Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q1- C7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Bên ngoài phòng

[Ding, chúc mừng người chơi đánh chết người chơi 0 cấp, thu được 100 điểm kinh nghiệm, còn kém 200 kinh nghiệm sẽ thăng cấp, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng! ]

[Ding, chúc mừng người chơi đánh chết người chơi 0 cấp, thu được vật phẩm 'Ngân thủ trạc'.] (Vòng tay bạc)

Thi thể vừa chết kia biến mất, thay vào đó là một thủ trạc màu bạc.

Dung Tụ liếc mắt đám người phía sau, bọn họ đều có vẻ mặt không đành lòng.

Dung Tụ nhặt thủ trạc lên, tiến hành kiểm tra.

[ Ding, kiểm tra thành công, thu được tin tức về 'ngân thủ trạc'. )

Tên gọi: Ngân thủ trạc

Phân loại: Trang bị phòng ngự

Hiệu quả: Thể chất +5

Đẳng cấp: 0 cấp

Ghi chú: Trang bị phổ thông, không có hiệu dụng lớn.

Dung Tụ nhìn cái tin tức này, hướng về phía đám đang có vẻ mặt sợ hãi hỏi: "Các ngươi đã sớm biết, những người đó là vì muốn trang bị, cho nên mới ra tay giết người?"

Nữ nhân vừa nói chuyện kia lạnh run, nhưng vẫn không thể tỏ ra là không nghe thấy gật gật đầu, môi run rẩy, tựa hồ là muốn cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nói ra lời.

Dung Tụ xoay dao, nàng đang do dự, có nên giết những người đó không?

Không biết sau khi giết người có xuất hiện cái gì tiêu cực không, quên đi. Muốn giết cứ giết người chơi cấp cao có nhiều kinh nghiệm hơn.

Dung Tụ nói: "Tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, nàng liền đi tới trước tường, giơ tay lên đụng vào, có cảm giác lành lạnh.

Nàng nở nụ cười. Sau đó giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện hỏa cầu, sau đó thoáng cái vỗ tới.

Gian phòng này, tựa hồ rung động một chút.

Dung Tụ cũng không có ý dùng nhiều ma lực giá trị, sau đó phát hiện cái tường này có thể phá, liền vỗ một cái. Thuộc tính điểm của nàng hầu như đều dùng để tăng trí tuệ, nói cách khác uy lực pháp thuật của nàng thì thập phần lớn.

Tuy rằng hiệu quả của những thứ này không bằng lực lượng và thể chất trực quan, thế nhưng cũng thập phần đáng sợ.

Một người có lực lượng 25, đại khái là có thể đánh vỡ bức tường này.

Năng lực của Pháp chức giả tuy rằng khác với Chiến chức giả, nhưng lại cường đại như nhau.

Lúc này Dung Tụ cố ý sử dụng toàn lực phát ra hỏa cầu, đã đánh vỡ tường.

Những người mới này, nếu như hợp lực là có thể thoát khỏi phòng này. Sau đó bọn họ tự nhiên có cơ hội lớn để đi ra thế giới bên ngoài. Chính là bọn hắn không có đi thử, cho nên bọn họ đều bị vây ở trong căn phòng này, vẫn dậm chân tại cấp 0, bị những người đó coi là công cụ đánh ra trang bị.

Huống hồ, những người đó có thể đi vào, tự nhiên cũng có thể đánh vỡ tường đi ra.

Dung Tụ đã đem tường đánh xuyên qua, thế nhưng nàng sờ lên vẫn có vách ngăn vô hình. Thậm chí để cho nàng nghĩ, bức tường này thật sự tồn tại.

Thế nhưng nàng đi tới mặt tường, căn bản không có bất kỳ trở ngại gì.

Nếu như những người mới này có thể từ chỗ hổng mà Dung Tụ mở đi ra hoặc là tự những người đó mở chỗ hổng đi ra.

Như vậy bọn họ, cũng có thể rời khỏi nơi này.

Dung Tụ không có tâm tư dẫn dắt bọn họ.

Thế nhưng nếu như bọn họ thành công thăng lên cấp cao, Dung Tụ sẽ giết bọn họ.

Đây không phải là loại trừ uy hiếp, mà là vì kinh nghiệm.

Đây là tác dụng của bọn họ khi được lưu lại.

Giết chết người chơi cấp cao là giết người vô tội, giết chết người chơi cấp thấp cũng là giết người vô tội. Dung Tụ cho tới bây giờ cũng không có gánh nặng gì trong lòng. Đi giết người chơi cấp cao, cũng không phải vì giảm bớt gánh nặng trong lòng.

Tất cả, cũng là vì tương lai của nàng.

Không hơn.

Dung Tụ nhìn thế giới bên ngoài, nhìn lại vị trí vừa rồi của gian phòng kia là một mảnh hắc sắc. Mà nơi nàng vừa đi ra, lúc này có một lỗ hổng, lỗ hổng rất rõ ràng.

Mà trước mặt Dung Tụ bây giờ là một mảnh hoang mạc rộng lớn.

Đây là cái gọi là bí cảnh?

Dung Tụ thuận lợi đeo ngân thủ trạc lên tay.

Nàng không rõ có đúng là giết người thì rơi ra trang bị không, thế nhưng nàng cũng không đem tất cả những người 0 cấp trong gian phòng kia giết chết.

Một mặt là nếu bị phát hiện thì rất phiền phức, một mặt là nàng không có lý do gì để giết bọn họ.

Dung Tụ còn chưa biến thái như thế.

Bên ngoài một mảnh hoang mạc, cát vàng trải rộng, gió thổi mạnh như có vật gì táp lên người, có chút đau nhức. Dung Tụ không vội vã đi, nhìn chung quanh một lần, phát hiện khắp nơi đều bình thường. Lúc này mặt trời đang chiếu thẳng xuống, nóng đến mức Dung Tụ muốn cởi áo khoác của mình mặc ra.

Nhưng Dung Tụ vẫn nhịn được, bởi vì không có phương tiện đi lại, cứ như vậy đi nói không chừng đi tới già đều không thoát ra khỏi cái "Bí cảnh" nhìn như vô tận này. Hệ thống làm ra thứ này, đến tột cùng là vì cái gì?

Đột nhiên, trong tầm mắt nàng xuất hiện một bảng phát sáng, trên đó dùng chữ màu đỏ viết:

[ Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi danh hiệu 'Liệt' là người thứ nhất chuyển nhập nhất giai, thu được tân ID 000000001. )

Danh hiệu?

Là cái gì?

Dung Tụ phát hiện, nick name là có thể kiểm tra được.

Thế nhưng danh hiệu, tựa hồ là một thân phận tồn tại bí mật.

Nếu có người mở ra danh hiệu của mình, như vậy hệ thống liền thông báo tồn tại, không thể nghi ngờ là đem bí mật của mình toàn bộ đều vạch ra cho mọi người biết.

Bởi vậy danh hiệu chắc là để người chơi cất giấu thân phận.

Dung Tụ ý thức được hai vấn đề.

Thứ nhất, chính mình tựa hồ còn không có cái danh hiệu này, bởi vì nguyên nhân gì?

Thứ hai, lúc vừa mới bắt đầu đăng nhập, danh hiệu của nàng danh hiệu là mười số, mà cái này danh hiệu mới này, cũng chỉ có chín số.

Nói cách khác, trước đây số lượng loài người là vài tỷ.

Hiện tại, chỉ có vài ức. (1 ức= 100 triệu)

Chính là để đăng nhập được quá mức trắc trở. Dung Tụ không cảm thấy đó là vấn đề.

Nhất định những người đó vừa đăng nhập liền tiến vào bí cảnh, mà cái bí cảnh này, chính là một nơi vô cùng nguy hiểm, dẫn đến những người may mắn đăng nhập được cũng đều chôn vùi tại chỗ này.

Lúc trước Dung Tụ đi đến căn phòng kia, chắc là một vị trí truyền tống người mới. Nhưng là địa cầu nhiều người như vậy, không có khả năng chỉ có một điểm truyền tống.

Điều này đã nói lên, có rất nhiều rất nhiều binh diện, tồn tại những nguy cơ khác nhau.

Thế giới này, dường như đang biến chuyển tốt lên. Bởi vì những tồn tại không rõ, đã thắp lên lòng hiếu kỳ của Dung Tụ.

Như vậy, phía trước đến tột cùng là có cái gì đây?

Nếu như ID được đặt lại mỗi lần con người đạt được một tầm mới, như vậy sẽ có ngày Dung Tụ cũng có thể cũng có đứng ở đỉnh cao nhất.

Đương nhiên, hiện tại nàng cũng chỉ có thể do dự hướng bên kia đi.

Dung Tụ phát hiện, trong ba lô của mình đã hết nước, đi trong hoàn cảnh như vậy, tiêu hao lớn vô cùng.

Nàng cũng chỉ có thể đem thức ăn còn sót để lại, tùy tiện chọn một phương hướng thuận mắt đi trước.

Bão cát mênh mông, mới đi chưa bao lâu, quay đầu lại đã không nhìn thấy cái phòng màu đen kia. Cho dù là ai đơn độc đi trong sa mạc, cũng có cảm giác cô độc, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.

Dung Tụ trái lại thì tìm lại được cảm giác mới rời xa vài ngày nhưng giống như đã xa cách cả đời.(?)

Nàng đã đem mình nhốt tại cái tiểu thế giới kia quá lâu. Sau đó, Dung Tụ phát hiện chỉ còn lại mỗi bản thân mình.

Nàng từ nhỏ đã không ở chung với nhiều người, nàng vốn nên đi một mình trên con đường này.

Đều nói người ở vị trí cao đều cô độc, nàng đã cô độc như vậy, vậy không bằng đi lên chỗ cao, để cho người khác đều thấy nàng.

Mới đi không bao lâu, trước mặt một trận bão cát mãnh liệt cuốn tới, cát đá văng khắp nơi, cơ hồ bay thẳng vào mắt. Dung Tụ rốt cuộc biết vì sao nhân khẩu tử vong số lượng lớn như vậy, cái bí cảnh này, nếu là có người vừa mới đăng nhập vào, ai có thể lẻ loi một mình dùng sức người bình thường chống lại bão cát kinh khủng như vậy?

Huống hồ ở đây chẳng có bất cứ thứ gì có thể che chắn.

Hơn nữa, ở đây căn bản không có bất luận cái gì nâng cao kinh nghiệm, cho nên địa cầu nhiều người như vậy, đến bây giờ cũng chỉ có một người hoàn thành nhất giai chuyển chức.

Cho nên nói, hệ thống chính là một cái bẫy.

Dung Tụ bởi vì quá mức cẩn thận, cho nên không bị gài bẫy mà thôi.

Dung Tụ đang định thử dùng hỏa cầu để đối phó với bão cát một chút, đột nhiên lại nghĩ lửa tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng, vẫn còn chút thời gian để quyết định. Đột nhiên có người vọt ra, ở dưới tình huống trong không khí tất cả đều là cát bay đá chạy, Dung Tụ đã nhìn thấy một thân ảnh cao gầy, tóc ngắn trông có vẻ lão luyện, thân hình rất có lực. Hắn vọt vào trong cát vàng, có thể dùng một quyền đem bão cát đánh tan.

Lực lượng và thể chất hẳn là đều trên 20, người này đã thăng cấp đến cấp 3 rồi, là một Chiến chức giả, rất có thực lực. Hắn hẳn là học không ít kỹ năng phổ thông của Chiến chức giả. Bởi vì vừa Dung Tụ thấy hắn trong lúc đánh một quyền, ánh sáng bắt đầu từ màu đỏ đến lúc bạo phát khí thế, hắn chí ít đã học ba kỹ năng. Bằng không khi chưa mở ra chức nghiệp kỹ năng và đặc thù kỹ năng, kỹ năng chắc là không có phức tạp như vậy.

Phân tích tình hình của người này, Dung Tụ đi tới đối với hắn nói một tiếng cám ơn.

Hiếm thấy có người tốt.

Thế giới này vẫn còn chưa bị hủy hoại hết a.

Nam tử kia cũng quay lại, thoạt nhìn trông cao ráo to lớn, nhìn có chút thật thà hình. Nhìn thấy Dung Tụ xinh đẹp nói lời cảm tạ với hắn, có chút ngượng ngùng vò đầu, không biết làm sao cười hắc hắc một tiếng, mới nói: "Không cần cảm tạ... Một cái nhấc tay thôi!"

Dung Tụ cười cười, bởi vì vết máu cho nên không quá kinh diễm nhưng vẫn khiến nam tử kia càng thêm ngượng ngùng.

Dung Tụ đại khái cũng biết được tính tình người này, mới hỏi: "Ta là Dung Tụ, mới tới nơi này. Còn ngươi?"

"Ta... Ta... Ta tên Tiểu Ngưu, là cùng ca ca vào thành giết vài con quái vật... Cho nên tiến vào đây..." Tiểu Ngưu thật thà nói, phỏng chừng là lớn lên ở nông thôn.

Mà Dung Tụ trong lúc giở tay nhấc chân đều có khí thế sắc bén, có kiến thức đều có thể nhìn ra nàng xuất thân quân nhân thế gia.

Dung Tụ thật không định tiết lộ thân phận của mình, chỉ là im lặng không lên tiếng len lén quay hắn dò xét một chút.

[Ding, kiểm tra thành công, thu được tin tức về 'Tiểu Ngưu'.]

Người bình thường chơi võng du đều không đem tên thật của mình tên để đặt nick name.

Không biết người này là không có kinh nghiệm thật, hay là lúc nãy hắn nói "Tên" chính là nick name.

Dung Tụ ngờ vực hỏi một tiếng: "Tiểu Ngưu... Là tên thật của ngươi?"

"Đúng, chắc là có chút kỳ quái." Hắn xấu hổ cười, tựa hồ là vì tên bị người ta cười nhạo, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên, "Ca ca ta là 'Đại Ngưu'!"

Dung Tụ cảm giác mình nghe được hắn tự hào vì "Còn có người tên so với ta kỳ quái hơn".

Đúng là không phải ảo giác của nàng?

Dung Tụ trước mặt phảng phất xuất hiện có hai con gấu nâu bảo vệ rừng, ho khan một cái, là từ phim hoạt hình 《 Gấu xuất hiện 》. (?)

Bỏ rơi ý nghĩ kỳ quái của mình, Dung Tụ nói: "Ta đi hồi lâu, cũng không có gặp gỡ người nào, cùng đi được không?"

Tiểu Ngưu dáng vẻ rất cao hứng: "Ta tới ở đây đã mấy ngày, thế nhưng đoàn đội ở đây không ai nguyện ý muốn ta, ta cũng liền ở bên ngoài đi khắp nơi. Sa mạc lớn như vậy, không biết lúc nào mới có khả năng tìm thấy ca ca. Ngươi theo ta cùng đi thật tốt quá, ta khí lực lớn, có khả năng bảo vệ ngươi! ... Hơn nữa sau khi giết rất nhiều quái vật, khí lực của ta cũng lớn hơn!"

Dung Tụ biết đại khái, ca ca của Tiểu Ngưu chắc là bị truyền tống đưa đến một bí cảnh, cái hệ thống này không biết có bao nhiêu bí cảnh nữa.

Dung Tụ tuy rằng không biết Tiểu Ngưu dùng phương pháp gì để tăng thêm khí lực cho mình. Nếu như là thêm điểm, như vậy thiên phú võng du của hắn cũng đáng chú ý.

"Nếu như vậy, thật cám ơn ngươi." Dung Tụ rất là đoan trang nở nụ cười một chút, tuy rằng chính bản thân nàng đều bị nụ cười này dọa sợ.

Thế nhưng Tiểu Ngưu hoàn toàn không có chú ý tới, tự giác đi phía trước, đồng thời tỏ ra là mình biết đường.

Dung Tụ hỏi: "Ngươi biết đề thăng kinh nghiệm ở chỗ này như thế nào sao?"

"Ta biết! Bên kia có rất nhiều quái vật, đánh rớt là có thể có kinh nghiệm."

Tiểu Ngưu âm phát ra cũng rất tiêu chuẩn, phỏng chừng những lời này là người khác dạy hắn.

Từ người này ăn nói mà nói, nhất định là một người biết chữ, thế nhưng lúc trước không tiếp xúc với võng du, cho nên đối với ngôn ngữ chuyên ngành còn là nửa hiểu nữa không.

Dung Tụ không có ý định cùng người kia đi chung quá lâu, cũng không có ý nói những lời nói khách sáo, chỉ là đi theo phía sau hắn, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro