4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  4

Đêm đó cả Lý Đông Hách và Lý Mã Khắc đều không ngủ. Lý Đông Hách nghĩ tới việc Lý Mã Khắc cảm thấy mình phiền, lại cho rằng chính mình làm thái quá, nghĩ đến sẽ rơi nước mắt. Cậu thấy thật tủi thân.

Lý Mã Khắc cũng làm sao có thể ngủ được? Hình ảnh hai người ôm nhau dưới ánh đèn đường cứ lờn vờn trong đầu anh, công việc đã hoàn thành vậy thì sao? Mất đi người mình yêu. Thế nhưng, tại sao Lý Đông Hách vừa mới cãi nhau với mình đã cùng người đàn ông khác ôm nhau ở nơi công cộng ??? Trong đầu Lý Mã Khắc rối loạn, đầu giống như bị kim đâm mà đau nhức.

Để đôi mắt sưng húp có phần khoa trương của mình không bị ai phạt hiện, Lý Đông Hách đã lượn qua lượn lại trước gương một lúc lâu. Vuốt tóc, đội mũ và soi gương.

Cậu nhìn chằm chằm mình trong gương, cuối cùng cũng thấy không tiều tụy như trước nữa. Lúc ra khỏi cửa, còn cố ý lật qua đơn từ chức trong túi , tuy rằng tối hôm qua viết trong cơn tức giận. Nhưng hiện tại, thật sự muốn đưa cho Lý Mã Khắc. Cậu thật sự thật không ngờ Lý Mã Khắc sẽ không tới tìm mình, thậm chí một tin tức cũng không có. Cậu cũng không nghĩ tới ngày hôm nay mình thật sự sẽ đem lá đơn từ chức này lên.

Lý Mã Khắc một đêm không chợp mắt. Anh cảm thấy mình muốn đi tìm Lý Đông Hách hỏi rõ ràng. Cho dù chia tay, cũng phải chính thức nói ra. Thế nhưng ai ngờ còn chưa nhìn thấy Lý Đông Hách thì đập vào mắt đã nhìn thấy đơn từ chức. Đây là lời nói chia tay chính thức. Lý Mã Khắc nhìn về phía Lý Đông Hách, cậu đang vội vàng thu dọn đồ đạc, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi. Lý Mã Khắc nhìn chằm chằm đơn chức thật lâu, cũng rối rắm thật lâu, vẫn là gọi Lý Đông Hách đến văn phòng của mình.

"Tại sao từ chức?" Lý Mã Khắc hỏi.

Lý Đông Hách đứng trước mặt anh, cúi đầu, tay nhét vào túi áo khoác, không nói gì.

"Lý Đông Hách, anh đang hỏi em."

Một tiếng quát này của Lý Mã Khắc khiến Lý Đông Hách cả kinh, giọng nói này giống như giọng điệu đêm qua. Lý Đông Hách vẫn không trả lời, một chuỗi tiếng nhỏ giọng nức nở truyền vào tai Lý Mã Khắc.

"Đông... Đông Hách? "Lý Mã Khắc đột nhiên hoảng hốt, anh không nhìn thấy bảo bối của mình khóc. Lý Mã Khắc đứng dậy đến gần, lấy tay sờ mặt cậu nhưng lại bị Lý Đông Hách đẩy ra. Lý Đông Hách khóc ngày càng to, "hức hức" đè lên thanh âm đang cúi đầu khóc.

Lý Mã Khắc rút hai tờ giấy ăn muốn đưa cho cậu nhưng nhìn thấy Lý Đông Hách khóc dữ dội như vậy, hai tay lại không biết đặt đâu. Anh đau lòng nhìn Đông Hách khóc không thành tiếng, chóp mũi của mình cũng dần cảm thấy chua xót, anh hiện tại chỉ có vô tận hối hận.

"Thực sự xin lỗi."

Anh thấp giọng nói, trong ba chữ này tràn ngập áy náy. Nhưng vừa nói xin lỗi xong. Lý Mã Khắc lại nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua cậu và tiểu tử thúi Phòng Lăng Khởi ôm nhau. Lý Đông Hách nghe thấy lời xin lỗi sau đó thì khóc nhỏ đi hơn một chút,

"Anh ơi ... Sao hôm qua anh không đến gặp em... Có phải Đông Hách thật sự phiền không?"

Lý Đông Hách mơ hồ không rõ ràng, thanh âm nhỏ nhắn ủy khuất đến mức ai nghe ai cũng sẽ xúc động muốn ôm lấy cậu, đương nhiên Lý Mã Khắc cũng vậy. Thế nhưng, hiện tại quan hệ của hai người bọn họ, hình như không thể như vậy.

Lý Mã Khắc hơi há miệng, môi có chút run rẩy

"Không phải Đông Hách, hôm qua anh đi tìm em..."

Lý Đông Hách ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh. Lý Mã Khắc dịu dàng tháo kính đang đeo trên mũi cậu ra, để mình có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Thì mới phát hiện mắt Lý Đông Hách sưng lên như vậy.

Anh rõ ràng sau khi nhìn thấy mắt Đông Hách thì sửng sốt một chút, Đông Hách cũng phát giác, tối hôm qua mình khóc thảm như vậy nhất định bị Lý Mã Khắc phát hiện, cậu lại vội vàng cúi đầu.

Lý Mã Khắc lại một lần nữa đưa khăn giấy vừa rồi không đưa ra cho cậu, lần này Lý Đông Hách nhận lấy

. "Anh lừa em, em rõ ràng chờ anh cả đêm... Chính là điện thoại, cũng là chờ thật lâu nhưng cũng chưa từng nhận được tin nhắn, lúc sau rất tức giận liền đi nộp đơn..."

Lý Đông Hách lẳng lẽ khóc còn chưa kịp bình tĩnh lại, nói mấy chữ liền hít một hơi.

"Anh không có lừa em, chỉ là anh nhìn thấy, nhìn thấy em cùng tiểu tử Phòng Lăng Khởi kia..."

Lý Mã Khắc càng nói càng sốt ruột,

"Đông Hách, em có phải đã sớm muốn cùng tiểu tử kia chạy trốn hay không? Anh biết thằng nhóc kia luôn dây dưa với em. Anh tưởng em..."

Lý Đông Hách lại ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Mã Khắc

"Hả? "

Ánh mắt trợn tròn có chút lớn, Lý Đông Hách cảm thấy có chút khó chịu, lúc này mới nhớ tới mình đang trừng mắt khóc có chút không xinh đẹp, cậu liền giơ cánh tay che mắt lại,

"Anh thật sự cảm thấy như vậy sao? Anh có nghĩ em thích Phòng Lăng Khởi sao? "

"Anh nghĩ em ở bên anh nhưng trong lòng lại đang nghĩ về người khác sao? Gọi em đến hỏi tại sao lại từ chức là thật sự nghĩ rằng em muốn từ chức, em muốn chia tay với anh sao? "

Một loạt các những câu hỏi nhảy thẳng vào đầu Lý Mã Khắc, anh cảm thấy áp bức từ Lý Đông Hách.

"Đông Hách à.. không, không... anh .."

" Ngày hôm qua em không thấy anh gửi tin nhắn cho em, cũng không có tới tìm em ... Em khóc mệt nên liền xuống lầu ăn Malatang, không biết tại sao lại gặp được cậu ấy cũng đến ăn. Sau đó cậu ấy liền em vào để tỏ tình rồi còn ôm em, nhưng sau đó em cự tuyệt sao anh không nhìn thấy hức hức... Và... Còn có đơn từ chức cũng là em viết trong cơn tức giận, em vốn không muốn từ chức, em vốn...em vốn chờ anh tới tìm. Ôm em thì em sẽ không giận nữa, nhưng anh không đến, em liền cảm thấy anh thấy em phiền.."

Lý Đông Hách lại bộc phát, càng nói càng kích động nên nói nhanh, sau đó  khóc lên.

"Ah... Anh thực sự xin lỗi, Đông Hách anh, anh không nên coi coi trọng công việc như vậy ... Khi anhhoàn thành công việc liền phát hiện ra rằng anh đã mất người tôi yêu thương nhất của mình.. Anh cũng không nên nghĩ em thích người khác... Đông Hách... Đừng khóc, mắt sẽ sưng lên. "

Nói xong Lý Mã Khắc vừa hướng Lý Đông Hách rồi lại tới gần một chút, đưa tay vỗ vỗ cậu, "Phòng Lăng Khởi vẫn còn thích Đông Hách sao? "

Lý Đông Hách vẫn che mắt mình ngửa đầu ủy khuất hỏi, "Đương nhiên, đương nhiên thích! Tôi, tôi luôn thích Đông Hách! "

Lý Mã Khắc chân thành trả lời, sau đó lại hỏi,

"Vậy Đông Hách có thể tha thứ cho anh không?"

Lý Đông Hách ngoan ngoãn gật gật đầu :"Nếu bây giờ anh ôm em thì em sẽ tha thứ cho anh. "

Lý Mã Khắc cười, tiếp theo Lý Đông Hách đã bị kéo vào trong ngực anh. Lý Mã Khắc muốn đem cánh tay Đông Hách ra khỏi mắt nhưng Lý Đông Hách né tránh nói không muốn, rất xấu. Lý Mã Khắc nhéo gáy cậu, lại nhớ tới Đông Hách nói khóc rất mệt nên muốn đi ăn Malatang, trong lòng thích muốn chết, ôn nhu nói: "Đông Hách chúng ta lúc nào cũng rất đáng yêu. "

Lý Đông Hách từ chức đã thất bại.

Kết thúc 

-------------------------

hê hê vậy là nhảy xong một hố, nhưng mà nhiều hố quá chưa biết nhảy hố nào hết. Ờm có một fic là Căn bệnh mang tên tình yêu, kiểu mình nghe thôi là đã thấy khoái rồi, hình như đọc sơ qua là Bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Canada với cả bệnh nhân Haechan? nhưng mà dài lắm TvT chương hai tận 5k chữ, mà  bạn tác giả không đăng ở lofter đâu mà đăng ở weibo ý, mà đăng ở trong ảnh cơ. Nên là lại phải lục đục đi cop từ ảnh ra file. Nếu mà fic này được 1k đọc thì mình sẽ nhảy luôn, kaka ( chắc không được ).Hôm trước mình xin được per nhiều bộ lắm, vậy giờ các bạn hóng từng ngày xem mình nhảy hố nào thôi. 

Đôi chút tâm sự ngày miền bắc lạnh nẽo, thui mọi người lại èn doi chap truyện lày nhe, mãi iu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro