4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất cảm ơn bạn linxirijing đã góp ý chỉnh sửa, bổ sung cho mình trong chap này. Cám ơn bạn nhiều lắm. :3

----

Lam Vong Cơ ngày thứ hai đem đồng phục của mình cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ở nhà dùng bao nhiêu phương pháp cũng không đem quần áo dính dầu mở tẩy đi được, trái lại còn làm nhem thêm một chút.

Để cho tiện, nhà trường yêu cầu mỗi học sinh may hai áo trắng đồng phục. Bởi vậy Ngụy Vô Tiện tìm được một cái tương đối sạch sẽ, quyết định đưa đồng phục của mình cho Lam Vong Cơ, nghĩ hắn hẳn là nhìn không ra, sau đó đem áo đi giặt làm tan đi tin tức tố của Omega. Còn cái áo của Lam Vong Cơ giữ lại tự mình mặc.

Lam Vong Cơ nhận cái túi Ngụy Vô Tiện đưa tới liền nhìn ra cái áo có điều không đúng, đưa tay sờ một chút nói tiếng "cảm tạ" rồi rời đi. Ngụy Vô Tiện thậm chí còn cảm thấy hắn chẳng thèm liếc mắt một cái.

Ngày hôm sau Lam Vong Cơ mặc áo đồng phục này, mất một lúc Lam Tư Truy mới đánh bạo hỏi một câu. "Lam Trạm ca ca, tại sao quần áo của ngươi lại có chút mùi của- Omega?" Lam Vong Cơ nửa ngày không trả lời. Lam Tư Truy cho rằng hắn tức giận. Kết quả nghe được Lam Vong Cơ nói.

"Ừ, đây là đồng phục của Omega."

Lam Tư Truy nghĩ thế giới này thật vi diệu.

Ngụy Vô Tiện từ lần ở phòng làm việc cùng chủ nghiệm lớp cãi nhau một trận sau đó bị an bài ngồi ở vị trí đặc thù trong lớp, cũng chính là cạnh máy rót nước cuối phòng học. Ngụy Vô Tiện rất thích vị trí này, thuận tiện cho việc trốn tiết. Tan học có thể cùng mấy bạm gái tới lấy nước nóng tâm sự.

Tiết tự học buổi tối, mọi người vùi đầu làm bài liên quan đến nội dung học lúc sáng, Ngụy Vô Tiện đem mấy bài đã làm xong qua một bên, từ trong bọc sách lấy ra một quyển tranh châm biếm chưa đọc xong.

Hắn đem từ điển tiếng anh đặt lên bàn, dùng nó và ly nước ngăn trở đường nhìn của lão sư, tuy rằng chẳng che được cái gì, nhưng ít nhất trong lòng nghĩ ổn định, sau đó đem tranh châm biếm kẹp ở giữa sách giáo khoa lý.

Chưa đọc được bao lâu, hắn có cảm giác có người đá ghế mình, Ngụy Vô Tiện có chút bực mình kéo lại ghế, nghĩ là mình ngồi bành trướng quá chắn bạn học phía sau. Lại qua vài giây hắn nhớ tới phía sau mình bây giờ căn bản làm gì có ai ngồi. Hắn ngẩng đầu thấy lão sư vẫn ngồi trên bục giảng, vì vậy chậm chậm quay đầu, đón nhận ánh nhìn của chủ nhiệm khoa.

Xem đi, hắn biết mà, cho dù chết một lần rồi thì mẹ nó hắn vẫn là cái đồ Ngụy Vô Tiện vận khí không tốt, mệnh số không tốt kia. Lúc trước là chủ nhiệm lớp, lần này là chủ nhiệm khoa.

"Đưa đây." Chủ nghiệm khoa đưa tay ra, Ngụy Vô Tiện khép lại quyển tranh châm biếm bỏ vào trong tay hắn. Chủ nhiệm khoa tùy ý xem qua nội dung, tức giận đến râu mép đêu dựng ngược lên.

"Theo ta lên phòng làm việc." Một tiếng này đều khiến các học sinh trong lớp nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện dưới ánh mắt soi mói của cả lớp mà theo chủ nhiệm khoa ra khỏi phòng học.

Lam Vong Cơ vì tham gia cuộc thi viết văn nên lúc này đang ở phòng làm việc của lão sư làm bài, mà phòng của ngữ văn lão sư cùng là phòng của chủ nghiệm khoa.

Cho nên lúc thấy Ngụy Vô Tiện bị lôi tới chỗ của chủ nhiệm khoa Lam Vong Cơ khó có được xuất hiện biểu tình ngạc nhiên. Cũng không phải rõ ràng gì, chỉ là mắt trợn to một chút. Nhưng rất nhanh hắn lại cúi đầu tiếp tục viết viết. Khiến Ngụy Vô Tiện cho rằng lúc nãy chỉ là ảo giác.

"Ngươi tên gì?" Chủ nhiệm hỏi Ngụy Vô Tiện. "Ngụy... Mạc Huyền Vũ." Thiếu chút nữa là nói sai rồi, may mà sửa lại kịp.

Chủ nhiệm khoa đem quyển tranh châm biếm lúc nãy ném lên bàn, tức giận nói: "Bạn học Mạc Huyền Vũ, ngươi lúc nãy trong giờ học đọc cái gì?" "Manga." Ngụy Vô Tiện trả lời.

"Đây là thứ các ngươi nên xem sao?" Chủ nhiệm hỏi, "Đều không phải." Mấy thứ sách vở chiến lược gì đó hắn cũng có xem qua, đối với những người như chủ nhiệm, ngươi cứ thuận theo hắn là được, thừa nhận lệch ý hắn chỉ có đường thảm hơn. "Chủ nhiệm ta sai rồi, ta lần sau sẽ không xem nữa."

"Ngươi đem nội quy trường học chép lại mười lần, chép xong mới được về nhà." Chủ nhiệm nói, "Mấy đứa này, không chịu khó học tập, chỉ giỏi làm... mấy việc đâu đâu chẳng thể giải thích này!"

"Mười lần?" Ngụy Vô Tiện không tin mà nhìn chằm chằm chủ nhiệm khoa.

"Nghĩ ít? Vậy 20 lần. Không chỉ đơn giản là chép, mà phải học thuộc lòng đến từng cái dấu câu." Chủ nhiệm nói xong còn quay sang phía Lam Vong Cơ đang tập trung sáng tác nói, "Nhà trường còn có nhiều việc chuẩn bị cho đợt tuyển sinh tới, Lam Trạm ngươi ở đây giúp ta giám sát hắn. "

"Hảo." Lam Vong Cơ nói mà đầu không có chút chuyển, Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới hắn đối với lão sư cũng biểu thị thái độ như vậy, bỗng nhiên cảm giác hắn đãi ngộ mình không tệ lắm, chí ít mình nói Lam Vong Cơ còn nhìn mình.

"Chủ nhiệm, ta chỉ chép mười lần có được không?" Ngụy Vô Tiện hướng về phía chủ nhiệm đã đi ra đến cửa phòng hỏi. "Hai mươi! Không thì ba mươi." "Hảo hảo hảo, hai mươi thì hai mươi!" Ngụy Vô Tiện buồn buồn kéo ghế ngồi xuống đối diện Lam Vong Cơ.

"Ngươi còn tám mươi phút!" Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn. Ngụy Vô Tiện đưa tay cầm bút trên bàn bắt đầu chép nội quy trường học, một bên chép chép một bên khômg ngừng lảm nhảm, "Ở trong trường phát sinh hành vi tiêu ký, hai bên đều bị khai trừ. Chỉ cần là Alpha và Beta thì có thể tùy tiện ở trong trường làm vậy sao? Vậy ngoài trường sẽ thế nào? Vậy làm sao mà chế định a!"

Lam Vong Cơ năng lực tập trung vốn rất cao, trường học có thời gian ồn ào tạp âm khắp nơi, nhưng hắn chẳng bao giờ bị ảnh hưởng. Lúc này Ngụy Vô Tiện chỉ dùng âm thanh cực nhỏ nhắc đến chuyện kia đã làm hắn thất thần, bất tri bất giác mà ở văn bản nháp viết ra hai chữ "Tiêu ký", đợi đến khi phản ứng kịp Ngụy Vô Tiện đã gục xuống bàn ngủ mất.

Cũng có thế là không ngủ, chỉ nằm đó nhắm mắt lại.

Lam Vong Cơ cách hắn một cái bàn làm việc cứ như vậy mà theo dõi hắn, thực sự, hoàn toàn không giống, vô luận là mắt là mũi, cũng không giống. Chỉ là cách nói chuyện, thần tình, có thể coi là trùng hợp ngẫu nhiên.

Lam Vong Cơ còn nhớ rõ ngày đó Ngụy Vô Tiện gặp tai nạn giao thông, hắn ở phía sau thấy được toàn bộ, bỏ lại xe đạp mà xông tới. Hắn nhiều lần gọi tên của đối phương, nói người kia ngàn vạn lần không được nhắm mắt, Ngụy Vô Tiện thần chí lúc đó đã không còn được tỉnh táo.

Lam Vong Cơ sau này qua trường sơ trung bọn họ từng học. Ngụy Vô Tiện trước đây còn viết lên cánh cửa phòng wc "Phòng VIP Di Lăng Lão Tổ chuyên dụng", bên dưới còn có thêm một hàng chữ nhỏ, "Cẩu dữ Giang Trừng không được đi vào". Lam Vong Cơ nhớ kỹ đây là chính tay Ngụy Vô Tiện viết. Chỉ là hiện tại chữ đã không còn, cửa đã đổi mới rồi, hồi ức về Ngụy Vô Tiện chỉ còn có thể tồn tại trong đầu hắn mà thôi.

Đoạn thời gian đó hắn đã rất dày vò, nhưng cũng chỉ mình hắn biết phần khổ sở này. Cũng giống như một trái lựu bị hỏng, mặt ngoài thoạt nhìn thật tốt, lột ra mới biết bên trong toàn bộ đã hôi thối, hỏng bét.

Thẳng đến lúc hắn ở mộ địa thấy thân ảnh Mạc Huyền Vũ, lúc đó hắn cũng chỉ cho rằng đây là Mạc Huyền Vũ, nhưng sau khi người kia lấy ra kèn harmonica thổi một khúc Lam Vong Cơ liền giật mình. Khúc nhạc này, chỉ có mình và Ngụy Vô Tiện mới biết. Lam Vong Cơ là học sinh khoa tự nhiên, hắn luôn tin tưởng vào khoa học, nhưng lần này hắn có cảm giác mãnh liệt, đây là Ngụy Vô Tiện. Dù thay đổi hình dạng, thay đổi dáng dấp cũng là Ngụy Vô Tiện.

Hắn thấy người kia đưa tay sờ lên ảnh chụp ở trên bia mộ. Sự việc diễn ra say này, càng thêm khẳng định suy đoán của hắn.

Ngụy Vô Tiện thực sự đang ngủ, bút trong tay từ đứng thẳng mà ngã xuống, vẽ ra vài nét trên giấy, Lam Vong Cơ đi tới giúp hắn đóng lắp bút.

Lúc này góc độ có chút thay đổi, Ngụy Vô Tiện ngủ giống như một con thỏ, yên lặng. Lam Vong Cơ cúi người xuống tới gần hắn. Cảm nhận được từ trên người hắn Omega tin tức tố nhè nhẹ.

Lam Vong Cơ tiến sát đến gương mặt người kia.

Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà dùng môi đụng một cái lên gò má hắn.

---

Cuối cùng, sau đại chiến 300 hiệp với sự lười, thằng này đã hoàn thành chap 4 và cố gắng ngoi lên bung hàng cho các thím =]
Lát ngủ ngon nạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro