1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1

Hôm nay là ngày Lý Đông Hách từ chức, cho nên sáng sớm hôm nay cậu đến công ty dọn đồ để đem đi. Cậu từ chức không phải vì không thích công việc này, cũng không phải vì lương ít. Chỉ đơn thuần là vì một người bạn trai, chính xác mà nói là bạn trai cũ.

Ngày hôm đó sau khi cãi nhau xong, Lý Đông Hách hét lớn với anh:

"Được rồi, vậy thì chia tay! Tôi về nhà liền viết đơn từ chức! Không bao giờ gặp lại anh nữa!" Nói xong liền đóng cửa rời đi.

Sức chịu đựng của Lý Đông Hách rất lớn, về đến nhà liền dùng sức ném túi xách lên sofa, giống như đang trút giận, sau đó cậu kéo ngăn kéo ra, lấy giấy bút rồi đóng ngăn kéo lại. Đem giấy bút dùng sức đập ở trên bàn, động tác liên tiếp tạo ra âm thanh rất lớn. Dường như đồng hồ cũng không lặp đi lặp lại nữa, sợ một tích tắc sẽ khiến Lý Đông Hách thẳng thừng đốt cháy.

Lý Đông Hách nằm sấp trên bàn, thở hổn hển, lửa giận thiêu đốt cậu nên cảm thấy ngực rất buồn bực, chỉ có thể dùng sức hô hấp. Lý Đông Hách cố gắng viết đơn từ chức, khi viết trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảnh hai người cãi nhau.

"Melt ~ em pha cho anh một tách cà phê!"

Lý Đông Hách bưng hai ly cà phê nóng hổi trong tay, dùng khuỷu tay mở cửa phòng Lý Mã Khắc, thò đầu ngọt ngào cười với anh. Lý Mã Khắc đang làm việc, nên không ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lý Đông Hách cũng không quá để ý, đi đến bên cạnh rồi đem cà phê đến trước mặt anh.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Lý Mã Khắc ngước mắt lên nhìn cậu một cái, nhận lấy cà phê, không uống liền đặt sang một bên, sau đó tiếp tục làm việc, nói một câu

"Trước tiên đừng làm phiền anh, anh đang làm việc. "

Lúc nói những lời này, thậm chí còn không nhìn Lý Đông Hách. Cậu đã có chút phần khó chịu nhưng lại không hề nói ra. Lý Đông Hách cũng đặt tách cà phê của mình sang một bên, sau đó vòng ra phía sau Lý Mã Khắc, dùng cánh tay nhẹ nhàng quấn lấy cổ anh, mặt nghiêng sang một bên cọ cọ râu của Lý Mã Khắc híp mắt dùng giọng điệu làm nũng nói,

"Melt ~ nghỉ ngơi đi ~ Em nhớ anh~"

Lý Mã Khắc bị cọ xát, mặt lại nghiêng sang một bên, giống như đang trốn tránh Lý Đông Hách. Cậu không buông tay ra, vẫn muốn cọ mặt anh. Lý Mã Khắc vừa trốn vừa nói một câu,

"Lý Đông Hách, đừng nhiễu nữa. "

Sau đó buông chuột ra đưa tay muốn đẩy cánh tay cậu. Sắc mặt Lý Đông Hách lập tức thay đổi, cậu lạnh mặt nhìn Lý Mã Khắc đem cánh tay mình bỏ ra.

"Anh có ý gì hả Lý Mã Khắc? Tôi đến nhà anh để xem anh làm việc à? "

Lý Mã Khắc sửng sốt một chút, trong lòng cũng không chịu thua. Lý Mã Khắc là một người cuồng công việc, không thích bị quấy rầy trong lúc làm việc, hơn nữa hôm nay Lý Đông Hách đột nhiên đến nhà mình. Lý Mã Khắc cũng không kịp từ chối một ít công việc.

Dù sao Lý Mã Khắc cũng là cấp trên của Lý Đông Hách, xử lý nhiều công việc hơn cậu rất nhiều, mỗi lần hẹn hò đều là ở Lý Mã Khắc đang tăng ca xử lý công việc hoặc là có thể hoãn lại nếu công việc đấy có thể để sau. Nhưng hôm nay Lý Mã Khắc thật sự có rất nhiều việc phải làm. Cuộc đối đầu giữa Đông Hách và công việc, cuối cùng Lý Mã Khắc vẫn nói ra:

"Cũng không phải anh để cho em tới"

Câu nói này khiến Lý Đông Hách hoàn toàn tức giận. "Được rồi, vậy thì chia tay! Tôi về nhà và viết thư từ chức! Đừng bao giờ gặp lại anh nữa! "

Kỳ thật lúc viết thư từ chức, Lý Đông Hách cũng không quá tức giận, có lẽ Lý Mã Khắc thật sự có chuyện quan trọng cần phải xử lý, thậm chí anh lại cảm thấy là cậu cố tình gây sự. Thế nhưng, Lý Mã Khắc nói như vậy thật sự quá đáng! Anh ta không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao?

Mình cũng không phải loại người không biết đạo lý!

"Lý Đông Hách, đừng phiền." Thái độ này là gì?! Nghĩ đến Lý Đông Hách lại bắt đầu tức giận, một hơi viết xong thư từ chức. Sau đó cậu liếc nhìn điện thoại di động,

"Nếu anh gọi điện xin lỗi tôi... Và sau đó đến nhà để ôm tôi ... Tôi... sẽ ném lá đơn từ chức. "

Lý Đông Hách nghĩ mình dường như không có tức giận đến như vậy, cãi nhau chỉ là vì để Lý Mã Khắc dỗ dành mình đến xin lỗi mình mà thôi. Cho nên cậu nhượng bộ, chỉ cần Lý Mã Khắc đến xin lỗi, chính mình liền tha thứ cho anh.

   2

"Rầm" một tiếng, Lý Mã Khắc tựa vào lưng ghế, tay nhẹ nhàng nắm lấy đỉnh mũi mình, cau mày thở dài. Anh cũng đang nghĩ tới cảnh cãi nhau vừa rồi. Lý Mã Khắc cảm thấy mình vừa rồi như vậy không phải là không đúng.

Lý Đông Hách không nói gì đột nhiên chạy đến nhà anh, hơn nữa chính anh cũng nói với cậu mình muốn làm việc. Tóm lại, chính là Lý Mã Khắc rất ghét bị quấy rầy trong lúc làm việc. Nhưng mà ai lại chỉ vì chút sự tình mà cứ như vậy chia tay bạn trai?

Huống chi Lý Mã Khắc thích Lý Đông Hách như vậy. Lý Mã Khắc kỳ thật không chỉ một lần cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Lý Đông Hách, cũng không chỉ một lần đứng dậy muốn nhanh chóng thúc roi chạy tới nhà cậu. Nhưng cũng nhìn thoáng qua một đống công việc còn chưa xử lý trên bàn rối rắm một phen, sau đó lại một lần nữa buông điện thoại xuống ngồi trước máy tính. Anh cũng không có cách khác để tập trung làm việc, trong lòng khó chịu sợ hãi.

Cuối cùng, Lý Mã Khắc đã đưa ra một quyết định sai lầm: ôm khư khư đống công việc và sau đó mới đi tìm Lý Đông Hách.

Lý Mã Khắc cuối cùng cũng tạm thời xoa dịu tâm tình của mình, an tâm bắt đầu công việc. Anh nào có thể nghĩ tới, lúc này Lý Đông Hách ở nhà tức giận nổ tung.

"Trời ạ"

Lý Đông Hách cắn răng từ trong kẽ răng phun ra những lời này, "Lý Mã Khắc anh thật sự là đủ rồi, là tôi phiền sao? "

Cậu quỳ gối trên giường, dưới nắm đấm là một con búp bê hình báo trông giống Lý Mã Khắc, mỗi khi anh không có ở đây, Lý Đông Hách luôn ôm nó. Nhưng hiện tại, nó đã bị nắm đấm hung hãn của Lý Đông Hách đấm xuống một chút thương tình cũng không có. Khuôn mặt hộp của Lý Đông Hách đỏ bừng, đem toàn bộ khí tức trong lòng lên người con báo vô tội này. Cậu nắm một nắm đấm đấm vào bụng con báo, tay kia chạm tới điện thoại di động nhìn đồng thời, mười hai giờ.

"Tôi phiền!"

Đã gần ba tiếng kể từ khi Lý Đông Hách về đến nhà, điện thoại di động vẫn không có một chút tin tức nào. Lý Đông Hách hết lần này đến lần khác nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi nhưng chỉ có lần lượt thất vọng cùng lửa giận không ngừng thiêu đốt trong lòng.

Lý Đông Hách nâng nắm đấm lên hung hăng đập xuống, sau đó thở hổn hển, hai tay khẽ run rẩy cầm điện thoại di động, do dự một chút, vẫn là chặn Lý Mã Khắc, thậm chí phần mềm thanh toán liên lạc đều bị chặn. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, thuận tay ném điện thoại sang một bên.

"Chia tay... Lần này xác định chia tay rồi. "

Trong miệng Lý Đông Hách lẩm bẩm, hốc mắt lại lặng lẽ ướt át, nước mắt trong suốt đọng trên khuôn mặt tròn trịa của cậu. Lý Đông Hách dùng sức hít mũi, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt của mình, nước mắt lại không ngừng tuôn ra, lau thế nào cũng không lau hết được. Cậu vẫn khóc, vẫn lau, giống như một học sinh tiểu học bị ủy khuất trốn đi lén lút khóc. Không biết khóc bao lâu, Lý Đông Hách cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu một cước đá con báo xuống gầm giường, đang chuẩn bị chui vào chăn ngủ liền đột nhiên nghe thấy bụng mình kêu ùng ục.

Lý Đông Hách đột nhiên muốn ăn Malatang, ừm, dù có khổ sở đến đâu cũng không thể bỏ đói mình.

Khi Lý Đông Hách tạm thời quên đi nỗi buồn thất tình, rửa mặt thay quần áo ngồi ở cửa hàng Malatang. Lúc này Lý Mã Khắc mới hoàn thành công việc. Anh thở phào nhẹ nhõm, bưng ly cà phê Lý Đông Hách pha lên uống một ngụm, nhưng cà phê đã sớm nguội rồi, Lý Mã Khắc bĩu môi, lúc này mới nhớ tới muốn gọi điện thoại cho Lý Đông Hách.

Công việc đều làm xong tâm tình thoải mái hơn nhiều, khi phát hiện không gọi được điện thoại của Lý Đông Hách, trong lòng mới hồi hộp một chút. Lý Mã Khắc đứng thẳng người hoảng sợ gọi thêm vài lần nữa, thế nào cũng không liên lạc được. Mọi tin nhắn của các phần mềm mạng xã hội cũng đều không gửi được.

Lý Mã Khắc gần như là từ chỗ ngồi bật dậy, cầm lấy chìa khóa xe liền lao ra khỏi nhà chạy về phía nhà Lý Đông Hách. 

------------ 

hê hê một short fic cute cho ngày đông lạnh lẽo. Nghe dễ  đến dễ đi hợp ghê ka ka, mọi người đọc truyện vui vẻ nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro