.

Dương Tiễn yên tâm, "Nó nói dối là sai rồi. Những những việc khác đều là bất đắc dĩ. Việc con muốn sửa đổi thiên điều, trừ Lão Quân, Tứ công chúa, và Hao Thiên Khuyển, con đều không nói cho ai. Trầm Hương cũng là bị con lừa."

"Con lừa được một người, làm sao lừa được nhiều người như vậy? Con không nói gì, cũng không một người nào nhìn ra." Nói xongm hạ một nước cờ.

"Kỳ thật không khó, nếu muốn đã lừa gạt người khác a..." Dương Tiễn đang tìm nơi hạ cờ, Ngọc Đỉnh đã giúp chàng nói tiếp nửa câu sau, "Phải lừa gạt chính mình trước?"

Dương Tiễn đặt quân cờ xuống, nói, "Chính là như vậy. Rất sâu sắc! Sư phụ con thật sự quá thông minh!"

Ngọc Đỉnh, "..."

Chàng nịnh hót đắc lộ liễu như vậy, Ngọc Đỉnh cũng thấy xấu hổ. Lòng thầm nghĩ xú tiểu tử này cư nhiên học được cách dụ người khác.

Ở Thiên đình mấy năm nay, phân nửa cũng chưa học thạo.

Bảy mươi chín

Cả nửa ngày sau, Ngọc Đỉnh cũng chưa thể rời đi.

Xem mạch Dương Tiễn xong, Ngọc Đỉnh tựa hồ là không an tâm cho chàng ra ngoài, tìm vài lý do để loanh quanh trong Thần Điện, rồi tới đình viện đang tràn đầy hoa cỏ. Nhưng ngài im miệng không nói tới việc Dương Tiễn phải rời nhà lúc nãy. Dương Tiễn đi theo ngài, tâm tư lại không yên ổn được.

Chàng đang muốn tìm một người bầu bạn với Ngọc Đỉnh, thì không sớm không muộn, Trầm Hương đã quay lại.

Hôm qua Trầm Hương về nhà, kể lại chuyện Dương Tiễn đã vô sự, người nhà mới xem như an tâm . Đến bây giờ, an ổn qua một năm, bầu trời vừa đúng một ngày. Trầm Hương dù không lo lắng, Dương Thiền lại kể, năm đó sau khi Dương Tiễn lên trời làm quan, luôn cố gắng mỗi ngày đều hạ trần thăm nàng một lần, vậy xem ra Dương Tiễn hiện giờ chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Tám mươi

Trên đường, người nó gặp đầu tiên là Na Tra.

Na Tra vừa thấy nó đã lôi kéo không buông tay, nhất định nói rằng Dương Tiễn có điều kỳ lạ.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi, từ Nam Thiên Môn đi tới Chân Quân Thần Điện, Na Tra không chịu đi vào, nói, "Trầm Hương, Nhị ca nhất định còn có tâm tư mà ngươi không biết, ta cũng không biết. Trước kia, anh ấy cứ điềm nhiên không nói, nhưng chuyện đó thực rất khó sửa đổi. Đã quá nhiều năm rồi. Theo ta thấy, bên ngoài đồn đại không ít."

Trên đường đi, Trầm Hương có nghe tin đồn rằng Tư Pháp Thiên Thần suốt ngày không biết kiểm điểm, khắp tiên giới đồn chuyện về cành quế. Nó nghi hoặc, "Sao có thể như thế, cậu khi không lại phát nhiều cành quế như vậy làm gì?"

"Ngươi nói chuyện gì vậy?" Na Tra tức giận nhìn nó, "Ta nói anh ấy tâm tình không tốt, trong lòng đau buồn."

Trầm Hương: "Vậy chuyện cành quế thì sao?"

Đó vốn cũng không phải là lời đồn!"

"..."

Tám mươi mốt

Mang theo lời nhắc của Na Tra, Trầm Hương đi tới Chân Quân Thần Điện, được cho biết là Dương Tiễn đang ở hoa viên.

Nơi này trước giờ nó chưa từng tới, hiện tại được Bách Hoa trang trí thành cảnh đẹp ý vui. Trầm Hương cảm thấy tươi mới, vì thế vừa đi vừa nhìn.

Dương Tiễn đang nói chuyện cùng Ngọc Đỉnh trong đình, mắt thoáng nhìn Trầm Hương đang đi tới, khóe miệng liền căng cứng.

Chàng tuy muốn tìm một người thế cho mình, nhưng không muốn tìm Trầm Hương.

Trầm Hương cũng thấy chàng, nụ cười trên mặt rộng ra, hồn nhiên không biết sắc mặt Dương Tiễn kỳ lạ, vẫy tay với chàng, "Cữu cữu! Con ở chỗ này!"

"..."

Ngọc Đỉnh nghe được giọng nói, liền ngẩng đầu, "Hả? Đồ nhi, hình như ta nghe thấy đứa cháu hay lo của con đang gọi con, con có nghe thấy không?"

Dương Tiễn: "Ơ... Ở ngay sau lưng sư phụ."

Ngọc Đỉnh quay lại, nở nụ cười: "A, thật sự là Trầm Hương, lại đây uống trà."

Dương Tiễn, "Đúng, uống... Ủa, không phải thầy rõ ràng thích nó sao?"

Tám mươi hai

Trầm Hương tới xem Dương Tiễn trước. Dương Tiễn phất quạt, quay đầu lại, vẫn đang cười bất đắc dĩ. Trầm Hương liền biết ngay rằng chàng đã không sao, nhìn thấy Ngọc Đỉnh cũng không khiếp sợ, bước lại nói, "Chào Chân Nhân."

Ngọc Đỉnh gật đầu.

Trầm Hương kéo áo ngồi xuống, ba người không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu, bèn chuyển chủ đề.

Vì Ngọc Đỉnh đang ở đây, Dương Tiễn không tiện làm bẽ mặt nó. Trầm Hương nói, "Cữu cữu, con còn có việc nghĩ mãi không ra."

Dương Tiễn, "Con có gì mà nghĩ không ra?"

Trầm Hương: "Trước tiên người phải trả lời con một chuyện."

Dương Tiễn nhìn Ngọc Đỉnh, Ngọc Đỉnh cũng đầy mặt ngơ ngác mà nhìn chàng, không biết Trầm Hương đang định thả câu thế nào. Dương Tiễn không khỏi nói, "Con hỏi đi."

Trầm Hương nói, "Lúc trước con không hiểu chuyện, người còn trách con không?"

Dương Tiễn, "Ta có gì để có thể trách con, lúc còn trẻ ta cũng không hiểu chuyện."

Ánh mắt Trầm Hương trầm xuống, "Lúc con thiếu chút nữa giết cữu cữu, lúc ấy người nghĩ như thế nào?"

Dương Tiễn khép quạt, dò xét nó, "Đang yên đang lành, hỏi chuyện này làm gì?"

Trầm Hương, "Người chỉ cần nói nghĩ như thế nào là đủ rồi, con không biết thì sẽ không an tâm."

Dương Tiễn nghẹn trong chốc lát, rồi cứng nhắc trả lời, "Ta không nghĩ gì cả."

Chàng nói tránh không tốt, ngay cả Ngọc Đỉnh cũng nhìn ra rằng chàng không nói thật.

Tám mươi ba

Trầm hương cảm thấy lạ lùng, "Làm sao cữu cữu có thể không nghĩ gì được. Cứ cho như trước kia không nghĩ, đúng lúc đó không nghĩ, chẳng lẽ sau đó cũng không nghĩ gì?"

Dương Tiễn không quay đầu lại, hỏi tránh đi, "Điều này nghĩa là gì?"

Chàng vẫn luôn tránh né. Trầm Hương liền hiểu ra, Na Trá nói đúng.

Nó đứng lên.

Những chuyện từng xảy ra lưu chuyển thành một tấm màn trước mắt nó, dấu vết ngọn ngành xuyên thành một chuỗi. Nó chợt hiểu ra hơn phân nửa.

"Lúc con muốn giết cữu cữu, người không nói gì, cứ đứng đó cho con bổ xuống. Người ném Bảo Liên Đăng, đuổi Hao Thiên Khuyển đi, còn lừa cả Tiểu Ngọc, đổi trắng thay đen." Nó nhìn Dương Tiễn, dường như có một khoảng khắc nó xuyên thấu chàng. "Người không dám nói, người đang sợ cái gì?"

Dương Tiễn mạnh mẽ quay đầu lại, "Con nói những điểu này rốt cuộc để làm gì!"

Trầm Hương chính là chờ chàng nói câu này, "Người hãy thẳng thắn nói cho con biết, người không có tìm chết, có phải không!"

Dương Tiễn xiết chặt nắm tay, "Không phải."

Tám mươi bốn

Nếu lúc này Trầm Hương còn tin chàng, bản lĩnh mấy năm nay coi như không.

"Y quan nói người có tâm bệnh, ban đầu con nghĩ như thế nào cũng không ra. Nhìn người bất tỉnh nhân sự, con cũng không tin là có một phần của con. Con nghĩ đến chuyện người có thể vốn đã không muốn sống, mới mượn Khai Thiên Thần Phủ cầu giải thoát. Nhưng trước sau con đều không tin người có thế để cho con hạ thủ.

Đúng, lúc trước con còn nhỏ, không thể tưởng tượng được người tính toàn điều gì. Bề ngoài, con thấy hành động của người, nên nói với người nhiều lời nhẫn tâm. Con nói không sợ chết ở trong tay người, khiến cho người đau lòng. Nhưng con không tin người cũng có thể như thế. Khai Thiên Thần Phủ đến trời còn bổ ra được, đầu búa này bổ xuống là không còn đường sống! Người đúng là chuẩn bị chết trong tay con a..."

Trầm Hương nói xong thì nhắm mắt.

Dương Tiễn khí tức không ổn, không muốn nghe nữa, "Đủ rồi, đừng nói nữa, chuyện con nghĩ ta sẽ không làm, cũng không làm được."

Ngọc Đỉnh vội hoà giải, "Đồ nhi ta nói không có tức là không có, Trầm Hương ngươi đừng nghĩ nhiều nữa.

"Con đang giúp cữu cữu! Cữu cữu không làm được? Ngọc Đỉnh Chân Nhân, người có nhớ lúc ở Kim Hà Động, con kể một chuyện bịa cho ngài, chuyện xưa đó – con cảm thấy đồ nhi của người so với Dương Tiễn trong chuyện xưa kia còn nhẫn tâm hơn! Nếu không phải Tứ Di Mẫu tới đúng lúc, cữu cữu chẳng phải đã bị con bổ chết rồi!"

Nó khiến Ngọc Đỉnh nghẹn lời, lại nhìn Dương Tiễn, "Người có nghĩ tới, sau khi người chết rồi sẽ như thế nào không?"

Dương Tiễn còn chưa đáp, nó đá nói, "Người không có nghĩ."

Dương Tiễn nén cơn giận, đem ánh mắt dời qua nơi khác, không phản bác cũng không thừa nhận.

Trong lòng Trầm Hương cũng không dễ chịu, tiếp tục nói một hơi, "... Có lẽ người có nghĩ, có lẽ người biết sau khi người chết, Tứ Di Mẫu sẽ nói ra sự thật, chúng con sẽ đau khổ, sẽ hối hận. Nhưng mà người mặc kệ!

Người còn đang giận dỗi, mấy ngày qua sống không vui vẻ, người đau đớn đã lâu rồi, nản lòng thoái chí, không còn muốn nghĩ ngợi nữa. Dù sao thì người chết rồi, cái gì cũng không biết, không quản được! Cho nên người không dám trả lời con, người không thể nói với con rằng người chỉ muốn chết rồi thì không an bài gì cả. Người không có cách nào giải thích, cũng không có gì để có thể giải thích!"

Dương Tiễn tim run rẩy, chống bàn đứng lên.

"Ngươi đừng bức ta."

Tám mươi lăm

Nghe vậy, ánh mắt Trầm Hương như lùi một chút.

Dương Tiễn lộ ra rõ ràng là không muốn tiếp tục đề tài này, khiến cho Trầm Hương tức khắc dừng lại. Cho đến giờ, nó còn có thể làm như chưa từng nghe gì.

Nhưng hồ đồ như thế này, đâu phải là ngày đầu?

Trầm Hương trong đáy lòng nhanh chóng tính toán, cảm thấy rằng đã nói đến nước này, không thể để công sức đổ sông đổ bể.

Nó dứt khoát tiến lên một bước, nói một hơi, "Đúng! Cữu cữu không muốn nói, ngay cả mẹ con cũng không dám bức người! Hao Thiên Khuyển lại sợ người, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng tuỳ theo người. Họ không truy vấn, người liền thực sự nghĩ rằng không thể làm được gì người?"

"Ta biết con không sợ ta." Dương Tiễn nghe xong, thong thả đi nửa vòng bên chiếc bàn, đi đến trước mặt Trầm Hương. Nhịp điệu chậm rãi, hạ thấp giọng nói, "Con muốn như thế nào?"

Tám mươi sáu

Trầm Hương dường như lại thấy chàng của ngày trước.

Lời này nghe như là khẩu khí mà chàng đang thương lượng cùng nó, thực tế chỉ là mỏi mệt và không cam lòng thôi. Chỉ có nghĩa là chàng đang tìm một đường thoát khác mà chàng nhất quyết không buông ra .

...

Trầm Hương bất lực nói, "Con muốn nghe sự thật, con biết người đang nói dối."

Dương Tiễn chém đinh chặt sắc, "Ta không có gì có thể nói cả."

Trầm Hương tức giận chàng, nói, "Cữu cữu để tay lên ngực tự hỏi, không có gì thì tại sao phải giấu?"

Dương Tiễn căng thẳng, "Ta nghĩ như thế nào thì có gì trọng yếu! Chuyện đã qua rồi, con biết nhiều hơn vài điều vụn vặt cũng không dễ chịu hơn a!"

Trầm Hương buộc miệng thốt ra, "Con có dễ chịu hay không đâu thể nào do người quyết định!"

"..."

Dương Tiễn bất chợt câm lặng.

Đứng yên tại chỗ, giống như đang tiêu hóa câu nói vừa rồi. Ánh mắt càng lúc càng ảm đạm, không căng thẳng, cũng không kích động nữa.

Tám mươi bảy

Chàng đã tin thật rồi.

Chỉ cảm thấy một cơn đau trong ngực, trước mắt tối đen. Không thốt lên một tiếng, lùi về phía sau vuốt chiếc bàn đá, sắc mặc bất động mà chống đỡ thân thể.

Trầm Hương mới biết nó nói sai rồi. Nhất thời, nó không có biện pháp cứu chữa, chỉ có thể giương miệng không nói gì.

Ngọc Đỉnh vẫy vẫy chiếc quạt bồ, dùng ánh mắt trầm trọng để bảo nó đi mau.

Trầm Hương hít vào một hơi, thấp giọng nói với Dương Tiễn, "Cữu cữu... Trầm Hương tới không đúng lúc, phải đi rồi."

Dương Tiễn không phản ứng. Đến khi nó đi rồi, trước sau chàng cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.

Tám mươi tám

Trầm Hương liền quay vòng lại, tìm một nơi bí mật để ẩn thân dưới bóng trúc rậm rạp dưới đình. Bên cạnh nó là một khóm hoa lan mới trồng, có thêm lá dài, thuận theo tầm mắt đi ra, vừa đủ có thể thấy gương mặt tái nhợt được che nửa dưới đình của người nọ.

Lòng nó thầm nghĩ, bây giờ cữu cữu chắc không ngờ được đâu.

Vì thế ngồi yên lắng nghe.

Tám mươi chín

Ngọc Đỉnh nhìn không thấy Trầm Hương nữa, cũng không muốn Dương Tiễn đau lòng, nên mới giải thích, "Đứa nhỏ Trầm Hương này nhất thời nhanh miệng, thật ra nó không có ý gì khác đâu."

Dương Tiễn thở hắt ra, mới cảm thấy dễ chịu một chút, "Trầm Hương thẳng thắn, đều nói lời từ trong lòng ra, không có gì sai. Con cũng không có gì có thể phản bác được."

Ngọc Đỉnh dọ hỏi, "Vậy nó nói còn từng tìm chết..."

Dương Tiễn nhắm mắt, "Cũng không phải nói sai."

Ngọc Đỉnh run run tay, duỗi ra quạt hương bồ chỉ vào chàng, "Con thật sự hờn giận, cố ý tìm chết sao?"

Dương Tiễn nghe lời này thì mở mắt ra, thần sắc trên mặt có điểm kỳ dị, như đang kinh ngạc vì sư phụ có thể nói như vậy, lại như đã đoán được từ trước. Chàng chậm rãi gật đầu, bừng tỉnh ra lại lắc đầu.

"Lúc ngộ sát Đinh Hương, con quả thật đã nghĩ tới chuyện chịu một búa của Trầm Hương để đền mạng cho cô ấy." Chàng nói.

Chín mươi

"Con có từng nghĩ nghĩ tới con chết rồi thì hậu quả ra sao không? Thần sắc Ngọc Đỉnh nghiêm trọng, "Con nhẫn nhịn mấy năm qua, chỉ suýt một chút sao?"

Dương Tiễn đã nghe mắng không nổi nữa, lên tiếng gọi, "Sư phụ."

Ngọc Đỉnh liền không nỡ lòng trách cứ, chú ý lắng nghe.

Dương Tiễn khó khăn mở miệng, "Con sớm đã tính tan xương nát thịt, để tiếng xấu muôn đời, nhưng cũng không có nghĩa rằng con không muốn chừa một con đường lui để ngày sau có thể gặp lại mọi người. Cũng có lúc con từng nghĩ, một ngày nào đó nói ra chân tướng, có lẽ mọi người có thể tha thứ cho con, có Tứ Công Chúa góp lời, có Tiểu Hồ Ly làm chứng, con còn có thể cùng Tam muội, cùng Trầm Hương giống giống như ngày trước, vốn nên là một gia đình như thế."

Chàng nói xong, cúi đầu nhìn hai bàn tay: "Nhưng con lỡ tay giết lầm Đinh Hương, người bảo con phải làm sao!"

Con thu thương lại, cô gái đó chết ở trước mặt Trầm Hương, máu văng khắp mặt nó. Nhìn thấy biểu cảm của nó lúc đó, con làm sao có thể không khó chịu! Cho dù có lưu lại đường lui, khi đó cũng không còn lòng tin nữa rồi, chỉ còn một suy nghĩ: Đã giết rồi, vậy thì phải đền mạng cho cô ấy.

Con cũng không nhất thiết phải sống.

Đây vốn là lời đã nát nhừ trong bụng, vạn bất đắc dĩ phải thốt ra.

Lời editor: Toàn bộ bản convert toàn bộ truyện này đã được đăng ở Wattpad của bạn RanpoGod (https://www.wattpad.com/798934495-bảo-liên-đăng-đồng-nhân-dương-tiễn-đồng-nhân).  Vì thế, mình có thể tạm dừng việc dịch/edit bộ này để tập trung cho một bộ khác. Mời các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro