Chương 3: Xuyên qua, trọng sinh(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          "Ha hahaha! Ha ha ha!"

          Một điệu cười đầy ma tính truyền ra từ trong miệng tiểu nữ oa ngồi trên chiếc giường tinh xảo, đáng sợ tới mức dọa linh điểu sau núi Nam Phong Điện bay tán loạn. Tiểu Thu cũng sợ ngây người, tôn thượng đây là làm sao vậy?

         Không trách Nguyên Sơ kích động như vậy, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến, thời điểm nàng sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi!

        Nhưng vận khí Dạ Trầm Uyên không tốt như nàng, lúc nàng được nương giúp đỡ lên Nguyên Anh, Dạ Trầm Uyên không biết đã luyện được đến cảnh giới Luyện Khí chưa!

      Cái này....Hắn chết chắc rồi!

      Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, lộn một cái từ trên giường nhảy xuống dưới đất, cầm lấy kiếm hướng ra bên ngoài!

    Nhất định là ông trời đồng tình với hoàn cảnh của nàng, cố ý làm nàng sống lại khi nam chủ còn nhỏ, cho nàng có cơ hội xử lí nam chủ, đoạt kỳ ngộ của nam chủ, từ đây đi lên đỉnh cao nhân sinh! Chuyện tốt như vậy, một giây nàng cũng không thể chờ!

  Lúc gần đến cửa ra, nàng bị tiểu Thu gắt gao túm chặt, sao nàng cảm thấy từ lúc tôn thượng tỉnh lại có cái gì khác với mọi ngày, so với bình thường không giống nhau?

  Vẻ mặt nàng đau khổ lắp bắp hỏi,"Tôn thượng, ngài muốn đi đâu? Chưởng môn truyền ngài qua nghị sự..."

  Lúc này còn nghị với sự cái gì!

   Nguyên sơ vội vã leo lên kiếm phi đi, thanh âm sung sướng từ chân trời truyền về.

  "Ta là một đứa trẻ thì biết gì mà nghị với chả sự? Nói cho chưởng môn đại thúc, ta muốn đi cứu vớt thế giới!"

    Nói xong, thân ảnh nàng cũng biến mất.....

    Bên kia, Chư Thiên Giới, trong Triều Tịch quốc.

   Mưa to như trút, tiểu viện cũ nát , nước mưa hòa với máu chảy thành sông, thi thể nằm rải rác khắp mọi nơi.

   Một đạo kiếm quang hiện lên, tiểu nam hài che lại miệng vết thương quỳ một gối trên mặt đất, hiển nhiên đã bị trọng thương!

  Đứng đối diện với tiểu nam hài là một nam nhân cầm kiếm khoác bạch y, ánh mắt của hắn tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng.

  "Thật ngu xuẩn....nếu ta là ngươi,  nhìn người đuổi giết mình đuổi tới, tuyệt đối quay đầu chạy, nhưng ngươi còn ngu ngốc chạy vào cứu người? Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi khắp nơi tìm ngươi. Những người này cũng thật xui xẻo, nhận nuôi ai không nhận lại nhận nuôi cái đồ xui xẻo như ngươi, xứng đáng bị ta giết chết!"

   Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau xót! Chỉ hận là hắn trở về quá muộn, người nhà này, một người hắn  cũng không kịp cứu.

  Hắn cắn răng đứng lên....hai mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, thân hình gầy ốm đơn bạc trong gió bão phẫn nộ rít gào!

 "Ngươi giết bọn họ.....ta muốn ngươi---đền mạng!"

 Nghe hắn nói như vậy, bạch y nhân cười ha ha lên, "Chỉ bằng ngươi? Cho ngươi luyện thêm thêm tám trăm năm nữa cũng không phải là đối thủ của ta, vẫn là ngoan ngoãn để mạng lại đi, chủ tử đợi ta mang đầu ngươi về lâu lắm rồi, người sắp hết kiên nhẫn."

  Ngay lúc này, tiểu nam hài vốn dĩ đứng cũng không vững, hai mắt híp lại, thân thể lay động, dùng một loại bộ pháp quỷ dị di chuyển mờ ảo như sương khói nhanh chóng tới gần!

 Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang lớn, bạch y nhân dùng bản mạng pháp bảo ngăn cản mới gian nan tránh đi một kiếp, nhưng dù vậy, bản mạng pháp bảo của hắn cũng bị hư hại, trên vai còn có một có một vết thương thật dài, thiếu chút nữa bị đối phương một kích mất mạng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suphu