1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình huống hiện tại của Lý Đông Hách thật sự quẫn bách.

Lễ phục trên người là từ chỗ người anh thân thiết cắt vải thừa làm ra, ngay cả chiếc nơ đơn giản trên cổ cũng là lấy trên bàn của đối phương trong lúc thuận tiện rời đi. Kết quả một thân âu phục nhung màu xanh hải quân dính đầy nước cocktail màu sắc rực rỡ, cậu nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương mặc váy dự tiệc trắng tinh khiết vừa khiến mình va phải nhân viên phục vụ. Đối phương hai mắt đẫm lệ nhìn cậu đồng thời như hoa héo tàn mà cúi gằm đầu xuống, lập tức mất bình tĩnh, bối rối không chịu nổi ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nàng:

"Không có việc gì, anh tìm một bộ quần áo khác thay là tốt rồi."

Điều tồi tệ nhất còn không phải cái này mà là đôi giày da đắt tiền nhất cũng khó thoát khỏi một kiếp, lúc này đã nhanh chóng bị phai màu. Đôi giày này là cậu làm việc lặt vặt ở sòng bạc dưới lòng đất hai tháng mới mua được, Lý Đông Hách trong lòng khó tránh khỏi mắng hai câu, mặt ngoài lại chỉ có thể giả vờ bình tĩnh giơ cốc rượu đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Thức cả tuần đêm may bằng tay mặc âu phục còn chưa tính, đôi giày da này coi cậu xui xẻo, nhưng nơ của Đổng Tư Thành Lý Đông Hách thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào. Cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thứ này không hề rẻ, anh trai kia lại là thương nhân giảo hoạt từ Trung Quốc đường xá xa xôi mà tới, lúc này chắc chắn phải trả giá trên trời mới chịu buông tha cho mình.

'

Áo khoác ướt sững nước trở nên nặng trịch, sau khi cởi ra, cậu nhìn vào gương và nhìn vết nước màu hồng sẫm trên áo sơ mi một lúc lâu. Đây quả thực giống như tấm vải rèm cửa màu trắng mà thím hàng xóm đã vẽ màu nước lên cho con trai nhà mình, vẫn là loại vải rèm cửa màu trắng sau khi giặt xong có thể tái sử dụng.

Tiêu điểm của bữa tiệc tối vừa rồi đúng là Lý Đông Hách, nhưng phần lớn là sự cười nhạo và khinh thường của đám con cháu nhà giàu. Lần này cậu giống như đang lẻn vào tiệm làm tóc ở đầu đường, trộm mấy lon sáp tóc đầy màu sắc phun loạn lên đầu mình, giống hệt như đang đóng vai thằng hề, đơn giản chỉ là muốn đẹp hơn một chút trước khi trang điểm đậm.

Không biết công tước rốt cuộc có nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu hay không, một mặt hy vọng đối phương không nhìn thấy, bởi vì thật sự quá mất mặt, nhưng mặt khác, Lý Đông Hách lại vội vàng không kiên nhẫn muốn hấp dẫn sự chú ý của công tước, không thể không nói đây là một cơ hội tuyệt vời.

Cậu mở vòi nước ra, cong lòng bàn tay múc một ít nước vào vết rượu, trong lúc này khó tránh khỏi theo kẽ ngón tay bị rò rỉ một nửa. Kết quả vết bẩn kia càng phản bội, Lý Đông Hách gấp đến độ muốn nhổ nước bọt lên trên kia.

"Cậu có cần giúp đỡ không?"

Lý Đông Hách nghe thấy tiếng gót giày giẫm lên mặt đất, kèm lời nói hỏi thăm, cậu vừa nâng mắt lên vừa định theo bản năng trả lời "Không cần", thì lời nói lại bị cậu nuốt sống trở lại.

Đây không phải là con trai út của công tước, Lý Mã Khắc sao?

Lăn lộn trong khu ổ chuột mười tám năm, chuyện lừa gạt, Lý Đông Hách cũng không ít lần làm, nhưng không có nghĩa là cậu là loại người không khôn khéo có thể nhìn ra thời cơ.

Cậu ngay lập khom lưng cúi đầu chào: "Thưa ngài."

"Không cần câu nệ như vậy, nói như vậy ta còn cần phải xin lỗi ngươi, vừa rồi người kia là cháu gái của ta."

Lý Đông Hách nhìn đuôi lông mày hắn nhướng lên, giật giật khóe miệng không biết trả lời như thế nào. Rõ ràng là rất quan tâm đến mấy thứ lễ nghi như này, lại nhất định phải làm bộ thân thiện, rõ ràng là một công tử, so với hình tượng nhị công tử nho nhã lễ độ trong lời đồn cũng không hơn là mấy

Hiện tại cậu thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng tránh đi, khẽ gật đầu ý bảo người đối diện phải đi trước một bước, lại không biết mình đã làm mất lòng ai đó từ lúc nào.

Chiếc áo choàng hoa lệ trước mắt cách chóp mũi của Lý Đông Hách chỉ hơn mười phút. Mới vừa rồi công tử nhà giàu vẻ mặt khinh thường thừa dịp xung quanh đông đúc mà đẩy cậu một cái, cũng không biết có phải là bởi vì Lý Mã Khắc vì lo lắng Lý Đông Hách sẽ ngã mà ôm lấy eo cậu, đám người mới không cam lòng đi qua.

Lý Đông Hách vì nguyên nhân này mà ngẩng đầu, không thể tránh khỏi chạm phải ánh mắt Lý Mã Khắc, không hề có khí thế như lúc đầu, thất tha thất thểu rời khởi vòng vây này coi như phá vỡ sự xấu hổ.

Ngược lại, Lý Mã Khắc lúc này cũng không có bộ dáng khách khí như vừa rồi, lông mày khẽ nhíu về phía mặt cậu cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lý Đông Hách không đủ sức để dây dưa làm phiền, muốn nói lời cảm ơn và tạm biệt nhưng lại bị chặn lại bởi câu hỏi của Lý Mã Khắc:

"Chúng ta có phải đã gặp nhau hay không?"

"Không có, bệ hạ nhớ nhầm rồi" Lý Đông Hách rũ mi mắt xuống trong chốc lát rồi lại khom lưng cúi chào một lần nữa, đi trước thoát khỏi nơi này.

Lý Đông Hách rời đi bộ dáng vội vàng. Lý Mã Khắc còn chưa kịp bình tĩnh lại, nếp nhăn trên lông mày tựa hồ muốn xác định đến cuối cùng có phải là trí nhớ của mình có sai hay không, người giúp việc ở cửa từ cửa đi vào, gió lạnh bất ngờ lùa vào khiến Lý Mã Khắc mới chú ý đến con đường dần dần tối lại, trong lòng nghi hoặc lại giống như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn dần.

"Chưa từng thấy qua cái rắm."

Lý Đông Hách cũng mặc kệ Đổng Tư Thành đang lải nhải với cậu về cái nơ quý giá này, hai tay run rẩy vo thành một nắm nhét vào túi áo vest, mở vài cúc áo đầu, xương quai xanh theo hơi thở mà lộ ra ngoài, Lý Đông Hách nghĩ thầm trái tim ngột ngạt này cuối cùng cũng hạ nhiệt, nhưng trái lại vì đi bộ mà mồ hôi ướt đẫm trán, nhìn đuốc đèn sáng ở xa xa, cũng không quan tâm mà dứt khoát ngồi ven đường bắt đầu thưởng thức cảnh về ban đêm ở khu nhà giàu, xem liệu có bao nhiêu khác nhau. Nghỉ ngơi một hồi lâu, Lý Đông Hách đứng dậy ngửa đầu, xung quanh đều là tráng lệ lộng lẫy mà trước đây cậu chưa từng thấy.

Lý Mã Khắc thật đúng là không nhớ ra được Lý Đông Hách.

Chuyện này lại phải nhớ lại từ đầu, tính ra, Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách là người quen cũ.

Đường phân chia bằng vôi ở giữa bãi bỏ hoang phía đông đã sớm không phân biệt được, nhưng phía tây của tuyến đường đó đại biểu cho cái gì lại để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng mỗi người sinh sống trong khu ổ chuột.

Nô lệ thấp hèn, bỉ

Lý Đông Hách từ nhỏ đã được thấm nhuần tư tưởng từ nhỏ đã phải là nô lệ, bất quá còn chưa đi học vậy cậu làm sao có thể hiểu được mớ hỗn độn này? Chỉ nhớ rõ mỗi lần ô tô từ phía đông tới còn cao hơn mình, trên xe luôn người có người lớn mặc quần áo đẹp đẽ, giăng đèn kết hoa, ánh dáng hào quang xa xa liền chiếu rọi cả khu ổ chuột. Đến buổi tối, tấm ván gỗ trước cửa nhà Lý Đông Hách đều được phủ một tầng màu ấm áp.

Đối với Lý Đông Hách mà nói, thời điểm này so với tết còn hạnh phúc hơn, chỉ cần chạy tới cửa nhà máy ô tô liền có thể từ trong tay bọn họ nhận về một đống đồ chơi đầy màu sắc. Nhưng bà nội làm bạn với mình lớn lên từ nhỏ mỗi lần nhìn thấy đều dùng thanh gỗ đánh vào tay cậu, ngày thường các trưởng bối vốn hiền lành mà ngoài miệng còn mắng đám người kia "khoe của".

Sau đó Lý Đông Hách biết nhưng vẫn lén lút bà nội vụng trộm giấu đồ chơi, trong đầu lúc này đã có nhận thức sơ bộ về lời nói của bà, nhưng vẫn không chịu tin người trên xe đều là xấu.

Cậu rõ ràng đã gặp người tốt.

Ước chừng là khoảng giữa tháng, Lý Đông Hách bộ dạng vội vội vàng vàng ôm một đống đồ chơi đi đến căn cứ bí mật của mình, kỳ thật bất quá chỉ là gần cây hoàng dương cách xưởng xe không xa. Năm trước bà nội hao tâm mà tự may cho cậu cái áo, nhét kẹp vào trong túi không biết từ lúc nào đã bị rơi mất một nửa. Lý Đông Hách tức giận mình bất cẩn, theo quỹ tích suy nghĩ có thể nhặt về được hay không.

Đó là vào thời điểm đó, cậu đã gặp được Lý Mã Khắc.

Nhất định là người bên phía kia đến, lần đầu tiên Lý Đông Hách do dự xuất phát từ Lý Mã Khắc. Ngày đó Lý Mã Khắc chính xác là ăn mặc đẹp đẽ quá mức một chút, nơ kẻ sọc ở cổ áo quả thực là đẹp nhất trên thế giới, tóc mái bằng vén lên trước trán, ánh mắt không rảnh rỗi mà lướt nhìn Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách vốn không dám tới gần, đôi mắt cụp , lon kẹo hình cầu trong tay Lý Mã Khắc được đèn giao lộ duy nhất chiếu rọi đều thẳng tắp. Lý Mã Khắc phía đối diện nhìn kẹo đang nắm trong tay rồi nhìn cậu: "Cậu, muốn kẹo không?" "

Không đợi Lý Đông Hách tới gần, Lý Mã Khắc đã đi về phía cậu.

Hắn không giống như những người lớn khác đều không muốn chạm vào mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé coi như có chút thịt của Lý Đông Hách mở lòng bàn tay ra rồi đặt viên kẹp đường trong suốt vào.

"A, tặng cho ngươi."

Như cậu đã nói, rõ ràng là có người tốt.

Đổng Tư Thành bên này còn đang ve vãn tán tỉnh khác hàng mới vào , bên kia liền nghe thấy người hùng hổ đập phá ván cửa gỗ của cửa hàng nhỏ, cánh cửa này từ ba tháng trước hắn đã muốn sửa, nhưng vì keo kiệt mà không muốn gọi thợ mộc, thay vì đó thì gọi lao động tự do xung quanh không lấy phí nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.

Lý Đông Hách là một trong nhưng lao động tự do này. Cậu tuy tuổi không lớn, nhưng cũng không phải đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, mới nghe tin chỗ Đổng Tư Thành có nhiều mối tốt liền suốt ngày bám theo mông hắn.

Hắn nắm lấy tay cô gái rồi khoác lên vai đối phương, ngước mắt nhìn thoáng qua mới vừa rồi vọt vào trong tiệm, sau một chút nóng nảy lại giả vờ như không có gì rồi tiếp tục cùng người trước mắt cười đùa, làm cho người ta nổi lên một tầng đỏ ửng mới chịu thu tay lại.

Cô nương này từ phía đông lén lút tới ngày ngày chỉ tiếp xúc với những quý ông vẻ ngoài lịch thiệp, sao có thể chịu đựng được dung nhan đẹp trai cùng lời ngon tiếng ngọt của Đổng Tư Thành mang theo chút mùi lưu manh, tự nhiên lại bỏ tiền ra để mua mấy đồ vô dụng.

Đổng Tư Thành tiễn khách hàng cuối cùng hôm nay, nằm sấp trên quầy đếm thu nhập ngày hôm nay một hồi lâu mà không kìm được cười, chờ Lý Đông Hách nhìn chằm chằm đến sợ hãi mới cất tiền vào tủ khóa rồi nhìn cậu:

"Cái gì? Làm sao mà nhìn kinh thế. "

"Không phải anh nói Lý Mã Khắc hôm nay sẽ không tham gia yến tiệc sao?"

Đổng Tư Thành nghe câu hỏi của cậu liền lập tức cười đều "Tình báo sai, lần này là lỗi của tôi. "

Lý Đông Hách biết hắn không phải là người bất cẩn như vậy, từ biểu cảm cũng có thể nhìn ra mưu đồ bất chính của Đổng Tư Thành. Bất quá lúc này cậu lại không có lòng dạ vạch trần mưu đồ của đối phương, lại nghe thấy Đổng Tư Thành tự mở hỏi mình:

"Nhưng mà, hai người nhiều năm như vậy gặp lại cảm giác như thế nào?"

"Anh xem tôi thấy như thế nào?"

Áo vest mặc trước khi rời đi lúc này thoạt nhìn ướt sũng, áo sơ mi trắng cũng giống như bị nhuộm màu, đôi giày da đắt tiền nhất trên người cũng chả ra cái gì cả, cảm giác có thể tốt mới là lạ. Đổng Tư Thành nghe cậu hỏi ngược lại như vậy đành phải bĩu môi, nhưng vẫn không hài lòng với câu trả lời mơ hồ của cậu:

"Hắn ném vào người cậu?"

"Hắn dám!?"

Lý Đông Hách nhàn rỗi ngồi trên bàn ở góc xa, lúc rời khỏi cửa hàng lấy ra nơ bị vò nát trong túi nên tiện tay đặt lên bàn gỗ kia: "Ta cũng không so đo với ca ca, việc này chúng ta đã thanh toán xong. "

Đổng Tư Thành nhìn cậu chạy như bay trốn thoát, miệng không nhịn được mà phun ra vài tiếng chửi thề không hợp với khuôn mặt xinh đẹp của .

Khi bữa cơm gia đình diễn ra được một nửa, hai đứa con trai của công tước đều không thấy bóng dáng . Một đám phu nhân nhà mình lúc này đều vội vàng hoảng hốt, ngược lại công tước đại nhân không thấy làm lạ mà vẫn tiếp tục bàn việc với người khác, chỉ sai người hầu đem bánh ngọt điểm tâm lên cho hai con trai bảo bối.

Tuy nói rằng hắn so với ông anh bướng bỉnh nổi loạn thì nhu thuận hơn mấy chục lần, nhưng đối với đại hội xem mắt này hắn không thể chịu nổi. Hơn nữa hiện tại hắn còn có chút chuyện quan trọng hơn muốn xử lý, liền vội vàng rời khỏi yến tiệc, lên lầu xuyên qua hành lang dài rồi dừng lại trước một căn phòng.

"Ai?" Người bên trong truyền ra âm thanh.

"Là tôi, Mã Khắc."

"Vào đi."

Không biết thú vui nhàn nhã này từ đâu mà ra. Lúc này Lý Thái Dung đang ngồi trên sân thượng uống trà ngắm trăng. Thấy Lý Mã Khắc tiến vào liền lật chén trà đang úp xuống, trà đen thơm ngát rót vào trong miệng chén, miếng dâu tây cuối cùng cũng bị đẩy đến chỗ ngồi tạm thời không có người: "Tới ăn một chút gì đó đi."

"Phòng tiệc nhiều đồ ăn ngon như vậy anh cũng vừa mắt, nhất định phải thưởng thức trà chiều vào thời điểm này, rồi bị đám người cổ hủ bắt gặp thế nào cũng bị nói dăm ba câu."

"Bị nói còn tốt chán, đỡ phải vừa gặp mặt liền nhét đối tượng cho ta."

Hắn nhìn Lý Mã Khắc nhấp một ngụm trà nóng, khóe miệng nhếch lên hỏi: "Như thế nào mà hôm nay lại chủ động đến tìm ta?" "

"Danh sách khách mời tối nay, ngươi hẳn là có chứ?"

"Có có có, nhưng ..." Cửa phòng lại vang lên, là thanh âm hỏi thăm của người giúp việc. Đối phương mở cửa để lại một đĩa bánh ngọt mới tinh rồi lại lập tức rời đi, Lý Thái Dung cầm lấy miếng bánh sữa trứng nói: "Ngươi vừa ý được ai sao? Ta chưa bao giờ thấy ngươi quan tâm đến mấy thứ . "

"Bất quá chỉ là có tò mò thôi." Lý Mã Khắc đương nhiên không tin lời nói lần đầu tiên gặp mặt, từ ánh mắt né tránh của đối phương liền có thể nhìn ra cậu đang giấu diếm cái gì đó.

Bên ngoài hình như đang bắn pháo hoa, thực sự náo nhiệt.

Đây là giữa tháng à? Lúc này Lý Đông Hách thở dài cảm thán người rồi, rồi lại vùi đầu đi sâu vào ngõ nhỏ. Trước sau như một, kiến trúc khu nhà giàu tráng lệ cùng sòng bạc ngầm mà cậu hiện đang ở, chính là một đám thú đầy dã tâm hám tiền khi ở nơi tối tăm này thỏa sức tung hoành.

Lý Đông Hách quen thuộc mở cửa ngầm , xuyên qua lối đi bị đóng kín ẩm ướt rồi đi vào một góc khó khăn dùng tấm gỗ che kín, rồi lại một lần nữ tiến vào lối đi khác. 

---------------------

Thật ra đây là một oneshort 10k chữ=))) nhưng mà tui  thành đoạn nhỏ, chứ mà đăng một lúc 10k chữ thì hơi vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro