3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Editor : dunluo
•Beta : Kana

Từ trong văn phòng giáo viên đi ra sau đó, Ngụy Vô Tiện vẫn quấn quýt lấy Lam Vong Cơ nói mời hắn đi ăn cánh gà. Lam Vong cơ vẫn không hề đáp lại. Đổi lại là người khác thì sẽ hiểu ý, đây là một loại cự tuyệt. Nhưng não Ngụy Vô Tiện đường về vẫn luôn không giống với đại đa số người khác, hắn nghĩ Lam Vong Cơ đây là đáp ứng rồi.

"Tan học tôi sẽ đến lớp tìm cậu a." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ nói. Lam Vong Cơ hỏi hắn, "Tại sao lại muốn mời tôi?"

"Cậu giúp tôi mà, dù sao cũng phải biểu hiện một chút." Ngụy Vô Tiện nói. "Cậu đối tốt với người khác đều là vì người khác giúp cậu?" Lam Vong Cơ lại hỏi.

Đây là lần đầu tiên Lam Vong Cơ đối với mình có chút biểu hiện tốt, khiến Ngụy Vô Tiện có chút thụ sủng nhược kinh, "cũng không nhất định, có thể là do hắn lớn lên đẹp trai. Vừa đúng cậu đều thuộc cả hai. Ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Tôi không ăn." Lam Vong Cơ bỏ lại câu nói rồi rời đi, để lại Ngụy Vô Tiện ở tại chỗ trong tình trạng bất minh. Hắn mơ hồ cảm giác được Lam Vong Cơ hình như không vui, nhưng lại cảm thấy Lam Vong Cơ tựa như không hài lòng, liền không thèm để ý. Hướng về phía bóng lưng Lam Vong Cơ nói: "Không ăn cánh gà thì đi có thể đi ăn cái khác a!"

"..." Người này cho tới nay vẫn nghe không hiểu lời người khác.

Lam Vong Cơ sau khi kết thúc tiết tự học mới ra khỏi cửa phòng học liền thấy Ngụy Vô Tiện ghé vào hàng lan can trên hành lang, hai cánh tay để ở bên ngoài, nhẹ nhàng đung đưa tới lui. Không biết dưới sân trường có chuyện gì buồn cười, đột nhiên khóe miệng cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời. Lam Vong Cơ sững người ở cửa, bạn học sau lưng nhắc nhở hắn cản đường nhờ hắn xê dịch bước chân, nhường đường đi.

Nghe được có người gọi "Lam Trạm", Ngụy Vô Tiện quay đầu lại một chút, "Hì hì, tôi nói với lão sư cần đi vệ sinh, sớm chạy ra đây, may mà cậu chưa đi mất. Đi thôi, tôi mời cậu ăn đồ ngon."

Kết quả cuối cùng vẫn là đi ăn cánh gà.

Ngụy Vô Tiện nói với lão bản nương thêm cay, càng nhiều càng tốt, lão bản nương nói đây đã là cay lắm rồi, Ngụy Vô Tiện thấy như vậy chưa đủ, cầu lão bản nương nói vậy ngươi cho ta ít tiêu cay. Lão bản nương lại đi đem đến một một xấp ớt cay để lên trên. Cái màu sắc và mùi vị kia màu sắc, Lam Vong Cơ nhìn thấy đều thấy dạ dày đau nhức.

"Cho cháu thêm một lon Thiên Tử Tiếu." Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ hàng đồ uống sau lưng lão bản nương.

"Đã tối lắm rồi, cậu là một Omega, một thân một mình không nên uống rượu, cậu xem cậu còn là học sinh." Lão bản nương đem cánh gà đưa cho hắn, Ngụy Vô Tiện vươn tay tiếp nhận, duỗi tay đưa cho Lam Vong Cơ.

"Cháu còn không sợ bác sợ cái gì, hơn nữa, không phải có một Alpha ở bên cạnh sao? Mau mau, cho cháu một lon." Sau đó lại hỏi Lam Vong Cơ,
"Lam Trạm, ngươi uống không?"

"Không." Lam Vong Cơ nói.

"Thật đúng là học sinh gương mẫu của trường chúng ta." Ngụy vô Tiện vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, kết quả mới chú ý tới mình vừa ăn cánh gà trên tay còn dính nước sốt và hạt ớt, xoa một chút liền dính lên áo đồng phục của Lam Vong Cơ, không lớn, nhưng đồng phục Lam Vong Cơ vẫn luôn sạch sẽ, nhìn rất rõ ràng.

"Cái kia, tôi có thể giúp cậu giặt sạch." Ngụy Vô Tiện nghĩ ít nhiều cũng phải biểu lộ chút áy náy, sống lại trong thân xác Mạc Huyền Vũ như vậy Lam Vong Cơ không có khả năng để mình giặt.

"Được." Lam Vong Cơ nói.

"A?" Ngụy Vô Tiện đang cắn chân gà cũng phải ngừng lại, này là không khoa học, Lam Vong Cơ sẽ làm như vậy sao? Càng không thích hợp, thật không bình thường!

"Mai tôi đưa áo cho cậu." Lam Vong Cơ tiếp tục bổ sung.

"Được rồi..."

Lão bản nương đem Thiên Tử Tiếu tới.

Ngụy Vô Tiện trở mình lấy túi sách chuẩn bị trả tiền. Học sinh trung học giống nhau là tiền không có bao nhiêu, trên cơ bản là một túi toàn tiền lẻ, nhưng Ngụy Vô Tiện ngay cả tiền lẻ cũng không có, chỉ toàn tiền xu lung tung nhét trong túi sách túi bút. Hắn đem đồ trong bọc sách đổ ra, nào là bản thảo, nào là manga,... nói chung mấy thứ đông tây trong cặp sách hắn đều có.

Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ bỏ tiền ra trả.

"Ai nha, không phải nói ta mời khách sao?" Tuy biểu hiện như vậy, nhưng thân thể Ngụy Vô Tiện lại rất thành thực mà đem đồ cất lại, "Vậy cám ơn ngươi a." "Không cần." Lam Vong Cơ giúp hắn cất vào một quyển tranh.

Trên đường về nhà, Ngụy Vô Tiện lại một bộ dạng nhàn rỗi, vừa ăn gà vừa nói, Lam Vong Cơ thỉnh thoảng đáp lại đôi lời, sau đó im lặng nghe hắn nói. Xâu cánh gà trên tay Lam Vong Cơ về sau cũng là Ngụy Vô Tiện ăn, bả hắn cay một miệng đỏ bừng, nói được hai câu lại hít một hơi khí lạnh.

"Ngươi về nhà trễ như vậy có bị mắng không?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Sẽ không." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện ồ một tiếng, rồi không nói gì thêm, đột nhiên an tĩnh như vậy ngược lại khiến Lam Vong Cơ có chút không quen. Kỳ thực là Ngụy Vô Tiện nhớ lại ngày trước ở Giang gia, Giang Trừng đi về muộn một chút liền bị đánh, còn bản thân, lại không đồng dạng như vậy. Giang Trừng bị đánh là bởi người nhà lo lắng, mà mình thì... Thôi quên đi, đã là chuyện quá khứ còn muốn nhắc lại làm gì.

Ngụy Vô Tiện thấy phía trước có thùng rác liền chuẩn bị đem mấy thứ chồng chất trên tay ném xuống, còn chưa kịp tiến đến đã giật mình, trời ạ, có cẩu!

"Làm sao vậy?" Lam Vong Cơ thấy hắn tự nhiên lui trở về, hỏi hắn.

"Có chó!" Ngụy Vô Tiện cầm hai cây thăm bằng trúc, lui về phía sau Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cho rằng có lẽ là có chó săn hay chó vườn các loại, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cái gì cũng không thấy được.

"Ở nơi nào?" Hắn hỏi.

"Phía thùng rác, từ từ, sau khi từ biệt, cậu phải đứng trước mặt tôi đó!" Ngụy Vô Tiện hoàng hồn nắm lấy góc áo của Lam Vong Cơ, đem hắn chắn trước mặt mình.

"Tôi giúp cậu đuổi." Lam Vong Cơ đưa tay lấy hai cây thăm tre cùng lon Thiên Tử Tiếu từ tay hắn.

"Không không không, cậu đừng đi qua. Tôi cầm là tốt rồi, chúng ta đi ra xa một chút rồi ném." Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ vòng một đường khác đi, Lam Vong Cơ cứ như vậy che ở phía trước hắn.

Không biết có phải hay không nghe thấy động tĩnh bên này, con chó nhỏ kia từ thùng rác chui ra, Lam Vong Cơ xa xa nhìn thấy một con chó rất nhỏ đứng ở phía thùng rác, không tiếng động thở dài.

Ngụy Vô Tiện thấy chó đi ra liền sợ đến đem mấy thứ đông tây trong tay đem ném hết, ôm lấy cổ Lam Vong Cơ như muốn leo lên người hắn. Thế nhưng Lam Vong Cơ lưng vai hai túi sách, tư thế hai người thoạt nhìn có chút kì quái.

"Cậu đừng lộn xộn!" Lam Vong Cơ đem tay hắn kéo xuống. "Lúc nào, nếu địch không động ta cũng không động, tôi hiện tại không động nó nên đi đi." Ngụy Vô Tiện khí lực không thể sánh bằng Lam Vong Cơ, bị kéo ra, chỉ có thể an phận mà rời khỏi người đối phương.

Con chó kia nhìn về phía hắn mấy lần, nhấc chân ở thùng rác đi tiểu, rồi kiêu ngạo ngoắc cái đuôi chạy đi.

"Đi."

Lam Vong Cơ nói. Ngụy Vô Tiện lúc này mới thở ra một hơi, hắn cảm giác mình thực sự đã mất hết sạch mặt mũi trước mặt Lam Vong Cơ, cũng may hiện tại mình không phải là mình. Hơn nữa, nếu bây giờ mình còn là Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chưa chắc đã nhớ rõ mình. Bất quá mới chỉ cùng nhau tham gia kỳ thi vật lý sơ trung mà thôi, sao nhớ hắn được, có gì đáng lo.

Đại khái không còn ai nhớ thương mình nữa, Ngụy Vô Tiện nghĩ.
Đi một đường, Ngụy Vô Tiện cũng không chú ý mình vẫn còn bị Lam Vong Cơ cầm tay, cứ như vậy leo lên taxi.

Về nhà sau đó, Lam Vong Cơ đem đồng phục học sinh thay ra, nhìn chằm chằm vào cái vệt kia một hồi lâu, sau đó mới nằm xuống ngủ.
Sống đến nay, hắn cho đến giờ không muốn nhất là làm nhiều việc ngốc đến vậy, thực sự mỗi lần đó đều rất ngu đều rất xuẩn. Nói ví dụ lần trước, Ngụy Vô Tiện đem cúc áo hắn túm rớt, hắn ngồi xổm người xuống cẩn cẩn dực dực nhặt lên đem về cất lại ngăn kéo. Loại sự tình này, người như Lam Vong Cơ hắn tuyệt không làm, nhưng hết lần này đến lần khác lại làm.

Ngụy Vô Tiện...

Ngụy Vô Tiện...

Ngụy Vô Tiện...

Hắn ở trong lòng mặc niệm tên của người đó, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi. Hắn mơ tới chuyện tình thời sơ trung, mà khi đó Ngụy Vô Tiện còn chưa chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro