Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng sớm.


Sân trường dày đặc sương mù,đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ,chim chóc vỗ cánh bay qua.Trời mưa nhỏ,nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt,không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ. Nhưng Nghi Ân làm gì có tinh thần để thưởng thức khung cảnh đó.


Sáng sớm vừa xuống tàu,vẫn chưa có xe buýt sớm!Làm cho cậu phải gọi taxi đến cổng trường,tốn mất mười lăm tệ,hết sức đau lòng.Cho nên đoạn đường từ cổng trường về ký túc cậu quyết định đi bộ về!


Trong trường cây cối mọc um tùm,lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động. Nghi Ân kéo cái vali nặng nề,vất vả đi trên đường,trên trán đầy mồ hôi,cái áo trắng đã sớm bị nước mưa và bùn đất làm bẩn.


Cậu dừng lại,nhìn bốn phía thở dài. Trời ơi,cái trường này thật lớn quá sức tưởng tượng! Cậu từ cổng trường đi đến chỗ này đã mất ba mươi phút rồi,nhưng trong bản đồ trường cho thấy,cậu còn phải đi thêm một phần ba đoạn đường nữa thì mới tới được ký túc xá của mình!Sớm biết như vậy thì thà đi xe buýt cho rồi,vì tiếc một tệ đôi chân của cậu mệt mỏi như sắp gãy!


Nghi Ân đưa tay lên trán lau mồ hôi,mệt mỏi nhìn bốn phía Đột nhiên,mắt cậu sáng bừng lên---


Dưới bóng cây. Một người con trai đang nằm ngủ trên ghế đá. Mái tóc màu hạt dẻ,bờ vai rộng,đôi chân dài mạnh mẽ,vừa nhìn là biết là một người có sức mạnh. Tiểu Mễ khống chế lòng tự tôn,kéo vali đến trước mặt chàng trai,chào hỏi:"Bạn gì đó ơi."


Chàng trai không động đậy,tiếp tục ngủ thiếp đi. Cậu lay lay vai hắn ta,nói to hơn:"Bạn ơi,bạn có thể giúp mình một chút không?Giúp mình kéo cái vali này về lầu năm Phong Viên.


Mưa,nhẹ nhàng bay trong gió.


Chàng trai vẫn tiếp tục ngủ,như chẳng hề quan tâm đến lời nói của cậu,sống lưng dài hiện ra hơi thở lạnh lùng.


"Này!Tôi đang nói với bạn đó,bạn không nghe thấy à?" Tiểu Mễ bắt đầu tức giận.


Kể cả không muốn giúp đỡ,cũng phải nói với người ta một câu chứ.Thế này là thế nào,thật là quá đáng.


"Này!Này!" Cậu dùng lực đẩy vào người hắn ta,tức giận đá vào người hắn ta.Tại sao lại lạnh lùng với cậu như vậy?Giọng nói của cô khó nghe quá chăng?Thật là một đòn đánh mạnh vào lòng tự trọng của cậu.


Chàng trai hình như ngủ quá say. Trong lùm cây yên lặng,hình như chỉ có tiếng ve kêu nhè nhẹ. Nghi Ân đột nhiên cảm thấy kỳ lạ,cậu nghĩ một lát,cậu cảm thấy bàn tay mình lạnh hơn.Hơi lạnh này hình như từ chàng trai truyền qua bàn tay cậu.... hắn ta lạnh ngắt như..tử thi!


Nghi Ân giật mình. Cậu run người,trong giây lát cảm giác ớn lạnh truyền từ ngón tay xuống chân!Không biết trong bao lâu,cậu cắn môi,lấy tay đẩy mạnh vào người chàng trai.


"Binh---" Anh ta lật mạnh người trên ghế đá. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ,tràn đầy mùi vị của ánh nắng,cái mũi dài thẳng tắp,trên cánh mũi đeo một cái khuyên kim cương nhỏ.Một anh chàng thật đẹp trai!Nhưng sắc mặt anh ta xanh xao không có sức sống,làn môi thâm lại.


Cậu đưa tay xem hơi thở từ mũi hắn ta Hừ...hừ Vẫn còn thở. Nghi Ân vội vàng kêu lên:"Có người không!Có người không!Cứu----với----!"


Nhưng xung quanh không thấy ai cả Nghi Ân lo lắng Thật kỳ lạ!Cái trường to như vậy,người đâu?Mọi người đều đi đâu hết rồi?Tại sao lại chỉ có tiếng chim và tiếng ve kêu?Nhìn vào chàng trai,cậu lo lắng không chờ thêm được nữa.Cậu cõng anh lên lưng.


Nặng quá! Nghi Ân lấy hơi,mặt đỏ gay,cậu đã đem tất cả sức mạnh mười chín năm của mình để cõng chàng trai rồi. Đôi chân dài của chàng trai không còn sức sống lê trên nền đất. Hơi thở dường như càng ngày càng nhẹ đi.


"Này!Này!Anh đừng chết!"Nghi Ân căng thẳng quay đầu lại,hét lên:"Tôi đang cứu anh đây!"


Làn môi của chàng trai càng lúc càng thâm lại. "Này!Đừng có như vậy chứ!' Cô dùng hết sức mình,cắn răng để cõng chàng trai,tưng bước,từng bước....Cuối cùng,cũng đến được đường lớn.Cũng may là trước cổng trường,taxi rất nhiều,cô nhanh chóng gọi một chiếc.


"Bệnh viện!Bệnh viện gần nhất!" Tiểu Mễ hét lên với người lái xe! Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.


Mưa nhè nhẹ bám đầy khung cửa xe...


Ngoài đường vừa mưa vừa sương mù,không nhìn rõ cảnh vật.


Trong xe,Nghi Ân đặt đầu của chàng trai lên đùi mình,bàn tay run run khẽ đưa lên mũi chàng trai. Hơi thở yếu ớt..... Làn môi hắn ta thâm xịt,làn da xanh xao...


Có lẽ------ Có phải bệnh tim không? Nghi Ân nghĩ.


Cậu đã từng xem qua rất nhiều sách về bệnh tim,trong đó nói rằng trạng thái phát bệnh tim chính là như vậy.Nếu như để vậy không được cấp cứu kịp thời,bệnh nhân sẽ nhanh chóng chết đi.


"Có phải anh ta bị bệnh tim không?"Nghi Ân lo lắng hởi bác tài xế
"Làm sao tôi biết được,nhưng hình như tình trạng rất nguy cấp."


Ngay lúc đó---- Hô hấp dừng lại! Nghi Ân kinh hãi nhìn chàng trai! hắn ta sẽ chết chăng?


Thôi,không nghĩ nhiều nữa!Cậu kiên quyết,tay trái đặt lên tim chàng trai,tay phải dùng nắm đấm đánh mạnh vào bàn tay trái! Bộp! Bộp!! Bộp!!!


Cậu gắng nhớ lại tất cả những cách đã đọc trong sách,cậu đánh mạnh vào tim chàng trai.


"Cậu định đánh chết anh ta đấy à?" Lái xe ngạc nhiên hỏi.


"Không đánh thì cũng chết!",Tiểu Mễ trán đầy mồ hôi,"ngựa chết đang được ngựa sống chữa bệnh đó"


Bộp!Bộp!Bộp!Bộp!Bộp.....


"khục!" Chàng trai tóc hạt dẻ đột nhiên ho một tiếng,toàn thân rung mạnh lên


"Anh tỉnh rồi à?!" Tiểu Mễ vui mừng cúi đầu xuống,vừa lúc chàng trai mở mắt ra.


Một đôi mắt lạnh lùng. Mang theo mùi vị của sự khinh đời. Sương mù bên ngoài dường như tràn ngập đôi mắt của hắn,xa lạ,mơ màng. Cậu bị đôi mắt đó làm cho ngơ ngác. Trong tim dường như bị một cái gì đó đập vào!


"Cậu là ai?Đây là đâu?" Chàng trai tóc hạt dẻ giật mình muốn ngồi dậy,nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu,đầu óc quay cuồng,anh ta lại ngã vào lòng cô.


"Trên đường đến bệnh viện."Nghi Ân đột nhiên cảm thấy đầu hắn ta đè mạnh vào đùi cô,một cảm giác nặng nề rất kỳ lạ.


Chàng trai tóc hạt dẻ tức giận,nguyền rủa:"Mẹ kiếp!Tại sao cậu lại đưa tôi đến bệnh viện!Muốn chết à!"


"Người muốn chết là anh mới đúng chứ."Tiểu Mễ không dám nhìn,nhẹ nhàng nói,"người ta có lòng tốt mà không được đáp lại,còn bị mắng,làm người tốt thật quá khó"


"Đến bệnh viện rồi!" Lái xe đạp phanh,vui mừng nói. Bởi vì trên đường Nghi Ân đã gọi điện thoại cấp cứu,cho nên trước cửa bệnh viện Nhân Ái đã có bác sỹ,y tá và giường bệnh đợi sẵn,mọi thứ đã sẵn sàng.


Nghi Ân mở cửa xe,kêu to lên:"Bệnh nhân ở đây!"


Sau đó,cậu nhìn vào anh chàng tóc hạt dẻ nở một nụ cười rất dễ thương.


Anh chàng tóc hạt dẻ ngơ ngác. Tiểu Mễ bất ngờ dùng tay đẩy mạnh,anh chàng tóc hạt dẻ không phòng bị,bị "đẩy" xuống khỏi xe taxi.Hihi,nhìn anh ta tức giận như vậy,chắc cơ thể không có vấn đề gì đây,cô đưa tay che miệng cười.


Anh chàng tóc hạt dẻ được bác sỹ và y tá nhanh chóng đưa lên giương cấp cứu,hắn ta giãy dụa tức giận hét lên:"Thả tôi ra!Cái bọn ngu ngốc này!" Giường cấp cứu nhanh chóng được đẩy vào trong bệnh viện Tiếng hét và nguyền rủa của chàng thanh niên dần dần biến mất.....


Nghi Ân nhẹ cả người,dựa vào ghế xe,dụi mũi,cười.Thật tuyệt vời,thế là có một người được cậu cứu sống rồi.Như vậy,có lẽ cậu có thể trở thành một thiên sứ cũng nên.


"Này cậu,cậu còn muốn đi đâu nữa không?" Lái xe nhìn cậu.


"À,được,tôi đưa cho anh tiền,tất cả bao nhiêu?"Cậu đưa tay định cầm túi xách lên.


Nhưng....túi xách đâu mất rồi?.....


A!Chết rồi! Túi xách và hành lý của cậu đều để ở trong sân trường!


*******


Nghi Ân quyết định----- Cậu thích ngôi trường này!


Khi cậu vội vã chạy về đến nơi,hành lý và túi xách đều nằm nguyên chỗ cũ


"Hành lý của bạn à?" Một cô gái đậm người ngồi trên ghế đá,cô mặc váy màu hồng,trên áo có hình một bông hoa,rất dễ thương.


Cô gái một tay cầm hộp sữa,một tay cầm quả táo,vừa ăn vừa nói với Tiểu Mễ:"Sao bạn đi lâu thế,mình chờ đã rất lâu rồi."


Nghi Ân nhìn cô gái,ánh mắt tràn đầy niềm vui. "Bạn trông giúp mình hành lý à?" "Ừ."Cô gái nhìn đồng hồ,"Sắp đến giờ vào lớp rồi.Bạn mà không đến kịp,chắc mình phải gửi chỗ hành lý này cho bảo vệ rồi."


"Cảm ơn,cảm ơn,cảm ơn....."Nghi Ân cảm động không biết nói gì khác,vali và túi xách là tất cả tài sản của cậu,nếu mất đi chắc cậu sẽ chết mất.


À,nhưng...Nghi Ânnghĩ....cậu ấy vừa nói gì nhỉ?


...Vào lớp?


.... Cậu nhìn đồng hồ--- Đã bảy giờ bốn mươi phút rồi!


"A,sẽ muộn học mất!"Nghi Ân lo lắng,hành lý vẫn chưa đưa về ký túc xá,lớp học cũng không biết ở đâu!


Làm thế nào!Làm thế nào đây!


Một cơn gió nhẹ thổi qua. Ánh nắng sớm chiếu xuống,mưa đã tạnh từ lúc nào. Dường như có một thiên sứ,bay đến bên Nghi Ân,cười với cậu.


Khi cậu đến lớp học,là bảy giờ năm mươi lăm phút.


Nghi Ân thở dốc đưa tay lên ngực,mỉm cười nhìn cô gái đằng trước,ánh mắt tràn đầy cảm ơn.


Tại sao lại có những sự việc tình cờ như vậy nhỉ? Cô gái đó tên là Uy Quả Quả,là bạn học cùng lớp của cậu,Uy Quả Quả thật sự là một người rất tốt,giúp cậu kéo cái vali nặng nề,đi về phía lớp học.


Hai người vừa chạy,Uy Quả Quả còn nhiệt tình nói chuyện với cô: "Hai cân táo"


"Được."


"Loại Thủy Tinh Phú Sỹ nhé."


"À...được."


"Hai cân đào Mỹ Hầu."


"....được."


"Hai túi đậu phụ khô."


"....Được..."


"Hai hộp socola Đức Phù."


"...." Tiểu Mễ gãi tóc,lo lắng:"Tội nghiệp cho cậu,cậu là người nghèo mà."


Uy Quả Quả lườm cậu,dừng lại:"Thế nào,không muốn mua cho mình à?Mình đợi bạn nửa tiếng!Lại còn làm phu khuân vác cho bạn nữa!"


"Hihi,không phải đâu."Nghi Ân cười,"Mình chỉ thắc mắc,tại sao bạn luôn muốn hai phần?"


"Bởi vì mình béo mà."Uy Quả Quả hít hít mũi,"Người béo đương nhiên phải ăn hai phần rồi."


Nghi Ân ngạc nhiên trợn tròn mắt,nhìn cô gái:"Bạn béo ư?Bạn béo ở chỗ nào?Bạn không biết bạn nhìn dễ thương như thế nào không!Mình vừa nghĩ,thật may mắn,vừa đến đây đã được nhìn thấy mỹ nữ rồi."


Uy Quả Quả sững người ra:"Bạn...bạn đang cười mình đấy à?".


Tất cả các sinh viên khác đều chê cô béo,cô gần như đã tuyệt vọng rồi,cô đã cố gắng để không quan tâm đến điều đó nữa.


"Nếu như mình có ý đó,thì phạt mình không biến được thành thiên sứ nhé."Nghi Ân vừa kéo vali,vừa quay sang cười với cô,"nói thật đấy,mình thật sự cảm thấy bạn vừa tốt bụng vừa dễ thương."


Uy Quả Quả cứ đi,một hồi lâu không nói gì.


"Này...."


"Cái gì?"


"Bạn là người đầu tiên nói mình dễ thương đó."Uy Quả Quả buồn buồn nói,bước chân đi rất vội vã,Nghi Ân phải cố gắng hết sức mới theo kịp được."Cho nên,mình quyết định,sau này bạn sẽ là bạn của mình!"


Ánh nắng sau cơn mưa chiếu sáng người Nghi Ân


Thật là may mắn.


Nghi Ân nở một nụ cười sung sướng Cho nên,đến lúc này,cậu vẫn đang say sưa trong niềm vui.Học viện Thánh Du sẽ là may mắn của cậu chăng,vừa rồi đã xảy ra thật nhiều chuyện vui.


Cậu ngây ngô mỉm cười một mình. Các sinh viên trong lớp tò mò nhìn cô.


"Tên bạn là gì?"


"Này,có thật là bạn chuyển từ trường Thanh Viễn qua đây không?"


"Tại sao bạn muốn đến đây học?" .........


Không phải sự tò mò của các bạn sinh viên quá lớn,thực sự thì Thanh Viễn quá nổi tiếng,những sinh viên thi đỗ vào trường đó đều là những người rất xuất sắc,tiền đồ hết sức sáng lạn.


Thánh Du mặc dù cũng không đến nỗi nào,nhưng so sánh với Thanh Viễn thì thật đáng buồn cười. Nghe thấy những câu hỏi đó,Nghi Ân ngẩng đầu lên,nụ cười dễ thương: "Tên mình là Đoàn Nghi Ân,cho nên mọi người cứ gọi mình là Nghi Ân nhé.


Lúc đó,góc phòng học truyền đến một âm thanh lạnh lùng-----


"Hừ,kỳ lạ thật,Thanh Viễn tốt như vậy,tại sao lại chuyển đến đây học,Nghi Ân?"Một sinh viên nữ xinh đẹp lên tiếng,ánh mắt hướng về Nghi Ân,"Hay là làm sai chuyện gì,không được học ở Thanh Viễn nữa,không còn cách nào khác phải chuyển đến đây."


Trong phòng học dường như có một không khí lạnh lùng.


Các sinh viên quay sang nhìn Dương Khả Vi,vừa quay lại nhìn Tiểu Mễ.Vấn đề này mọi người đều rất tò mò.


Bên kia,Uy Quả Quả cầm túi khoai lang khô,quay sang nói nhỏ với nữ sinh bên cạnh: "Giúp mình chút đi,Tiểu Mễ là bạn mới của mình."


Cô gái tóc ngắn mắt một mí,cô đang chuyên tâm học tiếng Anh.Nghe thấy tiếng Uy Quả Quả,cô ngẩng đầu lên nhìn Nghi Ân. Uy Quả Quả nói liên hồi:"Mình dọn vệ sinh ký túc tuần này!"


".....Được." Cô gái mắt một mí tiếp nhận điều kiện trao đổi,cô đứng dậy,đứng trước mặt Nghi Ân,chìa tay ra----


"Chào bạn,mình là Thành Quyên,hoan nghênh bạn đến với lớp chúng mình." Vừa nói,Thành Quyên đưa mắt nhìn quanh lớp,các sinh viên lập tức vỗ tay,nói to với Nghi Ân:"Hoan nghênh!Hoan nghênh!Nhiệt liệt hoan nghênh!"


Lớp học từ không khí tĩnh lặng biến thành náo nhiệt liệt như đang tiếp đón một ngôi sao điện ảnh. Ồ,bạn sinh viên Thành Quyên này thật có dáng lãnh đạo.


Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy,nhìn Thành Quyên với ánh mắt cảm ơn,nắm chặt tay cô: "Cảm ơn!"


Thành Quyên cười,sau đó lạnh lùng quay mặt về phía sinh viên tóc dài,nói: "Dương Khả Vi,đây là thái độ dành cho bạn mới à?Bạn không thấy xấu hổ à?Người ta vừa đến đây,không giúp đỡ người ta thì thôi,lại còn nói lung tung nữa!"


Dương Khả Vi lạnh nhạt: "Thế à?Thế bạn ấy vì sao lại chuyển đến đây?"


Tiểu Mễ giật mình nhìn Dương Khả Vi cười:"Thánh Du rất tốt mà!"Nụ cười cô dễ thương,"mọi người đều nói Thánh Du là trường đẹp nhất nước,quả nhiên như vậy,mình chưa từng thấy một ngôi trường nào đẹp như thế này.Hơn nữa khoa Kinh Tế của Thánh Du cũng rất khá mà,rất có sức ảnh hưởng trên cả nước,có thể đến đây học cùng mọi người,mình rất vui."


"À" Câu nói của cô làm cho trong lòng mọi người thoải mái,tất cả đều cười.


Nhưng Dương Khả Vi vẫn lạnh lùng:"cũng thật biết cách lấy lý do đấy nhỉ."


Tiểu Mễ mặt đỏ,cô xấu hổ nói:"À,cái đó.....mình thật ra có ý muốn lấy lòng mọi người thôi,bởi vì....mình hy vọng mọi người tiếp nhận mình...."


Các sinh viên trợn tròn mắt nhìn Nghi Ân! Haha,một cô gái thật dễ thương,trong giây lát,khoảng cách của mọi người và cậu được kéo lại thật gần.Các sinh viên đều nở nụ cười. "Nghi Ân!Chúng mình hoan nghênh bạn!"


Lần này là Uy Quả Quả mở đầu,lại một tràng pháo tay nữa cổ vũ Tiểu Mễ!


Nghi Ân cười thật tươi:"Cảm ơn!Cảm ơn mọi người!".


*** ***


Nghi ân ngồi hàng ghế cuối cùng,chỗ bên cạnh cậu còn trống.Thật ra,cậu rất muốn ngồi vào chỗ đó,bởi vì nó ngay bên cạnh cửa sổ,có thể hít thở không khí trong lành,có thể nhìn thấy chim chóc bay nhảy trên cành cây.


Nhưng,chỗ ngồi mặc dù không có người ngồi nhưng trong ngăng bàn vẫn có hai quyển sách,bìa sách dường như đã có một lớp bụi mỏng. Cậu đưa tay vuốt tóc,do dự một lúc.


Thôi kệ,có lẽ đây là chỗ ngồi của một người hay trốn học đây.Nếu như sau này người đó thường xuyên không đến thì mình sẽ chuyển sang đó ngồi.


Cậu thôi nghĩ ngợi,tập trung nghe giảng.Tiết học đầu tiên của cậu là Tài nguyên nhân lực,giáo sư chủ giảng họ Truyền,khoảng trên bốn mươi tuổi.Mặc dù nội dung giáo sư Truyền giảng không phải thật sự lôi cuốn,nhưng nghe kỹ lại rất có tính lôgic.Nghi Ân dần dần bị cuốn hút vào bài giảng.


Lớp học rất yên tĩnh. Các sinh viên vừa nghe giảng vừa ghi chép. Giáo sư Truyền cũng giảng bài sôi nổi hơn.


Cho nên,khi cửa lớp học bị một bàn chân "Rầm"đá mạnh vào,tất cả mọi người đều giật mình!


Âm thanh đó thật quá mạnh!Giống như một tiếng sấm.


Một sinh viên nam mặt đầy tức giận đứng trước cửa lớp,hắn ta vừa cao lớn vừa đẹp trai,tóc màu hạt dẻ,áo phông màu đen,trên mũi đính một hạt kim cương nhỏ.


Nghi Ân ngẩng đầu lên nhìn.


Nghi Ân nheo nheo mắt,ngạc nhiên không nói lên lời.


Sau đó nụ cười tắt đi.


Haha,thì ra người được cậu đưa đến bệnh viện lại là bạn học cùng lớp của cậu.


Thế giới thật nhiều điều thần kỳ!


Anh chàng tóc hạt dẻ người bị nước mưa làm ướt,trong ánh mắt đầy sự tức giận,dưới chân đôi giày thể thao đã bị bùn đất làm cho vừa ướt vừa bẩn. Ngoài trời đột nhiên có tiếng sấm


Haha,tý nữa thể nào trời cũng có bão. Giáo sư Truyền sắc mặt không thay đổi,trừng mắt nhìn sinh viên nam:"Vương Gia Nhĩ,anh lại đến muộn rồi,lại còn lấy chân đạp cửa,có biết rằng như thế làm ảnh hưởng đến mọi người không?"


Các sinh viên thì thầm bàn tán.


Vương Gia Nhĩ làm ra vẻ không nghe thấy,đưa tay lau nước mưa trên mặt.


Giáo sư Truyền ánh mắt đầy sự tức giận.


Các sinh viên ngẩn người ra.


Vương Gia Nhĩ qua bàn giáo viên rồi đi xuống cuối lớp,không quên buông thêm một câu nói----


"Nhiều chuyện quá!Trời mưa,thầy không nhìn thấy à?"


Giáo sư Truyền vẻ mặt hết sức tức giận:"Thế các sinh viên khác?!Trời cũng mưa,tại sao họ không đi muộn?!Suốt ngày trốn học,đi muộn,đánh nhau sinh sự,anh vẫn chưa bị đuổi học thật là một kỳ tích!"


Vương Gia Nhĩ đeo tai nghe nhạc vào,tỏ vẻ không quan tâm,vượt qua ánh mắt của các sinh viên,hắn ta đi xuống cuối lớp.Anh đi đến bên cạnh Nghi Ân,nhìn cậu.


Ngoài cửa,một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên!


Từ lúc giáo sư Truyền nói ba chữ "Vương Gia Nhĩ",hơi thở của Nghi Ân như dừng lại!


Vương Gia Nhĩ. Anh ta là Vương Gia Nhĩ à?cậu nghiêng đầu,ngơ ngác nhìn anh ta,tất cả sức lực dường như không còn.


Nghi Ân cắn môi. Đầu óc câu quay cuồng,trước mắt dường như có một lớp sương mù,làm cho cậu không thể nhìn rõ được hắn.


"Đứng dậy!Cậu cản đường của tôi!" Vương Gia Nhĩ trừng mắt nhìn cậu.


Hắn ta đương nhiên nhận ra người con trai trước mặt chính là người sáng sớm nay đã đưa hắn đến bệnh viện.


Nghi Ân hoang mang đứng dậy,để hắn ta đi vào trong.


À,chỗ ngồi đó là của anh ta.


Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn mạnh mẽ không ngớt. Không khí mát mẻ và tươi mới.


Vương Gia Nhĩ gục mặt xuống bàn ngủ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vote and cmt please! 2 ngày 2 chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro