Chương 10: Cách xa ta ra một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thuần Vu thu thập xong, đến bên cạnh giếng xách hai thùng nước tắm rửa, trở về phòng gọi Giai Dao ra đem quần áo giặt sạch, Diệp Giai Dao trốn ở trên giường không chịu đi, bên ngoài tối thui, lại có rắn đến thì làm sao bây giờ? Hạ Thuần Vu đành phải mang quần áo vào nhà: "Ngày mai nhất định phải giặt đi, không thì sẽ thúi chết."

"Mai ta mặc cái gì nha?" Diệp Giai Dao chớp mắt nói, cũng không thể để nàng mặc y phục của hắn ra ngoài đâu đúng không?

Hạ Thuần Vu nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai ta để Tống Thất với Bành Ngũ xuống núi, trong viện sẽ không có người ngoài tới."

"Vậy vạn nhất có người đến thì sao?" Diệp Giai Dao yếu ớt hỏi.

"Làm gì có nhiều vạn nhất như vậy, ngủ." Hạ Thuần Vu không kiên nhẫn nói, cầm quyển sách để ở trên giường, tiện tay mở cửa sổ ra.

Diệp Giai Dao nhìn cửa sổ kia mở toang lại bất an, trước đó nàng đã cố ý đóng lại.

"Ngươi có thể đóng cửa sổ lại hay không?"

"Câm miệng." Hạ Thuần Vu gầm nhẹ.

Diệp Giai Dao hậm hực ngậm miệng lại, muốn ngủ lại không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy rắn hổ mang bò trên mặt đất, hình ảnh đó cứ quanh đi quẩn lại trong đầu nàng, nơi này quá khủng bố.

Nàng cẩn thận từng li từng tí đứng lên, rón rén đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Bây giờ có thể yên tâm rồi, nhưng nàng còn chưa kịp trở lại giường, Hạ Thuần Vu lại mở cửa sổ ra.

"Trời nóng như thế, ngươi lại đóng cửa sổ kín mít, muốn bị ngạt chết sao?"

"Nhưng mà có rắn." Diệp Giai Dao méo miệng nói, chẳng lẽ ngươi không thể quan tâm đến người có tâm hồn mỏng manh yếu đuối đáng thương vừa chịu kinh hãi như ta một chút hay sao? Nóng một chút cũng có làm sao đâu, còn tốt hơn là bị rắn cắn một phát đó!

"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?" Hạ Thuần Vu khinh thường nói.

"Vạn nhất ngươi ngủ quá say, rắn bò đến lúc nào ngươi không biết đâu." Trong đầu Diệp Giai Dao đầy những suy nghĩ không tốt.

"Câm miệng." Hạ Thuần Vu sắp bị nàng phiền chết, sao nữ nhân đều dài dòng như vậy?

"Ta mặc kệ, không đóng cửa sổ ta không ngủ được." Diệp Giai Dao lại muốn đi đóng cửa sổ.

"Ngươi..." Hạ Thuần Vu cạn lời, uy hiếp nói: "Ngươi dám đóng? Lại đóng nữa ngươi liền ngủ ở phòng bếp."

"Nếu ngươi ngại trong phòng nóng bức, muốn ngủ ngon thì ngươi tự ra sân mà ngủ, ta có chết cũng sẽ không ra ngoài." Diệp Giai Dao không chịu yếu thế nói. Động một tí là uy hiếp, ta lại sợ ngươi quá cơ!

"Đùng tưởng là ta sẽ không ném ngươi ra ngoài." Hạ Thuần Vu nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn nàng.

Diệp Giai Dao méo méo miệng, ủy khuất không được, hắn biết rất rõ nàng sợ cái gì, tại sao không thể nhường nàng một bước chứ?

Thấy nàng lại muốn khóc, Hạ Thuần Vu bó tay toàn tập, hung ác nói: "Không được khóc."

Lúc này truyền đến thanh âm của Tống Thất và Bành Ngũ.

"Sao cửa lại hỏng thế này? Chẳng lẽ có người đến gây sự? Không được, ta phải đi hỏi Tam đương gia một chút." Tống Thất nói.

Bành Ngũ vội vàng kéo hắn: "Ngươi bị ngu à? Trong trại có ai dám lên đây gây sự? Khẳng định cửa này là do Tam đương gia đá."

Tống Thất khó hiểu: "Đang yên đang lành Tam đương gia đá cửa làm gì?"

Bên ngoài trầm mặc một lát, chợt vang lên tiếng Tống Thất kì quái nói: "Chẳng lẽ nói...."

Sau đó lại không có thanh âm.

Diệp Giai Dao tự nhận mình là một người vô cùng trong sáng thuần khiết, nhưng Tống Thất vẻ bừng tỉnh đại ngộ lại thêm ngữ khí mập mờ ám muội, không thể không khiến người khác suy nghĩ linh tinh. Chẳng lẽ nói.... Nói cái gì? Trí tưởng tượng bay xa a...

Nhìn Tam đương gia, cả khuôn mặt đều đen.

Diệp Giai Dao ho khan hai tiếng đóng lại cửa sổ, yên lặng bò lại lên giường.

Hạ Thuần Vu buồn bực, hai tên ngốc này, trong đầu chứa phân sao? Suy nghĩ linh tinh cái gì, coi lão tử là quỷ háo hắc hả? Lão tử đây là anh hùng cứu mỹ nhân đấy có biết không?

Bỏ đi, sách cũng không muốn xem, Hạ Thuần Vu quăng sách đi, tắt đèn, lên giường đi ngủ.

Diệp Giai Dao thấy hắn lên giường, nhanh chóng nhường chỗ. Lúc đầu nàng còn định tìm cớ để tách ra ngủ, nhưng bây giờ, kéo nàng ra ngoài nàng cũng không đi, so với rắn, nàng thà ở chung một chỗ với hắn còn hơn.

Nhớ đến hôm nay lúc hắn xông vào phòng bếp cứu nàng, chớp mắt lúc đó hắn rất là soái khí rất là khí phách, có hắn chống đỡ, rất có cảm giác an toàn, Diệp Giai Dao không khỏi hướng bên người hắn cọ cọ.

"Cách xa ta ra một chút." Hạ Thuần Vu tâm tình không tốt, hắn có thói quen mở cửa sổ ngủ, gió lạnh phơ phất, như vậy mới thoải mái, còn bây giờ, hắn chỉ cảm thấy nóng bức.

Diệp Giai Dao lại dịch vào trong, thầm nghĩ, thật nhỏ mọn, cọ một chút cũng không mất miếng thịt nào, nếu không phải trường hợp đặc biệt, ngươi cho tiền để lão nương cọ, lão nương cũng không thèm đâu!

Có thêm một nữ nhân nằm bên người, thật sự là không quen, giường vốn không lớn, bị nàng chiếm mất hơn phân nửa, chân hắn chỉ cần duỗi ra là ra bên ngoài luôn rồi.

"Này, ngủ xê vào trong chút." Hạ Thuần Vu đá chân nàng.

Diệp Giai Dao xoay người, để chỗ trống cho hắn, nhưng cũng cuốn cả chăn đi.

Hạ Thuần Vu cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết, túm lấy chăn dùng sức kéo.

"Làm gì thế?" Diệp Giai Dao không kiên nhẫn nói, nam nhân chết tiệt này sao mà lằng nhằng như vậy.

"Ngươi cuốn hết chăn đi, ta đắp bằng cái gì?" Hạ Thuần Vu tức giận nói.

"Không phải ngươi ngại nóng sao?" Diệp Giai Dao làu bàu đem chăn nhường cho hắn một nửa, lần này có thể ngủ được chưa?

Diệp Giai Dao mệt mỏi một ngày, rất buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.

Hạ Thuần Vu nghe được tiếng hít thở rất nhỏ truyền đến bên tai.

"Ê, ê..."

Ách, không có phản ứng, Hạ Thuần Vu rón rén xuống giường, mở cửa sổ ra, gió mát lùa vào, lúc này mới thấy thật sảng khoái. Hạ Thuần Vu cười đắc ý, nữ nhân nhát gan, có bản lĩnh thì tỉnh dậy mà đóng lại đi!

Ngủ đến nửa đêm, Diệp Giai Dao mơ thấy ác mộng, cũng không biết là ở nơi nào, khắp nơi đều là rắn, xanh xanh đỏ đỏ, lớn lớn bé bé, đều bò về phía chân nàng, nàng bị rắn bao quanh không có chỗ để trốn, dậm chân dọa, tránh ra tránh ra, rắn chết rắn thúi tránh ra....

Trong lúc ngủ mơ, Hạ Thuần Vu thình lình bị người đạp một cước lăn từ trên giường xuống đất. Hắn lập tức tỉnh lại, chật vật đứng lên, đến mép giường xem xét, thấy nữ nhân chết bầm này giống như bị phát điên, chân tay vung đạp loạn xạ, bộ dáng rất dọa người, gân xanh trên trán hắn giật giật.

"Diệp Cẩn Huyên." Hạ Thuần Vu giận không thể kiềm chế, giận dữ hét.

"Đêm hôm khuya khoắt ngươi nổi điên cái gì?"

Bị hắn gầm lên giận dữ, cuối cùng Diệp Giai Dao cũng giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng, thở hổn hển, mờ mịt nhìn hắn.

"Ngươi dậy rồi à? Mấy giờ rồi?"

Hạ Thuần Vu tức muốn hộc máu: "Ngươi đá ta xuống giường."

Ặc......

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta gặp ác mộng." Diệp Giai Dao nói, đột nhiên đôi mắt nhìn chằm chằm, run giọng nói: "Cửa sổ, cửa sổ sao lại mở? Có phải là rắn bò đến đây không...."

Hạ Thuần Vu tức giận nói: "Ta mở, mở từ lâu rồi."

"Ngươi, cái người này bị làm sao vậy? Nhân nhượng người khác một chút sẽ chết sao? Sao ngươi lại ích kỷ như vậy, một chút cũng không nghĩ đến cảm nhận của người khác, chẳng lẽ là thổ phỉ liền có thể vô nhân tính như vậy sao?" Diệp Giai Dao chỉ cảm thấy toàn thân huyết khí cuồn cuộn, nhịn không được nổi bão.

Hạ Thuần Vu nghẹn họng nhìn trân trối, nữ nhân chết tiệt này, ngươi đá lão tử xuống lại còn dám tức giận với lão tử?

Diệp Giai Dao phần phật vén chăn lên, một chân đá hắn ra, muốn nhảy xuống giường đi đóng cửa sổ.

Một tay Hạ Thuần Vu kéo nàng trở về, xoay người đem nàng khóa dưới thân, khẩu khí nguy hiểm nói: "Ngươi nghe kỹ cho ta, có ta ở đây, rắn sẽ không cắn ngươi, ngươi lại phát điên, đừng trách gia thu thập ngươi."

"Bất mãn một chút ngươi liền uy hiếp nữ nhân sao? Ở trước mặt nữ nhân ra vẻ ta đây cảm thấy chính mình đặc biệt lợi hại đúng không?Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đây này! Dù sao ta cũng không muốn sống, bị ngươi khi dễ, bị rắn khi dễ, ta một thiên kim đại tiểu thư rơi vào tình cảnh như vậy, không bằng chết đi cho xong..." Diệp Giai Dao nổi nóng cũng không quan tâm.

"Ta thấy ngươi thật sự là thiếu dạy dỗ." Hạ Thuần Vu nghiến răng nghiến lợi nói. Một nửa là lửa giận, một nửa là lửa dục, làm thân thể hắn khô nóng khó nhịn.

Bởi vì vừa rồi lôi kéo, áo choàng rộng thùng thình mặc trên người nàng đã trượt xuống dưới, lộ ra bờ vai mê người, da thịt trắng tuyết như bạc dưới ánh trăng, giống như ánh sáng trân châu, khiến người có loại xúc động muốn cắn một ngụm.

Đêm nay hắn vốn dĩ không muốn đụng nàng, tối hôm qua hắn quá tàn nhẫn, nàng mới trải qua chuyện đó khó có thể thừa nhận, hơn nữa lại bị kinh sợ, xem xem, gia vẫn rất là thương hoa tiếc ngọc, nhưng nữ nhân này chính là có bản lĩnh dễ dàng khơi dậy hỏa khí của hắn.

Đôi mắt thâm thúy trở nên sâu thẳm, nước ngầm mãnh liệt. Nếu nàng đã có sức mắng chửi người như vậy, không bằng làm chút gì đó.

Hạ Thuần Vu đưa một tay sờ đến thắt lưng bên hông nàng, kéo một cái liền giật được ra.

Diệp Giai Dao ý thức được hắn muốn làm gì, liều mạng giằng co.

"Tên khốn nạn này, không được đụng vào ta...."

"Đêm hôm khuya khoắt, kêu la cái gì?" Hạ Thuần Vu hôn lên, đem toàn bộ kháng nghị của nàng nuốt xuống, không cần tốn nhiều sức liền khống chế được đôi tay vung loạn của nàng, chặt chẽ khóa lên đỉnh đầu.

"Ưm ưm... Khốn nạn..." Diệp Giai Dao mắng chửi người mơ hồ không rõ, co lại đầu gối muốn công kích hắn, phế đi chỗ sinh sản của hắn.

Nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn, trước nàng một bước đè lại chân muốn giở trò xấu của nàng. Gắng gượng nóng nảy mâu thuẫn nàng mềm mại.

Hóa ra tối hôm qua nhu thuận đều là giả vờ, đêm nay mèo rừng nhỏ rốt cuộc cũng lộ ra nanh vuốt của nó, đáng tiếc đều vô dụng, cho dù đó là một con báo cái, hắn vẫn có thể chinh phục.

Hắn ưỡn thân một cái, cơ hồ có chút thô lỗ chen vào nơi ấm áp chặt chẽ kia, dễ chịu kém chút thở dài lên tiếng.

Diệp Giai Dao bị hắn giày vò muốn khóc cũng không khóc được, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, trên sách miêu tả cảm giác hưởng thụ vui vẻ một điểm cũng không có, là thể chất nàng đặc biệt hay sách đang gạt người?

Hắn biết nàng khó chịu, trên mặt đều là nước mắt, không khỏi thả chậm tốc độ, nhàn nhạt ra vào, khẽ cắn lỗ tai nàng ôn nhu cảnh cáo: "Sau này chớ chọc gia có biết không? Cũng không cần lúc kinh lúc rống, nghi thần nghi quỷ, có gia ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

Từ tối qua đến giờ, nàng nghe được nhiều nhất chính là cảnh cáo, không được thế này, không được thế kia, phải như thế! Trong lòng hắn, nàng cũng chỉ là đồ chơi của hắn, một công cụ làm ấm giường, một nô tì sai vặt. Diệo Giai Dao không muốn nói gì cả, nhắm mắt lại, chỉ hi vọng có thể kết thúc sớm một chút.

Trời tờ mờ sáng, vừa qua giờ Mão, Hạ Thuần Vu liền tỉnh. Mượn tia nắng ban mai đánh giá nữ nhân đang cau mày ngủ say bên người, lông mi cong vút, mũi cao thanh tú, môi anh đào nhỏ nhắn, thật sự là tiểu mỹ nhân hiếm thấy. Hắn đưa tay điểm vào lông mày đang nhíu lại của nàng, muốn xoa nếp gấp rất nhỏ kia đi, vừa chạm vào liền hoảng sợ.

Sao lại nóng như vậy?

Hắn sờ trán mình, lại sờ sờ trán nàng.

Thầm nghĩ: Không ổn, nha đầu này phát sốt.

Là tối qua bị dọa hay là do hắn quá càn rỡ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro