☆TG1☆Chương 5: Tiếu Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:SaladRau

Lê Sân còn có chút không an phận vặn vẹo, vật kia đã cách quần đâm vào bên trong kẽ mông cô , cô vẫn còn sung sướng vặn vẹo.

Lê Chiêu nhất thời dở khóc dở cười.

Dày vò một đường, sau khi xuống xe bus , bên tai Lê Chiêu đỏ ửng lan tới mặt, may mắn lúc này đang là giữa mùa hè, cho dù có chút dị thường cũng không rõ ràng.

Lê Sân không có một chút dị thường nào , cô kéo cánh tay Lê Chiêu, trên khuôn mặt lãnh đạm xưa nay mang theo một ý cười không dễ phát hiện.

Thời điểm Lê Chiêu xấu hổ , hắn rất chột dạ nhìn sang bên phải, thấy Lê Sân cúi đầu khẽ cười, mi dài hơi rung, trong mắt thành sóng nhỏ, ôn nhu nói không nên lời.

Lê Chiêu cảm thấy ngực mình ngừng một nhịp, ánh mắt dừng thật lâu ở trên người cô, không có cách nào dịch chuyển.

Tựa hồ cảm nhận được hắn nhìn mình chăm chú, Lê Sân ngửa đầu, nghi hoặc nói:
"Anh, trên mặt em có cái gì sao?"

Mang theo bao hổ thẹn bị hỏi , Lê Chiêu thất thố quay đầu đi:
"Không có cái gì."

Lê Sân kéo tay hắn gần lại , không biết là cố ý hay vô tình, hai luồng cao ngất trước ngực dán vào cánh tay hắn.

"Hôm nay anh bị sao mà luôn cúi đầu vậy?."

Lê Sân nói, liền muốn quay đầu lại nhìn hắn. Lê Chiêu không chú ý suýt nữa đụng sát vào môi cô.

Hắn vội vàng lui về phía sau hai bước, bất đắc dĩ nói:
"Đừng nghịch."

Lê Sân thấy hắn nghiêm túc, cũng lè lưỡi, không dám lại gần trêu đùa hắn.

Nhưng bọn họ sóng vai đi chưa được vài bước, trước mặt liền xuất hiện hai vị khách không mời mà đến, không có thiện ý tiến lên chào hỏi.
"Chào buổi sáng."

Tiếu Kỳ treo nụ cười trên mặt, không bận tâm biểu tình không vui của Lê Chiêu .Bên người hắn còn có một nữ sinh nhỏ xinh đi theo, sợ hãi đi theo sau hắn , bộ dáng tựa như rất sợ người lạ.

Lê Sân rõ ràng cảm nhận được biến hóa của Lê Chiêu , cô trấn an vỗ vỗ khuỷu tay hắn , quay mặt đi, bất động thanh sắc bắt đầu đánh giá Tiếu Kỳ.

Nam chính trong nguyên tác cũng tạm được, phải biết rằng hứng thú của đối với anh ta cũng rất lớn. Nhưng bây giờ người này đứng đây, tuy thân thể cao lớn, khuôn mặt miễn cưỡng coi như anh tuấn nhưng so với Lê Chiêu bên cạnh cô thì thật quá kém.

Tại sao nguyên thân lại yêu hắn mãnh liệt như vậy còn có thể không cần tình nghĩa?

Quả nhiên là không ai có thể kháng cự hào quang của nhân vật chính.

Lê Sân tràn ngập ác ý suy đoán, không cẩn thận liền như đang đi vào cõi thần tiên. Chờ lúc cô hồi hồn, mới đột nhiên phát hiện sắc mặt Tiếu Kỳ đã xanh trắng.

Cô không hiểu ra sao, nhịn không được hướng ánh mắt nghi vấn về phía Lê Chiêu.

Lê Sân: Em đã bỏ lỡ chuyện gì à?

Lê Chiêu:...........

Lê Chiêu không khỏi cảm thán, hôm nay em gái ngoài có mị lực rất lớn, tựa hồ còn có thêm một thuộc tính khác.

"A Sân," Lê Chiêu khụ một tiếng, trên mặt tràn ngập nghiêm túc nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, "Bạn học Tiếu chào em, em còn chưa trả lời lại đâu."

Lê Sân nghe vậy, âm thầm mắt trợn trắng.

Tiếng chào hỏi kia không tính là lớn , nhưng tính đến lễ phép nếu không đáp lại liền phải ném sắc mặt người ta đi, đây là đang muốn quậy kiểu gì?

Vì thế cô vẫy vẫy tay cho có lệ :
"Xin lỗi, anh nói quá nhỏ tôi không nghe thấy."

Nói xong, cô cũng không nhìn biểu tình quái dị thay đổi thất thường của Tiếu Kỳ, lôi kéo Lê Chiêu đi vào cổng trường.

Vẫn là bồi dưỡng tình cảm với anh quan trọng hơn, không phải sao?
=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro