Chương 1: Chuyến xe buýt đường 44 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lâm Âm mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, cô bị nhốt trong một đoàn sương đen, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, bên tai lại vang lên một giọng nói, giọng nói kia lạnh như băng nhưng lại mang theo một cỗ ưu thương nhàn nhạt: " Nàng phải rời khỏi nơi này sao?"

" Đúng vậy. Ta phải rời khỏi nơi này." - Cô nghe được bản thân mình trả lời như thế.

Hạ Lâm Âm gắt gao bịt kín miệng, hai mắt cô toát ra sự sợ hãi.

Cô rõ ràng muốn nói " Ngươi là ai?", nhưng tại sao trong miệng lại thoát ra câu nói như vậy?

Rốt cuộc thì đây là chỗ nào? Vì sao cô lại xuất hiện ở đây?

Vì sao cô làm thế nào cũng không thể thoát khỏi nơi này được?

Sau đó cô nghe được chủ nhân của âm thanh đó nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười khàn khàn lại tà mị khiến người ta không rét mà run.

Hạ Lâm Âm không tự chủ được rùng mình lên sợ hãi, giống như có một con rắn trơn trượt quấn lên người cô nhưng nhìn lại thì không thấy gì.

Bỗng nhiên, bên tai Hạ Lâm Âm vang lên hai chữ lạnh lẽo " MƠ! TƯỞNG!"

Rõ ràng là một giọng nói u lãnh, lại giống như mang theo giọng điệu trẻ con, phảng phất như một đứa trẻ bị người lớn cố ý lấy đi món đồ chơi yêu thích, càng thêm khẩn trưởng ôm chặt món đồ chơi vào ngực, nghiêng đầu nói hai chữ " Không vui!"

" Ta thực sự khó có thể thừa nhận lại thống khổ như vậy.". Hạ Lâm Âm lại một lần nữa không khống chế được nói, đồng thời có một loại thống khổ khó có thể miêu tả được đang lan tràn trong cơ thể cô, khó chịu khiến hốc mắt cô nóng lên, yết hầu tắc nghẹn lại.

" Nàng thật sự nhẫn tâm bỏ rơi ta như vậy sao?" - Thanh âm kia mất mát hỏi.

Nghe câu nói đó, Hạ Lâm Âm cảm nhận được ngực càng đau, đau như là ngực bị khoét một lỗ to.

Cô che ngực ngồi xổm xuống, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, môi mấp máy vô thức nỉ non một câu: " Tất cả đều đã kết thúc."

" Không! Tất cả chỉ mới bắt đầu.". Cô nghe được âm thanh kia vang lên bên tai, tà ác giống như ác ma than nhẹ, sau đó cô bị một cổ lực đạo lôi vào sâu bên trong sương đen.

Lúc Hạ Lâm Âm bừng tỉnh, trái tim kịch liệt nhảy lên, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong bóng đêm cô mở to hai mắt, trên cổ là một mảnh dính nhớp, Hạ Lâm Âm biết đó là mồ hôi, cô cảm thấy toàn thân mình đều đã ướt đẫm.

Chờ đến khi tim đập ổn định, Hạ Lâm Âm chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, cô duỗi tay về phía công tắc đèn ở đầu giường sờ soạng, muốn bật đèn nhà vệ sinh nhưng cánh tay lại không đụng trúng được cái gì.

Hạ Lâm Âm cảm thấy trái tim thật vất vả mới bình ổn được lại có xu hướng đập nhanh hơn, cô hít sâu vài cái, cánh tay trong bóng đêm lại tiếp tục sờ soạng tìm kiếm công tắc.

Trong nháy mắt lúc sờ đến công tắc, cô lập tức không chút do dự liền nhấn xuống, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng.

Cho đến khi cô nhận thấy xúc cảm không thích hợp thì đã muộn.

Giống như có một chùm ánh sáng mạnh chiếu lại đây, bạch quang trước mắt Hạ Lâm Âm đột nhiên nổ tung.

Cô phản xạ có điều kiện nhắm chặt hai mắt lại, đồng thời nâng cánh tay lên che chắn trước mắt.

Có gió lạnh run thổi tới, lạnh đến mức khiến Hạ Lâm Âm run lập cập, cô buông cánh tay xuống, chậm rãi mở mắt.

Lọt vào tầm mắt chính là một con đường không có bóng người, hai cây đèn đầu đường chiếu xuống ánh đèn màu vàng, ánh đèn tương đối tối tăm nhìn có vẻ hơi âm trầm.

Trời đêm chỉ có một vài ngôi sao, xung quanh mọi thứ đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hạ Lâm Âm có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nuốt nước miếng của mình.

Hiện tại cô đang ngồi trên phiến ghế gần một trạm xe buýt, trên người mặc một bộ váy màu đỏ bó sát mông, cổ áo chữ V khoét sâu tận rãnh ngực mà không phải là bộ đồ ngủ hình gấu Winnie bảo thủ.

Hạ Lâm Âm cảm thấy nhất định là mình đang nằm mơ, đúng hơn là, cô chính là đang làm một giấc mộng trong mộng.

Đúng vậy! Không thể sai được! Cô vẫn còn trong giấc mơ!

Hạ Lâm Âm không ngừng tự an ủi bản thân.

Đột nhiên, cô cảm nhận được trong lòng bàn tay một trận đau đớn, cô vội vàng mở bàn tay ra nhìn.

Trên lòng bàn tay hiện ra mấy dòng sáng chữ nhỏ.

" Người chơi thân ái, rất vinh hạnh thông báo cho ngươi, ngươi được chúng ta tuyển chọn trở thành người chơi của trò chơi 'Mau xuyên trò chơi khủng bố', yêu cầu là ngươi phải xuyên qua các thế giới khác nhau để hoàn thành các nhiệm vụ mà chúng ta đưa ra, sau khi hoàn thành 10 nhiệm vụ, ngươi có cơ hội được trở lại thế giới thực, hơn nữa là ngươi còn được khen thưởng."

" Hữu nghị nhắc nhở: Sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ, ngươi sẽ được tới một nơi an toàn, ở nơi đó ngươi có thời gian nghỉ ngơi là 7 ngày, hơn nữa, ở thế giới nhiệm vụ, mọi vết thương sẽ biến mất nhưng tử vong thì sẽ không thể sống lại."

Sau khi Hạ Lâm Âm xem xong, những dòng chữ sáng đó liền tự động biến mất, không đợi cô tiêu hóa tốt thì lòng bàn tay lại xuất hiện một văn tự mới.

" Nghe đồn vào đêm khuya lúc 12 giờ, sẽ có một chuyến xe buýt số 44, người vô ý ngồi trên chuyến xe buýt số 44 sẽ biến mất trên thế giới này, không có ai biết họ đi nơi nào."

" Nhiệm vụ người chơi: Ngồi trên chuyến xe buýt số 44, tìm ra quỷ trên xe buýt và tiêu diệt nó."

Dòng chữ dần dần biến mất, Hạ Lâm Âm cảm thấy mình nên suy sụp mà khóc thét, bị ném vào trong trò chơi khủng bố không thể hiểu được, cảm giác đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay khiến cho cô hiểu được đây không phải là mơ, cô không thể lại lừa gạt bản thân được nữa.

Nhưng giờ khắc này đầu óc của cô lại bình tĩnh dị thường, mặc kệ thân thể đang run rẩy đến nỗi đứng không vững.

Cô muốn sống sót!

" Ở thế giới nhiệm vụ, mọi vết thương sẽ biến mất nhưng tử vong thì không thể sống lại."

Điều này có nghĩa là trò chơi này sẽ rất nguy hiểm, ở trong trò chơi, cô sẽ bị thương và thậm chí là tử vong.

Cô không muốn chết, lại càng không muốn chết một cách vô nghĩa trong một cái trò chơi.

Cô không biết trò chơi này được tạo ra như thế nào, nhưng cô biết, sợ hãi, hoảng loạn sẽ không đem đến được tác dụng gì, ngược lại, nó sẽ làm cho cô càng chết nhanh hơn thôi.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!" - Hạ Lâm Ân hít sâu vài cái.

Đầu tiên, ý tứ của hữu nghị nhắc nhở đã rất rõ ràng, mặc kệ cô có bị thương nặng ra sao, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, sau khi đến cái địa phương an toàn gì đó kia, cô đều có thể hồi phục lại như ban đầu.

Nhưng nếu cô ở thế giới nhiệm vụ tử vong thì sẽ thật sự tử vong, sẽ không còn cơ hội để sống sót quay trở lại thế giới thực.

Nói cách khác, nếu cô bị quỷ trên xe buýt giết chết, cô cũng sẽ chết thật.

Nghĩ đến quỷ, thân thể Hạ Lâm Ân nhịn không được mà run lẩy bẩy, cô vội vàng lắc lắc đầu đem những suy nghĩ đáng sợ vứt ra khỏi đầu, sau đó lại đem toàn bộ những phim kinh dị mà cô đã xem qua nhìn lại một lần trong đầu.

Còn việc hoàn thành 10 nhiệm vụ sẽ được khen thưởng gì đó, Hạ Lâm Âm không có tâm tư nghĩ đến nhiều, yêu cầu cần suy xét trước mắt của cô chính là làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, cô phải làm sao để có thể sống sót.

" Tìm được quỷ trên xe buýt và tiêu diệt nó."

Tiêu diệt một con quỷ, đây là việc mà trước đây Hạ Lâm Âm nghĩ cũng không dám nghĩ, đối với những loại ma quỷ thần tiên gì đó cô đều không tin tưởng là có thật.

Nếu mà thật sự gặp phải, chạy còn không kịp.

Nhưng hiện tại, cô lại không thể không chủ động đi tìm một con quỷ, lại còn tiêu diệt nó nữa.

Cô không phải là đạo sĩ, càng không phải là pháp sư. Thế nên, làm thế nào để tiêu diệt một con quỷ đây?

Editor: Thật là mộng bức, cảm thấy đồng tình thay cho nữ chính. Nếu ta mà là nữ chính chắc ta tự sát cho rồi! (T_T). Mọi người nhớ bình chọn ủng hộ cho ta nha~~ Chúc mọi người đọc vui vẻ (~^_^)~
07.06.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro