Chương 6 ( Hoàn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mân Thạc biết rằng cuộc sống của cậu đã không bao giờ có thể trở về bình thường được nữa.

Cậu nuôi một con đại cẩu, con chó này lại biến thành người. Cậu không những không đem yêu nghiệt này đá ra ngoài, lại còn bị tên yêu nghiệt hắn ăn sạch sành sanh.

Cậu không dám đi xem mắt kết giao nữa, lại càng đừng nói có thể đem phụ nữ về nhà.

Bởi vì hiện tại, cho dù đại cẩu nhà cậu không cần phát ra âm thanh gầm gừ uy hiếp, chỉ cần nhìn ánh mắt sắc bén của đối phương thôi, cậu cũng đủ biết người ta mất hứng rồi.

Mân Thạc rối rắm lắm a.

Cậu thích đàn ông, xác định đã khá lâu rồi.

Thích thú nuôi, cậu cũng biết lâu rồi.

Nhưng thích một tên đàn ông có chân thân là thú thì.....Có ai chỉ cho cậu biết phải nói với người nhà như thế nào đây?

Mân Thạc mỗi ngày đều phiền não, Tiểu Lộc đương nhiên nhìn ra được, nhưng mỗi lần hắn hỏi tới, cậu lại trầm mặc hồi lâu, cái gì cũng không đáp.

Có một ngày, Mân Thạc nằm ở trên giường lâu thật lâu, đợi đến khi có người nằm xuống bên cạnh, Mân Thạc lập tức hạ quyết tâm ôm chặt lấy người kia.

Hắn đương nhiên là sửng sốt, thật hiếm khi thấy cậu chủ động như vậy a, làm hắn có chút cao hứng.

Mân Thạc nhìn chằm chằm vào cằm đối phương, lắp bắp nói: "Cái kia....Tiểu Lộc."

"Ừ?" Hắn miễn cưỡng cười, đưa tay đùa giỡn cằm Mân Thạc, có cảm giác cậu hình như mới là thú cưng của hắn thì phải.

"Anh...." Mân Thạc rối rắm nói: "Anh đã biến được thành người, vậy, có phải còn có siêu năng lực nào khác nữa không...."

Tên kia có chút hoang mang nhìn cậu.

"Tỷ như.... Có thể sinh con..."

"..."

Mân Thạc nói xong liền nhìn hắn chờ mong đáp án.

Nhưng tên này cứng ngắc hồi lâu, mới dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Mân Thạc.

"Sao, sao vậy?" Mân Thạc nhỏ giọng hỏi.

"....Anh có nhìn thấy con chó đực nào biết sinh con chưa?"

"Chưa từng thấy."

"Vậy anh thấy thằng đàn ông nào sinh con chưa?"

". . . Chưa từng thấy."

"Vậy anh vì cái gì mà lại nghĩ cái loại từ chó biến thành người như tôi có thể sinh con hả?"

Hắn vừa bực vừa buồn cười, đem Mân Thạc ôm vào lòng.

Mân Thạc mặt đỏ tới mang tai. Cậu biết vừa rồi mình đã làm ra cái chuyện mất mặt rồi.

"Anh.... Rất để ý loại chuyện hai tên đàn ông ở cùng nhau sao?" Suy nghĩ hồi lâu, tên kia hỏi.

Mân Thạc khó khăn lắc đầu, nói: "Nhưng anh cũng đâu phải là người bình thường, anh thật ra là chó hay là người?"

"Trên thế gian có rất nhiều thứ cổ quái, nói không chừng người bình thường khi đi đường mà anh thấy, khi về đến nhà sẽ lộ ra một bộ mặt khác." Hắn nghiêm túc nói, "Vì dụ như anh cùng một người nói chuyện thân mật với nhau, nhưng nói không chừng, tới lúc anh cùng người phụ nữ kia về nhà thì cô ta lại biết thành một thằng đàn ông a."

Mân Thạc mở to hai mắt, nói: "Như thế nào lại như thế!"

"Vậy như nào lại có người từ động vật biến thành nhân loại được a?" Hắn hỏi ngược lại.

Thảo luận cái vấn đề này càng khiến Mân Thạc càng rối rắm hơn.

Cậu nghĩ, chung quy cái loại vấn đề này, người thường vẫn không thể nào đưa ra kết luận được, nhưng bản thân cậu cũng không nỡ đem Tiểu Lộc cho mấy nhà khoa học kiểm tra, bởi vậy chỉ có thể ủy khuất đem toàn bộ nghẹn ở trong lòng. Sau đó, cậu lại dư dây thần kinh nghĩ đến có thật phụ nữ đột nhiên có thể biến thành đàn ông hay không.

Sau khi Mân Thạc tiếp nhận được sự thật Tiểu Lộc có thể biến thành người, cậu lại có cảm giác rằng mình đang nắm giữ một bảo bối.

Cậu rất sợ người khác biết Tiểu Lộc có thể biến thành người, cậu sợ có người sẽ cướp hắn đi mất.

Cậu thích cái cảm giác mỗi khi ngủ đều được hắn ôm vào trong ngực, cảm giác rất an toàn.

Có lần, cậu ngủ ở trong lòng người kia, hỏi: "Nếu thật sự có loại ban ngày vốn là phụ nữ, ban đêm lại biến thành nam nhân, anh nói xem tên kia làm sao mà kiếm người yêu đây?"

Hắn sửng sốt, nhíu mày: "Vậy chỉ có thể tìm đồng loại y chang hắn thôi."

"Vậy anh sao không đi tìm đồng loại?" Mân Thạc xoay người, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.

Hắn ngây người, sau đó sủng nịch cười, nói: "Bởi vì anh mới là người tôi muốn bầu bạn suốt đời a."

Mân Thạc nghĩ đến trước kia cậu nhặt được con cún con Labrador, lúc đó cậu còn nghĩ, tên nào khùng đến mức vứt một con cún Labrador tốt như vậy a?

Sau đó tự mình mang chó nhỏ về nhà, nuôi cho tới bây giờ.

Mân Thạc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiên trọng, cậu dùng cả hai tay nắm chặt lấy cánh tay của người kia, nghiêm túc nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Hắn ngẩn người, nói: "Hình như không kém anh bao nhiêu đâu!"

"Nhưng mà, tuổi thọ của chó chỉ hơn mười năm thôi mà!" Mân Thạc có vẻ không hiểu nói.

"Ngu ngốc, tôi với chó bình thường hình thức sinh trưởng đương nhiên là bất đồng nha," hắn xoa đầu Mân Thạc, nói "Đến thời điểm, sẽ rời khỏi chủ nhân, như vậy sẽ không làm cho đối phương cảm thấy kỳ quái."

"Như vậy trước kia tôi nhặt được anh là lúc anh vừa mới bỏ nhà ra đi!" Mân Thạc phản ứng lại.

"Đúng vậy!" Hắn nở nụ cười.

Nhưng Mân Thạc lại trầm mặc.

"....Sao vậy?" Hắn nghi hoặc hỏi.

"...Vậy anh sẽ phải rời đi sao?" Mân Thạc thấp giọng nói.

Hắn ngẩn người.

Mân Thạc cúi đầu, vẫn không nhúc nhích. Mi mắt hạ xuống, có cảm giác có chút khổ sở.

Hắn đau lòng ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng nói: "....Tôi trước kia vốn có ý định như vậy, nhưng sau khi phát hiện ra bản thân đã thích anh thì đã thay đổi chủ ý từ lâu."

Mân Thạc run lên, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tôi nghĩ, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi lại thích anh muốn chết," hắn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên cái trán của Mân Thạc, rồi tới chóp mũi, môi, nỉ non nói: "Tôi sao lại nhẫn tâm rời bỏ anh cho được?"

Mân Thạc mấp máy môi, đối phương thừa cơ chiếm đoạt lấy.

Đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong, lướt qua vòm họng, hai bên thành miệng mềm mại, cuối cùng mới cùng cái lưỡi của cậu quấn quít. Mân Thạc mở mắt ra nhìn hàng lông mi khẽ run rẩy của hắn. Cậu không nhịn được mà ôm lấy cổ hắn, càng hôn càng sâu.

Lửa nhiệt tình càng lúc càng tăng cao, hắn xoay người áp Mân Thạc xuống giường, hai tay chui thẳng vào trong áo ngủ của cậu.

Hắn cũng không phải lần đầu làm ra cái loại chuyện như vậy, nhưng Mân Thạc lại hoàn toàn không nhớ tới. Hơn nữa, thân thể của cậu lại rất mẫn cảm, chỉ cần hắn tùy tiện đùa giỡn một chút, cậu sẽ nổi lên phản ứng.

Nhưng hắn lại thích nhìn thấy bộ dáng của cậu như vậy, tay luôn hướng đến những vị trí mẫn cảm trên người cậu.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ quần áo của Mân Thạc đã bị cởi sạch, nhưng bản thân hắn thì vẫn còn đầy đủ quần áo.

Mân Thạc có chút e lệ, định đưa tay cởi luôn quần áo của hắn, như vậy hai người sẽ giống nhau.

Lại không nghĩ tới hắn túm lấy tay cậu kéo ngược qua khỏi đầu, không cho cậu chạm vào bất cứ thứ gì.

Hắn ngẩng đầu, cười trêu tức, nói: "Anh dùng miệng giúp tôi cởi ha?"

Mân Thạc: "...."

Hắn lúc nào cũng trêu đùa cậu. Mân Thạc lúc nào cũng muốn cự tuyệt nhưng đến cuối cùng đều bị đối phương khống chế, không ngừng ra vào thân thể sảng khoái đến khóc hồng cả mắt, không thể suy nghĩ được gì, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Mân Thạc cảm thấy bản thân rất ủy khuất, nhưng cậu cũng không phản cảm. Có đôi khi lén lút hỏi thăm đồng nghiệp thì được người ta nói đó chính là tình - thú, chúc mừng cậu đã tìm được một cô nàng cực phẩm. Nhưng có trời mới biết cậu tìm được đích thị là một nam nhân a.

Hắn ôm chặt lấy cậu, hai người cùng nhau chui rúc trong một cái chăn. Hắn mạnh mẽ không ngừng va chạm không ngừng thúc vào trong thân thể Mân Thạc, còn Mân Thạc chỉ có thể nắm cho chắc tấm nệm phía dưới, ngăn cho cái đầu của mình không bị sưng lên vì đụng trúng tường quá nhiều.

Hắn vừa hôn môi cậu vừa thì thào gọi.

Mà Mân Thạc thì chỉ có thể nhìn lên trần nhà, thất thần.

Cậu nhớ lại cái lần đầu tiên nhìn thấy con Labrador đang hành hạ cậu này.

Bầu trời trong xanh, có một con cún Labrador ngồi ở ven đường, bộ lông trên người bẩn thật bẩn, có cảm giác giống như được vớt từ dưới bùn lên.

Mân Thạc nhịn không được bước qua, xoa xoa cái đầu nhỏ của con chó.

Con chó lại dùng hai con mắt như viên bi nhìn cậu, liếm liếm lòng bàn tay cậu.

Mân Thạc xúc động cực kỳ, cảm giác rất đặc biệt.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là vận mệnh.

-- Toàn văn hoàn--

----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro