Chương 25+26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25:

Hệ thống không trả lời, ngó lơ nàng.

Thẩm Mộc Bạch đem còn lại trong lời nói thu trở về, miễn cưỡng đem bánh quy hướng bên miệng đưa lên.

Bàn tay khớp xương rõ ràng thon dài mang đi bánh quy trong tay, ám lại chút lành lạnh.

Thẩm Mộc Bạch giương mắt, lọt vào tầm mắt là nam chủ khuôn mặt chìm chằm chằm vào nàng.

Thẩm Mộc Bạch đã đói bụng, nhưng là nàng không dám cướp về, chỉ có thể dùm ánh mắt ai oán xem nam chủ trong tay bánh quy.

Hoắc Quân hàn cao hơn nàng, dù ngồi cũng vậy, nhìn xuống thời điểm cũng làm cho người ta có một loại cao ngạo cảm giác, hắn dùng lạnh nhạt tiếng nói thản nhiên nói "Không được ăn bọn họ đưa cho này nọ."

Thẩm Mộc Bạch đã đói bụng, vừa nghe xong liền không vui, đôi mắt xinh đẹp trừng lên có chút đại "Bằng cái gì?"

Hoắc Quân Hàn nhìn nàng, hơi hơi nheo mắt lại "Hả?"

Thẩm Mộc Bạch thực không tiền đồ lúng túng "...Nhưng thật sự bụng rất đói a."

Nàng nghĩ rất đơn giản, bất chấp việc bị nam chủ cắn chết, nàng cũng không muốn đói chết.

Hoắc Quân Hàn lướt qua đội ngũ mấy người, đối với Thẩm Mộc Bạch nói "Chờ ta."

Không có ai chú ý Hoắc Quân Hàn đi ra ngoài, đợi cho có người phát hiện, hắn đã trở về.

Hoắc Quân Hàn đương nhiên không đi tay không trở về, hắn mang theo một bao to thức ăn, so với gói nhỏ bánh quy không biết đem cái gì ra so.

Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm bao thức ăn cảm động nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Hệ thống chỉ cảm thấy kí chủ bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền.

Gói to có thịt bò, chocolate, khoai lang, cá khô, quả hạch, bánh bao, còn có chai nước ngọt. Thẩm Mộc Bạch nội tâm đau khổ dần hòa tan chút, nàng nhìn nhìn Thẩm Dài Thanh mấy người, lại nhìn nhìn Hoắc Quân Hàn.

Hoắc Quân Hàn không nhìn nàng, ngồi ở chỗ cũ nhắm mắt dưỡng thần, một bộ chớ tới gần.

Thẩm Mộc Bạch nghĩ rằng, nam chủ cho nàng, nhưng lại chưa nói không cho phép nàng mang cho ai.

Vì thế dựa vào phép lịch sự, nam chủ gia nhập đội ngũ, Thẩm Mộc Bạch cầm thức ăn đến gần mấy người đội ngũ, đương nhiên, còn kèm theo tư tâm.

Quả nhiên, đội ngũ ngay từ đầu còn không dám lấy, sau được Thẩm Mộc Bạch đảm bảo cho, mỗi người đều rục rịch tiếp nhận.

Hồi lâu chưa ăn đồ ngon thứ tốt, đội ngũ nhất thời đối với Thẩm Mộc Bạch thái độ thân thiết không ít.

Thẩm Mộc Bạch cố ý muốn biết năng lượng thạch rốt cuộc ở ai trên người, nên nói chuyện với từng người.

Cuối cùng hệ thống xác định nói "Là Tần Ý Phong."

Thẩm Mộc Bạch đi tới, Tần Ý Phong còn đang cắn quả hạch.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mộc Bạch nói "Ngươi ở trước khi mạt thế chắc còn là học sinh đi."

Thẩm Mộc Bạch gật đầu "Đúng vậy. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Tần Ý Phong trực tiếp đêm quả hạch vào miệng nhai răng rắc "Mười tám, ngươi đâu?"

Thẩm Mộc Bạch nghe thấy tiếng răng nanh đau nhói, nàng nhìn Tần Ý Phong một hàm răng trắng bóng, có chút hâm mộ, người này ăn quả hạch thật dễ dàng.

"Ta mười bảy."

Tần Ý Phong nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt đầy phong vị trẻ con toát ra "Ta còn tưởng ngươi mới mười ba, bộ dạng giống như của ta em gái."

Thẩm Mộc Bạch "..." cmn mười ba tuổi.

Tần Ý Phong nhìn vẻ mặt nàng liền cười ha ha, đưa cho nàng đã cắn ra nhân quả hạch nói "Ta đùa đấy, ăn quả hạch không?"

Thẩm Mộc Bạch nói "Không ăn."


Chương 26:

Tần Ý Phong nói giỡn "Có phải hay không cắn không ra? Có muốn hay không giúp một tay."

Thẩm Mộc Bạch lấy trên tay hắn quả hạch, lấy tay nhéo nhéo, răng rắc một tiếng, toàn bộ quả hạch biến thành hai mảng, lộ ra bên trong hoàn toàn nát bét nhân quả.

Tần Ý Phong "..." Đột nhiên thấy có điểm đau.

Thẩm Mộc Bạch cũng bị một màn dạo đến, bất quá nàng dấu diếm, chính là nhìn Tần Ý Phong vô tội nói "A, có điểm dùng sức quá."

Tần Ý Phong bị dọa nói không ra lời.

Hệ thống nói "...Ngươi làm sao lại dọa hắn?"

Thẩm Mộc Bạch nói "Ta thèm vào."

Hệ thống "..." còn nói không có.

Tần Ý Phong tốt xấu cùng là cấp 2 hỏa hệ dị năng, rất nhanh tỉnh táo lại, lập tức bất động nhích xa Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch không nhận thấy, nàng đang cùng hệ thống cao hứng đối thoại "Hệ thống, không nghĩ tới ta nguyên lai lợi hại như vậy."

Hệ thống nói "Ta cũng không nghĩ tới."

Thẩm Mộc Bạch hỏi "Ta có phải hai không đã thăng cấp dị năng."

Hệ thống trong chốc lát mới trả lời "Hình như là như vậy, không nghĩ tới tinh thần lực của ngươi lại mạnh như vậy."

Thẩm Mộc Bạch có chút vui thích rạo rực, ánh mắt nhịn không được cười thành một vòng cung, như là chứa đầy ánh sao trời, sáng như ngọc làm người lóa mắt.

Đối diện Tần Ý Phong có chút xem sửng sốt.

Thẩm Mộc Bạch nhìn hắn, hỏi "Ngươi nói cho ta nghe một chút thị trấn S tình huống đi."

Tần Ý Phong nhìn hai cặp mắt sáng ngời, có chút nhịn không được dời đi chú ý, trên mặt có chút nóng lên, đem thị trấn S tình huống kể rõ.

Thị trấn S là nơi nhiều người tập trung về, kể cả người mang dị năng. Càng ngày càng lớn mạnh, bất luận thế nào cũng mạnh hơn nhóm nhỏ như đội ngũ của y. Cho nên có mấy người dị năng biết suy nghĩ, đầu tiên đều đi đến thị trấn S. Không chỉ ở nơi đó được che chở, mà còn vì điều kiện hoàn cảnh sống rất tốt.

Bất quá tưởng muốn gia nhập căn cứ cũng không phải chuyện đơn giản.

Thẩm Dài Thanh mấy người cũng không để ý bên này, ở trong mắt bọn họ, Thẩm Mộc Bạch cùng Tần Ý Phong tuổi xấp xỉ, nên có nhiều chuyện để nói hơn là bọn họ.

Đang nói chuyện trong chốc lát, tầm mắt Thẩm Mộc Bạch làm bộ như liếc qua Tần Ý Phong cổ, làm bộ như lơ đãng nói "Sợi dây chuyền trên cổ ngươi nhìn có vẻ đẹp a."

Tần Ý Phong đem bắt tại trên cổ sợi dây cột khối ngọc đem ra, cười tủm tỉm nói "Đẹp là phải, đây là của mẹ ta lưu lại cho con dâu."

Thẩm Mộc Bạch "..."

Tần Ý Phong thở dài, tiếp tục nói "Cũng không biết ta tương lai lão bà hiện tại ở nơi nào?"

Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm kia khối ngọc, cảm thấy có chút tuyệt vọng trong lòng, đối với hệ thống nói "Hệ thống, ngươi nghe được không? Khó khăn a."

Hệ thống so với nàng thì bình tĩnh hơn nhiều "Nếu không ngươi cướp lấy nó rồi bỏ chạy."

Thẩm Mộc Bạch nói "Như vậy không hay cho lắm..."

Hệ thống nói "Vậy ngươi lưu lại làm vợ hắn."

Cuối cùng Thẩm Mộc Bạch đương nhiên sẽ không đồng ý ở lại làm vợ Tần Ý Phong, nàng ánh mắt u oán nhìn Tần Ý Phong.

Tần Ý Phong bị nàng xem cả người không khỏe, cầm lấy quả hạch, cắn vỏ nói "Ăn quả hạch không?"

Thẩm Mộc Bạch buồn bã nói "Ăn."

Nguyên bản mời khách sáo, Tần Ý Phong có chút không nỡ đem gói quả hạch cho nàng.

Sau đó Thẩm Mộc Bạch liền đem quả hạch ăn ngon miệng.

Tần Ý Phong tốc độ cắn không nhanh bằng tốc độ bóp của Thẩm Mộc Bạch. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đem quả cuối cùng hắn hết.

Thẩm Mộc Bạch cảm thấy mỹ mãn sờ sờ bụng, cùng Tần Ý Phong trên mặt u oán hình thành trạng thái đối lập.


Chương 27:

Ăn xong quả hạch, Thẩm Mộc Bạch ngáp một cái, nguyên bản sáng ngời con ngươi bị che bởi một tầng mỏng manh sương mù.

Tần Ý Phong vừa định nói gì đó, thì tầm mắt chạm đến khuôn mặt nàng thời điểm, trong cổ họng lời nói không tự chủ được nuốt đi xuống.

Hai tay xương khớp rõ ràng giang ra, ý đồ đem nàng ôm nàng vào lòng.

Hoắc Quân Hàn cặp màu lam con ngươi thản nhiên nhìn thoáng qua Tần Ý Phong, lập tức đem tầm mắt phóng tới kia bàn tay đang đặt lên khuôn mắt nhỏ nhắn.

Hắn bước tới chỗ nàng làm Tần Ý Phong chột dạ thu tay lại.

"Ngủ." Lạnh lẽo lời nói giống như mọi khi không có chút cảm xúc, nhưng Thẩm Mộc Bạch lại có thể phát giác lúc này nam chủ tâm tình không tốt.

Có chút mơ hồ nhìn khuôn mặt không thay đổi đang nhìn chằm chằm nàng, Thẩm Mộc Bạch hỏi hệ thống "Nam chủ chủ động nói chuyện? Ta như thế nào cảm thấy hắn có điểm mất hứng."

Hệ thống nói "Ân, không phải ảo giác đâu."

Đã biết năng lượng thạch ở chỗ Tần Ý Phong, nên cũng không cần gấp gáp đi lấy ngay.

Vì thế Thẩm Mộc Bạch ngáp dài nói "Ta đi ngủ đây. Ngủ ngon."

Tần Ý Phong bị Hoắc Quân Hàn liếc một cái khiến sau lưng xuất hiện một tầng mỏng manh mồ hôi lạnh, đầu óc như bị khống chế, nhất thời trống rỗng. Nam nhân rõ ràng cái gì cũng chưa làm, mà lại đem cho người ta có loại cực độ nguy hiểm hơi thở giống như dã thú gắt gao bao vây con mồi.

Tần Ý Phong không khỏi có chút bội phục cô gái đang mơ màng kia.

Hắn không dám chống lại cặp màu lam lạnh lẽo đồng mâu kia, có chút cứng ngắc đối với Thẩm Mộc Bạch xả ra cái tươi cười, mở miệng trả lời "Ngủ ngon."

Ban đêm không có gì nguy hiểm, chỗ của họ lại là đồi dốc, tang thi rất khó đi lên. Nhưng để đề phòng, vẫn phân gác đêm.

Bởi vì có hai thành viên mới, nên lịch phân công có thay đổi.

Lý Hạo Bằng là người thứ nhất gác đêm, đến rạng sáng đổi phiên thời điểm, hắn chậm trãi đi đến chỗ hai thành viên mới.

Còn không có tới gần đối phương chỗ, nguyên bản còn nhắm mắt, đột nhên mở ra, liếc một cái liền tập trung nhìn vị trí của Lý Hạo Bằng.

Bị cái nhìn của hắn quét qua, Lý Hạo Bằng nguyên bản đang đi, liền cứng ngắc tại chỗ, thẳng đến khi đối phương dời tầm mắt, thì sự sợ hãi cũng du đãng trong không gian, thật lâu không thể bình tĩnh.

Cưỡng chế tâm lý sợ hãi, Lý Hạo Bằng thầm nuốt nước miếng. Trách đội trưởng hôm nay đội trưởng ra quyết định.

"Ngươi..."
một chữ vừa nói ra khỏi miệng, nam nhân ánh mắt đem hắn kế tiếp lời nói ách ở yến hầu, Lý Hạo Bằng chỉ biết kêu khổ, hận mình lỡ dại trêu vào một đại nhân vật nguy hiểm. Hơn nữa bọn họ cũng không biết thực lực đối phương mạnh như thế nào.

Lúc này, bên trong khuỷu tay của nam chủ đang nằm một người.

Thẩm Mộc Bạch nhắm chặt hai mắt, ngủ thực sự hương, trắng nõn khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm thượng một tia thản nhiên phi hồng.

Hoắc Quân Hàn cúi đầu ước chừng nhìn nàng năm phút đồng hồ.

Vẫn như cũ đứng tại chỗ Lý Hạo Bằng chỉ cảm thấy chính mình giống như bị mạnh mẽ uy một ngụm cẩu lương.

Đem nàng đặt đến một bên, dùng áo khoác chùm lấy, Hoắc Quân Hàn đứng lên, cùng tâm tình không yên muốn mắng 'mẹ nó' Lý Hạo Bằng đổi ca gác đêm.

Thẩm Mộc Bạch tỉnh lại thời điểm chỉ cảm thấy có không đúng chỗ nào. Chờ nàng hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nam chủ lạnh lùng cái cằm. Lúc này mới phát giác mình bị nam chủ ôm vào ngực.

Thẩm Mộc Bạch bị từ trước đến nay chưa đến kinh hách, nàng run run đối với hệ thống nói "Ta đang nằm mơ?"

Hệ thống nói "Ngươi có thể tự đánh mình để kiểm chứng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro