Chương 4: Trọng sinh mạt thế (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Nặc đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn thấy chó nhà bên cạnh giật tung xích, chạy tới phương xa.

Sự tình kỳ quái này không chỉ xảy ra một lần. Phi cơ trên bầu trời rất nhanh mất đi khống chế!

Nguy hiểm lớn nhất của nhân loại đã đến!

Một hồi gió quét qua không khí, gió kia cùng gió bình thường nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng là Giản Nặc lại biết nó chính là thủ phạm làm tận thế, rất nhanh thôi, mọi người sẽ phát sinh biến hóa.

Có chút người sẽ phát hiện mình có lực lượng kỳ lạ, mà càng nhiều người sẽ biến thành quái vật chỉ biết ăn thịt người.

Loại quái này có hàm răng độc tính cực mạnh, một khi bị nó cắn thương thì sẽ biến thành quái vật.

Qua một thời gian, tang thi thậm chí có thể tiến hóa ra linh trí! Hơn nữa cũng có thể tu luyện giống như dị năng giả!

【 Chú ý, tang thi chia làm mười cấp bậc. Cấp mười chính là tang thi vương. Dị năng cũng chia làm mười cấp bậc 】

Giản Nặc mắt không chớp nhìn thế giới qua cửa kính. Nhìn người bị tang thi cắn rồi lại biến thành tang thi.

Dạ dày truyền đến cảm giác đau đớn nho nhỏ, Giản Nặc lúc này mới nhớ tới từ sáng đến giờ cô chỉ mới ăn một bát cháo, thời gian dài làm việc và nghỉ ngơi không quy luật làm dạ dày của cô trở nên yếu ớt.

Đi tới phòng bếp, lấy một chút đồ ăn trong tủ lạnh, đi vào phòng bếp làm món cơm rang thịt, nghĩ nghĩ lại dùng cà chua làm thành canh.

Uống qua chút canh ấm, liền bắt đầu ăn cơm, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng có vị.

Nghĩ rồi lại nghĩ, đem đồ vật trong phòng bếp vào không gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chỉ sợ là sẽ không trở lại nơi này.

Nghĩ đến cái phòng mình liều sống liều chết mua về trở thành nhà hoang, Giản Nặc cảm thấy đúng là nhân sinh như diễn. Ăn mặc tiết kiệm mua một phòng ở, cuối cùng ở không đến hai ngày. Ha hả.

Ăn cơm xong, đồ đạc có thể dùng đều được Giản Nặc đưa vào không gian, lúc đầu cô còn muốn ngủ trong phòng một đêm.

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là trong không gian tốt hơn, hiện tại chất lượng kiến trúc kém như vậy, sao có thể làm cô yên tâm.

Vạn nhất có thứ gì thừa lúc cô đang ngủ mà tiến vào cắn một ngụm vậy thì thôi rồi. Phải biết rằng sống lại một lần, cô rất quý trọng sinh mệnh này.

Tra nam tiện nữ còn chưa chết, kêu cô không quý trọng sinh mệnh sao được.

Cô không phải thánh mẫu, cũng không phải bồ tát, chỉ là một người sống để trả thù mà thôi.

Một đời trước đã quá nhục, một đời này nhất định cô sẽ trả cho đám kia trăm nghìn lần.

Trong không gian đã không còn bộ dáng hoang vu ban đầu, mấy con động vật Giản Nặc thả vào đã an ổn ăn cỏ.

Nguyên bản chỉ là thử xem hạt giống đả nhú mầm hay chưa, kết quả. Không gian hết thảy đều làm Giản Nặc kinh hãi.

Không gian này có thể làm cho cây sinh trưởng rất nhanh. Còn có thể cho ra những quả chín mọng.

Bởi vì trong khoảng thời gian này bận rộn, Giản Nặc căn bản không có cơ hội tìm chỗ ngủ, bởi vậy Giản Nặc đành phải đem giường của mình đặt bên cạnh dòng suối nhỏ,

“Thiên vì bị, mà vì lư nói chắc là cảnh tượng này đi!” Giản Nặc nằm ở trên giường nhìn bầu trời không phân biệt ngày đêm nói.

Giản Nặc nguyên bản cho rằng mình sẽ không ngủ được, ai ngờ chớp mắt cái đã ngủ, một giấc ngủ này không biết bao nhiều tiếng đồng hồ, chỉ biết lúc tỉnh lại bụng đã kêu đói.

“Nơi này thật sự không tồi, trừ bỏ cô đơn một chút, còn lại đều rất tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro