1.🌼陆上长风🌼-Trường Phong bên bờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghen tị với gió và mưa, mùa xuân và mùa thu, bởi vì thời điểm này,mọi người luôn có thể ở bên nhau .
    --- Ideka ---

Hàn Vũ cảm thấy rằng mình có thể
muốn giảm cân. Lần đầu tiên cậu
nhận ra điều này, đó là sau khi cậu chỉ cho đội trưởng ba bước trong phòng khiêu vũ để cùng nhau kết hợp. 

" Hãy thôi đi nào anh ơi"

Thực tế, chính cậu cũng đã nghe thấy tiếng va đập vào lưng ai đó.

Và trái tim Mặp Mặp dường như vô cùng tổn thương tuy vậy mồm miệng vẫn rất bướng bỉnh:

"Bây giờ anh chỉ là hơi tròn chút chút mà thôi."

Dứt câu nói,trên má đã vắt một vòng xoáy nhỏ

Lâm Mộng ngay lập tức đạp tan mộng đẹp của chàng trai nhỏ

"Xin cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa,nhìn lại chính mình đi, tên là Mặp Mặp cũng có lí do hết ."

Ai đó nghe thấy tiếng trái tim Mặp Mặp đang tan vỡ.

Tinh Túc ngay lập tức chợp lấy  thời cơ để bù thêm cho một con dao

"Anh Vũ , nhìn này, đội trưởng mặc chiếc quần mùa thu này trông đôi chân rất thon gọn."

Cậu chàng Vũ Hán nào đó với dáng hình là một beanie (Quá đáng với anh tui ghê:>)  nhìn vào gương, rồi nhìn vào người đội trưởng đang thay giày

và rồi cậu chàng quyết định kể từ bữa tối nay, cậu sẽ ngừng ăn.

Sau một ngày luyện tập vất vả,nhóm người lập tức trở lại khách sạn sau buổi tập.

Ngay lập tức mười mấy người đổ thẳng vào căn phòng của Tiểu P.

Họ đã đặt mua thức ăn và đang chờ đợi mấy món đồ xuất hiện

Hồ Hạo Lượng nhìn xung quanh và thấy rằng dường như thiếu mất ai đó

" Hàn Vũ đâu rồi?"

Dương Kiến chỉ sang cửa bên cạnh

" Cậu ấy nói sẽ giảm cân nên không ăn gì đâu"

Hồ Hạo Lượng rất vui vẻ, ngay lập tức mở cửa phòng.

Chỉ trong chốc lác,người ta thấy phía sau Lượng Lượng ngay lập tức xuất hiện một cái đuôi, Hàn Vũ ở phía sau Lượng Lượng với khuôn mặt háo hức

Lâm Mộng- người chiếm hai hộp cơm trưa, vỗ vai ai đó đồng thời sờ sờ cằm mình

"Anh bạn, nói về việc giảm cân .Anh không ăn sao?"

Ngay lập tức,Hồ Hạo Lượng ngắt lời Lâm Mộng,nhẹ mỉm cười, đẩy cho Hàn Vũ một đôi đũa 

"Em ấy không mập."

Hàn Vũ ngay lập tức khoe mẽ

"Nghe anh tôi nói chưa "

Mọi người cùng nhau os: Ai đó làm ơn đem hai thầy trò đang cố gắng phát cẩu lương này ném qua cửa sổ đi được không?

Nhìn chung, bầu không khí của thiết bị dễ cháy khá hài hòa. Điểm duy nhất là hai thầy trò kia thực sự quá dã man đến quá đáng

Theo lời của Dương Kiến,Tinh Túc đã lấy mỡ lợn để chiên đồ ăn và sau đó là uống mật ong.

Với cách này, anh ta có thể tăng cân một cách tự nhiên trong nháy mắt.

Quân Quân tự xưng của ủy ban kỷ luật của cả nhóm,thật sự cảm thấy áp lực là rất lớn.

"Mấy người đang xem gì trong điện thoại của Dương Kiến đó?" 

Mấy người đang nép mình trong một góc nhìn lên

"Hai anh em Lượng Vũ đang phát sóng trực tiếp. " 

Quân Quân vô thức nhìn vào màn hình và...

"Hey đừng.... "

Một nụ hôn  -moahh.

Trên màn hình, hai người họ cười rất ngu ngốc

Lâm Vũ kéo một chiếc xe lăn,chạy vòng vòng như phát điên

"Ah, tôi thực sự muốn yêu, một lần thôi cũng được  "
 
Ôi mẹ ơi,thì ra cậu là thép thẳng à!!!

" Khôngggggg "

Tiếng Lâm Vũ hét càng rúng động hơn
( cà khịa kiểu này thì chắc là anh Túc rồi:>)

Một lúc sau, cánh cửa bị đạp mở tung, và hai trong số họ lần lượt bước vào

Hai người gầy gò trong góc đột nhiên bắt đầu la hét muốn banh cổ họng của họ
 
"Ôi, hôn tôi đi!"

Quân Quân nở một nụ cười đầy
vô nghĩa, và đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó.

"Mọi người đã đến đây và tụi tui đề nghị họ cho ra một vài lời khuyên,ngay sau đó Thiên Tỉ đến và em ấy đã đùa rằng-- Mấy anh không thể xem trộm đội em tập"

"Hàn Vũ mau ăn cơm nào "

Hồ Hạo Lượng lấy ra một hộp cơm trưa, Hàn Vũ đang thu mình trên chiếc ghế sofa nhỏ. 

Tay cầm điện thoại di động, nhanh chóng đến gần Lượng Lượng,khi nhìn thấy Sư phụ, cậu cầm lấy hộp cơm đồng thời ngồi ngay cạnh anh

"Lượng Lượng, em hỏi anh một câu."

"Cái gì? "

" Tại sao anh lại chọn Thiên Tỉ?"

Hồ Hạo Lượng tự hỏi

"Hỏi cái này ngay lúc này ?" 

Hàn Vũ đem di động chìa ra trước mặt anh

"Thiên Tỉ hỏi em vì sao anh lại chọn cậu ấy"

Lượng Lượng liền hỏi

" Oh...vậy tại sao em ấy không trực tiếp hỏi anh? "

" Em ấy nói sợ anh."

Hàn Vũ tặng anh một cái liếc mắt đầy xem thường 

" Nói nhanh. "

Lượng Lượng chậm rãi liếc nhìn Hàn Vũ,nếu như Thiên Tỉ trực tiếp hỏi anh có lẽ biết rằng anh có thể sẽ không nói ra toàn bộ

Nhưng nếu Hàn Vũ có một vài từ áp đặt anh, anh sẽ không nói cho cậu biết.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thật là lo lắng, làm sao anh có thể  giấu cảm xúc cho riêng mình đây

Hồ Hạo Lượng đột nhiên thích chương trình này.Chương trình này dường như có một mị lực, một khi nó đến, thật dễ bị bóp nghẹt bởi những ký ức.

Đừng thức suốt đêm để nhảy mỗi ngày như vậy. Mọi chiếc xương trong cơ thể  đều được nối với gân và hằng ngày chúng vẫn đang kêu cứu. Chỉ có não vẫn đang hét to

" Tôi phải nhảy,tôi muốn nhảy"

Thỉnh thoảng Lượng Lượng nhìn đồng đội của mình trong gương và cảm thấy rằng anh dường như vẫn còn ở tuổi thiếu niên, và anh có bạn bè của mình ở mọi nơi anh ấy đi.

Khi anh nhảy có gió sau tai và có một sức cháy nóng bỏng trên mũi, như thể cả thế giới đang dõi theo.

Và rồi Hàn Vũ đột nhiên xuất hiện vào thời điểm đó.

Người này luôn luôn trực tiếp, tâm trí của em ấy rất thẳng thắn, lời nói của em ấy rất cứng rắn, điệu nhảy của em ấy vô cùng truyền cảm và thậm chí sự tôn thờ cũng rất trực tiếp đôi lúc còn có lúc ương ngạnh 

Hồ Hạo Lượng đã suy nghĩ vào thời điểm đó

Nên vui vẻ chấp nhận mọi chuyện khi bạn nhận được nó.Dù sao, một đứa trẻ như Vũ  không phải là người đầu tiên, và cậu ấy sẽ không bao giờ là người cuối cùng.

Có lẽ sẽ  không giống như lần anh nhìn thấy cậu từ cái nhìn đầu tiên, và thậm chí khác nhau về tính cách, nhưng cậu học trò nhỏ này lại làm anh bất ngờ bởi sự làm việc chăm chỉ và nỗ lực.

Dù sao, cậu ấy đã trở thành đồng đội,cũng là cậu học trò nhỏ và sau đó là một người anh em thân thiết.

Nhiều người đã đến và vỗ vai anh

" Được rồi, anh thật sự tuyệt vời, Hàn Vũ rất giỏi."

Hồ Hạo Lượng không phải là người dễ nổi nóng.

Những người dễ nổi nóng thường không thể bình tĩnh để luyện nhảy, nhưng mỗi khi nghe người khác nói đến Hàn Vũ , niềm tự hào của anh tràn đến cả khóe miệng thậm chí là anh không thể che đậy điều đó.

Vậy tại sao lại lôi kéo mọi người tham gia Thiết Bị Dễ Cháy?

Ngoài việc được tự do, ngoài việc ngưỡng mộ và những lý do khác, v.v.

Một khả năng nhỏ, không đáng kể, là anh đang nhớ mình là một thiếu niên.

"Này, đừng chỉ cười."

Hàn Vũ chụp lấy mũi anh

Hồ Hạo Lượng nhướn mày

"Dùng bữa."

Ở tuổi 19, anh thích một thứ và ở tuổi 29, cậu cũng thích một thứ

Để nói những gì cậu đã học được trong mười năm qua,có lẽ là cậu chỉ là biết cách che đậy tâm trạng trong mọi tình huống.

Ít nhất là câụ nghĩ như vậy.

Trong trận đấu đầu tiên của TBDC, họ đã thua và chỉ còn lại sáu người.

Lúc đó cậu đang ở trên sân khấu, và tệ hơn nữa,khi cậu quay lại,cậu thấy Hồ Hạo Lượng đang ngồi xổm một mình.

Trong mười lăm năm, lần đầu cậu  thấy người đàn ông này rơi nước mắt nơi đông người

Nếu đã  đến một cách tự nhiên vậy thì rời đi chính là định mệnh

Cậu ấy quyết định giữ toàn bộ những thứ quan trọng khi cần loại bỏ.

Nhảy,nhảy và rời đi.

Quay trở lại hoặc tiếp tục một ngày bình thường,là một lão sư nỗ lực vì cuộc sống

Ba mươi tuổi, một độ tuổi điên loạn.

Nhưng bây giờ các đồng đội của cậu đang cúi đầu, anh trai đang khóc thầm, và đội trưởng 17 tuổi đang quỳ xuống đất, nghiến răng không thể tiếp tục nhìn thẳng .

Nhìn mọi người một lượt,cậu chỉ có thể lắc đầu và không nói gì.

Hàn Vũ cảm thấy có một ngọn lửa trong các cơ quan nội tạng của mình, và nó đốt cháy sự chua xót của mình, đôi mắt nóng ẩm, nhưng sống lưng lại lạnh toát. 

Có vẻ như cậu chỉ cảm nhận được  rằng số người trong đội này ngày càng nhỏ đi

Vâng! Cậu không ngại tự mình rời đi, nhưng cậu ghét nhìn thấy đồng đội của mình rời đi, và người cậu sợ nhất sẽ rời đi chính là Hồ Hạo Lượng, người luôn tỏ ra bất cần.

Quay trở lại khách sạn tối hôm đó, Hàn Vũ cứ ôm chặt lấy quần áo, và trước khi đi ngủ, cậu cũng không còn muốn bật ra bộ phim yêu thích cần thiết mỗi đêm .

Cậu gục đầu vào gối và lẩm bẩm

"Nước rất mát .Nhanh lên,mau vào  rửa, đặt đồng hồ báo thức cho ngày mai nào"

Hồ Hạo Lượng nhìn cậu, không nói gì, cầm chiếc khăn lên và bình tĩnh lại.

Sau khi tắm rửa, anh nằm xuống giường mà không tắt đèn, căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe thấy âm thanh gầm rú của máy điều hòa không khí trong phòng.

Đôi bàn tay lạnh lùng. Anh đang đợi ai đó lên tiếng.

"Lượng Lượng. "

" Huh?"

"Anh ổn chứ?"

Hồ Hạo Lượng đóng băng trong giây lát

"Không sao đâu."

Hàn Vũ rút đầu ra khỏi chăn

" Em chưa bao giờ thấy anh khóc. "

Hồ Hạo Lượng gõ vào mu bàn tay bằng ngón tay, hơi mím môi

Biểu hiện như đó là anh ấy cần sự an ủi.

Cậu lại im lặng.

" Sáng rồi nhỉ?"

Hàn Vũ nghe rõ từng câu từng chữ

"Đặc biệt không hài lòng"

Như thể đang chờ câu này, Hồ Hạo Lượng mỉm cười lảng sang chuyện khác 

" Vậy em muốn chiến đấu với điều gì?

"Trận chiến nhóm thứ hai của thiết bị dễ cháy này chắc chắn không phải là một cái chết tuyệt đối"

Trong khách sạn, một nhóm người đã gọi đồ uống và đồ uống, đặc biệt là một vài người tụ lại để xem trận chiến.

Hàn Vũ gọi điện thoại cho người nhà, và khi quay lại, anh tìm thấy phần của mình- một hộp Mapo mới mở và miếng đậu phụ E bị mất tích.

Hàn Vũ trừng mắt bĩu môi

"Ai đã lấy mất miếng đậu của tôi rồi?"

Mọi người bĩu môi, và ai đó dựa vào ghế sofa đứng lên đi tới hộp Mapo

Hàn Vũ sụp đổ ngay lập tức

" Ai đó đã cho tôi một cái mới!!!"

Câu hỏi: Hàn Vũ có thể nhiệt tình hơn trước mặt Hồ Hạo Lượng không?

Trả lời: Khônggggg!

Một số nhân viên nghe thấy âm thanh, và nó to đến nỗi, tuyết trên thành cửa sổ cũng muốn rơi xuống đất

Hàn Vũ vắt những quả ớt xanh vừa mới lấy vào hộp và vắt vẻo ngồi cạnh ai đó.

Học trò nhỏ bắt đầu rắc dầu đỏ từ hộp cơm trưa của mình

"Tại sao anh lại đưa em đậu phụ? "

Hồ Hạo Lượng hơi nóng một chút,khuôn mặt hơi ửng  đỏ

" Anh sợ họ sẽ lấy nó nên để phần cho em trước."

Biết rằng anh trai vẫn luôn như vậy nhưng Hàn Vũ vẫn vui mừng

"Cảm ơn anh,Lượng Lượng"

Hồ Hạo Lượng đứng dậy nhìn cậu

" Hãy cẩn thận và mau ăn nó đi.Ăn tốt mới có thể bùng nổ sức mạnh được."

Hàn Vũ vỗ nhẹ vào bụng nhưng thật tốt khi có năng lượng

Những ngày này, anh luôn cảm thấy Hàn Vũ có chút bất thường. Đôi khi anh nhìn lại và thấy Hàn Vũ luyên thuyên hỏi mọi anh đang ở đâu.

Có vẻ như anh phải chắc chắn rằng anh đang ở trong tầm mắt của cậu học trò nhỏ.

Anh nhảy và kéo theo Hàn Vũ , xem những người khác nhảy vẫn không quên kéo theo cục nợ nhỏ,khi ăn anh vẫn luôn quay đầu lại và nhìn cậu. Khi cậu đang phát sóng trực tiếp, anh  phải cầm điện thoại di động và nhìn chằm chằm,không cần làm gì nhiều chỉ cần nhìn là đủ

Hồ Hạo Lượng bình tĩnh theo dõi trong vài ngày và yếu ớt đưa ra kết luận. Kết luận này thậm chí còn khiến anh cảm thấy luyến tiếc, đến mức anh không yêu cầu Hàn Vũ chứng minh điều đó.

Trước khi chết, cả hai vẫn là cặp thầy trò không thể không chung đụng nhau mỗi ngày, cho đến khi Thiên Tỉ đến để xem tiến trình, và hầu như mọi người đều cười cợt

"Lượng Lượng gần đây rất nghe lời Hàn Vũ "

Cười!

Hồ Hạo Lượng cũng cười,

Hàn Vũ đặc biệt khó hiểu

"Tôi có thể dám như thế ở đâu chứ "

Tiểu P nói tiếp

" Buổi sáng, Lượng ca trong phòng, ai đó đã hét lên....anh mau đi tắm, nhanh chóng mặc quần áo, không biết lạnh sao?...Không biết là ai nữa!!! "

Tiểu P vỗ nhẹ vào chân anh,

"Lượng Lượng,anh mau chỉnh cậu ta đi "

Lượng Lượng khẽ cười...

" Đã chỉnh!"

" Ôi mẹ ơi!!! "

Đây đều là tiếng lòng của bàn dân thiên hạ

Còn về phần Hàn Vũ,cậu chỉ cười tinh ranh nhìn ca ca của mình.

Khi chỉ còn hai người,cậu sẽ khá tình cảm với Hồ Hạo Lượng , một người đàn ông kỳ lạ với làn da ngăm rắn chắc.

Trong số thứ mười của show, Hồ Hạo Lượng nói  không có sự sợ hãi nào khi ở hiện trường.

Hàn Vũ nhìn chằm chằm Lượng Lượng , sau đó cố gắng để ý xem hai khoé mắt của anh trai thế nào khi anh bị loại và lúc quay trở lại battle

"Nhưng Lượng Lượng nhảy thật gây nghiện. "

Cuối cùng, Hàn Vũ cũng chịu thành thật, mặc áo khoác.

" Em nghĩ rằng em thấy một nàng tiên battle ngày hôm nay. "

Hồ Hạo Lượng nhìn lên, nhìn xuống thêm vài cái liếc mắt

" Hôm nay không được mạnh mẽ "

" Vì sao chứ? Anh sợ sao? "

Hàn Vũ khẽ nheo mắt nhìn anh

" Sợ! vì em đó..."

" Hoho...Đó là một vinh dự lớn đó"

Bước về phía trước, Hàn Vũ ngốc nghếch hỏi

" Anh muốn nhảy gì trong trận chung kết? "

Hồ Hạo Lượng  buồn cười nhìn cậu

" Tại sao anh nên nói với đối thủ của mình những gì anh muốn làm ? "

"Dù sao, anh sẽ nói,sớm hay muộn thôi. "

Hàn Vũ đắc ý

Dừng lại lần nữa, nhìn thẳng lên mái nhà xưởng với đèn bật sáng từ xa

"Anh có muốn nghe một lời thật lòng từ trong trái tim em không?"

Hồ Hạo Lượng liếc nhìn bên cạnh,một nữa khuôn mặt cậu chìm vào bóng đêm và đèn pha vẫn sáng .

Bây giờ, từ vị trí ánh nhìn của mình, anh có thể thấy tóc của Hàn Vũ và ánh sáng trong mắt cậu  như thể làn gió đêm làm mặt nước hồ gợn sóng phấn khích và bồn chồn.

Nghĩ về điều này nhiều năm trước,khi cậu nói với bản thân rằng cậu sẽ trở thành một nghệ sĩ và Hồ Hạo Lượng nhìn về vũ trụ nhỏ phía sau của học trò nhỏ,âm thầm nuốt lại nhiều lời thuyết phục.

Anh biết rằng những ngày trong tương lai có thể rất khó khăn.

Không thể giúp Hàn Vũ đưa ra quyết định. Không có thuyền để vượt sóng lớn.

Không thành vấn đề! Nếu cậu tổn thương thì điều quan trọng là cậu có thể đi qua.

Hàn Vũ nghiêng đầu và mỉm cười

"Thật ra em thực sự sợ rằng anh không thể chiến thắng."

Nói không lo lắng, làm sao mà không lo lắng.

" Nếu như thật sự như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Hàn Vũ không bao giờ mong đợi nơi nào có cậu cũng sẽ có anh nhưng Lượng Lượng là thầy và chỉ có anh vào thời điểm đó luôn bên cậu.

Hồ Hạo Lượng lặng lẽ thở dài, nghẹn ngào ôm chặt lấy Hàn Vũ.

Cửa hàng tạp hóa ven đường dựng quầy hàng. Xe buýt dừng ở phía bên kia đường. Một số người đang gọi tên họ, bước lên xe, bước về phía trước

"Không thể thắng, anh sẽ làm gì?"

Hàn Vũ đảo mắt và nói

"Anh đã thắng bản thân mình,đã chiến thắng tất cả rồi, anh thấy không cần nói nữa."

"Đây không phải là câu trả lời"

"En không nghe thấy anh lúc nãy  đang nói về cái gì hả? "

" Hôm nay anh thấy mặt trăng rất sáng! Thực sự không thể thuyết phục hơn. "

"Hàn Vũ,anh có nói quá không?"

Hàn Vũ  nghĩ một lúc

"Anh dường như thực sự ngu ngốc."

Nhìn cậu nheo mắt nhìn mình trong khi giả vờ không quan tâm, Hồ Hạo Lượng đột nhiên lại gần và khoe hàm răng trắng to của mình

" Emcó nghĩ rằng anh muốn khen ngợi em không? "

Hàn Vũ cảm thấy rằng cậu có một chút kỳ vọng thật ngu ngốc.

" Trận chung kết làm tốt nhé,chiến binh nhỏ."

Hàn Vũ quay đầu đi,ánh sáng từ bóng đèn phản chiếu lên khuôn mặt cậu đầy nghiêm túc và ấm áp, và nó không hề thay đổi trong hơn mười năm nay

Thật ra rất nhiều người hỏi anh hy vọng ai sẽ thắng, anh cảm thấy có chút tội lỗi.

Chỗ trống đó... Không phải là anh không có câu trả lời, mà là anh biết câu trả lời ngay lập tức. 

" Em biết mà,anh cứ yên tâm"

Sau đó, có người hỏi Hàn Vũ, cậu cảm thấy thế nào trong trận chung kết.

Cậu lắc đầu, như thể đó chỉ là một ký ức mờ nhạt. Trận chiến 22 vòng chỉ là một trò chơi. Nhiệt tình đến nỗi cậu chỉ cảm thấy mình phải nhảy trên sân khấu này như một cơ hội cuối cùng.

Sau khi rời khỏi sân khấu, cậu ngồi trong xe ngủ thiếp đi, tỉnh dậy và rồi đột nhiên nhớ lại.Lượng Lượng bình tĩnh ôm lấy cậu

Mãi đến hai tháng sau,cậu mới xem show được phát hành,

Hàn Vũ đã tìm ra anh chàng trên TV có cái cằm trắng sáng  và nụ cười sắc sảo với một cái nhìn lạnh lùng .

Cậu nghĩ rằng cậu đã học được sự bình tĩnh và điềm tĩnh của anh trai mình ít nhiều.

Hồ Hạo Lượng đánh một con bạch hầu ( ăn lẩu:) )

" Em học được gì từ anh?"

Hàn Vũ rót một ít nước trắng vào ly của mình

"Hãy nhìn vào anh."

"Anh sẽ bình tĩnh mọi lúc."

Hồ Hạo Lượng lác mắt, Hàn Vũ nhún vai và bắt đầu ngân nga  một bài hát về bát nước chấm.

"Phi Liangpiliang, bạn thực sự tuyệt vời."

Cậu ngân nga một lúc, mới bắt đầu

"Cảm ơn, anh trai."

Hồ Hạo Lượng đóng băng.

"Anh nghĩ rằng em đang cổ vũ anh?"

"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em"

Sau khi dứt lời,không khí có vẻ hơi xấu hổ. Cậu vội nhét vài miếng thịt tròn một cách vội vã.

Một người đàn ông thẳng thắn thì không thể chỉ nói qua tin nhắn nhưng thực tế,  khi nói trực diện có chút xấu hổ

Nghe cậu nói cảm ơn rất nhiều, Hồ Hạo Lượng đột nhiên nhớ  lại trận chung kết kéo dài cả đêm kia,anh nhìn thấy  trái tim của cậu tỏa sáng trên sân khấu nhỏ giống như mặt trời mọc, sau nhiều năm Hàn Vũ cuối cùng cũng trở lại, và mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy cậu toã sáng.

Vào tháng 5, hai người bận rộn đến nỗi hầu như không chạm mặt nhau khiến "kế hoạch tăng cân" của Hàn Vũ sau chương trình kết thúc tạm thời.

Tuy nhiên như cậu đã nói, thà bận rộn còn hơn không bận rộn. Vào cuối tháng, cậu nhấc điện thoại lên nhiều lần và rồi lại đặt nó xuống một lần

Cậu không bao giờ đặt câu hỏi

"Anh có đến không?"

Hồ Hạo Lượng  là một chàng trai thích tuyết, nhưng không phải là đứng  đóng băng với chiếc bánh trên trên tay như này

Hàn Vũ đã suy nghĩ lo lắng nếu anh không đến, nhưng một tin nhắn văn bản gần như khiến cậu xúc động mãnh liệt

  "Anh đang ở đây, em mau đi xuống cầu thang."

Hàn Vũ chạy đến cổng và thấy Lượng Lượng  đứng dưới bậc thang,ngay lập tức cậu lao vào vòng tay anh

Vẫn là thầy trò nhất mực tương thông,thao tác một tay này thực sự rất đẹp.

Cậu lấy đi chiếc ba lô trên vai anh

"Anh đang làm gì ở đây?"

Lượng Lượng gõ vào đầu cậu

" Anh có một công việc vào ngày mai, vậy nên đến gặp em bằng cách này"

"Sao anh không đến thẳng vào ngày sinh nhật của em và nói anh có một công việc.Em hứa sẽ không cười nhạo anh đâu"

Hàn Vũ thậm chí đã thề cậu sẽ trông thật bình thường nhất có thể. 

Cậu đưa anh đến phòng tập,có một vài học sinh vẫn chưa rời đi.

Hàn Vũ vội vàng nói

" Mau đến đây,mau gọi Sư phụ đi nào"

Giọng nói của trẻ em rất tươi sáng và đồng nhất

"Sư phụ, chào thầy!"

Lượng Lượng trong cuộc sống tròn ba mươi năm của cuộc đời có một loại cảm giác thành tựu

"Ngày mai sinh nhật sẽ tổ chức  ở đây?"

"Vâng,mọi người đều đang ở đây." 

"Em dự định làm gì vào ngày mai?"

" Có một vài hoạt động tương tác với mọi người, anh đến chứ?."

"Chủ nhật này khá bận rộn"

Trước khi trở về, Hàn Vũ lấy cái túi và đi theo ra cửa. Cậu vẫn không nhịn được hỏi lại

"Ngày mai anh sẽ đến chứ?"

Lượng Lượng nâng cằm cậu

"Anh sẽ cố gắng hết sức. "

Nhưng cuối cùng, anh đã không cố gắng hết sức.

Vào cuối bữa tiệc sinh nhật, ngoài việc phụ trách góc ảnh, Dương Kiến nói rằng anh ấy đã lau mồ hôi cho cậu trai nhỏ và chuẩn bị cả nước uống. Anh ấy cũng có một nhiệm vụ khó khăn khác là xem ai đó liệu có xuất hiện trong các bình luận hay không

Hồ Hạo Lượng: Rất tiếc.

Hồ Hạo Lượng: Tặng quà

Hồ Hạo Lượng : Nhiều người quá

Hàn Vũ : Trường hợp của anh...cho chừa:))

Khi Hồ Hạo Lượng bình luận phát trực tiếp, anh cảm nhận được dường như đã rất lâu rồi nhưng anh vẫn không ngừng cười. Nghe cậu nhóc  cảm ơn rất nhiều, Lượng Lượng đột nhiên nhớ  lại trận chung kết xuyên đêm kia,anh chăm chú nhìn cậu nhóc  tỏa sáng trên sân khấu nhỏ giống như mặt trời mọc.

" Em để lại một ít cho anh".

Hàn Vũ đẩy mọi thứ vào vòng tay của anh

Lượng Lượng nhớ rằng bữa tiệc sinh nhật đã kết thúc lúc mười giờ, và đồng hồ đã hơn mười hai giờ, nhưng bát gốm trong tay vẫn còn nóng.

"Tại sao anh lại muốn ăn nó?" .

Sau khi Hàn Vũ hỏi,cậu quay đầu lại chiếc bàn phía sau, nhưng lại bị đập vào mũi bằng một chiếc hộp gắn với một món quà.

" Chúc mừng sinh nhật,học trò nhỏ"

Nhìn cậu lúng túng, Hồ Hạo Lượng  rút một thìa cơm và cho ngay vào miệng.

Sau một hồi bàng hoàng ,cậu bắt đầu cảm thấy có chút đói. Đó là một hương vị mà cậu đã bỏ lỡ

" Nó thật sự rất đẹp "

Hàn Vũ mở chiếc hộp với khuôn mặt hứng thú

" Anh muốn nghe em luyên thuyên chứ .Em nghĩ rằng anh là người tốt nhất để cùng em đồng hành"

Chiếc hộp mở ra, một tiếng lạ lùng

"Em nghĩ anh sẽ gửi giày."

Hồ Hạo Lượng có cơm trong miệng và không thể nói rõ ràng

"Không phải sao? Mọi người nói rằng
Cao là thuốc chữa tất cả các bệnh."

Khi ánh mặt trời dần ló dạng, anh gọi một chiếc ô tô, kéo theo Hàn Vũ  lên  một chiếc Bund.

Sau đó, hai anh chàng độc thân run rẩy trong làn gió buổi sáng.

Hàn Vũ  lấy hai cốc sữa đậu nành từ cửa hàng trên đường và đặt chúng vào tay và chờ cho chúng từ từ trở nên nguội bớt và mặt trời đã ra khỏi những đám mây

Hai người chen chúc trên một chiếc ghế dài để theo dõi những người đi bộ, Hàn Vũ lấy điện thoại di động ra và bắt đầu lẩm bẩm một lần nữa.

| Trời sẽ lạnh,trở lại ở Thượng Hải, hãy nhớ mặc ấm chút| ......

Đó là sự kiện Weibo ngay lập tức bùng nổ.

Lượng Lượng khẽ ngẩng đầu lên, nheo mắt và lắng nghe cậu thì thầm vào tai anh. 

Mặt trời đang rơi ở phía trước và ánh sáng vàng đang nổi trên sông Hoàng Phố. Đây là ngày bình thường  nhất trong vô số ngày trong cuộc sống, nhưng nó thực sự ấm áp đến nỗi giống như một loại rượu vang thưởng thức vào ban đêm

"Này, Lượng Lượng, anh có nghe em nói không?"

Hàn Vũ chọc anh.

"Lắng nghe đây!"

Lượng Lượng ném cái chai rỗng vào thùng rác, đứng dậy và nới lỏng cái thắt lưng cũ

"Em có thể nghỉ ngơi hai ngày trong lần này."

"Ah?"

Hàn Vũ ngước lên nhìn anh với cái đầu ngược sáng.

"Đi chơi cho vui vẻ có được không?."

Lượng Lượng cười

"Em không thể vô trách nhiệm như thế vì em đã là một ông chủ rồi"

Hàn Vũ nhảy lên

"Cái này có vẻ tốt cho em và tốt hơn anh"

"Em có chắc là em vẫn ngon hơn anh không?"

"Vẫn là nên yêu cầu Dương Kiến đi cùng anh. "

" Này, anh dám. "

" Vậy em sẽ đi cùng chiếc điện thoại? "

" Oh...Thôi được rồi,em nghe theo anh"

Gió trên sông Hoàng Phố hôm nay rất dịu dàng. Tưởng như nó đang đem tuổi trẻ sống dậy một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro