(˘•‿•)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi gia đình đều có một cách để đối phó với anh chồng khó tính ở nhà.

Về chuyện làm thế nào để thành công lay chuyển vị kia nhà mình, ba người chúng tôi có lời muốn nói.

Nội dung sau đây được sao chép từ blog của ông Huang Renjun với sự đồng ý của ông Huang Renjun.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, thế hệ đi trước đã đúc kết quả không sai. Hôm qua, khi tôi và Chenle, Gấu nhỏ đi uống rượu cùng nhau, chúng tôi đã nói về chủ đề này, ba người chúng tôi gần đây đều có rất nhiều nỗi niềm, cũng có vài điều muốn nói nên đã thảo luận và cùng nhau viết.

Mục đích của bài viết này không phải là khoe khoang mà là để phàn nàn.


Chú ý:

Bài viết này chỉ đơn giản là để phàn nàn, phàn nàn, phàn nàn!

Điều quan trọng phải được viết ba lần.

Vì một cuộc hôn nhân hạnh phúc, yêu cầu anh Na, anh Mark và Jisung Park nếu thấy xin hãy chủ động thoát ra.

Vì sự hòa thuận trong gia đình, tôi đề nghị tất cả đồng nghiệp trong công ty của Giám đốc Na, đồng đội của anh Mark, y tá và bệnh nhân tại Trạm điều dưỡng của Bác sĩ Park sau khi đọc xong không chia sẻ với ba bên liên quan.

Cảm ơn vì những điều trên.



RENJUN

Nguyên nhân là, cả ba chúng tôi đều thích ca hát, đều đã từng chơi trong ban nhạc, rất rảnh rỗi nên muốn cùng nhau thành lập một ban nhạc, mỗi khi không có việc gì làm thì đến quán bar hát chơi chơi.

Quá trình chuẩn bị không hề khó khăn chút nào, quán bar này là do một người bạn của Haechan mở, thời điểm người ta mời chúng tôi tới thử giọng, cả ba đều thấp thỏm, mắt to trừng mắt nhỏ ngồi trong phòng cà phê uống nước chanh.

Nguyên nhân thấp thỏm tất nhiên không phải thiếu thực lực.

Sự thật là cái quyết định thành lập ban nhạc ba người này, đều là chưa từng bàn qua với vị kia ở nhà, đây chính là tiền trảm hậu tấu, mà có khi còn không dám tấu.

Mặc dù ra ngoài đều mạnh miệng, nhưng giờ đây đối mặt còn có thể lừa gạt nhau được nữa hay sao?

Mặc dù Giám đốc Na luôn chiều chuộng tôi nhường nhịn tôi, cũng chưa từng nổi giận với tôi lần nào, nhưng anh ấy rất giỏi logic, mỗi lần đều dẫn dắt tôi bước vào vòng tròn logic vô tận, cho nên tôi thật sự không nói lại được anh ấy. Mặc dù chuyện lớn nhỏ trong nhà đều nghe theo yêu cầu của tôi, nhưng quyền quyết định sau cùng vẫn là ở anh ấy.

Vị kia nhà Zhong Chenle tuy là em trai mặt đơ, khi ở bên Chenle thường trông rất ngốc nghếch và nghe lời, nhưng theo quan sát của tôi, cũng như quan sát của Chenle ngây thơ, chuyện trong nhà, hẳn vẫn do bác sĩ Park chỉ huy.

Còn chưa kể đến Lee Haechan, ha, thời điểm mới quen nhau vẫn còn là một nghệ sĩ tự do bay nhảy khắp nơi, giờ thì sao, một lòng hướng về chồng, một khi anh Mark nói có, cậu ta khả năng không dám nói nửa chữ không.

Nhưng lần này chúng tôi rất nghiêm túc muốn theo đuổi hoạt động ban nhạc, không còn cách nào khác, đành phải cắn răng, lập ra kế hoạch tác chiến và về nhà giải quyết ông xã khó tính của riêng mình.

Gọi là kế hoạch, thật ra cũng chỉ là trực tiếp đối mặt, nghĩ tới liền thấy vô cùng nan giải, ba người kia trên mạng giao lưu rất sôi nổi, còn lập riêng một nhóm chat được đặt tên "Hội những người cuồng vợ" (tên rất hay... thật muốn cạn lời), chắc chắn sẽ cùng nhau thảo luận các biện pháp đối phó.

Haiz, vẫn còn một chặng đường rất dài để tới thành công.

Lee Haechan bỗng nhiên nổi tính nghệ sĩ, đòi đặt cho hoạt động bộc phát lần này của chúng tôi một cái tên cực kỳ hoa mỹ.

Gọi là Dự án bỏ trốn cùng âm nhạc.

Nhưng Chenle và tôi đều từ chối bỏ trốn cùng cậu ta.

Không may là, Giám đốc Na hiện đang ở Los Angeles bàn chuyện kinh doanh, rất ít thời gian để nói chuyện với tôi. Hơn nữa, trước khi chia xa, tôi đã học theo một video trên mạng diễn trò giả chết chọc anh ấy tức giận, nên anh ấy hẳn là vẫn còn giận tôi, bây giờ chắc chắn không dễ thương lượng. Điều quan trọng nhất, không có người ở đây, tôi sẽ không thể ôm hôn nũng nịu rồi quấy rầy cho đến khi anh ấy đồng ý.

Tôi tính toán chênh lệch múi giờ, khi anh ấy chuẩn bị đi ngủ thì tôi gọi điện. Nhưng anh ấy đã cúp máy mà không nói một lời, các bạn có biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào không?

Hãy để tôi giải thích một chút. Số tôi gọi là số cá nhân của anh ấy, chiếc điện thoại này anh ấy luôn để bên người và không bao giờ tắt máy, nếu trong cuộc họp sẽ để chế độ rung, anh ấy dù không bắt máy nhưng có thể biết được tôi gọi đến, họp xong sẽ lập tức gọi lại cho tôi.

Vì vậy, cuộc điện thoại này chỉ có hai trạng thái, một là đổ chuông đến khi báo bận, hai là bắt máy ngay lập tức.

Bây giờ xuất hiện loại thứ ba. Tôi gọi thì nó lại ngắt.

Điều này kỳ lạ đến mức tôi không khỏi hoài nghi.

Đúng lúc này, Lee Haechan gửi qua cho tôi danh sách những bài chúng tôi sẽ hát, tôi nhìn lướt một cái, có ám chỉ gì không vậy?

Bài s 1: Em không là duy nht.

Trong hơn ba phút chờ đợi, tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, thậm chí còn nghĩ đến viễn cảnh bi kịch phải tha thứ ngay cả khi anh ấy lừa dối. Khi tôi đang định lau nước mắt thì anh ấy gọi điện video tới.

Nửa người trên không mặc gì, tóc vẫn còn đang ướt, tách tách nhỏ nước.

Hết thật rồi, vui vẻ xong xuôi giờ đi tắm, mới nhớ ra người vợ đã chán ngấy này ở nhà.

Anh ấy không hề nhận ra sự u ám của tôi, miệng cười toe toét, hỏi tôi có nhớ anh ấy không, còn cho tôi xem kết quả tập tạ gần đây của anh ấy, cái gì mà cơ ngực, cơ bụng rồi bắp tay, mặc dù ngoài mặt là dán mắt vào màn hình, nhưng không phải để thưởng thức tính thẩm mỹ của cơ thể con người, mà là muốn tìm bằng chứng xem anh ấy có ngoại tình hay không, thật đúng là đã lộ ra, eo có một vết đỏ.

Tôi dù có muốn cũng không thể nhịn được nữa, bất kể khủng hoảng hôn nhân có như thế nào, tôi cũng phải trực tiếp dũng cảm đối mặt.

Tôi nghiêm túc nói với anh ấy, nếu như đã chán tôi rồi thì chia tay cũng được. Thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng có thể tha thứ, nhưng phải thẳng thắn nói với tôi. Còn chưa kịp trút hết nỗi lòng tôi đã không nhịn được mà rơi nước mắt. Anh ấy luống cuống hỏi tôi có chuyện gì vậy, muốn lau nước mắt cho tôi cũng chỉ có thể lau ống kính điện thoại, bạn không biết vẻ mặt ngơ ngác của anh ấy buồn cười đến mức nào đâu.

Nhưng anh ấy lại tỏ ra đã hiểu, cười hề hề hỏi tôi rằng, có phải tôi đã tìm được một trò chơi khăm khác nữa không, lần này anh ấy sẽ không bị lừa nữa.

Tôi nói tôi đang rất nghiêm túc muốn cùng anh ấy nói chuyện, hơn nữa còn lôi bằng chứng kia ra, nghĩ tới cuộc tình bảy năm của chúng tôi, anh hãy tự thừa nhận sai lầm lần này đi.

Ở đầu dây bên kia anh ấy vô cùng kích động, giải thích liên tục suốt nửa tiếng, tôi cuối cùng cũng hiểu.

Hóa ra anh ấy đang tắm thì tôi gọi điện tới, người đầy bong bóng xà phòng, định bắt máy nhưng lại bị trượt tay, điện thoại rơi vào bồn cầu. Sau khi nhanh chóng rửa sạch bọt sữa tắm, anh ấy gọi video cho tôi bằng một chiếc điện thoại khác. Còn vết đỏ ở thắt lưng, nói ra thì có chút xấu hổ, Giám đốc Na trong lúc vội vàng bước ra khỏi phòng tắm để gọi điện thoại, dưới chân trượt một cái, hông đập vào bồn rửa mặt ở bên cạnh.

Sau khi giải thích cho tôi mọi chuyện, anh ấy quay cho tôi xem từng ngóc ngách trong phòng, chứng minh mình vô tội.

Bây giờ thì tôi đã biết mình trách nhầm anh ấy, vốn dĩ muốn xin lỗi, nhưng trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, Giám đốc Na hiện tại đang trong giai đoạn dỗ dành tôi, tại sao không chớp lấy cơ hội này đem chuyện ban nhạc ra giải quyết?

Tất nhiên vẫn phải làm nền trước một chút, đầu tiên là tủi thân nói xin lỗi, sau đó đem mọi vấn đề đổ lên đầu anh ấy, chẳng hạn như do anh ấy đẹp trai lại ưu tú tài giỏi khiến tôi không thể có cảm giác an toàn, hơn nữa anh ấy quá bận rộn nên cũng không có thời gian ở bên tôi làm tôi an tâm.

Ngay lúc đó anh ấy bắt đầu điên cuồng xin lỗi, còn nói sẽ đồng ý bất cứ điều gì miễn là có thể làm tôi vui.

Tuyệt vời, chính là lúc này.

Tôi nói rằng tôi quá cô đơn và muốn phát triển một nghề tay trái, khi nghe đến đoạn đi hát ở quán bar, khuôn mặt bên kia lại cứng đờ.

Sau đó anh ấy bỏ đi vẻ mệt mỏi khi nãy và cẩn thận lên ý tưởng để tiếp tục nói chuyện với tôi.

Anh ấy phân tích với tôi rằng đầu tư vào một quán bar là một ý tưởng hay, mở quán bar ở địa điểm nào phù hợp, khách hàng mục tiêu là ai, chính sách như thế nào, chiến lược kinh doanh ra làm sao, mặc tôi ở đó mặt mũi nhăn nhúm như cục giấy bị vo tròn.

Tôi tức giận, hỏi một câu duy nhất, có đi được không, anh nói đi.

Anh lắc đầu, vẫn còn rất nhiều lý do muốn trình bày nhưng tôi đã cúp máy, không thèm để ý tới anh ấy. Giám đốc Na gọi lại nhiều lần nhưng tôi không trả lời, nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa.

Tôi bước ra thì thấy anh Lee Nhạt Nhẽo đang đứng trước cửa nhà tôi, một tay cầm hộp đựng bánh gạo chiên cùng kem vani, tay còn lại đưa điện thoại ra trước mặt tôi với vẻ mặt không thể yêu thương nổi, tôi nhận lấy áp lên tai.

Tôi rất khâm phục sự kiên nhẫn của Giám đốc Na với tôi, dù rất sốt ruột nhưng anh ấy vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, giải thích thêm một lúc, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, anh ấy nói.

Thực ra lý do anh ấy vẫn luôn làm việc chăm chỉ là muốn tôi có một cuộc sống hạnh phúc hơn, nếu như cùng các bạn hoạt động ban nhạc làm tôi vui, vậy thì anh ấy sẽ để cho tôi thực hiện.

Vậy là anh ấy đã đồng ý. Tôi vui vẻ cúp máy.

Giám đốc Lee Nhạt Nhẽo không bằng lòng trợn to hai mắt, cảnh cáo tôi lần sau nếu cãi nhau không được lờ điện thoại, nếu không Giám đốc Na sẽ hành hạ người bạn thân là anh ta. Anh mong hạnh phúc của chúng tôi không dựa vào sự khốn khổ của anh, lần này đã phải đi khắp Seoul để mua một phần bánh gạo cay cạnh trường cấp 3 của tôi theo chỉ thị của Giám đốc Na, cuộc họp bị hoãn lại một tiếng và điện thoại được chuyển đến cho tôi. Sau khi giải quyết mâu thuẫn gia đình ở nơi này, giờ phải lái xe về nửa tiếng để họp.

Hai người kia đều cằn nhằn tôi rất nhiều, nhưng tôi cực kì vui vẻ, nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc.

Nhưng thực ra...

Có vẻ như Giám đốc Na không dễ đồng ý như tôi nghĩ, sáng nay trong nhóm chat Lee Haechan và Chenle rầm rầm mắng tôi là câu kết với tư bản, khi đó tôi mới phát hiện ra, sau lưng tôi, anh ấy đã mua lại quán bar từ tay bạn của Gấu nhỏ.

Nếu như vậy, chúng tôi, lại chính là biểu diễn trong quán bar của tôi.

Haiz!

Mọi người thấy rồi đấy, Giám đốc Na chính là đại diện cho giới kinh doanh xảo quyệt, vì vậy tốt nhất không nên làm ăn với anh ấy. Nói chuyện tình cảm thì có thể xem xét. Mọi người ơi, đàn ông làm kinh doanh ấy à, nên cân nhắc nhé.


CHENLE

Anh Renjun đã viết bối cảnh của câu chuyện rồi nên tôi sẽ không viết lại. Chỉ cần trực tiếp nói về cách giải quyết Park Jisung nhà tôi.

Thực ra ca hát là nghề và là sở thích của tôi nên tôi nghĩ bác sĩ Park luôn yêu thương chiều chuộng tôi chắc hẳn sẽ không phản đối, nhưng khó khăn là anh ấy luôn cho rằng tôi là một đứa trẻ, tinh thần cảnh giác không cao cùng không biết chú ý an toàn, dễ xảy ra chuyện không hay. Vì vậy đối với loại hình quán bar phức tạp như vậy, anh ấy không quá nguyện ý để tôi đi.

Nhưng tôi là ai, tôi là bé cưng của bác sĩ Park đó nha.

Nếu tôi nũng nịu với anh ấy thêm một chút, hẳn là sẽ được.

Thực sự thì tôi vẫn chưa có kế hoạch ​​gì. Mọi người biết đấy, nếu như anh ấy cứng đầu, mười con bò cũng không thể kéo lại được.

Hôm qua, anh ấy làm ca đêm, sau khi dạy piano cho cháu trai nhỏ, tôi vội vã về nhà chuẩn bị hộp cơm tình yêu nhãn hiệu Chenle cho anh ấy, vẫn là bít tết sốt tiêu đen, trứng chần, bông cải xanh luộc và mì Ý. Bởi vì đó là những thứ duy nhất tôi biết làm.

Đầu tiên tôi đến phòng làm việc của anh ấy đặt hộp cơm lên bàn, sau đó ra ngoài cùng các chị điều dưỡng nói chuyện, thấy đã gần đến giờ nên tôi chạy ra cửa phòng phẫu thuật đợi anh ấy. Thực ra, chờ anh ấy trước cửa phòng mổ là một tình huống khá kì quặc, người nhà bệnh nhân đang hồi hộp chờ đợi, sẽ phải đồng cảm với họ một chút, cùng đứng lo lắng khoanh tay không được chơi điện thoại.

May mắn thay, tính toán của tôi tương đối chính xác, năm phút sau anh ấy đã bước ra.

Anh ấy còn giỏi giả vờ hơn tôi, khi nhìn thấy tôi, anh ấy sững sờ một lúc, định cười, nhưng rồi anh ấy nhớ ra mình còn trách nhiệm căn dặn những điều cần lưu ý sau phẫu thuật cho gia đình nên chỉ có thể kìm lại. Với vẻ mặt điềm tĩnh, Bác sĩ Park đã hoàn thành xong xuôi nhiệm vụ, cái gọi là đạo đức nghề nghiệp, rồi nhanh chóng đi tới ôm tôi vào phòng làm việc.

Trên đời này chắc chắn không có ai hiểu anh ấy hơn tôi.

Park Jisung thay quần áo xong, nhìn thấy hộp cơm lập tức đã đoán được tôi đã chuẩn bị gì, thậm chí có bao nhiêu bông cải xanh cũng chính xác, sau đó anh ấy ngồi trước bàn, kéo tôi vào lòng, ngồi đối mặt nhau, tư thế này có chút lúng túng, tôi cố gắng hết sức nhích mông ra sau, giữ một khoảng cách tương đối an toàn, nhìn anh ấy. Tôi còn chưa kịp mở miệng thì anh ấy đã đoán ra rồi, hỏi tôi có chuyện gì muốn trao đổi với anh ấy không.

Tôi ba hoa cho anh ấy nghe về ban nhạc của chúng tôi, cố gắng hết sức để phóng đại rằng chúng tôi yêu âm nhạc đến mức nào, tôi cùng hai anh trai tâm đầu ý hợp ra sao, môi trường quán bar tốt cỡ nào, cộng với ngày thường tôi rảnh rỗi và buồn chán biết bao.

Anh ấy không nói một lời, chỉ đến khi tôi nói mình tâm đầu ý hợp với hai anh trai, mới cong môi thầm oán trách một câu, anh mới là người tâm đầu ý hợp nhất với em.

OK, không thành vấn đề.

Sau khi tôi nói xong, anh ấy liền bắt đầu.

Từ góc độ của một bác sĩ, anh ấy phân tích cho tôi một địa điểm đông người như vậy sẽ có bao nhiêu vi khuẩn, sức khỏe của tôi không được tốt, rất dễ mắc các bệnh truyền nhiễm. Nếu như tôi đồng ý một tuần ít nhất hai buổi đến phòng gym tập luyện, anh ấy sẽ cân nhắc.

Tôi đồng ý, không nhất thiết phải nâng tạ, chạy bộ, đạp xe mà, tôi có thể.

Từ góc độ của người giám hộ, lại tiếp tục phân tích cho tôi những mối nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn, bao gồm cả khả năng tiếp xúc với ma túy và bị tấn công bất ngờ. Trừ khi tôi hứa sẽ không mặc quần đùi ngắn và chiếc áo ba lỗ yêu thích, cùng với việc đăng ký một khoá học tự vệ, còn nếu không anh ấy sẽ không đồng ý.

Tôi gật đầu lia lịa, bắt đầu tìm kiếm lớp học võ tự vệ trên mạng.

Anh ấy cũng phàn nàn với tôi dưới góc độ của người chồng, tôi ngày thường đi học nhạc đã chiếm rất nhiều thời gian, giờ đây lại lập ban nhạc đi hát ở quán bar, vậy thời gian dành cho anh ấy lại càng ít đi, cho nên anh ấy kiên quyết đề nghị, tôi dừng chơi game hoặc bớt thời gian chơi game đi một chút, chuyển khung thời gian đó cho anh ấy.

Tôi thấy cũng có lý, nhanh chóng bằng lòng.

Thương lượng xong xuôi, Bác sĩ Park hài lòng gật đầu một cái, nói vậy thì anh đồng ý.

Sau đó anh ấy vui vẻ ăn hộp cơm tình yêu của tôi, cắn được một miếng, cầm chai nước tu ừng ực.

Tôi lén lút nếm đầu đũa, vẫn là công thức ban đầu, vẫn có hương vị trí mạng đó.

Cuối cùng, anh đưa tôi đến căng tin để ăn tối.

Tôi như bị cuốn đi bởi hạnh phúc vì đã thuyết phục anh ấy thành công, lúc này ngồi gõ chữ tôi mới nhận ra hình như mình đã bị lừa. Vô tình tôi đã đồng ý với rất nhiều điều khoản không công bằng chút nào, bao gồm đi tập gym, học võ tự vệ, lại còn không cho chơi game, trời ơi.

Tối nay khả năng tôi sẽ làm nũng lần nữa để không phải đăng ký đi học võ tự vệ. Dù sao thì bây giờ tôi đang hát trong quán bar của Giám đốc Na mà, chắc chắn sẽ an toàn.

Mọi người thấy rồi đó, Park Jisung ngoài mặt luôn bị tôi ăn hiếp, chuyện gì cũng nghe theo tôi, nhưng thực ra chính anh ấy là người luôn có thể dẫn dắt suy nghĩ của tôi đi theo ý mình. Chồng nhỏ tuổi ư, xin hãy cân nhắc cẩn thận.


HAECHAN

Tôi là fullsun chìm đắm trong hạnh phúc mà mọi người vẫn luôn yêu thích đây.

Đúng vậy, tôi cũng đã thoả thuận xong với anh Mark nhà tôi. Thực ra thì trong ba người, tôi đoán quá trình của tôi hẳn là khó khăn nhất, các bạn biết đấy, trước mặt anh ấy tôi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà anh nhà tôi thực sự không thích tôi xuất đầu lộ diện, cho nên tôi nghĩ, đối với Huấn luyện viên Lee nhất định phải trường kỳ kháng chiến mới có thể xuất hiện cơ hội thành công, dĩ nhiên vẫn có khả năng cao là tôi thất bại.

Renjun, Chenle, hai người họ còn có thể nũng nịu aegyo hay giở trò quyến rũ, nhưng với anh nhà tôi thì tuyệt đối không thể thực hiện được.

Anh ấy đầu óc cực kỳ cứng rắn, không hề dễ lay chuyển, mọi chuyện sẽ phải cùng anh ấy phân tích tính khả thi, sau đó tiếp tục tranh luận về ưu nhược điểm, tỉ lệ rủi ro, v.v. Căn bản anh ấy cũng là người suy nghĩ và quyết định lý trí mà không bị ảnh hưởng bởi cảm tính, bởi vậy đối với đại sự lần này dựa vào việc tôi làm nũng chắc chắn sẽ vô tác dụng.

Nhưng dường như lần này tôi đã đánh giá thấp tình cảm của anh ấy dành cho tôi.

Hôm qua khi anh ấy về nhà, tôi nhỏ giọng trình bày một lượt với anh ấy trên bàn ăn, tôi cũng không chờ mong phản ứng của anh ấy ngay lúc đó, nhưng Lee Mark chỉ hỏi tôi có thật sự muốn đi hát hay không, muốn nghiêm túc lập một ban nhạc hay không.

Tôi nói có với anh ấy, dùng rất nhiều thán từ để thể hiện đam mê cháy bỏng của bản thân.

Rồi anh nhẹ nhàng nói, vậy thì em làm đi.

Tôi lao vào lòng anh ấy, để lại một dấu hôn trên mặt anh ấy bằng đôi môi bóng lớp mỡ vừa mới uống canh sườn heo.

Vui mừng xong xuôi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi. Rõ ràng đây không phải phong cách thường ngày của anh nhà tôi. Thậm chí tôi đã soạn thảo sẵn phân tích khả thi cùng mô hình SWOT, anh ấy cũng không hỏi đến, cứ như vậy thả tôi đi.

Mọi chuyện xảy ra đều có lý do.

Trong lúc tôi rửa bát, anh ấy đứng lau bát bên cạnh, cùng trò chuyện với tôi, tôi đại khái đoán được một chút.

Gần đây anh nhà tôi rất rảnh rỗi, đến nỗi gần đây tập luyện cũng có chút lười biếng, cơ bụng sô cô la cũng không rõ ràng đường nét ​​nữa.

Xin lỗi, đó không phải trọng điểm.

Vấn đề là anh ấy rảnh rỗi lướt qua blog của Huang Renjun, sau đó nhìn thấy bài "Martini Blue" tôi viết.

Anh ấy chỉ nói rằng đã nhìn thấy bài viết đó rồi chuyển chủ đề sang việc bạn anh ấy kết hôn. Tôi hơi có chút mất mát, vì anh ấy không đề cập tới cảm nhận của bản thân sau khi đọc nó. Giọng điệu anh ấy đều đều, như thể đang nghe phát thanh trên bản tin buổi tối.

Người này quả thật có nỗi niềm khó nói, mỗi khi trong lòng khó chịu đều không giấu được tôi.

Tôi thẳng thắn hỏi anh ấy sau khi xem xong cảm thấy thế nào, nhưng anh ấy vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu rầu rĩ lau bát đĩa.

Tôi hiểu cách yêu âm thầm của anh ấy, không thích bộc lộ cảm xúc, nói chuyện tình cảm lại vụng về, tôi không ép buộc, lau dọn xong tôi quay người đi tắm.

Lau xong cái cuối cùng, anh ấy lấy chiếc khăn lông bên cạnh lau khô tay cho tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi, mỗi lần ôm đều dùng rất nhiều sức, như thể muốn bày tỏ nếu có đau cũng là vì tình cảm quá lớn.

Anh nói: "Khi chúng ta chưa đến với nhau, bởi vì nghĩ rằng trong tương lai anh và em sẽ không có nhiều điểm giao, nên chuyện của em anh không thể can thiệp, có những lúc còn cố tình không để ý đến. Sau này ở bên nhau rồi, lại sợ lạc mất em, nên anh đã yêu cầu em làm chuyện này chuyện kia một cách quá đáng, em lại hiểu chuyện mà nghe theo anh. Thỏa mãn tính chiếm hữu của anh. Nhưng anh muốn trở thành chỗ dựa cho em, không phải trở ngại của em, nên từ giờ trở đi, Haechan của anh, hãy làm những gì mà em muốn làm nhé."

Tôi bị xúc động trước sự lãng mạn bất ngờ của anh, ngay lúc tôi sắp rơi nước mắt, tôi nghe thấy anh đổi giọng, nhấn mạnh một chữ nhưng, haiz tôi biết mà, giang sơn khó dời bản tính khó đổi.

Anh ấy đã đặt ra một loạt quy định phòng thân cho tôi.

Ví dụ mặc quần áo như thế nào, về nhà trước mấy giờ, không được phép về nhà trong tình trạng say xỉn, còn nói ngày mai sẽ tới quán bar đó kiểm tra, xem xét các rủi ro có thể xảy ra.

Dù sao thì anh ấy vẫn là người có tính chiếm hữu cao như vậy.

Nhưng tôi thì, hì hì, rất hưởng thụ điều đó.

Anyway, tôi đã giải quyết xong với anh Mark nhà tôi.

Thực tế như các bạn có thể thấy, tôi thật ra có chút sợ anh Mark nhà tôi, hoặc nói là ngưỡng mộ đi, anh ấy có tính chiếm hữu rất cao lại vô cùng ngoan cường, nhưng với tính cách đó tôi lại thấy vui vì được bao bọc. Nhưng mọi người ơi, tìm chồng nghiêm túc ư, xin hãy cân nhắc cẩn thận nhé.

Mỗi người sẽ có cách để hoà hợp với người mình yêu khác nhau, những vấn đề nảy sinh và cách giải quyết cũng khác nhau, chính vì vậy mà người ta nói mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Đối mặt với vấn đề, hãy kiên nhẫn và trung thực, cố gắng giao tiếp và cùng nhau giải quyết vấn đề.

Sau đó nhớ thỏa hiệp và thể hiện sự yếu đuối.

Bởi vì người kia là người yêu bạn nhất thế giới này.

P/s: Ban nhạc của chúng tôi sắp thành lập nhưng ba chúng tôi cùng ba người bọn họ chọn mãi không nổi một cái tên, nếu có gợi ý xin vui lòng để lại ở phần bình luận nha!



Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro