Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q1- C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Đại mạc chi sa

Dung Tụ đang suy nghĩ làm cách nào để gia tăng giá trị thiện lương?

Nàng và Sát Mã Đặc lúc ly khai khu biệt thự không có hãm hại bọn họ?

Nàng trước khi ném nam tử không biết tên vào tang thi đàn thì không có nói cho hắn biết làm cho cho hắn sợ?

Nàng lúc ở bí cảnh đối với người bị đốt gần chết đã cho hắn một nhát dao để cho hắn bớt thống khổ?

Hay lúc nàng xóa dấu vết thí nghiệm bởi vì trì dũ thuật uy lực quá lớn nên đã bảo vệ nàng ta một mạng?

Dung Tụ cảm giác sắc mặt của mình rất khó coi.

Nàng hỏi Tiểu Ngưu: "Ngươi biết ẩn dấu trị số sao?"

Tiểu Ngưu thấy nữ Pháp chức giả kia tuy rằng tỉnh, nhưng vẫn có chút thần chí không rõ, cũng không có quấy rầy nàng ta, mà là cười hắc hắc nói: "Biết! Mấy ngày hôm trước ta thiện lương giá trị đạt tới 50, hệ thống tặng ta một kỹ năng!"

Dung Tụ nhìn trời.

"Ta đã biết."

Dung Tụ nghĩ mấy ngày nay phải chăng nàng thích xen vào chuyện người khác, mới có thể như vậy.

Chí ít nàng nghĩ, nếu có ẩn tàng thiện ác giá trị, nàng tuy rằng sẽ không đến mức mất trí, nhưng cũng có thể chơi đùa một vài nghề nghiệp ẩn tàng đi?

Thế nhưng mục sư là chuyện gì đây?

Hệ thống mới mở ra vài ngày, nàng thiện lương giá trị là thế nào đuổi kịp và vượt qua người tốt Tiểu Ngưu ?

Chẳng lẽ mấy ngày nữa, nàng có thể trực tiếp lên làm thiên sứ phổ độ chúng sinh?

Dung Tụ có mà không biết cách nào nhổ ra , chỉ có thể tạm thời đem vấn đề này đặt qua một bên.

Mặc kệ thế nào, để cho nàng đi làm mục sư là không thể nào. Mặc dù nghề nghiệp này tựa hồ rất nổi tiếng, không cần ra sức.

Dung Tụ lấy ba lô trắng ra để ở ghế bên cạnh, nghỉ ngơi ngay tại chỗ . Mà Tiểu Ngưu lại đang canh giữ ở bên cô gái kia, chờ nàng khôi phục.

Đợi được cô gái kia thật sự thanh tỉnh, lúc dùng thanh âm trong trẻo xen chút khàn khàn do lâu không uống nước nói lời cảm tạ, Dung Tụ mới phát hiện, thức ăn nước uống của nàng, đã triệt để cạn kiệt.

Hơn nữa, cái túi đồ hệ thống cho cũng vô cùng keo kiệt, cũng chỉ có một ô, đẻ cho nàng thu thập vật tư thế nào?

Coi như là nàng có ba lô vô cùng lớn đi, nhưng mà ở trong sa mạc như vậu, Dung Tụ cảm thấy mình thực sự không thể tìm đâu ra thức ăn để cho nàng bỏ vào túi.

Tiểu Ngưu dùng khẩu khí có chút ngượng ngùng cùng Pháp chức giả kia nói chuyện, sau lại dần dần quen thuộc.

Cô gái kia tiết lộ rằng tên nàng là Lâm Thanh, 21 tuổi, trước khi trò chơi bắt đầu là một họa sĩ, ở trên Internet có chút danh tiếng, nàng vào đây mới được ba ngày, khi vừa khát vừa đói lại đi lầm vào đây, bị hắc hạt đàn vây công.

Mà Tiểu Ngưu nói cho nữ tử này: Tên của hắn, xuất thân của hắn, hắn muốn vào thành, hắn và ca ca thất tán, hắn tới ở đây vài ngày, hắn vì sao tìm được nàng, hắn cứu nàng như thế nào, hắn trị số, nghề nghiệp của hắn, hắn chuyển chức mục tiêu, cấp bậc của hắn, hắn và Dung Tụ thế nào nhận thức...

Quả nhiên suốt kiếp bị lừa là đáng đời a.

Dung Tụ cảm giác mình hẳn nên tránh người này xa một chút. Dễ dàng ngay cả nhà mình tổ tông là chức nghiệp gì đều nói cho người khác biết, hoàn hoàn toàn không có chú ý tới đối phương đang nói khách sáo?

Lâm Thanh thản nhiên cười nói với Tiểu Ngưu, đoán chừng là biểu hiện của Tiểu Ngưu khiến Lâm Thanh không có chú ý tới hiện tại mình đã là máu me đầy mặt, thoạt nhìn phi thường chật vật.

"Ngươi chính là Dung Tụ sao, cám ơn ngươi đã cứu ta." Lâm Thanh đúng là phát ra từ nội tâm cảm tạ, đồng thời đối với thực lực của Dung Tụ hiếu kỳ.

Dung Tụ khẳng định mình sẽ không cùng hai người trước mặt có bao nhiêu liên quan, cho nên chỉ gật đầu, đối với bọn họ là thản nhiên đối mặt.

Dung Tụ vốn cho rằng mạt thế đến thì trật tự sẽ sụp đổ còn lòng người thì giả dối, thế nhưng nàng phát hiện, nàng suy nghĩ nhiều. Trật tự tựa hồ vẫn duy trì mặt ngoài vinh quang, người tốt cũng là một lần gặp gặp được một đôi.

Tuy rằng Tiểu Ngưu là rất đơn thuần, thế nhưng chủ yếu bởi vì hắn hoàn tin tưởng người khác, cho nên mới dễ bị lừa như vậy.

Trong lòng không chân thành , phỏng chừng cũng chỉ có nàng.

Cho dù là chuyện sớm hay muộn, hiện tại cũng chỉ có thể coi nàng là điểm khởi đầu của loài người ... đi?

"Ngươi đã tỉnh, chúng ta đây tiếp tục đi thôi." Dung Tụ hướng Lâm Thanh nói, nhưng ý là bảo Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu lo lắng nhìn thoáng qua Lâm Thanh, Lâm Thanh ôn hòa nở nụ cười, xong liền đứng dậy.

Nhìn như rất kiên cường, thế nhưng sau khi chất độc được loại bỏ, nàng chí ít ngủ cũng năm giờ. phần lớn trong năm giờ là nàng không muốn mở mắt, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi.

Tiểu Ngưu không nhìn ra, thế nhưng Dung Tụ lại nhìn rõ.

Lúc này thể hiện bộ dáng "Ta không sao", khiến Dung Tụ vô duyên vô cớ đợi nàng năm giờ có chút bất mãn. Thế nhưng vậy thì thế nào? Dung Tụ và Lâm Thanh, đều là ỷ vào chỉ số thông minh để lừa gạt Tiểu Ngưu không có đầu óc mà thôi.

Bí cảnh này vẫn giống như trước đây không có bất kỳ biến hóa nào, tựa hồ không có ngày và đêm.

"Ừ, tốt. Ta biết có một nơi có thể tăng kinh nghiệm..."

Tiểu Ngưu lời còn chưa nói hết, Lâm Thanh liền ho khan một tiếng: "Ta đã vài ngày không có ăn uống gì, các ngươi có đồ ăn không?"

Nàng giọng nói rất khàn khàn, Tiểu Ngưu nét mặt có chút khó xử.

"Không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự là trong phiến hoang mạc này cũng chỉ có mấy người trong đoàn đội có cái ăn... Nhưng bọn hắn không chịu cho ta vào cùng."

Đẳng cấp Lâm Thanh không bằng Tiểu Ngưu, thế nhưng nàng cảm giác mình vẫn có một chút thực lực. Nghe được có đoàn đội thậm chí ngay cả Tiểu Ngưu cũng không chịu tiếp nhận, có chút nghi hoặc và kinh dị: "Vì sao?"

"Bởi vì... Bọn họ nghĩ ta quá ngu, dễ bị người khác lừa..." Tiểu Ngưu thoạt nhìn hết sức khó xử.

Chân thành mà nghĩ, đây tuyệt đối là thực sự.

Dung Tụ và Lâm Thanh đều tin.

"Ừ... Ngươi không ngu ngốc. Ngươi là người thuần phác." Lâm Thanh khuyên nhủ.

"Ta có thể dẫn đường cho các ngươi... Đi tới chỗ đoàn đội đó trước." Tiểu Ngưu đối với lời tán thưởng này có chút thụ sủng nhược kinh, không biết nên nói cái gì, vì vậy liền lảng sang chủ đề khác.

Này, mang t đi tới chỗ kiếm kinh nghiệm trước đi?

Dung Tụ biểu thị 'ngươi thật sự đơn thuần hay chỉ là giả vờ đơn thuần'?

Lâm Thanh giống như khó xử: "Vậy còn ngươi?"

"Hắc hắc, ta không sao. Ta không cần ăn nhiều như vậy..." Tiểu Ngưu nói, thế nhưng lời nói tất cả đều không được tự nhiên.

"Không có việc gì... Ta sau khi gia nhập đoàn đội, sẽ cho ngươi vài thứ bồi thường." Lâm Thanh nói, "Dung Tụ, cô thì nghĩ như thế nào?"

Dung Tụ đáp: "Ta không muốn vào đoàn đội. Ngươi chỉ cần mang ta đi đến nơi đánh kinh nghiệm là tốt rồi. Ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian."

Dung Tụ cũng không phải là chưa nghĩ tới ép buộc người này dẫn nàng đi, nhưng nhìn Tiểu Ngưu bộ dáng quật cường như thế, phỏng chừng mình uy hiếp hắn cũng sẽ không theo, cho nên mới chờ hắn thu xếp cho Lâm Thanh xong, nhưng Tiểu Ngưu lại muốn mang theo Lâm Thanh đến chỗ đoàn đội, đã khiến Dung Tụ có chút mất kiên nhẫn.

Thế nhưng nàng quả thực không biết đường xá trong chỗ này, cho nên một người dẫn đường là rất cần thiết.

Quả nhiên, Tiểu Ngưu bắt đầu khó xử.

Dung Tụ nghĩ, sau đó nàng không bao giờ muốn gặp loại người này nữa.

Không phải nàng nghĩ Tiểu Ngưu rất đáng ghét, cũng không phải là bởi vì có suy nghĩ hãm hại hắn mà lương tâm bất an. Mà là nghĩ người tốt dễ nhẹ dạ, chuyện xấu nhiều, dễ làm lỡ sự tình.

"Ngươi tốt nhất nhanh lên một chút." Dung Tụ nhắm mắt lại, nàng thật sự là không quen nhìn hắn dong dài.

"Ngươi không đi với ta sao?" Tiểu Ngưu nghi hoặc hỏi.

"Ta ở chỗ này chờ ngươi." Dung Tụ nói.

"... Xin lỗi." Tiểu Ngưu bày tỏ áy náy của mình.

Quả nhiên là người hiền lành, giúp Dung Tụ tìm đường, vốn không phải nghĩa vụ của hắn.

"Vậy ngươi mau đi đi." Dung Tụ thấy hắn lưu luyến dáng vẻ không nỡ, giọng nói thoáng nặng một ít.

Tiểu Ngưu gật đầu, nhanh chóng mang theo Lâm Thanh hướng tới một phía khác chạy đi.

Dung Tụ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, hướng phía cái hướng kia nhìn một chút, sau đó nhớ kỹ phương vị này.

Trong sa mạc này, khắp nơi phong cảnh đều giống nhau, thậm chí có thể để cho người ta bị lạc mất phương vị. Việc Dung Tụ phải làm, đầu tiên là tìm cho mình một cách để có thể phân biệt phương vị, nói như vậy, nàng mới có thể một lần nữa đi trở về cái chỗ này.

Dung Tụ từ ba lô trắng trong túi đồ lấy ra cái ống sắt kia, đắn đo hồi lâu, đem mũi nhọn hướng phía Tiểu Ngưu và Lâm Thanh vừa biến mất cắm xuống đất, sau đó xoay người, chọn một phương hướng đi trước.

Nàng tính toán, đại khái đã đi được phạm vi năm trăm thước.

Nơi này mặt trời vẫn có chút nóng rực, Dung Tụ mở bảng thuộc tính, phát hiện mười điểm máu lúc trước bị mất ở chỗ đường cao tốc đã trở về. Điều này làm cho nàng càng thêm nghi hoặc.

Tuy rằng không biết vì sao, thế nhưng Dung Tụ đối với cái hệ thống trò chơi này, tồn tại một loại cảm tình kỳ quái.

Đương nhiên, đều không phải là loại cảm tình này, mà là nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu.

Càng là những thứ không biết, thì càng nguy hiểm. Bởi vì không biết một giây kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Dung Tụ nghĩ, muốn chiến thắng quy tắc, đầu tiên phải trở thành một bộ phận của quy tắc. Mà muốn trở thành một bộ phận của quy tắc, vậy trước tiên phải biết rõ quy tắc này là cái gì đã. Đừng luôn luôn bị khi dễ.

Dung Tụ nghĩ, đã đi ra đại khái ngoài hai trăm thước. Đại mạc này không bằng phẳng giống như trong tưởng tượng của nàng, mà là có chênh lệch độ cao, bởi vậy mới đi không được mấy trăm thước, nàng cũng đã không nhìn thấy ống sắt mình cắm nghiêng.

Bởi vì cự ly gần quá, cho nên Dung Tụ không có phát hiện vật gì mới. Nhưng mặt trời chiếu sáng ở đây dường như rộng hơn vì cát sáng hơn. Mặt trời ở đây không thay đổi, hoặc nguồn ánh sáng ở đây không thay đổi, vì vậy nó chỉ có thể nói rằng bởi vì nó phẳng hơn, mức độ chiếu sáng rộng hơn.

Dung Tụ tìm một nơi có nguồn sáng chiếu xạ tương đối đồng đều, là một mảnh đất bằng phẳng, mọi người đi trên cát dày, dường như sự nhận thức về độ phẳng đã trở nên tồi tệ hơn.

Dung Tụ đột nhiên híp mắt lại, nhìn như bị ánh mặt trời chiếu đến choáng váng, nhưng mà ngửa đầu lên trời nhìn thử nàng lại không có phản ứng như thế.

Một giây kế tiếp, nàng đột nhiên có chút điên cuồng hướng phía khoảnh đất trước mặt mình bắt đầu phát ra hỏa cầu thuật, lửa ở sa mạc đúng là không cháy được, thế nhưng dựa vào lực lượng cường đại của hỏa cầu thuật đánh vào, phiến cát đất vẫn bị oanh mở ra một hố.

Dung Tụ tiếp tục phóng hỏa cầu thuật, mặt đất phát ra tiếng ầm ầm mạnh mẽ.

Thẳng đến Dung Tụ thả ra mười mấy hỏa cầu, đem ma lực giá trị đều dùng xong một khắc kia, nàng đột nhiên nghe được hệ thống nhắc nhở.

[Ding, công kích người chơi lĩnh ngộ đặc thù kỹ năng 'Đại mạc chi sa', thưởng cho tự do kỹ năng 10 điểm. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro