Chương 40+41+42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40:

Ở mạt thế, không chỉ cần phải đề phòng tang thi, mà còn cần đề phòng nhân tâm. Chán ghét nhất chính là người thân cận bên cạnh lại trở mặt phản bội, đâm sau lưng.

Trong đám đông có vài người từng trải qua chuyện đó nên cực kỳ oán hận, lời mắng mỏ vang lên có bao nhiêu khó nghe.

Thậm chí còn có người ném này nọ vào người Tô Ngữ Tinh. Những người khác không khỏi bị ảnh hưởng theo. Nhất thời cái gì rác rưởi hôi thối nước cống đều ném hướng Tô Ngữ Tinh.

Mà Thẩm Mộc Bạch cùng Hoắc Quân Hàn sớm đã rời đi. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua chìm trong đống rác Tô Ngữ Tinh, đối với hệ thống nói "Ta còn muốn đánh nàng đâu."

Hệ thốn khó được ủng hộ nàng "Đánh đi. Tốt nhất làm cho nàng thấy ngươi phải đi đường vòng."

Thẩm Mộc Bạch xoa tay, chuẩn bị buổi tối đi làm đại sự.

Ở về tới nơi ở, Hoắc Quân Hàn đứng không lâu liền đi.

Thẩm Mộc Bạch nghĩ đến hắn muốn đi ra ngoài căn cứ sát tang thi, trong lòng không có lo lắng.

Tô Ngữ Tinh tìm cơ hội trốn thoát khỏi đám người điên cuồng, một bên chửi rủi một bên dùng nhà tắm công cộng tắm rửa. Nàng càng nghĩ càng không cam lòng, nghĩ đến nam nhân xuất sắc đến cực điểm kia, nàng cơ hồ như điên bình thường, phát ra ghen tị, phẫn hận Tống Thanh Thanh.

Sau khi tắm xong, Tô Ngữ Tinh dẫn cái nam nhân đến phụ cận hẻo lánh ngõ nhỏ chuẩn bị đổi lấy bữa tối.

Nam nhân cũng biết trước mặt cô gái tuy bề ngoài tỏ ra thanh khiết, nhưng thực tế là thứ dâm đãng. Kiềm lòng không đặng động tay động chân, hé ra cái miệng thối hướng miệng nàng hôn đi qua "Tiểu mỹ nhân ~ làm cho ta hảo hảo thương ngươi."

Tô Ngữ Tinh trong lòng cực kì chán ghét, nhưng vẫn không thể không nghênh cự cùng nam nhân chơi đùa, hờn dỗi vài câu.

Nam nhân tai to mặt lớn vô cùng xấu xí dung mạo đập vào mắt nàng, Tô Ngữ Tinh không khỏi tưởng hôm nay nhìn thấy tuấn mỹ vô song khuôn mặt, hồi tưởng đến đối phương chỉ đứng ở đó, quanh thân khí chất cùng dung mạo, cũng nổi bật hơn hết thảy mọi gã nam nhân nàng từng gặp. Trong lòng càng thêm chán ghét gã nam nhân đang dây dưa với mình, không muốn nhìn đến khuôn mặt của gã, liền tựa đầu lên bả vai đối phương, dùng chính mình điềm đạm thanh âm nói "Van cầu ngươi...nhẹ chút."

Nam nhân chỉ cảm thấy trái tim đều tan chảy, đồng thời trong lòng hứng tình càng tăng thêm vài phần, động tác chẳng những không nhẹ nhàng, càng thêm thô lỗ, thô bạo.

Tô Ngữ Tinh cảm nhận được, trong lòng nổi lên vài phần vặn vẹo đắc ý tự tin cảm xúc. Vốn qua tay nàng nam nhân, một cái cũng chưa từng hết lưu luyến thân thể này. Chỉ cần cho nàng cơ hổi...một cơ hội...có thể nàng sẽ...

"Ai bên đó vậy?" Vốn đang trong trạng thái trần truồng nam nhân nghe thấy tiếng bước chân, nhanh mắt liếc đến cách đó không xa một người cao lớn thân ảnh. Trong lòng lộp bộp túa ra một thân mồ hôi lạnh.

Cmn.

Mặc kệ có là ai đi chăng nữa, bị đánh gãy chuyện tốt, tâm tình cũng sẽ không tốt.

Người đi tới ngược sáng, kia tương phản thân hình có vẻ đầy phong trần, màu lam con mắt phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, thản nhiên quét mắt nhìn cái tai to mặt lớn nam nhân, dùng lạnh băng thanh âm nói "Lăn."

Nam nhân tốt xấu cũng là cấp hai thổ hệ dị năng, nghe thế thì liền nóng máu, cặp mắt cháy lên hai ngọn lửa "Kêu lão tử lăn? Nhìn xem ngươi có hay không bản sự đó?"

Hắn còn chưa kịp xuất ra dị năng, tay chỉ vừa mới nâng lên. Ngay sau đó, ngay cả tiếng hét cũng chưa nghe thấy, liền hóa thành một bãi máu loãng trên mặt đất, ngay cả dấu vết chứng minh từng có hắn tồn tại cũng không thấy xuất hiện.


Chương 41:

Ở bên cạnh đang đứng dựa vào tường Tô Ngữ Tinh sau khi nhìn thấy một màn đó thì liền khiếp sợ. Nhưng sau đó lại mừng như điên, nàng chắc chắn nam nhân đến đây là vì muốn cứu nàng. Trên mặt xuất ra vẻ nhu nhược cùng thật to cảm kích, một đôi mắt tràn ngập vô thố kinh hoảng.

Đồng thời trong đầu liền chạy nhanh suy nghĩ, cho dù là căn cứ tối cao cầm quyền nhân cũng chưa chắc có thực lực có thể đem một dị năng nhân biến thành hư vô bất lưu dấu vết. Trước mắt này nam nhân lại dễ dàng liền làm được, trong lòng không khỏi đắc ý cùng vừa mừng vừa sợ.

Hoắc Quân Hàn cụp xuống đôi mắt, nhìn nữ nhân trước mặt như nhìn con kiến.

Dưới chân cước bộ không nhanh không chậm, mang cái bóng bao trùm Tô Ngữ Tinh, khối cường đại khí lực làm nàng không khỏi ngẩng đầu.

Trên mặt tươi cười còn chưa kịp nở rộ, một đôi xinh đẹp liền lấp đầy hoảng sợ kinh ngạc vẻ mặt.

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống không mang theo chút tình cảm, làm ngươi ta không rét mà run.

Hoắc Quân Hàn vương đôi tay khớp xương rõ ràng ra, nắm lấy cái cổ yết ớt của nàng. Hắn chỉ động hai ngón tay, liền nghe thấy tiếng răng rắc.

Cảm xúc cùng lời nói mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó thời điểm, Tô Ngữ Tinh đến chết cũng là bộ dạng không tin. Tựa hồ không rõ vì sao cùng trong đầu nàng dự đoán lại không giống với.

Đồng thời, ở nhà Thẩm Mộc Bạch cùng hệ thống đang chuẩn bị hành động, thì hệ thống nói "Tô Ngữ Tinh đã chết."

Nàng bất ngờ hỏi "Chết như thế nào?"

"Bị nam chủ giết." Hệ thống trả lời.

Thẩm Mộc Bạch "Nam chủ vì cái gì muốn giết nàng?"

Hệ thống nói "Không biết."

Thẩm Mộc Bạch có vài phần khiếp sợ, nàng chưa bao giờ là người tốt, tự nhiên cũng không thương cảm nhiều lắm cho nàng ta. Chỉ là nàng không rõ, nam chủ mặc dù là tang thi, nhưng chưa bao giờ nàng thấy hắn giết người tùy tiện.

Vậy nam chủ vì cái gì muốn giết Tô Ngữ Tinh? Nhưng xét cho cùng, có lẽ Tô Ngữ Tinh trêu chọc nam chủ đi.

Thẩm Mộc Bạch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy chính mình hiện tại là nam chủ sủng vật kiêm lương thực dự trữ, lấy nam chủ có bệnh tang thi, giết chết Tô Ngữ Tinh để đòi công bằng cho nàng cũng không có sai.

Nàng hai mắt đẫm lệ lưng tròng đối với hệ thống nói "Hắn sủng ta, ta thừa nhận không nổi."

Hệ thống nói "Không nổi còn mỗi ngày ăn của hắn, uống của hắn, mặc đồ hắn cấp."

Thẩm Mộc Bạch "..." vì cái gì cảm thấy hệ thống ngũ khí có điểm không thích hợp. Như nàng thích được hắn sủng lắm không bằng.

Hệ thống nói xong liền im bật.

Theo tiếng khóa cửa cùm cụp vang lên, Hoắc Quân Hàn bước cặp chân dài đi vào, một thân màu đen áo gió bị hắn mặc ra có chút quý tộc thanh cao. Cặp mắt đồng mâu lam liếc mắt liền tập trung vào ngồi ở sô pha đang ăn vui vẻ hoa quả Thẩm Mộc Bạch.

Không biết có phải do nàng ảo giác, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy mình ngửi thấy mùi màu tươi.

Dị năng nhân mỗi ngày được cấp cho lượng nước tắm trong một giờ, hơn nữa còn có hạn chế. Thẩm Mộc Bạch đã tẩy xong, nhìn xem nam chủ bước vào phòng tắm, nghĩ đến vấn đề hôm nay ăn gì?

Vấn đề này rất nhanh được giải quyết, bởi vì phòng tắm Hoắc Quân Hàn mở miệng thản nhiên nói "Đi thôi."

Bọn họ cùng nhau đến khu ẩm thực nhà ăn.

Ở căn cứ, bình thường là ăn bánh bích quy đủ hình thái. Còn muốn ăn thịt hay rau dưa đều phải là cá nhân giàu có hay giữ chức vụ cao trong căn cứ S.


Chương 42:

Bồi bàn nhà ăn thấy khách đến liền tiến lên tiếp đón hai người vào cửa. Ngước lên nhìn thấy xa lạ khuôn mặt thì ngẩn người, bất qua xem trang phục cùng diệm mạo bất phàm, vẫn lễ nghi chu đáo tiếp đón.

Bồi bàn rất có ánh mắt đem thực đơn đến trước mặt nam chủ, tươi cười nhiệt tình tiếp đón "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn ăn gì?"

Nam nhân trực tiếp không nhìn, liếc qua Thẩm Mộc Bạch, nói "Chọn đi."

Bồi bàn sắc mặt sửng sốt, hắn ở nơi này công tác cũng lâu rồi, cũng gặp qua không ít cặp đôi. Bình thường nam nhân đến nơi này sợ nữ nhân gọi nhiều đồ ăn, nên đều tự mình chọn, hoặc trực tiếp nói muốn món quý nhất đồ ăn. Chưa từng phá lệ hỏi nữ nhân muốn ăn gì. Lại chưa từng gặp qua nam nhân như thế này, nhìn thoáng qua dung mạo đối diện xuất sắc cô gái, trong lòng có vài phần cảm khái.

Linh hoạt đem thực đơn đổi phương hướng, bồi bàn tươi cười càng trở nên nhiệt tình, sau đó liền cảm thấy sau gáy chợt lạnh, khóe miệng liền nhất thời cương cứng, "Tiểu thư, xin hỏi muốn ăn cái gì?"

Thẩm Mộc Bạch nhìn thực đơn, ánh mắt hơi tỏa sáng, mặt trên đều là món nàng thích ăn. Ngẩng đầu nhìn nam chủ, Thẩm Mộc Bạch cuối cùng lựa ra ba món.

Cho dù chỉ có ba, nhưng bữa ăn này chi tiêu đủ để người bình thường phấn đấu nửa đời người.

Bồi bàn cũng không có cảm thấy kỳ quái, bởi vì dĩ vãng đến đây khách nhân, cho dù là ở trong căn cứ có giữ chức vụ cao, nhiều nhất cũng chỉ gọi năm món.

Ở xác nhận lại sau, bồi bàn như vẫn chưa thoát khỏi áp lực tinh thần, cứng ngắc mỉm cười nói "Tốt, thỉnh chờ."

Dưới chân cước bộ vừa chuyển, phía sau truyền đến nam nhân lạnh lẽo thanh âm "Khoan đã."

Bồi bàn mồ hôi lạnh đều đã nhanh chảy xuống, có chút khóc không ra nước mắt. Nghĩ rằng, ta không phải chỉ đối với nữ nhân của ngươi cười một cái thôi sao?, không lẽ ngươi vì cái này muốn giết người diệt khẩu.

Hoắc Quân Hàn mở miệng ra gọi ra tên mấy món thức ăn nữa, mỗi cái tên đều làm bồi bàn trợn to mắt, cuối cùng không xác định rõ ràng lắm, hỏi lại "Tiên sinh, ngươi chắc chắn sao?"

Hoắc Quân Hàn nhấc lên mí mắt nhìn hắn.

Bồi bàn liền lập tức gậm miệng "Tốt, ta đã biết."

Hắn đi có chút vội vàng, phải biết rằng nam nhân kia gọi mỗi món đồ ăn, cho dù là đại nhân vật, cũng chỉ hiếm lắm mới kêu một lần. Mà hiện tại, nam nhân nhất mở miệng kêu, làm bồi bàn hắn phải nhanh lau mồ hôi, nghĩ rằng rốt cuộc hai người này có thân phận là gì?

Mà Thẩm Mộc Bạch không rõ lắm bữa cơm này tiêu tốn bao nhiêu, cũng lờ mờ đoán ra nhất định vượt qua ngày hôm nay nhìn thấy túi tinh thạch. Nàng xem đối diện bình tĩnh nam chủ, giờ khắc này đang nhìn chằm chằm nàng, cổ họng lời muốn hỏi liền kẹt lại.

Quay sang trong đầu hệ thống hỏi "Ngươi cảm thấy nếu ăn xong không đủ tiền trả thì nên làm gì?"

Hệ thống trả lời "Có nam chủ ở đây, ngươi sợ cái gì."

Thẩm Mộc Bạch "Cũng đúng." Nàng đây là nghi ngờ nam chủ sao? Một người thông minh và cao ngạo như y lại không dự tính được điều đó.

Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy lo lo "Nam chủ vì sao tốt với ta như vậy? Ăn xong hắn có phải hay không sẽ đối với ta động thủ."

Hệ thống nói "Nếu sợ, ngươi đừng ăn nữa."

Thẩm Mộc Bạch nghĩ. Nhưng bị đồ ăn mê hoặc, không khỏi nước mắt lưng tròng nói "Kia ta vẫn là ăn đi."

Hệ thống "..."

Tổng cộng hơn mười đĩa thức ăn được mang ra, mỗi món đều có hương vị so với nhà hàng năm sau thời trước mạt thế chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng qua trước mạt thế tiêu tiền thì đau, sau mạt thế tiêu tiền chỉ có nước táng gia bại sản bồi theo chắc  cũng không đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro