Lão bà của trùm hắc đạo (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-----------------------------------------------------

Biệt thự Thẩm gia liên tục nhận được quà cảm ơn.

Món quà nào cũng đều là loại đắt điền, giống như đối phương muốn ghi rõ hai chữ " có tiền " trên mặt. Quà này là Diệp Bạc Thành gửi cho Xích Tụ. 

Thiếu nữ đứng ở cổng lớn, nhận lấy chiếc hộp lớn, tay còn lại ký tên lên hóa đơn xác nhận. 

Xích Tụ ôm quà lên phòng, có chút đau đầu.

Rốt cuộc đối tượng nhiệm vụ đây là muốn làm gì ? Ngày nào cũng bắt bổn tọa xuống nhận bưu phẩm, phiền chết!

Cô tùy tiện rút tấm card bên, thuận tay ném chiếc hộp lên giường. Đập vào mắt là dòng chữ ngay ngắn, nét bút rất sắc sảo : " Cảm ơn Thẩm đại tiểu thư đã cứu tôi một mạng, nếu cần giúp đỡ tôi sẽ cố hết sức."


Thẩm Hạ Nhu bị một màn này làm cho tức nghẹn. 

Rốt cuộc Thẩm Hạ Nguyệt ở bên ngoài đã câu dẫn được nam nhân nào mà người ta lại tặng cô nhiều đồ như thế ?

Hơn nữa những món đồ này, cô ta dồn tiền cũng chỉ mua được một thứ. Người ta lại được tặng liên tiếp, nói không đố kỵ chính là nói dối.

" Ba, con không nhớ là bạn của chị có tiền như thế."

Thẩm Hạ Nhu trên bàn ăn điềm đạm nói với Thẩm Nam. Chưa đợi ông ta phản ứng, Lưu Thiến một bên cũng xen vào:

" Ông nói, có phải nó tìm được đối tượng tốt rồi không? Ông tranh thủ thời gian hỏi thăm con nó một chút. Người ra trẻ trung thì không sao, nhỡ đâu lại là mấy lão già khọm khẹm háo sắc thì..."

Âm cuối của Lưu Thiến kéo dài, thành công làm Thẩm Nam tức giận.

" Đúng là bại hoại ! Ra đường còn dám tìm chỗ dựa !"


Xích Tụ đang ngủ yên thì bị Thẩm Nam đập cửa, gọi xuống giáo huấn. Thiếu nữ không nhanh không chậm đi xuống tầng, một thân áo phông rộng màu đen cùng quần cộc làm giúp việc ai thấy cũng nghẹn lời.

Sao một tiểu thư có thể ăn mặc như thế cơ chứ ? Thật khônh có tố chất!

Nhưng không một ai dám nghị luận, ánh mắt của đại tiểu thư quá đáng sợ, dọa bọn họ ngày nào cũng muốn nghỉ làm.

Xích Tụ thấy ba người kia tập trung ở bàn ăn thì đi tới sofa, ngả lưng xuống.

Bổn tọa cứ bắt các ngươi lại đây đấy, ha !

Thẩm Nam bị lửa giận dồn lên não, rống lên với Xích Tụ:

" Thẩm Hạ Nguyệt, mày đúng là không có quy củ. Ra đường thì vội câu dẫn nam nhân đáng tuổi cha chú, về nhà thì không coi ai ra gì, mày muốn làm tao tức chết đúng không?"

" Đúng."

Thiếu nữ bình thản đáp, bàn tay thon dài vươn tới đĩa cherry trên bàn, lấy một quả bỏ vào miệng.

" Ông còn gì muốn nói thì nói nhanh lên, ta rất buồn ngủ."

Thẩm Nam:"........"

Lưu Thiến cùng Thẩm Hạ Nhu bị một màn này làm chấn kinh. Thẩm Hạ Nguyệt không giống trước đây.

Lúc trước mỗi lần bị Thẩm Nam mắng, cô cũng sẽ không đáp lời, mặt lúc nào cũng cúi gằm cam chịu. 

Nhưng thiếu nữ đang ngả ngớn trên sofa, sắc mặt ngoại trừ bình tĩnh thì vẫn chỉ có hai chữ bình tĩnh. Khí chất vương giả không chút kiềm chế toát ra từ người cô.

Thẩm Hạ Nhu âm thầm cho rằng, chẳng qua cô tìm được một lão già nào đó có tiền mới dám lên mặt như thế. 

Hừ, đợi mọi người đều biết tin này, xem Thẩm Hạ Nguyệt cô ra đường thế nào!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro