01-05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00.

"Khải Xán, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi đều như vậy, thật khiến ta yêu thương, cũng thật khiến ta oán hận, nhưng ngươi chỉ đến rồi đi, để lại một hình bóng làm trái tim ta đau đớn."

Lý Đông Hách nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không chớp một hồi liền thua trận, nó quay người, ống tay áo đỏ thẫm tung bay như khổng tước giương cánh. Đối phương đột nhiên vòng tay giữ lấy nó từ phía sau, gọi một tiếng "Đông Hách", Lý Đông Hách thoáng chốc ướt mi, nó nhắm hai mắt, một lúc sau mới run run nói: "Mẫn Hanh..."


01.

Giờ Thìn tại Vân quán, một đám trai gái chen chúc tới ngồi lấp đầy, dường như nước chảy cũng không lọt, nam nữ ở thôn Vân này đều biết người kể chuyện ở đây là một công tử đẹp trai tuấn tú, ai ai cũng muốn đến chung vui. Trà không phải loại đắt nhất, nhưng như Trúc Diệp Thanh đều có thể tính là trà ngon, người bình thường cũng có thể tới uống một bát trà lớn giải nhiệt hoặc thử một chút hoa nhài tuyết dễ uống, bất cứ ai đến đây chỉ cần gọi một tách trà là có thể ngồi lại cả ngày.

"Lại nói, các vị có biết giai thoại ở Vân Thành này không?" Người kể chuyện là một vị tiên sinh trẻ tuổi tuấn tú, có một cặp mắt hoa đào mị hoặc câu nhân, nhưng con ngươi lại trong trẻo, khi nhìn lên đôi mắt có chút xa cách lạnh lùng, dưới mắt có có ba nốt ruồi nhỏ màu mơ chín, dáng dấp cao ráo ưa nhìn, nước da toàn thân phủ một lớp màu vàng nâu, nhìn như ca cơ người Tây Vực gảy đàn ca hát, e rằng cái này thật sự là chảy trong xương máu, giọng kể chuyện như chim sơn ca nô đùa trên cành, ngọt ngào tựa mật ong, không lắng nghe tinh tế thậm chí có thể không biết được đó là nam nhân. Tiếng cười mê đảo cả trai lẫn gái, từng có một cô nương bạo dạn hỏi tên, nó mỉm cười cầm quạt xếp vẽ thuỷ mặc lên che mặt, "Có thể kêu tại hạ là A Hách."

"Có phải là giai thoại về Lý Mẫn Hanh cùng Lý Đông Hách?" Phía dưới có người hỏi vọng lên, công tử kể chuyện phe phẩy chiếc quạt vẽ bằng mực mài cười đáp: "Chính xác, chuyện hôm nay tại hạ muốn kể chính là chuyện của hai người đó."

Thiết gỗ trong lòng bàn tay gõ xuống, phía dưới không còn một tiếng động.


02.

Con trai út của Thanh Khâu là một đứa trẻ nghịch ngợm, khác với đại ca Lý Thái Dung và nhị ca Lý Vĩnh Khâm, nhóc con này sinh ra đã yêu thích sự hoang dã, mùa hè thường sẽ ra ngoài chạy nhảy cùng hai người bạn ấu thơ là con trai của Đông Hải Long Vương Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, người phụ trách thời tiết của nhân gian. Tất nhiên, điều này sẽ không tránh khỏi việc bị Thanh Khâu Vương Hồ khiển trách, mẫu thân cùng đại ca luôn cưng chiều nó nhất, cho dù phụ thân có quở trách nó như thế nào, bọn họ vẫn tìm cách che chở cho em út nhà mình. Thời gian trôi qua, Vương Hồ cũng không còn để ý nữa, nhưng danh hiệu "Hồ ly đen nhất Thanh Khâu" này đã sớm thuộc về nó. Đứa trẻ không hề khó chịu, nó thích màu da của mình, nhưng hai người bạn nối khố của nó đã cười rất lâu, nói rằng cả trăm năm sống chưa từng nhìn thấy hồ ly nào da đen như vậy.

Con trai út của Vương Hồ gọi là Lý Đông Hách, tên tự Khải Xán, sinh ra với màu lông đỏ như ánh lửa, nó là một con hồ ly đỏ trăm năm có một, đời người thích nhất đi trộm rượu của vị thần phụ trách vận số nhân gian Từ Anh Hạo, người kia đem rượu chôn xuống đất, nó cũng có thể ngửi ra, lấy móng vuốt bới đất lên. Nó thường thích treo rượu trên cành đào, khi say thì bản thân cùng vò rượu đều vắt vẻo trên cành, nếu không có ai gọi dậy sẽ ngủ say sưa đến khi tự nhiên tỉnh lại mới trở về động hồ ly. Từ Anh Hạo cùng bằng hữu Trịnh Tại Hiền tìm tới, liền nhìn thấy hồ ly đỏ nghịch ngợm uống cạn vò rượu, ngủ ngon lành giữa những tán cây, Trịnh Tại Hiền là Nguyệt Lão phụ trách nhân duyên dưới dương gian, chỉ lên bóng lưng màu đỏ yêu kiều đung đưa trên cây kia, mỉm cười: "Nghĩ đến khi nó trưởng thành, khả năng nhân duyên của nó đến ta cũng không nắm bắt được."


Cứ như vậy tới năm Lý Đông Hách tròn 20 tuổi, cùng lúc quân chủ khi đó không phải người hiền đức, chọc giận tới thiên đế, thiên đế ra lệnh cho nó hạ phàm, lật đổ ngôi vương của Trung Nguyên, cũng là nhiệm vụ đầu tiên để thăng cấp. Đại ca là người từng trải, dặn dò không dứt bên tai nó, nói Đông Hách đừng tham lam thế giới phàm trần, bảo vệ mình thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút rồi trở về, Lý Đông Hách ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng thầm đảo mắt, "Sao có thể như vậy được, nếu đã tới nhân gian, dưới đó đâu giống như trên đây, nhất định nhân dịp này phải thử hết tất cả trò vui mới được!"

Lý Đông Hách trước khi rời đi còn tìm đến Lý Đế Nỗ, Lý Đễ Nỗ hỏi nó phải đi lật đổ nhà Sở hay sao? Lý Đông Hách đáp, phải, hỏi Lý Đế Nỗ có chuyện gì không. "Ngươi không biết ư? Đại ca của Lý Đế Nỗ, cũng là con trai trưởng của thiên đế cũng ở đó cho nhiệm vụ thăng cấp." La Tại Dân không mong đợi Lý Đông Hách cũng biết thông tin này, chỉ cảnh cáo nó chớ làm ảnh hưởng tới kiếp số của người khác, không muốn một lần hạ phàm nho nhỏ này đem tới phiền toái, Lý Đông Hách cười mắng y, nói y coi mình là đứa trẻ mấy tuổi sao, nó nói mình cùng đại ca của Lý Đế Nỗ còn chưa từng gặp mặt, làm sao có quan hệ gì.

Lý Đông Hách đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng màu đỏ mạ vàng, nói rằng nó sẽ trở lại sau vài ngày nữa, còn dặn La Tại Dân chú ý tới thời tiết hạ giới một chút đừng gây bất tiện cho nhiệm vụ của nó, bằng không tới khi trở lại cùng uống rượu nhất định sẽ không tha cho La Tại Dân. La Tại Dân trợn mắt nhìn nó, chỉ thả lại một câu, đi nhanh mau trở lại, khi trở về nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi một bàn tiệc cùng rượu ngon.

Cứ như vậy, hành trình thăng cấp lên thượng tiên của người nhỏ tuổi nhất Thanh Khâu từ đó liền bắt đầu.


03.

Thời điểm đặt chân xuống hạ giới là giữa một đợt mưa phùn kéo dài, địa phương đang tất bật vào vụ đồng áng, điều này là đúng như nguyện ước của người nông dân, ai cũng nói mưa xuân quý như vàng, đây là lần đầu tiên Lý Đông Hách biết được điều đó. Nó đổi xiêm y sang sắc nhạt hiếm thấy, chiếc áo choàng xanh nhạt với cổ áo trắng tinh, như cây trúc xanh còn đọng sương sớm trên lá. Nó bước đến mái hiên của một ngôi nhà để trú mưa, mặc dù mưa không lớn, nhưng Lý Đông Hách vẫn thầm mắng người bạn trông coi thời tiết trên thiên giới kia một trận

Một nam tử lạ mặt như là đang chờ người đứng bên cạnh nó, mở lời: "Vị này..." Người kia dường như đang lựa lời, không biết nên xưng hô với Lý Đông Hách như thế nào, Lý Đông Hách trưng ra một nụ cười, nói tại hạ là nam nhân. Đối phương vội vàng gật đầu, chìa ra một chiếc ô giấy dầu chuyên dụng của đất Giang Nam thủy trấn, "Công tử là người vùng khác phải không? Gần đây mưa xuân liên tục, có lẽ là qua mấy ngày mới có thể tạnh bớt, nếu không chê người cầm ô của tại hạ đi trước đi." 

Lý Đông Hách sững sờ, ngước mắt lên nhìn đối phương. Người kia khôi ngô tuấn tú, gương mặt góc cạnh sắc sảo, đặc biệt đôi mắt lớn lạ thường, sáng lấp lánh như bồ đào chín mọng, quần áo cũng không tệ, nhìn qua có thể biết đây chắc hẳn là công tử nhà nào đó. Lý Đông Hách nghĩ người này thật thú vị, nó cười đáp, vậy công tử thì sao, bên kia bị nụ cười của Lý Đông Hách làm cho rung động, đỏ mặt nói không sao, tại hạ đang chờ người, sẽ có thêm ô.

Lý Đông Hách mỉm cười, không khách khí nhận lấy ô kia, chắp tay như một lời cảm ơn, nói: "Ngày sau Đông Hách có cơ hội gặp lại công tử, nhất định sẽ trả lại chiếc ô này." Nó mở chiếc ô tiến vào làn mưa, bước đi khoan thai về phía trước, bùn dưới chân không thể vấy bẩn được vạt áo, mưa xuống mù mịt khiến người càng lúc càng xa, bóng dáng Lý Đông Hách cũng dần khuất dạng. Chỉ có người ở dưới mái hiên vẫn còn đang ngây ngẩn, lẩm bẩm nói: "Nguyên lai gọi là Đông Hách."


Điều Lý Đông Hách cần làm rất đơn giản, chính là chờ hôn quân tới, giả vờ rơi xuống nước để y tới cứu, điểm một chút mị thuật để y đưa mình vào cung, Từ Anh Hạo keo kiệt cho nó một chút thông tin, nói với Lý Đông Hách rằng tới giờ Thân hôn quân kia sẽ mặc thường phục tới nơi này dạo chơi. Nó bày đàn ra, cất lên những khúc hát của Giang Nam nữ nhân, đầu lưỡi ngọt ngào say mê tự tình qua tiếng hát, sau lưng có người từng bước một tiến lại gần, Lý Đông Hách cũng không mảy may, vẫn tiếp tục hát như trước: "Công tử, khúc này..." Đối phương đụng bả vai nó, Lý Đông Hách giả vờ sợ hãi vì né người kia nên nghiêng người rơi xuống hồ, trước khi ngón chân chạm vào nước, nó không quên túm lấy vạt áo người phía sau kéo xuống. Dưới tình thế cấp bách kia, ở hướng ngược sáng vị hoàng đế đã nắm được cổ tay nó, chẳng qua là không kịp, Lý Đông Hách liền cùng hoàng đế cùng nhau rơi thẳng xuống hồ.

Hôn quân kia mị nhãn cũng rất tốt, nhưng lại thiếu đi khí tiết của một chính nhân quân tử, ngay cả tiểu tiên trẻ tuổi như Lý Đông Hách cũng có thể nhìn ra vị này không có khí chất quân chủ quanh người. Người nọ ôm lấy Lý Đông Hách đưa lên mặt nước, Lý Đông Hách trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nó chỉ sợ vị hoàng đế này không biết bơi, làm nó tốn công xây dựng một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" như trong truyền thuyết. Sau khi lên bờ nó còn phải giả bộ sặc nước, sau khi ho khan một lúc đến phổi cũng thấy đau, người hầu mới đổ xô đến bên này, lớn tiếng hét lên "Bệ hạ!"

"Bệ hạ!" "Vương huynh!" Một người vội vã chạy tới, Lý Đông Hách dừng ánh mắt nhìn kỹ, trong đầu nghĩ thật trùng hợp, đây không phải chính là vị công tử đã đưa chiếc ô cho nó hay sao? Người này hoá ra không phải chỉ là công tử đơn thuần, mà là một vị Vương gia. Đối phương cũng sững sờ, không ngờ lại gặp được Lý Đông Hách ở đây. Nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng không một chút giả dối, "Vương huynh, sao người lại rơi xuống nước? Có chỗ nào khó chịu không?"

Một viên thái giám đưa ra áo choàng, nhưng hoàng thượng lại dùng áo choàng phủ lên người Lý Đông Hách, Lý Đông Hách run rẩy xoa họng lên tiếng "Ngài là Hoàng thượng ư? Thảo dân... thảo dân..." Trong tình cảnh nhất thời lo lắng này nó lại giả bộ rơi thêm vài giọt nước mắt, đối phương sửng sốt, hắng giọng nói không sao, trở về cung đi, sau đó lại quay sang người bên cạnh trấn an: "Mẫn Hanh, trẫm không sao, duyên cớ là vì trẫm khiến vị công tử này cả kinh mới rơi xuống nước, mau đưa người về cung chăm sóc." Lý Mẫn Hanh thoáng chốc cũng ngây người, hướng mắt về phía Lý Đông Hách đang giả bộ hoang mang, rất khó để nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt kia quá nóng bỏng, giống như muốn dò xét bí mật từ Lý Đông Hách, Lý Đông Hách rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.


Bằng cách này, Lý Đông Hách đã thuận lợi bước vào cung. Sau khi xe ngựa vào Vân Thành, tốc độ chậm lại, Lý Đông Hách vén rèm cửa sổ lên nhìn tường cung điện màu đỏ son, mái hiên lợp bằng vàng, giống như cung điện của Thiên Đế trên kia, chỗ nào cũng toát lên vẻ phú quý cùng hoa lệ, không, có lẽ không giống nhau, lão nhân trên kia còn xa xỉ hơn, dưới chân đều làm bằng đá ngọc bích, Lý Đông Hách hiếm khi đến đó, mỗi lần tới đều nói nhỏ với Lý Đế Nỗ nói mình muốn trộm một viên gạch trên điện của thiên đế, Lý Đế Nỗ cong đuôi mắt cười nói, trong mắt nó chỉ có tiền thôi sao, đồ của phụ hoàng mà cũng dám nghĩ trộm. Nói là vậy, nhưng vào ngày sinh nhật của Lý Đông Hách, y vẫn đem tặng nó một chiếc quạt xếp với chuôi cầm bằng ngọc trắng thượng hạng, mặt quạt là bức tranh phong cảnh do thượng thần Nhân Tuấn yêu quý của Lý Đông Hách vẽ. Nghĩ đến đây, Lý Đông Hách không khỏi bật cười. "Chuyện gì thế? Vui lắm sao?" "Sao có thể không vui được chứ? Đây là lần đầu tiên trong đời ta vào cung." Lý Đông Hách không nói dối, đây đúng là lần đầu tiên nó nhìn thấy hoàng cung dưới hạ giới này.

Lý Mẫn Hanh ngồi một bên im lặng từ đầu đến cuối, Lý Đông Hách thầm oán người này nhất định là một vị Vương gia tuấn tú cao lãnh không có một chút nào thú vị, nhưng nghĩ kỹ lại liền thấy có điểm kỳ quái, rõ ràng lần gặp trước đâu có lạnh lùng đến như vậy.


Hoàng đế tên Mân, ban cho Lý Đông Hách lầu Nguyệt Anh, thường xuyên đến thăm nó. Nước Sở không có thành kiến với nam phong, nam nhân làm thê thiếp là chuyện bình thường, nhưng người không rõ lai lịch như Lý Đông Hách chỉ có một, hậu cung giai nhân đầy rẫy lời đồn đại, Lý Đông Hách không muốn cùng đàn bà lục đục mấy chuyện này, một cửa bước không ra hai cửa đi không tới tự biến mình thành Bồ Tát. Một ngày nọ, thái giám của Lý Mân mang đến sắc lệnh của hoàng thượng, phong nó làm Giáng Nguyệt công tử, Lý Đông Hách ngoài mặt tiếp chiếu nhưng trong lòng nghĩ rằng cái tên này thật khó nghe, bất quá vẫn giả vờ sợ hãi, cúi người nhận chỉ.

Lần này gặp lại, Lý Đông Hách trở thành "tẩu tẩu" trên danh nghĩa của Lý Mẫn Hanh.


04.

"Nhị điện hạ." Lý Đông Hách mặc y phục sắc đỏ bước vào, Lý Mẫn Hanh trong lòng run lên một cái, người kia quá đẹp, lộng lẫy tựa như bông hoa anh túc thập phần mị hoặc từ trong ra ngoài. Sau khi nhập cung đổi qua một lượt xiêm y, quần áo sặc sỡ rất hợp với Lý Đông Hách, Lý Mẫn Hanh vẫn luôn biết điều này. Có điều hoàng huynh hắn không thích diễm sắc mà chỉ thích những màu nhẹ nhàng như ngọc lam, Lý Đông Hách chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của hoàng đế, tự do lựa chọn thích gì liền mặc đó. Khi người kia gọi hắn lại, Lý Đông Hách đã đặt một nước đi trên bàn cờ, "Chơi với ta một ván", Lý Mẫn Hanh không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý, không bao lâu Lý Đông Hách thật sự đã hết nước, nó đưa ống tay áo lên định quét bàn cờ, Lý Mẫn Hanh khẽ cười ngăn lại, "Công tử là người muốn chơi cờ với bổn vương gia ta, sao có thể làm vậy chứ?" Lý Mẫn Hanh đưa tay ra bảo vệ bàn cờ, người đẩy người giữ hai bàn tay đặt chồng lên nhau, lòng bàn tay của người nọ quá ấm áp, ấm hơn Lý Đông Hách, Lý Đông Hách không biết vì sao đột nhiên xấu hổ đến luống cuống, thấp giọng nói ta không có, vung tay áo lên giấu bàn tay đi.


Trở lại tẩm cung ngồi trên giường, nhớ lại bộ dáng mập mờ vừa rồi của hai người, Lý Đông Hách cảm thấy thật ngượng ngùng, nó thật ra vẫn là hồ ly tinh chưa trải đời, ban đầu chỉ cho rằng Lý Mẫn Hanh thật tuấn tú, nhưng càng lúc nó càng muốn được tiếp tục nói chuyện với Lý Mẫn Hanh. Mỗi lần cộng chẩm đều dùng ma thuật để khiến hoàng đế tưởng rằng đã có một đêm triền miên, thực chất trong khoảng thời gian đó Lý Đông Hách cầm cuốn tuyển tập truyền thuyết trong nhân gian đọc hết đêm này qua đêm khác. Nếu lấy cớ thăng cấp để leo lên thân thể người khác, chưa nói đến đại ca cùng nhị ca, chắc hẳn hai người bạn của nó sẽ mắng nó không chừa mặt mũi chút nào. Người ta nói hồ ly bản chất phóng đãng, nhưng Lý Đông Hách thực sự chưa sẵn sàng để leo lên giường của ai đâu.

Chỉ có Lý Mẫn Hanh... Lý Đông Hách cảm thấy nó không ghét hắn, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ khi được ở bên người nọ.


Lý Mẫn Hanh cũng không biết Lý Đông Hách đang suy nghĩ chuyện gì, ngay từ lần gặp đầu tiên hôm đó đã thấy lạ, sau đó mọi chuyện xảy ra như có sắp đặt, dường như nhắm tới huynh trưởng của hắn, mặc dù Lý Mẫn Hanh đã biết rõ nó tiếp cận không phải vì mục đích tốt đẹp gì nhưng không thể cứ như vậy nói ra khỏi miệng, phải chăng có điều gì đó ẩn dưới lớp màn này?

Nhưng Đông Hách hiện tại rất hạnh phúc, dù quốc gia có trên đà suy vong, nhưng vẫn có hoàng huynh che chở cho người kia, không cần thiết phải đấu đá trong hậu cung, cũng không cần nhìn mặt ai để sống, không cần lo cơm ăn áo mặc, Lý Mẫn Hanh nhìn khuôn mặt rạng rỡ khí sắc đang tươi cười, "Đông Hách có lẽ rất vui có phải không?", cho dù bị bọn họ giam cầm trong chiếc lồng sơn son thếp vàng vốn đã không có lối ra.

Đôi khi hắn đã ích kỷ nghĩ, giá như ánh mắt Lý Đông Hách vĩnh viễn chỉ nhìn về phía hắn, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy, trong vắt lại sáng ngời.


05.

Nhắc tới lời hẹn thề của hai người, phải là từ lần vô tình gặp nhau trong vườn ngự uyển, Lý Đông Hách thấy Lý Mẫn Hanh gảy đàn, ngày hôm đó nó vẫn mặc y phục sắc đỏ, Lý Đông Hách đứng một bên nghe Lý Mẫn Hanh hát hết khúc ca mới tới gần, ngỏ lời trước: "Mẫn Hanh, ta từng nói một ngày nào đó khi gặp lại nhau, ta sẽ trả lại chiếc ô cho ngươi." Hai người đã quen biết được một thời gian, Lý Đông Hách không còn khách khí gọi hắn là "Nhị điện hạ", nhìn chiếc ô trước mặt, Lý Mẫn Hanh ngây ngẩn trong chốc lát, đưa tay nhận lấy chiếc ô kia.

"Ngươi làm điều này là có ý gì?" Bọn họ gặp nhau vào một ngày mưa xuân, mặc dù đã chuyển sang mùa hạ, nhưng gió buổi tối thổi vào mặt vẫn có chút lạnh. Lý Đông Hách lớn giọng, "Ta muốn nói hai chúng ta hãy ở bên nhau đi, ngươi nguyện ý không?"

"Ngươi..."

"Sao phải nghĩ nhiều như vậy, ta hỏi ngươi nguyện ý hay không!" Người lớn tiếng chất vấn là Lý Đông Hách, nhưng lúc này người đỏ mặt tía tai cũng là nó, Lý Mẫn Hanh vừa nhìn xung quanh vừa che miệng nó: "Đông Hách, ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Cảm nhận được hơi ấm của đối phương nóng rực trong lòng bàn tay, ánh mắt Lý Đông Hách cũng nóng bỏng như muốn khoét một lỗ trên người Lý Mẫn Hanh, "Ngươi không đồng ý?"

"Ta..."

Lý Đông Hách nhìn chằm chằm vào đôi mắt nai đang mở to tròn kia, vặn hỏi hắn, "Ngươi không đồng ý? Ngươi không thích ta?"

"Ta chưa từng nói không đồng ý!" Đối phương cuối cùng cũng lớn tiếng đáp lại, đột nhiên ý thức được cái gì lại trầm giọng xuống, khẽ nói: "Ta. . . Ta chưa từng nói không thích ngươi."

Đối phương cười lên đắc ý, giống như hồ ly, với biểu hiện ta đã biết. "Chiếc ô này, chính là tín vật hẹn thề của chúng ta."


Ngày hôm đó, hoàng thượng dẫn theo một đám phi tần đi săn bắn vui chơi trong núi, Lý Đông Hách nói mình bị bệnh muốn nghỉ ngơi, hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói sẽ khi trở về nhất định sẽ mang cho Lý Đông Hách thử của ngon vật lạ, thậm chí còn hứa tặng cho nó một chiếc áo khoác lông chồn, Lý Đông Hách thầm mắng, cẩu hoàng sát sinh, trời nóng như vậy nó sao còn cần áo khoác, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả vờ miễn cưỡng đáp ứng. Lý Mân mang thê thiếp khí thế ngút trời cùng lên núi, thời điểm đó Lý Mẫn Hanh đang bận xử lý công vụ, ngọn nến lay động, bóng người trải dài trên mặt đất, Lý Đông Hách lặng lẽ lẻn vào trong phòng hắn, "Lý Mẫn Hanh, tới đây, chúng ta cùng ra ngoài kinh thành dạo chơi."

"Đông Hách? Ngươi không đi sao?" Lý Mẫn Hanh cho là nó sẽ đi cùng hoàng huynh, hiện tại lại bị người kia làm cho ngơ ngác, "Nào, mau đi với ta." Lòng bàn tay đối phương ấm áp, đầu ngón tay có chút lạnh, Lý Mẫn Hanh nhéo nhéo đầu ngón tay mềm mại của nó, cười đáp, được.


Hai người thay thường phục rời khỏi cung, đêm hôm đó dân chúng ra ngoài thưởng ngoạn đèn lồng, Lý Mẫn Hanh tính toán thời gian một chút, trong lòng đã sớm biết nhưng vẫn cố ý cười hỏi Lý Đông Hách đêm nay tại sao lại muốn xuất cung ngắm cảnh, khi đó Lý Đông Hách đang mải mê ngắm nhìn hai chiếc kẹo đường, tay trái là hồ ly, tay phải là sư tử. Khi được yêu cầu vẽ hồ ly cùng sư tử, đây là lần đầu tiên ông lão bán kẹo được yêu cầu vẽ hai con vật này, Lý Đông Hách nói rằng vẽ không đẹp cũng không sao, vẽ xong liền đưa hồ ly cho Lý Mẫn Hanh, bản thân một chút phong tình cũng không có lập tức cắn một miếng to gần hết đầu sư tử.

"Nghe các cung nữ nói, Thất Tịch vốn là ngày Ngưu Lang cùng Chức Nữ gặp nhau trên trời, thiên đình nếu nói tưng bừng lễ hội thì cũng chỉ có Nguyệt Lão, Ngưu Lang, Chức Nữ cùng đàn chim bắc cầu có lẽ đang náo nhiệt với nhau thôi." Lý Đông Hách không trả lời, lo lắng sẽ lỡ miệng, qua một lúc mới nói: "Ta... ta chỉ là muốn cùng ngươi ra ngoài đi dạo một chút."

Lý Mẫn Hanh đang ngẩn người nhìn hình vẽ hồ ly bằng đường mạch nha trên tay, Lý Đông Hách đan tay hai người với nhau, nói phải thế này mới không đi lạc. Lòng bàn tay người kia ấm áp, chen chúc giữa tiếng rao của người bán hàng rong, hai người dính chặt lấy nhau trong đám đông không tách rời. Lý Mẫn Hanh để đối phương dắt mình đi, trong khi Lý Đông Hách mặc một bộ y phục đỏ thong thả dạo chơi giữa đám người, giống như một con cá chuồn đỏ linh hoạt uốn lượn dưới mặt nước lấp lánh ánh vàng.


Dọc đường vừa ngắm đèn lồng vừa nắm chặt tay nhau, dân tình nước Sở phong tục phóng khoáng, không ai nói hai người bọn họ thương phong bại tục. Lý Đông Hách đột nhiên bị điều gì đó hấp dẫn, trong nháy mắt dừng lại nhìn, rồi lại đảo mắt, nói chúng ta đến miếu Nguyệt Lão đi. Lý Mẫn Hanh đưa mắt nhìn theo, liền thấy một chiếc đèn lồng hình con chó, hắn ra hiệu để Lý Đông Hách đi trước, nói rằng mình sẽ tới xin sư trụ trì của ngôi chùa một vài mảnh vải đỏ đã được tẩy trần, Lý Đông Hách đáp được, không nghi ngờ gì mà rời đi.

Hắn quay lại tiến đến sạp hàng, nói rằng muốn mua chiếc đèn kia, nhưng chủ quán nói đèn này là vì con gái thích nên giữ lại. Lý Mẫn Hanh tỏ lòng: "Tại hạ không phải muốn vô lễ với ngài, chỉ là phu nhân nhà ta rất thích đèn của ngài, ta lại ít khi cùng hắn đi dạo, thật lòng muốn mua tặng hắn, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ mong ngài có thể bán cho tại hạ mà thôi." Người bán hàng do dự, suy nghĩ một lát rồi đồng ý, chiếc đèn nhỏ tinh xảo nằm trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng trắng thuần khiết, thật giống một chú chó tuyết nho nhỏ.


"Đông Hách." Thời điểm Lý Mẫn Hanh gọi đến tên nó, Lý Đông Hách đang đứng dưới gốc cây, nhìn những sợi dây đỏ treo trên cành, không phải đang nguyện cầu cùng người nào đó bạc đầu giai lão như kẻ khác, tuy rằng không nghĩ điều đó là vô ích, nhưng nó cũng thầm nghĩ Tại Hiền ca chắc hẳn đã đem duyên phận của nó cũng Lý Mẫn Hanh buộc lại với nhau, hồi lâu mới nhớ ra Lý Mẫn Hanh vốn là một người trần, thời gian trôi qua, Lý Mẫn Hanh rồi cũng sẽ biến thành một nắm đất vàng tiêu tán ở nhân gian, sau đó lại nghĩ không thành vấn đề, nó chỉ cần tìm đến mỗi lần chuyển sinh của Lý Mẫn Hanh là được, trói chung một chỗ với hắn từ kiếp này sang kiếp khác.

"Gọi ta có chuyện gì vậy?" Đối phương nhìn nó do dự một chút, từ phía sau lấy ra một vật phát sáng, Lý Mẫn Hanh đỏ mặt nói: "Thất Tịch vui vẻ, Đông Hách." Nó nhìn xuống, liền nhận ra đây chính là chiếc đèn nó nhìn trúng ban nãy, "Ta thấy ngươi dừng lại nhìn nó, chắc hẳn người thích lắm, liền mua." Lý Đông Hách cười hì hì hỏi hắn, "Chỉ vì ta thích thôi sao?"

"Ừ, còn có... ước nguyện đời này quang minh rực rỡ, tiền đồ vô lượng."

Lý Đông Hách cười mắng hắn không biết nói lời tự tình, Lý Mẫn Hanh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Tình cảm bộc phát giống như hoa đào nở, nhưng hoa đào có tàn, người vẫn ở đây. Dù không có đủ bản lĩnh nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, Lý Mẫn Hanh ta ngày nào còn ở bên cạnh Lý Đông Hách ngày đó sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."

Lý Đông Hách đột nhiên cảm thấy khoé mắt đã hơi ướt, cổ họng như nghẹn lại nhưng nó không để tâm, run giọng cất tiếng hỏi: "Ngươi có hối hận không?"

Lý Mẫn Hanh nhéo nhéo đầu ngón tay mềm mại của nó, "Ta tuyệt không hối hận."








Đến đây tạm dừng nhé mọi ngừi. Do bệnh lười của tui trở nặng, cộng thêm chiếc fic cổ trang này hơi quá sức đối với tui nên tui tạm cắt đôi để đăng trước vậy, mục đích là để mọi người ủn mông cho tui làm nốt đó mà. Không biết là do không quen làm fic cổ trang hay bà tác giả viết hơi rối mà tui đọc 3-4 lần rồi vẫn thấy hơi sao sao á :(((((((((

Xì poi: fic này vẫn nằm trong sê ri H của tui, ngay đầu phần sau có H rùi. Bởi vì xuất thân của Đông Hách là hồ ly tinh nên cấu trúc cơ thể sẽ hơi khác nha, mí bà biết rùi đó, tui sẽ nở một nụ cười zô tri ở đây thui khà khà khà ( • ᴗ - ) ✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro