Chương 1: Xuyên qua, trọng sinh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Bầu trời không rõ ngày đêm, bụi bay mù mịt.

          Nam nhân tuấn mỹ mặc áo bào màu xanh, trống rỗng đứng trong gió, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hố lớn hố nhỏ trên mặt đất. Đợi uy lực dần dần tan đi  nhìn xuống dưới một thân ảnh đỏ rực bị chôn vùi dưới đáy, thắng bại đã rõ.

         Trong trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị trọng thương, sắc mặt hắn lúc này tái nhợt lại chắp tay cầm kiếm nói.

         "Tuy rằng mỗi lần gặp cơ duyên, ngươi đều nắm trước tiên cơ, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn có cái gì để nói!"

         Nguyên Sơ chỉ còn lại một hơi cuối cùng, gian nan vươn tay từ dưới phế tích lên, dựng thẳng ngón giữa ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía bầu trời.

        ".......Dạ Trầm Uyên.....tên khốn nhà ngươi......"

        Phanh! Không thể nhịn được nữa Dạ Trầm Uyên cho nàng một kích cuối cùng, chung quy nàng vẫn phải chết.

      Cho nên, nàng vẫn không tránh được vận mệnh làm bia đỡ đạn của nam chính.

      Nguyên Sơ trong lòng phi thường khó chịu, cực kì khó chịu!

      Làm nàng xuyên không đến một quyển sách tu tiên, nàng nhịn! Bắt nàng làm bia đỡ đạn cho nam chủ đỉnh cấp, nàng cũng nhịn!

     Nhưng nàng đã nỗ lực trở nên mạnh mẽ như vậy, tại sao cuối cùng nàng vẫn là người thua?

     Là pháp bảo của nàng không được trâu  bò? Rõ ràng pháp bảo của nàng cũng là Thần Khí! Là nàng chưa đủ mạnh? Hiện tại nàng còn cao hơn nam chủ không phải chỉ là một cảnh giới! Đã có đủ mọi yếu tố vậy mà vẫn bị nam chủ cho ăn hành, thế giới giả thuyết này tuyệt đối có BUG, nàng không phục!

    Nguyên Sơ nhắm hai mắt lại, mang theo mãnh liệt không cam lòng cùng tiếc nuối.

    Nhưng nàng không biết, nàng còn có một ngày tỉnh lại.....

   "Đông----đông----đông"

     Tiếng chuông vang lên đầy linh lực, truyền khắp mỗi một góc Thập Vạn Đại Sơn của Vạn Kiếm Tông, đàn tiên hạc nghe tiếng dựng lên, phá tan tầng mây, hướng phía mặt trời mà bay đi.

     Nguyên Sơ lấy hai tay bịt lỗ tai lại thầm mắng "mẹ"....lại là tiếng chuông này làm hỏng giấc mộng của nàng.

    Nàng không phải đã sớm rời xa cái tông môn cũ kỹ Vạn Kiếm Tông kia rồi sao? Như thế nào lại nghe thấy tiếng chuông ngàn năm không đổi đó?

    Từ từ....Vạn Kiếm Tông?

    Nguyên Sơ đột nhiên bật dậy ngồi trên giường, nháy mắt, đại não nàng một trận co rút đau đớn, làm nàng không khỏi ôm đầu rên rỉ một tiếng.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suphu