Chương 66 nếu là trân bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BOSS xuyên thành tiểu khả ái [ xuyên nhanh ]

Chương 66 nếu là trân bảo 4

Tác giả: Quang Minh Tại Án

Quan hệ giữa các nhân vật ở đây cực kỳ phức tạp

Một bữa trưa ăn thật sự lâu

Thẩm Minh Diệp ăn xong cơm trưa liền cảm thấy có chút buồn ngủ, không khỏi che miệng nhẹ ngáp. Ahas nhìn chằm chằm vào nho nhỏ răng nanh của thiếu niên liền bất giác bước lên, dùng giọng điệu quản gia hỏi hắn có muốn đi ngủ trưa hay không.

"không, ta còn chưa muốn đi ngủ" thiếu niên rõ ràng còn muốn cùng Phong Phỉ Minh nhiều ngồi trò chuyện trong chốc lát, mặc dù đã nhịn không được ngáp thêm cái nữa nhưng vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ.

Thấy Phong Phỉ Minh vì Thẩm Minh Diệp mãi ngáp mà nhích lại gần ôn tồn dò hỏi, Yodel rốt cuộc không nhịn được nổi lên trong lòng cuồn cuộn ghen tuông, nhanh chóng lấy ra một hộp quà đưa tới trước mặt Phong Phỉ Minh để tranh thủ sự chú ý của Y.

"Phong, khoảng thời gian trước tớ có nhờ bằng hữu mua giúp một hộp trà xanh thiên nhiên ở C quốc, cậu có muốn dùng thử một chút hay không?"

Yodel thừa biết Phong Phỉ Minh cực thích những thứ này , quả nhiên, khi nghe tới đây Phong Phỉ Minh lập tức nhìn về phía hắn.

Hắn liền cười lấy ra một hộp nhỏ tinh tế, nhìn thấy hoa văn trên mặt hộp Phong Phỉ Minh liền yêu thích cầm không buông tay.

"Xem ra cậu vẫn là khá rảnh rỗi, bằng không như thế nào còn có tâm tư tìm mấy thứ này." Phong Phỉ Minh trêu chọc nói, nhưng hiển nhiên bởi vì Yodel để bụng mà cực kỳ vui sướng.

"Có bận đi nữa thì sở thích của cậu tớ đều nhớ rõ." ánh mắt Yodel sáng quắc nhìn về phía Phong Phỉ Minh, có lẽ là tồn tại của Thẩm Minh Diệp nổi lên tác dụng, Yodel đối với Phong Phỉ Minh đã không chỉ đơn thuần là bạn bè

Nhìn không khí ám muội giữa hai người, Khanh Vân nhịn không được lại ngáp một cái, nếu thật để cả hai tiến đến với nhau, hắn ở thế giới này nhiệm vụ coi như thất bại.

Yodel thấy Phong Phỉ Minh thích, lại nói: "Người máy quản gia đều có trang bị kĩ năng trà nghệ, tuy rằng cứng nhắc không có nhiều ý cảnh, nhưng có chút ít còn hơn không, nên bảo K tới biểu diễn một chút đi?"
Phong Phỉ Minh gật đầu nhìn về phía Ahas mệnh lệnh "K, đi đem trà cụ tới đây"

Ahas sắc mặt trầm xuống , hắn có thể cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Thẩm Minh Diệp, nhưng lại không thể chịu đựng được mệnh lệnh từ Phong Phỉ Minh đưa ra, nhưng vì là người máy nên đã không tự chủ mà bắt đầu chuyển động. Lúc này, Thẩm Minh Diệp lại chen vào nói: "Để em làm đi, đối với trà nghệ em biết một chút."

Nghe vậy ở đây ba người đều đem tầm mắt chuyển tới Thẩm Minh Diệp, giọng nói ôn nhu của Phong Phỉ Minh vào lúc này lại mang theo chút lãnh đạm lên tiếng trách cứ: "Minh Diệp đừng nháo, Yodel vất vả tìm tới lá trà cho nên không thể lãng phí chúng."

Không trách Phong Phỉ Minh không tin hắn, ở thời đại này khoa học kỹ thuật phát đạt khá cực đoan khiến cho rất nhiều nghệ thuật dạng cổ điển dần dần bị quên lãng, đừng nói là trà nghệ, lá trà thiên nhiên đều thập phần hiếm thấy. Đây cũng là nguyên nhân Yodel chỉ lấy tới một hộp trà nhỏ lại khiến Phong Phỉ Minh nhận thấy được tâm ý của hắn.

Kỹ xảo trà nghệ có thể bị người máy bắt chước, nhưng ở phần ý cảnh lại là vô pháp diễn luyện ra được. Hiện tại rất ít có đại sư về trà nghệ ở C quốc, Thẩm Minh Diệp lại sinh ra và lớn lên ở E quốc, lấy đâu ra kiến thức mà học được về trà nghệ?

Đơn giản chỉ là một động tác pha trà và châm trà thì cũng là bước khó khăn đối với một thiếu niên sống trong nhung lụa lớn lên như Thẩm Minh Diệp.

"Em thật sự sẽ..." Thiếu niên bởi vì Phong Phỉ Minh cự tuyệt mà cúi đầu.

Động tác gõ mặt bàn của Phong Phỉ Minh bất giác cứng đờ, mấy ngày này Thẩm Minh Diệp vẫn luôn dùng ánh mắt sáng lấp lánh, làm người cực kỳ sung sướng để nhìn hắn, hiện tại chợt vừa thấy đến ánh mắt u ám của thiếu niên, Phong Phỉ Minh bỗng cảm thấy có chút không quen.

Mấy ngày này hắn vẫn luôn đều ở trước mặt Yodel đối với Thẩm Minh Diệp cực kỳ sủng nịch, nếu như bây giờ cự tuyệt có phải hay không không tốt? trong lòng Phong Phỉ Minh hiếm thấy dao động.

Bên kia Yodel cũng lên tiếng: "Em ấy muốn thử thì cứ để cho em ấy thử xem đi, chỉ là một ít lá trà mà thôi cũng không tính là trân quý."

Yodel nâng lên ly rượu không nhìn xem Thẩm Minh Diệp, mà là chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ. Cố ý làm Phong Phỉ Minh vừa vặn thấy rõ bản tính tùy hứng của thiếu niên, có lẽ Phong Phỉ Minh chính mình cũng không phát hiện, nhưng Yodel lại thấy được rõ ràng, Phong Phỉ Minh mấy ngày này đối Thẩm Minh Diệp càng ngày càng ôn nhu.

Ahas đã mang tới trà cụ, Khanh Vân hơi nhíu mày nhìn thoáng qua, tuy rằng ghét bỏ nhưng vẫn duỗi tay tiếp nhận chúng.

Sau khi nhận lấy trà cụ, khí tức trên người thiếu niên tức khắc trở nên trầm tĩnh xuống, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm họa ra sắc màu nhẹ nhàng ấm áp hiện lên xung quanh thiếu niên.

Tuy sở hữu gương mặt con lai, thêm vào việc ngồi ở một gian phòng mang phong cách Tây Âu, cách cục bối cảnh chung quanh không chiếm lấy được một tia ý cảnh. Nhưng động tác pha trà của Thẩm Minh Diệp ở nhất cử nhất động đều mang theo ý cảnh, hấp dẫn hoàn toàn tầm mắt của người xem.

Bọn họ ngồi trong nhà ăn phương Tây nhưng lại dường như thấy được thúy trúc, thấy được mây mù mờ mịt, nhàn nhạt trà hương thoan thoát phiêu tán khắp nơi, đem tạp niệm cùng dục vọng trong lòng mỗi người thổi đi, làm cho bọn họ chỉ có thể thả nhẹ hô hấp chăm chú nhìn vào đôi tay trắng nõn đang nhẹ nhàng chuyển động của Thẩm Minh Diệp

Hắn không câu nệ với mỗi một động tác mỗi một góc độ, lễ nghi càng là hoành hành tùy ý, nhưng như vậy động tác mới lộ rõ một loại phiêu dật nước chảy mây trôi.

Đến khi tách trà toả ra mùi hương bốn phía được đặt tới trước mặt bọn họ, Yodel cùng Phong Phỉ Minh mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía thiếu niên.

Sau khi đem tách trà uống cạn, trong nhà ăn an tĩnh một hồi lâu, lúc này Phong Phỉ Minh mới mở miệng đánh vỡ không khí yên tĩnh lúc này, hắn ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Minh Diệp: "Em..Khi nào học được trà nghệ?"

"Không... Không phải cố tình học, chính là gần nhất chuẩn bị một phân đoạn kịch bản có liên quan đến trà ở C quốc mà thôi, lúc trước anh cũng đã nói anh thích...nhưng, nhưng mà em thật sự không tốn quá nhiều thời gian để học"

Nghe Phong Phỉ Minh đặt câu hỏi, thiếu niên liền mất đi phong thái thong dong lúc pha trà, bắt đầu trở nên chân tay luống cuống, nói chuyện cũng lộn xộn, một hồi nói là chuẩn bị kịch bản mới học được, một hồi lại cường điệu chính mình không học quá dài thời gian.

Làm người liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn cố sức che giấu chân tướng.

Động tác của Thẩm Minh Diệp tuy rằng không giống như động tác tiêu chuẩn của người máy, nhưng lại thuần thục vô cùng, vừa thấy liền nhận ra không phải trong thời gian ngắn có thể học được. Hơn nữa môn trà nghệ này, nếu không dụng tâm đi thể hội, sao có thể ở nhất cử nhất động làm cho toàn bộ bọn họ đều sa vào ý cảnh bên trong được?

Huống hồ, không có người so Phong Phỉ Minh càng minh bạch Thẩm Minh Diệp gần nhất đang làm cái gì, hắn căn bản không hề có kịch bản nào có bối cảnh ở C quốc, hơn nữa sắp tới cũng không có luyện tập trà nghệ.

Duy nhất có khả năng chính là, ở Phong Phỉ Minh khi còn nhỏ đã từng đối một mình Thẩm Minh Diệp nhắc tới việc chính mình thích trà nghệ, đứa nhỏ này liền ghi tạc trong lòng, lo lắng luyện tập, nhưng lại ngượng ngùng nói cho người khác, hắn cứ như vậy ghi nhớ trong nhiều năm, lại ngượng ngùng không dám tùy tiện biểu diễn.

Nếu không phải lần này Yodel ngẫu nhiên mang đến lá trà, vừa lúc bị Thẩm Minh Diệp nhìn đến, có lẽ Phong Phỉ Minh cả đời cũng không biết có người thật sự vì hắn nói một câu, mà nỗ lực đến vậy.

Thiếu niên bởi vì bị hai người nhìn chằm chằm mà hai bên vành tai nhanh chóng nổi lên đỏ ửng.

Ánh mắt của Khanh Vân lại thập phần bình tĩnh, hắn sở dĩ lựa chọn biểu diễn trà nghệ, là bởi vì Thẩm Minh Diệp thật sự luyện qua, hắn từ nhỏ tiếp thu phương tây giáo dục cho nên hao phí thật lớn tâm lực mới có thể học được một chút da lông về trà nghệ.

Đáng tiếc tại nguyên lai thế giới, hắn mãi cho đến chết cũng chưa có thể biểu diễn cho Phong Phỉ Minh xem.

Yodel thật sâu nhìn về nơi thiếu niên đang ngồi, hắn đang cúi đầu cơ hồ súc thành một đoàn. Nói thật, tuy Yodel cho rằng bởi vì cách Phong Phỉ Minh đối đãi Thẩm Minh Diệp mà ghen, nhưng hắn không có đem mềm yếu như thiếu niên coi là đối thủ thật sự.

Bởi vì hắn so Thẩm Minh Diệp hiếu thắng hơn nhiều, có thể vì Phong Phỉ Minh làm ra hy sinh cũng rất nhiều.

Nhưng Yodel không nghĩ tới, Thẩm Minh Diệp ở hắn xem qua như một động vật nhỏ mềm yếu vô cùng, thế nhưng có thể vì Phong Phỉ Minh làm đến bước này. Vượt qua nửa cái thế giới, đem một môn gần như thất truyền học được đến tay cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Mà thiếu niên cho tới bây giờ còn che lấp nỗ lực của chính mình.

Yodel hoàn toàn có thể lý giải, tựa như chính hắn lao lực trăm cay ngàn đắng tìm tới đặc sản thiên nhiên như lá trà, lại ở Phong Phỉ Minh trước mặt biểu hiện vân đạm phong khinh. Chắc có lẽ ai cũng đều tưởng ở trước mặt người mình thích biểu hiện ra bộ dáng tốt đẹp nhất của chính mình.

Thiếu niên cúi đầu, Yodel thấy không rõ đôi mắt hắn, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra ánh mắt ấy nóng bỏng đến cỡ nào, lại mềm mại đến cỡ nào.

Yodel không nghĩ tới còn có một ngày có thể nhìn đến đoạn tình cảm chân thành tha thiết đến như thế, còn là ở trên người đối thủ của chính mình.

"Em...... Vẫn luôn nhớ rõ, lời nói khi đó của anh sao?" Phong Phỉ Minh lẳng lặng mà nhìn Thẩm Minh Diệp.

Khi đó là lúc hắn vừa mới tới nơi này, vì để khiến dì vui vẻ, Phong Phỉ Minh đã nói rất nhiều tựa thật tựa giả để làm Thẩm Minh Diệp vui vẻ.

Hắn chăm chú nhìn vào vài sợi tóc con nho nhỏ nhô lên trên đỉnh đầu của thiếu niên đang nhẹ nhàng lắc lư qua lại.

Phong Phỉ Minh khẽ rũ mắt, che khuất trong mắt hiện ra hoang mang thần sắc
Hắn từ nhỏ trải qua quá mức bi thương, hắn cũng từng có một gia đình mỹ mãn, khi đó một đám thân thích như chúng tinh phủng nguyệt cung phụng cha mẹ hắn. Nhưng ngoài ý muốn vừa ra, này đàn thân thích nguyên bản vẻ mặt ôn hoà liền giống như ác quỷ hút máu đem tài sản nhà hắn đoạt đi không chừa lại gì, càng là sử dụng mưu kế đoạt đi rồi di sản của chính hắn. Lúc sau Phong Phỉ Minh liền hoàn toàn thành kẻ kéo chân sau, bị đối đãi như 1 quả bóng cao su bị bọn họ đá tới đá lui, cuối cùng đá đến nhà bà con xa mà hắn cũng chưa từng nghe tới.

Từ khi đó, Phong Phỉ Minh liền hạ quyết tâm, tình cảm cái gì đều là giả, tiền cùng quyền mới là đồ vật hữu dụng nhất.

Cho nên hắn sấn hư mà nhập, không chút do dự đoạt đi gia tộc Patterson , đối Thẩm Minh Diệp hắn cũng không có bất luận cái gì áy náy. Phong Phỉ Minh thậm chí còn cho rằng hắn hẳn là phải cảm tạ chính mình, bởi vì không có chính mình sẽ còn có những người khác tới cầm quyền, đến lúc đó nhật tử của Thẩm Minh Diệp cũng không tốt đi nơi nào.

Nhưng là Phong Phỉ Minh như thế nào cũng không thể tưởng được, nhiều năm trôi qua hắn còn có thể cảm nhận được một loại ấm áp cùng rung động mà hắn sắp quên đi, thế nhưng vẫn là đến từ trên người thiếu niên này, người bị hắn đoạt đi hết thảy mọi thứ.

Thiếu niên thế nhưng......Thật sự vẫn luôn nhớ kỹ lời hắn nói, vẫn luôn...... Như vậy lén lút......yêu hắn.

Buồn cười.

Toàn bộ trong phòng khách một mảnh lặng im, vốn là nên trầm mặc thế nhưng người máy quản gia lúc này càng như là dại ra, ngơ ngác nhìn ngồi bên cạnh bàn Thẩm Minh Diệp.

Nếu có người nhìn kỹ, hẳn là có thể nhìn đến người máy quản gia trong mắt xuất hiện một tia khiếp sợ

Kỳ thật trong tất cả người ở đây, người khiếp sợ nhất chính là Ahas. Bởi vì ở trên người Thẩm Minh Diệp, hắn thấy được bóng dáng người mà hắn luôn muốn vẽ được rõ mặt mũi.

Về vẻ ngoài giữa hai người không có bất luận điểm nào tương tự, thậm chí khí chất toả ra cũng khác một trời một vực, nhưng Ahas vẫn là cảm thấy giống, không!! trong lòng hắn quả thực dâng lên một loại kích động, đang gầm rú kêu to lên: "Rốt cuộc tìm được em ấy rồi".

Liền là ở thời điểm thiếu niên châm trà,  một tia hơi thở độc thuộc về người ấy ẩn ẩn bao phủ ở trong toàn bộ không gian, bị Ahas nhạy bén bắt giữ đến.

Thường lúc ở nhà, mỗi ngày Ahas cho dù không vẽ tranh cũng muốn ở phòng vẽ tranh ngây ngốc một đoạn thời gian, nếu không liền sẽ vô cùng nôn nóng, tựa hồ mất đi mục tiêu sống của chính mình.

Nhưng hiện tại sau khi Ahas tiến vào thân thể người máy, đã mau vượt qua 24 giờ, nhưng Ahas lại không có một ít nào nhớ tới cảnh tượng trong mỗi bức họa kia. Bởi vì ở chỗ này, hắn có thể vẫn luôn đuổi theo thân ảnh của thiếu niên, người làm hắn vẫn luôn nhung nhớ ngày ngày đêm đêm.

Buồn rầu với tình trạng của chính mình ở thời điểm hiện tại, Ahas thậm chí có loại cảm kích, cảm kích chính mình có cơ hội tiếp xúc đến thiếu niên, thậm chí cảm kích Phong Phỉ Minh đã ra mệnh lệnh cho người máy vẫn luôn giám thị thiếu niên.

Bởi vì như vậy Ahas mới có thể vẫn luôn nhìn thấy hắn, đi theo hắn, không cần phải chịu đựng cảm giác nôn nóng cùng thống khổ khi mất đi hắn.

Yodel không có ở lâu, trong lúc chuẩn bị ra về, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Minh Diệp, trong mắt khinh miệt rốt cuộc biến mất không thấy. Bởi vì mặc kệ thiếu niên hay không nhỏ yếu, y ở mặt tình yêu cùng hắn bình đẳng.

"Hôn ước sự...... anh sẽ lại nỗ lực cùng phụ thân nói chuyện. Tuy rằng em không thừa nhận, này hôn ước cũng đã không thành lập, nhưng để hai nhà ra thanh minh cùng một lúc sẽ càng tốt hơn."

Yodel nói xong lập tức nhìn chăm chú vào Thẩm Minh Diệp

Ahas bừng tỉnh.

Đáng chết! Hắn đều đã quên, hôn ước chỉ là thiếu niên đơn phương giải trừ, mà hắn hiện tại bị nhốt ở trong thân thể người máy này, Yodel tìm ai đi giải trừ hôn ước?

Hiện tại hắn cực kỳ hối hận đến nỗi muốn bóp chết chính mình, vì sao lại cự tuyệt yêu cầu của Yodel về việc giải trừ hôn ước chứ?!!

Yodel nhìn thiếu niên bởi vì chính mình nói, mà ánh mắt dần trở nên sáng ngời lên, thậm chí còn phá lệ hướng chính mình lộ ra một nụ cười, trong lòng mạc danh có chút hụt hẫng.

Chỉ cần nghĩ đến cùng chính mình triệt triệt để để giải trừ hôn ước, liền như vậy vui vẻ sao?

Yodel đi rồi, Thẩm Minh Diệp cũng vẫn luôn duy trì mỉm cười, hắn bởi vì giải quyết được vấn đề hôn ước của chính mình mà nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc có thể vì hắn đơn phương hủy bỏ hôn ước mà dẫn đến hai nhà xảy ra hiềm khích, nhưng nếu Yodel có thể khuyên bảo được gia chủ của gia tộc Elmond, thì sự tình sẽ không giống nhau.

Nhưng Thẩm Minh Diệp vui vẻ cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì thời điểm chạng vạng, Phong Phỉ Minh lại tiếp một cuộc điện thoại sau đó liền rời đi.

"Đêm nay anh...... Không thể đãi ở trong nhà sao?" Thẩm Minh Diệp kéo kéo tay áo của Phong Phỉ Minh

Phong Phỉ Minh bởi vì buổi cơm trưa khi nãy mà rõ ràng đối Thẩm Minh Diệp ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng hắn chỉ mềm lòng trong một cái chớp mắt mà thôi, cũng không đến nỗi vì Thẩm Minh Diệp mà đẩy ra công tác.

"Xin lỗi, lâm thời ra chút vấn đề." Phong Phỉ Minh vẫn tiếp tục lên cầm áo khoác bước nhanh ra khỏi nhà, nhưng lúc gần đi lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên, ngập ngừng một chút sau đó nói, "Buổi tối, có thể anh sẽ trở về."

Chỉ một câu không xác định này, liền đã trấn an được thiếu niên.

Thẩm Minh Diệp vẫn đứng tiễn hắn ra khỏi nhà, cuối cùng còn nhón mũi chân triều hắn phất phất tay: "Trên đường cẩn thận! Sớm...... Sớm một chút trở về!"

Một phen hành động tri kỷ này của thiếu niên làm trong lòng Ahas nổi lên chua xót không thôi, đồng thời hắn nhìn đuôi xe của Phong Phỉ Minh đi xa, ánh mắt càng ngày càng ám.

Người nam nhân này đêm nay tuyệt đối sẽ không trở về, bởi vì Ahas thấy được rõ ràng, trải qua sự tình giữa trưa hôm nay, tuy rằng một mảnh thiệt lòng của thiếu niên đã làm thái độ của Phong Phỉ Minh đối với thiếu niên ôn hòa hơn một chút, nhưng đồng thời cũng làm nội tâm đen tối của Phong Phỉ Minh bị bày ra tới không chỗ che giấu.

Cho nên, Phong Phỉ Minh lựa chọn là trốn tránh...

Ahas nghiến răng nghiến lợi, nếu đã quyết định trốn tránh, vì cái gì lại phải cho thiếu niên hy vọng? Chẳng lẽ hắn không biết, bởi vì một câu ba phải cái nào cũng được của hắn, lấy Thẩm Minh Diệp tính tình, ước chừng có thể chờ đến đêm khuya!

"K, chúng ta dựa theo kế hoạch tới bố trí phòng khách đi! Phỉ Minh nói anh ấy sẽ trở về." Thiếu niên xoay người hướng tới Ahas cười.

Ahas khom lưng nhẹ đáp: "Tuân mệnh."

Tuy rằng nói như vậy, Ahas lại ngăn lại thiếu niên đang muốn tiến lên hỗ trợ. Sinh nhật của thiếu niên , như thế nào có thể làm phiền chính hắn tới chuẩn bị?

Ahas cúi đầu che lại tình cảm trong mắt, Thẩm Minh Diệp chờ mong như vậy, hắn lại như thế nào có thể nói ra sự thật khiến hắn mất hứng? Đồng thời Ahas cơ hồ ẩn nhẫn không được bạo ngược trong lòng, thiếu niên của hắn......như thế nào lại hợp được với Phong Phỉ Minh, một kẻ lòng lang dạ sói?

Khanh Vân cố ý biểu hện vội vàng chuẩn bi để cameras trên người quản gia K có thể chụp đến, lúc sau liền ngồi ở trên sô pha ăn trái cây, chỉ huy Ahas làm việc.

Hắn vẫn luôn nhìn kỹ người máy đang theo mệnh lệnh của hắn bận lên bận xuống, người này rốt cuộc là ai?

Tuyệt đối không phải nguyên lai quản gia K, bởi vì ở trình tự của K, chỉ có một chủ nhân chính là Phong Phỉ Minh. Phong Phỉ Minh thậm chí liền quyền hạn cũng chưa cấp Thẩm Minh Diệp. Quản gia K đối Thẩm Minh Diệp chiếu cố như thường lệ cũng chỉ là do Phong Phỉ Minh đã hạ mệnh lệnh mà thôi.

Nói cách khác, bình thường quản gia K tuyệt đối sẽ không đối Thẩm Minh Diệp nói ra "Tuân mệnh".

Cho nên hiện tại thân thể bên trong người máy, tuyệt đối có người khác đang thao tác.

Là Yodel? Yodel làm không được bộ dáng bình tĩnh như vậy.

Tới buổi tối, việc Ahas lo lắng nhất đã xảy ra.

Bữa tối đã chuẩn bị tốt, là kiểu Trung Quốc, phòng khách cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Phong Phỉ Minh vẫn chưa trở về.

"Dùng cơm sao? Thiếu gia?" Ahas nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi lên trước hỏi Thẩm Minh Diệp đang ở trong phòng khách ngồi đọc sách, đồng thời cũng đang chờ đợi Phong Phỉ Minh.

Không ra Ahas sở liệu, thiếu niên cười triều hắn lắc đầu, nói: "Phỉ Minh nói đêm nay trở về, ta không thể không đợi anh ấy, hơn nữa đây là chúng ta làm cho anh ấy 1 kinh hỉ. "

Ahas trong lòng quả thực ở rống giận táo bạo, đây là ngươi sinh nhật, vì cái gì phải cho hắn kinh hỉ?

Nhưng Ahas trong lòng có bao nhiêu táo bạo, nhìn thiếu niên ánh mắt liền có bao nhiêu ôn nhu. Người hắn yêu, không thể bị giẫm đạp, mà nên được người phủng ở lòng bàn tay che chở.

Ahas hiện tại đặc biệt muốn trở lại thân thể của mình, sau đó lập tức đi tới căn nhà lạnh lẽo u tĩnh này đem thiếu niên mang đi, ở gia tộc Elmond cho tiểu gia hỏa nhất cẩn thận tỉ mỉ sủng ái, làm hắn không bao giờ vì người khác phiền lòng, làm hắn yên tâm truy đuổi mộng tưởng của chính mình.

Nhưng là......

Nhìn ánh mắt thiếu niên thường thường nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng Ahas chợt đau xót.

Cho dù hắn có cơ hội đến mang đi thiếu niên lại có ích lợi gì đâu? Thẩm Minh Diệp thâm ái Phong Phỉ Minh, càng đáng sợ chính là, Phong Phỉ Minh lại luôn biểu hiện giả dối khiến thiếu niên cho rằng trong lòng hắn đồng dạng cũng yêu chính mình, này muốn cho thiếu niên vốn là sa vào ở trong mật ngọt tình yêu như thế nào thoát thân?

Hơn nữa đã biết thân phận của hắn, Thẩm Minh Diệp sẽ thấy thế nào về hắn..người cơ hồ có thể xưng là "Trưởng bối" của thiếu niên nhưng lại muốn cùng thiếu niên thổ lộ tình yêu đâu?

Nghĩ vậy chút, Ahas cả người đều suy sút.

Nhưng đêm nay, Ahas chú định không thể sa vào chính mình cảm xúc. Phong Phỉ Minh vẫn luôn không có trở về, mà Thẩm Minh Diệp vẫn luôn chờ đợi, thẳng đến đồ ăn đều đã lạnh ngắt, thẳng đến ánh trăng chậm rãi nhô lên cao.

Thiếu niên ở trong phòng khách, ngồi bên ánh đèn mờ đã xem xong hết hai quyển sách, hắn thường thường nhìn phía ngoài cửa sổ, vẻ chờ mong đã chậm rãi biến mất, đến cuối cùng chỉ còn lại có từng đợt từng đợt lo lắng.

Nhưng là mặc kệ Ahas khuyên hắn như thế nào, thiếu niên đều trước sau cự tuyệt.

Rốt cuộc, Thẩm Minh Diệp khép lại trong tay sách vở, hắn quay đầu nhìn Ahas nói: "K...... Hay là chúng ta gọi cho Phỉ Minh? Anh ấy sẽ không phải là ở trên đường xảy ra chuyện gì đi?"

Vốn dĩ cho rằng Thẩm Minh Diệp đã quyết định muốn ăn cơm Ahas nghe được những lời này, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nghe theo tiếng nhanh chóng đi liên hệ Phong Phỉ Minh.

Hắn cảm thấy khá may mắn, bởi vì Phong Phỉ Minh vì có thể ở mọi thời khắc đều theo dõi được Thẩm Minh Diệp ở trong nhà có làm ra những gì, nên đã cho quản gia K có quyền liên hệ hắn.

Ahas bát thông dãy số của Phong Phỉ Minh, người nghe điện thoại chính là bí thư của Phong Phỉ Minh.

Bí thư dùng điềm mỹ tiếng nói nói cho Ahas: "BOSS cùng Yodel tiên sinh đi ra biển để xem lam nguyệt chỉ xuất hiện mỗi năm một lần, xin hỏi ngài có chuyện quan trọng sao?"

Nghe được bí thư nói, Ahas quả thực tay chân lạnh lẽo, may mắn hắn không có ngoại phóng. Nếu không sẽ làm thiếu niên đang ở phía sau hắn chú ý, người mà Thẩm Minh Diệp tâm tâm niệm niệm  rõ ràng đã đáp ứng thiếu niên, hứa sẽ trở về, vậy mà lại chạy tới hẹn hò cùng người khác, vậy hiện tại nên nói gì với Thẩm Minh Diệp đây?

Ahas trầm mặc vài giây, khống chế xong  cảm xúc của chính mình, mới hướng tới thiếu niên, ra tiếng nói dối: "chuyện công tác của chủ nhân hiện ra chút vấn đề, nên không thể trở về."

Vẫn luôn đứng nhìn Ahas gọi điện thoại,  sau khi nghe xong lời của quản gia K, Thẩm Minh Diệp mới nhẹ nhàng thở ra, cười cười nói: "Anh ấy không có việc gì là tốt rồi."

Ahas vừa định mượn đề tài này để dụ thiếu niên sớm ăn xong cơm chiều rồi đi ngủ, nhưng câu nói tiếp theo của thiếu niên lại là: "Anh Phỉ Minh sau khi xong việc, sẽ vội trở về, ta lại chờ thêm một chút đi."

Đã tới nửa đêm, lạnh lẽo dần dần thẩm thấu đến từng góc phòng, đột nhiên thiếu niên  hắt xì một hơi.

Ahas lập tức cầm chăn phủ thêm cho thiếu niên, động tác ôn nhu, đồng thời đem điều hòa tăng lên vài số.

Khanh Vân đỡ tấm chăn mềm mại trên vai, hơi hơi ngây người.

Hắn đương nhiên có thể đoán được, lúc này Phong Phỉ Minh chắc đang hẹn hò cùng Yodel, người nam nhân này thiếu tình yêu rồi lại nhất chướng mắt người khác chân tình, liền tính là đối Yodel cũng không phải mười phần thiệt tình.

Nhưng Thẩm Minh Diệp vẫn là không biết, cho nên hắn nên còn phải diễn. Nhưng là quản gia K thế nhưng có thể vì hắn nói ra lời nói dối đầy thiện ý như thế làm hắn thực kinh ngạc.

Hắn nhìn phía sau Ahas mặt vô biểu tình, lại cực kỳ có vẻ ôn nhu, đột nhiên một cái suy đoán nảy lên trong lòng.

Khanh Vân nháy mắt vươn tay ấn ở phần eo người máy, ấn đến chỉ là nguyên loại máy móc, hắn lúc này mới phản ứng lại đây, này chỉ là người máy mà thôi, căn bản không có huyệt vị.

Mới vừa thu hồi tay, Khanh Vân lại đánh cái hắt xì. Lần này hắn đánh xong lúc sau, kỳ thật là có chút mộng bức, bởi vì này không phải là giả ốm

Ahas nhìn thiếu niên khoác thảm nhưng như cũ đánh hai cái hắt xì, đôi mắt nhỏ mê mang xứng với đỏ bừng chóp mũi có vẻ dị thường đáng yêu, lại dị thường chọc người đau lòng.

"Ăn một chút gì đi nghỉ ngơi đi? Được không chủ nhân?" Ahas để sát vào ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu thiến niên.

"Không cần, ta phải đợi......" Khanh Vân còn hơi ngây người, lời nói cũng không phải dạng ngoan ngoãn của Thẩm Minh Diệp, ngược lại mang lên tính tùy hứng của chính hắn. Hắn là không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ bị cảm, thân thể này là hắn cường hóa qua, tuy rằng phần lớn bộ phận năng lượng đều thêm ở nghệ thuật sáng tác, nhưng thân thể hắn cũng đã được chiếu cố, nhưng thực không ngờ...

Hắn cũng sẽ có lúc bị cảm mạo?

Nghĩ như vậy, Khanh Vân liền cảm thấy có chút choáng váng đầu, loại này choáng váng hoàn toàn trong phạm vi hắn có thể chịu đựng, nhưng như cũ làm hắn ngạc nhiên phi thường.

Ahas mẫn cảm cảm giác được trên người thiếu niên độ ấm có dị thường, lập tức duỗi tay thử thử trán hắn.

Thực nóng.

Ahas cẩn thận nhìn sắc mạt thiếu niên, trên má đích xác đỏ bừng một mảnh. Nguyên lai Ahas chỉ tưởng hắn đánh hắt xì tạo thành, không nghĩ tới thật ra là do phát sốt sao?

"Ngươi phát sốt, mau, đi lên trên giường nằm." Ahas nôn nóng nói, cũng xem nhẹ chính mình hiện tại thân phận. Là hắn sơ suất quá, tối hôm qua thiếu niên nằm đọc sách không biết đến khi nào mới dừng, đêm nay lại ngồi ở phòng khách chờ đến đêm khuya, thân thể như thế nào có thể chịu đựng được?

"Phát sốt?" Khanh Vân vẫn là có điểm sững sờ, trên mặt người máy quản gia lại phá lệ bày ra vẻ nôn nóng.

Không chờ hắn cự tuyệt, nam nhân xa lạ này liền đem hắn chặn ngang bế lên, nhanh chóng chạy lên trên lầu.

cánh tay của nam nhân thực ổn, làm Khanh Vân đang mơ màng sắp ngủ cũng chợt sinh ra một loại cảm giác muốn ỷ lại, hắn ngáp nhỏ một cái, ở Ahas trên vai cọ cọ, cũng thuần thục mà cho chính mình tìm vị trí thoải mái.

Trên vai nặng trĩu làm Ahas mềm lòng đến rối tinh rối mù, hắn nhanh chóng đi vào phòng của thiếu niên, vòng qua một mặt thật lớn giá sách đem người phóng tới giường lớn mềm mại.

Thiếu niên ở trên giường súc thành một đoàn, Ahas lập tức xoay người đi tìm thuốc hạ sốt. Hắn đều đã đem thuốc tới, nhưng lúc lấy nước thời lại nhíu nhíu mày chợt nhớ tới một chuyện khá quan trọng.

Nếu hắn không có nhớ lầm, lúc trước gia tộc Elmond cùng gia tộc Patterson quyết định liên hôn, cũng đã từng cấp Thẩm Minh Diệp và Yodel làm buổi kiểm tra toàn diện cùng với gien ghép đôi, khi đó giống như có ai nói qua thể chất của Thẩm Minh Diệp thuộc dạng dị ứng đặc thù, cho nên không thể loạn dùng các loại dược vật mà chưa qua kiểm nghiệm của bác sĩ.

Ahas nhìn thuốc hạ sốt trong tay có ghi rõ "Người có thể chất dễ bị dị ứng nên cẩn thận trước khi dùng", tức khắc liền nhăn mày lại.

Lập tức gọi điện cho bác sĩ tư nhân, Ahas an bài làm người ở bên ngoài chờ, chính mình nhanh chóng trở lại cạnh thiếu niên.

Khanh Vân nằm ở trên giường lớn, chăn mỏng ở trên người hắn đã bị hắn đá đến một bên, thậm chí cổ áo đều bị hắn kéo đến dãn ra một chút. cả người Khanh Vân đều phiếm đỏ ửng, đôi mắt nửa mở chứa đầy nước mắt nhìn về phía Ahas như đang làm nũng.

Ahas đi đến mép giường, nhìn đến ánh mắt có chút ủy khuất của thiếu niên.

Mặc dù ở trong thân thể của người máy, nhưng linh hồn của Ahas như muốn sôi trào cả lên, thân thể lại không làm ra bất kỳ động tác gì, chỉ ngây ngốc đứng đó ngắm nhìn thiếu niên một lúc lâu.... Xem truyện tại choppie520wordress.com

Editor: Tui..tui cảm thấy bản thân chưa edit tốt lắm 🤧🤧 nếu các tiểu khả ái có gì góp ý thì cmt cho Pie biết nhé ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro