Chương 11: Tông môn ta thật biến thái(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Nguyên Sơ ăn đến vui vẻ, Dạ Trầm Uyên cũng bất giác cười theo, hắn phát hiện, vị sư phụ này của hắn không chỉ có tính tình giống tiểu hài tử mà hành vi cũng giống, nhìn bộ dáng nàng một bên ăn một bên khen hắn không dứt miệng, hoảng hốt, đối với cảm giác nhỏ này với sư phụ, dẫn tới hắn có đôi khi sẽ quên đi lễ nghi tôn ti.

"Sư phụ, ngài vẫn chưa nói cho ta biết tông môn của ngài ở nơi nào."

Nghe  Dạ Trầm Uyên nhắc nhở, Nguyên Sơ mới chụp vào trán mình một cái, kết quả bởi vì tay đầy dầu mỡ mà toàn bộ bị dính trên trán, đang lúc chuẩn bị rửa sạch, khăn của Dạ Trầm Uyên cũng đã chạm tới trán nàng.

Hai người sửng sốt.

Nguyên Sơ là cảm thấy mất mặt! Nàng đã là một người trưởng thành lại bị một tiểu hài từ chiếu cố.

Dạ Trầm Uyên lại có chút khẩn trương, sư phụ... Sẽ không trách hắn quá phận đi? Hắn cũng không nghĩ mình lại thuận tay làm vậy?

Ai ngờ Nguyên Sơ đã sớm quăng chuyện nay ra sau đầu, "Tông môn của ta rất lợi hại! Đứng đầu mười đại tiên tông - Vạn Kiếm Tông- ngươi đã từng nghe qua không?"

Dạ Trầm Uyên đè lại khẩn trương trong lòng, một bên làm bộ trấn định tiếp tục giúp Nguyên Sơ lau trán, một bên nói, "Nghe qua, nhưng..."

Nhưng Vạn Kiếm Tông có tiếng là nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không chút cẩu thả, làm sao mà lại có thể có một vị tôn giả hoạt bát linh động như sư phụ hắn vây chứ?

Đặc biệt biệt là ở khoảng cách gần như vậy, hạ mắt nhìn thấy Nguyên Sơ cao chưa đến bả vai hắn hắn có chút đáng thương, hắn tựa hồ có thể ngửi thấy mùi nãi hương trên người Nguyên Sơ! Trong cơ thể này có thật là một lão Nguyên Anh không?

Trong lòng Dạ Trầm Uyên  cả kinh, vội vội vàng vàng lau đi vết bẩn rồi lui sang một bên.

Nguyên sơ đương nhiên không phát hiển ra dị thường của hắn.

"Nhưng cái gì?", Nguyên Sơ  lại tiếp lời ngả ngớn nói: "Nhưng nghe nói trong Vạn Kiếm Tông đều là một đám người quá tuổi tu luyện điên cuồng, cấm dục, không nghĩ tới lại có một nhân tài trẻ tuổi như ta ?".

Dạ Trầm Uyên nhịn không được lại cười, không biết vì sao, từ khi đi theo sư phụ tâm tình hắn lúc nào cũng thoải mái. Ngay cả khi cười, cũng phát ra từ nội tâm.

Hắn nghiêm túc nói, "Đúng vậy, không nghĩ tới Vạn Kiếm Tông, còn có người như sư phụ, quả thực tàng long ngọa hổ!"

Nguyên Sơ vừa nghe vậy liền đắc ý, hai mắt sáng ngời!

"Ta nói cho ngươi biết! Tông môn của chúng ta... rất là biến thái! Tu tiên chẳng lẽ không nên tùy tâm sở dục à! Nhưng trong Vạn Kiếm Tông, đều đặn mỗi ngày đều gõ trống chiều rung chuông sớm, chính là để đốc thúc đệ tử tu luyện không được lười biếng. Hơn nữa những đệ tử đó, một đám đều ăn mặc giống nhau, bội kiếm bên người giống nhau, thậm chí cả biểu tình trên mặt cũng không khác nhau tí nào! Thật là đáng sợ!"

Nguyên Sơ run run một chút, đối với những việc đó nàng cũng không nguyện ý nhắc đến.

Bất quá, nàng lại vỗ vỗ bả vai Dạ trầm Uyên, có chút kiêu ngạo nói.

"Tuy rằng Vạn Kiếm tông rất đáng sợ, nhưng tốt xấu gì cũng là tông môn đứng đầu, so với cái  phái Thiên Đạo Tông gì đó  thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa người đi theo ta, cũng không cần chịu những khuân phép sáo rỗng của môn phái, có ta ở đây, ai cũng không dám bắt nạt ngươi!"

Thiên Đạo Tông chính là môn phái mà sau này nam chủ bái sư, nhưng mà sau này, hắn cũng chính tay tận diệt Thiên Đạo Tông này.

Dạ Trầm Uyên vừa nghe liền hiểu, địa vị của Nguyên Sơ tại Vạn Kiếm Tông rất cao, nghe vậy liền cung kính nói :"Đa tạ sư phụ che chở."

"Ai nha! Đừng khách sáo như vậy!", cái bộ dáng nghiêm túc này của hắn làm Nguyên Sơ có chút chịu không nổi, dùng cánh tay bé nhỏ của mình cố sức khoác lên bả vai của hắn, khí phách hăng hái nói.

"Ngươi về sau tuyệt đối đạt được thành tựu lớn, nhưng mà cái tính cách quá nội liễm như này của ngươi không thể được, sau này ngươi đều học theo ta, mồm tô uống rượu, mồm to ăn thịt, tùy ý làm bậy, vậy mới đáng sống!"

Nói xong liền đem xiên thịt đã nướng thơm phức đến bên miệng hắn.

Dạ Trầm Uyên dở khóc dở cười, nhìn thần thái linh động trong mắt nàng, hắn không tự được  chủ cúi đầu hướng xuống xiên thịt trên cánh tay nàng cắn một miếng. Mùi thịt nướng thơm ngọt nổ tung ở đầu lưỡi, nuốt xuống thế nhưng lại mang theo vị ngọt nhẹ!

Nguyên Sơ nhìn cách ăn văn nhã của hắn, rốt cuộc cũng từ bỏ, xem ra điều nàng muốn dạy hắn còn rất nhiều nha!

Cứ như vậy hi hi ha ha qua mấy ngày, thuyền Thiên Khai rốt cuộc tới một vùng biển. Biển này nằm ngay biên giới với Chư Thiên Giới, vô số lốc xoáy gió lốc trải rộng khắp trên mặt biển. Một khi đã xâm nhập vào đó, dưới Nguyên Anh ắt hẳn phải chết không nghi ngờ!

Lúc này họ đang dừng trên một cái lốc xoáy, nước biển xung quanh lốc xoáy bị xoay tròn, phía ngoài thuyền của họ lúc bấy giờ sấm chớp trải rộng thành mảnh.

Nhưng Dạ Trầm Uyên nửa điểm không sợ, hắn hỏi Nguyên Sơ, "Sư phụ, phía dưới chính là nơi chúng ta tìm sao!"

Dạ Trầm Uyên nhíu nhíu mày, hắn nhớ tới Thiên Châu của mình có một vài pháp bảo có thể xuyên qua mấy cơn lốc xoáy này, nhưng hiện tại hắn không mở được Thiên Châu. Bất quá có một cách có thể mở được... Chính là hắn phải lựa chọn dùng chung Thiên Châu với sư phụ của mình, như vậy sư phụ có thể sử dụng đồ vật bên trong Thiên Châu. (Đoạn này là lược mất chục chữ ròi đó quý zj , quá khó hiểu(>.<)!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suphu