TG7:Chương 24 : Thiếu nữ ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Salad

Thuộc tính... Hút máu ?

Lê Sân click mở hướng dẫn ,nhìn xuống dòng chữ không đầu không đuôi.

Hướng dẫn nói, nếu muốn thêm thuộc tính, chỉ cần  một giọt máu của Tô Du.

"Tô Du,"

Lê Sân chỉ chỉ đao của mình,
"Cho tôi một giọt máu, để bôi lên đao."

Tô Du đang tích cực đánh tang thi nghe vậy, không khỏi không hiểu ra sao.Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lê Sân, anh cũng không hỏi cái gì, lấy một giọt máu cho cô.

Lưỡi dao sắc bén dính nhỏ vào máu, trong nháy mắt ánh sáng màu đỏ tươi chợt lóe qua. Lê Sân hơi nâng một bên đao, liền thấy hoa văn giản dị trên thân đao hiện ra hoa văn màu đỏ sậm , tinh mỹ quỷ quyệt.

Cô tiện tay vung hai lần, thực nhanh đã tìm được cảm giác.

Đối phó với tốc độ của zombie, kỳ thật cũng không cần có kỹ xảo đặc biệt gì, chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết chúng nó, miễn cho chúng nó chui lại chui vào chỗ trống.

Lê Sân vác thanh đao ở sau lưng, lặng yên không một tiếng động tới gần đám sinh vật hôi hám  kia.

 Cô vốn có thể chất zombie, zombie sẽ không chủ động công kích cô, trừ khi bị dính máu, hoặc là giống lần đó bị đẩy đến gần trước mặt zombie.

Mũi đao sắc bén trong giây lát lướt qua, Lê Sân từ sau lưng một con zombie, sạch sẽ lưu loát đâm vào gáy của nó, tựa như cắt đậu phụ.

Xem ra độ sắc của cây đao này không tồi.

Đồng bọn bị chết cũng không có làm cho đàn zombie điên cuồng dừng lại, Lê Sân nhân cơ hội này chém liên tiếp ba cái, giảm bớt gánh nặng bị vây quanh người.

"Xuy ——"
Cuối cùng một đầu zombie bị Lê Sân trảm một đao, cô nghiêng đầu, tránh đi óc cùng máu đen vẩy ra.

Hai người bị giải cứu cơ hồ xụi lơ ở trên mặt đất trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt miệng mở to thở dốc.

"Hai người có sao không?"
Tô Lãm từ trên xe xuống dưới, quan tâm hỏi.

Trong mạt thế, kẻ địch của toàn nhân loại nhân chính là zombie. Tô Lãm không giống Tô Du khoe khoang như vậy, trong lòng cô, còn có phần thuộc về một đứa trẻ mềm mại thiện lương.
Đây cũng là chỗ đáng yêu của cô bé.

Lê Sân và Tô Du đi đến cùng nhau, đều không nói chuyện. Lê Sân âm thầm quan sát hai người nằm trên mặt đất , một người ước chừng hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, nhìn qua thập phần bình thường.

Một người khác vẫn còn trẻ, là một đại hán lớn lên hàm hậu thành thật.

"Lần này thật sự cảm ơn hai người,"
Đại hán thở phì phò cười nói,
"Bằng không, sợ là chúng tôi đều phải chết ở chỗ này."
Hắn nhìn qua là một người hào sảng , Lê Sân cũng không phản cảm.

Nhưng mà, trừ Tô Lãm vẫn luôn bảo hắn đừng khách khí, Tô Du cùng Lê Sân đều chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Đại khái sau khi nghỉ ngơi tốt , tất cả mọi người đều giới thiệu một phen. Đại hán tên là Tôn Kiêm Văn, tên thật là đĩnh tú khí,không hợp với người chút nào. Một người đàn ông trung niên khác gọi là Trịnh Đạt, lúc trước là giáo viên trung học.

Nhà gỗ nhỏ còn có một nam một nữ, sau khi Lê Sân vào mạt thế, trừ ngạo kiều Tô Du người đàn ông này là người có giá trị nhan sắc tối cao nhất, mày kiếm mắt sáng, anh đĩnh bức người.

Cô gái bên người hắn,dáng người yểu điệu nhỏ xinh , tóc đen nhánh dài tới eo, mặt mày thanh lệ, thần thái điềm tĩnh,dịu dàng khả ái.

Loại loại hình này thực dễ dàng làm cho người khác sinh hảo cảm, Tô Du mắt cao hơn đầu, cũng không khỏi ôn hòa hơn một ít.

"Cảm ơn hai người,"
Cô gái hơi hơi khom lưng, tươi cười như gió xuân thổi qua,
"Tôi tên là Ngô Khả, đây là bạn trai tôi Vu Thường Mân."

Không biết có phải là ảo giác hay không , Lê Sân cảm thấy khi cô ấy nói, Vu Thường Mân có chút kinh ngạc nhìn Ngô Khả một cái.

"Tô Du."
Ngạo kiều cao lãnh nói.

Ngô Khả nghe vậy, trong mắt  lướt qua nhanh một dị sắc, chỉ có Lê Sân vẫn luôn chú ý đến cô ta nhìn  thấy.

Người phụ nữ này có chút vấn đề.

Lê Sân nheo hai mắt lại, thuận tay ngăn Tô Lãm muốn mở miệng lại nói:
"Thật vui khi được biết mọi người, mọi người có thể nói cho tôi biết vì sao mọi người bị bao vây không?"

Cô hơi mỉm cười, tinh tế đưa ra câu hỏi.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro