(`・ω・')

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện kể ở ngôi thứ nhất, theo góc nhìn của Donghyuck.


Đừng làm công việc đó nữa, buổi sáng ngày hôm đó tan làm gặp Huang Renjun ra ngoài để vứt rác, cậu ấy nhìn vết cắt bởi mảnh thuỷ tinh trên tay tôi đau lòng nói.

Cuối tuần, cậu ấy tới gõ cửa nhà tôi, nói rằng bạn trai cậu ấy đã tìm cho tôi một công việc rất tốt, chỉ cần ngồi ngâm mấy túi trà trong cửa hiệu của một người họ hàng là được bao ăn bao ở, bảo hiểm tuy không được năm khoản một quỹ nhưng cũng có ba khoản, còn có thể ở chỗ đó học nghề. Đỡ cho cậu ở hộp đêm tối lên sân khấu biểu diễn kiêm luôn công việc bảo vệ bán thời gian.

*Năm hiểm một quỹ: Bảo hiểm tài trợ, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản và quỹ tiết kiệm nhà ở. Đó là các điều khoản trong luật bảo vệ người lao động của Trung Quốc.

Cậu ấy thuyết phục rất hấp dẫn, nghe xong tôi cũng dao động, nếu như cậu ấy nói với tôi rằng những vết phồng rộp trên ngón tay khi học trà đạo không hề dễ chịu hơn lúc chuyển mấy thùng hàng và đánh nhau là mấy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đi.

Huang Renjun bị tôi làm cho tức giận, lo lắng trách móc đến mức bật ra tiếng địa phương, "Tên ngốc này, còn gì phải suy nghĩ nữa hả!"

Nhưng dù sao, đây cũng là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ giữa tôi và Lee Minhyung.


Cửa hiệu trà quả thật nghe tao nhã hơn quán rượu nhiều, nhưng đối tượng tiếp xúc chẳng qua vẫn chỉ là những kẻ cô đơn tìm đến để giải khuây, mà phạm vi đã thay đổi từ đám đông tạp nham thành một bộ phận nhỏ những ông chủ giàu có và lịch lãm, người thường tới là các vị tuổi trung niên, đùa giỡn không thanh lịch hơn nhiều so với các hộp đêm, nhưng họ rất hào phóng, và luôn mang theo một ít đồ uống có cồn cùng điểm tâm, chúng tôi cũng không quan tâm, dù sao thì rất nhiều trà sư ở đây đều là những người làm công ăn lương muốn sống một cuộc sống bình thường, giống như tôi, bất kỳ trò đùa nào cũng có thể tiếp nhận được. Thỉnh thoảng gặp nhau trong phòng thảo luận công việc, còn có thể chầu chực cùng ăn vài món quà vặt.

Mới đầu nhìn tôi là nam, tiền bối còn không bằng lòng dạy tôi pha trà, hàng ngày sáng đến chỉ cần cầm chổi chấm chấm một chút lấy nước lau sàn, bật điều hòa thổi thổi một chút tạo không khí thoáng đãng cho các ông lớn tới thưởng trà, nhàn hạ biết bao.

Cho đến ngày hôm đó Lee Jeno, tức bạn trai của Huang Renjun cùng người bạn thuở nhỏ của cậu ta Na Jaemin được cử đến "thị sát", trực tiếp chỉ đích danh người không có chút kinh nghiệm nào là tôi đứng lên pha trà, kết quả tay chân luống cuống tôi làm rơi nắp liễn trà xoảng một tiếng, ông chủ Doyoung đỡ trán, nói với sư tỷ hay là chị dẫn dắt cậu ấy đi.

Dùng liễn pha trà rất nóng, hơi nước từ lỗ nhỏ phía sau tràn ra khiến lòng bàn tay đỏ bừng, mà cầm được liễn trên tay cũng không khác việc chạm vào làn nước nóng là bao, có một lần không nắm được lượng nước làm bỏng tay, sư tỷ cho tôi một viên đá nhỏ.

"Chờ cậu nóng đến chai tay sẽ không còn sợ nữa."

Quả thật, sau nửa năm học không biết bao nhiêu loại trà, tay tôi thật sự không còn sợ nóng nữa.


Thời điểm Lee Minhyung gọi điện tới, của hiệu chỉ có tôi và ông chủ, sư tỷ đã ra ngoài đi chợ, không thể để ông chủ nghe điện thoại, vì vậy tôi đã mò đến nhấc máy và nói như thể đã từng tiếp mười nghìn cuộc điện thoại trước đây, chào ngài đây là Quán trà Hoa Thanh Trì xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài, người đàn ông đầu dây bên kia ngập ngừng, giọng nói non nớt như trẻ vị thành niên, nói muốn đặt một gian phòng lúc tám rưỡi tối, tôi hỏi ngài tên gì, "Ừm... Lee... Minhyung."

Một lát sau mới phản ứng được, anh ta ậm ừ nói là Giám đốc Jung đặt phòng, tôi đè một đầu điện thoại hướng ông chủ nói Giám đốc Jung, ông chủ thống khổ che mặt.

"Lại là anh ta! Tôi ở nơi này có trà gì tốt đều bị anh ta tới uống cạn sạch!"


Tới bữa tối tôi mới biết rằng Giám đốc Jung không chỉ yêu trà mà còn rất kén chọn, hắn đã bắt bẻ tất cả các trà sư ở đây, lần nào ông chủ cũng phải lên pha trà cho hắn thì mới chịu hài lòng. Nhưng tay của ông chủ rất đẹp, không có vết chai vì hơi nóng, tôi nghĩ vậy. Thật trùng hợp, hải sản tối nay giống như có độc, các sư tỷ ăn xong đều nôn ra, chỉ có tôi là người không thích hải sản sống sót. Dường như có thể đoán trước, khi Giám đốc Jung tươi cười bước vào chào hỏi, ông chủ lập tức ngoắc ngoắc ngón tay, thậm chí không ngước mắt lên nhìn hắn mà liếc tôi một cái.

"Donghyuck, tới đi."

Aiss, thành thật mà nói, tôi không tự tin chút nào vào kỹ nghệ của mình.

"Đợi chút." Ông chủ ngăn tôi lại, quay người đi vào phòng lạnh lấy ra một gói trà, "Đây là trà Phổ Nhĩ đã lên men chín từ năm 2005, tráng trà dùng nước mạnh một chút, mực nước ngâm trà sâu hơn."

Ông chủ bấm bấm điện thoại, vẻ mặt nhăn nhúm nhìn tôi, nói, đừng lo lắng, khó uống cũng không sao, cho anh ta uống đến chết đi.

Tôi cầm gói trà rồi xoay người đi lên tầng hai, thoáng thấy một thanh niên ngẩn người đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa xe, tôi đoán anh là người gọi hồi trưa, vì anh không giống như người khác tới đây uống trà tán gẫu, giống như một con sóc vô tình xông vào nhà người ta thì đúng hơn. Nghĩ đến đây tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, vẫy tay với anh: "Đi với tôi, Giám đốc Jung ở lầu hai."

Anh xoa xoa mũi đi theo, cầu thang rất dốc, bước lên sẽ có tiếng thùng thùng, tôi nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau, gần như bị trộn lẫn với tiếng bước chân nặng nề, "Ừm...tôi có thể gọi bạn là gì..."

"Gọi tôi là Donghyuck."

Đẩy cửa bước vào, Giám đốc Jung và đối tác đang trò chuyện, tôi không tiện làm phiền nên gật đầu xin lỗi, khả năng đưa mắt ra hiệu học được từ nhiều năm làm việc vẫn còn hữu dụng, Lee Minhyung cũng chọn một băng ghế nhỏ gần cửa nhất để ngồi xuống. Giám đốc Jung nhìn gói trà trong tay tôi, cười ha ha một tiếng, chà, anh Doyoung vẫn hiểu tôi quá. Tôi chỉ biết gật đầu phụ hoạ phải phải phải, không thể đem chuyện ông chủ muốn ngài uống đến chết nói ra.

Nhưng Giám đốc Jung không phải là Bồ Tát, có vẻ như đã sẵn sàng làm khó tôi, hắn cười nhìn tôi, đôi mắt híp lại như cáo, nói rằng bạn nhỏ này nhìn lạ mặt thật nha, mới tới đây hay sao, nhìn qua tầm tuổi chắc cũng tương đương với Mark.

Mark, Mark là vị nào? Ồ, hãy nhìn Lee Minhyung đang căng thẳng tới mức nắm chặt tay thẳng lưng. Tôi nhận ra, thì ra anh là Mark. Bị chính sếp của mình cue tới thật đáng sợ, tôi quá hiểu điều đó.

May mắn thay, Giám đốc Jung chỉ yêu cầu anh đặt điểm tâm đã đóng gói lên bàn. Tôi bình tĩnh đun sôi nước, sự chú ý của tôi gần như bị thu hút bởi món tai heo sốt. Thời điểm rót nước tay tôi cũng không ngừng run rẩy, rơi rớt không ít nước ra ngoài.

Sư tỷ từng dạy cái gì mà đoan trang ưu nhã tôi tất cả ném hết ra sau đầu, nhìn hơi nước bốc lên từ chén trà, tôi mặc niệm Jesus Phật Tổ Ngọc Hoàng Đại Đế phù hộ cho con, màu sắc nước trà không tệ lắm, tôi cẩn thận chia về từng chén nhỏ.

"Mời Giám đốc Seo, giám đốc Jung."

Trà còn rất nóng, Giám đốc Jung nâng chung trà lên khẽ chao qua chao lại, tôi đã từng thấy động tác này ở hộp đêm, giống như đang nhìn vào ly rượu whisky vậy, "Cậu là Donghyuck có phải không, không cần căng thẳng như vậy, tôi cũng không lớn hơn cậu là bao nhiêu, gọi anh Jaehyun là được, Mark cũng gọi tôi như thế."

Nào dám, ngài uống xong chén trà khả năng sẽ không còn nghĩ được như vậy, nhưng tôi ngoài mặt vẫn là đang lắng nghe, ngọt ngào đáp ứng, "Vâng, anh Jaehyun"

Tôi không dám đối mặt với Giám đốc Jung, nhưng lại không thể cúi đầu, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn Lee Minhyung. Tôi đoán Lee Minhyung cũng không dám nhìn thẳng Giám đốc Jung, vì anh đang nhìn tôi. Đôi mắt của anh thật to, nếu như trong sâu thẳm con ngươi có tia sáng, chắc chắn lúc này tôi đã bị nhìn chằm chằm đến đốt thủng ra một lỗ rồi, lòng bàn tay giống như lần đầu pha trà vậy, bị nóng có chút ngứa.

Hắn nhấp một ngụm trà, rồi lại đưa lên nhấp thêm một miếng nữa, tựa hồ cảm thấy khó tin, hắn cầm bánh trà khô lên nhìn một chút, sau đó tiếp tục lại nhấp một ngụm, chung trà đã trống rỗng.

Tôi vội nhấp một ngụm trà trong chén, theo lẽ thường trà sư phải là người nếm đầu tiên, nhưng tôi hồi hộp quá nên quên mất, thật đáng khen ngợi, trước kia nhúm Phổ Nhĩ chín từng bị tôi xối nước lạnh rửa qua, càng thêm vị tanh của sự lên men tự nhiên, màu sắc xuất hiện nhưng mùi vị lại không đi ra được mấy phần.

Tôi trong lòng âm thầm lau mồ hôi.

Giám đốc Jung mở miệng muốn nói, tôi nhìn lông mày hắn sắp thắt thành nút giữa trán, Giám đốc Seo ở bên cạnh đã cướp lời trước mặt hắn, khen ngợi:

"Trà này vị thật thanh, không tệ, cảm giác như tiêu độc trong cơ thể."

Giám đốc Seo, tôi sẽ mãi nhớ ngài, ngài quả là một vị thánh.

"Johnny, vậy là anh thích uống trà xanh." Giám đốc Jung đặt chén trà rỗng xuống, kêu tôi đi lấy ở chỗ ông chủ một phiên bản Băng Đảo. Nghe xong câu này tôi cảm thấy như được đại xá, nhưng trong lòng lại lần nữa khẩn trương. Băng Đảo không chỉ khó pha mà còn rất đắt, tôi có thể phá hủy loại trà có giá bốn con số chỉ trong vài phút. Giám đốc Jung dù có thể không cân nhắc tới ví tiền của tôi, cũng nên nghĩ tới dạ dày của hắn một chút. Trước khi tôi bước ra khỏi phòng, hắn chặn tôi lại, nói, tôi muốn yêu cầu ông chủ của cậu tới đây gấp.

*Trà Phổ Nhĩ Băng Đảo: được trồng ở thôn Băng Đảo (thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc), lá trà to dày, búp trà mọng hơn các loại trà Phổ Nhĩ thông thường, có vị ngọt êm dịu đặc trưng.

Tôi đi xuống thưa chuyện với ông chủ, ông chủ đảo mắt khinh bỉ, nhưng vẫn bưng trà đi lên. Lúc đó tôi không hiểu tại sao ông chủ lại ghét Giám đốc Jung đến vậy, sau này mới biết, đến khi nghĩ lại nếu là người yêu cũ của tôi, khả năng vừa đến cửa sẽ trực tiếp đứng cãi nhau.

Thời điểm đó tôi chỉ cảm thấy như thoát được gánh nặng, nhanh chân chạy trốn khỏi bầu không khí trong phòng. Tôi muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, nhưng ông chủ không có ở đây, vì vậy tôi chỉ có thể ngồi trong sảnh pha trà trông coi cửa hiệu, chào đón những khách quen tới tản bộ sau bữa tối, bọn họ không để ý tôi pha có ngon hay không, mục đích chính chỉ là giải khát.

Không lâu sau Lee Minhyung cũng đi xuống, anh ra cửa gọi một cuộc điện thoại rất dài với vẻ mặt lo lắng. Lúc tôi mang bã trà ra ngoài, anh vẫn đang nghe điện thoại, dường như đang an ủi đầu dây bên kia, anh hạ thấp giọng, nói: "Anh sẽ cố gắng về sớm, em nghe lời anh được không?"

Đây là sự bất lực của người làm công ăn lương, giữa ông chủ và giai nhân, chỉ có thể chọn cái trước. Anh nói chuyện hồi lâu mới đi vào, một bên mặt có vết hằn của điện thoại di động, tóc mai dính chặt vào hai bên thái dương. Gọi điện thoại xong anh cũng không đi lên, từ cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy trên lầu hẳn đang nói chuyện rất vui vẻ, vì vậy anh ngồi ở đại sảnh phía trong. Tôi mang cho anh một chiếc cốc và rót nước trà mới pha, loại trà này không có vị nhưng mùi rất thơm, là một trong số ít loại trà tôi có thể pha tốt. Lee Minhyung dường như gọi điện đến khát khô cả cổ, ừng ực uống một hơi cạn sạch, tôi rót đầy cốc cho anh, chưa được nửa phút cốc đã hết. Lại lần nữa xấu hổ đẩy chiếc cốc về phía tôi. Tôi đưa bình lên rót, thậm chí phải băng qua bàn để tiếp trà cho anh, và anh lại nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt to tròn đó.

Tôi hỏi anh, trà tôi pha uống ngon lắm sao. Anh nói uống ngon. Tôi hỏi anh vậy thứ vừa rồi tôi pha trên lầu thì sao, tôi biết anh không uống nhiều nhưng vẫn muốn hỏi, vậy mà anh lại dứt khoát nói rằng uống rất được. Tối đó tôi ở trong sảnh pha mấy loại trà, một lần không ra màu, một lần không ra vị, anh đều nói uống ngon.

Tôi tin chắc, anh không phân biệt được, cho dù tôi có ra ngoài mua một lá trà Phương Đông về rót vào ấm trà, anh khả năng vẫn sẽ khen ngon.

Vì vậy đêm hôm đó, tôi đã có một định nghĩa về anh, chính là một người tốt bụng và chân thành theo đúng nghĩa đen.

Sau đó tôi phát hiện ra, anh không đơn giản chỉ tốt như vậy.


Sau đêm đó, Giám đốc Jung thường xuyên đến ghé qua, nhưng về cơ bản chỉ nói chuyện phiếm ở sảnh, thỉnh thoảng cần giao lưu mới đặt phòng. Nếu có Lee Minhyung đi theo, vậy khẳng định là xã giao ở ngoài rồi quay lại đây. Giám đốc Jung thích nán lại cho đến khi chúng tôi đóng cửa vào buổi tối, hắn thoải mái như ở nhà, sau khi quen thuộc rồi tôi không còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng có thể tán gẫu vài câu. Lee Minhyung tuy ở lại nhưng không quá tự do tự tại, về khuya điện thoại luôn vang lên, lúc này Giám đốc Jung sẽ bảo anh có thể về trước, nhưng anh đều từ chối, cuối cùng vẫn trở về cùng Giám đốc Jung. Thật sự là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, tôi không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ anh như vậy thật sự cũng rất đáng thương.

Anh ở chỗ này cũng sắp trở thành khách quen, anh Doyoung còn đưa cho riêng anh một chiếc cốc không quá đắt tiền, được đặt trên kệ phía sau tôi mà không có tên trên đó, nhưng mỗi khi pha trà, tôi lại tự nhiên nhớ đến anh. Tôi là người nói chuyện với anh nhiều nhất trong cửa hiệu, có lẽ là do cùng tuổi, nhưng cũng bởi vì cùng tuổi, chủ đề của chúng tôi chỉ dừng lại ở những chuyện cơm áo gạo tiền. Khi anh học đại học, tôi đã làm việc ở hộp đêm, giữa chúng tôi có gì hay để nói cơ chứ?


Cho đến một ngày, điện thoại của anh không thấy reo nữa. Tối nay là ca làm việc của sư tỷ, tôi cả người như mắc bệnh rảnh rỗi không biết tại sao cũng xách thân đến. Trời đã gần sang thu, đêm hơi se lạnh, những vị khách đều không ra ngoài hóng mát như trước. Gió đêm thổi lá trúc trước cửa xào xạc, Lee Minhyung đứng dưới tàng cây hút một điếu thuốc, anh quá gầy, dưới ngọn đèn đường chỉ còn đổ thành bóng hình leo lắt. Tôi mặc trang phục làm việc là đồ ngắn tay có chút lạnh, theo bản năng hướng về hơi ấm kia.

Chúng tôi không lên tiếng, không ai nói chuyện, chỉ hút thuốc trong bóng tối. Gió thổi mạnh, tàn lửa rất nhanh đốt đến khe ngón tay đang kẹp điếu thuốc, anh đốt điếu thuốc thứ hai, giơ bao thuốc về phía tôi, nhưng hơi thuốc của anh đậm quá, tôi hút không quen. Tôi từ chối, nhưng không quay lại cửa hiệu. Anh không nói gì, tiếp tục hút thuốc mà không nói lời nào.

Không hiểu sao tôi bỗng nhiên lại muốn cất tiếng hát, có lẽ đường phố vắng vẻ đang thiếu một thứ gì đó, bầu không khí thích hợp là tôi liền hát, tôi rất thích hát, nhưng đã lâu rồi không được hát, trước kia tới hộp đêm làm việc còn từng biểu diễn cùng ban nhạc vài lần, khi đó sân khấu nhiều khói đến mức muốn sặc, từ khi đến quán trà làm công tác dưỡng sinh cũng rất ít cơ hội được hát, về nhà tôi không dám hát to quá vì còn cư dân tầng trên nên thường chỉ ngâm nga những bài hát khi xưa, bản thân lời ca cũng đã quên, liền tự bịa lời.

Lee Minhyung nhìn tôi, tôi nghĩ ánh mắt của anh đêm nay hẳn là buồn, nhưng ánh đèn đường đổ bóng lên tóc mái của anh, tôi không nhìn được, chỉ có thể nhìn thấy trong mắt anh loé lên ánh lửa chập chờn trong gió.

"Donghyuck, sinh nhật em khi nào?"

Tôi nói bừa là tháng tám, năm nay đã qua rồi. Anh không nói gì, vặn mẩu thuốc lá đem giày da nhấn xuống, lại khom người quấn vào khăn giấy. Tay trái cầm khăn giấy, tay phải anh móc móc túi. Tiếp đến đặt một cái gì đó vào lòng bàn tay tôi.

"Coi như quà sinh nhật đi, Donghyuck, chúc mừng sinh nhật."

Đó là một chiếc vòng bạc đựng trong bao bì kín, cái này là hàng hiệu không hề rẻ, đoạn thời gian trước tăng ca cùng đi xã giao xem chừng thù lao không tệ, nhưng đối với Lee Minhyung mà nói, hết thảy đều đã quá muộn.

Hôm sau ngủ dậy kể lại chuyện này với Huang Renjun, tôi cũng thấy lạ, đây không phải là lần đầu tiên tôi được khách quen tặng quà, thấy tôi còn trẻ, họ thường lấy đồng hồ hoặc điện thoại đời cũ trêu chọc tôi, tôi cũng đem một màn diễn xuất dáng vẻ cảm kích từ tận đáy lòng sau đó dùng câu "Ông chủ không cho phép tôi" để khước từ, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy rằng lần này nếu như tôi từ chối, anh ấy sẽ khóc. Vì vậy, tôi đã nhận chiếc vòng không kịp đến được với cổ tay ai đó kia.


Sau ngày đó, Lee Minhyung thường xuyên đến đây, đôi khi cùng với Giám đốc Jung, đôi khi một mình, nếu tôi không có lịch đặt phòng sẽ ngồi cùng tôi nói chuyện, nhưng phần lớn thời gian anh lặng lẽ nhìn tôi pha trà. Đôi khi chúng tôi gọi đồ ăn mang về còn rủ anh tới ăn chung. Anh Doyoung đùa rằng có lẽ anh đã ưng mắt một sư tỷ nào đó trong cửa hiệu này, Lee Minhyung dang tay bất lực và nói rằng anh ở lại đây vì quá buồn chán.


Anh bắt đầu theo đuổi tôi sau khi tôi trở về từ Vân Nam. Thành lập một đoàn đến trụ sở chính ở Vân Nam để trải nghiệm trong một tuần, anh Doyoung yêu cầu tôi tham gia kỳ thi để cấp giấy hành nghề. Nhìn xuống tên và ảnh của mình được đóng dấu đỏ trên tấm thẻ nhỏ dưới màng nhựa, tôi vẫn cảm thấy quá mức kỳ diệu, nhưng anh Doyoung rất vui, phấn khởi đăng rất nhiều ảnh tự chụp của hai chúng tôi lên vòng bạn bè, nói rằng em út trong cửa hiệu ngày hôm nay cũng là một trà sư chuyên nghiệp rồi.

Lúc đó da tôi bắt nắng rất nhanh, tiết trời mát mẻ miền Tây Nam đã che đi ánh mặt trời gay gắt, khi trở về người tôi phủ đều một lớp màu caramel, Na Jaemin ha ha trêu chọc tôi, nói mình đi đạp xe một năm từ bánh bao mới biến thành bánh quy bơ, nhưng tôi đi một tuần trở lại đã thành bánh quy sô cô la. Tôi phớt lờ cậu ta, thành thật mà nói, tôi nghĩ nước da này rất ngầu rất đẹp trai.

Lee Minhyung cũng nói tôi đẹp, nhưng cái gì anh cũng nói đẹp, tôi nghi ngờ anh là một chuyên gia trong lĩnh vực khen ngợi. Anh Jaehyun và anh Doyoung quay lại với nhau một lần nữa, hắn mỗi khi rỗi việc liền tới cửa hiệu, nói: Anh nghĩ Mark thật yêu thích nơi này, hay anh đem trợ lý của anh tới đây ở rể cho em nhé. Anh Doyoung liếc mắt. Lee Minhyung không nghe được, anh đang giúp tôi rửa bát.

Khoảng thời gian này bọn họ thật sự rất rảnh rỗi, sau khi dự án lớn hoàn thành dư ra một khoảng thời gian, Lee Minhyung thậm chí còn về quê một chuyến, lúc đó tôi mới biết anh là người Canada. Tôi tìm một emoji khoa trương bình luận vào ảnh của anh trên vòng bạn bè, anh nhắn tin riêng với tôi, hỏi tôi có muốn ăn đặc sản gì không.

Mối quan hệ của chúng tôi từ khi nào đã phát triển đến mức này? Không giống khách và trà sư, cũng không phải quan hệ bạn bè, tôi không thực sự nói chuyện với anh được nhiều đến thế, thậm chí chuyện anh là sinh viên tốp đầu của Đại học P cũng là nghe qua anh Johnny nói, nhưng bầu không khí khi chúng tôi ở cùng nhau rất hòa hợp, giống như đã từng quen biết nhiều năm rồi.

Tôi gửi lại cho anh một emoji cảm tạ thường dùng. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi trả lời, cảm ơn anh, không cần đâu. Anh nói được, nhưng lần gặp tiếp theo vẫn xách đến cả đống bánh quy.


Cảm ơn chỗ bánh quy đó của anh, bệnh dạ dày của tôi quả thật khá hơn nhiều. Làm trà sư ít nhiều cũng dễ mắc bệnh dạ dày, mỗi ngày uống trà còn nhiều hơn uống nước, một bữa cơm căn bản không đủ chất, mỡ thừa trong ruột lập tức bị nước trà đến vơ vét đi. Ngay cả ăn thêm quà vặt, bụng tôi vẫn đau, tôi ngồi xổm trong phòng nghỉ uống thuốc dạ dày bị anh đi qua phòng vệ sinh nhìn thấy, tuy không nói gì, nhưng trong cửa hiệu chất lên ngày một nhiều bánh quy.

Lý do ban đầu là nhàn rỗi và buồn chán, bây giờ lại có thêm một người nán ở cửa hàng cho đến khi đóng cửa. Ông chủ của tôi cùng sếp anh ấy dính chặt như keo, anh nói không nhìn thấy, ở bên này nghiêng người về phía tôi. Tôi nhanh tay tháo kính của anh, treo nó lên móc treo đồ ở cửa, nói phải thế này anh mới không nhìn rõ. Anh quả thật không nhìn được, đi tới liền đụng đầu vào cửa kính.

Tôi hỏi anh tại sao anh phải cùng nhau tan làm với tôi, anh nói vì anh muốn nghe em hát, em không hát trong cửa hiệu, nên anh muốn nghe nó trên đường đi làm về. Tôi gần như bị thuyết phục bởi lý do vớ vẩn này, gần 11 giờ tối các cửa hàng trên phố đều đóng cửa, chỉ vài hàng ăn vặt lác đác được vài người. Tôi quay người đi lùi, cũng không sợ đụng phải thứ gì, nhưng anh lại thay tôi lo lắng. Tôi tuỳ tiện hát, đôi khi anh sẽ yêu cầu bài hát nào đó, đôi khi chỉ im lặng lắng nghe, có lúc anh lại ngâm nga theo tôi.


Tối hôm đó tôi xin về rất sớm, vì đứa nhỏ chưa thành niên ở nhà đói bụng nói muốn ăn viên xiên, Lee Minhyung nói chờ anh đỗ xe ở trường tiểu học đối diện sẽ cùng em đi dạo một chút, cuối cùng mua xong năm mươi đồng tiền viên xiên rồi dắt tôi về đến tận nhà, chưa kịp nói lời tạm biệt. Sau khi chào nhau ở cổng tiểu khu xong tôi liền có cảm giác như sắp bị ánh mắt buồn bã của anh xuyên thủng gáy, đành quay đầu lại hỏi Lee Minhyung có muốn lên không, tôi rất có sense uyển chuyển nói:

"Vừa rồi uống nhiều trà, có muốn uống rượu giải trà một chút không?"

Park Jisung xỏ đôi dép bông thiếu nữ ra mở cửa, nhìn thấy trên tay tôi là một bịch đầy xiên nướng cùng một người đàn ông lạ mặt đứng phía sau, sắc mặt liền trở nên mờ mịt, Lee Minhyung không ngờ tới trong nhà tôi còn có người, anh ấy chẳng lẽ cho rằng chỗ viên xiên này mình tôi có thể ăn hết sao? Anh lúng túng vẫy tay nói xin chào.

Tôi bị hút vào bầu không khí đặc quánh như thạch, cảm thấy đầu mình sắp to bằng đầu của hai người họ, "Đây là em trai của em, Park Jisung"

"Đây là anh mày... ừm..."

"Bạn! Xin chào, tôi tên là Lee Minhyung, cứ gọi là Mark cũng được."

Park Jisung ngây ngẩn nói lời chào, sau đó lấy phần của mình và chuồn về phòng, ngay lập tức tôi bị tin nhắn của thằng nhóc oanh tạc.

"Anh à, anh không nói là anh dắt một người đàn ông về sao ㅠㅠ"

"Anh ấy là ai vậy ㅠㅠ xấu hổ quá, dép của em bị nhìn thấy rồi ㅠㅠ"

"Hai người định làm tình ư ngày mai em còn phải đi học ㅠㅠ có thể nhỏ giọng một chút được không ㅠㅠ"

Fuck fuck fuck, thật đúng lúc Lee Minhyung đang đứng cạnh tôi thu dọn đồ đạc, nhìn thấy không lọt một chữ.

"Ha ha", tôi nhấn màn hình khóa, tin nhắn không đến nữa, tôi đoán thằng nhóc này lại đang tìm đối tượng để khóc lóc kể khổ rồi. Vành tai Lee Minhyung đỏ bừng, có xu hướng lây nhiễm cho tôi, tôi vội vàng bật TV, xách anh tới chọn một bộ phim. Lựa chọn của người đàn ông trưởng thành thực sự trong sạch, bộ phim anh chọn cũng thanh thuần không kém anh. Chúng tôi nói chuyện đứt quãng trong lúc vừa uống bia vừa ăn tối, giữa chừng Park Jisung từ phòng bước ra, ôm lấy chiếc chăn màu xám của nó trên lưng sô pha.

Thằng nhóc thối còn bĩu môi lẩm bẩm "Sợ mấy anh làm dơ chăn quá đi, em phải mang vào đắp ngủ đây", tôi thẳng chân sút nó một cái, Lee Minhyung cười gượng nói em trai em thật thú vị, tôi âm thầm tính toán ngày mai chắc chắn phải lôi nó ra tẩn một trận mới được.

Bộ phim này tôi đã xem nhiều lần trước đây, anh nói anh cũng vậy, tôi dùng ánh mắt mắng anh vậy tại sao phải chọn bộ phim này, cuối cùng chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn một chút. Đã đến lúc cồn bốc hơi khỏi da, tôi cảm giác được mí mắt mình giờ đây thật nóng. Tôi quên mất chúng tôi đang nói về chuyện gì, đến khi tôi định thần lại, chúng tôi đã hôn nhau rồi. Lông mi của Lee Minhyung rất dài, đúng như tôi tưởng tượng, thời điểm hai trán chạm nhau khi hôn môi, chúng lướt qua sống mũi của tôi như một chiếc lông vũ.

Lee Minhyung cũng rất nóng, anh nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay dày dặn được hơi nước rèn luyện của tôi vậy mà gần như bị nhiệt độ của anh làm bỏng.

Chúng tôi làm tình trên ghế sô pha. Lee Minhyung sẽ không biết khuếch trương nên tôi chỉ có thể cưỡi lên người anh tự làm, dù ban đầu có hơi ngượng ngùng, nhưng khi cúi đầu xuống thấy đôi mắt đỏ hoe của anh đang nhìn mình không chớp, trái tim tôi lại mềm đi. Mặc dù màn dạo đầu của anh có hơi tệ, nhưng eo của anh rất tốt, tôi tự hỏi liệu chiếc ghế sofa của chúng tôi có phải sắp sập đến nơi rồi không, đành nhẫn nhịn không kêu lên chuyển sự chú ý, vết gặm nhấm trên miệng và bả vai anh đều là kiệt tác của tôi hết.

Sau đó chúng tôi lại tới phòng ngủ làm một lần, anh mạnh mẽ đâm vào cùng lúc đút ngón tay vào miệng tôi, nói muốn nghe giọng của tôi. Nhưng thực ra tôi cũng rất ít khi rên rỉ trên giường, cho nên cũng chỉ thở hổn hển ra tiếng một lần mà không giữ trong họng, anh gục đầu vào ngực tôi điên cuồng va chạm, có lẽ anh thích chết đi được, vì tôi cảm nhận được cái vật ở phía dưới đã trở nên lớn hơn một vòng.


Sau khi kết thúc anh ôm lấy tôi, cầm gáy kéo tôi lại gần, hôn một cái lên xoáy tóc. Lần cuối cùng tôi được ôm như thế này là khi còn học tiểu học, anh luồn ngón tay vào mái tóc bồng bềnh của tôi, giống như nhớ ra điều gì, hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, nhưng tôi đã nắm được mấu chốt câu hỏi:

"Em thường hay đưa đàn ông về đây sao?"

Ý nghĩ muốn làm thịt Park Jisung của tôi ngày càng mạnh mẽ, nhưng đây cũng là sự thật trong quá khứ, thời gian làm việc ở hộp đêm tôi luôn có một vài bạn giường cố định, sau khi đổi việc rồi thì không khác gì một nhà sư. Tôi nói thật với Lee Minhyung, anh có vẻ hơi chua xót, mũi nhăn lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ nằm xuống trước mặt tôi, nhẹ nhàng hôn tôi một cái, sau đó hôn tiếp một cái, lại một cái nữa, sơ sơ hôn đến một trăm lần, tôi suýt nữa bị hôn tới lăn ra ngủ, anh lại vùi đầu tôi vào trong ngực, âm thanh nghèn nghẹn cách chăn truyền tới, nhưng tôi vẫn nghe được anh nói, vậy là anh cần phải cố gắng đánh bại tất cả bọn họ mới được.

Thật là đáng yêu.


Tôi với anh chỉ là đầu óc mơ hồ đến với nhau, sau một thời gian thì anh được thăng chức, phụ trách ba bộ phận, bận rộn đến mức không thấy bóng dáng. Cuối năm phải đi xã giao rất nhiều, ngay cả anh Jaehyun cũng ít lui tới, chỉ có thể thi thoảng gặp cả hai sau khi đã tàn tiệc, một lớn một nhỏ uống tới đi đứng xiêu vẹo.

Gần đây tôi có chút hiểu được tâm tình chủ nhân ban đầu của chiếc vòng bạc đó, nếu bạn trai của bạn như thể bị công việc bắt cóc đi, bạn cũng sẽ sinh ra cảm giác không vui. Nhưng tôi không phải người bình thường, tôi là Lee Donghyuck, để tồn tại, tôi thậm chí đã có một cuộc sống còn tuyệt vọng hơn thế này, đánh đổi mồ hôi nước mắt để lấy vài đồng tiền giấy, kéo bản thân và em trai lớn lên. Cùng là nô lệ của nền kinh tế tư bản sao phải làm khó nhau, Lee Minhyung là nô lệ tư bản đáng yêu của tôi.

Gần nửa tháng rồi chúng tôi không gặp nhau, thậm chí còn chưa có nổi một lần giao lưu nào nghiêm túc. Tôi nhắn tin khi anh đang làm việc, anh trả lời khi tôi đã ngủ. Bỗng một hôm, tài xế thay anh lái xe đến cửa hiệu rồi rời đi, anh nằm ở ghế sau gà gật, cửa xe mở sẵn đợi tôi, chỉ cần nghiêng đầu sang phải một chút là có thể ngắm anh qua tấm kính cửa hiệu, giây tiếp theo bình tĩnh cười nói với những vị khách tới thưởng trà. Tôi không hỏi tại sao, bởi vì anh muốn gặp tôi, tôi cũng muốn gặp anh.

Tôi không biết lái xe, tan việc chỉ có thể dắt anh về nhà mình, rót một ly nước chanh pha mật ong. Lee Minhyung say xỉn còn ngốc hơn Lee Minhyung tỉnh táo một chút, đột nhiên như có năng lực ăn vạ ôm cứng ngắc không cho tôi đi, tôi chỉ có thể cầm cốc nước mặc cho anh thút thít. Được một hồi anh nói đầu mình sao to quá, có lúc anh nói muốn thành lập một ban nhạc với tôi, lại có lúc nói rằng mình muốn bay, khi tôi hỏi anh sẽ bay đi đâu, anh nói muốn bay đến làm tổ trong lòng Donghyuck.

Tôi chưa từng nghe Lee Minhyung khi thanh tỉnh nói "Anh yêu em" hay thậm chí là "Anh thích em", tôi cũng không muốn giống như những cô cậu trẻ tuổi ngoài kia nói những lời tỏ tình nhàm chán đó (mặc dù chính tôi là người thường xuyên nói). Nhưng lần đầu tiên trong đời được chắp tay tỏ tình trịnh trọng như vậy, dù đối phương có là kẻ say, tim tôi vẫn đập bình bịch như trống trận.


Sau khi đưa Park Jisung đi học và mua bữa sáng trở về, trở lại phòng đã có một người ở mép giường ngước đầu lên, nếu không phải cuối tuần, anh nhiều khả năng sẽ bị trừ lương. Sau cơn say đầu nhất định rất đau, anh ôm đầu nằm xuống bên giường nhìn tôi, nói xin lỗi em Donghyuck, vốn dĩ anh muốn sau khoảng thời gian bận rộn sẽ đến tìm em, uống nhiều rượu thế này làm phiền em nhiều quá.

Anh dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó, Donghyuck, nếu chúng ta gặp nhau ở đại học thì tốt biết bao, anh nhất định sẽ cùng em thành lập một ban nhạc, chúng ta sẽ đi lưu diễn ở thật nhiều nơi.

Tôi đã tưởng tượng, thành lập một ban nhạc với Lee Minhyung? Sau đó, khả năng tất cả các hậu trường cùng phòng chờ sẽ bị chúng tôi dùng để làm tình.

Tôi ngồi xổm xuống mép giường, bắt gặp đôi mắt đầy tơ máu của anh, cho anh một cái hôn.


Anh vẫn sống một cuộc sống nine to five, tôi cũng không khác biệt lắm. Park Jisung vào đại học, tôi bắt nó chuyển ra ngoài, nếu không sẽ không được cấp tiền sinh hoạt, nó ôm chăn ôm gối hu hu chạy về ký túc xá, nước mắt nước mũi tèm lem khiến tôi suýt chút nữa đã mềm lòng, đành dẫn nó đi siêu thị trong trường học mua một thùng lớn đồ ăn vặt, kết quả ngày hôm sau biết được nó đã dọn đến sống cùng bạn trai tiểu thiếu gia, khiến tôi cảm thấy những lo lắng của mình chẳng khác nào bị ném cho chó ăn.

Lee Minhyung cứ như vậy chuyển vào ở, quần áo của anh cũng không nhiều, chỉ có vài bộ mặc thay phiên, chiếm một góc nhỏ bên phải tủ quần áo.

Xe của anh đậu bên đường đầu tiểu khu, hôm sau bị viết giấy phạt. Tôi hỏi chủ nhà, thuê một chỗ để xe, rồi chuyển xe của anh đỗ ở tầng dưới toà đối diện.


Khi tôi nghĩ rằng ở đời này cuộc sống sẽ cứ bình lặng như vậy, tôi đã ầm ĩ với anh một trận, và tôi gần như quên mất lý do tại sao, đơn giản cũng chỉ là mấy chuyện khoai tây chiên có thể cho sốt cà chua hay không, hoặc dưa hấu liệu có bắt buộc phải bỏ tủ lạnh. Tôi và anh không còn làm tình nữa, về đến nhà là cãi nhau. Đây là điều không thể tránh khỏi, tôi và anh là con người thuộc về hai thế giới khác nhau, anh có nguyên tắc của bản thân và tôi cũng có những cố chấp của riêng mình.

Rồi một ngày anh nói anh sẽ chuyển ra ngoài.

Nhưng quần áo thì anh vẫn chưa chịu mang đi, anh luôn quay lại lấy chúng mỗi khi tôi đi vắng. Dù tôi bực mình thì cũng không thể làm gì, sắp xếp lại tủ muốn đem vứt đi hết, nhưng nhìn một chút lại thấy những món tôi mua cho anh, quả thực không bỏ được. Vì vậy, tôi tìm quần áo của mình trong tủ treo lên, đóng gói tất cả quần áo anh mua cho tôi vào một chiếc rương, quyên góp chúng cho các tổ chức phúc lợi.

Tôi cho là anh sẽ không phát hiện ra, cho đến cuối tuần anh đến tắm rửa tìm một bộ đồ để thay, lục tủ quần áo hỏi tôi quần áo anh mua cho em đâu, tôi nói tôi bực bội, vứt đi rồi, anh tức giận đến mức suýt chút nữa đánh tôi một trận.

Nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy Lee Minhyung khóc.

Anh khi chia tay không khóc, thời điểm áp lực công việc lớn không khóc, xem một bộ phim cảm động cũng không khóc, thậm chí ngày dọn đi tôi la to nếu anh dám bước ra khỏi đây chúng ta liền chia tay cũng không rơi lấy một giọt nước mắt nào. Bây giờ anh đang khóc tới mức không thở nổi, còn phải mắng tôi, tại sao em nỡ lòng vứt bỏ quần áo anh đưa cho em, tôi cũng muốn khóc, ruỳnh ruỳnh lôi một chiếc hộp từ ngăn tủ đầu giường ra đổ lên người anh, nói nếu không muốn em vứt thì tốt nhất anh nên mang đi, những thứ đồ anh mua cho tôi rơi xuống đất từng cái một. Tôi không đành lòng ném đồ dễ vỡ, liền nhét vào tay anh.

Chính anh là người bỏ em lại nơi này trước.

Anh hôn nốt ruồi dưới mắt tôi, tôi mới phát hiện mình cũng đang khóc.

Đừng bỏ em ở đây, Lee Minhyung.

Anh ôm tôi và nói xin lỗi.


Tôi nhắn tin cho chủ nhà, nói rằng chỗ đậu xe tôi sẽ tiếp tục thuê. Chủ nhà hỏi, bạn trai cậu hồi sinh rồi hả? Tôi nói phải. Khi tôi gửi tin nhắn, Lee Minhyung ở sau lưng tôi liên tục kêu "Donghyuck ah, Donghyuck ah", nhưng vừa rồi giọng tôi đã khàn đi vì khóc, không muốn nói chuyện.

Một lúc lâu sau, anh dường như đã ngủ thiếp đi, tôi mới thầm nói rằng những bộ quần áo đó kỳ thật tôi không ném đi.

"Hả?" Hóa ra anh không ngủ, anh đang đếm lỗ xỏ khuyên trên tai tôi, giọng điệu có chút vui vẻ. Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Em đã đem quyên góp."

Bây giờ anh trông đặc biệt đau khổ, tôi thích thói quen mọi cảm xúc đều đem viết hết lên mặt của anh, bỗng nhiên lo lắng rằng nếu anh đáng yêu như vậy liệu ở công ty có bị cấp dưới của mình bắt nạt không, bởi vì nếu tôi làm việc dưới quyền anh, tôi chắc chắn sẽ bắt nạt anh.

Đem bàn tay ngang hông tôi siết chặt, anh cuộn tôi vào trong vòng tay mình, bây giờ tôi không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy trái cổ lên xuống khi anh cất lời.

"Donghyuck."

"Sau này đừng vứt đi, được không? Anh sẽ còn mua cho em thật nhiều thật nhiều nữa."

Khi đó anh chưa phải là Trưởng phòng Lee, tôi cũng chưa dành được chứng chỉ hạng Vàng để lên làm cửa hàng trưởng, nhưng chúng tôi đã hứa hẹn cùng nhau rất nhiều điều, nhiều đến mức cả đời này có lẽ cũng không thể trả hết được.


Gần đây cửa hiệu có nhân viên mới đến trông coi, tôi có thời gian tìm được vui thú, về nhà thu âm các bài hát và đăng chúng lên Youtube. Lee Minhyung còn phấn khích hơn, thậm chí còn trả tiền mua một bộ thiết bị ghi âm đầy đủ cho tôi. Tôi vẫn thích hát, nếu không phải bị Kim Doyoung ngăn lại, tôi nhất định sẽ mời người đánh đàn trong cửa hiệu đến làm nhạc đệm cho tôi. Không hát được ở tiệm thì hát ở nhà, Lee Mark biết chơi ghi-ta, thường làm khách mời cố định trên kênh của tôi, chỉ lộ phần dưới cổ.

Tôi cố gắng kéo anh vào màn hình, nô lệ tư bản mới tan làm Lee Minhyung chỉ vào quầng thâm bên dưới to gần bằng mắt của anh ấy, lắc đầu một cái.


Tôi nghĩ anh cầu hôn tôi là do một dạng khủng hoảng không tên, tôi không ngờ được anh sẽ cầu hôn mình, lúc đó anh đang bận một dự án lớn, người mới dưới quyền chưa đủ kinh nghiệm làm việc, đồng nghiệp cùng kỳ đã rời đi hoặc được thăng chức như anh cho nghiệp vụ khác, hầu như một mình anh phải phụ trách công việc của cả bộ phận. Chỉ cuối tuần anh mới có ít thời gian nằm trên đùi tôi để tôi mát xa mắt cho, chứ đừng nói đến việc tan làm về nhà đánh nhạc đệm cho tôi. Chúng tôi không cãi nhau như lúc 20 tuổi, cũng không quấn quýt như hồi 20. Park Jisung, ở độ tuổi 20, cũng không thích về nhà, đối tượng của nó là một cậu ca sĩ nghiêm túc, tôi đã đến buổi biểu diễn của cậu nhóc đó cùng với Lee Minhyung. Tôi có chút ghen tỵ khi nhìn cậu nhóc ấy đứng trên sân khấu cất tiếng hát, nhưng khi đứng đối mặt Lee Minhyung và nhìn vào mắt anh, cái gì tôi cũng không nghĩ được. Liệu có một Donghyuck ở thế giới song song ngoài kia đang biểu diễn trên sân khấu không? Người ấy sẽ gặp được Lee Minhyung chứ? Tôi không thể chắc chắn về điều đó, nhưng ở thế giới này gặp được Lee Minhyung, tôi không hề có tiếc nuối.

Tôi đã quay bốn video mà không có Lee Mark đệm đàn, một số người hâm mộ trong khu vực bình luận thậm chí còn thắc mắc rằng có phải chúng tôi đã chia tay, tại sao Mark-ssi không xuất hiện, sau màn hình tôi cười lăn lộn. Nghĩ lại thì, tôi thật ra chưa từng nói anh là bạn trai của tôi. Sau khi bản cover "Daystar" đạt hơn một triệu lượt xem, một YouTuber chơi violin đã liên lạc với tôi để quay video hợp tác. Hắn nhiệt tình đến mức tôi tự hỏi liệu hắn có ý tứ gì với mình hay không, quay xong video mất một tuần, sau đó liên tục mời tôi đi ăn gà kho dừa, nhưng với kỹ năng xã hội thượng thừa từ quá khứ, tôi khéo léo từ chối, chỉ đơn giản chỉnh sửa video trong vòng một ngày rồi đăng tải lên.

Tôi đã không nói với Lee Minhyung, anh bận rộn đến mức thời gian này còn mang túi ngủ đến nơi làm việc, tôi nấu một món súp, một món chiên, mang tới công ty cho anh.

Thời điểm tôi đến anh vẫn đang họp, vì vậy tôi ngồi trong phòng riêng của anh một lúc, thư ký chắc hẳn đã thông báo với anh rằng tôi đến, chỉ cần nhàn nhã chờ đợi. Lúc tôi sắp gục xuống bàn vì buồn ngủ, ngoài cửa truyền đến tiếng giày da lạch cạch, Lee Minhyung mặc vest nghiêm túc đứng đắn đóng cửa lại, một Lee Minhyung đáng thương với cặp mắt trông chờ đi vào.

Anh vừa xoa tay tôi vừa húp súp, tôi cảm thấy anh sắp cúi đầu ngủ quên trong bát súp, liền nhét một cái đùi gà vào tay cho anh cầm ăn.

Ăn xong rồi anh vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nghĩ anh đói, nhưng anh dùng bàn tay không cầm gà xoay laptop lại, phía trên là video hợp tác mới được tải lên của tôi, anh chỉ vào phần bình luận.

"Anh đẹp trai này là bạn trai mới của Fullsun đó ư?"

Tôi không nhịn được cười lên, không ngờ vẻ mặt anh còn buồn hơn, tôi đành phải giải thích đầu đuôi cho anh hiểu. Anh Jaehyun cầm một chồng tài liệu đi tới, thấy tôi không có ý định rời đi, do dự định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhờ có tôi mà Lee Minhyung đã có thể chợp mắt, anh ngủ thiếp đi khi nắm lấy bàn tay tôi đang vẽ lên đường mắt quầng thâm của anh.

Thời điểm đồng hồ báo thức reo anh vẫn còn đang rất mơ hồ, anh nói anh sẽ về nhà tối nay và đón tôi từ cửa hiệu. Tôi hôn lên chiếc cằm đầy râu của anh, nói hãy ở nhà chờ em.


Tôi về đến nhà, anh đã ngủ quên trên sô pha, vì chưa cởi cà vạt nên sắc mặt có chút khốn khổ, tôi quỳ xuống, định tháo cà vạt nhưng lại đánh thức anh tỉnh giấc, hai mắt anh díu lại không mở ra được, có chút giống như tôi đã từng chờ anh về như thế.

Anh nắm lấy tay tôi, cố gắng tỉnh táo nhưng không làm nổi, vậy mà tay kia đã thành công tìm thấy thứ gì đó trong túi, đeo nó vào ngón giữa của tôi.

"Donghyuck, kết hôn với anh nhé?"

Không phải nhẫn, đó là một chiếc vòng chìa khóa, rộng hơn ngón tay của tôi rất nhiều, trên đó treo một tấm thẻ mở cửa phòng, chìa khóa xe của anh và một chiếc móc chìa khoá hình đầu to của cả hai chúng tôi.

Anh nheo mắt, kéo tôi lên ghế sofa để tôi nằm trên người anh. So với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cơ thể anh đã khỏe mạnh và cường tráng hơn nhiều. Tôi cứ như vậy bị anh giam trong ngực, không thể phân biệt được ai là gấu túi ai là cái cây, anh có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, nghĩ cái gì liền nói cái đó, nói rằng anh đã mua cho tôi một căn hộ, tôi muốn trang trí như thế nào cũng được, thậm chí còn giữ cho Jisung một phòng của khách, anh nói rằng anh đã cùng bố mẹ nói chuyện, hai vị ở xa có chút không hài lòng lắm, nhưng chung quy là tiếp nhận, kỳ nghỉ đông cho lễ Giáng sinh năm nay mời tôi cùng anh đến Canada một chuyến; còn nói ban đầu anh đã đặt trước để bao trọn một quán rượu cho sự kiện cầu hôn, nhưng cuối cùng lại lỡ ngày hẹn vì quá bận rộn.

"Nhưng anh không muốn chờ tới lần sau, anh muốn lập tức nói cho em biết, trước kia đọc bình luận anh đã rất muốn cầu hôn, sau khi nhìn thấy video kia anh cảm thấy không thể đợi được nữa."

"Ưm, Mark Lee", tôi thích gọi anh như vậy, "Anh là tên ngốc hả?"

"Oh, đúng vậy. Anh thực sự muốn ôm Donghyuckie trong ngực như thế này cho đến hết đời, sau đó nói với cả thế giới rằng tôi là bạn trai duy nhất của Lee Donghyuck."

"Tạm thời coi đây là nhẫn cầu hôn đi."

Anh sắp ngủ rồi, nói chuyện như một đứa trẻ đang ngậm cháo, tôi dụ dỗ anh hỏi chiếc nhẫn thật anh giấu ở đâu rồi, những lúc mệt rã rời như thế này anh rất dễ lỡ miệng, nhưng lần này anh ôm chặt tôi hơn, mím chặt môi và lắc đầu. Thực ra tôi đã biết rồi, buổi sáng khi đến phòng làm việc của anh máy điều hoà mở quá lạnh, tôi bèn lấy chiếc áo khoác len anh vắt trên lưng ghế mặc vào. Đây vốn là áo của tôi, anh lén lút cầm đi làm, nhưng túi bên phải rất nặng, tôi sờ thấy một chiếc hộp nhỏ vuông vắn, mở ra nhìn, tôi cảm thấy giống như vừa lỡ xem phải một đoạn spoiler cuộc đời vậy.


Lee Minhyung và tôi tính toán một chút, cả hai đã gần ba mươi tuổi, không cần phải tổ chức đám cưới phô trương, chúng tôi chỉ mời gia đình và bạn bè đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng hai ngày một đêm ăn cơm cùng du ngoạn ngắm cảnh cho đám cưới. Kim Doyoung và Huang Renjun uống không ít, hai người họ bắt đầu ồn ào xem ai là người góp công lớn hơn cho cuộc hôn nhân của chúng tôi, tôi trợn ngược mắt lên trời, khuyên hai vị ý trung nhân của họ mau chóng đưa người đi, rồi kéo Lee Minhyung đang say khướt lên tầng.

Căn phòng hẳn là đã được trang trí từ trước, trên chiếc giường lớn cánh hoa hồng được xếp thành hình trái tim. Lee Minhyung nhìn thấy liễn trà trên bàn cà phê liền nói muốn uống trà tôi pha. Tôi nói tay chân tôi đã hết sức rồi, anh xoa bóp cho tôi, thủ thỉ rằng để anh thổi một cái bay hết mệt mỏi, bây giờ Mark rất muốn uống trà do Donghyuckie pha. Tôi nổi da gà khắp người, đuổi anh đi tắm. Sao bây giờ anh lại giỏi làm nũng như vậy, nhất định là trước kia đã lừa tôi.

Anh tắm xong ngồi trên chiếc ghế sô pha cao cấp, tôi đã thuần thục việc đun nước, nhưng bàn cà phê trong khách sạn quá thấp, tôi thích ngồi trên thảm hơn.

Ngày hôm nay tôi đã có thể pha trà ngon mà không cần nhìn, tôi dỡ "của hồi môn" do anh Doyoung tặng ra, dùng dùi chọc một lượng phù hợp rồi pha một mạch. Anh gọi tên tôi khi vừa đóng nắp liễn lại, nước trà tràn khỏi miệng, rơi vãi một ít trên bàn trà, tôi không thấy, vì tôi đã ngước đầu đón lấy ánh mắt của anh. Mắt Lee Minhyung thực sự rất to, tôi nghĩ. Lần đầu tiên gặp anh, cũng là nghĩ như vậy.

Tôi cảm thấy nóng, không phải vì hơi nước trong lòng bàn tay, mà vì máu thịt rất nóng, nóng đến mức độ nước trong người tôi như muốn bốc hơi khỏi các kẽ hở trên cơ thể. Không hiểu vì sao, tôi chợt nhớ đến một kiến thức ít được quan tâm mà tôi đã nghe khi đi học trà đạo nhiều năm về trước, nơi sản xuất ra trà Phổ Nhĩ từng được gọi là Bộ Nhật Bộ, bởi vì khí hậu dễ ​​chịu cùng người dân chất phác giản dị nên một ngày ở đây như trôi qua với biên độ của một cái nháy mắt. Đã là mười năm kể từ khi tôi nhìn vào mắt Lee Minhyung, nhưng tôi vẫn cảm thấy giống như ngày hôm qua. Anh đặt tách trà đã cạn lấy từ tay tôi xuống và hôn tôi, lần này tôi không nhắm mắt, nhìn hình ảnh phản chiếu của tôi trong đôi đồng tử anh.

So với mười năm trước, tôi đã thay đổi rất nhiều, gò má bụ bẫm đã biến mất sau quãng thời gian làm việc vất vả, lỗ xỏ trên xương tai bị viêm nên không bao giờ được đeo khuyên nữa, Lee Minhyung đã khử trùng cho tôi mỗi ngày, bây giờ chỉ còn lại một nốt ruồi nhỏ.

Khoảng thời gian trống khi thở dốc anh lấy tay che mắt tôi, lòng bàn tay anh cũng nóng như tay tôi vậy, lần tiếp theo đối mặt tưởng như cả trăm năm đã trôi qua, không biết mình đã yêu Lee Minhyung bao lâu rồi, tôi chìm trong nụ hôn của anh như một sinh vật biển vừa mới chạm đến đất liền. Có lẽ từ thời nguyên thủy chúng tôi đã yêu nhau, sau đó cãi vã, chia tay rồi tái hợp, lại tiếp tục cãi vã, trải qua hàng triệu năm tiến hóa thành nhân loại, nó được mã hóa trong gen ở sinh mạng này khiến chúng tôi được định sẵn để yêu nhau.


Giây phút này thời gian không còn ý nghĩa với tôi, đến cuối cùng tôi chỉ cần tồn tại ở trong mắt Lee Minhyung ngày qua ngày mà thôi.


Hết.


Giải thích cái tên 步日部 /Bùrìbù/ của truyện: Có một thời kỳ người Mông Cổ gọi khu vực trồng trà ở tỉnh Vân Nam là Bộ Nhật Bộ 步日部. Sau đó, họ đã viết nó bằng tiếng Trung Quốc chính thức. Ở thời Đại Lý (大理国), khu vực Phổ Nhĩ được gọi là "Buri" (步日). Vào thời nhà Nguyên (), nó được đổi tên thành "Buribu" (步日部), và "Buri" thường được viết là "Puri" (普日). Qua thời gian nó được viết là 普耳 Pu-erh (Phổ Nhĩ). Thị trường Tân Cương và Tây Tạng tiêu thụ một lượng lớn trà từ Vân Nam bắt đầu gọi trà Vân Nam là Pu Cha 普茶. Trước đó, không có tên cố định để gọi trà từ Vân Nam, có thể nói cách gọi Trà Phổ Nhĩ là bắt nguồn từ cái tên Buribu nói trên. Còn phần cắt nghĩa của Buribu ở đoạn kiến thức trà đạo Donghyuck đã học là tác giả ngẫu hứng viết ra (*'∀`*)


Mình sẽ chèn thêm một vài hình ảnh cho mọi người dễ tưởng tượng nhé:

Liễn trà là chén trà lớn có nắp, không có quai, được sử dụng để pha trà, sau khi pha xong sẽ rót sang chén nhỏ để thưởng trà.

"Của hồi môn" anh Doyoung tặng Donghyuck là bánh trà hình tròn như trong hình nha. Trà Phổ Nhĩ có 2 loại là Phổ Nhĩ sống và Phổ Nhĩ chín, loại sống là mới hái và được phơi khô tự nhiên, nước trà khi pha ra màu vàng kim, còn Phổ Nhĩ chín là đã được kích thích để lên men phù hợp cho việc bảo quản lâu dài, càng lâu năm càng có giá trị, nước trà lên màu từ đỏ sẫm tới nâu sẫm tuỳ thời gian.





Vậy là mình lại hoàn thành 1 oneshot nữa rồi, cũng tranh thủ thời gian cận Tết này đang rảnh rỗi một chút để edit con fic này. Trong thời gian càn quét các fic Trung trên AO3 thì đây là câu chuyện của MarkHyuck mình yêu thích nhất, từ những chi tiết rất nhỏ, tiếc là tác giả đã không còn login nữa, ngoài việc xin phép edit ra thì mình thật sự muốn cảm ơn bạn ấy vì đã viết ra một câu chuyện đáng yêu và đáng suy ngẫm để mình đọc như vậy. Thật vui vì đã có một câu chuyện ấm áp phù hợp cho tiết trời giá rét đợt này của miền Bắc. Mong rằng mọi người sẽ có một kỳ nghỉ Tết thật nhiều niềm vui (≧∀≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro