Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh tay của anh nhẹ nhàng chà xát một bên ngực cô nhưng lại không mang theo bất kỳ tình ý sắc vị gì, khóe môi của anh cong lên lộ ra một nụ cười đầy tà tứ: "Anh có thể cảm thấy được, trái tim của em đang đập vì anh."

Ngô Duẫn Nhi bất thình lình bị một câu nói ngọt như vậy làm hai gò má càng trở nên đỏ ửng.

Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đang mê mang kia, cuối cùng vẫn là không chút kiềm chế được, chờ đợi khi thấy cô hoàn toàn không có ý định muốn phản kháng. Anh dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm mút đôi môi ngọt ngào đáng yêu kia.

Nhưng trong một giây nào đó anh vẫn mang theo một chút tôn trọng, thử thăm dò nhịp tim của cô, rồi sau đó bắt đầu dùng sức, mùi vị tình sắc cũng dần lộ ra.

Cách một cái áo lót anh xoa bóp nơi mềm mai như tiểu bạch thỏ, Ngô Duẫn Nhi không nhịn được ngưỡng mặt lên mà nhẹ nhàng thở dốc, cũng chẳng còn tí sức lực nào mà để đưa tay chống cự.

Nhân cơ hội anh cởi bỏ tấm áo lót đang cản trở mình xuống, vén áo lên để lộ ra bộ ngực yêu kiều từ vạt áo nhảy ra ngoài. Ngô Thế Huân dùng hai ngón tay kẹp nụ hoa đang trở nên cứng rắn lại, ngón tay khác càng không ngừng chà xát nụ hoa mềm mại đang nổi bật trên da thịt trắng noãn, cánh tay còn lại cũng không dừng lại tùy ý nắm được nói rồi xoay tròn khiến nó trở nên cứng hơn.

Đầu lưỡi của anh càng thêm xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ của cô, cũng đồng thời mặc kệ cô ra sức chống cự. Anh nâng lên đầu lưỡi của cô lên, ép buộc cô hòa cùng mình, cùng triền miên với anh.

Trong lòng Ngô Duẫn Nhi vô cùng tức giận, cảm thấy khó chịu vì nụ hoa bị Ngô Thế Huân chơi đùa như vậy, nhưng lại có một cảm giác vô cùng sảng khoái dâng lên. Đồng thời còn cảm thấy mình không còn phòng bị anh nữa.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, thật là xấu hổ mà? Ngô Duẫn Nhi bất thình lình tỉnh táo lại, muốn đứng dậy né tránh nhưng trên mặt Ngô Thế Huân lại lộ ra một gương mặt vô cùng gian xảo, rất nhanh sau đó anh liền ngẩng đầu lên, đem môi nóng bỏng của mình dán nụ hoa chưa được vuốt ve kia, đầu lưỡi càng không ngừng đuổi theo nụ hoa, trêu chọc hút chơi, khiến nó ở anh trong miệng cùng bên kia lại một lần nữa trở nên cứng rắn vô cùng.

Ngô Duẫn Nhi vẫn nhịn không được, từ ngực truyền tới cảm giác tê dại làm cô không ngừng rên rỉ, không nhịn được khẽ gọi tên của anh: "Thế, Thế Huân..." Âm thanh kia dịu dàng như nước chảy, làm cho chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, có chút không tin được là âm thanh này lại phát ra từ miệng của chính mình.

Ngô Thế Huân vì câu này mà vô cùng hài lòng, cô luôn ở dưới thời điểm không thích hợp mà gọi ra anh, nhưng anh sẽ không buông cô ra nữa.

Ngô Thế Huân càng dùng thêm sức, ngón tay thon dài dần dần dò xét đi xuống, quần ngoài của Ngô Duẫn Nhi rất nhanh đã bị cởi ra, ngay sau đó là quần lót nhỏ.

Lửa nóng theo môi của Ngô Thế Huân điểm lên từng đường cong xinh đẹp của cô đi xuống phía dưới thăm dò, đi thẳng tới chỗ tư mật làm cho cô vô cùng run rẩy và hưng phấn.

Anh mới vừa tùy ý trêu chọc mà cô đã sớm tiết ra nhiều mật dịch như thế, cứ thế giờ phút này khi đôi môi anh dịu dàng nóng bỏng chạm vào nơi đó thì trong nháy mắt, đầu óc của cô đã trở nên trống rỗng. Cả người chỉ tràn đầy cảm giác thoải mái, đến nổi chuyện khác cũng không nhớ được nữa.

Ngô Thế Huân không chút do dự dùng động tác rất nhanh kéo hai chân của cô ra, sau đó thì cả khuôn mặt đều dán tới, bởi vì thức đêm nên trên cằm nhô ra một chút râu kích thích ở hai đùi của Ngô Duẫn Nhi, làm cho cô không ngừng run rẩy và hưng phấn.

Cái lưỡi linh hoạt trượt vào, vừa bắt đầu giống như là đang thử dò xét nhau, nhẹ nhàng tìm kiếm, ngay sau đó hình như là muốn cho cô nhiều kích thích hơn, không chút lưu tình mà đâm thật sâu vào lộ ra một ít thịt non mềm, khiến cho cô mật dịch của cô trào ra mãnh liệt, làm cho ga giường màu xanh bên dưới ướt đẫm.

Ngô Duẫn Nhi vô cùng ngượng ngùng, cô phát hiện người này làm chuyện thật sự là vô cùng mắc cỡ, làm cho cô không hề phản ứng kịp, đột nhiên Ngô Thế Huân đem đầu lưỡi của mình đi vào thật sâu, liếm láp mật dịch đang tràn ra ngoài.

Cô kìm lòng không được mà kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người cảm nhận sự kích thích tê dại tê dại không rõ, không nói rõ đó là gì hình như là có chút ngứa ngáy, chỉ hy vọng đầu lưỡi của anh có thể dùng thêm một chút sức, đi vào sâu thêm một chút...

"Bảo bối, có phải rất muốn rồi phải không?" Ngô Thế Huân ngước đầu từ giữa hai chân của cô lên hỏi.

Ngô Duẫn Nhi đã sớm không biết nên phản ứng thế nào mới phải, đã đến mức này hình như không thể dừng lại được, nhưng muốn cô tận tình đáp lại, thì hình là làm cho cô có chút mất mặt nên cô dứt khoát nghiêng đầu đi, nhắm chặt hai mắt, bỏ mặc không chống cự nữa, để mặt anh làm gì thì làm.

Ngược lại Ngô Thế Huân cũng không vì phản ứng của cô mà cảm thấy khó chịu, trong lòng anh rất rõ ràng, cô đã vì anh chuẩn bị xong, không phản kháng nữa, lần này, anh thật sự có được cô kể cả người lẫn tâm.

Luống cuống tay chân một chút sau đó Ngô Thế Huân nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, không cần bất kỳ chuẩn bị gì, anh cầm lấy lửa nóng đã sớm hưng phấn của chính mình nhắm ngay mật huyệt của cô. Vật thô to của anh chỉ ở cửa miệng trượt tới trượt lui hai lần, cũng không có trực tiếp đi vào, làm cho mật dịch thấm ướt ra ngoài, để cho nó không nhanh không chậm khích thích tiểu huyệt.

Rốt cuộc thì anh đang làm cái gì! Ngô Duẫn Nhi hơi mởi môi muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không biết phải nói gì.

"Duẫn Nhi...." Đôi tay Ngô Thế Huân giữ chặt lấy hông của cô, đem môi của mình chuyển qua bên tai của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo mùi vị đầu độc, "Duẫn Nhi, anh yêu em."

Cô mở to mắt nhìn ăn, đôi mắt to ngặp nước chưa kịp có phản ứng gì thì Ngô Thế Huân đã dùng lực trực tiếp đâm vào, đây không phải là lần đầu tiên của họ, nhưng cô vẫn chặt chẽ như vậy dùng sức 'cắn' anh, điều này làm cho Ngô Thế Huân vô cùng cảm động.

"A..." Cảm thấy anh tiến quân thần tốc, Ngô Duẫn Nhi lay động thân thể, theo bản năng trên vòng tay qua sau lưng anh.

Ngô Thế Huân thử động hai cái, nhưng bởi vì quá gấp nên chỉ có thể cầm được eo nhỏ của cô, đút vào hơi cạn, cứ như là anh đang trêu chọ, quả nhiên không ngoài dự đoán, cả người Ngô Duẫn Nhi đều trở nên ửng hồng, đã sớm không kiềm được khoái cảm của mình, phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

"A, Ưm..." Thân thể nhỏ hơi động, giống như là rất thỏa mãn.

Dĩ nhiên là Ngô Thế Huân sẽ không thỏa mãn với với việc nhè nhẹ đút vào như thế, anh dùng sức càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức tiến vào, cuối cùng mới bắt đầu lui ra ngoài.

Ngô Duẫn Nhi cảm thấy hạ thân có một chút đau, nửa người trên căng thẳng hạ xuống, đau như vậy làm cho cô có chút tỉnh táo, chỉ cảm thấy hình như toàn bộ máu trong thân thể mình đã vọt hết lên mặt. Cô đúng là không biết xấu hổ mà, rốt cuộc lại bị người đàn ông này dễ dàng quyến rũ lên giường.

Hình như là anh nhìn ra tâm tình của cô, Ngô Thế Huân cúi người xuống hôn cô, nụ hôn liên tiếp rơi xuống, anh hôn lên trên trán, mũi, môi, cằm, nâng lên một cái chân của cô, để cho cô có tư thế thoải mái một chút rồi ngay sau đó liền bắt đầu luật động theo lối nguyên thủy nhất.

Thân thể Ngô Duẫn Nhi không ngừng đung đưa theo anh, tất cả cảm giác hình như chỉ tập trung vào chỗ hai người đang kết hợp, chỗ tư mật bị ma sát hòa cùng với vật nóng bỏng kia phát ra tiếng nước chảy 'bành bạch', làm cho cô có chút không biết phải làm sao, cái tư thế xấu hổ này làm cho cô nhạy cảm hơn, dục vọng càng sâu hơn, làm cho cô kích động hơn.

Ngô Thế Huân thuận thế nâng cái chân còn lại của cô lên, để cho hai chân cô được a mở thêm, cả mật huyệt để lộ rõ ở trước mặt anh.

Tiếp theo anh mãnh liệt ra vào thân thể của cô hơn nữa, hình như là cản thấy không đủ, anh muốn làm cho tiếng rên rĩ của cô tràn đầy cả gian phòng.

Ngô Thế Huân càng không ngừng đút vào, hình như vẫn luôn không dấu hiệu dừng lại, Ngô Duẫn Nhi lay động cơ thể của mình, nữa muốn thừa nhận nữa muống không.

"A.... Thế Huân, Ưm.... Tôi không, không được...." Tiểu huyệt của Ngô Duẫn Nhi co rút lại, nhưng một chút ý định dừng lại anh cũng không có, suýt nữa là bị cô ép lên đến cao trào.

Trên người Ngô Thế Huân đầm đìa mồ hôi, ôm thật chặc vật nhỏ ở trong ngực, thuận thế ngồi dậy, dục vọng vẫn như cũ cắm vào trong cơ thể của cô.

"Ưm..." Không chịu nổi kích thích như vậy, vật nóng của anh cắm sâu vào thân thể của cô, chỉ mới bước đầu tiên đạt làm cho cô đạt tới điểm cao trào.

Ngô Thế Huân ôm cô, nhưng không có vội vã tiếp tục, anh ở một bên thở hổn hển, vừa lấy tay nắm lấy tay của cô, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Anh xoay mặt của cô lại, đôi môi mềm mại men theo trán xuống sống mũi, cằm, cổ, xương quai xanh, từng chút từng chút hôn vào, như đang nâng niu thương tiếc, lúc nhẹ lúc nặng, thỉnh thoảng dùng sức mút thật sâu, để lại dấu ấn hình dâu tây màu cam hoặc đỏ, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy da thịt trắng noãn của Ngô Duẫn Nhi hòa lẫn với dấu vết màu đỏ kia vô cùng đẹp mắt.

Hình như là anh lại một lần nữa muốn khơi lên dục vọn của cô, hai tay của Ngô Thế Huân đặt lên hai nụ hoa đang căng cứng, lần nữa bắt đầu dùng sức xoa bóp, ngón tay cầm chặt hạt đậu nhỏ, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa lấy, hài long cảm thấy cô không nhịn được mà khẽ rên rỉ, tiểu huyệt phía dưới còn chứa vật nóng của anh, cô không nhịn được mà khẽ chuyển động thân thể của mình.

Chợt nhớ tới cái gì đó, Ngô Thế Huân hơi dùng sức bóp lấy ngực trắng như tuyết của cô, "Lúc anh không có mặt ở đây, có người nào sờ qua hay không?"

Ngô Duẫn Nhi đỏ mặt lắc đầu.

Ngô Thế Huân hài lòng cười, cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào nụ hoa của cô, đầu lưỡi không ngừng liếm láp chơi đùa.

"Vậy... có ai từng hôn qua em chưa?"

Trên mặt Ngô Duẫn Nhi càng đỏ, chỉ thở hổn hển lắc đầu.

Lấy được đáp án anh muốn, tâm tình của Ngô Thế Huân càng khá hơn.

Cô thật sự bị anh trêu chọc đến không còn tí sức nào, đôi tay của Ngô Duẫn Nhi bấu víu vào thân thể anh, giống như một người chết đuối ôm lấy bè gỗ.

Ngô Thế Huân nắm lấy hai chân của cô mở rộng ra, cảm nhận tiểu huyệt của cô lúc mở lúc đóng, không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng của anh, kéo theo chỗ kết hợp cũng không dừng chảy ra mật dịch dinh dính, anh kéo qua tay Ngô Duẫn Nhi qua, để cho cô sờ tới chỗ hai người đang kết hợp.

"Bảo bối, chúng ta bây giờ đã kết hợp với nhau, là một thể thống nhất rồi." Ngô Thế Huân hôn vào máy tóc đen ướt đẫm của cô, thõa mãn nói.

"Đừng, đáng ghét." Ngô Duẫn Nhi uốn éo thân thể một cái, thật nhanh thu tay trở về.

Ngô Thế Huân khẽ cười một tiếng, ở trước mặt cô động đậy ngón tay: "Cảm thấy sao? Chỗ của em, bây giờ đang rất hưng phấn !"

"Tôi mới... A...." Ngô Duẫn Nhi vừa định nói chuyện, lại ngoài ý muốn bị anh dùng sức động vào.

Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy tiểu huyệt bé nhỏ của cô đang cắn chặt dục vọng của mình, thõa mãn phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiếp theo là dùng sức động nhiều hơn, anh cầm lấy hông của Ngô Duẫn Nhi, anh cũng nhịn không được nữa, hung hăng dùng sức từ dưới mà đâm xuyên vào cô, vừa dùng sức đè ép hông của cô, để cho mình tiến vào nơi sâu nhất.

"A, được, thật thoải mái..." Giọng Ngô Duẫn Nhi vang lên, bị siết chặt đến mức muống co rút lại. Trời ạ, cô đã nói cái gì vậy?

Không còn cách nào ức chế được nữa, cô bật khóc lên nhưng Ngô Thế Huân lại không cho cô có bất kỳ cô hội để tỉnh táo lại.

"Ừ, a.... Ưm...." Tay của anh dùng sức chơi đùa da thịt của cô, làm cho cô cuối cùng lại một lần nữa đạt tới cao trào, bởi vì cao trào nay mà cô không ngừng co rút lại, so với lần đầu tiên càng thêm ép sát anh. Ngô Thế Huân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ra sức điên cuồng để cho tiểu huyệt của cô cắn nuốt anh, rồi cuối cùng phát ra một tiếng thét trầm thấm, dùng sức đâm vào, ở bên tai của cô rên rỉ, phun thẳng mầm món vào trong thân thể cô.

Sau đó anh rút dục vọng của mình ra khỏi tiểu huyệt đang sung đỏ, Ngô Thế Huân ôm chặt bảo bối trong ngực, Ngô Duẫn Nhi đã sớm không chịu nổi lần kịch liệt thứ hai, nên cô đã sớm rúc vào trong lòng ngực ấm áp của anh mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro